Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ kiếp! Chúa ơi! Cậu có một việc duy nhất và đó là giữ bình tĩnh. Cả tuần nay cậu đã cố gắng nuốt chửng trái tim đau đớn của mình để nó không trào ra khỏi nụ cười gượng gạo của mình. Hàm của cậu có cảm giác như nó có thể rơi ra bất cứ lúc nào vì nghiến răng quá nhiều. Gần đây cậu cũng không ngủ đủ giấc. Tất cả những gì cậu có thể làm là dậy rất sớm để nướng bánh trong bếp của quán cà phê. Chỉ vì bây giờ cậu đang trong một mối quan hệ mở không có nghĩa là cậu sẽ đi nhặt rác để kiếm tiền. Nắm đấm của cậu siết chặt hơn khi nghĩ đến việc hôm nay Craig sẽ ở bên người khác giống như những gì anh đã nói với cậu vào buổi sáng tuần trước. Anh đã tìm được cho mình một cuộc hẹn ngay sau ngày anh muốn thay đổi tình trạng hẹn hò của họ. Craig muốn mối quan hệ của họ chậm lại như thể nó chưa đủ chậm. Craig muốn thử những điều mới với một người mới. Craig muốn người bạn trên chat đó của anh. Craig không muốn Tweek...

Tại sao Craig lại muốn bên cậu? Cậu thậm chí không thể bê một khay bánh cupcake mà không đụng phải khách hàng. Đây hẳn là lý do tại sao bố cậu đã dọa bán cậu làm nô lệ từ rất lâu trước đây như thể lao động trong nước là không đủ. Cậu vô dụng. Thậm chí không thể giữ cho bạn trai của mình hạnh phúc chỉ với cậu. Cậu tiếp tục khóc khi bám vào một thứ gì đó ấm áp và mềm mại. Đầu cậu vùi sâu vào lớp vải ướt. Cậu không chắc mình đã khóc bao lâu nhưng nó đủ ẩm ướt với những giọt nước mắt thảm hại của cậu.

"Suỵt... Không sao đâu." Một giọng nói êm dịu êm ái vang lên bên tai khi cậu cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng cọ vào lưng mình. Chân cậu kẹp quanh eo người ấy và giống như cánh tay cậu quấn lấy người ấy một cách thèm thuồng.

"Chúng ta an toàn ở đây." Giọng nói nghe quen thuộc nhưng rõ ràng hơn cậu thường nghe. Các đốt ngón tay cậu va vào bức tường cứng, nhưng khi người đó dựa vào thì không hề đau. Chúng có mùi như gỗ đất và lửa trại không giống như bạn trai của cậu có mùi bạc hà mát lạnh.

Cậu lại nghẹn ngào khi nghĩ đến người đàn ông kia, người rõ ràng không phải là người đang ôm cậu vào lúc này. Craig sẽ hôn lên thái dương trước khi vùi mặt vào tóc. Giọng của anh ấy nghe thô và trầm hơn khi anh ấy ngâm nga, đó là cách thay thế nhẹ nhàng của anh ấy để im lặng.

Việc cậu đang ngồi trong lòng người khác lúc này khiến cậu sợ hãi và cảm thấy tội lỗi nên cậu bắt đầu áp sát hơn để tìm hơi ấm của người kia. Người đó dường như không bận tâm đến việc cậu bóp nát thân mình khi anh ngồi trong góc, bởi vì anh chỉ thì thầm những lời an ủi với cậu. Giống như gọi cậu là vani ngọt ngào và khen ngợi cậu mỗi khi cậu hít một hơi thật sâu để bản thân thư giãn hơn.

"Đó mới là đậu cà phê ngoan chứ." Người đó nhếch môi lên má Tweek. Những ngón tay của anh đôi khi trượt vào cột sống của cậu khiến Tweek thở dài hơn vào cổ anh. "Hôm nay em vất vả rồi."

Cậu đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay. Tweek có ý tưởng làm những mẫu bánh cupcake nhỏ miễn phí để mọi người dùng thử. Nó đã hoạt động tốt một vài ngày trước. "Nhưng --ngh-- tôi đã làm một khách hàng tức giận..."

"Họ không có vẻ gì là tức giận, Tweeky. Họ cũng bị sốc như chúng ta." Biệt danh khiến Tweek nhận ra cậu đang nói chuyện với ai, nhưng cậu quá mệt để đẩy anh ra.

"Nhưng họ đã chửi tôi và họ có thể kiện tôi vì thương tích." Giọng cậu phát ra yếu ớt và dễ bị tổn thương. Cậu đã không để ai khác nghe thấy mình như thế này ngoài Craig trong một thời gian rất dài. Kenny chỉ ậm ừ thay vì tranh luận với cậu, không giống như Craig sẽ làm đôi khi khi logic của cậu không hợp lý.

"Vậy hả?" Cậu cảm thấy người đàn ông kia lại áp môi lên má mình. Cậu không chắc mình có nên để bản thân chấp nhận sự tiếp xúc thân mật như vậy từ người khác hay không. Tweek thậm chí còn chưa nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra. Kenny tiếp tục cảm nhận được bóng tối bằng cách tinh nghịch làm phiền cậu tại nơi làm việc, nhưng cậu không thể thừa nhận với bất kỳ ai rằng cậu sẽ lại độc thân. Rằng cậu không được ai mong muốn.

"Urf-- Và r-rồi tôi sẽ phải ngồi tù và chúng ta sẽ phải đóng cửa công việc kinh doanh." Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh, nhưng chỉ gật đầu với những giả định của mình.

"Tôi có thể ở tù với em không?" Kenny hỏi khi ôm chặt cậu.

Tweek không đồng ý. Kenny bên cậu nhiều năm kể từ khi Karen bị sốt rất cao trong một mùa đông giông bão và Tweek tình cờ ở gần đó để lấy một gói hàng từ nhà để xe của McCormicks. Lúc đầu Tweek bỏ chạy vì quá áp lực nhưng đã quay lại với thuốc và thức ăn. Bố mẹ anh dường như đã say và lại cãi nhau, và một trong những chai rượu suýt nữa đã ném trúng cô bé tội nghiệp. Sau đó, cậu nói với bố mình về những gì cậu nhìn thấy, nhưng bố cậu nói rằng họ không nên can thiệp vào công việc kinh doanh của gia đình khác khi họ có công việc kinh doanh riêng của gia đình phụ thuộc vào Tweek. Cậu không hài lòng khi cho rằng các nhà Tweak chỉ nên ngoảnh mặt làm ngơ khi nói đến tình trạng tồi tệ của gia đình khác. Quá nhiều cho 'Ta đoán chúng ta chỉ quan tâm nhiều hơn một chút' từ một trong những bài phát biểu cà phê của bố cậu.

Vài ngày sau, Kenny đến gặp cậu, cảm ơn vì sự tốt bụng của cậu. Anh hiếm khi tương tác với cậu trước sự cố ngày hôm đó, nhưng Kenny bắt đầu vẫy tay chào cậu khi họ đi ngang qua nhau và Tweek đã học được một cách tốt hơn để xử lý bữa trưa chưa ăn của cậu ngoài cách ném nó vào thùng rác sau khi cậu đã quá no do uống cà phê cả ngày. Đó là lúc Tweek cũng nhận ra rằng Kenny rất thích bánh ngọt. Anh sẽ luôn nhảy  dựng lên trong vinh quang bất cứ khi nào Tweek đến cho anh mấy chiếc bánh sừng bò hoặc bánh cupcake mà mẹ cậu đã gói cho cậu. Tuy nhiên, có vẻ như không phải là một ý kiến ​​​​hay khi Kenny luôn cắt nó làm đôi và để dành nửa còn lại để dùng sau. Cậu đã chất vấn Kenny về điều đó, bởi vì nửa còn lại sẽ bị ôi thiu và sẽ không tốt cho răng của anh, nhưng lý do của Kenny khiến cậu ngạc nhiên. Hóa ra, anh đang để dành đồ ăn của mình cho em gái của mình, người đã khỏi bệnh rất tốt. Vì lý do đó, cậu bắt đầu xin bố mẹ thêm bánh ngọt để có thể mang theo, nhưng bố cậu nói chỉ được lấy một chiếc bánh từ khay mỗi ngày trừ khi cậu muốn học cách tự làm. Vì vậy, cậu đã làm như vậy và đó là điều đã khơi dậy sở thích yêu thích mới của cậu. Lúc đầu, cậu do dự khi tặng bất kỳ ai mẻ bánh cupcake đầu tiên của mình, nhưng Kenny nói rằng đó là những chiếc bánh cupckae ngon nhất mà anh từng ăn.

Sau vài tuần tìm hiểu nhau và cho Kenny đồ ăn, anh xuất hiện tại quán cà phê của nhà cậu và hỏi liệu Tweek có thể đến chơi không. Bố cậu nói với Kenny là không, vì cậu vẫn chưa hoàn thành công việc của mình, nhưng Kenny đã tìm cách qua mặt ông bằng cách nói "Ôi trời! Tôi thích làm việc nhà!" sau đó lấy cho mình một chiếc tạp dề từ ngăn kéo của họ. Bố cậu đã cố gắng đuổi anh ra ngoài nhưng nhận ra rằng đó là lao động không công từ những người nghèo ở thị trấn của họ, vì vậy khối lượng công việc của Tweek giảm đi ngay khi Kenny xuất hiện gần như mỗi ngày. Ai biết được đứa trẻ mà cậu thay thế trong nhóm bạn của ai đó sẽ trở thành một trong những người bạn tốt nhất mà cậu từng kết bạn. Vì vậy, với suy nghĩ đó trong đầu, Tweek lắc đầu trước câu hỏi của Kenny.

"Anh không thể. Karen sẽ nhớ anh." Cậu dụi mặt vào vai Kenny.

"Nhưng anh sẽ nhớ em." Kenny rầu rĩ.

"Tại sao?  Em là một tên tội phạm bánh cupcake trong câu chuyện... Tôi là một con quái vật." Cậu vùi mặt sâu hơn trong sự thất bại.

Bây giờ Tweek thực sự có thể nói rằng Kenny đang cười thầm trong bụng khi cậu cảm thấy miệng anh cười toe toét trên da mình. Chiếc răng nanh bé nhỏ phần nào cào vào người cậu khi anh cố gắng giữ không khí trong lồng ngực. Tweek đánh vào vai trống của anh sau khi tay phải của cậu buông áo parka của Kenny và điều đó chỉ khiến Kenny mất kiểm soát.

"Vậy thì điều đó khiến anh trở thành đồng lõa, bởi vì anh thích ăn bánh cupcake của em." Ngực của Kenny phập phồng khi anh tiếp tục cười.

"Chúng ta sẽ phải ngồi tù và sẽ không còn cái bánh cupcake nào nữa." Tweek giận dữ trước khi đập trán vào ngực Kenny. Cậu áp tai vào đó để nghe nhịp tim đập thình thịch của người anh.

"Em chính là một chiếc bánh cupcake." Lời nhận xét của anh khiến Tweek rên rỉ như một đứa trẻ nhưng anh đã giữ cậu tại chỗ để cậu không bị ngã.

Tweek đã chịu đủ những trò trêu chọc của Kenny, vì vậy cậu ngồi dậy để đối mặt với anh với một cái nhìn ác ý, nhưng cậu dừng lại ngay khi đối mặt với Kenny. Cậu đã vô tình kéo mạnh chiếc mũ trùm đầu của Kenny trong cơn hoảng loạn của cậu, nhưng thay vì gạt tay của cậu ra Kenny lại để lộ mặt. Cậu đã từng nhìn thấy Kenny không đội mũ trùm đầu trước đây, nhưng nó luôn xảy ra trong một khoảnh khắc. Tóc của anh trông gần như màu cam so với màu vàng sáng của Tweek và chúng cũng ngắn hơn và có gai. Có lẽ vì đôi mắt màu tím của anh khiến Tweek chỉ liếc nhìn anh một chút. Chúng luôn nhìn cậu với cái nhìn mãnh liệt và điều đó khiến lồng ngực cậu như thắt lại. Cậu không thể hiểu tại sao. Tuy nhiên, Kenny đã đúng. Anh ấy rất đẹp trai.

Cậu thở hổn hển với suy nghĩ của chính mình. Nó cảm thấy sai trái. Có cảm giác như cậu đang lừa dối Craig bất chấp hoàn cảnh của họ, nhưng cậu không thể rời mắt khỏi những đôi mắt đó. Cả hai nằm yên và cảm giác như vô tận. Tweek lại bắt đầu co giật hơn. Cơn đau ngày càng tăng trong lồng ngực của cậu bắt đầu bùng cháy nhưng Kenny đã ôm cậu lại gần.

Khi cậu xoay sở để đảo mắt xuống dưới, Kenny nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên để đối mặt với anh lần nữa. "Ý anh là những gì anh đã nói trước đây, em biết không ...?"

"Huh...?" Tweek cắn môi dưới khi buộc phải giao tiếp bằng mắt lần nữa. Trái tim cậu nặng trĩu gấp mười lần, và Kenny có lẽ cũng nghe thấy. Kenny bắt đầu từ từ rướn người về phía trước, môi họ tiến lại gần nhau từng inch một.

"Anh thật sự thấy em rất đẹp. . ."

Tuy nhiên, khi môi họ sắp chạm vào nhau, một vài tiếng gõ cửa đột ngột vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro