Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Craig vẫn còn tỉnh táo bên cạnh người yêu của mình, người đã ngủ một cách đáng ngạc nhiên ngay khi họ leo lên giường. Anh muốn nói nhiều hơn về ý tưởng nhỏ ngớ ngẩn của mình, nhưng Tweek có vẻ mệt mỏi và nói với anh rằng họ có thể thảo luận về nó vào ngày mai. Biết cách mà cậu có thể hoảng sợ về bất cứ thứ gì, anh đã mong đợi những chiếc đĩa bay khắp nhà, những khung ảnh bị vỡ, những âm mưu của chính phủ bị che đậy hoặc tệ hơn; mối quan hệ mười lăm năm của họ bị ném ra ngoài cửa sổ cùng với anh. Thậm chí không có một vết xanh và tím đau đớn nào trên cơ thể mà anh đã mong đợi sec phải có cho yêu cầu bất thường của mình.

Lúc đầu, anh nghĩ đến việc cho cậu một chút không gian sau khi cho cậu một cú sốc, nhưng Tweek đã dễ dàng mời Craig tham gia cùng cậu với một cái bĩu môi dễ thương trong khi nắm tay anh. Tweek luôn là một người thích ôm ấm, luôn muốn được kẹp giữa một chiếc gối to lớn và Craig bất kể trời nóng đến mức nào. Họ đang ở tư thế quen thuộc, đó là Tweek đối mặt với anh trong khi đầu cậu tựa vào cánh tay trái của Craig với chiếc gối kê sau lưng cậu. Chân cậu duỗi dài trên đùi Craig và cánh tay cậu quàng lên ngực anh khi cậu nắm chặt áo sơ mi của Craig. Craig đã tạo ra một thói quen đi vệ sinh trong phòng tắm trước khi đi ngủ mỗi tối, bởi vì Tweek sẽ không buông anh ra cho đến khi cậu thức dậy vào ngày hôm sau. Nó giống như khi ngồi xuống một nơi nào đó, tự lo chuyện của mình cho đến khi muốn đi đâu đó thì lại không thể, vì có một con mèo mềm mại với bộ lông vàng óng đã trèo lên đùi ngồi và cứ ở đó tưởng trừng như mãi mãi.

Mãi mãi. Đó là một từ đã khiến anh trăn trở suốt mấy ngày qua. Nó bắt đầu sau đêm Tweek vô thức nói ba từ mà cả hai chưa nói với nhau. Mối quan hệ của họ bắt đầu như một chuyến tàu lượn siêu tốc khi toàn bộ thị trấn ghép họ lại với nhau từ chẳng gì cả. Anh đã do dự khi để thị trấn này được toại nguyện, nhưng sau đó quyết định rằng tốt hơn hết là chỉ nên lăn lộn với nó bằng cách nắm tay ở nơi công cộng. Sau đó, họ nhận ra rằng họ thực sự thích bầu bạn với nhau. Tweek thích lan man về những lý thuyết kỳ lạ mà cậu tìm được trên mạng, và Craig thích thú để cậu nói tất cả trong khi lắng nghe giọng nói ngọt ngào của cậu. Vài tháng sau, họ đã bí mật công khai mối quan hệ, và Craig là người đã khởi xướng ngay khi anh nhận thức rõ về sự hấp dẫn của mình đối với Tweek. Dù sao thì cả bố mẹ anh đều có vẻ hài lòng về mối quan hệ của cả hai, vì vậy anh là nghĩ tại sao không?

Trời ạ... hôm đó anh có lo lắng không. Họ ngủ lại nhà anh và bố anh không thèm bảo anh phải để cửa mở giống như bố của Tweek. Họ dựng một pháo đài lớn bằng tất cả những chiếc chăn mà họ có thể kiếm được từ tầng hầm, và Tweek mang theo chiếc đèn pin khẩn cấp của mình để chiếu sáng chiếc lều nhỏ tạm bợ của họ trong bóng tối. Bên trong, cả hai ngồi quanh ánh đèn đối diện nhau. Tweek giơ nó lên trên nhưng nghiêng sang một bên thẳng vào khoảng trống lớn của tấm chăn trắng mà họ dùng làm tấm bạt trống cho hoạt động của mình. Craig sử dụng bàn tay nhỏ nhưng to hơn một chút so với bàn tay của Tweek và di chuyển nó trước đèn pin để tạo thành một cái bóng. Tweek đã hỏi tại sao một ký hiệu của ngón giữa lại bay xung quanh khi nắm tay của anh liên tục di chuyển lên xuống, nhưng đó là hình dáng giống nhất mà Craig có thể tạo ra cho một con tàu vũ trụ.

"Năm 30 Mẹ kiếp, ngoài thiên hà hư không, Nhà phi hành gia Craig đã điều hướng quanh vũ trụ để tìm kiếm các hành tinh mới để khám phá. Có rất nhiều hành tinh ngoài kia, nhưng anh ấy vẫn chưa tìm được hành tinh nào đủ tốt để cho con người sinh sống." Craig giải thích bằng giọng nói ấn tượng nhất của người máy Morgan Freeman mà anh có thể làm được. Anh cố gắng giữ nghiêm túc với phần giới thiệu của mình, nhưng tiếng cười khúc khích bị kìm nén của Tweek khiến anh mất tập trung để tiến xa hơn mà không giơ ngón giữa với cậu, điều này khiến cậu còn cười to hơn.

"Khi anh ấy hết thức ăn, nước uống và bất kỳ thứ gì, anh ấy quyết định lái xe trở về nhà như một kẻ thất bại mặc dù anh ấy không muốn." Anh nhìn khuôn mặt cậu bé chùn lại khi con tàu vũ trụ ngón giữa bắt đầu chậm lại. "Nhưng sau đó, một vụ nổ lớn phát nổ từ hông phi thuyền của anh ta sau khi một tiểu hành tinh lao về phía anh ta, khiến phi hành gia trẻ tuổi mất kiểm soát và lao xuống!"

Pshhh!! Kroooooshhhhh!!!

"MAYDAY! MAYDAY! Đây là phi hành gia Craig trong Stripe Galactica Bốn! Lỗi động cơ!

Con tàu vũ trụ đã bị một tiểu hành tinh đi lạc đâm vào! Tiếp cận hành tinh chưa biết trước mắt với tốc độ nhanh

Đánh giá tỷ lệ! Yêu cầu cho bên tìm kiếm ngay lập tức! Đang gửi tọa độ cho cậu!"

L

úc đó, Tweek trông có vẻ kinh hãi, rõ ràng là đã bị câu chuyện của Craig hấp dẫn thể hiện qua việc bàn tay đang cầm đèn pin của cậu trở nên run run như thế nào. Lòng bàn tay còn lại của cậu áp lên miệng khi đôi mắt thể hiện sự kinh hoàng của cậu không ngừng quan sát. Nó đã mang lại cho cảnh phim một hiệu ứng kịch tính bổ sung với sự giúp đỡ của sự hoảng loạn ngày càng tăng của Tweek. Trong nỗ lực làm cho nó trông chân thực hơn, anh kéo một mảnh chăn bên dưới đèn pin và che một nửa thấu kính của nó để làm cho nó trông giống như một mặt phẳng nơi bóng của nắm đấm của anh đã đâm vào. Tweek hết run khi thấy Craig dùng bàn tay còn lại chỉ giơ ngón trỏ lên. Anh móc một miếng vải lên trên nó đủ nhỏ để trông giống như chiếc chullo của anh rồi bắt đầu nhấp nhô nó lên xuống để làm cho nó trông giống như nó đang khập khiễng rời khỏi con tàu vũ trụ.

"Ugh... tàu vũ trụ của tôi..." anh rên rỉ khi ngón tay hướng về Stripe Galactica Bốn. Ngón tay cụp xuống nhìn vật gì đó. "Ow... chân của tôi..."

"Giá mà có ai ngoài đó có thể giúp tôi với cái chân bị thương." Anh nhìn Tweek đầy mong đợi, nhưng cậu đã quá đắm chìm trong việc nhìn vào cái bóng.

"Tôi nói là! Giá như, có ai đó ngoài kia có thể. Giúp. Tôi. Với. Cái chân bị thương của tôi." Anh nhắc lại với vẻ gấp gáp hơn khiến Tweek chú ý. Bạn trai giả của anh há hốc miệng trước khi giơ ngón trỏ của chính mình để đóng vai một nhân vật mới.

"Đợi đã! Tớ bị hói!" Cậu rút tay ra để đặt một miếng vải nhỏ lên trên đầu ngón tay. Cái này mờ hơn cái mà Craig có, trông giống như mái tóc hoang dã của Tweek. Cậu đặt nhân vật của mình trở lại sân khấu bóng trước khi nó bắt đầu la hét.

"AGH!!! Một người ngoài hành tinh!" ngón tay ngắn hơn với mái tóc mềm mại trên đỉng đầu run lên.

"Thật luôn, Tweek?" Anh thất thần nhìn cậu.

"Sao nào? Một người lạ nào đó vừa đâm xuống hành tinh của tớ. --Ngh-- Điều đó không phải là cậu trở thành người ngoài hành tinh sao?" Tweek nhướn mày khi ngón tay của cậu tiếp tục run. Craig dừng lại vài giây để xem xét điều này. Cậu ấy đúng là có lý, nhưng anh là đạo diễn của câu chuyện và quyền lực lớn đi kèm với thất bại lớn trong việc viết truyện, vì vậy anh đã phớt lờ nhận xét của Tweek.

"Phi hành gia Craig nghiến răng chửi thề khi người ngoài hành tinh với mái tóc vàng bù xù tiến lại gần anh ta." Anh hắng giọng rồi kể chuyện với giọng cao hơn, lúc đó Tweek vui vẻ tuân theo sau một lúc nở nụ cười tinh quái khi biết rõ rằng cậu đã đúng.

Người ngoài hành tinh tiến lại gần phi hành gia để nhìn anh ta kỹ hơn, nhưng phi hành gia nao núng. "Lùi lại, người ngoài hành tinh!"

Ngón tay của Tweek run dữ dội khi cậu phát ra những tiếng gầm gừ dễ thương nhất mà Craig từng nghe. "Grrr! Sao ngươi dám đâm sầm xuống hành tinh của ta!"

Craig đảo mắt nhìn Tweek, người cười toe toét gấp ba lần. "Ừ. Chà. Sao tôi dám làm chân mình bị thương khi cố tình đâm sầm xuống hành tinh của mấy người."

"Ow. Chân. Của. Tôi" Anh nhắc nhở, nhưng ngón tay của Tweek chỉ nằm yên tại chỗ mà không làm gì cả.

"Tweek!"

"Nhưng tại sao tớ lại phải tiếp cận phi hành gia? Anh ta có thể..."

"Mẹ kiếp giúp tớ với cái chân của tớ đi!" anh rên rỉ, nhưng tiểu quỷ tinh nghịch kia chỉ cười toe toét. Tuy nhiên, anh không thể tiếp tục khó chịu với cậu. Không phải khi Tweek đang cười khúc khích, một bằng chứng lớn cho thấy Craig đã khiến cậu hạnh phúc chỉ bằng sự ngu ngốc của mình. Anh cảm thấy tự hào rằng mình là người duy nhất có thể một mình xử lý chabgf trai với chùm tóc vàng trong thị trấn bị thần bỏ lại của họ, nhưng anh cần đi vào trọng tâm của câu chuyện nên anh đã kể lại cuộc phiêu lưu của các nhân vật của họ. Rất may, cậu đã làm theo và sẽ thêm các thông tin vào nhân vật của cậu. Kiểu như, Người ngoài hành tinh Tweek thích chim chóc như thế nào, nhưng những con tỏa sáng rực rỡ và bay vút qua bầu trời đêm không giống những con sẽ ở yên một chỗ. Craig đã cố gắng đính chính rằng đó là những trận mưa sao băng và những quả cầu khí trong không gian mà con người gọi là các ngôi sao, nhưng người ngoài hành tinh thì không. không hiểu. Anh ấy cũng thích những chiếc bánh quy mà phi hành gia Craig mang theo và thích nhúng nó vào cà phê thay vì sữa.

"Không, người ngoài hàng tinh Tweek. Cậu phải vặn nó mở ra, sau đó liếm kem khỏi cái bánh OREO trước khi nhúng nó." Bây giờ anh là người mỉm cười với Tweek khi hai ngón tay run lên khi họ nói chuyện với nhau.

"GAH! Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục làm chúng bị vỡ." Người ngoài hành tinh Tweek rõ ràng cũng cực kỳ vụng về, vậy phi hành gia Craig là ai mà bỏ qua cuộc hấp hối này của cậu ? Anh ngọ nguậy ngón tay để làm ra vẻ như phi hành gia đang làm gì đó.

"Đây." Anh nhích ngón tay lại gần Tweek. "Tôi sẽ mở chúng cho cậu."

"Ồ, cảm ơn, phi hành gia Craig. Anh đúng là một chuyên gia OREO." Người ngoài hành tinh trêu chọc, nhưng Craig đã quá đắm chìm vào cậu đến nỗi anh không thể kiểm soát bản thân được nữa.

"Và cậu thật đáng yêu..." anh thì thầm, nhưng cũng đủ để cậu cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng đột ngột của anh.

K

hung cảnh trước mặt họ không còn là một tia sáng nữa mà mờ đi một chút và tối hơn với sự trợ giúp của một tấm vải mỏng mà Craig đã đặt lên trên nó có những lỗ nhỏ trước khi các nhân vật của họ bắt đầu chuyến dã ngoại buổi tối dưới bầu trời đầy sao. Lúc đó cũng đã khuya nên họ nằm sấp, hai chân gác lên nhau gần bằng vai. Họ đã cố gắng giữ cho ngọn đèn vẫn lọt giữa khuỷu tay và các mảnh vải để giữ nguyên vị trí của nó. Thay vào đó, Tweek dùng tay kia đỡ đầu bằng cách tựa má vào lòng bàn tay trái. Craig có một cái gối để giúp anh khi sự im lặng vẫn tiếp tục giữa họ. Cả hai ngón tay của họ vẫn còn trước ánh đèn.

"Craig...?" Tweek quay người về phía anh khi Craig tiếp tục xem câu chuyện đang tạm dừng của họ. Anh trông có vẻ sốc.

"Tweek, tớ nghĩ..." anh nghẹn ngào trước khi quay người về phía Tweek để nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc bích của cậu. Anh muốn vùi mặt vào gối hoặc có thể chui xuống một cái hố để tận hưởng bầu không khí căng thẳng giữa họ, nhưng tình cảm ngày càng tăng của anh dành cho cậu đã khiến anh bận tâm khá lâu rồi.

"A-một tiểu hành tinh có thể đã buộc chúng ta phải ở cùng nhau trong hành tinh nhỏ này..." Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của anh dán chặt vào Tweek khi anh cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình. Cậu bé kia há hốc miệng thành hình chữ O. "và chúng ta có thể đã do dự khi ở bên nhau lúc đầu..."

“Nhưng tớ muốn cậu biết rằng…” anh cố gắng nuốt xuống. "Tweek Tweak... Tớ thực sự thích cậu."


Những chú chim đã hót líu lo bên ngoài khi Craig tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Lưng anh ấm nhưng ướt đẫm mồ hôi, và cái nóng mùa hè càng khiến nó trở nên tồi tệ hơn. Anh cảm thấy nhớp nháp khắp người. Anh không ngờ mình lại có một giấc mơ về cái đêm mà anh ấy đã gắn bó cuộc sống tình yêu của mình với chàng trai duy nhất mà anh đã hẹn hò suốt thời gian qua, anh cũng không đánh giá cao việc tiềm thức của chính anh đã nhắc nhở anh về điều đó vào đúng thời điểm tồi tệ. Anh không nghĩ nó sẽ kéo dài lâu như vậy. Không phải Tweek là một người bạn trai tệ, không. Cậu thật tuyệt vời. Craig chỉ muốn thử một chút gì đó trước khi họ tiến xa hơn. Chỉ vậy thôi.

Mắt anh quét quanh phòng để tìm người yêu và khoảnh khắc anh nhận ra rằng không tìm thấy cậu ở trong phòng, tay và chân anh cảm thấy lạnh cóng. Hơi thở của anh bị mắc kẹt trong lồng ngực, và ngực anh cảm thấy khủng khiếp. Toàn thân anh cứng đờ; anh cũng có cảm giác như vậy khi Tweek nghe câu hỏi gần đây của anh đêm qua, nhưng nặng nề hơn. Cố gắng tập trung hít thêm vài hơi thở nữa, anh bật dậy khi cơn hoảng loạn luồn qua cổ tay và thân mình. Anh lấy điện thoại của mình từ chiếc bàn cạnh giường ngủ của họ rồi mở nó ra bằng cách nhập pin của mình. Điện thoại của anh đã có mười tin nhắn. Ba từ khách hàng của anh, năm từ bạn bè của anh và hai từ một người bạn cũ mà anh đã nhắn tin không ngừng trong vài ngày qua. Anh hít một hơi thật sâu khi nhận ra rằng hôm nay là thứ Sáu và Tweek hẳn đã đi làm rồi.

22:37) Thomas: Xin lỗi vì trả lời muộn. Tôi quá bận rộn trong công việc.

(22:39) Thomas: Cậu có chắc bạn trai của cậu sẽ không phiền chứ? Tôi rảnh vào chủ nhật tới nếu cậu muốn. Tùy cậu.

Tweek có vẻ như sẽ phiền lòng sau phản ứng khó hiểu của anh ngày hôm qua không? Anh không biết. Thông thường, anh có thể xác định được suy nghĩ của người yêu mình, nhưng đây là chuyện mà anh chưa từng gặp phải trước đây. Nó giống như những gì một người yêu cởi mở bình thường sẽ làm, nhưng Tweek không bao giờ thuộc loại bình thường. Anh cũng vậy với những người cho rằng anh ta có thể là kẻ giết người hàng loạt với giọng nói đều đều và xu hướng giữ bình tĩnh hơn những người khác. Tuy nhiên, anh không chắc liệu tình huống này có phải là điều mà anh nên giữ bình tĩnh hay không. Một phần trong anh cảm thấy choáng váng vì Tweek đã tiếp nhận nó tốt một cách kỳ lạ. Anh đã bốc đồng nói với cậu rằng anh đang có một mối quan hệ cởi mở trước khi anh xin phép Tweek.

Anh không biết mình đã nghĩ gì khi chuyện đó xảy ra. Anh chàng vừa xuất hiện trong xưởng của mình với một chiếc đèn pha bị hỏng và bốn chiếc lốp bị nổ cách đây một tuần. Cậu ta nói rằng cậu ta đã đánh nhau với ai đó, nhưng cậu ta chỉ đơn giản là nhún vai trước khi chi trả cho mọi thứ. Khoảnh khắc mà cậu ta bắt đầu tic và hét vào mặt đồng nghiệp của mình khiến người khác đánh rơi cờ lê vào chân họ, Craig lại bị cuốn hút một lần nữa. Craig không mất nhiều thời gian để xin số của cậu ta vì mục đích cũ. Lúc đầu, Thomas có vẻ miễn cưỡng, nhưng dù sao thì cậu ta cũng đồng ý.

(09:43) Bạn: Ừ. Tôi thích điều đó. :)

Anh gần như ném điện thoại khỏi tay khi cánh cửa bật mở. Cảm giác lạnh gai người lại quay trở lại và chạm đến đầu ngón tay khi anh nhìn thấy người yêu của mình với chiếc tạp dề màu trắng và một chiếc chun nhỏ màu xanh lá cây quấn phần tóc trên cùng của cậu thành một nút nửa trên có nghĩa là cậu đang nướng bánh ở nơi làm việc. Cậu vẫn còn dính những mảng bột mì trên má và trán trái.

Cậu lao đến phía bên kia giường với một chiếc bàn cạnh giường ngủ khác, nơi cậu để tất cả những cuốn sổ kế hoạch và những cây bút dễ thương khác.

"Ối xin lỗi." Tweek vỗ hai tay vào nhau và nở một nụ cười xin lỗi khi nhận thấy sự có mặt của Craig. Khi đã lấy được thứ mình cần, đó là một tập hồ sơ màu vàng sáng, nơi cậu lưu giữ tất cả các thiết kế và công thức làm bánh ngọt mới của mình, cậu quay gót và nhắm về phía cửa, nhưng Craig đã đưa tay về phía trước và tóm lấy cậu. Cậu hét lên do sự va chạm bất ngờ và ngã xuống giường.

"Em yêu?" Anh nhíu mày mặc dù Tweek trông không có vẻ buồn bã hay tức giận về chủ đề ngày hôm qua. Anh tiếp tục tìm kiếm những dấu hiệu tiêu cực, nhưng anh vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào. Tweek ngồi dậy và đối mặt với anh. Cậu dùng cánh tay ôm cặp tài liệu áp vào ngực.

"Hả? Ồ!" Tweek hôn nhẹ lên má anh trước khi định rời đi lần nữa, nhưng anh lại giữ cậu bằng cả hai tay đặt lên vai cậu.

"Craig! --Ngh!-- Em phải quay lại làm việc! Bánh cupcake của em có lẽ đang cháy đấy!" Cậu rên rỉ, nhưng Craig không để cậu đi. Không cho đến khi anh chắc chắn rằng Tweek vẫn ổn.

"Chúng sẽ không cháy đâu. Anh chắc rằng Kenny đang để mắt đến chúng rồi. Chúng ta cần nói chuyện." Craig cố gắng trấn an cậu, nhưng Tweek càng rên rỉ nhiều hơn và cố gắng thoát ra.

"Vậy còn tệ hơn! Anh ấy sẽ ăn hết toàn bộ! Chúng ta sẽ phải phá sản!" Bây giờ không phải là lúc

Craig đang tận hưởng sự quan tâm dễ thương của người yêu mình, nhưng anh không thể kìm được khi cậu trông như thế này. Anh bắt đầu hôn lên má cậu không có vết bột mì và tóc cậu ngay lập tức tan chảy trong những cái chạm của anh. Miệng anh di chuyển xuống cổ rồi trượt lưỡi xuống xương quai xanh. Tweek rướn người về phía trước nhiều hơn cho đến khi Craig bắt đầu mút lấy làn da của cậu. Cậu dùng cuốn sổ kẹp để đẩy Craig ra. "Không để lại dấu. Hiện tại chúng ta đang trong một mối quan hệ mở!"

Ồ phải. Đó là lý do tại sao cậu ngăn anh lại ngay từ đầu. Craig nới lỏng vòng tay ôm Tweek rồi trượt tay xuống eo cậu. "Em không giận chứ?"

"Em sẽ sớm tức giận nếu khách hàng muốn xem thiết kế của em rời đi!" Tweek giận dữ. Craig cảm thấy tồi tệ vì đã làm phiền cậu vào sáng sớm như vậy, nhưng có điều gì đó khiến anh phiền lòng đến mức anh không thể giải quyết được. Trong nỗ lực giữ Tweek lại chỉ để đảm bảo rằng cậu không hề diễn xuất trước mặt mình, anh đã quyết định cho cậu biết.

"Anh có một cuộc hẹn vào tuần tới. Có quy tắc nào không?" Cảm giác như anh vừa nuốt một cục xương cá sau khi lời nói ra khỏi miệng. Tweek chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Oa! Tuyệt quá!" Tweek nhanh chóng vỗ vai anh. "Chỉ cần hoạt động tình dục an toàn, không nhận đồ uống từ người lạ, mang theo điện thoại bên mình phòng trường hợp khẩn cấp, đảm bảo chúng sạch sẽ hoặc sao cũng được. GAH! Em thực sự cần phải đi ngay bây giờ, Hẹn gặp lại sau."

Craig chết lặng trên giường của họ. Như thể đây không phải là lần đầu tiên của Tweek. Nhưng điều đó không thể xảy ra, bởi vì Craig LÀ lần đầu tiên của cậu, vậy tại sao cậu lại lạnh lùng như vậy?!

Một tuần sau, Tweek vẫn hành động như không có gì sai. Có lẽ đó chỉ là Craig lo lắng về mọi thứ. Anh thậm chí còn không để mắt đến khi Craig say khướt về nhà. Anh đứng trước gương trong phòng tắm, kiểm tra xem mình đã sẵn sàng cho cuộc hẹn chiều nay chưa. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bên dưới chiếc cúc áo trắng giản dị mà anh để mở. Quần jean của anh có màu xám nhạt chỉ để giữ cho mọi thứ trở nên trung lập cùng với đôi giày thể thao màu đen của anh vì hiện tại họ chỉ đồng ý về một buổi hẹn hò bình thường. Anh ấy đang không đội mũ chullo của mình nên anh sẽ phải thực sự quan tâm đến mái tóc của mình. Anh chưa bao giờ để ý đến ngoại hình của mình mỗi khi hẹn hò với Tweek. Đối với họ, đó chỉ là việc họ gặp nhau hàng ngày và trở thành một cặp. Tweek đã cố gắng hết sức để cài khuy áo sơ mi của cậu và sẽ là người quan tâm nhất đến việc cậu trông như thế nào trong những buổi hẹn hò của họ, nhưng Tweek là Tweek. Nghĩ lại xem, lần cuối cùng họ hẹn hò là khi nào? Anh không thể nhớ...

Khi đến địa điểm được chỉ định, anh tự đánh mình một cái khi nhận ra rằng Thomas đã chọn rạp phim bên cạnh quán cà phê của Tweek. Anh đã mong chờ ngày này đến nỗi anh không thèm kiểm tra lại địa điểm cho đến khi quá muộn. Anh đỗ xe cách đó vài dãy nhà trước khi bước ra ngoài, không biết liệu anh có nên cảm thấy biết ơn vì đã để mũ ở nhà để mọi người không dễ nhận ra hay ước gì anh mang theo nó để giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Trước rạp chiếu phim là một người đàn ông với mái tóc vàng sẫm. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi cài khuy có họa tiết kẻ ô và quần jean xanh. Không giống như lần đầu tiên họ gặp nhau cách đây nhiều năm, cậu ta dường như ít lo lắng về thế giới xung quanh mình hơn. Trở lại năm lớp bốn, Cartman đã giả khuyết tật của khi mắc hội chứng Tourette và Craig ghen tị với món quà mới tìm được của cậu ta, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép mình ngước nhìn cái mông béo ú đó. May mắn thay, người mà anh sắp xem phim cùng chính là đứa trẻ mà anh đã tiếp cận nhiều năm trước sau khi thấy cậu ta chửi thề như vũ bão vào mặt một người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng. Giống như, nếu anh có thể gọi Chris Hansen là một thằng khốn liếm láp vào mặt gã, anh sẽ rất vui.

Thomas mỉm cười ngay khi nhìn thấy anh. Cậu ta để điện thoại của mình sang một bên để trao cho Craig một cái ôm thân thiện. Cảm giác thật kỳ lạ khi có người khác ôm anh ngoài Tweek. Cảm giác còn kỳ lạ hơn khi anh ôm một người đủ cao để không cần phải nhìn lên trên để nói chuyện với anh.

Như thể Thomas đọc được suy nghĩ của anh, cậu ta nói cùng một lời nhận xét mà cậu ta đã nói với anh vào lần đầu tiên họ gặp nhau tại xưởng của anh. "Trời ạ, cậu còn cao hơn tôi."

"Ừ." Anh đơ người, không thể tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Cậu-- Thằng khốn! Chết tiệt!-- thế nào? Xin lỗi." Ồ, người mà anh biết và ngưỡng mộ đây rồi.

Craig mỉm cười khi nhìn những người xung quanh họ trông có vẻ bị xúc phạm. "Khá tốt. Cậu thích phim kinh dị hay gì đó không?"

"Không. Chứng co giật của tôi thậm chí còn tồi tệ hơn khi tôi lo lắng. Thay vào đó, hãy đi xem hài kịch?" cậu ta xoa xoa gáy khi giải thích.

Tweek cũng thích những bộ phim hài hước hơn những bộ phim đáng sợ, nhưng cậu sẽ không từ chối khi Craig muốn xem thứ gì đó bất kể nó đáng sợ đến mức nào. Miễn là Craig ôm cậu lại gần và mang theo một cuốn sổ để cậu thảo luận về các lý thuyết về bộ phim sau này, anh rất vui. "Được. Đi thôi."

Giữa những trò đùa mà anh không thể hiểu cũng như không thấy buồn cười và Thomas không có bất kỳ tiếp xúc nào với anh, anh bắt đầu tự hỏi tại sao anh chàng đó lại bận tâm đến việc hẹn hò với anh. Theo như sự ngưỡng mộ của anh dành cho cậu ta vì có thể phun ra những lời tục tĩu vào người ngoài cuộc mà không gây hậu quả gì, anh không biết tại sao mình lại đồng ý đi xem phim thay vì đi ăn nhà hàng trước. Cuộc hẹn đầu tiên của anh với Tweek là một buổi hẹn hò chơi trò chơi điện tử tại nhà anh, và Tweek đã nói chuyện với anh, kể cho anh nghe tất cả những chi tiết quan trọng mà anh đã bỏ lỡ từ các đoạn phim. Anh chắc chắn rằng Thomas có vẻ cởi mở hơn khi họ nói chuyện điện thoại, nhưng có lẽ vì họ đang ở trong rạp chiếu phim nên cậu ta rất im lặng ngoài những lúc cậu ta co giật. Tweek ôm anh bất cứ khi nào họ xem phim. Cậu sẽ luôn tìm cách để gần gũi hơn với thân nhiệt của Craig đến mức cậu sẽ gác chân lên đùi Craig. Cậu đã vô tình đá vào đầu ai đó một lần, nhưng cái gã giận giữ ấy đã lùi lại ngay khi Craig đứng cao hơn gã. Anh chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến nỗi bộ phim đã kết thúc, và Thomas đã gọi tên anh ít nhất ba lần trước khi anh chú ý đến cậu ta.

"C-chắc cậu thích bộ phim lắm. Hah. Thằng khốn! Thằng ranh!" cậu ta cố gắng bịt miệng bằng hai tay.

"Thật là vui." Craig nói dối. "Muốn lấy gì ăn không?"

Khi anh nói ăn gì đó, anh muốn nói đến một trong những nhà hàng ở Thị trấn CtPa, cách xa cửa hàng của người yêu anh, nhưng Thomas kiên quyết kéo anh đến quán cà phê Tweek Bros. Anh đã cố gắng ở bên ngoài bằng cách nói với cậu ta rằng anh không thích cà phê, điều đó không đúng. Điều đó có nghĩa là không thích mỗi khi anh hôn Tweek và điều đó nghe có vẻ vô lí. Anh đứng sau một cái cây khi anh nhìn

Kenny nháy mắt với người mà anh hẹn trước khi chỉ vào thực đơn của họ và có lẽ đang quảng cáo món Summer Blend mới của họ. Thomas chỉ vào các kệ ở ngoài cùng bên phải của cửa hàng nơi chứa các gói hạt cà phê. Anh hẳn trông giống một tên đáng sợ hoặc một kẻ rình rập, nhưng anh thà trông như thế còn hơn ở trong đó. Thật không may, khoảnh khắc anh nhìn thấy Tweek vấp ngã với một khay bánh cupcake phủ kem red velvet khi cậu bước ra khỏi bếp, cơ thể anh lập tức hành động và chạy vào trong để đỡ lấy cậu. Anh vào trong quá muộn, và anh thấy bạn trai của mình đang hoảng loạn trên người anh hẹn hò, người trông cũng giật mình như cậu.

"Ôi Chúa ơi! GAH! Tôi rất xin lỗi, thưa ngài!" cậu co giật và kéo mạnh chiếc tạp dề của mình. Cậu ngồi liệt trên đùi Thomas trong khi người kia ngả người ra sau với hai cánh tay đỡ nửa thân trên. Điều khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn là khi đôi mắt nâu chạm mắt với đôi mắt xanh khiến chàng trai tóc vàng nằm bên dưới bất giác hét lên những lời lẽ thô tục trước mặt Tweek.

"Á ĐIỆT! THẰNG ĐĨ! Xin lỗi-- CHÓ MÁ!"

Chứng tic của Thomas nổi lên, nó càng thôi thúc Tweek muốn giật tóc mình. Anh muốn với lấy Tweek, nhưng Kenny đã cúi xuống để đón cậu. Chân cậu cứng đờ, vì vậy Kenny phải nhấc lưng và nhấc chân cậu lên để nhấc cậu ra khỏi khách hàng của họ. Tay còn lại của Tweek nắm lấy chiếc mũ trùm đầu màu cam của Kenny cách tóc anh ta vài inch một cách nguy hiểm. Craig đã học được điều đó một cách khó khăn khi để Tweek với lấy một trong những vạt mũ chullo của anh khi cậu đang lên cơn hoảng loạn thay vì mạo hiểm để da đầu của cậu bị bong ra. Bây giờ anh thực sự ước mình không để mũ ở nhà. Anh có thể cảm thấy sự bực bội ngày càng tăng của mình khi nhìn Kenny ôm Tweek một cách bảo vệ cho dù cậu có giật mạnh mũ áo parka của anh ta một cách đau đớn như thế nào. Nó buộc đầu Kenny phải cúi xuống mặt Tweek.

"Chúng tôi rất xin lỗi về điều này, thưa ngài. Chờ chút" Kenny nói với Thomas trước khi dồn toàn bộ sự chú ý vào Tweek.

"Không sao đâu. Kh-không được giật tóc, Tweeky à." Anh áp má mình vào má Tweek, nhưng cậu đã đi quá xa để có thể nghe thấy bất cứ ai. Craig rất muốn với lấy cậu, nhưng anh phải giúp Thomas, người vẫn đang nằm trên sàn. Kenny không còn cách nào khác là đặt Tweek lên quầy, đứng giữa hai đùi cậu để Tweek quấn chân quanh eo anh trước khi bế cậu lần nữa. Anh đẩy đầu Tweek vào hõm cổ mình rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhợt nhạt của cậu ra khỏi tóc anh để nó nắm chặt lại chiếc áo parka của anh giống như những gì tay kia của cậu đã làm.

"Tweekyyy... Không sao đâu. Chúng ta hãy nghỉ ngơi rồi uống cà phê và làm bánh đi. Hôm nay em đã làm rất tốt." Anh nói khẽ vào tai Tweek, thì thầm những lời âu yếm khi bế cậu vào trong. "Bây giờ em trông cực kỳ ngọt ngào với kem phủ trên đầu."

Craig vừa chứng kiến ​​cái quái gì vậy...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro