Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap  9

-Cẩn thận một chút!

Trịnh Tú Nghiên một tay trụ ở eo Hoàng Mĩ Anh tay còn lại nắm tay cô ấy đỡ cô đi vào nhà, chân của Hoàng Mĩ Anh còn đau nhiều lắm cho nên phải rất cẩn thận. Hoàng Mĩ Anh được Trịnh Tú Nghiên đưa đến ngôi nhà trên núi Trịnh nơi này thuộc địa phận Trịnh gia những phương tiện khác ngoài Trịnh ra thì không được phép đi qua đây, đi hết quãng đường dài bên trên đỉnh núi xuất hiện một căn biệt thự đồ sộ được thiết kế theo phong cách phương đông trên các cột trụ được rát vàng với họa tiết hoa văn phong phú khiến cho nó vô cùng nguy nga tráng lệ giống một thánh điện vậy. Đi qua cánh cổng sắt rộng lớn, chạy trong sân dài khoảng 500m mới đến cửa chính nơi này rộng ước chừng lên đến hàng nghìn hét ta. Hoàng Mĩ  Anh bị sự hùng tráng này làm cho hoa mắt, vẫn biết Trịnh Tú Nghiên không phải người thường nhưng mà như thế này thì thật là ngoài sức tưởng tượng của cô rồi. Từ ngoài cổng cho đến cửa chính không biết cô đã thấy bao nhiêu những tên vệ sĩ mặc áo đen rồi, cũng phải thôi một nơi rộng lớn thế này làm sao có thể ít người bảo vệ cho được.

-Ở đây có thím Trương là quản gia chính có gì cần em hãy nói với bà ấy, thím Trương phiền thím để ý đến cô ấy giúp tôi – Trịnh Tú Nghiên giới thiệu thím Trương với Hoàng Mĩ Anh sau đó quay sang căn dặn thím Trương

-Vâng thưa cô chủ! – thím Trương cung kính nhận lệnh

-Thím đi chuẩn bị mấy món tẩm bổ cho cô ấy đi, chân của cô ấy không được tốt lắm

Nhìn Trịnh Tú Nghiên chăm sóc cho mình mà từ lúc dìu cô vào nhà đến giờ cũng chưa hề rời khỏi cô, cứ ôm cô như vậy giống như bảo vệ Hoàng Mĩ Anh trong lòng cảm thấy ấm áp. Sau khi dùng bữa trưa xong Trịnh Tú Nghiên lại giúp cô đi lên lầu, để cô ở tại phòng của cô ấy Trịnh Tú Nghiên trước nay rất ít mang người con gái nào về nhà lại còn được phép vào phòng cô là không thể ngay là Mạc Phi Yến cũng chưa từng có phúc phận đó. Người làm trong nhà nhìn cách cô chủ đối với vị tiểu thư xinh đẹp kia có biết bao tâm huyết cũng tự hiểu rằng vị tiểu thư kia có bao nhiêu phần quan trọng, không biết chừng sẽ trở thành nữ chủ nhân thứ hai của căn nhà này cho nên cũng tự nhiên biết cách đối đãi.

-Nghiên, tối nay em ngủ ở nơi nào? - vừa đặt lưng xuống giường Hoàng Mĩ Anh hỏi

-Ngốc, tất nhiên là ở trong phòng của Nghiên và tại trên giường của Nghiên rồi - Trịnh Tú Nghiên xoa đầu cô ôn nhu nói

-Tại đây sao?!? - Hoàng Mĩ Anh không hề nghĩ rằng có ngày cô sẽ đến sống trong nhà của Trịnh Tú Nghiên còn ở tại phòng cô ấy, như vậy là cô cùng cô ấy sẽ ngủ chung giường sao. Nghĩ đến đây bất giác tim cô đập nhanh mấy nhịp.

-Em làm sao vậy, sao lại ngây ngốc rồi? - thấy biểu hiện khác thường của Hoàng Mĩ Anh Trịnh Tú Nghiên lo lắng hỏi

-Em không có, Nghiên không đi làm sao?!? - Hoàng Mĩ Anh lắc đầu cười nói

-Có! Nhưng để em ở nhà Nghiên không yên tâm.

-Nghiên lo xa rồi, ở nhà không phải rất nhiều người sao em có thể bị gì được chứ. Nghiên mau đi làm đi!

Trịnh Tú Nghiên luyến tiếc nhìn Hoàng Mĩ Anh sau đó cúi người bao phủ môi cô ấy, chiếc lưỡi đinh hương lướt qua viền môi Hoàng Mĩ Anh đầy lưu luyến sau lại cạy hai hàm răng trắng xâm nhập vào bên trong. Môi lưỡi dây dưa triền miên hồi lâu đến khi hô hấp cả hai khó khăn Trịnh Tú Nghiến mới luyến tiếc rời đi, ánh mắt còn chưa thỏa mãn.

-Nghiên, sẽ muộn giờ! - Hoàng Mĩ Anh lên tiếng nhắc nhở

-Nghiên sẽ về sớm, ở nhà đợi Nghiên!

Hôn một lần cuối lên trán Hoàng Mĩ Anh,Trịnh Tú Nghiên mới xoay người đi đến trước tủ chọn đại một chiếc sơ mi trắng và quần dài đi vào trong mặc vào sau đó đi ra khởi động xe đến công ty. Trịnh Tú Nghiên đi rồi Hoàng Mĩ Anh cũng từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mùi hương của Trịnh Tú Nghiên lưu lại trên chăn gối khiến cho cô càng thêm yên tâm ngủ, ngủ rất say.

Ngủ không biết bao lâu bên tai  truyền đến tiếng gõ cửa, cùng một giọng nói trầm ấm vang lên.

-Hoàng tiểu thư, cô đã thức dậy chưa?

-Tôi đã thức rồi! - Hoàng Mĩ Anh nheo nheo con mắt lên tiếng đáp lại

Cửa phòng được đẩy ra thím Trương trên tay bê khay đựng một ly nước quả ép từng bước đi vào, để khay lên trên bàn rồi đỡ Hoàng Mĩ Anh ngồi dựa lên thành giường.

-Hoàng tiểu thư, cô uống một chút nước đi - thím Trương đưa cho cô ly nước nói

-Thìm Trương có thể gọi tôi là Mĩ Anh - uống một ngụm Mĩ Anh nói cô không thích cách người ta gọi mình như vậy

-Mĩ Anh tiểu thư! - thím Trương đáp ứng nhưng vẫn là không quên bỏ thêm hai chữ tiểu thư ở cuối, đối với trường hợp này Mĩ Anh cũng không có biện pháp bất quá có gọi tên của cô là được rồi

-Bây giờ là mấy giờ rồi? - Hoàng Mĩ Anh

-Bây giờ đã là 4h chiều rồi.

-Khi nào thì cô ấy mới trở về? - đối với lịch làm việc của Trịnh Tú Nghiên cô vẫn chưa nắm rõ được

-Cô chủ thường sẽ tan tầm vào lúc 5h và trở về nhà dùng bữa tối trước 6h - thím Trương từ từ giải đáp giúp cô

-Tôi đã uống xong rồi, cám ơn thím Trương - Hoàng Mĩ Anh uống hết ly nước mỉm cười trả lại cho bà ấy không quên cám ơn.

Thím Trương gật đầu mang ly để vào khay rồi đem xuống dưới nhà, còn lại Hoàng Mĩ Anh trong căn phòng rộng lớn của Trịnh Tú Nghiên tỉ mỉ quan sát. Chỉ có một mình tại sao lại xây căn phòng lớn đến vậy, hơn nữa cái giường cũng không hề nhỏ chỉ sợ lăn mấy vòng cũng không lo rơi xui đất. Căn phòng của Trịnh Tú Nghiên được sử dụng gam màu trắng làm chủ đạo ngoài ra các thiết kế nội thất cũng không quá cầu kì nhưng lại có thể toát lên được tính cách uy nghiêm, lạnh lùng của cô ấy. Hoàng Mĩ Anh với lấy cây nạng chống đỡ thân đi đến trên bàn làm việc của cô ấy, chỉ đơn giản là một chiếc đèn nhỏ, vài quấn sách kinh tế cộng thêm hai cây bút viết được xếp ngay ngắn cho thấy Trịnh Tú Nghiên là người rất cẩn trọng và gọn gàng những thứ không cần thiết sẽ triệt để cất đi. Liếc mắt sang bên phải sẽ thấy chiếc tủ gỗ thiết kế bám vào trong tường, không nén được tò mò Hoàng Mĩ Anh đưa tay mở ra cửa tủ. Quần áo của cô ấy hầu hết là cùng một nhãn hiệu GG cho thấy không phải loại quần áo cô ấy cũng tùy tiện mặc ngoài ra còn có vài thứ là do cô ấy tự tay thiết kế mang hiệu B&E. Bên dưới tủ còn có vài ngăn kéo, Hoàng Mĩ Anh tùy ý kéo ra một cái nơi này là để đồng hồ và kính mắt bên cạnh là một vài loại trang sức khác, kéo thêm một cái nữa thì khăn quàng cổ đương nhiên cũng là hiệu B&E rồi. Trịnh Tú Nghiên sử dụng triệt để khả năng pr thương hiệu của mình, kéo đến ngăn cuối cùng Hoàng Mĩ Anh không khỏi đỏ mặt nơi này chính là để đồ lót của Trịnh Tú Nghiên. Hoàn hảo chỉ có hai màu đen-trắng, Hoàng Mĩ Anh trong lòng xác nhận cô ấy đặc biệt thích hai gam màu tương phản này bất quá vận trên người Trịnh Tú Nghiên lại vô cùng hoàn hảo. Tùy tiện cầm lên một cái Hoàng Mĩ Anh thầm đánh giá kích thước của cô ấy to hơn của cô một chút, còn đang mải đánh giá đằng sau lại truyền đến giọng nói khiến cô giật mình quay lại tim đập mạnh giống như bị bắt quả tang.

-Thế nào mới đến liền muốn kiểm tra quần áo của Nghiên, nếu như em thực muốn biết chính xác kích cỡ to nhỏ Nghiên rất vui lòng tại đây cho em kiểm tra, hả?

Trịnh Tú Nghiên khuôn mặt yêu nghiệt từ từ áp sát Hoàng Mĩ Anh âm thanh lạnh lùng vang lên, mà tay của cô cũng làm động tác muốn cởi áo. Hoàng Mĩ Anh bị cô dọa sợ tim không ngừng chạy marathon trong lồng ngực hai mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên chằm chằm, cô ấy càng tiến Hoàng Mĩ Anh lại càng lùi cho đến khi lưng chạm cửa tủ thì không lui được nữa. Hai tay giữ ở trước ngực thầm cầu mong chúa phù hộ cho cô, giọng run run nói

-Nghiên...Nghiên vì sao bề sớm như vậy?

-Vốn sẽ về đúng giờ nhưng vì cảm thấy nhớ em cho nên quyết định sớm một chút về với em, không ngờ phát hiện em ở đây muốn kiểm tra kích cỡ của Nghiên

Trịnh Tú Nghiên kề sát mặt Hoàng Mĩ Anh nheo nheo mắt tà mị nói, hơi thở của cô phả lên mặt Hoàng Mĩ Anh càng làm tim cô ấy đập nhanh hơn. Hoàng Mĩ Anh trừng mắt lớn tiếng phản bác, cái gì mà muốn kiểm tra kích cỡ chứ cái này có thể coi là tò tò mò được hay không.

-Nghiên nói...nói gì vậy ?!? Ai...ai kiểm tra chứ ?!?

-Vậy em nói xem em ở nơi này lục tủ quần áo của Nghiên còn có hiện tại đang cầm cái gì trên tay đây?

Trịnh Tú Nghiên không khách khí cầm áo lót của mình trên tay giơ trước mặt Hoàng Mĩ Anh, còn ghé vào sát bên tai dùng âm thanh chọc người không đỏ mặt không được nói.

-Em...em...em...

Hoàng Mĩ Anh cứng họng không cách nào phản bác chỉ có thể lắp bắp mấy từ, gương mặt đỏ lên vì vừa giận vừa ngượng mà Trịnh Tú Nghiên lại cứ thế khép mi mắt chờ đợi câu trả lời của cô.

-Nghiên ăn hiếp em...hic hic...

-Ngoan không khóc, Nghiên không chọc em nữa...bảo bối đừng khóc.

Hoàng Mĩ Anh chịu không được hai hốc mắt ửng hồng sau đó một vài giọt nước rơi xuống, cô khóc vì bị ủy khuất. Trịnh Tú Nghiên tâm tình đang tốt nghĩ muốn trêu chọc cô một chút nhìn thấy cô khóc trong lòng hơi trùng xuống cúi người lau đi nước mắt cho cô lên tiếng dỗ dành, Hoàng Mĩ Anh được cô ấy dỗ tự nhiên khóc càng lớn ai bảo cô ấy trêu chọc cô cơ chứ. Trịnh Tú Nghiên lúng túng không nghĩ Hoàng Mĩ Anh vậy mà lại mau nước mắt đến vậy, không biết làm sao bèn cúi người dùng môi mình phủ lên môi cô đem tiếng khóc nuốt vào khoang miệng. Hoàng Mĩ Anh ban đầu chống cự sau lại bị nụ hôn của Trịnh Tú Nghiên dẫn dắt đẩy đến cao trào khi không thở được mới thả ra.

-Nghiên lại ức hiếp em - Hoàng Mĩ Anh mặt đỏ đến mang tai đánh vào người cô ấy lên án

-Nghiên không phải ức hiếp em là Nghiên không muốn thấy em khóc

Trịnh Tú Nghiên nắm lấy tay Mĩ Anh đem cô ôm vào trong lòng ôn nhu nói, Hoàng Mĩ Anh ở trong lòng cô cảm thấy ấm áp nhưng lại cảm thấy sự ấm áp này rất mơ hồ giống như sương mùa tùy thời có thể tan biến.

-Được rồi, xuống nhà ăn cơm một lát Nghiên giúp em tắm - Tú Nghiên đẩy nhẹ người Mĩ Anh ra nói

-Ai...ai cần Nghiên tắm chứ. Em có thể tự mình tắm được, có điều em không có quần áo để thay - Hoàng Mĩ Anh cúi đầu lí nhí nói

-Có thể mặc quần áo của Nghiên!

-Em làm sao có thể chứ, thật là kì đó

-Đùa thôi, Nghiên đã mua quần áo cho em rồi không cần lo lắng. Bây giờ theo Nghiên xuống nhà ăn cơm, lát nữa sẽ kêu người hầu giúp em tắm gội.

Biết cô còn ngại cho nên Trịnh Tú Nghiên không muốn dọa cô sợ chưa bao lâu liền mang con người ta ra ăn vào bụng, ăn thì tất nhiên sẽ có nhưng bây giờ còn chưa phải lúc Trịnh Tú Nghiên làm việc gì cũng đều cân nhắc kĩ, lúc cô ôm cô ấy trong lòng cô cảm thấy nỗi bất an của cô ấy. Cái gì cũng không nên nóng vội.

TBC

tiến triển có chậm quá không m.n ơiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro