Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!

---

Sáng sớm, khi ánh mặt trời còn chưa kịp chiếu sáng hoàn toàn, Obanai đã dậy từ rất sớm. Cậu biết rằng hôm nay là ngày quan trọng để bắt đủ số lượng bọ cánh cứng cho Sanemi, và cậu không thể thất bại. Để làm được điều đó, cậu phải bắt đầu ngay từ lúc bình minh. Cậu lặng lẽ ra khỏi phòng, bụng đói meo, và bắt đầu hành trình vào rừng.

Mặc dù cậu đã cố gắng làm hết sức mình, nhưng sáng nay, bọ cánh cứng không xuất hiện nhiều như mọi khi. Sau khi lùng sục khắp nơi, Obanai chỉ tìm được tổng cộng bốn con. Vị trí của bốn con bọ trên tay cậu chẳng làm cậu cảm thấy vui vẻ gì cả, vì cậu biết rằng đó chưa phải là đủ số lượng yêu cầu.

Cảm giác đói cồn cào trong bụng càng làm cậu thêm mệt mỏi. Cậu tìm một chỗ ngồi cạnh một gốc cây, lưng tựa vào thân cây, và thở dài. Gương mặt của Obanai hiện rõ sự kiệt sức, mệt mỏi. Cậu nhìn vào chiếc hộp đựng bọ cánh cứng, nhưng ánh mắt cậu không còn sự quan tâm như trước nữa. Bụng đói của cậu đã bắt đầu kêu lên, làm cho cậu càng thêm cảm thấy thiếu thốn.

"Không bắt nữa đói quá rồi," cậu lầm bầm trong khi vùi mặt vào đầu gối. "Tôi muốn ăn cơm nắm, muốn ăn thịt cơ không biết mấy con này có thịt không ta? Kaburamaru mày ăn thử xem." thế mà Kaburamaru tưởng thiệt định ăn nhưng Obanai cản lại " ăn cái gì mà ăn biết tao tìm cực lắm mới có nhiêu đây không? "

Giyuu, người đã theo dõi Obanai từ xa suốt cả buổi sáng, thấy cậu ngồi xuống, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi và đói khát. Trong lòng Giyuu, cảm giác lo lắng và yêu thương dành cho Obanai ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Anh biết rằng cậu cần phải nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng, và anh quyết định làm một việc mà không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi Obanai đang cúi đầu, Giyuu lặng lẽ tiến lại gần. Anh mang theo một hộp cơm nắm và ít nước , những thứ mà anh đã chuẩn bị từ tối qua, nhờ vậy mà anh có thể giúp đỡ cậu trong lúc này. Anh đặt những món ăn xuống trước mặt Obanai và ngồi xuống kế bên cậu.

"Obanai," Giyuu nhẹ nhàng gọi, tay anh chỉ vào hộp cơm nắm và chai nước. "Cậu nên ăn một chút. Đây là cơm nắm và nước. Cậu đã không ăn gì rồi nên hãy ăn đi. Đừng để bụng đói làm ảnh hưởng đến sức khỏe."

Obanai ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi của cậu gặp ánh mắt chân thành của Giyuu. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy hộp cơm nắm và chai nước từ tay anh. Mặc dù có vẻ không vui, nhưng cậu không thể không cảm thấy chút ấm áp từ sự quan tâm của Giyuu. Giyuu ngồi xuống bên cạnh, quan sát cậu với ánh mắt dịu dàng, không nói thêm lời nào.

Obanai cầm lấy cơm nắm và từ từ ăn. Hương vị cơm nắm không quá đặc biệt, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó trở thành một món ăn quý giá. Cậu uống một ngụm nước và cảm thấy sự mệt mỏi trong cơ thể giảm đi phần nào. Trong lúc ăn, cậu liếc nhìn Giyuu, người đang ngồi im lặng bên cạnh, sự quan tâm chân thành của anh hiện rõ trong từng cử chỉ.

Giyuu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn Obanai với ánh mắt yêu thương. Anh biết rằng hành động của mình có thể không thay đổi được tình cảm của cậu ngay lập tức, nhưng ít nhất, anh muốn đảm bảo rằng Obanai cảm thấy được sự chăm sóc và tình yêu thương mà anh dành cho cậu.

Khi Obanai ăn xong, cậu cảm thấy sức lực đã được phục hồi phần nào. Cậu nhìn Giyuu, không còn sự tức giận hay cự tuyệt như trước đây, mà thay vào đó là sự biết ơn âm thầm. Giyuu, mặc dù chưa bao giờ mong đợi một sự thay đổi ngay lập tức, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Obanai trở nên tươi tắn hơn.

Cậu cảm thấy có chút sức lực trở lại và định tiếp tục công việc bắt bọ cánh cứng. Cậu đứng dậy, chuẩn bị bước đi thì bất ngờ cảm thấy tay mình bị kéo lại. Cậu quay lại, nhìn thấy Giyuu đang giữ tay mình với một vẻ mặt nghiêm túc.

"Có chuyện gì ?" Obanai hỏi, giọng cậu có phần mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn. Giyuu không trả lời ngay lập tức, mà lôi ra một hộp nhỏ từ trong người mình. Khi mở hộp ra, bên trong chứa đầy bọ cánh cứng - số lượng không thua kém gì những gì cậu đã cố gắng tìm suốt cả ngày.

Obanai nhìn vào hộp, mắt mở to đầy kinh ngạc. Cậu không thể tin vào mắt mình. Sự mệt mỏi và lo lắng của cậu dường như tan biến trong giây lát khi cậu nhận ra rằng những con bọ cánh cứng mà cậu đã vất vả tìm kiếm không cần phải tốn công sức như vậy.

"Cậu... Cậu đã bắt hết bọ cánh cứng này rồi sao?" Obanai hỏi, giọng cậu mang theo chút bất ngờ. Cậu không khỏi cảm thấy có phần tức giận, nhưng khi nghĩ lại sự chăm sóc của Giyuu, cảm giác đó lại dịu đi phần nào.

Giyuu chỉ lặng lẽ gật đầu. "Không phải đâu. Những con bọ cánh cứng tụ lại một đống ở một chỗ mà em không biết. Tôi chỉ việc lấy chúng về thôi."

Obanai nhìn vào mắt Giyuu, sự tức giận dường như đã giảm bớt. Đôi mắt của cậu giật giật, như muốn chửi Giyuu vì đã không thông báo cho cậu sớm hơn, nhưng rồi cậu lại thôi, không muốn gây thêm căng thẳng. Cảm giác kiệt sức và sự thực bất ngờ khiến cậu không còn đủ sức để tranh cãi thêm nữa.

Giyuu đứng đó, chỉ lặng lẽ nhìn Obanai với ánh mắt chân thành và kiên nhẫn. Anh không nói gì thêm, chỉ đợi cậu tự quyết định phản ứng của mình. Anh biết rằng việc này có thể khiến Obanai cảm thấy giận dữ, nhưng anh vẫn quyết định làm điều đúng đắn để giúp đỡ cậu.

Sau một lúc im lặng, Obanai thở dài, sự tức giận và mệt mỏi dần lắng xuống. Cậu cầm hộp bọ cánh cứng, trong lòng có chút gì đó khó tả. Cảm giác sự quan tâm của Giyuu đang đấu tranh trong tâm trí cậu. Cậu không thể phủ nhận sự giúp đỡ và tình cảm chân thành của Giyuu, mặc dù cậu vẫn cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang bị thử thách.

"Cậu thật là... một người rất cứng đầu," Obanai nói, cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh. "Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi."

Giyuu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Đó là điều tôi muốn làm. Cậu không cần phải cảm ơn. Tôi chỉ muốn cậu khỏe mạnh và sống hạnh phúc."

Mặc dù lời nói của Giyuu rất đơn giản, nhưng trong lòng Obanai cảm thấy có chút cảm động. Cậu biết rằng Giyuu đã làm rất nhiều để giúp đỡ cậu, và sự kiên nhẫn của anh đã thể hiện rõ sự quan tâm sâu sắc.

Cả hai đứng im lặng trong một khoảng thời gian, không nói thêm gì nữa. Không khí giữa họ có phần hòa hoãn hơn, và mặc dù Obanai vẫn còn cảm thấy chút tức giận và sự khó chịu, cậu không thể phủ nhận rằng sự quan tâm và chăm sóc của Giyuu đã làm cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro