8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ám ảnh, tội lỗi, tự trách và hạnh phúc cùng lúc tràn vào trái tim của cậu.


Yoshi nhìn Park Jihoon trước mặt.

Bởi vì đã ngấm rượu, người có chút ngà ngà say mà hai má ửng hồng lên một mảng, thế nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu vô hạn. Cũng chính vì rượu mà Yoshi rốt cuộc không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng này, đứng trước mặt Park Jihoon, cậu hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.

"Yoshi, tôi đã đợi cậu bốn năm."

Khi Park Jihoon nói ra điều này, hắn cười một cách thản nhiên như không để ý, thế nhưng Yoshi vẫn thoáng nhìn thấy sự lưu tâm sắp tràn đầy nơi đáy mắt.

"Tôi biết được từ Hyunsuk, cậu muốn học ở Seoul, vì vậy tôi tình nguyện điền nguyện vọng là đến Seoul."

Jihoon giả vờ thờ ơ nhún vai.

"Seoul thật sự rất lạnh, tại sao cậu lại thích một nơi nhiều tuyết như vậy?"

"Tôi biết cậu học trường đại học nào, nhưng tôi chưa bao giờ dám liên lạc với cậu. Tôi không biết rằng sẽ liên lạc với cậu bằng tư cách gì, một người bạn học cũ trong ba năm cao trung chỉ nói vài câu với cậu? Tôi chỉ có thể đến trường của cậu và mong rằng một ngày nào đó tôi có thế vô tình mà gặp được cậu. Nói ra cũng thật kỳ lạ, nơi cậu học nhỏ như vậy, thế nhưng sao tôi không thể gặp được cậu dù chỉ một lần?"

Jihoon cười bất lực, đôi mắt hắn trông rất đỗi dịu dàng dưới màn đêm xanh thẫm của Seoul.

Yoshi chỉ biết ngây người nhìn hắn. Trình độ tiếng Hàn của cậu từ lâu đã cho phép cậu hiểu từng câu từng chữ Park Jihoon nói, nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân đối với ngôn ngữ này không cùng đường đi.

Cậu không tin những lời hắn vừa nói. Người yêu thầm hắn trong suốt ba năm cao trung là cậu, người mù quáng si mê hắn cũng chính là cậu. Còn hắn, là người rất được các nữ sinh hoan nghênh yêu thích, thậm chí hắn còn không thèm nói chuyện đến.

"Cậu uống say rồi."

Sau một hồi giữ im lặng, Yoshi chỉ nói ra được bốn chữ này.

"Yoshi, tửu lượng của tôi tốt hơn nhiều so với cậu đó."

Giọng nói dịu dàng của Park Jihoon nhẹ nhàng như đang dỗ dành một con mèo cưng của hắn vậy.

"Xin lỗi, vì tôi chưa bao giờ dám thừa nhận rằng tôi thích cậu."

"Cậu không những không thích tôi, mà cậu còn thích nữ nhân."

Câu này thốt ra từ miệng của Yoshi. Cậu sẽ không bao giờ quên những lời đồn về hắn từ miệng của Choi Hyunsuk trên sân bóng ngày hôm đó đã khiến trái tim cậu đau đớn đến nhường nào.

"Tôi thừa nhận mình không có xu hướng yêu thích con trai, nhưng Yoshi, cậu là ngoại lệ. Tôi chỉ biết mình rất quý mến cậu, vậy nên trong những năm mười bảy mười tám tuổi tôi ngây ngô cho rằng đó là nhất thời thích thú. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cậu và Haruto ở cùng nhau tôi mới nhận ra con tim mình muốn gì! Tôi nghĩ, nếu như lúc đó, chỉ cần bản thân có một chút dũng khí, có lẽ đêm nay tôi đã có được cậu trong lòng."

Giọng điệu của Park Jihoon nhẹ nhàng như đang nói "chào buổi sáng" hay "buổi tối tốt lành", nhưng khi rơi vào tai cậu, nó lại như biến thành một tia sét đánh xuống khiến cơ thể cậu sắp bị nổ tung.

Cậu đã đợi câu nói này từ bao lâu? Trong suốt bảy năm, từ năm lớp 10 đầy ngây ngô đến năm cuối cấp trưởng thành, trong suốt thời thanh xuân tươi trẻ, cậu đều chờ đợi Park Jihoon nói tiếng yêu mình. Nhưng mối tình này đã đến quá muộn màng,đủ bảy năm để Park Jihoon nhẹ nhàng nói ra lòng mình, nhưng tình cảm mà ngày đêm cậu mong ngóng lại đến một cách đột ngột, Yoshi thật sự không gánh vác nổi.

"Park Jihoon."

Yoshi run rẩy thốt ra ba từ này. Ngay cả bây giờ, cái tên của hắn vẫn khiến cậu không thể tự nhiên mà nhắc đến, giống như mỗi lần cậu nhắc đến Park Jihoon với Hyunsuk khi còn học trung học.

"Tôi với Haruto đang tìm hiểu nhau."

"Tôi biết."

"Vậy tại sao cậu vẫn nói những lời này với tôi?"

"Vì tôi chờ cậu bốn năm rồi, Yoshi à!"

"Cậu vì cái gì lại tự tin như vậy, tin rằng tôi sẽ nhất định thích cậu sao?"

"Yoshi, nếu cậu không thích tôi, tại sao vừa nãy cậu lại luôn lén nhìn tôi?"

Park Jihoon cười cười, khóe mắt và lông mày tràn đầy vẻ tự tin của người con trai đã trưởng thành.

"Huống hồ, Hyunsuk đã nói hết cho tôi rồi."

Yoshi cảm thấy mình như sắp bốc hỏa vào một đêm mùa xuân lạnh giá, bị những lời nói nhẹ nhàng của Park Jihoon nghiền cho vỡ vụn. Hóa ra hắn sớm đã nhìn thấu hạt giống suốt ba năm đã nảy mầm, rồi lại dùng bốn năm sau đó mang cậu xay nhuyễn thành bột mịn mà chỉ cần thổi một hơi liền tan thành khói bụi, dễ dàng như phủi sạch bồ hóng trên người vậy.

"Park Jihoon, tại sao? Tại sao cậu luôn đối xử với tôi như thế này."

Yoshi đột nhiên bắt đầu khóc. Vào đêm tốt nghiệp năm đó, trong vòng tay của Haruto, nước mắt cậu đã không được phép rơi nữa, cậu không cho phép. Nhưng lần này là ngoại lệ, là lần đầu tiên sau bốn năm trái tim vốn đã được chữa lành của cậu lại một lần nữa bị người cậu thương đem ra bóc trần trụi.

"Thật xin lỗi."

Park Jihoon không ngần ngại kéo Yoshi vào lòng. Dù những năm gần đây Yoshi đã cao thêm đôi chút nhưng đứng trước mặt Park Jihoon vẫn rất nhỏ bé. Yoshi giống như chú cún nhỏ tủi thân bị mưa vẫy ướt sũng, nằm trong vòng tay của Park Jihoon mà nức nở.

Ngay cả khi nằm mơ Yoshi cũng không dám mơ đến cảnh tượng như vậy, cậu được người mà năm mười sáu tuổi bản thân đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ôm trong tay, hai má áp sát vào cổ áo sơ mi trắng tinh của đối phương, để mặc hắn nhẹ nhàng an ủi chính mình.

Ngay cả giấc mộng đen tối nhất, đối tượng cũng không thể nào là Park Jihoon. Làm sao có thể là Park Jihoon? Yoshi thà tin rằng nước đổ rồi có thể thu lại còn hơn là tin rằng người Park Jihoon thích chính là cậu.

Nhưng sự thật là Park Jihoon đã thốt lên lời "thích" trước, là Park Jihoon đã chủ động đưa tay ra, là Park Jihoon đã lau nước mắt cho cậu, là Park Jihoon cúi đầu nhìn bộ dạng khóc đến không nhìn thấy đường của cậu, trước khi cậu run rẩy hít thở và cúi gập người xuống.

Khi Yoshi nhìn thấy khuôn mặt của hắn từ từ tiến đến gần mình, cậu vắt kiệt sự tỉnh táo còn lại và đẩy mạnh vào vai Park Jihoon.

"Park Jihoon, không được."

Park Jihoon dừng lại, nhưng môi vẫn ở khoảng cách rất gần, dùng chóp mũi xinh đẹp xoa nhẹ lên gò má ướt át của cậu, hắn nói.

"Cậu không muốn hôn tôi sao?"

Yoshi cảm thấy mình đang bị một luồng điện xuyên qua cơ thể, ngay cả ngón chân cũng bị tấn công tê dại đến không thể chịu nổi. Từ đường nhìn của cậu đôi môi của Park Jihoon chỉ cách môi cậu vài cm, đôi mắt đầy ý cười ái muội còn lộng lẫy hơn cả dải ngân hà.

Chẳng phải Yoshi đã luôn nguyện ý làm mọi thứ để đổi lấy nụ hôn của hắn sao? Những lời Park Jihoon thốt ra khiến cậu mất hoàn toàn khả năng trốn tránh. Giờ phút này, cậu sắp thành công rồi.

Khoảnh khắc lưỡng lự khiến Yoshi cảm thấy bản thân không thể thở nỗi và sẽ chết đi trong vài giây tới. Nhưng trước khi chết, cậu muốn một lần được cảm nhận đôi môi đó, vậy nên Yoshi đã đánh cược toàn bộ liêm sỉ cả đời mình gầy dựng để đổi lấy mười mấy giây hôn nhau với người trong mộng.

Yoshi thu hẹp khoảng cách, nhưng người dứt khoát chạm vào môi cậu lại là Park Jihoon. Hắn hôn cậu rất nhẫn nại, vô cùng nhẫn nại. Không khoa trương, không gấp gáp, là nụ hôn đặt tất cả tình cảm vào trong, không có lý trí ở đây, chỉ có tình yêu dành cho nhau giúp họ thăng hoa.

Chỉ là khi họ hôn nhau đến mức không muốn tách rời nhau, quên đi cả thời gian và không gian, thì Yoshi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Haruto và Yoon Jaehyuk.

"Jaehyuk, về cẩn thận."

Giọng nói của Haruto truyền đến rõ ràng, Yoshi đột nhiên thức tỉnh và mở to đôi mắt, nhưng Park Jihoon lại chẳng quan tâm vẫn tiếp tục hôn cậu, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng ôm eo của cậu kéo sát vào người hắn.

"Biết rồi, cậu về mà lo cho Yoshi nhé! Có vẻ cậu ấy tửu lượng không tốt."

Jaehyuk nhắc tên cậu, sự xấu hổ không thể che giấu càng dữ dội hơn, cố gắng dịch đầu ra nhưng cậu không còn chút sức lực nào cả. Ngay lúc đó Park Jihoon lại nắm lấy cổ tay cậu kéo chúng đến trước ngực, rồi từ tốn đan mười ngón tay vào nhau.

"Ưm..."

Yoshi cố gắng rời khỏi nụ hôn đã kéo dài mấy mươi giây của hắn, nhưng Park Jihoon vẫn giữ chặt, khiến cậu chỉ có thể yếu ớt phát ra những thanh âm đơn lẻ.

"Ở đây có trạm xe buýt, Haruto, cậu có bắt xe buýt về trường không?"

Giọng của Jaehyuk nhẹ nhàng, nhưng đủ lớn để khiến Yoshi suýt bật khóc. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chỉ còn lại tấm biến quảng cáo bên cạnh trạm xe bus là ranh giới ngăn cách bọn họ.

Nhưng nụ hôn của Park Jihoon so với lúc này lại càng ngọt ngào quấn lấy cậu, nó khiến cả cơ thể của cậu trở nên mềm nhũn. Giây trước cậu thật muốn đẩy Park Jihoon ra ngay lập tức, nhưng giây sau lại nguyện ý vứt bỏ tất cả, cho dù bị người khác nguyền rủa cậu cũng sẽ tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn này.

"Đã hơn 1giờ sáng rồi, làm gì còn tuyến xe nào nữa. Tôi bắt taxi về là được."

Giọng của Haruto lại tiếp tục vang lên.

"Không biết Yoshi làm gì mà vẫn chưa gửi tin nhắn cho mình nữa?"

Nghe thấy Haruto gọi tên mình, Yoshi trong tiềm thức muốn đáp lại, may mắn thay, nụ hôn của Park Jihoon khiến cậu chỉ là phát ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ mà Haruto đứng cách một đoạn sẽ khó có thể nghe thấy. Ám ảnh, tội lỗi, tự trách bản thân và hạnh phúc cùng lúc tràn vào trái tim của cậu, biến cậu thành một loại cocktail đặc biệt, chính xác thành một ly Cosmopolitan.

Yoshi cùng Park Jihoon ở trạm xe buýt vào lúc nửa đêm, đứng cách Haruto và Yoon Jaehyuk một tấm biển quảng cáo mà hôn nhau. Hôn cho đến khi không còn ai xung quanh bọn họ, hôn cho tới khi đầu óc cuồng si, quên mất mình đang ở đâu. Chỉ nhớ bản thân là ai, đối phương là ai.

Là Park Jihoon ngông cuồng và một Yoshi mang một trái tim đầy vết xước và tội lỗi.

Chúc đọc vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro