Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!

---

Sáng sớm, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhuộm màu vàng nhạt lên sàn gỗ cứng nhắc của căn phòng nơi Giyuu đang ngồi. Giyuu ngồi yên lặng trên sàn, đầu gối co lại, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài mờ ảo trong làn sương sớm, tương phản rõ rệt với tâm trạng nội tâm của anh.

Những ngày gần đây, Giyuu đã đứng trước một sự lựa chọn quan trọng, một sự lựa chọn có thể quyết định hướng đi trong cuộc đời của anh. Một mặt, anh có thể kiên trì với tình cảm của mình, tiếp tục làm mọi cách để chứng tỏ sự quan tâm và yêu thương dành cho Obanai, dù biết rằng điều đó có thể chỉ khiến anh thêm đau khổ. Mặt khác, anh có thể từ bỏ, buông tay khỏi mối tình này, chấp nhận sự thất vọng và tiếp tục cuộc sống của mình mà không có Obanai bên cạnh.

Anh cảm thấy mình như đứng trên ranh giới của hai con đường khác nhau, mỗi con đường đều có những đau đớn và sự không chắc chắn riêng. Đưa ra lựa chọn không phải là điều dễ dàng. Giyuu đã cố gắng hết sức để thể hiện tình cảm của mình. Anh đã làm việc chăm chỉ, nhẫn nại, và hi sinh không biết mệt mỏi để làm hài lòng Obanai. Nhưng tất cả nỗ lực đó dường như không mang lại kết quả như anh mong muốn.

Ký ức về những lần Obanai mắng anh, sự không hiểu và thất vọng của cậu đã in sâu trong tâm trí Giyuu. Mỗi lần nhớ lại, anh lại cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng. Giyuu không thể hiểu tại sao cậu lại phản ứng như vậy, dù anh đã làm tất cả để giúp đỡ và quan tâm. Sự thật là anh đã dành rất nhiều thời gian và công sức để cố gắng thấu hiểu và đáp ứng nhu cầu của Obanai, nhưng tình cảm của anh dường như không được đón nhận.

Những giọt nước mắt đã rơi khi anh cảm thấy mình thất bại, khi tất cả những gì anh làm đều trở nên vô nghĩa. Giyuu tự hỏi liệu tình cảm của mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những thử thách này không. Nếu anh có thể trụ đến mùa đông năm sau, liệu Obanai có thực sự suy nghĩ lại về tình cảm của mình, có nhận ra giá trị của anh không? Anh không biết câu trả lời, và điều đó làm anh càng cảm thấy bối rối hơn.

Mặc dù đau đớn và buồn bã, Giyuu vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ. Tình cảm mà anh dành cho Obanai quá sâu sắc, quá chân thành. Anh không thể dễ dàng từ bỏ một mối quan hệ mà anh đã đầu tư quá nhiều vào đó. Nhưng nỗi thất vọng và sự tổn thương khiến anh cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường không thể vượt qua.

Giyuu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh biết mình cần phải đưa ra quyết định sớm. Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể ngồi đó, cảm nhận nỗi đau và thất vọng, chờ đợi một dấu hiệu nào đó từ Obanai hoặc từ chính nội tâm của mình để hướng dẫn mình đi tiếp.

Có thể quyết định cuối cùng sẽ đến từ việc anh cảm nhận được tình cảm của mình như thế nào trong những ngày tới, từ những dấu hiệu nhỏ bé nhưng quan trọng mà Obanai có thể vô tình để lộ ra. Nhưng ngay lúc này, mọi thứ đều mơ hồ và đầy bất định.

Giyuu cảm thấy mệt mỏi, không chỉ về mặt thể xác mà còn về mặt tinh thần. Anh cần thời gian để suy nghĩ, để giải quyết những cảm xúc rối ren trong lòng mình. Anh hy vọng rằng trong thời gian tới, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn và anh sẽ có thể đưa ra một quyết định đúng đắn cho tương lai của mình

Giyuu đã đưa ra quyết định mà anh biết rằng sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Sau nhiều ngày đắn đo, anh chọn từ bỏ tình cảm của mình dành cho Obanai. Quyết định này không phải là điều dễ dàng, nhưng nó đến từ sự mệt mỏi và đau đớn mà anh đã gánh chịu trong suốt thời gian qua. Dù biết rằng trái tim mình sẽ đau khổ, nhưng Giyuu hiểu rằng, đôi khi, từ bỏ là cách duy nhất để giữ lại một chút bình yên cho cả hai.

Buổi sáng hôm đó, Giyuu bước ra ngoài, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không còn ánh mắt mơ màng tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Obanai nữa. Anh đã tự nhủ với bản thân rằng từ nay trở đi, anh sẽ không bám theo cậu, không làm phiền cuộc sống của cậu nữa. Anh không muốn là người khiến cậu cảm thấy khó chịu hay bực bội thêm lần nào nữa.

Anh nhớ lại những ngày đầu khi họ gặp nhau, những kỷ niệm đẹp và cũng có những lúc hiểu lầm, giận hờn. Tình cảm của anh dành cho Obanai chưa bao giờ thay đổi, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng, sự kiên trì của mình có thể đã tạo nên một áp lực vô hình cho cậu. Anh không muốn tiếp tục là người khiến Obanai phải gánh chịu những cảm xúc tiêu cực. Và hơn hết, anh không muốn tình cảm chân thành của mình trở thành một gánh nặng cho cậu.

Giyuu dừng chân ở nơi mà anh và Obanai thường gặp nhau, nơi mà anh đã từng chờ đợi cậu mỗi sáng. Nơi này từng là một phần của cuộc sống anh, nhưng từ hôm nay, nó sẽ chỉ còn là ký ức. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một bông hoa trắng trên mặt đất, biểu tượng cho sự chia tay với quá khứ. Đây là lời chào tạm biệt cuối cùng của anh dành cho Obanai.

Thời gian trôi qua, Giyuu dần tạo khoảng cách giữa mình và Obanai. Anh không còn xuất hiện ở những nơi cậu thường lui tới, không còn tìm cậu để trò chuyện hay quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu nữa. Anh lặng lẽ rút lui, như một làn gió mỏng, không để lại dấu vết.

Cuộc sống của Obanai cũng dần thay đổi. Cậu nhận ra sự vắng mặt của Giyuu, nhưng lại không cảm thấy thoải mái như cậu từng nghĩ. Ban đầu, cậu không để ý nhiều, nhưng dần dần, sự trống vắng đó trở nên rõ ràng hơn. Những lần cậu bắt gặp mình vô thức tìm kiếm bóng dáng của Giyuu giữa đám đông, hay những khoảnh khắc cậu nhận ra rằng không còn ai âm thầm quan tâm, giúp đỡ mình như trước đây nữa, khiến cậu không khỏi suy nghĩ.

Có những lúc cậu tự hỏi, tại sao Giyuu lại từ bỏ dễ dàng như vậy? Tại sao anh không tiếp tục kiên trì như trước? Obanai chưa bao giờ mong đợi Giyuu sẽ bỏ cuộc, nhưng giờ đây, sự thật trước mắt làm cậu cảm thấy lạ lẫm và khó hiểu. Dù vậy, Obanai không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, khép kín như trước, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác mất mát mơ hồ.

Trong khi đó, Giyuu sống một cuộc sống mới, không còn bị ràng buộc bởi tình cảm với Obanai. Anh tập trung vào công việc và trách nhiệm của mình, cố gắng quên đi những cảm xúc đau buồn. Nhưng dù cố gắng thế nào, trái tim anh vẫn không ngừng nhớ về những kỷ niệm giữa họ, và mỗi lần nhớ lại, anh cảm thấy như có một lỗ hổng lớn trong lòng mình.

Giyuu biết rằng quyết định từ bỏ này là đúng đắn, dù đau đớn. Anh không còn là gánh nặng cho Obanai, và cậu cũng không còn là nguồn gốc của những nỗi đau trong anh nữa. Nhưng đồng thời, anh cũng mất đi một phần quan trọng của cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro