Chương 9: Như chưa bao giờ lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước câu hỏi của em, tôi hoàn toàn câm lặng, bất giác mặt tôi nóng ran như đang ngại ngùng, xấu hổ. Quỳnh Giang lấy từ trong giỏ ra một túi ni lông bọc thứ gì đó, em cẩn thận đặt túi lên bàn rồi dùng băng gạt thấm một ít xong xuôi cô bé đứng bên cạnh tôi. Tôi cao hơn em một cái đầu khiến em phải nhón chân với với tới cảm giác mát lạnh dần lan rộng ở vết bỏng hôm qua. Em thỏ thẻ thật nhẹ vào tai tôi:

- Đừng để lại sẹo.

Dứt lời, cả người tôi liền trở nên run rẩy dù không biết mục đích của em là gì nhưng đây có lẽ là lần thứ hai trong mười mấy năm qua có người ân cần nói với tôi như vậy. Miệng tôi luôn tự chủ, vô thức nói lên một câu: Em có mẹ thật tốt.

- Sao?

Quỳnh Giang ngạc nhiên tới sững lại. Em mơ hồ không hiểu ý tứ trong câu nói của tôi. Tôi mỉm cười nhàn nhạt, hạ tay em xuống rồi đem băng gạt bỏ đi:

- Mẹ em thật tốt.

- Đúng vậy.

Giang khẽ mỉm cười, trên gương mặt là cảm xúc đầy mãn nguyện:

- Mẹ là người phụ nữ tốt nhất trên đời.

- Kể cả khi mẹ không thể cho em một cuộc sống đầy đủ sao?- Tôi hỏi.

- Không. - Em khẽ phủ định rồi lắc đầu. Thoáng chốc, nét ưu
thương khẽ lướt qua đôi mắt ẩn ức những cảm xúc đầy xa lạ. Cô bé ngồi xuống bên cạnh tôi, lại đem bức tranh còn dang dở ra, pha một màu mực:

- Bố mình mất từ khi em trai mới được hai tháng tuổi. Bố mất... trong một vụ tai nạn lao động, mẹ mình đã kiên cường nuôi chị em mình cho tới bây giờ. Mẹ chưa từng than thở hay oán trách chúng mình, ngược lại còn luôn ủng hộ mình bằng tất cả những gì bản thân có... Cho nên, mẹ mãi là người phụ nữ tuyệt nhất trên đời.

Nét bút thanh mảnh cuối cùng được vẽ ra, trong tranh là một người đàn bà với mái tóc bạc màu sương. Ánh mắt bà hiền từ, dịu dàng ôm hai đứa con nhỏ vào lòng. Tôi hết nhìn bức tranh, lại nhìn Quỳnh Giang. Thật là đáng ghen tị! Tôi ghen tị với em cái cảm giác được mẹ mình yêu thương. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đem tình thương của mẹ đi đổi lấy thứ gì khác nhưng chính bà lại là người phá nát mọi thứ đẹp đẽ nhất trong đời tôi.

- Còn mẹ của Ẩn Nguyệt thì sao? Chắc chắn cũng là một người phụ nữ vô cùng tuyệt vời phải không?

Em nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt đầy háo hức chờ đợi câu trả lời từ tôi. Khóe môi tôi cong lên nhàn nhạt, hơi thở như ngừng lại, hai mắt muốn mờ nhòa đi bức tranh trước mắt:

- Tôi không có mẹ. - Tôi khẽ nói. Nhưng dường như có gì đó sai sai, ngờ ngợ một lát, tôi tiếp tục trả lời: Bố mẹ tôi li hôn.

- Sao... - Quỳnh Giang ngạc nhiên tới mức sững sờ. Đột nhiên, em bất ngờ vòng tay ôm lấy tôi, giọng nói thì thào như chỉ cho mình tôi biết:

- Mình hiểu rồi... mình xin lỗi...

Tôi lắc đầu, tay vô thức đưa lên xoa xoa mái tóc đen nhánh của em. Em không có lỗi, trước kia không có, bây giờ càng không. Mọi thứ đều là sắp đặt của số phận, tôi chẳng bao giờ sẽ có suy nghĩ chống trả cả. Khác em, tôi cam chịu, chấp nhận mọi thứ.

- Mà Nguyệt này, sao cậu cứ gọi bọn mình là em vậy?- Giang ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy thắc mắc.

- Tôi... hơn em một tuổi. - Tôi chậm rãi nói rồi giải thích thêm: Em có biết vì sao tôi chuyển trường tới đây không?

Giang lắc lắc đầu, đột nhiên, sắc mặt em thay đổi nhanh chóng. Hai mắt mở to như vừa nghĩ ra điều gì đó, em do dự:

- Chẳng lẽ...

Tôi ngờ nghệch cười cho có, tán đồng với suy nghĩ trong lòng của em:

- Tôi đánh nhau với người ta, bị lưu ban một năm, sau đó, chẳng còn ngôi trường nào chịu chấp nhận tôi, cho nên, tôi đã chuyển tới đây.

Dứt lời, Giang liền yên như phỗng. Nhìn dáng vẻ bất động của em, trái tim tôi đột nhiên đau thắt lại. Thì ra... em cũng như bao người khác, cũng không thể thay đổi định kiến về một học sinh phải chuyển trường. Tôi gỡ tay em ra, sống mũi cay cay, vội vàng đứng dậy:

- Em có thể rời đi.

Nói xong tôi liền quay người hướng về phía cửa. Cảm giác thất vọng, bi thương tràn ngập trong tâm hồn cô độc. Bỗng dưng có một ai đó nhào tới từ phía sau, người đó dang tay ôm tôi vào lòng, cảm giác ấm nóng dần dần truyền từ cơ thể nhỏ bé ấy sang tôi, lan trên da thịt rồi thấm dần vào trái tim cằn cỗi.

- Ai nói Ẩn Nguyệt không tốt thì người đó thật xấu xa. Rõ ràng chị ấy đẹp tới nhường này.

Những câu nói của em lọt vào trong tôi một cách rõ rành hơn bao giờ hết. Hai tai tôi ù ù như có gió lớn vù vù thổi qua. Em nói gì cơ... em nói tôi đẹp ư... em có biết rằng em là người đầu tiên chẳng hề chê trách, oán giận tôi hay không? Tôi chỉ thầm ước mong em sẽ chấp nhận chứ chưa từng ngờ tới em sẽ yêu thương một kẻ ngỗ ngược như tôi.

Tôi muốn khóc... muốn khóc tại đây, khóc như một đứa trẻ chưa bao giờ biết lớn. Tôi muốn nhào vào lòng em như cái cách ngủ quên trong trái tim của mẹ khi xưa. Một lúc lâu, tôi không nhịn được nữa, cổ họng vang lên những tiếng rên hừ hừ nức nở, nước mắt lăn dài, men theo khóe môi mặn chát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro