3. Đỉnh điểm của lời nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. Đỉnh điểm của lời nói dối

“Thầy nghĩ nhiệm vụ lần này sẽ mất nhiều thời gian hơn dự kiến. ”

Fushiguro Megumi ngẩng đầu lên trước lời nói của Gojo Satoru. Hai người đang trên đường tới bệnh viện khám thai nhi theo định kỳ. Lúc đó đã gần cuối mùa đông. Dạo gần đây, cậu thường suy nghĩ liên miên và xoa xoa bụng đang nhô lên. Khi Gojo Satoru và những người khác hỏi thì cậu chỉ cười nhạt và nói rằng không có gì to tát cả. Cậu không thể tập trung vào cậu chuyện của người mà chăm chú nhìn xuống bụng của mình - nơi một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời. Vỗn dĩ cậu không có nhiều biến đổi cảm xúc, một phần là do em bé trong bụng dạo gần đây thường xuyên cử động nên việc cậu lo lắng về bụng của mình không phải là điều bất thường.

Tuy nhiên, Gojo Satoru vẫn nói chuyện này với bác sĩ. Bác sĩ phụ trách chăm sóc cho Fushiguro Megumi cho biết, vì mang thai là một trong những nguyên nhân dẫn đến rối loạn nội tiết tố nên những tình trạng như thay đổi tâm trạng và trầm cảm là hoàn toàn có thể xảy ra. Bác sĩ nói rằng có thể là do thời tiết vì đang là mùa đông và khuyên rằng cậu nên ra ngoài để tắm nắng nhiều hơn và dành ít thời gian ở một mình lại. Mùa đông năm đó rất lạnh, ban ngày thì luôn nhiều mây và ít thấy ánh nắng mặt trời. Gojo Satoru cảm thấy may mắn khi mùa xuân đang tới gần. Hắn nghĩ tiết trời mùa xuân ấm áp sẽ giúp Fushiguro Megumi cảm thấy dễ chịu lên nhiều.

“Thật vậy ạ?”

“Ừ, đây là yêu cầu hợp tác từ Hiệp hội Ainu ở Okinawa. Nhưng thầy cho rằng đó không phải nhiệm vụ đơn giản và giải quyết trong hai tuần sẽ xong?”

“Hai tuần … ”

Fushiguro Megumi chậm rãi lặp lại lời nói của hắn. Theo thói quen, cậu đặt tay lên bụng mình. Trong quá trình đó, Gojo Satoru nhìn chằm chằm vào cậu. Đầu ngón tay của cậu co lại rồi giãn ra. Khi hắn đang nhìn chằm chằm, Fushiguro Megumi bỏ tay ra khỏi bụng. Gojo Satoru nói với vẻ mặt tinh nghịch thường ngày.

“Hửm, em sẽ anh chàng đẹp trai này à?”

“Có những lúc thầy còn đi công tác lâu hơn nhiều. ”

“Những lúc như này em nên nói : “Em sẽ nhớ thầy lắm!” mới đúng chứ! Nói một câu như vậy khó với em thế cơ đấy QwQ?”

Gojo Satoru bày ra vẻ mặt đáng thương, vờ khóc lóc. Fushiguro Megumi nhìn hắn mà không có biểu hiện gì. Người trợ lý vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ. Thông thường, anh sẽ không có mặt. Điều đó đồng nghĩa Gojo Satoru sẽ tới thẳng địa điểm chỉ thị. Hắn luôn như vậy. Dù bận rộn đến mấy, nhưng hắn vẫn dành thời gian theo Fushiguro Megumi tới bệnh viện thăm khám. Và có lẽ Ijichi sẽ không biết rằng vị bác sĩ phụ trách không dưới ba lần hỏi hắn rằng : “Cậu có thực sự là họ hàng ruột thịt hay là cha của đứa bé không?”

Nghe vậy, người hắn hơi cứng lại, tim hắn suýt chút nữa nảy ra ngoài. Fushiguro Megumi mặt điềm nhiên đặt tay lên bụng. Bác sĩ nói đó là một bé trai. Cậu vẫn chưa nghĩ ra tên cho đứa nhỏ. Đến giờ phút này cậu vẫn không thể tin được rằng đứa nhỏ sắp được sinh ra.

Gojo Satoru mím môi nhìn Fushiguro Megumi, người không nói gì và nói : “Megumi, em lạnh lùng quá.” Cậu ngước nhìn người đàn ông, người đã nuôi nấng cậu suốt chín năm, và bây giờ là mười năm. Đó là lần đầu tiên hắn không có mặt trong hai tuần khi cậu mang thai. Nếu là Gojo Satoru trước đây mà cậu biết, hắn sẽ đi làm công tác lâu hơn thế nữa. Hẳn thầy đã tận tâm biết bao trong khoảng thời gian mình mang thai. 

Thế rồi Fushiguro Megumi mở miệng nói.

“Gojo-sensei.”

“Hả?”

“… Bởi vì thầy sẽ không ở đây trong hai tuần nữa … Thầy có gì muốn nói với em nữa không? ”

Đây là một yêu cầu rất kỳ lạ. Gojo Satoru dường như đã không nói nên lời trong giây lát và nhìn chằm chằm vào cậu đầy nghi hoặc. Ijichi bất giác cảm thấy khó thở vì bầu không khí ngột ngạt đột ngột trong xe. Người đàn ông chớp chớp mắt bên trong chiếc bịt mắt đen và mỉm cười. Sau đó, hắn đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ve mái tóc của Fushiguro Megumi một cách thô bạo, nói.

“Khi thầy đi vắng, nhớ ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, thầy sẽ nhờ Yuuji và Nobara nhắc em. Đứng quên tắm nắng 30 phút mỗi sáng. Nếu có chuyện gì xảy ra, em có thể tìm gặp hiệu trưởng Yaga và nói chuyện với thầy ấy. Nhưng thầy vẫn đang chặn liên lạc của gia tộc Zen'in với em, và nếu gia tộc Zen'in có làm chuyện gì khi không có mặt thầy, em có thể tìm đến gia tộc Gojo nhờ… ”

“…… ”

“Megumi?”

Theo đà vuốt ve, cái đầu nhỏ của cậu cũng vì đó mà lắc lư. Fushiguro Megumi, người đang chăm chú lắng nghe lời dặn dò của hắn, từ từ đẩy bàn tay đang đặt trên đầu mình ra. Khi cậu nghe người đàn ông gọi tên mình, cậu khẽ mím chặt môi. Bàn tay đang đặt trên bụng quắt lại rồi giãn ra. Dưới những đầu ngón tay, cậu cảm nhận được chuyển động của đứa trẻ. Rõ ràng và chính xác.

Chiếc xe dừng lại, bọn họ đã về đến cao chuyên. Fushiguro Megumi nghiêng đầu, quay mặt về phía hắn đang nhìn mình. Chàng trai chào người đàn ông sẽ không ở cạnh trong hai tuần tới với vẻ mặt không khác thường ngày là mấy.

“Thầy đi cẩn thận. ”

“Hả, ừ, thầy sẽ sớm quay lại.”

Fushiguro Megumi bước ra khỏi xe. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Gojo Satoru mím môi. Hắn lặng lẽ dõi theo bóng lưng cậu lạch bạch bước đi ngoài cửa sổ. Một cảm giác xa lạ xộc thẳng vào người Gojo, Fushiguro Megumi dần biến mắt khỏi tầm mắt và không bao giờ nhìn lại. Đợi cậu đi hẳn, Gojo Satoru bảo trợ lý rời đi và cầm điện thoại của hắn lên. Hắn đã gửi tin nhắn nhờ học trò cùng bạn bè của hắn thay hắn để ý đến cậu bé. Có vẻ như đây sẽ là một chuyến đi dài.

*

[Thầy ơi, hôm nay không có gì đặc biệt xảy ra cả. Thầy đừng lo lắng quá nhé.]

Gojo Satoru nhìn đoạn tin nhắn vừa gửi đến máy mình. Đó là tin nhắn từ Itadori Yuuji. Hắn trả lời : [Thật tốt khi không có chuyện gì xảy ra.] rồi đặt máy điện thoại xuống.

Không có cảm giác khó chịu thường thấy mỗi khi hắn làm nhiệm vụ, hắn thở thào nhẹ nhõm nghĩ, có vẻ không có chuyện gì xảy ra với Fushiguro Megumi. Kết quả là những lời lo lắng và cảnh báo của hắn đến mọi người hãy để ý tới Fushiguro Megumi đều công cốc. Hắn nhận được báo cáo hàng ngày và thi thoảng nói chuyện qua điện thoại với cậu. Fushiguro Megumi luôn trả lời điện thoại hắn với vẻ mặt kỳ lạ. Cậu nói với hắn về các bữa ăn và tình trạng cơ thể của mình. Gojo Satoru cho rằng như vậy cũng tốt, bản thân hắn cũng nắm bắt rõ ràng hơn món ăn nào cậu thích, cậu ghét khi mang thai. Hắn đoán hắn đã phản ứng thái quá vì sợ bí mật của mình bị phát hiện thôi.

Khi hắn trở về từ chuyến công tác dài ngày, Gojo Satoru vừa đặt chân xuống sân bay Narita và gọi điện cho Fushiguro Megumi. Chỉ để thông báo cho cậu biết hắn đã về. Tuy nhiên, phía đầu dây bên kia không ai nhắc máy. Gojo Satoru tự hỏi liệu cậu còn đang ngủ không, thầm trách Ijichi vì đã gợi ý mình gọi cậu, hắn bắt một chiếc taxi gần đấy đi về. Nhiệt độ đã ấm lên đáng kể chỉ trong hai tuần. Trời trong xanh nhưng không hiểu tại sao tâm trí hắn lại lang thang ở phương trời nào. Gojo Satoru tiếp tục ngồi nghịch chiếc điện thoại của mình. Không có phản hồi từ người muốn gặp thẳng đến khi hắn xuống taxi.

Ngay khi bước vào trường, người hắn gặp đầu tiên là Zen'in Maki. Gojo Satoru đưa cho chị những món ăn nhẹ mà hắn đã mua rồi hỏi về tung tích của Fushiguro Megumi.

“Megumi đâu rồi?”

“Hôm nay em không thấy em ấy ra ngoài. Em tưởng ẻm còn ở trong phòng. ”

“Cảm ơn em. ”

Chị Maki cũng không giữ Gojo Satoru lại, người có vẻ đang vội, hay hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra. Gojo Satoru biết ơn lời nói của cô học trò và nhanh chóng đi đến phòng ký túc xá  Fushiguro Megumi. Mặc dù hắn cũng đã nghe thấy giọng Fushiguro Megumi từ hôm qua. Hoặc thi thoảng cậu bé không trả lời điện thoại hắn. Hầu hết thời gian trong ngày cậu đều ngủ. Việc này diễn ra thường xuyên hơn khi cậu sắp sinh. Cậu ngủ quên và không dễ gì thức dậy gì.

Gojo Satoru đứng trước cửa phòng ký túc xá của Fushiguro Megumi. Hắn xoay tay nắm cửa định mở thì phát hiện cửa đã bị khóa trái. Hắn gõ cửa gọi vào.

“Megumi, thầy về rồi đây.”

Tiếng gõ cửa khá lớn nhưng tuyệt nhiên không có ai ra mở cửa. Gojo Satoru gõ cửa mạnh hơn chút nữa. “Megumi! Megumi!” Âm thanh dù lớn đến mức mà cậu dù có ngủ say thế nào cũng có thể nghe thấy. Kiên nhẫn của hắn có hạn. Cánh cửa phòng ký túc xá dù chắc thế nào cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của chú thuật sư mạnh nhất. Gojo Satoru mở cánh cửa mục nát, bản lề bị xé toạc và bước vào phòng Fushiguro Megumi. Khi hắn mở cửa bước vào, hắn nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ. Tim hắn thắt lại. Gojo Satoru nhanh chóng đi về phía nơi phát ra tiếng nức nở. Fushiguro Megumi đang ngồi cuộn mình trên giường. Hắn mở miệng gọi cậu.

“Megu…”

Cái tên được gọi chưa thàng tiếng, Gojo Satoru dừng bước với vẻ mặt ngơ ngác. Cậu đang ôm chặt bụng mình bằng cả hai tay. Nhìn cái bụng căng phồng trong tay cậu, hắn có thể thấy đứa bé đang di chuyển bên trong đó. Fushiguro Megumi cúi gằm mặt nhìn xuống bụng mình, với khuôn mặt mà hắn không thể phân biệt được; cậu muốn giết cái thai trong bụng mình bằng hai tay hay che chở nó. Khuôn mặt không biết yêu hay ghét cái thứ đang sống trong bụng mình. Cậu đang khóc với khuôn mặt méo mó, không thể quyết định mình nên làm gì mới đúng.

Fushiguro Megumi ngẩng đầu lên như muộn màng nhận ra ai đó đã đột nhập vào phòng mình. Chỉ khi Gojo Satoru bắt gặp đôi mắt xanh ướt đẫm, hắn mới hiểu ra.

Fushiguro Megumi đang thực sự không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro