Chương 10: Tiếp tục trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10: Tiếp tục trừng phạt (Căn phòng tối, bị bắt mặc tã)

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Bạch bị sự sợ hãi ăn mòn càng ngày càng nghiêm trọng, cậu muốn phản kháng, nhưng lại không thể ngăn được cảm giác bị người bỏ rơi trong vô vọng. Trong phòng mặc dù bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, nhưng mồ hôi lạnh trên người Tô Bạch vẫn không ngừng chảy ra, thấm vào tấm thảm quấn trên người cậu, quấn chặt như muốn khiến người ta ngừng thở. Tô Bạch lại bắt đầu tự hành hạ bản thân, cậu vùng vẫy cánh tay bị thương, dù lực không lớn, nhưng đau đớn lại có thể tạm thời làm cậu thoát khỏi sự yếu đuối.

Tô Bạch không biết rằng, lúc này cánh cửa phòng đã bị mở ra, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào trong phòng. Tô Phong bước đến gần Tô Bạch, cởi lớp vải đen bịt mắt cậu. Lòng bàn tay to dày thay thế vải đen, nhẹ nhàng phủ lên da mắt mong manh. Lông mi dài mang theo nước mắt còn chưa khô nhẹ quét lên bàn tay hắn từng chút một, như cái quạt nhỏ nghịch ngợm lất phất vào tim Tô Phong.

"Ưm.."

"Tôi sẽ bỏ ra từ từ, sẽ không làm em bị ánh sáng kích thích ảnh hưởng đến mắt."

"Ưm a...Bỏ......"

Phát hiện có thể là Tô Bạch không nghe thấy hắn nói gì, Tô Phong bỏ bịt tai ra khỏi tai cậu. Âm thanh ồn tạp như nước rót vào tai một cách đột ngột khiến cậu tạm thời không thể thích nghi. Qua vài phút, Tô Phong mới bỏ tay ra, dường như Tô Bạch rất sợ ánh sáng, cố gắng lắm mới mở được khe mắt. Bóng dáng mơ hồ của Tô Phong dần dần trở nên rõ ràng, thậm chí còn đè chồng lên hình ảnh trong não, mũi cậu cay cay, bắt đầu khóc nấc lên. Nước mắt xuôi theo má, từ từ rơi vào miệng cậu, rơi xuống cả cổ, vừa mặn vừa đắng.

Tô Bạch vốn là một người không thích khóc, nhưng sau khi trải qua một ngày trừng phạt, cả người cậu trở nên yếu ớt nhạy cảm. Dường như cái vỏ cứng cáp gai góc bị người ta ác độc đập vỡ, từng chút một tách ra, lộ ra bản chất yếu mềm bên trong, lạ lẫm rụt rè nhìn thế giới xa lạ này.

"Ngoan, Tiểu Bạch đừng khóc nữa." Tô Phong ấn nút, những cái cùm sắt trên người Tô Bạch đều bật mở ra. Hắn ôm Tô Bạch lên, để đầu cậu tựa vào vai hắn. Tô Bạch vô thức dựa sát vào Tô Phong, chỉ sợ Tô Phong sẽ vứt bỏ cậu một lần nữa, hoàn toàn không nhớ đến người đang ôm cậu cũng chính hắn đã hại cậu thành thế này, làm cậu quên đi chạy trốn từ bỏ giằng co cũng chính là người đang dịu dàng hôn cậu.

Tô Phong ôm Tô Bạch rời khỏi căn phòng tối, quay trở về nơi quen thuộc làm cậu thả lỏng hơn nhiều. Hóa ra... đây là căn phòng Tô Phong vẫn luôn không cho phép cậu vào sao? Sau khi vào nhà tắm, Tô Phong cởi bỏ tấm thảm quấn trên người Tô Bạch ra, đặt trên cái giá ngoài cửa. Tô Bạch đã cả ngày không ăn gì, áp lực đè nặng lên cả thân thể lẫn tinh thần khiến cậu từ bỏ ý nghĩ phản kháng. Cậu nhu thuận mặc Tô Phong muốn là gì thì làm. Ngay cả khi Tô Phong rửa ruột cho cậu, cậu cũng chỉ nhẹ hừ một tiếng cũng không có động tác gì nữa. Sau đó Tô Bạch như một đứa trẻ bị ôm lên, tách rộng hai đùi, bị người ta giúp đi vệ sinh và dùng lực ấn xuống tính khí để bài tiết nước tiểu. Sau khi hoàn tất vệ sinh, Tô Phong cầm bàn chải nhẹ cẩn thận đánh răng cho cậu. Lớp lông bàn chải mỏng manh xoa qua lại làm vòm họng cậu ngứa ngáy đến khó chịu, nhưng đai da của khóa miệng vẫn đang buộc chặt sau gáy, cậu bị Tô Phong đặt trên bồn rửa tay, cảm giác lợi, lưỡi, trên vòm họng ngứa ngáy khó nhịn. Đợi đến khi đánh răng xong, cả người cậu nhũn như không có xương, vô lực dán trên ngực Tô Phong, hắn mở khóa miệng cho Tô Bạch, cúi đầu bá đạo hôn cậu.

Khóa miệng vừa mới được cởi bỏ, miệng Tô Bạch tạm thời vẫn chưa thể khép lại, chỉ có thể mặc Tô Phong hôn lên, bị cái lưỡi của hắn trêu chọc. Lúc rời ra môi hai người dính một dường nước bọt ánh bạc kéo dài, Tô Phong lưu luyến cắn lên cằm Tô Bạch, nuốt lấy dịch thể chảy ra từ miệng cậu. Yết hầu trượt lên trượt xuống, làm hắn càng thêm gợi cảm.

Tô Bạch không mặc quần áo, cứ như thế bị Tô Phong dắt ra khỏi phòng tắm, chân cậu vẫn mềm nhũn, bước đi loạng choạng như đứa trẻ tập đi, chỉ có người duy nhất bên cạnh đang dìu cậu mới đem lại cảm giác an toàn. Hai người họ một lần nữa vào phòng ăn, Tô Bạch hiển nhiên nghĩ đến điều gì đó, cơ thể lập tức cứng đờ. Nhưng không đợi cậu sợ hãi đã bị Tô Phong ép ngồi lên ghê, hắn mang lên lên một bát bột.

"Em đang trong thời gian bị phạt, chỉ được phép ăn thứ này." Tô Bạch nghe xong, chỉ biết tủi thân cầm thìa lên, một miếng rồi lại một miếng nuốt bát bột nồng nặc mùi thuốc Đông y. Bát bột rất nhanh đã thấy đáy, lúc này Tô Phong đang cầm thanh gỗ cố định xương và thuốc, lột lớp nilon bảo quan thực phẩm bọc lấy tay Tô Bạch khi tắm cho cậu, nghiêm túc cẩn thận bôi thuốc, cố định xương khớp. Vải băng lại một lần nữa treo sau gáy cậu, Tô Phong rất thành thạo trong việc lý vết thương cho Tô Bạch, sau khi xác định đã cố định tốt, Tô Phong đưa cậu đến sô pha phòng khách, Tô Bạch nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy Tô Phong lấy ra một cái bông phấn, giậm một lớp dày phấn rôm vỗ xuống hạ thể Tô Bạch.

"Không..." Tô Bạch cảm thấy nhục nhã kêu một tiếng, khép lại chân.

"Em muốn vào căn phòng đó lần nữa sao?" Vẻ mặt Tô Phong vô cảm, nhẹ nhàng nói ra câu nói khiến Tô Bạch biến sắc. Tô Bạch ngoan ngoãn mở rộng đùi, bông phấn nhanh chóng vỗ lên tinh hoàn và hội âm của cậu, khi sắp vỗ đến mông, Tô Phong dùng một tay đè đùi cậu dán sát vào bụng, rồi vỗ phấn lên vùng mông cậu.

Khi nãy còn chưa biết Tô Phong định làm gì, cho đến khi tận mắt nhìn thấy, Tô Bạch không nhịn được nữa khóc lên. Nhục nhã muốn trốn chạy, sợ hãi, ghê tởm, không dám tin... Tất cả những tình cảm phức tạp biến thành những giọt nước mắt lăn dài và sự cầu cứu tuyệt vọng. Tô Phong dường như không để ý tới cậu, hắn cầm lên cái tã dành cho người lớn, không thành thạo lắm bọc lấy hạ thể Tô Bạch, sau khi dán miếng dán cố định lại dùng tấm thảm khác quấn Tô Bạch kín mít. Đợi đến khi Tô Bạch thoát khỏi sự xấu hổ nhục nhã này, cậu bắt đầu vô vọng cầu xin.

"Đừng như vậy! A Phong! Tôi không muốn. Xin anh. . . Tôi sẽ không trốn nữa. . . A Phong... Tô Phong!"

Tô Phong lạnh lùng nhìn Tô Bạch một cái, cậu bị ánh mắt ấy làm chấn động, giọng điệu cầu xin cũng mềm đi. Nhưng cuối cùng vẫn bị cố định trên giường sắt, bị người tước đi thị giác, thính giác, còn có cả năng lực nói chuyện. Có lẽ lo lắng Tô Bạch trong lúc hoảng loạn làm bị thương bản thân, lần này Tô Phong lấy từ cái vòng sắt gắn trên trần nhà xuống một đoạn vải, như trong bệnh viện treo tay cậu lên. Giờ này Tô Bạch chỉ biết nằm trên giường vô lực nức nở, cảm giác bàn tay Tô Phong đang vuốt ve má mình, Tô Bạch như đang nịnh hắn mà cọ cọ lòng bàn tay Tô Phong.

"Xem em biểu hiện ngoan thế này, ba ngày, phạt thêm ba ngày tôi sẽ không đối xử với em thế này nữa." Tô Bạch Mất đi thính giác không biết bản thân còn ba ngày gian khổ tàn nhẫn, đến khi ấm áp trên mặt rời đi, Tô Bạch một lần nữa bị bỏ lại trong bóng tối.

Cậu khóc, không cam lòng động đậy. Tô Phong ngồi trong thư phòng đang mê dại nhìn chằm chằm vào màn hình, yêu thương dùng đầu ngón tay phác hoạc từng đường nét của Tô Bạch. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro