Chương 8: Mày cũng có bạn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cảm ơn tất cả mọi người!

Em đột nhiên hét lớn, khiến tôi giật bắn người. Tay vô thức buông đôi đũa ra, chiếc bánh nặn bằng bột nếp rơi bõm một tiếng vào chảo dầu đang sôi, khiến dầu nóng văng lên bắn tung tóe:

- Ẩn Nguyệt. Ẩn Nguyệt.

Em gấp gáp chạy tới kéo tôi ra xa. Tay em lần mò, sờ soạng trên người tôi, miệng liên tục hỏi:

- Cậu có bị sao không? Có bị bỏng ở đâu không?

Cảm giác ran rát, nóng rực tồn đọng trên má tôi nhưng dường như điều đó đã hoàn toàn bị lãng quên trước hàng vạn câu hỏi dồn dập lẫn thái độ sốt sắng của em. Tôi bắt lấy tay Quỳnh Giang, cảm xúc trên gương mặt gần như không thay đổi.

- Em đang lo lắng cho tôi sao?

Quỳnh Giang sững lại, hai mắt mở to dán chặt vào ánh mắt của tôi, em rút tay lại, đưa tay lên má tôi dịu dàng xoa lên vết bỏng:

- Làm sao đây, đỏ hết cả rồi này. – Em nói.

- Giang lấy cục đá chườm cho Nguyệt đi, để mình chạy sang đây xem có ai bán thuốc không.

Nói rồi, Ngọc Hoa chạy đi, Quỳnh Giang cuống cuồng lấy một viên đá nhỏ áp vào chỗ dầu mỡ bắn dính. Sắc mặt em tái đi trông thấy, đôi môi nhợt nhạt thì thầm xin lỗi tôi.

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ lắc đầu. Vết bỏng nhỏ này so với những điều trước kia tôi từng trải qua cũng chẳng đáng là bao. Sắc trời cũng đã sập tối, ráng nắng cuối chân trời càng thêm đỏ rực, tôi cầm lấy viên đá từ tay em, giọng nói nhẹ nhàng:

- Mau về sớm đi.

Dứt lời tôi liền quay người rời khỏi, bỏ lại sau lưng Quỳnh Giang với gương mặt đầy tội lỗi. Ngay lúc này, dù có đứng ở đó tôi cũng chẳng biết phải nói làm sao để xua tan cảm giác ấy trong em. Ở đó, chỉ khiến tôi thêm khó xử mà những lúc như vậy tôi vẫn hay lựa chọn chạy trốn.

Lúc về đến nhà, trời cũng đã tối hẳn. Ánh đèn đường vẫn sáng lên như bao hôm khác, dòng người đi làm về vẫn tấp nập ngược xuôi, so với cuộc đời tôi trước đó chẳng có gì đặc biệt hơn. Nhưng hôm nay trái tim tôi có chút lạ, nhất là khi tay em áp lên má tôi. Dường như hơi ấm từ bàn tay ấy đã khiến cho viên đá lạnh buốt cũng trở nên nóng ran.

Mang theo tâm trạng đã bớt đi phần nào sự u ám tôi khẽ mở cửa bước vào trong. Vừa quay người lại bóng hình sừng sững của bố đã đập vào mắt tôi. Bố vẫn mang theo gương mặt cay nghiệt hằng ngày, giọng nói lại càng thêm phần giận dữ:

- Gần một tiếng, mày đi đâu giờ mới về?

Tôi không trả lời ngay, lẳng lặng cởi giày đi lên trên gác:

- Con đi với bạn. – Tôi đáp.

- Mày cũng có bạn sao?

Bố nhếch môi, nói với tôi bằng điệu bộ châm chọc. Bước chân tôi dừng lại, ngay trước ngưỡng cầu thang, đối diện với phòng mình. Mỗi lần nói chuyện với bố, tâm tình của tôi luôn luôn là một kiểu, dù trước đó đang vui hay buồn cũng liền trở nên lãnh đạm vô cảm trước mọi sự công kích.

Không tiếp tục giằng co với bố, tôi mở cửa phòng ra rồi bước vào. Một màu tối đen như mực choáng ngợp, bao bọc lấy tâm trí tôi, vứt cặp sách xuống đất trong đầu tôi chỉ toàn là câu nói đó.

Ừ! Đúng rồi, tôi làm sao mà có bạn. Chẳng phải trước đó đã có tới năm, sáu ngôi trường không thể chấp nhận tôi hay sao. Liệu trong lòng nhóm Quỳnh Giang, vị trí của tôi là gì? Họ có thực sự coi tôi là bạn, em ấy có chấp nhận đồng ý yêu tôi? Những suy nghĩ rối bời, cồn cào, ngổn ngang trong tâm trí. Tôi tức giận thở hắt một hơi, tay sờ soạng lên vị trí quen thuộc hòng tìm kiếm một điếu thuốc. Nhưng bao thuốc lá tôi mua đã hết từ hôm qua, ban nãy ghé lại cửa hàng chỉ kịp đặt một suất cơm rang mang về.

Tôi quơ tay vớ lấy một chiếc gối rồi vùi mặt xuống, bao nhiêu mớ cảm xúc hỗn độn đồng loạt đem chôn sâu. Để trời sáng sẽ còn một lúc lâu nữa, bản thân tôi lại không biết phải làm gì trong khoảng thời gian đầy cô đơn, quạnh quẽ này.

Sáng hôm sau, tôi vẫn đi học như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc lướt qua bố tôi, ông ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị đi gặp khách hàng mới. Tôi cứ vậy im lặng mà đi. Bố tôi cũng chẳng nói gì, cả hai chỉ giống như nguời dưng không quen biết.

Chuông reo tiết đầu tiên của buổi học, trong mắt tôi vẫn còn một khoảng trống cõi lòng tràn lên cảm giác thất vọng, em vẫn không đi học lại sao? Hay là nơi đây có người mà em không muốn gặp.
Năm tiết vẫn đều đều trôi đi thời gian cũng chẳng khác gì so với mọi khi nhưng đối với tôi nó lại dài hơn bất kì thứ gì hiện hữu. Tôi vẫn theo thói quen cũ là người đi về cuối cùng lưu luyến nhìn chỗ ngồi của em rồi bước xuống phòng mĩ thuật và yên lặng ở đó cho hết ngày.

Ánh tà dương chùng buồn buông xuống, một ngày nữa có lẽ lại sắp trôi qua. Tôi đưa mắt nhìn ánh nắng tà ngọt ngọt khẽ lọt vào ô cửa sổ, đổ loang lổ trên nền gạch. Những bức tranh trong phòng như được tưới một màu đỏ nâu của nắng. Xung quanh vắng lặng, yên ắng tới mức dường như tôi có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình. Bất thình lình tiếng kẽo kẹt vang lên, tôi hoàn hồn quay người lại, cánh cửa chậm rãi mở ra dáng hình nhỏ bé quen thuộc tràn ngập trong tâm trí tôi. Quỳnh Giang nở một nụ cười thật tươi, em vui vẻ tiến lại:

- Tớ nghe Ngọc Hoa nói chiều nào cậu cũng đợi tớ ở đây, có đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro