Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

Hoàng Mĩ Anh đứng trước cổng tập đoàn Trịnh Nghiên của Trịnh Tú Nghiên sùng bái trong lòng thầm than "thiên à,không cần phải đồ sộ đến vậy đi!" dòng chữ BLANC&ECLARE to đùng với biểu tượng thương hiệu ÷ choáng ngợp cả tòa nhà. Hoàng Mĩ Anh đè xuống sự ngưỡng mộ nâng bước đi vào sảnh chính, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này có chút lạ lẫm. Đi đến quầy tiếp tân tìm giúp đỡ.

-Xin lỗi làm phiền!

-Vâng,thưa cô!

-Tôi muốn hỏi tổng giám đốc Trịnh

-Cô có hẹn trước không ạ?

-Tôi không có hẹn trước - Hoàng Mĩ Anh lắc đầu trả lời

-Thật xin lỗi thưa cô, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc - nữ nhân viên tiếp tân mặt đáng tiếc từ chối yêu cầu của cô

-Làm phiền cô gọi điện báo với cô ấy tôi đến tìm,nếu như vẫn không thể thì tôi lập tức đi ngay.

-Nhưng thưa cô....

-Làm phiền cô!?!

Hoàng Mĩ Anh năn nỉ cô gái kia, cảm thấy cô cũng không giống những cô gái khác thường đến tìm Trịnh tổng, vẻ mặt hung dữ còn nói những lời xúc phạm cô. Hoàng Mĩ Anh thì khác ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự lại vô cùng xinh đẹp không như mấy người kia trên mặt tầng tầng lớp lớp đều là phấn giống như chát xi măng lên mặt vậy, ấy thế mà cũng không có điểm nào nhìn ra xinh đẹp cho nên cô nhân viên kia đồng ý.

-Thưa tổng giám đốc có cô Hoàng tới tìm!

-Có hẹn trước hay không?

-Thưa không!

-Tôi đã nói nếu không có hẹn thì thế nào, có phải cô không cần công việc này nữa rồi không? - đầu dây bên kia giọng nói lạnh lùng vang lên

-Vâng,tôi biết rồi!

-Khoan đã, họ tên người đó là gì? - lúc cô nhân viên định cúp máy thì Trịnh Tú Nghiên chợt nhớ ra gì đó

-Dạ,là Hoàng Mĩ Anh ạ.

-Đưa cô ấy lên gặp tôi! - giọng nói tuy còn lạnh lùng nhưng ngữ điệu đã trầm ổn hơn trước

-Cô Hoàng mời đi theo tôi - cô nhân viên hướng Hoàng Mĩ Anh nói

-Cám ơn!

Hoàng Mĩ Anh gật đầu theo sau nữ nhân viên lên tầng cao nhất của tòa nhà, các công ty lớn cô đều đã từng tham quan qua nhưng không nghĩ lại có nơi rộng tới mức này không hổ danh tập đoàn Trịnh Nghiên nổi tiếng thế giới.

-Đã đến sao còn không vào?

Hoàng Mĩ Anh còn mải suy nghĩ không biết mình đã đứng trước cửa phòng tổng giám đốc bao lâu rồi, chỉ đến khi nghe tiếng nói lạnh lùng phát ra từ bên trong mới giật mình nắm tay cầm mở cửa đi vào. Trịnh Tú Nghiên ngồi trên ghế tổng giám mắt nhìn tài liệu chưa một lần để ý tới cô khiến cho cô trong lòng cảm thấy buồn bực, không nói một tiếng đi đến bên ghế ngồi phịch xuống cũng chả cần để ý cái con người lạnh lùng kia. Qua hồi lâu Trịnh Tú Nghiên mới gấp lại tài liệu trên bàn đi đến  ôm eo Hoàng Mĩ Anh lại bị cô ấy đẩy ra, hờn dỗi xoay người qua chỗ khác tránh tiếp xúc với hắn.

-Giận tôi sao?

-Ai thèm giận cô...ưm~

Hoàng Mĩ Anh chưa nói xong đã lập tức bị môi của ai kia bao phủ lấy, cô chống cự nhưng lại bị hắn áp chế dùng sức cạy vành môi cô ra để chiếc lưỡi ma quái xâm nhập vào khoang miệng cô. Hoàng Mĩ Anh bị cảm giác tê dại đánh úp mọi sự chống cự của cô đều thất bại và đang có dấu hiệu cuốn theo chiều gió, Trịnh Tú Nghiên thành thạo dẫn dắt Hoàng Mĩ Anh đẩy nụ hôn lên cao trào. Hoàng Mĩ Anh không thể phụ nhận trình độ hôn của cô ấy rất cao siêu. Ước chừng Hoàng Mĩ sắp không thể thở được nữa mới buông cô ấy ra.

-Trịnh Tú Nghiên,cô... - Hoàng Mĩ Anh vừa lấy sức thở vừa trừng mắt nhìn người kia

-Đây là sự trừng phạt đối với em - mà người kia cư nhiên nói giống như người có tội là cô vậy

-Trừng phạt tôi ?!? Lý do ?!? - Hoàng Mĩ Anh khó hiểu

-Thứ nhất, cách xưng hô hoàn toàn sai đã hơn 4 tháng chúng ta quen nhau nhưng e vẫn cứ cô cô-tôi tôi. Nên đổi cách xưng hô đi, thứ hai, tại vì em quá hấp dẫn đi - Trịnh Tú Nghiên không nhanh không chập nói ra tội lỗi của Hoàng Mĩ Anh

-Cô...tôi...ưm...

-Từ bây giờ thay đổi cách xưng hô, gọi Nghiên xưng em. Nếu như sai sẽ phạt em một nụ hôn -Trịnh Tú Nghiên đe dọa

Hoàng Mĩ Anh trợn tròn hai mắt, cô ta cư nhiên lại hôn cô còn bá đạo bắt ép. Còn nữa cái lý do cô ấy đưa ra, cái thứ nhất coi như miễn cưỡng chấp nhận được đi, nhưng còn lý do thứ hai thật vô lý nha. Không lẽ đẹp cũng là cái tội sao?!?

-Trịnh Tú Nghiên cô...

-Tôi rất thích em gọi tên tôi nhưng không cần gọi cả họ tên như vậy, gọi Nghiên là được rồi.

Hoàng Mĩ Anh lần nữa nói sai khi Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị trừng phạt cô thì cô đã rút kinh nghiệm lần trước mà nhanh chân né được, nhưng Trịnh Tú Nghiên thì không hài lòng về điều này chút nào.

-Được rồi được rồi, lý do thứ nhất em có thể tạm chấp nhận còn lý do thứ hai không phải vô lý lắm sao?

-Tuyệt không vô lý!

Trịnh Tú Nghiên bình thản nói ra như thể đó là một điều hiển nhiên vậy, thôi đi Hoàng Mĩ Anh cô hôm nay xem như nhường cô ấy không thèm đôi co nữa. Cô lãnh giáo đủ rồi, Trịnh Tú Nghiên là người bá đạo dù cô có nói gì cũng không lại cô ấy.

Nhìn Hoàng Mĩ Anh khuôn mặt ửng hồng vì nén giận càng thêm thu hút khiến trong lòng Trịnh Tú Nghiên dâng lên một niềm vui nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên tạo nụ cười.

-Thế nào hôm nay tới tìm Nghiên không phải chỉ để ngắm thôi chứ???

Trịnh Tú Nghiên cười câu hồn vòng tay qua eo ôm kéo Hoàng Mĩ Anh vào lòng, cưng chiều hỏi.

-Sự thật là em đến đây hôm nay vốn chỉ để xem xét nơi làm việc của Nghiên, đừng có tự tin quá về nhan sắc của mình như vậy - Hoàng Mĩ Anh bĩu môi nói

-Tất nhiên rồi, vẻ đẹp của Nghiên đã được mọi người chứng thực. Hơn nữa còn lọt top 5 gương mặt đẹp nhất thế giới đó nha, không lẽ em không thấy Nghiên đẹp sao?

Hoàng Mĩ Anh lần nữa mở rộng tầm mắt rồi, cô ấy không chỉ bá đạo mà còn tự tin một cách quá đáng đi. Ừ thì cô công nhận cô ấy đẹp, nhưng không cần tự tâng bốc mình vậy chữ cô cũng rất là đẹp nha. Hoàng Mĩ Anh không thèm nói chuyện với cô ấy nữa.

-Được rồi, không chọc em nữa. Đã đến đây rồi vậy đợi Nghiên một lát hoàn thành công việc xong cùng nhau ăn trưa

Nhìn bộ dạng chật vật của Hoàng Mĩ Anh có biết bao khả ái, Trịnh Tú Nghiên không muốn chọc cô thêm nữa hôn lên môi cô dỗ dành.

-Ai thèm cùng ăn trưa với Nghiên!?! - Hoàng Mĩ Anh giận lẫy nói

-Được được, là Nghiên muốn ăn cùng em ! - Trịnh Tú Nghiên chịu thua bộ dáng mèo nhỏ xù lông của Hoàng Mĩ Anh hôn lên môi cô

Hoàng Mĩ Anh xem như có an ủi, cười một cái đồng ý. Trịnh Tú Nghiên xong việc cũng đã quá trưa, hai người đi đến nhà hàng Oanh Oanh dùng bữa. Đồ ăn ở đây không tệ, Hoàng Mĩ Anh là người kén ăn cho nên không phải nơi nào sang trọng  cô cũng có thể ăn được.

-Nếu như ăn ngon thì ăn nhiều một chút - nhìn cô ăn Trịnh Tú Nghiên cũng thấy no rồi

-Kia,Nghiên không ăn sao?

-Nhìn em ăn Nghiên thấy no rồi - Trịnh Tú Nghiên cười nụ cười câu hồn đoạt phách nói với Hoàng Mĩ Anh

Hoàng Mĩ Anh hai má ửng đỏ ngại ngùng nhìn Trịnh Tú Nghiên xong cũng cúi đầu ăn tiếp, bộ dáng vô cùng khả ái khiến tâm Trịnh Tú Nghiên khẽ động nhịp tim theo đó cũng lệch đi mấy nhịp.

Ăn trưa xong Trịnh Tú Nghiên đưa Hoàng Mĩ Anh đi chơi mấy nơi đến tối mới đưa cô về nhà.

-Em ngủ ngon !?!

Trịnh Tú Nghiên cưng chiều hôn lên môi Hoàng Mĩ Anh, tim cô bỗng nhiên lại đập liên hồi. Hoàng Mĩ Anh vội đẩy Trịnh Tú Nghiên ra nói câu chúc ngủ ngon rồi xoay người đi vào trong, cũng may trời tối cho nên không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô.

-Cẩn thận!

-A!

Đột nhiên Trịnh Tú Nghiên hô lên, Hoàng Mĩ Anh còn chưa định hình được thì một chiếc xe máy lao tới xoẹt ngang người cô. Người điều khiển chiếc xe đó chỉ là có ý cướp túi xách của cô chứ không có ý gì khác, cho nên khi giật được cái túi xách của cô xong do va chạm khiến Hoàng Mĩ Anh té nhào xuống đất.

-Em có sao không?!? - Trịnh Tú Nghiên lập tức lao đến đỡ Hoàng Mĩ Anh

-Chân của em... - Hoàng Mĩ Anh nhăn nhó

-Bị chật khớp rồi, em chịu đau một chút - Trịnh Tú Nghiên xem xét cái chân của Hoàng Mĩ Anh xong thẳng một cái bẻ

-Aaaa! Tính bẻ gãy chân em à?

Hoàng Mĩ Anh bị đau la thất thanh nước mắt cũng theo đó chảy xuống, Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy trong lòng bất giác nhói lên mấy hồi.

-Thật xin lỗi, em đau lắm sao?!?

-Rất đau!

-Để Nghiên giúp em lên nhà

Trịnh Tú Nghiên vòng tay Hoàng Mĩ Anh qua vai mình, một tay cô trụ ở eo cô ấy biến mình làm điểm tựa giúp cô đi lên. Hoàng Mĩ Anh tuy đau nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, vừa rồi khi cô bị thương cô đã thấy trong mắt cô ấy ánh lên nét lo lắng là cô ấy lo lắng cho cô sao?

-Trịnh tổng,Mĩ Anh! Cậu bị làm sao vậy? Vì sao đi cà nhắc rồi? - Lý Thiện Khuê vừa mở cửa đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang dìu bạn mình cho nên lo lắng hỏi

-Khuê Khuê, không có việc gì chỉ là chân mình bị chật một chút - Mĩ Anh trấn an bạn mình

-Trong nhà có bông băng không ? - Trịnh Tú Nghiên hỏi

-Có,có. Đợi một lát!

Lý Thiện Khuê ra sức gật đầu sau đó chạy đi tìm bông băng, lúc sau đi ra thấy Hoàng Mĩ Anh ngồi trên ghế còn Trịnh Tú Nghiên ngồi quỳ dưới đất kiểm tra cổ chân cô ấy không ngừng hỏi Hoàng Mĩ Anh có đau không thì ngẩn người. Theo lời của Thôi Tú Anh thì Trịnh tổng không phải người ấm áp thế này, cô ấy không phải rất lạnh lùng sao?

-Á!

-Chân của em bị xước rồi, Lý Thiện Khuê đưa bông băng cho tôi - Trịnh Tú Nghiên hướng Lý Thiện Khuê nói

-À,đây!

Lý Thiện Khuê đứng ở một bên quan sát Trịnh Tú Nghiên sơ cứu cho bạn mình, không khỏi thắc mắc là cô ấy thực tốt với Hoàng Mĩ Anh hay là ai trong trường hợp ấy cũng sẽ đều như vậy. Lén rút điện thoại Lý Thiện Khuê nhắn tin cho một người, thì ra không chỉ mình cô ngạc nhiên ngay cả bạn thân nhất của cô ấy cũng còn kinh ngạc hơn mấy phần. Nếu như Trịnh Tú Nghiên thực lòng đối với cô bạn thân của mình quan tâm thì tốt quá rồi, đứng nhìn bọn họ thêm một lúc sau cô trở về phòng để lại không gian cho bọn họ.

-Chân của em ngày mai liền đến bệnh viện kiểm tra đi, vừa rồi Nghiên mới chỉ bẻ lại khớp về vị trí cũ mà thôi.

-Em không sao,không cần đến bệnh viện.

-Vẫn là đến bệnh viện kiểm tra một chuyến, nếu em không muốn sau này ngồi xe lăn. Ngày mai Nghiên nghỉ có thể đưa em đi, bây giờ Nghiên về em nghỉ ngơi đi. Điện thoại của em ngày mai đi mua lại cái mới.

Trịnh Tú Nghiên dặn dò cô vài câu sau đó trở về.

TBC

mọi người thấy cách xưng hô như vậy có được không, hay nên đổi ntn để au sửa. hay vẫn dùng tôi-em???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro