Chương 7: Đừng khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạch suy nghĩ đầy xa vời, diệu vợi của tôi rất mau chóng bị cắt đứt bởi tiếng của Ngọc Hoa. Tôi hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn theo cô bé. Ngọc Hoa bỏ cặp sách trên bộ bàn ghế cũ, cô tiến lại cái giường lụp xụp, chăn màn lẫn lộn đưa tay vén lọn tóc mai của người phụ nữ vàng vọt, xanh xao nằm ở đó.

- Cô đã khỏe hơn chưa? - Ngọc Hoa hỏi.

Người phụ nữ thều thào, hai cánh môi trắng bệch khẽ mở ra:

- Cảm ơn con, cô đã đỡ nhiều rồi... Kia là...

Bà đưa tay chỉ về phía tôi, ánh mắt hiện rõ sự ngơ ngác. Tôi sượng sờ đứng chôn chân tại chỗ, lúc bản thân còn chưa biết nên giới thiệu như nào thì Ngọc Hoa đã lên tiếng đỡ cho tôi:

- Đây là bạn mới của bọn con. Quỳnh Giang vẫn còn ở ngoài hàng à cô?

Bà gật đầu, nắm lấy tay ngọc Hoa dịu dàng vuốt lấy bàn tay cô bé:

- Hôm nay con không cần giúp Giang đâu. Con bé cũng sắp về rồi.

- Thôi cô. - Ngọc Hoa đặt tay lên mu bàn tay gầy gò, đen nhẻm của người phụ nữ, khóe môi cô bé khẽ cong lên, tíu tít mỉm cười: Để bọn con ra giúp Quỳnh Giang một chút.

Nói rồi Ngọc Hoa đứng dậy, vác cặp sách lên vai. Cô nắm lấy tay tôi, ánh mắt như mời gọi:

- Ẩn Nguyệt, đi cùng tụi tớ nhé!

Tôi sững sờ, tròn xoe hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, Hoa đã kéo tôi đi, ra tới cổng cô bé lẫn Nhật Ân đồng loạt quay vào trong nói vọng:

- Chúng con đi đây.

Cứ như vậy không để tôi đồng ý Hoa đã kéo tay tôi đi về hướng ngược lại so với trường chúng tôi học. Qua một quãng đường dài, khu dân cư hiện ra, ngay bên dưới là những hàng quán dọc vỉa hè.

Vào cái mùa hạ này, mỗi khi đi lang thang trên mặt bê tông nóng rực như nung, cổ họng con người ta cũng vô thức khát khô như cách mặt trời phóng những tia nắng hâm không khi xung quanh lên hàng 40 độ. Vì thế, dưới bạt ngàn lớp lá sấu xanh um hay ven lùm, ven rặng mấy đóa đăng tiêu mọc cạnh bờ hồ Hoàn Kiếm liền xuất hiện nhan nhản những hàng nước, những cô bán chè, bán hoa quả. Mẹ của Quỳnh Giang cũng dựa vào đó tay làm tay lo kiếm từng đồng hào nuôi nấng hai chị em. Vài bữa trước, trời Hà Nội đột nhiên trở nắng trở gió khiến khớp xương của bà lại sưng tấy lên, đau nhói. Biết rằng hễ cứ nghỉ bán hàng một ngày nào là cả nhà gần như phải nhịn đói, còn chưa kể tới việc có đủ học phí cho hai chị em Quỳnh Giang hay không nên bà càng gắng gượng. Nhưng có ai mà ngờ, bà lật đật vác cái chân đau gánh hàng qua đường lại bị xe tông trúng, cũng may chỉ bị gẫy chân và xây xát nhẹ. Quỳnh Giang đi học về thấy mẹ bị như vậy liền một mực đòi nghỉ học phụ mẹ mình bán hàng mấy hôm. Con bé cố chấp tới mức bà cũng phải buông xuôi, chấp nhận để nó ra hàng phụ giúp.

Ngọc Hoa vừa kể xong chúng tôi cũng đã tới nơi. Hoa chỉ cho tôi chỗ em vẫn hay ngồi. Tôi đưa mắt nhìn theo cái chỉ tay ấy. Lọt vào trong suy nghĩ của tôi là một bầu trời Hồ Gươm rám nắng, ngay bên dưới đó có em – người con gái với nụ cười nổi bật, rực rỡ hơn cả màu hoa đăng tiêu dưới ánh nắng buổi chiều.

Tôi ngây ngốc nhìn em, bản thân bị Ngọc Hoa kéo lại từ bao giờ không biết. Lúc tôi vừa kịp tỉnh táo lại, Quỳnh Giang đã nhìn tôi với nụ cười ngọt ngào nhưng không kém phần ngạc nhiên xúc động:

- Là Ẩn Nguyệt tới sao? – Em hỏi.

Câu hỏi của em đi vào nhận thức của tôi như một sự bài xích không muốn đón mời. Nhưng ngay sau đó, thái độ của em đã thay đổi hoàn toàn sự mặc định trong tôi. Quỳnh Giang nắm tay lấy tôi, vội vã kéo tôi ngồi xuống. Em vừa nói vừa cười vừa nhanh nhẹn dọn đi những chiếc cốc chỉ còn đá ở trên mặt bàn.

- Ngọc Hoa, Nhật Ân ăn gì? Ẩn Nguyệt thử một ly sữa dâu nhé?

Em nháy mắt với tôi rồi đi lại cái xe đẩy chứa đầy những nguyên liệu và dụng cụ. Tôi khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ như chỉ để mình em nghe thấy:

- Tôi không uống gì đâu.

Nói rồi, tôi thản nhiên đứng dậy, bước chân gấp gáp về phía em. Trên mặt Quỳnh Giang hiện rõ nét ngạc nhiên thảng thốt. Sau đó, Ngọc Hoa Nhật Ân cũng đứng dậy đi theo tôi hành động của ba chúng tôi thoáng khiến Quỳnh Giang khó xử. Hai tay cô bé không ngừng quơ một cách vô chủ đích trong không khí, dường như em đang muốn nói với chúng tôi rằng: Em thật sự không muốn làm phiền chúng tôi. Ngay lúc này, một người đàn ông ngồi ở dãy bàn ngoài cùng đứng dậy hô lớn:

- Tính tiền.

Ngọc Hoa vội vã chạy ra niềm nở đón tiếp mặc cho thái độ đầy bất ngờ của Quỳnh Giang. Tôi đột ngột cầm lấy đôi đũa trên tay cô bé, khó khăn thốt lên:

- Em để tôi làm cho.

Quỳnh Giang sững sờ tới mức đơ tại trận. Nhật Ân nhân cơ hội ấy sắn tay áo lên, sấn sổ nhận công việc cạo vỏ mía. Tôi liếc mắt nhìn em, nhìn cách em cảm động quan sát từng nguời chúng tôi làm việc, bỗng dưng em bật khóc, giọt nước mắt trong veo, mang cả dáng hình của trời chiều lăn dài trên gò má. Tôi nhìn giọt nước mắt ấy chẳng hiểu sao trái tim lại xót xa tới lạ. Tôi chỉ muốn ôm lấy em, thì thầm bên tai em:

- Đừng khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro