Chương 6: Nhà của Quỳnh Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó có lẽ là một đêm đáng nhớ nhất trong đời tôi. Nằm lọt thỏm giữa thành phố rộng lớn, tôi lần đầu tiên lắng tai nghe những âm thanh ồn ào ở ngoài kia. Tôi chẳng biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, cho tới khi tay rờ xuống, chẳng còn điếu nào trong bao tôi mới lơ mơ tỉnh lại. Nhìn cái gạt tàn lấp ló trong ánh sáng mờ ảo, toàn những tàn thuốc đen xì, chỉ cần hà hơi, thổi nhẹ một cái liền bay lên lả tả.

Người ta nói hút thuốc rất có hại cho sức khoẻ. Nhưng hình như người ta lại không hay biết rằng vào những lúc này chỉ có thuốc mới là thứ hiểu rõ được tâm tư, nỗi lòng. Tôi không thích bất kì hương thơm nào trên đời nhưng lại quay cuồng giữa mùi thuốc đã ngấm vào từng nếp áo. Mà... hình như không hẳn là vậy, có lẽ tôi còn thích em ấy, thích tất cả những gì thuộc về em - một tình yêu tôi có thể xác định trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Người khác có thể sẽ chê tôi vội vàng nhưng tôi lại mặc định được với bản thân mình: Cả đời này, tôi chỉ yêu mình em... Nhưng đổi lại... em chắc gì đã yêu tôi...

Những suy nghĩ, cảm xúc bồi hồi cứ dâng lên ngùn ngụt rồi lại thất vọng tới lạnh ngắt. Trong trí óc của tôi chỉ còn tồn tại duy nhất một câu hỏi. Tôi phân vân giữa hai lựa chọn, liệu tôi có nên hỏi Ngọc Hoa, Nhật Ân về em không, hay là tiếp tục im lặng chờ em đi học trở lại. Nhưng tôi đã chán cái cảnh ngày nào cũng đứng đợi em giữa dòng người ngược xuôi để đến cuối cùng lại chỉ có mình tôi cô đơn lặng bước. Có lẽ, sự nhung nhớ đối với em đã đánh bại mặc cảm, tự ti trong tôi. Khoảng cách giữa tôi và thế giới như được thu ngắn lại. Thiên thần nhỏ của tôi ơi... sứ mệnh của em tới bên tôi là gì vậy?

Ngay hôm sau, vừa học xong năm tiết, tôi liền vội vã đeo cặp sách lên vai, đuổi theo Ngọc Hoa và Nhật Ân đi đằng trước. Tôi muốn mở miệng, gào thét tên cả hai, nhưng cổ họng tôi chỉ vang lên được những tiếng kêu the thé như sự rên rỉ của đám mèo con. Tôi bất lực, hai mắt đỏ lên chỉ chực bật khóc nhưng cuối cùng tôi cũng đuổi kịp hai người họ. Tay tôi đột ngột nắm lấy tay Ngọc Hoa, cô bé quay lại nhìn tôi, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, thảng thốt.

- Quy... Quỳnh Giang...

Môi tôi mấp máy, khó khăn gọi tên em. Dường như Ngọc Hoa vẫn chưa hiểu tôi muốn nói gì. Nét mặt ngạc nhiên của cô bé khiến tôi chột dạ, vội vã buông tay ra, hai má nóng bừng, sợ hãi nói rõ ràng hơn:

- T... tôi muốn hỏi... tại sao Quỳnh Giang không đi học.

Vừa dứt lời, tôi tưởng như thế giới này chuẩn bị sụp đổ. Liệu Ngọc Hoa có thấy tôi rất nực cười hay không? Một người chẳng có gì đáng kết thân như tôi lại vác mặt đi quan tâm nhỏ bạn mới biết nhau được vài hôm. Trái lại với những suy nghĩ đầy tiêu cực ngự trị trong trí óc của tôi, Ngọc Hoa mỉm cười, nụ cười có nét dịu dàng gấp bội so với Quỳnh Giang, nhưng xét về mặt thanh thuần, trong sáng, nụ cười của em mãi chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim tôi.

- Cậu hỏi Quỳnh Giang ư? Bọn mình đang chuẩn bị tới nhà cậu ấy đây, cậu có muốn đi không?

Ngọc Hoa mở lời, tôi thở phào một hơi, cảm xúc trên gương mặt không thay đổi, lặng lẽ gật đầu, trong lòng thầm mừng rỡ. Nói rồi, Hoa nắm lấy tay tôi, cái nắm tay dù chẳng ấm áp như Quỳnh Giang nhưng vẫn khiến tôi không khỏi hoảng hốt. Giữ trái tim mình không được phép đập thình thịch, tôi im lặng, bẽn lẽn rụt tay lại, chỉ dám đi đằng sau cả hai. Ngọc Hoa thấy thế cũng chẳng miễn cưỡng, cô bé cùng Nhật Ân đi trước, tôi cúi gằm đầu, cẩn thận bước theo sau.

Chúng tôi đi một lúc lâu, qua quãng đường dài đầy vắng vẻ và con ngõ nhỏ chỉ vừa một người đi. Bước chân của hai người dừng lại, tôi cũng mau chóng lấy lại tinh thần, phanh chân kịp lúc. Ngọc Hoa đưa mắt nhìn vào ngôi nhà lợp ngói đã cũ, những mảnh ngói vỡ tan nằm lăn lóc trên mái nhà. Khung cảnh khiến tôi có chút bối rối và hình như Hoa cũng vậy. Cô bé ngoảnh đầu chằm chằm về phía tôi, khó khăn cất tiếng:

- Đây là nhà của Quỳnh Giang.

Ngọc Hoa vừa dứt lời liền lúng túng đi vào, dường như cô đang thay Quỳnh Giang mặc cảm về chính hoàn cảnh gia đình. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nếu nói không ngạc nhiên thì là nói dối, căn nhà tồi tàn nhất trong thành phố tôi trông thấy cũng không nát tươm tới mức này. Tôi không dám tưởng tượng đến cảnh công chúa nhỏ của tôi đã sống như nào và gia đình của em đã tồn tại ra sao giữa thành đô hoa lệ với điều kiện sống khó khăn vậy.

Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, tôi mau chóng theo chân Ngọc Hoa đi vào. Một con chó cỏ màu vàng chạy ra đón chúng tôi, nó quấn quýt lấy Ngọc Hoa, nhưng vừa nhìn thấy tôi liền sủa lên giận giữ.

- Tô... Tô.... đi vào!

Giọng nói thì thào vang lên từ đống đổ nát, hai mắt con chó vàng vẫn long sòng sọc nhìn tôi nhưng đã bớt đi phần nào hung ác. Tôi lặng lẽ lướt qua nó, nó cẩn thận dõi theo từng hành động của tôi nhưng không hề bổ nhào tới để xâu xé. Một chút tò mò về bố mẹ em đã dâng lên trong trí óc tôi. Thậm chí xa xôi hơn nữa, nếu tôi và em thực sự yêu nhau thì họ sẽ nghĩ như nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro