Chương 9: Ngượng ngùng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Về tới nhà thì trời cũng gần xế chiều, đi dạo vòng vòng chợ có xíu mà coi bộ tốn thời gian ghê đa. Vì cả ngày toàn đi ở ngoài trời nắng, thêm việc thời tiết oi bức làm cho cả người thấy mệt mỏi khó chịu, vừa về tới nhà là Hoài An với Ngọc Huy chia nhau đi tắm liền, còn phần Ngọc Mỹ thì phải đi vào phòng sách tìm cha để thưa chuyện hàng hoá xuất nhập.

Phải gần một tiếng sau thì nàng mới thưa xong công chuyện, mệt mỏi đi về phòng sửa soạn quần áo để tắm rửa

Ngọc Huy với Hoài An thì đã sạch sẽ thoải mái rồi, thấy trời còn sáng nên cô đi qua phòng gõ cửa rủ Ngọc Huy đem giấy viết với sách mực ra mái đình ở hồ ngồi cho mát, cô định ra nói chuyện, bàn tính rồi phải ghi chép mấy cái thứ cần mua để chuẩn bị cho việc tạo ra một cái máy xay lúa

Cả hai ngồi tính toán, nói chuyện rôm rả mà không hay Ngọc Mỹ đã đến cạnh đình quan sát từ nãy tới giờ, nàng thấy hai người đang nói về mấy cái thứ máy móc mà nàng không biết, có loại nàng còn chưa từng nghe qua bao giờ, ngó bộ đôi bạn nói chuyện hăng say quá nên nàng cũng không có ý muốn làm phiền.

Mà nhìn Hoài An bình thường kiêu kì, tính tình cà rỡn lung lắm, mà khi nghiêm túc mần việc lại có một bộ dáng đẹp đẽ tới vậy, nàng cứ đứng im nghe cô nói chuyện, giọng cô trầm ấm dịu dàng, lời nói rõ ràng, lúc cô nói chuyện nhấn nhá nhịp điệu, lên giọng rồi xuống giọng nghe hay lắm, cứ y như hồi xưa lúc nàng còn đi học lâu lâu có đoàn diễn thuyết về trường giao lưu, giọng của mấy người đó cũng giống như cô, nghe cứ như dòng sông tĩnh lặng trôi êm ả, nó có sức hút tới nỗi làm nàng mê say, cứ đứng lặng im ở đó mà nghe dù cho đôi chân vì đứng quá lâu mà tê rần cũng không hay

"Dạ thưa, nước trà cô ba kêu con pha xong rồi nè, cô vô đình ngồi đi rồi con bưng vô cho!"

Tự dưng đang đứng thơ thẫn thì nghe tiếng con Hợi nói bên tai làm Ngọc Mỹ giật mình, nàng nhấc chân định bước vô thì chợt thấy hai chân mình tê rần cứng ngắc, nàng đau đớn kêu lên một tiếng rồi mất thăng bằng ngã sấp xuống. Nghe tiếng kêu Hoài An xoay qua liền, vì là người có học võ nên cô nhanh chóng phản ứng, đứng bật dậy đỡ Ngọc Mỹ ôm vào lòng.

Mọi việc diễn ra trong chớp nhoáng, làm con Hợi bưng khay nước trà đứng sau lưng cũng hết hồn, tay chân nó luống cuống mà cũng hông biết làm sao, nó thấy cô ba cứ đứng im như vậy một lúc rồi, sợ cô mỏi chân nên nó có lòng tốt nhắc nhở, có ai biết cô bị giật mình xém ngã luôn đâu, hên là có cô Hoài An đỡ chớ hông là chuyến này nó xong đời luôn rồi

"Nè em có sao hông, tay chân có trúng đâu hông, sao đi đứng mà hông cẩn thận gì hết vậy đa?"

Đỡ vững được nàng rồi thì cô mới lên tiếng hỏi, thiệt là tình lúc nãy tự dưng thấy nàng sắp ngã là tim cô tự dưng giật thót lên, không kịp suy nghĩ nhiều cô quăng cả sấp giấy tờ đang cầm trên tay đi, đứng bật dậy mà đỡ nàng vào lòng, giấy tờ bay thì còn lụm lại được, chớ lỡ chậm trễ để em té đau thì cô xót lung lắm đa

"Tui...tui tại chân tui tự dưng bị tê rồi tui vấp té thôi à, chớ...hông có chi hết á, chị đỡ tui lại ghế ngồi dùm đi!"

Ngọc Mỹ đỏ mặt nói lắp bắp, càng ngượng ngùng hơn khi nhận ra là vẫn để cô đỡ mình, lúc nãy do hoảng loạng quá nên nàng luýnh quýnh hết cả lên, hai tay vòng ngang ôm hông cô cứng ngắc, giờ bình tĩnh lại rồi mà còn đứng ôm hoài nàng thấy ngại lắm đa

Thấy nàng đã không sao thì Ngọc Huy mới đỡ lo lắng, mà nghe nàng nói thì anh cũng thấy cấn cấn kiểu gì đó, sao mà gì cũng tự dưng hết he, rồi hổng bị té thì tự dưng cũng đứng ôm người ta cứng ngắc luôn he, hai đứa này có cái gì rồi nè, chết với anh

"Ủa em ba, tự dưng đi tới đó cái chân bị tê rồi té vậy luôn đó hả?"

"Em nói thiệt mà, tự dưng bị vậy chớ bộ, mà con Hợi đem trà vô đây cho cô"

Vừa được Hoài An đỡ ngồi xuống ghế thì nàng đã nghe giọng nói trêu chọc từ anh hai, liếc nhìn anh hai một cái nàng nhẹ giọng nói, nàng hông la con Hợi vì cũng hơi chột dạ cái chuyện đứng im cả buổi say mê nhìn người ta, biết ý thì im miệng dùm nàng đi nói ra một hồi nàng ngại nàng quạo nữa bây giờ đa

Hoài An đỡ nàng ngồi xuống ghế xong thì lom khom cúi người lụm giấy lại, con Hợi thấy vậy cũng nhanh lẹ để khay trà lên bàn rồi lúi cúi lụm tiếp, hên là không có miếng nào bay xuống hồ hết, lụm một xíu là xong. Ngọc Huy với Ngọc Mỹ thì ngồi yên trên ghế nhìn nhau, nhướng mày chau mắt mà nói chuyện, anh em sống với nhau từ nhỏ tới lớn, khỏi cần nói ra lời nhìn mắt nhau là đủ hiểu rồi, anh cười cười nhướng mày nhìn nàng đầy ý tứ, nàng đọc hiểu ánh mắt của anh hai, hơi giận dỗi mà liếc hờn Ngọc Huy một chút, thấy ghét không thèm nói chuyện với anh hai nữa

"Đưa đây cho cô, con vô coi phụ mấy đứa trong nhà đi, có cần gì thì cô kêu"

Sắp xếp giấy tờ lại ngay ngắn, Hoài An lấy mấy tờ giấy con Hợi đưa qua rồi lên tiếng nói với nó, nãy lúc Ngọc Mỹ sắp ngã cô thấy mặt mày nó tái mét, cô biết nó hông có cố ý mà chắc nãy giờ nó sợ dữ lắm, thôi kêu nó vô trong cho lành

Con Hợi tính xin tội với Ngọc Mỹ thì được cô Hoài An nói đỡ cho, nhìn qua thấy cậu hai với cô ba cũng hông có ý trách phạt mình thì nó mới đỡ sợ, nghe Hoài An nói là nó vâng dạ làm theo liền:

"Dạ thưa, vậy con xin phép đi vô trong, có gì thì cô cậu cứ kêu con chạy ra liền"

Lấy ly tráng qua nước ấm, Ngọc Huy rót ba ly trà để trước mặt từng người rồi anh quay sang nói với Ngọc Mỹ:

"Anh với Hoài An đang tính toán, ghi chép đồ đạc để mai đi mua về làm máy, em có rảnh thì ngồi đây nghe chơi"

Ngọc Mỹ nhẹ nhàng nói:

"Dạ hai người cứ nói tiếp đi, em ngồi đây nghe là được rồi"

Uống ngụm nước trà cho thông cổ họng, Hoài An với Ngọc Huy lại hăng say nói tiếp, ngồi cạnh bên nghe mùi sữa tắm thơm phức từ người nàng phát ra làm cô thoải mái lung lắm, lúc nãy ôm nàng dù là qua lớp áo nhưng cô vẫn cảm nhận được làn da mịn màng trong cơ thể nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng gọn trong vòng tay của mình thì cô lại thích thú cảm giác đó, khi nàng đứng vững rồi thì cô lại luyến tiếc không muốn buông nàng ra

"Ê đang nói chuyện mà mày mơ
tưởng tới cái chi vậy?"

Ngọc Huy đang nói chuyện hăng say thì chợt không nghe tiếng cô trả lời, ngước lên thì thấy Hoài An mắt đang nhìn em ba mà hồn thì thả bay đi đây mất tiêu rồi, anh buồn cười lên tiếng.

Ngọc Mỹ đang chăm chú xem bản phác thảo máy xay lúa thì nghe anh hai nói, nàng ngước mặt lên xoay qua thì thấy cô đang dịu dàng nhìn mình, chạm vào ánh mắt nhau bỗng dưng nàng thấy ngại ngùng vì ánh nhìn dịu dàng đó, chịu không nổi xấu hổ nàng né mặt nhìn ra hồ sen phía sau

Nghe tiếng gọi thì Hoài An mới hoàn hồn lại, lúc ánh mắt Ngọc Mỹ chạm vào mắt cô thì cô thấy tim mình đập như trống đánh, thấy nàng quay đi thì cô cũng ngượng ngùng tằng hắng một tiếng rồi nói chuyện tiếp với Ngọc Huy cho đỡ quê.

Ngọc Mỹ thì lại không bình tĩnh được như Hoài An, nàng cảm giác được da mặt mình nóng hôi hỏi như sắp bốc khói tới nơi, tim thì đập dồn dập liên hồi, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này nên cũng không biết phải gọi nó là sao, nàng chỉ thấy rất là ngượng ngùng và hồi hộp mà thôi

Ngồi được thêm một lúc, nghe giọng nói đều đều từ cô phát ra làm nàng không những bình tĩnh lại mà còn hồi hộp hơn, nàng nghĩ chắc là do hôm nay dậy sớm, thêm việc mệt nhọc quá nên đăm ra cảm giác lạ lẫm như vậy cũng hông chừng

"Em thấy hơi khó chịu trong người, hai người nói chuyện đi, em vô nhà trước nghen"

Nàng nói dứt lời là đứng dậy đi liền, thiệt tình con gái với nhau không, sao tự dưng nàng thấy ngại ngùng chi hông biết nữa

Ngọc Mỹ đã đi tuốt vô trong nhà ngồi mà cô cứ nhìn theo hoài, Ngọc Huy thấy chỉ còn hai đứa nên liền lớn tiếng cười nói:

"Hông nỡ xa hả mậy, vậy chạy theo luôn đi còn kịp đó"

Bị Ngọc Huy nói trúng quá nên cô chột dạ đâm ra nói lắp:

"Tự...tự dưng kêu tao chạy theo làm..làm gì"

Thấy Hoài An bình thường miệng mồm lanh lẹ, mà nay lại ngập ngừng nói lắp ba lắp bắp thì Ngọc Huy khoái chí lắm, anh còn xấu bụng chọc cô dữ hơn nữa:

"Tao thấy mày nên đổi giọng kêu tao là anh hai cho quen dần là vừa!"

Bình tĩnh cầm ly trà lên uống, anh nhìn Hoài An nói giọng tỉnh queo. Thường ngày cô không sợ trời không sợ đất chớ bữa nay cô hơi sợ cái miệng của Ngọc Huy rồi đó đa, vì thân quá nên quá hiểu nhau, anh nói câu nào là trúng phóc câu đó làm cô hết đường chối cãi, bị chọc quài cũng bực mình cô gom hết giấy trên bàn lại, sắp gọn gàng rồi đứng lên nói:

"Mơ đi con, trời sắp tối rồi đi vô nhà nè, mày ngồi đó mà nói chuyện tào lao quài"

Dứt lời cô quay lưng đi vô trước, Ngọc Huy cũng nhanh lẹ gom đồ còn sót lại trên mặt bàn rồi chạy theo cô, tiếng chọc ghẹo của Ngọc Huy, rồi tiếng cãi lại của Hoài An làm văng vẳng nguyên cái sân vườn nhà hội đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro