Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!

---

Obanai mở mắt khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu sáng gian phòng nhỏ. Cậu ngồi dậy, dụi mắt vì cảm giác mệt mỏi từ ngày hôm qua vẫn còn đọng lại. Nhưng khi ánh mắt của cậu chạm vào chiếc bàn bên cạnh, cậu chợt dừng lại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

Chiếc hộp đựng bọ cánh cứng mà đêm qua cậu đặt trên bàn giờ đã đầy ắp. Không chỉ có đủ 10 con như cậu đã hứa với Sanemi, mà thậm chí còn nhiều hơn thế. Những con bọ cánh cứng đen bóng, lấp lánh trong ánh sáng buổi sớm, nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ, như thể chúng đã tự động xuất hiện ở đó.

Cậu ngồi sững một lúc, tâm trạng hỗn loạn giữa ngạc nhiên và lo lắng. Obanai biết rõ ai đã làm việc này, không cần phải đoán. Bên cạnh chiếc hộp, một ít cơm nắm được gói gọn gàng trong chiếc khăn trắng tinh, khiến lòng cậu càng thêm bối rối.

Obanai thở dài, đưa tay chạm vào chiếc hộp bọ cánh cứng, cảm nhận sự mát lạnh của nó. Những con bọ này không phải do cậu bắt được, nhưng chúng lại là kết quả của lòng tốt mà cậu không hề mong đợi. Đôi mắt cậu thoáng qua nỗi buồn khi nghĩ đến người duy nhất có thể làm việc này.

"Cậu đúng là ngốc mà..." Cậu lẩm bẩm, giọng nói pha lẫn sự bực bội và bất lực. Giyuu, người đã không ngừng quan tâm cậu dù bị cậu từ chối và đẩy ra xa không biết bao nhiêu lần, vẫn không bỏ cuộc. Anh đã âm thầm giúp cậu, dù rằng biết rõ Obanai không bao giờ muốn nhận sự giúp đỡ này.

Obanai ngồi xuống, lấy một miếng cơm nắm lên và ngắm nghía nó. Miếng cơm nắm được làm một cách tỉ mỉ, như thể người làm đã bỏ ra không ít thời gian và công sức. Cậu đưa nó lên miệng, cắn một miếng nhỏ. Vị cơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng, nhưng lại không thể làm dịu đi nỗi lòng đang dậy sóng trong cậu.

Obanai nhớ lại những lần cậu đã cố gắng làm tổn thương Giyuu bằng những lời nói lạnh lùng, cay nghiệt, chỉ để bảo vệ bản thân khỏi tình cảm mà cậu không dám đối mặt. Nhưng dù cậu có làm gì đi nữa, Giyuu vẫn không hề thay đổi. Anh vẫn ở đó, âm thầm chăm sóc, bảo vệ cậu theo cách của riêng mình.

"Cậu ta... thật sự không bỏ cuộc sao?" Obanai nghĩ thầm, lòng ngổn ngang giữa sự cảm kích và giận dữ. Cậu không muốn Giyuu làm những điều này cho mình, nhưng đồng thời, cậu cũng không thể phủ nhận rằng lòng tốt của anh khiến cậu cảm thấy có chút an ủi giữa sự cô độc và mệt mỏi.

Cậu đặt miếng cơm nắm xuống, nhìn lại chiếc hộp bọ cánh cứng một lần nữa. "Làm sao mình có thể đối xử với cậu ấy như thế này mãi được?" Cậu tự hỏi, nhưng lại không tìm được câu trả lời. Lòng cậu đầy sự mâu thuẫn: một mặt muốn Giyuu rời xa để cậu không còn phải đối mặt với những cảm xúc khó khăn, nhưng mặt khác, cậu lại không muốn mất đi sự quan tâm mà anh dành cho mình.

"Không thể tiếp tục như thế này mãi..." Obanai lẩm bẩm, cảm thấy áp lực đang đè nặng lên trái tim mình. Cậu biết rằng mình không thể trốn tránh mãi, nhưng việc phải đối mặt với sự thật cũng khiến cậu sợ hãi.

Obanai đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây. Một ngày mới đã bắt đầu, nhưng lòng cậu vẫn còn lạc lối trong những suy nghĩ rối bời.

Cậu quay lại bàn, cầm lấy chiếc hộp bọ cánh cứng và những miếng cơm nắm. "Mình sẽ nói chuyện với cậu ta..." cậu tự nhủ, quyết tâm hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng mình không thể tiếp tục lảng tránh, và dù rằng việc này có khó khăn đến đâu, cậu phải đối mặt với nó.

Obanai hít một hơi sâu, cảm nhận lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cậu bước ra khỏi phòng, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với Giyuu. Và dù cho cậu có nói gì đi nữa, cậu biết rằng Giyuu sẽ luôn ở đó, lắng nghe và chấp nhận mọi điều mà cậu muốn nói.

Obanai bước ra khỏi phòng, hộp bọ cánh cứng trong tay, tâm trạng vẫn còn lẫn lộn. Cậu vừa quyết định sẽ cho Giyuu một cơ hội, nhưng không phải ngay lúc này. "Nếu cậu ta kiên trì đến mùa đông năm sau," cậu thầm nghĩ, "thì mình sẽ suy nghĩ lại về tình cảm này."

Bước chân cậu nhanh chóng hướng đến chỗ Sanemi, nơi mà cậu biết y đang luyện tập. Khi cậu đến gần, cậu thấy Sanemi đang đứng giữa sân tập, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như mọi khi. Nhưng khi Obanai tiến đến gần và giơ hộp bọ cánh cứng ra trước mặt Sanemi, sự nghiêm túc ấy biến mất hoàn toàn.

"Sanemi, tôi đã hứa với cậu rồi đây," Obanai nói, cố giấu đi chút nụ cười trước phản ứng của Sanemi.

Sanemi, vừa thấy hộp bọ cánh cứng, mắt sáng rực lên như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích nhất. "Tốt lắm, Obanai!" Y gần như nhảy cẫng lên, cầm lấy chiếc hộp một cách cẩn thận và ngay lập tức mở ra để nhìn ngắm những con bọ bên trong. Đôi mắt tàn độc thường ngày của y giờ đây lại lấp lánh niềm vui khi thấy những sinh vật bé nhỏ mà y yêu thích.

Obanai đứng lùi lại, nhìn Sanemi với chút ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ thấy Sanemi tỏ ra hứng thú như vậy, nhất là với điều gì đó ngoài công việc tiêu diệt quỷ. Mấy con bọ cánh cứng này rõ ràng là một điểm yếu đáng yêu mà không phải ai cũng biết được.

"Mấy đứa nhỏ này thật tuyệt!" Sanemi cười lớn, khuôn mặt không còn một chút gì là lạnh lùng hay cộc cằn nữa. Y cẩn thận nhấc từng con bọ ra, nhẹ nhàng vuốt ve chúng như thể chúng là những báu vật quý giá. " mày có thấy vậy không Obanai ."

Obanai chỉ khẽ cười, không nói gì thêm. Nhìn Sanemi đang say mê với những con bọ, cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào. Cậu biết rằng mình đã thực hiện xong một phần của lời hứa, và có lẽ nhờ những giây phút này, cậu sẽ có thêm thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình đối với Giyuu.

Mấy kiếm sĩ khác khi đi ngang qua, thấy cảnh Sanemi - người nổi tiếng với tính cách tàn độc và cộc cằn - lại đang ngồi chơi với những con bọ cánh cứng, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên. Họ thì thầm với nhau, cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng đối với Obanai, cậu đã quen với mặt này của Sanemi. Dù y có vẻ ngoài cứng rắn và lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm, Sanemi cũng có những sở thích đơn giản và đáng yêu như bao người khác.

Khi trời bắt đầu chuyển dần sang buổi chiều, Obanai quyết định để Sanemi lại với mấy con bọ cánh cứng của mình. "Tôi đi trước đây, Sanemi" cậu nói, nhẹ nhàng chạm vào vai Sanemi để báo hiệu.

Sanemi chỉ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi những con bọ. "Ừ, đi đi ngày mai hai mươi con nha!."

Obanai nói lớn " không có đâu nha mười con là đủ mệt rồi ở đó mà hai chục con thích thì tự đi mà bắt", rồi bước đi, để lại Sanemi ngồi đó với niềm vui đơn giản của mình. Cậu tự nhủ với lòng rằng nếu Giyuu thực sự kiên trì, thì cậu cũng sẽ cố gắng để mở lòng hơn. Nhưng cho đến lúc đó, cậu vẫn sẽ giữ khoảng cách, để bảo vệ bản thân khỏi những cảm xúc mà cậu chưa sẵn sàng đối mặt.

Mùa đông năm sau, liệu Giyuu có còn ở đó, kiên trì với tình cảm của mình? Và liệu Obanai có thể chấp nhận một tình yêu mà cậu đã từ chối biết bao lần? Những câu hỏi ấy vẫn còn lơ lửng trong tâm trí cậu, nhưng ít nhất, cậu đã có một mục tiêu để hướng tới. Và biết đâu, vào mùa đông năm sau, mọi thứ sẽ thay đổi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro