Chap 2 : Giai điệu cuối phố Rue des Rosiers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm giao mùa ở Pháp rất lạnh, tuyết đầu xuân rơi âm ỉ từng ngày, có lẽ vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng nhiếp ảnh mà ngày xuân lại ấm áp lạ thường, hay là do cô đang sống trong Paris của nàng.

Đã hơn hai tuần qua, Thiếu tá mới nhậm chức Jimmy vẫn chưa gặp lại vị nhiếp ảnh gia phong tình của mình. Trong kỳ nghỉ phép ngắn hạn, cô bị rơi vào rối ren trong những luồng nghi ngờ về bản thân. Có phải vì khoảng thời gian 6 năm quen cách sống với cánh đàn ông ở biên giới nên lần tiếp xúc này tạo phản ứng kỳ lạ trong trái tim cô không?

Jimmy không rõ nữa, cô cũng biết lo sợ mà...

Gần đây, ngài nữ quân nhân muốn làm quen với cuộc sống nhộn nhịp ở Paris, vì thế thường tầm chiều muộn, cô lại khoác chiếc áo nâu dạ ra ngoài dạo quanh trên các nẻo đường. Lắm lúc giữa lòng đường đông đúc, cô nhìn thấy dáng hình thương nhớ, cứ như vậy, đuôi mắt vô định đã luôn tìm kiếm bóng lưng người vừa gặp tựa thân quen thuở nào.

Dợm bước tới những góc thinh lặng ở các khu phố đông đúc cũng là một loại nhã hứng của kẻ muốn thưởng thức hương vị của tình yêu.

Thật đáng kinh ngạc, khi đặt chân đến tận cùng khu phố Rue des Rosiers hoa lệ, là thế giới riêng của một cửa hàng mộng mơ với background chủ đạo là tím nhạt và không thể không kể đến bản tình ca êm đềm 'Fly me to the moon' ngân nga thu hút những vị khách tìm đến nơi an yên dành cho mình. Một nơi khác biệt với thế giới ngoài kia..

Dưới thời tiết chuyển mùa se lạnh cùng tách cà phê ấm nóng ngào ngạt đưa hương, thật là chỗ lí tưởng để ghé vào. Ở sau cánh cửa gỗ cổ điển ấy, tại nơi đây như ôm cả Paris của em vào lòng.

Khi đến order tách cafe ở quầy thu, điều đầu tiên thu vào mắt cô là những bức ảnh chụp siêu xinh về mọi nơi ở Paris, chúng còn được đặc cách trang trí ở một khu riêng. Chà, có vẻ như vị chủ quán đã dành cho thủ đô một thứ tình cảm lãng mạn biết mấy.

Thấy cô cứ mải chăm chú nhìn những bức ảnh ở phía góc kia quên luôn việc order, người nhân viên như thường lệ mở lời giới thiệu: "Đấy là thế giới thu nhỏ của ngài chủ quán đấy ạ."

Lúc này tâm thức mới bị kéo về, cô cười ngượng: "Chủ quán có tâm hồn độc đáo quá!"

"Vâng, cô ấy là một nhiếp ảnh gia chuyên đăng ảnh về Paris trên blog của mình."

Oh, nhiếp ảnh gia à, làm cô nhớ đến một người. Em ấy đã từng tự giới thiệu bản thân là một nhiếp ảnh gia của riêng Paris.

Jimmy chọn ngồi ở chiếc bàn gần ngay cửa ra vào, vì từ chỗ này có thể nhìn tổng thể khung cảnh lãng mạn ngoài cửa hàng, thậm chí còn thấy được cả những bức ảnh Paris tuyệt đẹp ở góc kia. Lúc sau, nhân viên phục vụ mang đến cho cô cafe noir, là một tách cafe espresso kèm vài viên đường nhỏ.

Với một chút giá lạnh còn sót lại của mùa đông cùng vị cafe ấm nóng đậm đà thơm phức, cô nhâm nhi thưởng thức và ngắm nhìn những ngọn đèn đã rọi sáng khắp con đường. Paris hoa lệ ở góc nào cũng vậy, đều khiến người ta phải mê mẩn ngắm nhìn.

Trời càng tối dần, trông có vẻ một lúc nữa sẽ mưa, còn cửa hàng này ngày một đông khách lên, cánh cửa gỗ cứ đóng rồi mở, cứ liên tục như vậy. Có lẽ đã đến lúc Jimmy phải tạm biệt hương vị trong lòng thủ đô tại đây.

Những lần ghé chân tiếp theo chỉ có thể phụ thuộc vào hoàn cảnh sau này, là một người quân nhân mang nặng trọng trách trên vai, cô thực lòng rất bận rộn.

Trong lúc này, cánh cửa một lần nữa mở ra, dáng vóc cô luôn đưa mắt tìm giữa biển người bước qua trước mặt. Cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt đi, chà chà, cô lại thấy em rồi..

Jimmy lo lắng vội mở lời gọi.

Ilys vừa tháo máy ảnh và mũ chùm kín đưa cho nhân viên cất đi thì có tiếng gọi mình phía sau. Quay lại thấy Jimmy đang mỉm cười mời ngồi, em bất giác đỏ mặt, một sóng kí ức về ngày bản thân vô ý chụp ảnh vị nữ quân nhân kia ùa đến trong em.

"Chào quý ngài quân nhân, chúng ta lại gặp nhau."

Em đi đến ngồi đối diện ghế của Jimmy cười thật tươi: "Thật trùng hợp quá!"

Nụ cười của Ilys rất tàn nhẫn. Hai lần em xuất hiện đều đi cùng với nụ cười tươi rói ấy, trái tim Jimmy lần nữa rơi vào cõi nguy hiểm. Xin em đừng làm cô mải đắm chìm vào nó thế, có phải vì em biết cô yêu thích sự xinh đẹp của em biết nhường nào đúng không?

Ilys thấy cô im lặng, em có chút lo lắng chủ động mở lời: "Cafe ở cửa hàng tôi tuyệt chứ?"

"Chà, tôi rất thích hương vị của cafe này, và cũng yêu chúng rất nhiều." Jimmy chỉ vào những bức ảnh ở bên góc kia.

"Thật không ngờ là em lại có một cửa hàng đẹp tựa tranh vẽ ở nơi như vậy."

"Hì, chụp ảnh mới là công việc chính của tôi mà." Ilys cười đáp rất vui vẻ, từ ngày gặp nhau đến giờ, Jimmy vẫn luôn thể hiện sự quý mến tới những thước ảnh em chụp, đúng là một người kì lạ, lạ lùng giống hệt em.

Nhìn mưa đang tí tách rơi ngoài ô cửa, Jimmy thầm nghĩ phải chăng thời tiết Paris đang tìm cách níu giữ cô ở lại. Mưa rơi ngày càng nặng hạt, nó lại vừa hay đến giữa cái giá lạnh thế này làm tâm trạng trở nên trùng phùng.

"Ơ, thời tiết đang xấu đi kìa."

Cô lơ đễnh trả lời: "Nhưng em vẫn đẹp như thế!"

"Dạ?" Em ngẩn người. Từng câu chữ được nhào nặn bởi giọng nói thanh trầm hoà với tiếng mưa ẩn trong điệu nhạc tình, và cả ánh mắt lơ đễnh của người vị quân nhân trước mặt như thể đem những chất chứa trong lòng sẻ chia với trời mưa ngoài kia, tất thảy mọi thứ đều được kí ức em cẩn thận ghi lại. Không khí chợt ngại ngùng hẳn đi, hai người cứ như vậy mà nhìn cơn mưa ngoài ô cửa mà lòng lặng thinh.

Mưa cứ trút xuống không ngừng, linh hồn cô cũng muốn òa theo. Thiếu tá Jimmy sắp phải rời đi vì có một lịch trình lúc 7h tối. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn níu chân lại trong lòng Paris lâu thêm chút nữa để khắc sâu mọi khoảnh khắc của em vào lồng ngực mình.

"Có lẽ tôi phải trở về rồi." Cô đứng dậy chỉnh áo khoác ngoài.

"Nhưng trời đang mưa rất to đấy. Để tôi lấy xe đưa ngài về."- Em vội đứng dậy.

"Không sao, tôi sẽ có cách giải quyết. Em nên ở đây vì trời ngoài kia rất lạnh đấy."

Jimmy nhanh chóng thanh toán rồi vội vã rời khỏi cửa hàng tím mộng mơ, cô đã vô tình để lại đằng sau một cái nhìn chút vương vấn, chút ngọt ngào của người mà cô một lòng hướng về, Ilys vẫn chưa biết tên cô.

"Đưa em bay lên mặt trăng

Để em vui đùa cùng những vì tinh tú

Để em thấy được mùa xuân là như thế nào

Nơi sao Mộc và sao Hoả

Nói cách khác xin người hãy nắm lấy tay em..~"

Giai điệu Fly me to the moon cuối góc phố Rue des Rosiers vẫn ngân vang sau lưng, lời từ biệt của nước Pháp nhẹ nhàng và lãng mạn biết nhường nào len lỏi thêm chút tình mến, và dù là một chút thôi cũng đủ làm ấm lòng người yêu nó rồi.

Tâm tình Paris dễ thay đổi như cảm xúc của người mới rơi vào cõi tình, chỉ là với cái lạnh tại nơi đây, mỗi trái tim nồng ấm nào cũng muốn kiên cường thêm chút nữa.

Phải yêu như thế nào, người Paris không cần sự giảng dạy của các giáo điều. Yêu vẫn là yêu, vẫn như ý nghĩa cốt lõi từ thuở nguyên sơ. Ở trong tình yêu này, tôi đã luôn muốn nói rằng, có người luôn chờ đợi em đến mỉm cười.

Cảm ơn em vì đã xuất hiện, cảm ơn vì tôi đã bắt đầu yêu một người nhiều như tấm lòng mình trao cho quê hương Paris.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro