Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chưa ăn gì trừ bữa sáng." Tôi thừa nhận. Và cũng chỉ ăn một quả chuối. Nhưng tôi không nói ra điều này.

"Vậy cậu có nói lý do cho tớ hay tớ phải ép cậu nói ra."

Cậu sẽ phải ép tôi nói ra, tôi nghĩ thầm. Làm sao tôi có thể giải thích cho thứ mà thậm chí tôi còn không hiểu nó là gì? Và làm cách nào để tôi trông không như một người điên khi kể ra điều đó? Nhưng tôi sẽ phải thử nói ra, chắc chắn vậy. Vì Janice sẽ không cho qua chuyện này. Cô ấy không phải là người tọc mạch, nhưng cô là một người bạn tốt, người sẽ quan tâm sâu sắc đến những người bạn của mình. Nếu cô cảm có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, cô ấy có thể ngồi trên chiếc sofa đó hàng giờ hoặc thậm chí là cả ngày nếu cảm thấy cần thiết, cho đến khi tôi chịu thú nhận.

"Được. Nhưng cậu phải bình tĩnh, không được phán xét tớ quá mức."

Cô liếc nhìn về phía laptop được đặt trên bàn cà phê rồi lại ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ mặt có chút hứng thú và còn lại là sự lo lắng.

"Nó không phải là liên quan đến mấy bộ phim người lớn gì đó chứ? Nếu là vậy, thì tớ đi về đây."

"Không. Nó thậm chí không liên quan một chút xíu nào đến mấy cái phim đó."

Cô trông có vẻ không tin điều tôi nói.

"Không phán xét." Tôi nhắc lại.

"Tiếp tục đi." Cô nói, vẫy một ngón tay lên không trung.

"Được rồi, điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng cậu có biết Judy Paige là ai không?"

"Không. Tớ cần phải biết người này sao?"

Không ngoài dự đoán.

Trong mười phút tiếp theo, tôi kể cho cô nghe một phiên bản ngắn gọn hơn của hai mươi bảy giờ vừa qua. Từ việc tôi nghe quảng cáo đến cảm giác thôi thúc phải tìm hiểu về nó, và tại sao tôi không thể rời khỏi ghế sofa vì tôi cảm thấy như thể mình phải ghép lại câu chuyện của người phụ nữ này, nhưng càng cố gắng tôi lại càng bối rối trước số lượng thông tin ít ỏi.

Janice lắng nghe, không nhếch mày, không cười hay khịt mũi, và chỉ ngắt lời tôi một đến hai lần.

"Vậy cô ấy là người đồng tính sống ở thập niên sáu mươi? Trong thời điểm cô đang nổi tiếng?"

"Tớ không rõ. Vì không ai hỏi cô ấy về điều này. Có lẽ họ chỉ không quan tâm."

Và câu hỏi còn lại là. "Người phụ nữ mà cô ấy đã sống chung trước khi qua đời, cô ta vẫn còn sống chứ? Tên cô ta là gì?"

"Tớ không biết. Và điều đó cũng không thật sự quan trọng."

Tất nhiên là tôi biết, nhưng nhắc đến người này khiến tôi có cảm giác khó chịu giống như khi tôi xem những thước phim khác của Judy khi đã lớn tuổi hơn. Tôi cảm thấy chán ghét khi phải nghĩ đến người phụ nữ mà cô đã dành mười năm cuối đời để sống chung. Nói một cách rõ ràng là tôi ghen tị với cô ta. Nhưng tôi chỉ giữ ý nghĩ đó cho riêng mình.

Sau khi đã nói xong tất cả mọi thứ, thay vì nhìn tôi như thể tôi đi quá xa thì Janice chỉ mỉm cười.

"Cậu bị mê đắm."

"Sao cậu lại cười. Tớ bị như vậy là không bình thường."

"Như vậy mới là bình thường. Không phải về phần bị mê đắm bởi một người phụ nữ đã mất, đó không phải là một ý tưởng hay nhưng tớ nghĩ điều đó vẫn tốt cho sức khỏe tinh thần của cậu, nó giống như một bước đột phá nhỏ."

Janice biết tất cả về mẹ tôi và việc tôi khó thể hiện hay cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ hơn. Cô biết rằng tôi sẽ không bao giờ bị "mê đắm". Tôi cũng chưa từng trải qua điều này. Kể cả ở thời niên thiếu, thời điểm mà mê đắm một thứ gì đó là điều bình thường. Hồi đó tôi cũng phải lòng một vài diễn viên nữ. Michelle Pfeiffer là một trong số đó. Lúc đó tôi đã tưởng mình mê đắm cô ấy. Nhưng lý do chính vẫn là tôi thích xem phim Grease 2 bất cứ khi nào nó phát sóng trên cáp, và kiểm tra TV Guide để xem có bộ phim khác của cô sắp chiếu hay không. Tôi đã xem phim Scarface một đến hai lần, nhưng tôi không quan tâm nhiều về bộ phim và mong muốn được nhìn thấy Michelle cũng không mạnh mẽ đến mức bị mê đắm. Vì vậy nó chỉ là một sự hứng thú nhất thời.

Và sau này, khi đã trưởng thành, tôi dường như chưa bao giờ có cảm giác say mê đắm chìm cuồng nhiệt khi mới bắt đầu một mối quan hệ yêu đương như những người khác. Janice và tôi từng có cuộc trò chuyện về điều này nhiều năm trước, khi tôi kể về một người phụ nữ tôi đang tìm hiểu được vài tuần ở thời điểm đó, người bắt đầu khiến tôi cảm thấy khó chịu. 

Tôi đã gặp người phụ nữ ấy trong một bữa tiệc, tên cô là Carol. Chúng tôi hầu như chỉ nói chuyện với nhau suốt bữa tiệc hôm đó, trong khoảng bốn tiếng, và khi bữa tiệc kết thúc, cô hỏi tôi có muốn đi uống một chút ở nơi khác không. Tôi đã từ chối cô ấy. Bởi vì tôi phải đi làm vào ngày hôm sau. 

"Vậy là cậu không thật sự hứng thú với cô ấy?" Janice hỏi

"Có. Tớ có cảm giác với cô ấy, nên tớ mới nói với cô ấy là chúng ta có thể gặp lại vào cuối tuần sau."

"Nhưng không đủ hứng thú để cậu quyết định từ bỏ một ngày ngủ sớm để dành thêm thời gian tìm hiểu cô gái ngay lúc đó."

"Nhưng tớ đã hẹn sẽ dành thời gian với cô ấy nhiều hơn vào cuối tuần sau."

Janice chỉ lắc đầu rồi ra hiệu tôi nói tiếp.

"Rồi, sau đó tụi tớ gặp lại nhau vào thứ bảy và một lần nữa vào chủ nhật, sau đó cô ấy hỏi tớ là tớ có thể xin nghỉ hai ngày tiếp theo không, bởi vì cô ấy muốn lái xe đến phía nam, đến bãi biển và dành vài ngày để đi dạo xung quanh đó."

"Và cậu đã nói không."

"Ơ, tất nhiên là vậy, cậu không nghỉ làm chỉ để nằm dài trên bãi biển. Chúng ta đâu phải mấy kẻ lông bông."

"Cậu có bao giờ cảm thấy cách xa một người nào đó chỉ mười phút cũng là quá lâu. Ở thời điểm khi hai người mới bắt đầu một mối quan hệ, cậu có bao giờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong hai mươi phút, chờ đợi người đó sẽ tấp vào con đường của cậu." 

Tôi nghĩ về việc đó trong vài giây.

"Không."

"Ồ."

"Đó là cảm giác của cậu khi cậu và Melissa lần đầu tiên hẹn hò sao?"

"Đúng vậy. Tớ hoàn toàn chìm đắm vào đó. Tớ thậm chí suýt nữa bị mất việc. Tớ đã đến trễ trong hai tuần liền. Tớ xin nghỉ ba ngày thứ hai liên tiếp, tớ đến gặp cô ấy vào giờ nghỉ trưa vài lần và không quay trở lại đến tận hôm sau. Melissa thật sự đã nghỉ việc hai ngày sau khi chúng tớ gặp nhau. Dù sao thì cô ấy cũng không hài lòng khi ở đó, và cổ cũng đang tìm kiếm một công việc khác trước khi tụi tớ gặp nhau, nhờ những cuộc gặp gỡ với tớ cũng như mong muốn được dành nhiều thời gian hơn với tớ đã khiến cô ấy quyết định và nghỉ việc sau hai ngày. Là do tớ quá có sức hấp dẫn, tớ nghĩ vậy."

"Thật điên rồ, tớ sẽ không nghỉ việc chỉ vì gặp được một ai đó. Ngân hàng đang cầm cố tài sản thế chấp của tớ sẽ không quan tâm liệu tớ có đang yêu hay không, cửa hàng tạp hóa sẽ không cho tớ đồ ăn miễn phí chỉ vì tớ không thể rời mắt khỏi một người phụ nữ. Hơn nữa, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có một mối quan hệ tình cảm phát triển từ từ chậm rãi? Cậu giống như một quả bóng cảm xúc khổng lồ không ngừng bùng cháy, nhưng rồi một ngày nó cũng sẽ cạn không phải sao? Tình cảm như vậy không lâu bền."

"Ồ phải rồi, đó là điều mà ai cũng sẽ muốn nghe. Kiểu như, này, tôi đang có tình cảm chảy bỏng với em. Cháy bỏng như một ngọn lửa đang hấp hối."

"Tớ không thích thái độ của cậu."

Cô cười toe toét rồi nói tiếp.

"Được rồi, được rồi, cậu nói đúng. Cảm xúc cuồng nhiệt như vậy sẽ không kéo dài mà sẽ bị một thứ khác lấn át. Đó đúng là những gì tớ cảm thấy với Melissa ở thời điểm ban đầu, và hiện tại cảm giác tớ dành cho cô ấy đã khác đi, nhưng chúng tớ vẫn ở bên nhau được tám năm rồi, và tớ biết tớ vẫn muốn dành phần đời còn lại với cô ấy."

Tôi thở dài. "Tớ đoán có lẽ chỉ có tớ không có những thứ đó, cảm xúc cuồng nhiệt như vậy bên trong mình. Tớ nghĩ rằng mẹ tớ đã gây ra điều này. Tớ tưởng rằng mình đã vượt qua điều đó, tớ đã vật lộn để chống lại nó, có thể là bởi vì bà ấy đã.. cậu biết đấy, từng trừng phạt tớ vì thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, có lẽ điều đó góp phần tạo ra con người của tớ như ngày hôm nay."

"Có thể là vậy." Janice nói. "Nhưng cũng có thể là do cậu chưa gặp đúng người? Có thể cậu vẫn có điều đó bên trong cậu và.."

"Tớ đã ba mươi bốn tuổi, nếu điều đó thật sự tồn tại thì nó đã xảy ra rồi. Tớ nghĩ nó hẳn phải diễn ra ở độ tuổi hai mươi."

"Không. Tớ không tin điều đó. Tớ hiểu cậu là người như thế nào. Tớ biết cậu có cảm nhận sâu sắc về mọi thứ, về những người khác. Kể cả khi cậu gặp khó khăn trong việc thể hiện điều đó. Vì vậy nó sẽ xảy ra."

Nhưng điều đó đã không xảy ra. Chưa bao giờ. Đó có lẽ là lý do tại sao các mối quan hệ của tôi không bao giờ kéo dài. Những người phụ nữ luôn nghĩ rằng tôi không đủ tận tâm trong mối quan hệ của hai người, họ cho rằng tôi luôn có thể rời đi bất cứ lúc nào, và tôi cũng chẳng quan tâm đến mối quan hệ lúc đó, vì vậy tôi không thực sự quan tâm đến họ. Điều này không hề đúng. Bởi tôi có quan tâm. Tôi sẽ không hẹn hò với người đó nếu tôi không thích họ. Trong một hoặc hai trường hợp, tôi thậm chí đã yêu người đó. Có lẽ không nồng nhiệt sâu đậm như họ, nhưng tôi nghĩ là tôi đã cảm thấy vậy. Tôi rất buồn khi họ quyết định, và họ luôn là người quyết định rằng đã đến lúc nên dừng lại. 

Nhưng tôi cũng tự hỏi bản thân, khi chúng tôi chia tay và tôi đã không làm điều mà hầu hết những người khác sẽ làm những ngày sau đó. Tôi không lên tìm kiếm trang mạng xã hội của họ. Tìm kiếm thử xem liệu họ có đang hẹn hò với ai khác không, tôi không kiểm tra xem liệu họ có đăng ảnh tay trong tay với người phụ nữ khác hay không, liệu họ có đang tham gia những buổi tiệc vui vẻ với người khác trong khi tôi đắm chìm trong khổ sở ở nhà. Bởi vì tôi đã không đắm chìm trong khổ sở. Tôi vẫn ổn. Mối quan hệ đã không thể tiếp diễn, vì vậy đã đến lúc phải vượt qua. Có lẽ tôi chỉ đơn giản là bị hỏng ở bên trong.

"Vậy hãy cho tớ xem." Janice đang nói với tôi ngay lúc này. "Tớ cần biết cô ấy là ai, người phụ nữ đã khiến cậu bị ám ảnh. Hẳn phải có gì đặc biệt ở cô ấy." Và tôi đã làm vậy. Tôi mở laptop và bấm replay video đã hiện sẵn trên màn hình. Đoạn phim mà tôi không cần xem nữa cũng biết chính xác điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mọi cử chỉ, từng nụ cười, từng đường chỉ tay cho khán giả.

"Chà." Janice nói, nhẹ gật đầu sau khi đoạn phim kết thúc, khuôn mặt thật sự ngạc nhiên. "Tớ đã biết tại sao cô ấy lại có thể gây ấn tượng với cậu. Khuôn mặt của cô rất giàu biểu cảm phải không? Tớ không biết đó là ánh mắt, nụ cười của cô ấy hay cách cô ấy cất lên giọng hát mới là thứ quyến rũ nhất." 

"Tớ nghĩ là tất cả luôn."

Cô lại ngước mắt nhìn máy tính một lần nữa. "Tớ tự hỏi không biết cuộc sống của cô ấy trải qua ra sao. Nó chắc chắn không dễ dàng cho một người đồng tính."

"Phải! Chính xác là vậy. Cô ấy đã công khai xu hướng vào đầu những năm 80 hoặc 81. Cô ấy dũng cảm một cách khủng khiếp, cậu có nghĩ vậy không? Tuy nó không phải là những năm 60 thế nhưng cậu vẫn nhớ ngày xưa từng như thế nào chứ. Hồi đó mọi thứ tồi tệ thật sự, nhưng cô ấy vẫn đã vượt qua được."

"Cái gì? Cậu có chắc không? Tớ chưa từng nghe nói về cô ấy. Chưa bao giờ nghe ai nhắc đến cô ấy? Cậu có nghĩ rằng tụi mình hẳn phải biết về cô ấy? Kiểu như nên biết càng nhiều hình mẫu càng tốt?"

Tôi chỉ nhún vai. "Hồi đó chưa có internet thì làm sao tụi mình biết được? Giới truyền thông cũng không quan tâm, hơn nữa sự nổi tiếng của cô ấy cũng đã kết thúc từ lâu. Và nếu họ có quan tâm thì họ cũng sẽ che đậy điều này. Cô ấy là một ca sĩ nhạc pop dễ thương với má lúm đồng tiền xinh xắn mà mọi chàng trai đều phải lòng, điều đó sẽ không phù hợp với "hình mẫu" những người phụ nữ đồng tính vào thời điểm đó. Chúng ta phải bệnh hoạn, vặn vẹo và biến thái. Phải chọn một trong số đó. Nếu Judy Paige là người đồng tính, thì chúa ơi, bất cứ ai cũng có thể là người đồng tính. Kiểu như cô thủ thư trong trường học cũng có thể hẹn hò với một giáo viên đánh máy. Họ không thể chấp nhận chuyện đó."

"Thật đáng tiếc."

"Đúng vậy. Và đó cũng có thể là lý do tại sao tớ đã bị ám ảnh. Tớ muốn biết câu chuyện của cô ấy. Muốn biết cuộc sống ngày xưa của cô ấy ra sao. Liệu cô ấy có cô đơn không? Và làm cách nào để cô ấy gặp gỡ những người phụ nữ giống mình? Cô ấy đã ở trong tâm điểm của sự chú ý, cô không thể lén lút đến những quán bar dành cho người đồng tính, nếu những thứ đó đã tồn tại ở thời điểm ấy. Cô ấy trông vui vẻ trong những đoạn phim này, nhưng có lẽ cô chỉ đơn giản rất giỏi trong việc che giấu những điều đó, sự cô đơn, một cuộc sống không hạnh phúc? Thật đau lòng khi nghĩ đến khả năng có lẽ là cô ấy phải giả vờ cười trước ống kính, nhưng thực tế lại đang cảm thấy vô cùng khổ sở từ bên trong. Tớ hi vọng rằng mình đã nhìn lầm. Rằng sự thật là cô ấy rất hạnh phúc."

Và sau đó, dù rất là không muốn nhưng tôi đã cho Janice xem đoạn phim khiến tôi bị sốc. Cách mà cô thay đổi hoàn toàn trái ngược chỉ sau một đêm, nhưng không phải theo hướng tốt đẹp.

"Đây là cùng một người sao? Cậu có chắc không? Bởi vì đoạn phim khá là nhiễu hạt."

"Chính là cô ấy."

"Ồ, đoạn phim này tốt hơn này." Cô nói trong khi tự nhấp vào một đoạn phim mà Judy Paige công khai xu hướng bản thân. 

"Khoan đã, khi nãy không phải cậu nói là, để tớ xem." Cô dừng đoạn phim và mở trang Wikipedia.

"Có vẻ như những gì cô ấy đã trải qua, cô ấy đã gặp người phụ nữ này, thấy không? Vào thời điểm đó? Cô ấy đã gặp người phụ nữ tên Sharon này và bắt đầu vượt qua được nó. Cô ấy đã yêu. Thật ngọt ngào."

Tôi đã không nghĩ đến khả năng này.  Và tôi cũng không muốn nghe về nó, vì vậy tôi giả vờ xem đồng hồ rồi lên tiếng. "Cậu nên đi thôi. Tớ làm cậu trễ giờ lắm rồi. Tớ xin lỗi."

"Này, không sao đâu. Nhưng đúng là tớ phải đi thôi. Chắc Melissa cũng sắp đến rồi."

"Sao cô ấy lại đi riêng?

"Mẹ cô ấy." 

"À, phải." 

"Ừm, Mel phải chở mẹ cô ấy đến cuộc hẹn bác sĩ, và cả hai tụi tớ đều ngồi trong xe? Đã mười hai năm nhưng người phụ nữ ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng con gái bà ở trong mối quan hệ với những người phụ nữ khác. Tớ thề là bà ấy vẫn sống trong những năm sáu mươi. Cậu có thể tưởng tượng được không? Cô gái đáng thương ấy." Cô nói trong khi chỉ vào bức ảnh ban đầu của Judy trên màn hình. "Đã phải sống trong thời đại tràn ngập những người như vậy."

"Ừm, tớ biết."

"Được rồi." Cô nói, đứng lên rồi vuốt thẳng chiếc váy của mình. "Này, cậu có thể tìm kiếm, tìm hiểu đến khi nào thỏa mãn nhưng cậu phải ăn cái gì đó, ngay bây giờ."

"Lát nữa tớ sẽ ăn."

"Không, ngay bây giờ. Nhanh lên." Cô nói rồi kéo tay tôi rời khỏi ghế sofa. "Tớ phải nhìn thấy bây giờ, tớ sẽ không rời đi cho tới khi cậu vào bếp. Vì vậy đi vào cùng tớ."

Ít nhất cô không cho rằng tôi bị điên. Nhưng đó là bởi vì tôi chưa nói với cô toàn bộ sự thật. 

Tôi đã kể mọi thứ theo hướng rằng tôi chỉ quan tâm và muốn biết nhiều hơn về câu chuyện của cô. Chỉ đơn giản là sự tò mò. Nhưng tôi không đề cập đến sự ghen tỵ hay những sự trùng hợp kỳ lạ. Như cách tôi có thể đoán được chính xác màu mắt của cô và cả bộ trang phục. Hay sự trống rỗng, nhức nhối mà tôi vẫn đang cảm nhận từ tận bên trong. 

Và tại sao khi tôi càng tìm hiểu sâu hơn thì cảm giác ấy lại càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro