7. những ngày cuối đông⋆𐙚₊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đồng hồ sinh học của cơ thể thôi thúc han dongmin giật mình vào lúc năm giờ sáng, tay mò mẫm tìm kiếm điện thoại như một thói quen, mi mắt nheo nheo tiếp nhận ánh sáng còn lờ mờ, lồng ngực cảm nhận được một sức nặng đè lên

nhìn đỉnh đầu tròn vo của đứa nhỏ động đậy vùi sâu vào ngực mình, dongmin có chút lạ lẫm, cũng có chút ngứa ngáy đầu tim. nhìn gương mặt khả ái khi ngủ cũng vô cùng đáng yêu, ngón tay vô thức miết nhẹ lên sống mũi nhỏ, thẫn thờ mất vài phút, anh lớn không biết vì sao đêm qua mình đồng ý ở lại canh cho nhóc con này ngủ rồi bản thân cũng ngủ quên luôn bên cạnh

đỡ nhẹ mái đầu đặt xuống gối, cẩn thận chỉnh lại mấy lọn tóc loà xoà châm vào mi mắt em, kéo tấm chăn đắp lên lồng ngực nhỏ vẫn đang đều đều hơi thở, xong xuôi mới rón rén ra ngoài khép cửa, anh quyết định trở về phòng mình vệ sinh cá nhân để không ở đây vô tình tạo tiếng ồn đánh thức em nhỏ

sắp xếp lại mớ tài liệu tối qua đọc còn dang dở, dongmin bỏ hết vào balo kéo khoá lại. dù cách một cánh cửa gỗ, từng bước chân anh vẫn thật khẽ khàng khi đi xuống từng bậc thang, tiến vào gian bếp nhỏ

xắn gọn gàng tay áo, dongmin mở tủ lạnh lôi ra mớ nguyên liệu để nấu ăn cho buổi sáng, rau củ vì vẫn thế nhưng anh đặc biệt nấu thêm nhiều thịt một tí, nhà có em nhỏ háo ăn cơ mà

donghyun thức dậy không thấy dongmin đâu, đồng hồ cũng vừa vặn điểm sáu giờ sáng, em lần mò vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, xốc lại tinh thần còn mơ ngủ cũng mất hết một lúc, chân trần đáp xuống nền nhà lạnh lẽo đi tìm tiếng lạch cạch phát ra từ nhà bếp

"chào buổi sáng ạ"

dongmin tập trung nêm nếm nồi canh hầm đến nỗi không chú ý bóng dáng em vừa bước xuống, mãi đến khi em cất tiếng mới giật mình quay sang

em nhỏ nấp sau vách ngăn giữa nhà bếp và phòng khách lớn, nghiêng nhẹ mái đầu nhỏ chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh tròn như bi, một tay em vịn tường, tay còn lại phe phẩy mấy đốt tay trắng hồng làm hành động chào anh

dongmin ngọt ngào mỉm cười, vươn tay tắt bếp ga, như nhìn thấy gì đó lại bước đến trước mặt em, giọng vẫn còn hơi khàn vì buổi sớm

"dép em đâu?"

những ngày cuối năm trời đã bắt đầu trở lạnh nhiều hơn, dongmin trước khi ra khỏi phòng rõ ràng đã để đôi dép bông giữ ấm dưới chân giường cho donghyun, vậy mà đứa nhỏ này lại đi chân trần xuống đây

em a lên một tiếng vì nhận ra mình đã bỏ lỡ thứ anh lớn đã chuẩn bị cho, mấy đốt chân múp míp đo đỏ vì lạnh cứ giẫm giẫm vào nhau, tai mèo cụp xuống sợ anh mắng

han dongmin bước ra khỏi đôi dép bông hình cá của mình, cẩn thận đặt trước chân em muốn em mang vào

"đôi này vẫn hợp với em hơn nhỉ?"

donghyun nghiêng đầu, em có điều muốn hỏi "anh cũng lạnh mà, sao lại nhường cho em?"

dongmin cười trừ không trả lời, đơn giản là bởi anh cũng chẳng biết lí do vì sao mình làm thế, anh chỉ biết lí trí nhắc nhở anh rằng không nên để đứa nhỏ trước mặt bị lạnh

"tôi nấu xong rồi, em lại bàn ngồi đi tôi mang ra cho"

donghyun cũng thôi thắc mắc, nghe lời anh lon ton đi đến bàn ngồi, chân em không phải nhỏ nhưng lại lọt thỏm trong lớp bông mềm mại anh đưa cho, lạch bạch bước đi trông cưng ơi là cưng

ngồi xuống bàn, hai tay em chống cằm, ép bầu má thịt nâng lên tạo thành hai nắm tròn ủm cưng cưng, ánh mắt dán cứng ngắt lên bóng lưng rộng lớn của người em yêu thích

đặt lên bàn một chén cơm được xới đầy, han dongmin quay người múc thêm một đĩa sườn sốt chua ngọt và một bát canh đầy ụ còn nóng hổi bóc khói mờ mờ, để đũa muỗng lên chén cho em

donghyun chớp chớp mắt, mọi nhất cử nhất động mang hết mười phần chu đáo của dongmin em đều nhìn thấy rất rõ, vành tim mỏng manh lại được dịp nhộn nhạo xao xuyến

"anh không ăn cùng em ạ?"

em nhỏ đặt ra nghi vấn khi nhận ra người kia không có ý định ngồi xuống bàn ăn với em

"hôm nay tôi có tiết học quan trọng, trên đường đến trường chắc sẽ ghé mua gì đó lót bụng"

dù có tiết học quan trọng từ rất sớm, han dongmin vẫn dành thời gian nấu cho em nhỏ xíu của mình một bữa ăn sáng thật đầy đủ chất dinh dưỡng

donghyun đanh mày, bầu má tròn tròn phồng ra, môi nhỏ chu chu bắt đầu dẩu lên tỏ vẻ bản thân em đang không hài lòng với ý định của anh dongmin một xíu nào

anh lớn thấy mèo con khó ở, cũng rất thuần thục dỗ dành. tiến đến vuốt ve mấy lọn tóc mềm mượt loà xoà trước trán em, nở thêm một nụ cười ngây ngất lòng người khiến em nhỏ nào đó muốn dỗi cũng không thể dỗi cho trót

"ngoan. ăn xong rồi hẵng đến tiệm bánh, giờ nghỉ trưa tôi sẽ ghé"

bị vuốt đến mềm xèo như bánh mì nhúng nước, donghyun thu lại dáng người tròn ủm của mình, gật nhẹ đầu chấp thuận với câu nói của anh lớn

"vâng ạ. hôm nay có sữa tươi hokkaido á, em sẽ chừa một phần cho dongminie"

donghyun tít mắt cười xinh, em không bao giờ quên thức uống yêu thích của dongmin

"ừm"

chỉnh lại mái tóc bị mình làm rối, dongmin vào phòng mang balo lên vai, ra tới cửa vẫn không quên ngoái lại nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ăn cơm mình nấu, tâm tình liền trở nên vui vẻ khác thường

.                                 

.

nhiệt độ buốt giá dần lạnh lẽo hơn so với những ngày đầu lập đông, cuối tháng mười hai cũng là thời điểm không khí giáng sinh cận kề

buổi sớm nếu vạn vật muốn lười biếng ngủ say, thì buổi đêm lại muốn dạo chơi dọc theo ánh đèn huyền diệu bao trùm cả một vùng trời, trải dài trên từng dãy phố xa hoa được trang hoàng lộng lẫy

"chưa đầy mười ngày là đến giáng sinh rồi nhỉ"

yang jeongin từ trong gian bếp đem ra khay bánh nóng hổi thơm lừng mùi bơ, nhìn tờ lịch trên tường mới bâng quơ hỏi một câu

"nhắc mới nhớ tụi mình chưa lên kế hoạch để trang trí cửa tiệm với ý tưởng các loại bánh cho ngày giáng sinh nữa"

lee yongbok cũng liếc nhìn qua tờ lịch dán tường một cái, vừa lau sạch mấy giọt nước ẩm đọng trên thành ly vừa nói

"donghyun có ý tưởng gì không em?"

em nhỏ ngồi đối diện quầy order, hai chân tinh nghịch đung đưa, chau mày như đang suy nghĩ khi nhận ra ngày giáng sinh chưa gì đã ghé đến thăm thành phố seoul vẫn luôn xô bồ tấp nập

"tụi mình trang trí cây thông dựng trước cửa tiệm nha, gói mấy phần quà để dưới gốc cây nữa, trần nhà thì treo thêm dãy đèn led màu vàng ấm với mấy quả châu lung la lung linh"

em nhỏ cuộn tròn bàn tay nhỏ miêu tả mấy cái quả châu lấp lánh, ánh mắt theo đó cũng to tròn toả sáng vì háo hức

"cứ trang trí cửa tiệm theo ý em đi"

hai anh vốn cưng chiều donghyun như cún con, luôn đưa tay phất cờ chịu thua trước mọi hành động đáng yêu của em, đương nhiên sẽ thuận theo ý tưởng trang trí cửa tiệm của em nhỏ

"mà còn bánh thì tính sao?"

"hmm, năm ngoái khách hàng rất thích bánh buche de noel của jeongin làm đó, cả pudding hạnh nhân của donghyun nữa" yongbok nhớ mang máng mùa giáng sinh năm ngoái

"năm nay có nên thêm món mới không?"

"anh muốn làm thử bánh mật ong yangwa" jeongin gật gù trả lời

"em sẽ làm thử bánh rượu gạo và bánh mì christstollen. yongbok hiong thì sao ạ?"

"anh hả? chắc là bánh mì bơ panettone, anh cũng muốn thử sức xem sao"

vì mẹ kim bận chuyện ở quê chưa trở về seoul cùng tụi nhỏ được, anh em họ đành phải bảo ban nhau trang hoàng thật đủ đầy và toàn vẹn mọi thứ cho sự kiện thánh ân sắp tới

thực đơn cho lễ giáng sinh năm nay ngoài những món bánh truyền thống của hàn quốc ra thì nhóm bạn trẻ còn thử sức với những món bánh có xuất xứ từ pháp, đức và cả italy. đây đều là những loại bánh truyền thống nổi tiếng của nước bạn, cũng làm phong phú thêm lựa chọn cho khách hàng của họ vào dịp cuối năm

leng keng...

tiếng chuông gió quấn quýt va vào nhau tạo nên bản nhạc nhẹ nhàng đung đưa trước từng cơn gió lùa thoang thoảng, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của nhóm donghyun vào giờ nghỉ trưa

"donghyun"

"dạ em đây"

em nhỏ nghe chất giọng quen thuộc gọi tên mình trìu mến, ánh mắt sáng trưng long la long lanh quay lưng về phía tầng âm trầm ấm, nụ cười cong cong vẽ trên môi cũng dần hạ xuống vì ánh nhìn không muốn chạm mắt

"em trai hàng xóm của dongmin nè đúng không? hôm trước bận quá anh không kịp giới thiệu, anh là choi haekyun. rất vui được gặp em"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro