Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thomas đang đi thăm một người bạn
trong thị trấn thì gặp người thợ kỳ lạ này. Anh vừa mới cãi nhau với người bạn ở xa vì đã gây gổ với gã bạn trai béo ị của mình.

"Trước khi tôi chuyển ra nước ngoài, tôi đã nói với cậu -AH CHẾT TIỆT! ĐẦU KHẤC!- ​​đừng để cái thằng béo đấy xoay cậu như chong chóng! Đừng hẹn hò với nó!" Anh chọc ngón tay hai lần vào ngực của người bạn có mái tóc đỏ kia.

"Tôi biết! Nhưng nó đã tiến bộ rất nhiều trong những năm qua!" Kyle giơ hai tay lên như thể vừa bị bắt quả tang đang lấy trộm một hũ bánh quy.

"Cậu có nhớ --CHẾT TIỆT!-- nó đã làm gì không?!" Anh rút tay lại sau khi nhận ra nó đã làm bạn mình hơi đau. Có ai thực sự có thể đổ lỗi cho anh vì đã làm nổ cầu chì và không vui cho người bạn lâu năm của mình không? Anh được gửi ra ngoài đó để sống trong một trường nội trú đáp ứng nhu cầu của mình chỉ để quay lại South Park để chứng kiến thằng béo ghét người do thái đang giả vờ mắc chứng Tourette, một thằng khốn dối trá mút mỏ bạn của anh.

"Tôi biết! Anh ấy là một thằng ngốc! Tôi xin lỗi! Nhưng--"

"Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? --CHẾT TIỆT! KHỐN NẠN!!-- Tại sao cậu không nói với tôi?" Anh khoanh tay. Anh không quan tâm liệu cả khu phố chết tiệt này có nghe thấy họ hay không ngay cả khi họ đang ở trong nhà của đôi tình nhân kia lúc này. Hãy cho họ biết bạn của anh đã trở nên ngu ngốc như thế nào khi anh rời đi.

Một vệt đỏ lướt qua mặt Kyle khi anh nghịch ngón tay cái. "Sáu... ưm..."

"Năm..." anh rít lên. Đôi mắt cún con màu xanh lục của nó nhìn Thomas đầy tội lỗi.

"Cái gì?! -AH CHẾT TIỆT!! ĐẦU BUỒI!!! KHỐN NẠN! MÁ NÓ!-" Anh hét lên, dậm chân trong quá trình này. Kyle ngay lập tức đưa tay xoa lưng cho anh và anh ấy để mặc cho anh tức giận. Khi còn nhỏ, chứng giật cơ của anh thường xảy ra cứ sau 5 phút, nhưng với sự trợ giúp của thuốc và liệu pháp, anh đã vượt qua được nó và nó chỉ trở nên tồi tệ hơn khi anh căng thẳng. "Có phải hắn đang tống tiền cậu không? Phải vậy không?"

"Không! Chà... anh ấy đã cố nhưng anh ấy là một tên ngốc đến mức..." Kyle thở dài, nhưng anh lại cười như một thiếu niên si tình. "Đó là một câu chuyện tình dài..."

Thomas co rúm người lại sau khi nghe những lời đó. Đây là một trong những lý do tại sao anh không muốn quay trở lại thị trấn bị bỏ hoang này. Rất nhiều điều kỳ lạ có thể xảy ra tại bất kỳ thời điểm nào. Lẽ ra anh nên tra hỏi Kyle nhiều hơn khi Kyle bắt đầu phàn nàn về việc Cartman làm phiền người khác ngoài anh ấy. Anh nghĩ rằng đó là một điều may mắn cho bạn mình để anh ấy có thể tập trung vào những thứ thực sự quan trọng, chẳng hạn như không hẹn hò với thằng tồi nhất trong thị trấn. Kyle lúc nào cũng trở nên cáu kỉnh như thể lâu lắm rồi anh ấy vẫn chưa sửa được gì đó. Sau một vài tuần, anh ấy bắt đầu hỏi Thomas liệu anh ấy có nhàm chán không, Thomas hung hăng nói không và hỏi liệu có ai đó đã nói điều đó với anh ấy không. Kyle chỉ thở dài khi nghịch những sợi tóc màu đỏ trước khi thông báo với anh rằng Cartman đã không nói chuyện với anh ấy trong một tháng. Sau đó, anh ấy hỏi anh liệu tóc anh ấy không đủ đỏ. Kiểu, cái quái gì vậy? Tại sao tóc anh ấy lại phải đủ đỏ?

Chà, đây là những gì Thomas nhận được vì đã không nhận ra hành vi kỳ lạ của bạn mình trong quá khứ. Anh cứ nói với anh ấy rằng anh mừng cho Kyle như thế nào vì Cartman đã ngừng làm phiền anh ấy. Trên thực tế, anh đã chúc mừng anh ấy, gửi quà cho anh ấy như thể đó là sinh nhật của anh ấy. Họ vừa ăn những lát bánh ngọt vừa video call với nhau. Đó là một vấn đề lớn khi thoát khỏi ảnh hưởng của Cartman. Lẽ ra anh nên biết rằng sự vắng mặt của cái thằng đó đang giết chết người bạn của anh ở bên trong.

Anh cắn vào má trong. Dù ghét những gã như Cartman đến mức nào, những kẻ chỉ thích người khác vì điều gì đó mà họ nghĩ là có lợi cho họ, thì gã vẫn là bạn của Kyle và lẽ ra không nên mắng mỏ anh ấy cho vui. Anh hít một hơi thật sâu trước khi nói tiếp. "Nó có đối xử tốt với cậu không...?"

Mắt Kyle sáng lên rồi anh ấy cắn môi dưới. "Ừ. Anh ấy vẫn là một thằng khốn nạn đối với những người khác, nhưng anh ấy thực sự rất ngọt ngào với tôi."

"Anh ấy uhm... mát-xa cho tôi sau giờ làm việc, và hôn taco..." Anh ấy kéo chiếc mũ màu xanh lá cây của mình xuống bằng cả hai tay để che giấu sự bối rối của mình. Những nụ hôn taco là cái quái gì vậy?!

Ngay khi anh chuẩn bị đập chiếc mũ ra khỏi người anh ấy, cánh cửa trước mở ra với sự xuất hiện của địa ngục đang nhìn trộm qua. Cartman đã giảm cân so với lần cuối cùng anh nhìn thấy gã, gã trở nên mũm mĩm hơn là cái mà Thomas thực sự coi là béo, nhưng anh ghét gã, vì vậy anh sẽ tiếp tục gọi gã như vậy. Cảnh sát body shaming sẽ bị sốc.

"Cậu biết đấy, nếu cậu định làm mất thời gian của bạn trai tôi, thì cậu nên đặt một cuộc hẹn." thằng béo búng tay vào anh.

"Cartman! Em đã nói là ở ngoài năm phút rồi mà." Kyle giận dữ.

"Ừ, nhưng Kyley-em yêu, ở đây lạnh lắm." anh rên rỉ. Biệt danh kiểu ưuaanf què gì vậy?!

Thomas véo sống mũi. Anh rất biết ơn vì đã đặt một phòng ở khách sạn thay vì chấp nhận lời đề nghị của Kyle để cho anh sử dụng một trong những phòng còn trống. Ngày mà anh phải chịu đựng việc nghe hai người này làm tình vào ban đêm sẽ là ngày anh ăn sống dương vật của chính mình và mắc nghẹn vì nó.

"Bây giờ là giữa mùa hè, thằng béo!" Dù sao thì anh cũng đi ngang qua gã để bỏ mặc hai đôi uyên ương và tránh xa bất cứ điều gì đang xảy ra giữa họ. Anh  có thể nghe thấy tiếng bước chân của Kyle đằng sau mình, nhưng anh không buồn nhìn lại và chỉ mở cửa xe để vào trong. "Dù sao tôi cũng cần lấy ít đồ. Tôi sẽ quay lại sau."

"Đ-Được rồi, nhưng cố gắng đừng để bị lạc." Kyle vẫy tay tạm biệt ngay khi anh khởi động xe.

Anh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi đôi uyên ương bệnh hoạn, nhưng ngay khi anh lái xe về phía trước, chiếc xe của anh chao đảo như một kẻ say rượu. Anh nhấn bàn đạp phanh, rút ​​chìa khóa rồi ra ngoài trước khi đóng sầm cửa xe của mình. Trước mặt họ là chiếc xe của anh với bốn chiếc lốp bị nổ, và cả Kyle và Thomas đều đã biết lỗi tại ai ngay khi họ nhận ra.


"Cartman!" Kyle gầm gừ.

Nhưng thay vì nói dối, Cartman chỉ trừng mắt nhìn Thomas. "Nó là một thằng khốn nạn mặc dù chúng ta đã rất vui lòng chào đón nó trở lại thị trấn."

"Quay vào nhà đi!" bạn của anh chỉ vào cửa, và Thomas ngạc nhiên khi gã lại nghe theo, để hai người lại một mình. Cửa trước đóng im ỉm.

Kyle nhìn lại Thomas với một nụ cười xin lỗi. "Thấy chưa? Anh ấy không nói dối tôi nữa..."

Thomas chỉ đảo mắt. Điều đó không có nghĩa là Cartman sẽ không kéo thứ gì đó xa hoa như những gì vừa xảy ra với chiếc xe của anh. "Tôi vẫn không biết cậu nhìn thấy gì ở nó nữa.--KHỐN NẠN! MÁ!-- Xe của tôi giờ hỏng bét rồi."

"Tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Tôi sẽ trả tiền cho mọi bộ phận mà anh ấy làm hỏng. Chỉ cần... cho anh ấy một cơ hội." Kyle chắp hai tay vào nhau khi cầu xin.

Ugh... Như thể Thomas có thể nói không với Kyle khi anh ấy như thế này. Khi anh ấy thực sự làm điều gì đó vì hạnh phúc của chính mình. Thomas đã phải nhượng bộ. Anh đã không gặp bạn mình trong một thời gian dài. Những chiếc lốp nổ do bạn trai của bạn anh tặng sẽ không đủ tệ để phá hỏng cuộc hội ngộ của họ. Kyle kêu lên sau khi được sự chấp thuận của anh, sau đó gọi cho các chuyên gia hỗ trợ bên đường tại thị trấn của họ đến lấy xe của anh để sửa chữa. Hai người ngồi trên bãi cỏ chờ đợi. Anh nhận thấy Kyle cười thường xuyên hơn. Thông thường, anh ấy sẽ gọi điện cho anh vào lúc hai giờ sáng. Chúa ơi, anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì cho lịch trình dày đặc của anh. Anh quan tâm đến Kyle từng chút một, nhưng anh cũng có cuộc sống của riêng mình. Giữa anh và Kyle, anh là người không có quan hệ. Anh không phải là chuyên gia để quyết định Kyle nên và không nên ở cùng ai.

"Đó là bởi vì --MÁ!-- nó béo, phải không?" anh nhổ một ít cỏ bằng tay phải.

Kyle quay đầu lại khi cười. "Chết tiệt, anh bạn. Cái quái gì vậy. Ý tôi là anh ấy dễ thương theo cách của anh ấy, nhưng không giống như cậu, tôi không có mẫu người mong ước."

“Tôi không có tuýp người mong muốn…” Thomas lắc đầu khi nhổ một bông bồ công anh ra. Anh dùng ngón tay cái xoa những cánh hoa màu vàng của nó khi nghe bạn mình cười khúc khích.

"Vậy hả? Chắc chắn rồi, bạn không." Kyle huých khuỷu tay vào anh. "Đó là lý do tại sao cậu độc thân. Cậu quá kén chọn và cậu không muốn thử những điều mới."

"Giống như hẹn hò với kẻ thù không đội trời chung của tôi?" Anh huých anh ấy lại khi cả hai nhìn nhau cười.

"Tôi chỉ nói rằng, mẫu người cậu muốn luôn được chọn. Tôi không nói rằng cậu nên ngừng tìm kiếm mẫu người cậu muốn, anh bạn. Nó quá cụ thể, tôi đoán vậy? Nhưng hãy cho những thứ khác một cơ hội trong khi cậu đang ở đó." Đôi mắt của người bạn lấp lánh dưới những tia nắng chiều rồi đặt tay lên vai Thomas với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.

"Và nếu đến cuối cùng tôi không thích nó thì sao?" anh nhướn mày trước lời đề nghị của bạn mình.

"Vậy thì, hãy làm những gì cậu thực sự muốn. Tôi sẽ không mắng cậu vì điều đó."


Sau khi được kéo đến cửa hàng sửa chữa ô tô gần nhất, anh đã gặp người đàn ông cao nhất mà anh từng thấy. Anh ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh đậm. So với Kyle, anh ấy trông sắc sảo và lạnh lùng. Anh ghét những kẻ trầm lặng như anh ta. Sự im lặng nặng nề của họ luôn khiến anh cảm thấy không an toàn dù chỉ là vô tình. Điều làm cho cuộc gặp gỡ của anh với anh ta trở nên tồi tệ hơn là anh chàng dường như để mắt đến anh. Luôn quanh quẩn bên anh và quan sát mọi cử động của anh tại nơi làm việc của họ như thể anh là một mẫu vật mới để nghiên cứu, thật khó chịu. Sau đó, người thợ xin số điện thoại của anh sau khi chứng kiến ​​anh vô tình làm đồng nghiệp hoảng sợ vì Hội chứng Tourette của anh. Đó là lần đầu tiên anh thấy gã đó cũng cười, và điều đó làm anh phát cáu. Có phải anh ấy nghĩ rằng khuyết tật của mình buồn cười? Trời ạ, anh ghét những người như hắn. Tuy nhiên, anh đã cho gã số của mình vì người bạn cũ Kyle của anh nói anh nên thử những thứ khác.

Vài ngày sau, người mà bây giờ anh biết là Craig đã nhắn tin cho anh không ngừng, hỏi xem anh thế nào, như thể họ đã gặp nhau trước đây. Thật là đáng sợ. Dù sao thì anh cũng chơi theo, nói với anh chàng rằng anh mới trở lại South Park trong một thời gian ngắn. Anh không chắc liệu mình có quay lại thăm sau một thời gian nữa không, bởi vì anh không chỉ ghét quê hương của mình mà còn không muốn đối phó với những điều kinh hoàng mà những người này phải trải qua trong dịp Giáng sinh. Ít nhất cả hai đều có một cái gì đó để đồng ý. Họ không thích sự hỗn loạn của thị trấn này. Hỗn loạn như gã bạn trai ngu ngốc của Kyle. Craig đã hỏi anh sẽ ở lại bao lâu, nhưng anh đã trả lời một cách mơ hồ. Có lẽ chỉ vài tuần hoặc lâu hơn nếu anh sống sót lâu như vậy để ra khỏi thị trấn một lần nữa. Hồi đó, anh đã quá sợ hãi để ra ngoài và nhìn thế giới, bởi vì anh nghĩ rằng anh chỉ là gánh nặng cho mọi người do những gì anh phải trải qua hàng ngày, nhưng sau đó anh phát hiện ra rằng con người thật tệ hại, và con người nói chung đều ích kỷ. Vì vậy, anh lớn lên mạnh mẽ và lém lỉnh hơn. Không có sự xấu hổ. Đệt mẹ tất cả những người không đồng ý với hành vi của mình. Anh không phải là người dễ dãi.

Sau đó, anh chàng kia bắt đầu tán tỉnh hơn, chẳng hạn như gửi cho anh biểu tượng cảm xúc nháy mắt và hỏi xem liệu anh có độc thân hay không bằng cách nói một cách tinh tế "Hai tuần là một khoảng thời gian dài, cậu biết không? Người yêu của cậu có thể sẽ nhớ cậu." Làm như thể anh sẽ tìm nổi một người yêu vậy. Anh cảm thấy mệt mỏi với những anh chàng thích vòng vo, vì vậy anh tiết lộ rằng mình còn đang độc thân. Không mất nhiều thời gian để Craig nói rằng anh ấy đang có một mối quan hệ cởi mở, sau đó hỏi anh có muốn đi chơi và tìm hiểu nhau không. Được rồi, dù anh đồng ý rằng mọi người có quyền làm bất cứ điều gì họ muốn trong mối quan hệ của họ, nhưng anh ấy không thực sự là kiểu người chia sẻ. Tuy nhiên, vì anh coi Craig chỉ là một người nhanh nhẹn và là một ứng cử viên sáng giá để thử mọi thứ, anh chỉ nhún vai và nói với anh ấy khi nào anh sẽ rảnh. Anh đã không nói với Kyle bất cứ điều gì cả, vì anh không muốn Kyle can thiệp khi phát hiện ra anh đang hẹn hò với một người hiện đang có quan hệ tình cảm. Anh biết rõ rằng Kyle sẽ bỏ đi, bởi vì cả đời bố mẹ anh ấy đã sống trong một cuộc hôn nhân một vợ một chồng. Tất nhiên, anh ấy cũng sẽ làm theo ví dụ của họ và có lẽ sẽ tổ chức cả một chiến dịch chống lại các kiểu quan hệ khác nếu Cartman ngu ngốc yêu cầu công khai.Đánh giá về vẻ ngoài yêu đương của anh ấy trước đó, Kyle sẽ không sẵn sàng chia sẻ.

Ngày cuối cùng họ hẹn hò đã trở thành một sai lầm khủng khiếp. Mặc dù Craig trông vẫn cao và đẹp trai như mọi khi, nhưng đó là tất cả những gì anh ấy giỏi, làm một bức tượng. Chà, hãy kiện anh vì đã chọn những bộ phim hài ngô nghê thay vì kinh dị, bởi vì anh không muốn gây ồn ào trong rạp, nhưng đó là lần duy nhất Craig chú ý đến anh. Xuyên suốt bộ phim, anh ấy giữ im lặng như thể tâm trí của anh ấy đang ở đâu đó cho đến khi Thomas buột miệng một câu chửi thề và mọi người vô tình bị sặc đồ uống sau khi giật mình. Nghĩ lại thì giọng Craig nghe quen quen. Anh ấy nghe có vẻ đơn điệu. Nếu đó là những từ chính xác để mô tả anh ấy. Giống như anh đã nói chuyện với anh ấy trước đây, nhưng anh không thể nhớ ra được. Khi bộ phim kết thúc, anh cố gắng kéo dòng suy nghĩ của Craig trở lại thực tại, thế là kéo anh ra quán cà phê ngay cạnh rạp chiếu phim. Anh không chắc tại sao anh ấy lại do dự khi bước vào, nhưng anh không quan tâm. Anh cần một thức uống ấm để thư giãn trước khi đi nơi khác với cuộc hẹn của mình hoặc tìm cách bảo lãnh.

"Xin chào! Chào mừng đến với Tweak Bros. Coffee! Bạn có muốn dùng thử Summer Blend của chúng tôi không?" May mắn thay, nhân viên pha cà phê phía sau quầy rất duyên dáng. Giọng anh ta nghe có vẻ bị bóp nghẹt, nhưng Thomas có thể nói rằng anh ta là một người hay nhìn chỉ bằng đôi mắt của mình.

"Tôi muốn-- Ah ĐỤ MÁ! ĐẦU KHẤC!-- Xin lỗi.." Anh đưa tay lên miệng.

Nhân viên pha chế chỉ nhướng mày trước khi nháy mắt dễ thương với anh. "Tôi cũng muốn thế. Đừng lo."

Được rồi được rồi. Anh thấy câu trả lời đó thật buồn cười. Anh sẽ không bị xúc phạm. Không phải khi anh chàng có một sự rung cảm thân thiện trong anh. Anh ấy không hẳn là mẫu người của Thomas, bởi vì anh ấy cao hơn anh và anh ấy có vẻ là một anh chàng vô tư. Không có gì sai với những người may mắn. Sau khi gọi cà phê đen, anh nghĩ rằng mình cũng có thể mua thứ gì đó cho Kyle sau khi chuyến hẹn hò của anh kết thúc. Nhân viên pha cà phê chỉ vào các kệ nơi đặt những gói cà phê lớn, nơi Thomas dành thời gian kiểm tra xem Kyle muốn loại nào. Đột nhiên, cánh cửa gần đó bật mở và trời ơi... anh thấy mình đang nằm trên mặt đất xung quanh là những chiếc bánh cupcake.

Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng tất cả những gì anh có thể xoay sở được là hơi rướn người về phía trước bằng khuỷu tay để giữ anh không nằm xuống. Nửa thân dưới của anh cảm thấy nặng nề, và nguyên nhân chính là do người ngồi trên anh với khuôn mặt kinh hoàng. Ngay trước mặt anh là chàng trai tóc vàng dễ thương nhất mà anh từng thấy. Cậu có một lớp kem phủ màu đỏ và vani trên mái tóc vàng sáng hoang dã với một chiếc kẹp tóc nhỏ màu xanh lá cây để giữ phần tóc mái của cậu khỏi khuôn mặt lấm lem bột mì dễ thương ấy. Nó hợp với màu áo sơ mi dưới chiếc tạp dề trắng của cậu khi cậu co giật và kéo mạnh lớp vải trên ngực. Toàn bộ cơ thể cậu đang run rẩy, và cậu sẽ co giật ngẫu nhiên. Cậu thật đáng yêu.

"Ôi Chúa ơi! GAH! Tôi rất xin lỗi, thưa ngài!" thiên thần nhỏ đã khóc. Tay cậu run dữ dội khiến Thomas muốn ôm lấy cậu.

Không, cưng à. Tôi xin lỗi. Đến với bố nào. Anh muốn nói như vậy. Mẹ kiếp! Anh ấy là một người say mê những chàng trai tóc vàng rụt rè.

Khoảnh khắc Thomas nhìn vào đôi mắt xanh đại dương đó, anh biết mình đã bị hút hồn. Vừa mở miệng, những lời không muốn nói liền tuôn ra. "Á ĐIỆT! THẰNG HÈN! Xin lỗi--ĐỤ MÁ!"

Chúa ơi... Tại sao lại là bây giờ? Tại sao lại là bây giờ khi cuối cùng anh đã tìm thấy chính xác những gì anh muốn?! Anh không thích cách sự bùng nổ đột ngột của mình khuếch đại sự lo lắng của chàng trai tóc vàng kia đến mức cậu bắt đầu giật tóc mình. Anh đã từng thấy kiểu hành vi đó trước đây, giá như anh cũng có thể tìm ra cách để bản thân bình tĩnh lại để có thể ở bên thiên thần nhỏ này. Nhân viên pha chế đã tiến lại gần hơn và bế người đang run rẩy lên trước khi Thomas kịp với lấy cậu. Thông thường, anh sẽ không quan tâm đến sự cạnh tranh, nhưng điều này cảm thấy khác hẳn. Cách người pha chế cầm tay cậu trông thật ấm áp và say đắm. Điều mà anh muốn làm nếu anh có người yêu. Anh sẽ mạo hiểm xé vài lọn tóc của mình để có thể ôm lấy chàng trai đang khóc kia, người đã chộp lấy chiếc áo parka của nhân viên pha chế như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro