Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kenny yêu một cậu bé. Cậu bé ấy có mái tóc vàng rực rỡ hoang dã nhô ra mọi hướng như một bông hoa hướng dương, có làn da trắng nhợt nhạt và đôi mắt xanh sâu thẳm tuyệt đẹp. Cậu ấy có xu hướng phát hoảng và nói lắp về bất cứ thứ gì, kể cả trên cái bóng của chính mình nếu cậu ấy quá căng thẳng. Cậu ấy thích uống cà phê và nướng bánh hầu như mỗi ngày. Cậu ấy thích chơi piano và sẽ hát khi cậu chắc chắn rằng không có ai ở gần để nghe thấy cậu. Cậu ấy là một trong những người tốt nhất mà Kenny từng gặp. Là một đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, Kenny không có nhiều lựa chọn. Bố mẹ anh hầu như lúc nào cũng say xỉn hoặc phê pha. Anh không quá thân thiết với anh cả của mình, nhưng anh có một cô em gái mà anh vô cùng yêu quý. Con bé luôn cười trước những trò đùa ngớ ngẩn của anh khi họ rúc vào góc nhà bẩn thỉu mỗi khi bố mẹ ném đĩa và chai lọ vào nhau. Con bé thích những con búp bê xinh đẹp như khuôn mặt thiên thần ngọt ngào của con bé khiến trái tim anh tan nát khi nhìn thấy nó đẫm nước mắt. Anh sẽ cống hiến cả thế giới để giữ cho con bé hạnh phúc ngay cả khi anh cũng phải hy sinh bản thân mình trong quá trình đó.

Là vậy đấy, Kenny có rất ít người mà anh cho phép mình yêu mến. Đầu tiên, em gái của anh. Anh cũng có ba người bạn thân nhất, những người hoàn toàn là những kẻ khốn nạn với nhau, nhưng anh bao dung cho họ. Stan là một đứa trẻ hay khóc khi nói đến Wendy, Kyle và Cartman không thể chịu nổi nhau ngay cả khi điều đó xé nát cả hai và sau đó là Tweek.

Tweek là một điều may mắn đối với Kenny. Cậu bé tóc vàng luôn co giật và run rẩy trong lớp học. Đôi khi cậu hét lên vô cớ và nốc cà phê như nước lã. Đôi khi cậu làm đổ đồ uống của mình ra sàn và Kenny sẽ phải miễn cưỡng giúp cậu, do cách sắp xếp chỗ ngồi của họ buộc anh phải ngồi cạnh cậu mỗi ngày. Thật tốt khi cho rằng ban đầu Kenny không thích cậu, vì vậy anh không chú ý đến cậu. Anh có quá nhiều thứ đang diễn ra trong cuộc sống. Quá nhiều để bản thân cậu bé mười tuổi có thể tự mình xử lý.

Vì vậy, khi cậu bé tóc vàng đến gõ cửa nhà anh giữa một cơn bão tuyết, cậu đã chọc tức Kenny. Cậu được mặc một chiếc áo khoác lông màu đen lớn, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây và bịt tai màu xanh nhạt để bảo vệ thêm khỏi thời tiết khắc nghiệt. Rõ ràng, cậu cần chìa khóa nhà để xe của họ để lấy một bưu kiện từ những người thuê một phần tài sản của họ. Tình cờ là lúc đó bố mẹ anh đang say xỉn và ngu ngốc nên anh phải chăm sóc đứa trẻ phiền phức ở trường. Anh cau mày với cậu một lần nữa khi anh quay lại rồi nhét chìa khóa vào ngực cậu bé. Cậu bé gần như ngã xuống, nhưng cậu đã hấp tấp nắm lấy tay Kenny để giữ thăng bằng và điều đó càng khiến anh càng bực bội hơn. Tuy nhiên, anh quá thiếu ngủ để bắt đầu chiến đấu với cậu.

Ngay khi anh định đóng sầm cửa lại thì một tiếng va chạm mạnh từ phía sau, em gái anh đang ho sặc sụa nằm dưới sàn, quấn trong một chiếc chăn mỏng bẩn thỉu. Cậu bé trước mặt hét lên kinh hoàng khi anh nhìn thấy một chai rượu vỡ thành nhiều mảnh dựa vào tường một cách nguy hiểm gần người em của mình. Rồi cứ như vậy, cậu vừa chạy vừa la hét. Anh đóng cửa trước khi hét vào mặt cha mẹ đang say xỉn của mình, nhưng họ quá bận đánh nhau nên không thể nghe thấy. Anh chạy đến ôm lấy cơ thể đang run rẩy của em gái mình để cố gắng chia sẻ hơi ấm của mình với con bé, nhưng như vậy là không đủ. Vài giờ sau, ai đó lại gõ cửa và Kenny sắp mất bình tĩnh nên vừa mở cửa, anh đã hét vào mặt vị khách.

"Mày muốn gì?!" Anh gầm gừ.

Hóa ra, đó lại là con chó nhỏ lúc nãy. Cậu run hơn bao giờ hết. Mái tóc bù xù của cậu bị bao phủ bởi nhiều tuyết hơn và má cậu đỏ bừng vì lạnh.

"GAH!-- Ngh-- Tôi chỉ mang những thứ này cho em gái của cậu thôi!" Cậu hét lên trước khi đẩy một chiếc túi giấy cho Kenny.

Anh nhíu mày khi kiểm tra bên trong chiếc túi rồi nhìn cậu bé với vẻ hoài nghi. "Tại sao…?"

"Chúa ơi! Ngoài trời thì lạnh và tuyết rơi nhiều quá! Cô bé ho nhiều quá!" Cậu ré lên khi tay kéo những lọn tóc bị đóng băng của mình. Kenny không thể nói lại lời nào vì quá sốc.

"Cho tôi vào!" Cậu lên tiếng và cơ thể của Kenny di chuyển không do dự. Bạn cùng lớp của anh nhảy dựng lên vài lần nữa khi cậu nghe thấy thêm vài thứ nữa vỡ ra từ nhà bếp của họ, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi về phía Karen rồi ngồi xuống sàn nhà đầy bụi bên cạnh cô bé. Kenny đứng chết lặng khi nhìn cậu bé với lấy em gái mình rồi ôm cô bé vào lòng. Em gái anh tự động bám lấy cổ cậu.

"Đi lấy nước!" Tweek lại hét vào mặt anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu bé tóc vàng này táo bạo như vậy. Kenny gật đầu rồi đi vào bếp. Anh phải tránh một vài chiếc đĩa bay để rửa một chiếc ly trước khi đổ đầy nước máy vào nó.

Khi trở lại phòng khách, anh nhận thấy chiếc khăn của Tweek không còn quấn quanh người cậu nữa mà là của Karen. Con bé bớt run hơn khi cảm nhận được hơi ấm của cậu. Tweek đang tựa cằm lên đỉnh đầu con bé để con bé vùi mặt vào ngực cậu.

Kenny ngồi xuống với họ với nước và chiếc túi trên tay. Tweek cau mày nhìn anh khi cậu nói tiếp. "C-cô bé tên gì?"

"Karen." Kenny nghẹn ngào, choáng ngợp trước những gì đang xảy ra. Tweek chỉ gật đầu trước khi hướng sự chú ý trở lại con bé.

Anh nói với giọng nhẹ nhàng khi anh vỗ vai cô. "Chào em, Karen. --Ngh-- anh là Tweek. Em có thể nói cho anh nghe được không?"

Karen ho hai lần trước khi mở đôi mắt mệt mỏi. "T-Tweek?"

"Ừm... Ăn chưa?" Tweek gạt tóc mái ra khỏi vầng trán đẫm mồ hôi. Karen lắc đầu rồi Kenny lấy đồ trong túi ra. Nó có một gói thuốc ho, một bát xốp đầy cháo và một thìa nhựa. Anh đưa thức ăn và thìa cho Tweek.

Trái tim anh đau như sắp vỡ tung khi nhìn cậu cố đút cho em gái ăn.

"Đắng quá..." Karen rên rỉ.

"Anh biết. Em thích kẹo không? Anh sẽ cho em một ít sau." Cậu mỉm cười nhìn con bé uống cạn ly nước. Vài thìa sau đó, Tweek cho Karen ngậm một viên thuốc ho trong khi cậu vẫn ôm con bé. Kenny chỉ ngồi trước mặt họ, không thể nói gì. Một vài giọt nước mắt lăn dài trên đôi má được che phủ bởi chiếc mũ trùm đầu của chiếc parka. Anh nhanh chóng xoa mặt bằng đôi bàn tay đeo găng trước khi Tweek có thể nhận ra chúng.

"Tôi không chắc liệu --Ngh-- có an toàn khi cho cô bé uống thuốc hạ sốt hay không nhưng nhân viên thu ngân nói rằng thuốc ho sẽ ổn thôi. Tweek tiếp tục nói nhẹ nhàng khi cậu chải những ngón tay qua mái tóc nâu của con bé Kenny vẫn không nói gì anh đông cứng tại chỗ khi Karen nhắm mắt trong khi thưởng thức thuốc ho vị chanh.

Nhiều phút trôi qua và Tweek phải kiểm tra chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ phía trên họ. Cậu khẽ chửi thề trước khi giao cô gái nhỏ cho Kenny.

"Ôi chết tiệt... --Urf-- Trễ rồi. Bố mẹ tôi sắp giết tôi rồi. Hẹn gặp lại ở trường nhé." Và cứ như thế, cậu bước ra khỏi nhà trong khi Kenny đánh giá lại hành vi xấu gần đây của anh đối với cậu.

Trong ba ngày, cậu bé tóc vàng không đến trường và điều đó khiến Kenny cứ nghĩ về cậu. Tự hỏi liệu cậu có về nhà an toàn không hay liệu cậu có gặp rắc rối vì về muộn không. Anh ngồi hờn dỗi trên ghế cho đến khi cậu bé chiếm giữ tâm trí anh trong nhiều ngày xuất hiện từ cửa lớp. Cậu cầm theo cái bình giữ nhiệt của mình rồi ngồi vào bàn cạnh Kenny.

Kenny quá nhút nhát để bắt chuyện với cậu trước, vì vậy anh đã đợi cậubắt đầu cuộc trò chuyện, nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra. Cậu lại bận rộn uống cà phê như uống nước lần nữa và kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng để tìm 'thần lùn quần lót'. Dù đó là cái quái gì. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài tự bắt đầu, nhưng thay vì nói, anh xé một mảnh giấy nhỏ rồi viết lời nhắn của mình lên đó trước khi đưa nó cho cậu bé đang run rẩy.

"Này, anh bạn.. Cảm ơn vì đã giúp Karen vài ngày trước. Bây giờ con bé cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Anh nhìn Tweek đảo mắt quanh phòng trước khi đọc lời nhắn. Đôi mắt anh sáng lên một chút khi cậu nở một nụ cười nhu mì với Kenny. Tờ giấy đã sớm được trả lại cho anh với một câu trả lời.


"Không thành vấn đề, anh bạn. Rất vui được giúp đỡ."


Nét chữ của cậu bé rất khó đọc do liên tục bị run nhưng Kenny háo hức muốn tiếp tục cuộc trò chuyện thầm lặng của họ, vì vậy anh xé một tờ giấy khác rồi viết:

"Cậu đã ở đâu vậy? Tôi hy vọng cậu không gặp rắc rối."

Anh háo hức mở tờ giấy được trả lại sau đó để đọc nét chữ viết tay lộn xộn của Tweek.

"Không. Sau đó tôi bị ốm, nhưng giờ tôi đã khỏe hơn rồi. Không mắc bệnh lây nhiễm gì cả."

Kenny cười toe toét với khuôn mặt cười run rẩy nhỏ mà cậu bé kia đã vẽ bên cạnh lời nhắn của mình. Anh muốn tiếp tục viết thư cho cậu, nhưng giáo viên của họ đã bắt đầu bài học.

Vài ngày sau, Kenny có thói quen vẫy tay với Tweek bất cứ khi nào cậu đi ngang qua. Anh muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nhỏ của họ trước đây, nhưng anh không biết làm thế nào để đưa tình bạn mới bắt đầu này vào hoạt động. Vì lý do nào đó, cậu bé dường như khiến anh cảm thấy dè dặt dù không hề làm gì. Có lẽ do cảm giác tội lỗi mà hồi đó anh đã cảm thấy vì đã thô lỗ với Tweek. Sau đó, anh tìm thấy một giải pháp để cải thiện sự tương tác của họ từ cử chỉ tay sang nói chuyện trực tiếp khi anh thấy Tweek đang ngồi ở căng tin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh cupcake trước mặt cậu. Không giống như những đứa trẻ khác, anh không đủ tiền mua thức ăn từ căng tin nên bố mẹ anh sẽ gói bữa trưa cho anh, điều đó rất hiếm khi. Tình cờ đó cũng là ngày anh đến trường mà không có thức ăn, vì vậy đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi khi Kenny lấy hết can đảm để bắt chuyện lại với cậu.

"Chào, Tweek." Anh nói qua chiếc áo parka khiến lời nói của anh bị bóp nghẹt trước khi ngồi xuống trước mặt bạn cùng lớp. Tweek giật mình vì sự hiện diện đột ngột của anh,  nhưng cậu đã bình tĩnh lại khi nhận ra đó chỉ là Kenny.

"Ô-ồ chào." Cậu bé thở dài.

"Cậu sẽ ăn cái đó chứ?" Kenny chỉ vào chiếc bánh ngọt trên bàn.

Tweek lắc đầu rồi nhìn Kenny chờ đợi. "C-cậu có thể ăn nó."

"Woohoo!" Kenny tung nắm đấm chiến thắng trước khi chộp lấy chiếc bánh cupcake. Anh đã bẻ đôi nó để dành một ít cho em gái sau. Anh ngấu nghiến thức ăn trước khi bắt đầu một cuộc trò chuyện khác với cậu bé.

"Vậy cậu gần đây thế nào?" Anh nhìn cậu bé. Cậu có quầng thâm dưới mắt.

"GAH! Tôi đã không được ngủ nhiều." Tất nhiên là không rồi, sherlock, máu của cậu bây giờ có lẽ là vị cà phê luôn rồi, Kenny muốn nói vậy nhưng anh chỉ gật đầu với những gì cậu bé nói.

"Nhân tiện, Karen đang hỏi về cậu. Xem vậu có bao giờ ghé thăm lần nữa không." Anh giải thích. Tweek có vẻ ngạc nhiên như thể cậu không thể tin rằng có ai đó lại muốn cậu đến thăm lần nữa. Karen là một cô bé ngọt ngào và ấm áp với những người tốt. Tất nhiên, con bé sẽ muốn gặp lại Tweek.

"Ngh-- Không chắc nữa. Tôi k-không muốn làm phiền mọi người..." cậu bé cắn môi dưới khi khuôn mặt cậu ngập ngừng.

"Không. Không phiền chút nào. Tôi chắc rằng Karen sẽ thích thú nếu con bé gặp lại cậu." Anh nói một cách tự tin. Anh hiếm khi để bất kỳ người bạn nào của mình lại gần em gái mình do hành vi thô lỗ của tụi nó, nhưng anh cho rằng Tweek có thể là một ngoại lệ. Tweek nở một nụ cười bẽn lẽn trước khi gật đầu.

Thật không may cho anh, bạn bè của anh là một lũ khốn nên khi Cartman nhìn thấy anh ngồi với Tweek, tên khốn béo ú đó đã hét vào mặt anh ở khắp căng tin để đến ngồi với họ. Kenny muốn phản đối nhưng Tweek đã đứng dậy thu dọn đồ đạc.

"À, dù sao thì tôi cũng đã ăn xong bữa trưa. Hẹn gặp lại." Tweek vẫy tay tạm biệt anh trước khi rời đi. Sau đó, Kenny la mắng bạn bè của mình, nhưng họ dường như không hiểu qua những lời nói bị bóp nghẹt của anh.


Tweek cũng đã bắt đầu một thói quen trong tình bạn ngày càng lớn của họ. Cậu bắt đầu đưa bánh ngọt đóng gói của mình cho Kenny hầu như mỗi ngày. Kenny lo lắng rằng cậu không ăn được nhiều, nhưng những người ăn xin không thể là người kén chọn. Karen dường như rất thích bánh cupcake và bánh sừng bò mà Kenny chia sẻ với con bé. Tweek dường như đã nhận thấy thói quen luôn chia bánh ngọt làm đôi của anh, vì vậy cậu đã chất vấn anh ta về điều đó. Cậu lo lắng rằng nó sẽ thiu nếu để anh ăn sau giờ học. Anh phải giải thích rằng mình đã ngay lập tức lén tặng nửa kia cho em gái ngay sau khi ăn uống xong và đi tán gẫu với bạn bè. Dù sao thì anh cũng không thích ở lại với nhóm bạn của mình quá lâu trong giờ ăn trưa. Tweek có vẻ hài lòng với lời giải thích của anh rồi rời đi. Thật là một đứa trẻ kỳ lạ, Kenny nghĩ.

Vài ngày sau, Tweek lại tiếp cận anh nhưng lần này với một hộp đựng nhiều bánh cupcake trên tay. Cậu trông có vẻ lo lắng khi đặt chúng trước mặt Kenny, người chỉ đơn giản là quan sát. Lớp kem phủ màu vàng trông lộn xộn và Tweek đã thêm quá nhiều cốm màu xanh nhạt so với mức cần thiết, nhưng anh đã hết lòng chấp nhận nó ngay sau khi Tweek hét lên rằng cậu bắt đầu tự nướng tất cả trước khi bỏ chạy. Kenny lại chết lặng một lần nữa.

Sau đó, anh đã chia sẻ những chiếc bánh cupcake với em gái của mình nhưng lần này, con bé được ăn cả một chiếc bánh ngọt và điều đó khiến Kenny rất vui khi nhìn con bé nhai và gõ chân xuống sàn. Con bé luôn làm điều đó khi con bé thích một cái gì đó.

"Những cái bánh này ngon thật!" Con bé reo lên khi cắn một miếng nữa.

Kenny trở nên tò mò vì anh chưa tự mình thử bánh cupcake này. Anh cắn một miếng nhỏ rồi ngay lập tức nhớ lại những gì Tweek đã nói với anh. Anh vừa ăn một chiếc bánh cupcake mà Tweek tự nướng.

Cảm giác ngứa ran kỳ lạ trong bụng anh lại nổi lên khi anh cắn một miếng nữa.

"Anh liên tục lấy những thứ này ở đâu vậy?" Karen cuối cùng cũng hỏi. Con bé luôn quá đói để hỏi về thức ăn mà Kenny chia sẻ với con bé mà anh rất biết ơn, bởi vì anh bắt đầu cảm thấy lồng ngực mình thắt lại mỗi khi nghĩ đến cậu bé kia.

"Một người bạn đã đưa chúng cho anh..." anh lầm bầm khi đảo mắt đi.

Karen nghiên cứu chiếc bánh cupcake trước khi hỏi một câu hỏi khác. "Bạn gái anh hả?"

"Không! Không..." anh lắc đầu. Không phải là một cô gái. "Là Tweek nướng đống này."

Karen nhìn anh sửng sốt. Miệng con bé với những hạt cốm trên môi vẫn mở cho đến khi Kenny đẩy hàm cô lên để ngậm chúng lại.

"Tweek thật là tốt." Cô mỉm cười khi nhìn chiếc bánh cupcake đang ăn dở của mình. "Và đẹp..."

Kenny gần như nghẹn ngào, nhưng anh không thể không đồng ý với cô bé. Không phải với đôi mắt xanh dịu dàng của Tweek mà có lẽ có thể nhìn thấu tâm hồn anh. "Ừ, đúng vậy."

-----------

Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man sau khi nghe thấy giọng nói của Karen. Cô nghe như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng thật khó để hiểu cô đang nói gì, vì cô đang ở bên ngoài phòng nghỉ. Kenny đã chọn ở lại với Tweek, người đang ngồi cạnh anh, cả hai chân quấn quanh chân trái của anh trong khi tựa đầu vào ngực Kenny. Hai cánh tay cậu vòng qua người Kenny và cả hai tay cậu nắm chặt chiếc áo parka của anh lần thứ hai trong ngày hôm nay. Kenny đã không hề phàn nàn. Anh thậm chí còn thò tay xuống eo của Tweek để kéo cậu lại gần hơn. Tweek chắc đã ngủ quên sau khi khóc quá nhiều ngày hôm nay. Cậu đã khóc hai lần, và Kenny dường như không thể hiểu tại sao cậu lại khóc nữa. Lần đầu tiên có thể hiểu được do sự cố nhỏ đã xảy ra, nhưng anhchỉ thấy cậu ngồi trong một góc, đầu gối ép vào ngực trong khi mặt vùi vào hai tay. Anh cố gắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng Tweek chỉ lắc đầu khi anh cố gắng giữ cho mình không thở gấp và nhìn thấy cậu buồn bã khiến ngực anh đau nhói và không tốt chút nào. Không phải cách anh thường cảm thấy khi nhìn vào mắt Tweek. Nhận ra rằng anh sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ cậu, anh chỉ làm điều tốt nhất tiếp theo và đó là ôm lấy cậu. Không chỉ vì lợi ích của cậu, mà còn vì nỗi đau mà anh cảm thấy khi thấy Tweek bị tổn thương. 

Đột nhiên, Karen bước vào phòng với chiếc điện thoại bị che bởi tay kia. "Kenny, chúng ta phải đi."

Kenny tặc lưỡi thất vọng. Anh không muốn để Tweek một mình trong cửa hàng. Trước khi Tweek quay trở lại phòng nghỉ, cậu đã nói với cả hai người rằng cậu sẽ ở lại đây qua đêm, và anh không thích điều đó một chút nào. Phòng nghỉ rộng rãi, nhưng anh không thích ý nghĩ về cậu ngủ trên sàn mà không có chăn hay gối. "Anh cứ ở đây không được sao? Em về đi."

"Chúng ta không thể. Chờ chút." Karen giậm chân nhưng không đủ to để đánh thức Tweek. Tuy nhiên, cô trông lo lắng hơn là tức giận. "Ừm...Anh Tucker, tối nay Tweek muốn ngủ trong phòng nghỉ. Anh ấy nói nhà sẽ có người ở? Em không chắc ý anh ấy là gì."

Chiếm lĩnh? Ai sẽ chiếm nhà của họ ngoài Tweek và Craig? Bây giờ anh cảm thấy thất vọng hơn. Anh không thích khi anh tức giận, không ai thích cả, nhưng anh không thể không cảm thấy như vậy khi nói đến tình trạng của Tweek. Anh muốn tra hỏi Craig để biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, nhưng đồng thời anh biết mình không nên, vì điều đó sẽ làm tổn thương Tweek. Cậu luôn yêu người đàn ông kia. Cậu không yêu Kenny...

Anh siết chặt Tweek, không muốn để cậu đi. Anh cố nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại của Karen với Craig để đánh lạc hướng bản thân không nghiến răng quá nhiều. Karen giật mình sau khi nghe điều gì đó từ điện thoại của cô rồi lại quay sang Kenny. "Kenny... Chúng ta phải đi! Anh không thể ôm anh ấy mãi được"

Anh biết Karen chỉ có ý rằng họ nên rời đi, nhưng lời nói của cô hơi nhức nhối. Anh tha thứ cho cô, mặc dù. Mặc dù cô đã cố gắng tiếp tục bảo anh, nhưng cô đã từ bỏ khi nhận ra rằng Kenny không muốn. Anh đã nợ cậu rất nhiều, và anh sẽ gắn bó với cậu cho dù có đau đớn đến nhường nào. Anh đã chọn cách phớt lờ cô, vì vậy Karen chỉ thở dài trước khi cúp máy mà không hề nói lời tạm biệt với Craig.

Cô quỳ xuống trước mặt anh với nỗi buồn trong mắt. Cô thì thầm, "Kenny...em hiểu mà, được chứ? Em sẽ về nhà. Bữa tối anh muốn ăn gì không?"

Kenny chỉ có thể lắc đầu 'không' với cô khi anh có thể cảm thấy cổ họng mình như thắt lại. "Được... Hẹn gặp lại."

Cô ôm cả hai người trước khi bước ra ngoài. Bây giờ chỉ còn lại anh và Tweek. Điều đó khiến Kenny ước mình có thể tạm dừng thời gian, nhưng thời gian sẽ không bao giờ chờ đợi bất kỳ ai, bởi vì cuộc sống thật tàn nhẫn và tình yêu luôn đau đớn. Anh áp môi lên đỉnh đầu Tweek. Giá như Tweek nhìn anh như cách anh đã làm với cậu. Giá như anh nói với Tweek cảm xúc của mình sớm hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro