2. Ngụy trang của Thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Ngụy trang của Thiên thần

Mùa đông tới thật lạnh. Gojo Satoru đang ngồi trên xe trở về sau một nhiệm vụ và thúc giục anh Ijichi, người đang lái xe mau chóng quay lại. Vừa rồi bọn họ có ghé qua nhà hàng Hitsumabushi nổi tiếng ở Nagoya mua bữa trưa đóng hộp. Anh Ijichi qua gương chiếu hậu hỏi Gojo Satoru, người đang ngồi cẩn thận đặt hộp cơm trưa bên cạnh.

“Có vấn đề gì với Fushiguro-kun không ạ?”

“Hửm? Ý cậu là sao?”

“À không, tôi chỉ muốn hỏi thăm liệu cậu ấy có ổn không thôi … ”

Đáp lại câu hỏi có phần hung hãn của Gojo Satoru, anh Ijichi lẩm bẩm với giọng bối rối. Hắn thừa nhận mình vừa rồi có nghiêm túc thái quá. Hộp cơm trưa vẫn còn ấm nóng được đặt cẩn thận bên cạnh hắn. Người đàn ông nhớ lại cậu bé mà Ijichi vừa nhắc đến. Giai đoạn ốm nghén gần đây đã dịu đi ít nhiều. Cơn ốm nghén của Fushiguro Megumi không kéo dài lâu. Tuy nhiên, cân nặng của cậu bé mới là điều khiến hắn lo lắng, nó luôn dao động ở mức thấp trong suốt mùa thu qua. Thời điểm sau mùa đông và rạng sáng năm mới, Fushiguro Megumi hầu như không cảm nhận được trọng lượng cơ thể mình, ngoại trừ thai nhi trong bụng ngày càng lớn dần.

Mãi gần đây khi cậu ăn no và cảm nhận được thai nhi đang cử động thì mọi người trong cao chuyên mới bàn tán về việc đặt tên cho đứa bé. Mọi người cùng nhau họp lại. Tất cả những cái tên mà mọi người nghĩ ra đều được đề cử với Fushiguro Megumi. Haruto, Ren, Minato, Asahi, Aoi, Yuuma, Itsuki, Soma… Tất cả những cái tên thường được đặt làm tên cho trẻ nhỏ gần đây đều có trong danh sách đề cử.

“Thầy ơi, thầy nghĩ cái tên nào sẽ hay nhất?”

Fushiguro Megumi đã từng hỏi điều đó với hắn. Satoru cũng là một trong nhiều cái tên được đề cử. Hắn chớp mắt trước câu hỏi ngây ngô của cậu bé, mỉm cười.

“Thầy cho rằng sẽ tốt hơn nếu để cha mẹ đặt tên cho con mình?”

“Thật vậy sao?”

Nghe hắn nói, Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào hắn như để xác nhận ý nghĩa điều hắn vừa nói. Lúc sau, tựa hồ có chút mệt mỏi, cậu nhún vai đi về phòng nghỉ ngơi. Hắn không hiểu mình đã làm gì sai nhưng đó là tất cả những gì hắn có thể nói.

Fushiguro Megumi, người đã xin lời khuyên từ hắn đã hoãn lại quyết định của mình vì cậu cho rằng việc đặt tên cho đứa bé vẫn cân nhắc rõ ràng. Khi được hỏi nhiều lần rằng đã quyết định đặt tên cho con chưa, cậu chỉ lắc đầu nói mình chưa quyết định được. Đó là tất cả những gì xảy ra gần đây của Fushiguro Megumi.

Gojo Satoru nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng như nhiều người hỏi cậu bé, bản thân hắn với cương vị là người giám hộ, cũng được nhiều người hỏi thăm về cậu bé. Câu hỏi thường thấy nhất là : Fushiguro/Megumi ổn chứ? Mỗi lần nghe câu hỏi đó, hắn đều suy nghĩ rất nhiều rồi mới trả lời.

“Tôi không biết.”

“Hả?”

“Phiền anh thay tôi nhắn cho Fushiguro bảo trọng nhé.”

Phải, hắn không biết. Cậu mang thai đứa trẻ mà không hề hay biết cha đứa bé đang rất khỏe mạnh. Mặc dù phải trải qua nhiều thời điểm khó khăn, nhưng cậu vẫn hòa nhập rất tốt. Việc Fushiguro Megumi có thai nhưng không biết cha đứa bé cũng chẳng khác gì với việc cậu bị cưỡng hiếp. Tuy nhiên, cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra với mình. Đúng như những gì hắn từng nói.

“Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là cái thai của Megumi.”

Rất lâu sau đó Gojo Satoru nhiều lần tự hỏi lại. Điều đó có thực sự là điều duy nhất quan trọng? Không một ai biết cả. Chỉ là họ biết Fushiguro Megumi sẽ không dễ gì từ bỏ đứa bé đi. Khi mùa đông qua đi, bụng cậu to lên có thể thấy rõ. Cậu thường cằn nhằn rằng bản thân thường xuyên cảm thấy đau lưng hoặc đau đầu gối. Bất tiện hơn, Fushiguro Megumi dường như không thể sinh hoạt vệ sinh như bình thường. Tay chân vốn gầy guộc vì cơn nghén của cậu dần biến mất, thay vào đó làm cảm giác thèm ăn mọi lúc. Sở thích mới của Fushiguro Megumi dạo gần đây là đọc những cuốn sách hữu ích về nuôi dưỡng em bé và mẹ bầu sau sinh. Trong suốt mùa đông, Fushiguro Megumi ngồi lỳ trong bàn sưởi ấm áp và đọc sách trong khi nghe những bản nhạc dành cho bà bầu được cho là tốt cho em bé. Cậu dành nửa ngày ở trong nhà đọc sách và nửa ngày còn lại để ngủ. Thường khi hắn trở về, cậu bé thường ôm bụng ngủ, thi thoảng phát ra tiếng gầm gừ. Cuốn sách gần đây cậu hay đọc nhất là《Nghệ thuật dạy con từ kinh Talmud》. Gojo Satoru nhìn tựa đề cuốn sách, hắn chắc mẩm đây là lựa chọn rất hợp với tính cách của cậu.

Nhiều tháng nữa lại trôi qua, cái thai trong bụng cậu bé càng lớn thêm, đứa nhỏ cử động nhiều hơn trong bụng người mẹ. Fushiguro Megumi bắt đầu tỏ ra ít quan tâm đến các sản phẩm dành cho trẻ nhỏ. Khi hắn trở về từ chuyến đi chơi với Itadori Yuuji và Kugisaki Nobara, cậu thường ngồi nghịch từng món đồ trẻ em trên tay.

Cậu thích đọc sách và nghiên cứu những điều cần làm trước và sau khi sinh đứa nhỏ. Khi đến hiệu sách, cậu không còn nán lại trước những cuốn sách văn học phi hư cấu nữa. Thay vào đó dừng chân lâu hơn tại quầy sách về trẻ sơ sinh và chăm sóc trẻ em ngày càng nhiều.

Khi bụng cậu to lên, những người từng tỏ ra lo lắng và sốt sắng đều không nói được gì. Fushiguro Megumi vẫn bình tĩnh suốt quãng thời gian đó. Cậu thường xuyên vuốt ve cái bụng to của mình và chìm đắm trong những suy nghĩ, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Bây giờ không còn ai thắc mắc về danh tính đứa trẻ là ai nữa. Thật kỳ lạ.

“Thầy rất vui khi thấy em vui vẻ như vậy. Chừng nào tới ngày dự tính sinh vậy?”

“Phải đến đầu tháng 4 thầy ạ.”

“Vào đúng khoảng thời gian hoa anh đào nở rộ luôn. Thật lời thời điểm tốt để chào đón đứa bé đó Megumi-kun.”

“Vâng.”

Đứa trẻ nhất định sẽ sinh ra trong phước lành. Bởi vì chính người sinh ra đứa nhỏ cũng vậy. Gojo Satoru bất ngờ đặt câu hỏi trong khi cố vùi mình vào chiếc ghế hẹp.

“Ijichi, cậu không tò mò cha của đứa bé là ai sao?”

“À, tất nhiên là tôi tò mò, nhưng ai mà biết người kia là ai, đúng không?”

“… ”

“Nếu Fushiguro-kun quyết định sinh đứa bé mà không biết cha là ai thì sao chứ. Chúng ta vẫn tôn trọng cậu bé vì cậu bé xứng đáng được tôn trọng, chỉ vậy thôi.”

Khi nghe những lời giải thích nhẹ nhàng của Ijichi, Gojo Satoru cảm thấy tâm trạng của mình càng thêm sa sút hơn. Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương đang nhức nhối. Hộp cơm trưa hitsumabushi vẫn còn hơi ấm. Hắn cố tình mua nó để tặng Fushiguro Megumi. Cậu bé sẽ ăn hộp cơm để bồi bổ đứa trẻ trong bụng mà không biết cha nó. Và rồi cậu sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình với hắn bằng nụ cười yếu ớt.

Gojo Satoru biết tại sao phán đoán của mình lại bị méo mó đến như vậy. Vì hắn không chút tò mò nào về danh tính cha của đứa bé trong bụng Fushiguro Megumi nữa. Mọi người đều nói rằng quyết định của cậu mới là quan trọng, rõ ràng dù cậu làm thế nào bọn họ vẫn đứng sau ủng hộ cậu. Dù Gojo Satoru có thể nói điều đó với cậu nhưng hắn không thể nói với chính bản thân mình.

Đương nhiên rồi. Bởi vì cha của đứa bé chính là Gojo Satoru.

*

Ngày hôm đó, Fushiguro Megumi đi làm nhiệm vụ. Rõ ràng hắn không được báo trước về nhiệm vụ này. Nhiệm vụ là tìm ra và thanh tẩy những chú linh ẩn náu trong một câu lạc bộ Alpha-Omega. Fushiguro Megumi không biết trước rằng bản thân sắp tới phải trải qua kỳ phát tình nên chấp nhận nhiệm vụ trong tức khắc. Alpha Gojo Satoru hiểu rõ việc để cậu bé tiếp xúc với pheromone alpha sẽ ảnh hưởng nguy hiểm như thế nào với Fushiguro Megumi, người luôn dùng thuốc ức chế để kiểm soát kỳ phát tình của mình. Sai lầm của hắn là hắn không nhận ra rằng cậu bé đã chính thức trở thành một chú thuật sư. Và không một người nào khác ngoài hắn có thể can thiệp vào nhiệm vụ của cậu. Vì cậu luôn nhận những nhiệm vụ do Gojo Satoru chọn lựa nên cậu không biết mình có thể từ chối nhiệm vụ được giao cho.

Khi Gojo Satoru hoàn thành nhiệm vụ và trở về cao chuyên, cậu bé mà hắn muốn gặp lại không có mặt ở trường. Hắn nhấc máy gọi điện cho cậu. Đầu dây bên kia không ai bắt máy. Hắn đã kiểm tra xem cậu đang ở đâu bằng GPS cài đặt trên điện thoại di động của cậu. Địa điểm xác định là tại một khách sạn ở trung tâm thành phố Tokyo. Đó là nơi mà hắn không mong đợi cậu bé sẽ đến. Khi Gojo Satoru phát hiện ra sự việc và đến khách sạn thì tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia không ngừng vang lên khắp căn phòng.

Người lớn hơn từ sớm đã biết người trẻ tuổi luôn đi theo mình chính là một Omega. Hắn giao cho chú thuật sư trẻ vào câu lạc bộ, để cậu uống thuốc ức chế mới đưa cậu vào. Ban đầu mọi thứ đều bình thường. Cho đến khi cậu tiến vào sâu hơn, pheromone của các alpha nồng nặc thâm nhập vào lý trí nửa tỉnh nửa mê vốn đã uống thuốc để kìm chế cơn phát tình lại cũng đủ để xé nát cậu thành từng mảnh.

Kể từ khi được thông báo là Omega ở tuổi 11, Fushiguro Megumi chưa bao giờ trải qua giai đoạn động dục đúng nghĩa dưới sự kiểm soát của Gojo Satoru. Việc cậu không thể kiểm soát mình cũng là lẽ đương nhiên.

Trong số các alpha ở đây đang cố kích thích Omega đang tới kỳ bằng pheromone của mình, cậu bé thậm chí chưa từng gặp mặt alpha nào khác ngoài Gojo Satoru, cậu không thể chống đỡ được lâu. Đúng lúc chuyện tệ nhất sắp xảy ra, Gojo Satoru bỗng nhiên xuất hiện.

Trên đường về khách sạn, Gojo Satoru nghĩ về tất cả trường hợp có thể xảy ra. Cậu bé đang nằm gọn trong lòng hắn vẫn run rẩy sợ hãi. Tuy nhiên, chỉ vì hắn cho rằng điều gì có thể xảy ra không có nghĩa là hắn có thể nắm được lý do vào lúc đó. Gojo Satoru tìm cách kìm hãm suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu mình lại. Nếu hắn làm gì đó tương tự đám súc sinh kia ở đây, hắn thậm chí có thể không bảo vệ được cậu bé. Hắn biết rõ rằng việc căm ghét những kẻ hèn hạ lợi dụng hoàn cảnh ngay lúc này là điều vô nghĩa.

Cảm giác mâu thuẫn giữa lý trí và trái tim luôn thật đáng sợ. Gojo Satoru tức giận đồng thời coi thường sự tức giận của mình. Hắn là người không thể trả thù dựa trên cảm xúc cá nhân. Mặc dù đứa trẻ mà hắn nuôi dưỡng suốt chín năm gần như sợ hãi.

Thay vì dùng chú lực, Gojo Satoru dùng hết sức lực của mình đấm bọn chúng cho đến khi mu bàn tay hắn đỏ rực vì máu. Dù hắn có là chú thuật sư đi chăng nữa, nếu không sử dụng chú lực thì sức mạnh của hắn so với người bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều. Gojo Satoru nhanh chóng hạ gục hết đám alpha bên trong một cách máy móc. Tiếng răng gãy, tiếng xương bị nghiền nát và tiếng thịt bị xé toạc còn át cả tiếng la hét, cầu xin của đám người bên trong. Đó là lúc hắn bóp nát xương hàm của người cuối cùng trong sáu tên alpha đang giam giữ đứa trẻ của hắn. Lúc hắn tiến lại gần thì cậu gần như đã bất tỉnh. Gojo Satoru sững người, không hải vì hắn đã trút hết cơn giận bằng bạo lực.

“Ha, ha, Sa-Satoru.... ”

Đó là do bàn tay đang nắm lấy gấu quần của hắn. Ngay cả trước khung cảnh bạo lực ban nãy, cậu bé nửa tỉnh nửa mê do kỳ phát tình bất chợt theo bản năng bám chặt vào gấu quần Gojo Satoru. Bên dưới cậu đã ướt đẫm có thể thấy rõ. Bàn tay nắm chặt run rẩy. Cậu ngước mắt nhìn Gojo Satoru lo lắng với đôi mắt ngấn nước. Cậu bé đang gọi hắn, toàn thân đỏ bừng lên và vật lộn với cơn phát tình không cách nào dập tắt. Không, đó không phải cách mà cậu thường gọi hắn.

“Satoru-san.... ”

Đó là cái tên duy nhất hiện lên trong tâm trí hỗn loạn Omega bé nhỏ lúc này. Mỗi khi tên hắn được cất lên, pheromone Omega của Fushiguro Megumi lan ra như thể chúng sắp nghiền nát pheromone Alpha đã đè nén chúng ngạt thở. Gojo Satoru cảm thấy sống lưng mình lạnh đi sau đó lại nóng lên. Một cảm giác xâm nhập mạnh mẽ vào nơi kia của hắn. Gojo Satoru cố gắng không bị choáng ngợp bởi pheromone của Omega trước mắt nhưng có vẻ hiệu quả không được tốt lắm. Cậu bé mà hắn nuôi dưỡng có khả năng phát tán pheromone kích thích như vậy sao? Hắn không biết. Kể từ khi gặp cậu bé này, cuộc sống của hắn là cố gắng không nghĩ tới cậu bé này, người mà hắn đã tự tay nuôi dưỡng, là một Omega.

Đầu ngón tay của cậu lần lên trên gấu quần gã. Gojo Satoru tự hỏi. Cậu bé mà hắn nuôi dưỡng lúc nhỏ và bướng bỉnh này, cậu không muốn trở thành một Omega. Cậu không thích cảm giác không kiểm soát được bản thân mình. Vì vậy, khi nhận được thông báo bản thân sẽ phân hóa thành Omega vào lúc 11 tuổi, cậu đã vô cùng chán ghét điều đó. Cậu nhốt mình trong phòng và không ra ngoài trong hai ngày. Chị Tsumiki sau đó mang vẻ mặt lo lắng, cô bé khóc òa lên gọi điện cho Gojo Satoru đang đi công tác. Gojo Satoru sau đó tất nhiên là đã đột nhập thành công căn phòng đã bị cậu nhóc khóa trái. Cậu bé phủ kín chăn từ đầu đến chân, cơ thể nhỏ con phảng phất mùi hương ngọt ngào của Omega lượn lờ trước mặt Gojo Satoru. Hắn cẩn trọng tiếp cận đống chăn đang rung lên từng đợt trước tiếng gọi của hắn. Hắn hiểu chứ. Cuộc sống thật mệt mỏi biết bao khi phải chịu đựng cơn 'sốt' không thể kiểm soát. Hắn lúc đó lấy làm tiếc cho cậu bé, từ nay về sau sẽ phải sinh hoạt trong mệt mỏi khác hẳn những gì hắn đã trải qua, tuy nhiên hắn cũng nhìn ra được một vài điểm trong cậu rất giống hắn.

Thật không dễ dàng gì để sống như một Alpha hay Omega. Kiêu ngạo khi có thể kiểm soát mọi thứ và căm ghét bản thân khi không thể kiểm soát ham muốn của mình là điều tự nhiên, Megumi ạ.”

“… ”

“Hay em chỉ muốn thấy Tsumiki-chan khóc lóc vì điều này sao?”

“Em không … ”

'Em không thể kiểm soát tốt pheromone của mình.'  Gojo Satoru suýt thì bật cười trước lời lẩm bẩm của cậu bé. Có vẻ như cậu không muốn pheromone của mình lảng vảng ra bên ngoài nên đã cố đắp chăn thật kín và không ra ngoài. Hắn ngồi đó, dạy cho cậu bé trốn dưới chăn những cách kiểm soát pheromone của mình. Lâu đến nỗi cậu còn ngủ gật một lúc rồi mới ló mặt ra khỏi chăn. Dưới chăn rất nóng làm mặt cậu bé nhiễm hồng nhẹ. Đôi mắt Gojo Satoru vô tình bị thu hút bởi khuôn mặt nhỏ nhắn đó.

“Không trốn vào chăn nữa à?”

“Vâng. ”

“Vì anh đã giải quyết lo lắng của em. Đúng chứ.”

Gojo Satoru cười khúc khích với cậu trước khi nhấc bổng cậu lên từ tấm chăn. Fushiguro Megumi ngồi im trên giường, ôm lấy đầu gối. Mùi pheromone tỏa ra từ cậu bé đã nhạt hơn rất nhiều. Nó dường như không lẩn quẩn trong không khí nữa. Cậu dường như nhẹ nhõm trước sự xác nhận của Gojo Satoru, ánh mắt dịu lại nhìn hắn, tựa má vào đầu gối hắn. Và rồi cậu nhỏ giọng nói như thể xác nhận điều gì.

“Anh cũng vậy phải không?”

“Hả?”

“Ý em là … có phải có những lúc anh cũng không thích chính mình ạ? Là giới tính Alpha ấy?”

Đôi mắt xanh lá của cậu bé đang nói với hắn. Ngay cả người mạnh nhất cũng ghét Alpha ạ? Gojo Satoru bắt gặp ánh mắt đó. Hắn bĩnh tĩnh nói ra sự thật.

“Ừ.”

Fushiguro Megumi mỉm cười vui vẻ trước câu trả lời của hắn. Như thể cậu mừng vì sự căm ghét bản thân cũng không phải chỉ mình cậu có. Vào lúc đó, Gojo Satoru vô thức cử động một tay của mình. Theo bản năng, bản thân hắn cảm thấy Omega nhỏ này vô cùng đáng yêu. Gojo Satoru mỉm cười và thì thầm lần nữa.

“Ừ, anh cũng không thích nó.”

Hắn không thể thích nó. Bản năng của Alpha trong hắn hầu như biến mất khi đứng trước một chàng trai ghét việc trở thành Omega.

Hắn biết. Gojo Satoru hắn không phải một người tốt. Hắn đã đầu tư rất nhiều thời gian cùng tiền bạc lên đứa trẻ sáu tuổi, thế chấp cho tương lai mà hắn nghĩ tới. Hắn không cảm thấy tội lỗi gì khi đẩy cậu bé đó xuống địa ngục. Nhìn chàng trai lớn lên trong tư cách là một Omega, hắn đã nghĩ rằng rất nhiều rắc rối sẽ xảy đến. Nhưng khi Tsumiki chìm vào giấc ngủ, hắn có chút lo sợ cậu bé sẽ nói rằng bản thân không còn muốn sống như một chú thuật sư nữa. Hắn không muốn cậu ghét mình nên vẫn giữ kín bí mật về Touji. Hắn không thể tốt với cậu được. Hắn không thể là người tốt được.

“Satoru-san, anh đến rồi à, chúng ta … nên làm gì bây giờ? Tại sao … tại sao chị Tsumiki …”

Hắn biết rõ hơn ai hết rằng mình không thể trở thành người tốt với Fushiguro Megumi. Trong thâm tâm Gojo Satoru luôn hi vọng muốn trở thành người tốt với cậu bé này. Giá như hắn có thể dành chín năm để giả vờ làm người tốt vì cậu.

Tên của cảm xúc đó có là tình yêu.

Gojo Satoru không muốn tin vào sự thật. Hắn vẫn muốn là người tốt trong mắt Fushiguro Megumi. Người giám hộ tốt, người ủng hộ tốt, người thầy tốt … Ẩn sau những cái tên đó, hắn cố gắng không đánh mất lòng tin, tình cảm hay thậm chí là chính cậu bé. Đã chín năm rồi. Hắn đã cố gắng. Hắn thực sự đã rất cố gắng. Nhưng đây là Fushiguro Megumi, người đang đến kỳ phát tình, Omega nhỏ gọi tên Alpha duy nhất mà cậu biết. Cậu đã mất đi cảm giác, vừa thở hổn hển, vừa gọi tên hắn. Hắn phải làm điều gì đó, ngay bây giờ, ngay lúc này.

Vào lúc đó, Gojo Satoru nhận ra. Nỗi khao khát trong hắn mà hắn đã cố gắng phớt lờ suốt chín năm qua đang trỗi dậy. Vào lúc này, hắn muốn trở thành 'người xấu' đối với cậu bé biết bao.

“Ư, ugh, ugh, Sato, Satoru… ”

Ah~ Chàng trai rên rỉ đứt đoạn dưới chân hắn. Hắn không còn có thể giả vờ là người tốt nữa. Hắn không còn có thể kìm nén bản năng Alpha trực trào trong hắn nữa. Hắn bắt gặp ánh mắt chàng trai đang ngước nhìn hắn, đang dụi gò má ửng đỏ vào dương vật cương cứng bên trong quần hắn. Gojo Satoru ngã đè lên người cậu.

“Em cũng vậy phải không?”

Giọng nói bảy phần chán ghét ba phần mong đợi vang lên. Cậu nói rằng cậu ghét bản thân mình khi là một Omega. Và hỏi Alpha liệu đối phương có ghét bản thân mình không.

Có, hắn ghét nó. Chín năm giả vờ nhưng cuối cùng hắn vẫn gục ngã trước ham muốn của mình.

Gojo Satoru ghét nó.

*

Khi mọi chuyện kết thúc, Gojo Satoru cảm thấy ghê tởm bản thân đến mức muốn phá hủy mọi thứ. Vì lợi ích của Fushiguro Megumi, hắn đã cố gắng thủ dâm như vậy. Cách tiêu chuẩn và chắc chắn để xoa dịu một Omega đang trong kỳ phát tình chính là quan hệ tình dục. Việc dùng nhiều thuốc ức chế trong thời kỳ này rất dễ gây ra nhiều tác dụng phụ. Ban đầu là nôn mửa, chóng mặt và chu kỳ  không đều. Các nhà khoa học nghiên cứu về cơ thể Alpha-Omega đều phát biểu như vậy. Người ta nói rằng điều hữu ích nhất trong lúc này chính là tình dục.

Chu kỳ của cậu bé trong bốn năm đã dùng thuốc ức chế rõ ràng đã thay đổi ít nhiều. Hắn biết mà. Dù rằng điều này có lẽ chỉ là cái cớ cho hành động sai trái của hắn. Cậu sẽ tin tưởng hắn chứ? Cậu sẽ tin hắn không có chút ham muốn gì với bản thân?

Gojo Satoru vẫn im lặng trong suốt quá trình hắn dọn dẹp những dấu vết còn sót lại trên cơ thể cậu. Gojo Satoru muốn trở thành người tốt. Một người giám hộ tốt và một giáo viên tốt. Với tư cách đó, hắn có thể giữ cậu bé lại bên cạnh mình. Hắn không thể thừa nhận sự khao khát của mình với cậu bé mà hắn đã gặp khi cậu chỉ mới sáu tuổi. Tuy nhiên, chỉ sau khi bức tường thành sụp đổ, chỉ sau khi ham muốn của hắn được bộc lộ rõ ràng, Gojo Satoru mới nhận ra.

Hắn nghĩ rằng hắn giả vờ trong chín năm như vậy, điều này có coi là một thành tựu không. Không phải vậy. Trong chín năm qua, mọi thứ đã thay đổi, Gojo Satoru, người ghét trở thành Alpha lại trở thành Alpha trước mặt Fushiguro Megum — người ghét trở thành Omega. Hoàn toàn là sự thật.

Hắn ngồi bên cạnh cậu bé đang ngủ say thú nhận mọi thứ. Gojo Satoru nói với cậu bé về mong mắn của hắn và mong cậu hãy tha thứ cho hắn. Hắn cầm chiếc máy tính bảng như thường lệ nên không thể thấy rõ khuôn mặt của cậu. Khi cậu bé mở mắt và đối mặt với hắn, hắn mới nhận ra.

“Em đã làm việc rất tốt, Megumi.”

Thực tế là cậu bé không nhớ gì cả. Ánh mắt đang nhìn hắn vẫn tràn đầy tin tưởng, cậu chỉ thắc mắc tại sao mình nằm đây thôi. Cậu chân thành hỏi hắn nhiệm vụ có hoàn thành hay không.

“Nhiệm vụ mà.”

Gojo Satoru không biết cảm giác của hắn lúc đó là vui mừng hay tuyệt vọng. Dù biết mình phải nói ra sự thật nhưng lý trí hắn mách bảo phải giữ im lặng, hắn muốn đem bí mật này chôn vùi mãi mãi.

Hắn giả vờ giống hệt những gì hắn đã giả vờ suốt chín năm.

“GLG đã thay em giải quyết. Vậy nên Megumi, em không cần lo về nó nữa.”

“… Thực xin lỗi. ”

“… Có gì đâu mà xin lỗi. Em nghỉ ngơi thêm đi.”

Fushiguro Megumi có vẻ nhẹ nhõm trước lời nói của hắn và nhắm mắt lại. Gojo Satoru đã phải chịu đựng cảm giác tội lỗi ngập tràn bên cạnh Fushiguro Megumi, người đang ngủ say. Hắn tự nhủ rằng chắc hẳn bản thân đã làm rất tốt. Mọi việc tồi tệ hắn làm đã làm với cậu bé, tốt hơn là chôn vùi nó và coi như chưa có gì xảy ra. Đó là điều duy nhất hắn nghĩ đến.

Thời gian cứ thế trôi qua. Gojo Satoru nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra vào đầu hè sẽ bị chôn vùi trong lòng đất và mục nát, đúng như những gì hắn đã hi vọng. Một mùa hè địa ngục đã trôi qua. Hắn vẫn là người thân, người giám hộ, người thầy thân thiết nhất của cậu bé.

Nếu gió mùa lạnh chưa đến, có lẽ Gojo Satoru đã tin rằng mình có thể ngụy trang mọi thứ mãi mãi.

“Em đang mang thai, cái thai đã được mười bốn tuần.”

Vào lúc đó, Gojo Satoru nhớ đến cậu từng nói rằng cậu ghét bản thân mình là một Omega. Ngay cả giọng nói rủ rỉ bên tai hắn, rúc người vào hắn, hỏi hắn có ghét bản năng Alpha của hắn không, và đôi mắt xanh ngây thơ nhìn hắn.

“Anh cũng vậy, phải không?”

Ngay cả sự thật rằng chính hắn là người đã phá hủy tình cảm thắm thiết, gắn bó và tin tưởng đó.

“Megumi. ”

“Vâng. ”

“Em có muốn bỏ đứa bé không?”

Đôi mắt của Fushiguro Megumi nhìn hắn như trách móc. 'Thầy có phải muốn xóa bỏ hết dấu vết tội lỗi thầy đã phạm phải không'. 'Không, thầy hỏi điều đó vì muốn tốt cho em.' Fushiguro Megumi không biết. Cậu không nhớ gì cả. Vì vậy, đối với cậu bé, việc mang thai giống như một thứ tạp chất xâm chiếm cơ thể cậu hơn. Cậu không thể nào chịu đựng được sự mệt mỏi và chán ghét khi mang thai đứa bé mà cậu không hề hay biết. Gojo Satoru tự nhiên nghĩ rằng cậu sẽ đồng ý với câu hỏi của hắn. Hắn nghĩ rằng tội lỗi của mình sẽ được xóa bỏ.

“KHÔNG.”

Fushiguro Megumi không đồng ý. Tâm trí của Gojo Satoru ngay lập tức trở nên rối bời. Tại sao, tại sao, tại sao? Em thậm chí còn không biết cha đứa bé là ai. Em vẫn nhìn mình như thế sao? Chỉ hồn nhiên, trong sáng, không hề có cảm giác khinh thường, ghê tởm, hận thù hay phản bội gì. Hắn cẩn trọng sắp xếp lại câu từ của mình.

“Em thậm chí còn không biết cha đứa bé là ai, em vẫn muốn đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh này sao? Megumi … em chắc chắn?”

Hắn chỉ muốn xác nhận lại. Hắn tự hỏi bản thân đã làm sai ở đâu, hay hắn đang hiểu lầm ý cậu. Gojo Satoru nghĩ.

“Phải.”

Cậu bé mà hắn nuôi nấng nên chối bỏ cái thai không rõ danh tính này.

Về cơ bản, cảm giác bị phản bội là cảm xúc đối với một người quen chứ không phải một người xa lạ. Gojo Satoru quá hiểu rõ Fushiguro Megumi sẽ suy nghĩ thế nào. Hắn im lặng một hồi. Kết quả của hành động ngu ngốc lần đấy là Fushiguro Megumi có thai và không thể thoát khỏi xiềng xích của việc trở thành Omega - sinh con. Chẳng là gì khi cậu phải chịu đựng sự ác ý từ mọi phía bởi cái thai không rõ danh tính. Tuy nhiên, nếu Gojo Satoru, người mà cậu tin tưởng nhất, là người làm ra những điều này, liệu cậu có thể chịu đựng cảm giác bị phản bội và tuyệt vọng đó không?

Cậu thực sự có thể không ghét đứa trẻ mà cậu đang mang không? Hắn không biết.

Hắn phải nói điều đó. Ngay vào lúc này, mặc kệ kết quả ra sao, hắn vẫn phải nói điều đó. Hắn phải nói với Fushiguro Megumi rằng hắn là cha của đứa bé mà cậu đang mang thai. Hắn phải vạch trần sự giả dối cùng nói ra sự thật mà hắn che dấu suốt chín năm qua. Hắn xứng đáng bị trừng phạt, và nói lời xin lỗi khẩn thiết nhất với cậu.

Tuy nhiên, Gojo Satoru không thể nói điều gì.

“Nếu Megumi muốn … thì cứ làm theo ý em vậy.”

Khi đối mặt với người mà hắn luôn muốn trở thành người tốt trong mắt họ, hắn lại chọn trở thành người tồi tệ nhất. Chỉ vì hắn không muốn nhận được cái nhìn ghét của cậu, hắn không đủ can đảm để nói ra sự thật … Hơn hết là vì hắn yêu cậu.

“Megumi, em đang ngủ à?”

Có lẽ vì cậu được báo trước hắn sẽ đến nên cửa ký túc xá không bị khóa. Gojo Satoru thản nhiên bước vào phòng mà không có sự cho phép của chủ phòng và đặt hộp cơm hitsumabushi đã mua trên bàn.

Hắn tới căn phòng đang tắt đèn như thể phòng của mình. Fushiguro Megumi đang ở bên trong. Cậu nằm cuộn tròn trong chăn có vẻ đang ngủ. Gojo Satoru ngồi tựa vào mép giường. Dù rằng có thể đánh thức cậu ngay bây giờ nhưng Gojo Satoru lại càng thích ngắm khuôn mặt Fushiguro Megumi bình yên khi ngủ hơn.

Thay vào đó, Gojo Satoru đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc vùi trong gối của cậu. Nhiệt độ cơ thể của sản phụ luôn cao hơn người bình thường. Trán của cậu hơi âm ấm và đọng lại chút mồ hôi, có lẽ vì cậu đang cuộn tròn trong chăn ấm. Gojo Satoru hôn nhẹ lên trán cậu. Hắn đã luôn lo lắng mỗi ngày. Mặc dù hắn nghĩ hôm nay hắn sẽ nói sự thật nhưng hắn lại không thể nói gì khi đối mặt với Fushiguro Megumi. Tất cả những gì hắn làm là hoãn lại nó, chỉ một chút, một chút nữa thôi. Nhưng ngay cả sau khi đứa nhỏ ra đời, hắn không thể cứ mãi che dấu được.

Gojo Satoru cười bất lực, lời nói cứ nghẹn lại cổ họng hắn, hắn vẫn không thể nói bất cứ gì ngay cả khi cậu đang ngủ say. Hắn cứ thế ngồi xoa xoa mái tóc đen của cậu. Trong khi ngẫm nghĩ về sự hèn nhát của chính mình và biết rằng bản thân không thể nói gì, chỉ hôm nay thôi, hắn thầm nhủ.

Hắn vẫn giả vờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro