Chương 7: Lễ cúng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngọc Mỹ nghe hai người nói chuyện mà nàng thấy hông hiểu nổi, cái gì mà giống với hông giống, sao mặt mày anh hai hoảng hốt dữ vậy, bộ có gì lạ lắm hả đa

Rồi nàng nhìn thấy Hoài An lại đi về phía mình, lại đứng kế bên quạt tiếp, ừ quạt thì thôi đi, nhưng lúc nàng thấy hơi khát định đưa tay lấy ca nước, thì chị ta lại nhanh tay cầm trước, đưa gần mặt nàng còn ân cần lấy ống hút để trước miệng nàng nữa, sao nàng cũng thấy chị kì kì mà ngộ quá đa, nàng nhìn Hoài An rồi nói:

"Thôi chị đừng có quạt nữa, tui hết nóng rồi, cảm ơn chị nghen"

Uống ngụm nước cam cho thông giọng, nàng liền nói với cô, chứ cứ để cô đứng quạt như vầy thì cũng hông có hay đâu đa, ai đời ngang vai phải vế mà cứ đứng hầu nàng như con ở thì coi sao đặng, cha má mà biết thì rầy la nàng chết

"Được rồi, nào em có nóng nữa thì nói để tui quạt cho mát nghe, em đừng có ngại"

"Ừm...tui biết rồi"

Đương nói chuyện thì thằng Can đi lại thưa với cô:

"Dạ thưa cô ba, hàng lên ghe đủ hết rồi, cô ra coi lại lần nữa rồi mình xuất bến, nước đang lớn để trễ xíu nữa là nước ròng đó cô"

"Ừ, cô ra liền!"

Ngọc Mỹ trả lời với thằng Can rồi nàng xoay qua nói:

"Hai người ra bến coi với em luôn đi"

"Đi chớ, đứng đây cũng có làm gì đâu"

Ngọc Huy trả lời rồi đi lại huých tay Hoài An

"Đi mày"

"Ừ đi!"

"À em khỏi kêu con nhỏ, để tui cầm dù che cho"

Chẳng đợi Ngọc Mỹ lên tiếng đáp lời, Hoài An đã cầm cây dù bung ra, đi lại đứng kế bên nàng.

Ngọc Mỹ giọng ái ngại lên tiếng:

"Chị làm vầy tui thấy hông có đặng đâu đa"

"Có gì đâu mà đặng với hông, thôi đi nhanh để thằng nhỏ chờ kìa em"

Hoài An cười híp mắt, hối thúc Ngọc Mỹ đi nhanh.

Thấy có nói thì cũng hông có tác dụng với Hoài An nên nàng cũng hông nói nữa, rảo bước chân, nàng đi nhanh ra bờ sông. Đi bên cạnh Ngọc Mỹ thì cô mới nhận ra nàng nhỏ bé tới vậy, tận đỉnh đầu của nàng thì cũng mới cao bằng cằm của cô thôi

Hình dáng hai người con gái một cao một thấp, mà rõ ràng người cao hơn đang cầm dù thì lại nghiêng hết phần mát về người thấp hơn kia. Ngọc Huy nhìn từ sau mà tặc lưỡi, anh cứ thấy hai đứa này ngộ ngộ, nhất là bạn anh mới hôm qua với bữa nay mà nhìn nó lạ quá

"Dạ tụi con chào cô ba, chào hai cô cậu"

Ra tới ghe nhân công vừa thấy liền ríu rít thưa hỏi cô cậu, Ngọc Mỹ gật đầu, nàng bước tới chỗ miếng ván để qua ghe thì liền dừng chân lại

Thằng Can đứng đó thấy vậy nên lên tiếng:

"Cô ba muốn lên coi thử hả, để con dắt lên cho"

"Hông cần, cô đứng đây nhìn là được rồi, bây kêu tụi nó chuẩn bị đi"

Ngọc Mỹ nhìn xuống dòng sông ái ngại nói, mặc dù còn cách cả thước nữa mới tới mé đê, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cơ thể nàng run lên nhè nhẹ

"Tụi bây ra đây đứng, đợi lệnh cô ba"

"Dạ!"

Tụi nhân công đứa nào biết lái máy thì ra sau ghe, đứa nào biết chống thì đứng mũi cấm sào, một chiếc ghe thì hơn 50 tấn lúa, phải có cở 3 đứa đi một ghe, mà cả đoàn là 10 chiếc, chuyến này đi theo ghe có thằng Cần, với thằng Tí nữa. Coi bộ mấy ngày tới nàng phải mệt mỏi lắm đa.

"Mâm đồ cúng cô kêu bây có chuẩn bị chưa"

Ngọc Mỹ lên tiếng hỏi, người ta thì sao không biết, chớ riêng Ngọc Mỹ thì nàng tâm linh lắm đa, ông bà xưa có câu 'có thờ có thiên, có kiêng có lành' tín ngưỡng tôn giáo là phải có, nhất là trong việc mần ăn buôn bán thì phải càng tin tưởng hơn, mỗi lần xuất hàng nàng đều bày mâm cúng bái.

Con Lượm, đứa cộng toán ghi chép sổ lúa lại cho cô trả lời:

"Dạ tụi con dọn sẵn bàn đằng chỗ mũi ghe cho cô ba rồi á"

"Mấy đứa, dọn sạch cỏ chỗ này, đem mâm cúng xuống đây cho cô"

Ngọc Mỹ chỉ gò đất ở đầu mũi chiếc ghe đang đậu nói. Tụi nhân công nhanh lẹ đi lên 2-3 đứa bưng đồ xuống

"Để đó được rồi, bây lui ra đi"

Tụi nhỏ đốt ba cây nhang rồi đưa cho nàng, Ngọc Mỹ cầm lấy, đi tới trước bàn hai tay cầm nhang chụm lại để ngang trán, nhắm mắt khẽ cúi đầu thành tâm cầu nguyện

Mâm cúng lớn để cúng 'Bà-Cậu' hạ thuỷ gồm: hai con vịt luộc, một cái đầu heo, ba chén cháo trắng, một bình trà, một bình rượu, một dĩa bánh ngọt lớn, thêm bó hoa cúc vàng.

Sau khi cầu nguyện rồi, nàng cúi đầu bái ba cái, đi lại lon đựng gạo cấm nhang vô, chắp tay xá bốn xá là thành lễ hạ thuỷ. Tụi thằng Can đợi nàng cúng xong thì cũng lần lượt đi lại, đứa nào theo ghe hàng đều phải lại cúng bái, đó là ý của Ngọc Mỹ, nàng mong ơn trên thấy được lòng thành của mọi người, mà chở che phù hộ cho tụi nó đi đường được thuận lợi bình an.

Mấy cây nhang toả khói bay nghi ngút, khi đã tàn được nửa cây, nàng xoay qua nói với thằng Can:

"Kêu tụi nó quay máy ghe đi!"

Thằng Can nghe nàng nói xong liền xoay người hướng mấy đứa nhân công đang đứng hét lớn:

"Tụi bây lên ghe quay máy, chuẩn bị xuất bến"

Tiếng nổ máy dầu ầm ầm vang lên, mấy đứa nhân công lẹ chân chạy lên ghe, ghe nào lên đủ thì tụi nó hì hục rút miếng ván để lên mũi ghe, mấy đứa trên bờ thì nhanh lẹ gỡ dây thừng

"Dạ thưa cô ba tụi con đi!"

Mấy chục đứa muôn miệng một lời hướng phía bờ la lớn, từng cái chân vịt hạ xuống nước, tụi nó chạy ga lớn lấy trớn làm máy nhả khói đen xì cả khúc sông, từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau mà đi.

"Mấy đứa bây đem cái bè lại, để đồ cúng lên rồi thả cho nó trôi sông đi"

Nhân công đem bè lại để đồ lên, làm y theo lời Ngọc Mỹ nói

Hoài An đứng gần đó nhìn mọi việc xảy ra từ nãy tới giờ mà đăm chiêu suy nghĩ. Ngọc Huy đứng kế bên cô, thấy cô trầm ngâm không nói chuyện, anh liền đụng nhẹ vô vai Hoài An rồi hỏi

"Mày nhìn cái gì mà chăm chú dữ vậy An, xong rồi mình ra xe về thôi đa"

Đột nhiên bị gọi tỉnh làm Hoài An giật mình, nhướng mày nhìn Ngọc Huy cô nói

"Có gì đâu đa, tại tao mới gặp chuyện này lần đầu nên thấy hơi lạ, mà mỗi lần xuất hàng đều phải cúng vậy hết hả mày"

"Ừ, mâm đó là cúng cho 'Bà-Cậu' ở dưới sông á, tao nghe kể 'Bà-Cậu' là người quản hết chuyện dưới nước, nên mỗi lần đi ghe hay tàu đều cúng bái để được phù hộ đó"

Ngọc Huy vẻ mặt đắc ý nói, gì chớ mấy chuyện huyền bí tâm linh này anh cũng chịu khó tìm hiểu lắm đa

"Tại mày ở Sài Gòn nên hông biết, chớ dưới miền Tây thì mấy chuyện tâm linh này có thiếu gì đa, từ từ đi rồi tao kể cho nghe"

Hoài An gật đầu, cô thấy Ngọc Mỹ đang đi lại chỗ hai đứa, nên cũng thôi không nói nữa, chớ cô cũng còn một chuyện khá quan trọng cần hỏi Ngọc Huy đó

"Hai người đứng đây làm gì đó, trưa rồi mình về nhà để cha má chờ cơm đó đa"

Ngọc Mỹ vừa đi tới gần là Hoài An đưa dù tới che cho em liền, nãy giờ thấy em đứng ngoài nắng cô cũng xót, mấy lần muốn đi lên mà sợ bị la nên đành thôi, cô lấy trong giỏ xách ra cái khăn lụa đưa cho em

"Em coi lau mồ hôi đi, nãy giờ đứng nắng có mệt hông, mình vô kia ngồi nghỉ chút rồi về"

Hoài An nhìn nàng đang lấy khăn lau trên mặt liền nói. Cô cũng không hiểu sao mình quan tâm Ngọc Mỹ dữ vậy, chắc do mình không có em gái, lại thêm thấy em dáng người nhỏ xíu thấy thương, nên cô coi nàng như em gái mà chăm sóc đó đa

"Hoài An nó nói đúng đó, em lại ghế ngồi nghỉ chút đi, để anh vô kêu con Hợi thức cho nó về nói lại với cha má, nay mình đi chợ huyện chơi, lên đó rồi kiếm đồ ăn luôn"

Ngọc Huy nói với nàng xong thì anh liền đi trước đặng lại kêu con Hợi, còn Hoài An với Ngọc Mỹ thì che dù đi từ từ ở sau lưng. Vừa vô tới bàn là cô kéo nàng ngồi xuống ghế liền, để cây dù xuống đất, cô lấy ca nước cam đưa lại, tay phải thì lia lịa quạt cho nàng

"Nãy giờ chị cũng đứng, cũng mệt mà, hay chị ngồi đi để tui quạt cho"

Ngọc Mỹ thấy cô hầu cho mình quài cũng ngại, nàng nhìn tới nhìn lui trên mặt Hoài An, sao giờ cô khác với bữa mới gặp quá dị đa, hông có ngã ngớn vô lễ, mà lại còn dịu dàng săn sóc nữa, cùng một con người mà lại thay đổi nhanh tới dị sao

Hoài An mà biết nàng nghĩ về cô như vậy chắc cô khóc hết nước mắt quá, lỡ chơi ngông chọc em có một lần mà em ghim tới giờ chưa quên nữa đa

"Thôi em cứ ngồi đi, tui đứng dị quen rồi "

Hoài An nói xạo đó, chớ hồi đó tới giờ cô có đứng hầu cho ai bao giờ đâu mà quen, với lại có một cái ghế à, cô mà ngồi rồi em ngồi đâu, hông lẽ cô để cho em lên đùi cô ngồi hả.

Trong bụng cô thì đang chửi thầm thằng Huy, đi gì mà lâu dữ hông biết, nhanh đi chớ cô cũng mệt muốn xĩu rồi nè

"Anh nói với con Hợi rồi, chút nữa anh Minh tới nó theo xe về nhà rồi thưa lại với cha má, giờ tụi mình đi thôi"

Ngọc Huy đi tới, anh lấy cái nón phớt đội lên vừa đi vừa nói. Ngọc Mỹ đang gom giấy tờ gọn lại bỏ vô giỏ xách, Hoài An cũng xếp cây quạt lại mà đứng bên dọn phụ nàng

(Nón phớt)

"Em xong rồi, mình đi"

Cả ba đi tới chỗ chiếc xe đang đậu của Hoài An.

Ngọc Huy đi tới bên xe rồi, Hoài An thì đi sau lưng Ngọc Mỹ, lúc đi nàng đã lấy nón lá đội lên nên cô không cần phải che dù nữa, nhìn từ phía sau cơ thể nàng thật nhỏ nhắn trong bộ bà ba, đầu thì đội nón lá, chân mang đôi guốc mộc, theo từng nhịp bước chân của nàng, những tiếng lộc cộc vang ra từ đôi guốc mộc nghe thật vui tai làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro