Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là buổi hẹn hò tồi tệ nhất mà Craig từng trải qua. Sau khi thấy Tweek lên cơn hoảng loạn, anh không chắc liệu mình có thể tiếp tục trải qua thời gian còn lại trong ngày với anh chàng khác hiện đang đọc thực đơn tại Red Lobster hay không. Anh thậm chí không chắc tại sao mình lại thích anh chàng này ngay từ đầu ngoài sự thô tục không chủ ý của anh ta.

“Vậy…” Thomas ngăn không khí im lặng giữa họ sau khi đưa thực đơn cho người phục vụ cùng với order của họ. "Tweek Bros. Coffeehouse chỉ --MÁ!-- cho phép mọi người phục vụ cà phê cho khách hàng của họ không?"

Craig đâm ống hút qua những cục đá trong ly nước hơi quá mạnh. Anh muốn kiểm tra người yêu của mình nhưng khi anh gõ cửa, một nhóm khách hàng xông vào và không ai khác ngoài anh, người có thể giúp đỡ vào lúc này. Anh chắc chắn rằng Tweek sẽ gây ra một cơn vũ bão nếu cậu phát hiện ra rằng khách hàng của mình không hài lòng khi cậu không có mặt, vì vậy anh phải quản lý cửa hàng một chút cho đến khi Karen xuất hiện mười phút sau để thay ca. Kenny bước ra khỏi phòng ngay sau đó với chiếc áo khoác ngoài và điều đó khiến một số khách hàng nữ ở lại trò chuyện với anh ấy. Với việc Tweek không thể xử lý đám đông và Thomas đã gây ra cơn hoảng loạn cho Tweek, anh phải đưa Thomas đi nơi khác rồi xử lý Tweek sau.

"KHÔNG." Anh trả lời khi cau mày với đồ uống của mình. Nhưng Tweek cũng có thể như vậy. Họ thậm chí còn tranh cãi khi cậu chọn chính thức thuê cái thằng tóc vàng kia. Anh chưa bao giờ thích Kenny. Một cái gì đó về cậu ta thực sự khiến anh bực mình. Trước đây họ là bạn cho đến khi anh nhận thấy cậu ta quấn lấy người yêu mình quá nhiều ngay từ khi họ vẫn còn nhỏ. Anh đã trở nên hung hăng thụ động đối với cậu ta kể từ đó.

"Và anh không chỉ là bất cứ ai?" Thomas nhướn mày trước sự giải thích ngắn gọn của Craig. Craig do dự một chút, nhưng vì anh không còn hứng thú với anh chàng này nữa, anh cũng có thể nói với anh ấy.

"Bạn trai tôi sở hữu nó." Anh lầm bầm.

"--AH CHẾT TIỆT!-- T-thứ lỗi?" Thomas rướn người về phía trước; cánh tay của anh bây giờ đặt trên bàn.

"Người thợ làm bánh cupcake mà đã ngã đè lên người cậu." Em ấy là của tôi. Anh muốn nói thêm.

Câu trả lời khiến Thomas há hốc mồm. "V-vậy hả?" "Ừ."  anh trả lời.

Hai người lại ngồi yên lặng. Anh chỉ muốn đứng dậy và rời đi, nhưng anh không muốn thô lỗ vì anh là người đã mời cậu ta đến cuộc hẹn này. Thomas cứ nhìn anh khi các bánh răng quay trong đầu anh. Cả hai không dám chạm vào đồ ăn vừa dọn ra trước mặt.

"Trong bao lâu?"

Craig phải quay đầu đi một chút. Anh không chắc liệu mình có thể trả lời Thomas mà không cảm thấy tội lỗi đang ăn tươi nốt sống anh không. Tuy nhiên, vì đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp cậu ta anh ấy đã nói. "Mười lăm năm..."

"Mười lăm-- --AH VÃI CỨT! MÁ!--" Thomas gần như nhảy khỏi ghế. Craig chỉ ngồi yên, nhìn cậu ta mất trí vì điều mà anh vừa tiết lộ.

“Chúng tôi đã được người lớn bắt cặp từ năm mười tuổi và sau đó chúng tôi chỉ thuận theo…” anh khuấy đống đá nổi bằng ống hút của mình.

"Chà... --ĐỆT-- Và hai người đang có một mối quan hệ mở..." Thomas ngả người ra sau ghế để xử lý những điều anh nghe được. Craig cắn má trong. Anh không nên yêu cầu Tweek chấp nhận nó ngay từ đầu. Bây giờ Kenny có lẽ là tất cả đối với cậu trong khi anh bị mắc kẹt ở đây với anh chàng mà anh thậm chí còn không thích.

Một lúc sau, Thomas lại lên tiếng. "Vậy uhh...cậu ấy có thích chơi ba người hay gì không?"

"Cái gì?" Craig gầm gừ to hơn bình thường. Anh cau mày nhìn Thomas, người chỉ đơn giản xoay chiếc nĩa của mình trên chiếc bánh pho mát đậu vani của mình.

"Cậu ấy thật dễ thương." Thomas nói, phớt lờ sự cáu kỉnh ngày càng tăng của Craig. "Và có chủ."

Đôi mắt nâu của anh liếc nhìn bàn tay của Craig lúc này đang véo chiếc ống hút tội nghiệp mà anh sở hữu.

"Tên cậu ấy là gì nhỉ? Tweeky?"

"Là Tweek." Craig cuối cùng đã bẻ đôi ống hút, nhưng Thomas chỉ giữ bình tĩnh trước mặt anh bên cạnh việc thỉnh thoảng mặt anh ấy lạ nâng lên.

"Ồ. Tweek. Tôi nghe người bạn trai khác của cậu ấy gọi Tweeky, nên tôi..."

"Kenny không phải bạn trai của em ấy." Tôi mới là bạn trai của em ấy. Craig muốn hất cái nĩa ngu ngốc đó ra khỏi tay người anh ta kia khi nhìn Thomas múc một miếng bánh pho mát nhỏ ra khỏi đĩa của mình.

"Tốt thôi." Người kia thì thầm, nhưng đủ lớn để Craig nghe thấy.

"Điều đó có nghĩa là gì?" Anh hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng anh chàng này thực sự khiến anh lo lắng.

"Ồ không có gì." Thomas ậm ừ và đột nhiên nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt. Bây giờ anh ấy dường như đang thưởng thức chiếc bánh pho mát của mình nhiều hơn khi anh ấy có câu trả lời. Ngay cả khi Craig rút ví và ném vài tờ đô la lên bàn trước khi rời đi, Thomas cũng không đuổi theo anh. Anh chỉ tiếp tục ăn.

Craig về đến nhà thì đã muộn. Lẽ ra Tweek cũng đã về rồi, nhưng thay vào đó anh ngồi một mình trong phòng khách của họ. Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra khi ngồi trên chiếc ghế sofa của họ. Giờ này họ thường đang ăn tối, nhưng căn cứ vào cảm giác trống trải của ngôi nhà, thì điều đó vẫn chưa xảy ra. Họ chắc chắn lại bị bận rộn vì khách hàng và anh cũng hiểu Tweek, cậu sẽ không ngủ được khi biết nơi này vẫn còn là một mớ hỗn độn vào ngày hôm sau.

Đôi mắt anh đảo quanh căn phòng. Họ đã chọn sống trong dinh thự của Tweak để em của Craig có thể ở với gia đình của họ ở nhà của riêng mình. Đó là một thỏa thuận tuyệt vời cho họ. Vì Tweek là con một nên họ không phải lo lắng về việc chia sẻ nhà với người khác. Mặc dù Tweek có xu hướng trở thành một người bừa bộn ở nhà, để mọi thứ lung tung, vì cậu quá bận rộn để lo lắng về điều gì đó, cậu đã đưa quán cà phê của mình lên một cấp độ tổ chức hoàn toàn mới. Mọi thứ phải ở đúng vị trí, nếu không thì cậu sẽ sẵn sàng phá sản và bị bán làm nô lệ hay thứ gì đó tồi tệ rồi.

Anh mỉm cười khi nghĩ đến việc Tweek từng cố gắng cách âm toàn bộ ngôi nhà của họ, nhưng sau đó nhận ra rằng sẽ không ai nghe thấy cậu hét lên nếu ai đó đột nhập vào nhà của họ vào lúc nửa đêm. Không ích gì khi Craig đồng ý với suy nghĩ của cậu khi anh ôm cậu từ phía sau, nghiến chặt hông của họ và nói "Ừ. Họ sẽ không nghe thấy em thổn thức khi anh khiến em xuất tinh hết lần này đến lần khác."

Ugh... anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng ngay bây giờ... nhưng anh phải đợi nên anh quyết định làm điều tốt nhất tiếp theo và đó là chuẩn bị bữa tối cho họ. Anh không giỏi làm bánh như Tweek, nhưng anh có thể nấu ăn ngon hơn người yêu của mình. Đó là điều anh tự hào bên cạnh việc có một người yêu tài năng. Không thèm quan tâm ngay cả khi chảo rán phun dầu thẳng vào người. Tweek sẽ hoảng sợ và sử dụng bất cứ thứ gì để làm lá chắn, kể cả Craig và đó là cách anh biết rằng anh nên phụ trách nấu ăn giữa hai người họ.

"Đừng tắt bếp, Craig!" Đó là điều mà chàng trai tóc vàng của anh đã hét lên khi lần đầu tiên họ thử nấu ăn cùng nhau khi còn nhỏ. Đó là những gì xảy ra trong nhà bếp của họ. Đó là Craig tắt bếp của họ hoặc Tweek trốn sau ghế sofa sử dụng chảo làm mũ bảo hiểm khi cậu để mắt đến lò nướng đầy bánh nướng của họ. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu theo cách đó, anh rón rén đến bên cạnh cậu mà cậu không để ý cho đến khi cậu cảm thấy cánh tay của Craig ôm lấy mình. Sau đó, anh ăn hẳn một cái thìa vào mặt, nhưng nó đáng giá.

Đã hơn 9 giờ nhưng Tweek vẫn chưa xuất hiện. Anh đã kiểm tra điện thoại của mình vô số lần nhưng vẫn không có hồi âm từ năm tin nhắn trước đó của anh. Đến lúc đó, anh đã thu dọn bữa tối của họ trong tủ lạnh. Spaghetti Bolognese nấu tại nhà; Món yêu thích của Tweek. Anh ngày càng lo lắng hơn và không biết mình nên đợi thêm một chút nữa hay hành động như Tweek khi cậu đã không trả lời tin nhắn của mình trong hai phút. Anh ta quyết định gọi cho Karen thay vì Kenny, vì anh ghét anh ta. Một vài hồi chuông sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại di động của anh.

"Ồ, xin chào, anh Tucker." Karen chào hỏi lịch sự qua điện thoại. Anh hiếm khi nói chuyện với cô bé trừ khi nó liên quan đến quán cà phê.

"Này uhh... Mọi người đã đóng cửa rồi à?" Anh cắn môi, cảm thấy lo lắng hơn.

"Phải. Anh để quên thứ gì ở đây à? Em và Kenny chuẩn bị rời đi." Anh để quên người yêu của mình. Anh muốn nói vậy, nhưng anh cố lờ đi những nút thắt trong bụng. Anh rất biết ơn vì Karen đã ở bên họ trong suốt thời gian Craig vắng mặt. Hy vọng rằng, cô bé sẽ đủ để giữ tay của Kenny khỏi Tweek.

"Tweek vẫn ở đó à...?" Anh nghe có vẻ đầy hy vọng, nhưng anh không quan tâm liệu cô có để ý hay không. Anh muốn cậu quay lại ngay trong vòng tay của mình càng sớm càng tốt.

Điện thoại bắt được vài tiếng động bị bóp nghẹt và giọng nói chuyện với nhau. "Ken. . . av.. o.."

"Ừm... anh Tucker, tối nay Tweek muốn ngủ trong phòng nghỉ. Anh ấy nói ngôi nhà sẽ có người ở? Em không chắc ý anh ấy là gì." Anh lại nghe thấy giọng Karen nhưng nghe có vẻ lo lắng hơn. Craig cảm thấy thật kinh khủng. Người yêu của anh hẳn đã cho rằng anh sẽ đưa người anh hẹn hò về nhà của họ. Anh lùa những ngón tay vào tóc, nhận ra mái tóc vàng của cậu phải chịu đựng thế nào. Anh chỉ tò mò thôi. Mối tình đầu của anh tình cờ ở trong thị trấn trong một thời gian giới hạn khi anh sợ hãi trước lời tỏ tình ngái ngủ của Tweek vài tuần trước. Anh không cố ý bắt Tweek phải nỗ lực quá nhiều cho ý tưởng ngu ngốc của mình.

Mẹ kiếp...

"Ồ. Anh sẽ đến đón em ấy." Vừa dứt lời, anh lại nghe thấy một vài giọng nói, nhưng dễ hiểu hơn lúc nãy. Karen hẳn đã hoảng loạn và không che điện thoại cẩn thận.

"Kenny... Chúng ta phải đi! Anh không thể ôm anh ấy mãi được." Cậu ta sẽ! Cái đéo gì vậy?! Craig ngồi dậy khỏi ghế ăn rồi chạy quanh nhà lấy giày và chìa khóa nhưng vẫn để điện thoại bên tai để nghe thêm. "Anh Tucker sẽ đến đây sớm thôi. Làm ơn đó."

Karen là lý do tại sao anh chấp nhận để Kenny là một trong những nhân viên chứ không phải vì Tweek hung hăng bảo vệ bạn mình khi họ tranh cãi về anh ta. Miễn là hai người đó không ở một mình với nhau, anh có thể sống với sự thật rằng một con sói màu cam đang thèm thuồng nhìn một chú chim nhỏ run rẩy gần đó. Hóa ra, Karen dường như nhận thức được cảm xúc của Kenny và anh không trách cô vì đã ủng hộ anh trai mình, nhưng anh sẽ không để họ làm theo ý mình.

Không bao giờ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro