[Project 4][Yujin] GIẢ HEO ĂN HỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIẢ HEO ĂN HỔ

Tác giả: #JM

CP: #YuJin

Thể loại: hiện đại, OOC, niên hạ, lưu manh thụ, lưu manh giả ngốc manh công, hài, HE

(có nhiều người chắc không thấy hài đâu =)))))))

---------------------------------------------------

Jinyoung nhấn nút đóng cửa thang máy, lúc sắp đóng lại, thấy một đứa trẻ to xác mặc áo sơ mi trắng vội vã chạy về phía thang máy, vừa chạy vừa kêu: "Xin chờ một chút!!!"

Jinyoung vội nhấn mở cửa, cậu trai xông vào, thở hổn hển, gãi gãi bộ tóc bồng bềnh của mình, cười nói với anh một câu: "Cảm ơn!"

Giọng sữa, vóc dáng ngược lại rất cao, đeo cái cặp chéo nhỏ, giờ phút này hai tay đều đang nắm cái cặp, mím môi, mắt to chớp một cái, toàn bộ một dạng đứa trẻ chưa tốt nghiệp.

Jinyoung không quan tâm lắm, tránh chỗ để cậu nhấn nút thang máy lên lầu, kết quả người kia liếc một cái, không động.

Jinyoung kinh ngạc, cùng lầu với mình? Công ty bọn họ lại tuyển người mới?

Cửa tháng máy mở ra, cậu trai kia đứng sau không động, chờ Jinyoung đi trước, Jinyoung liếc nhìn đứa trẻ khôn khéo, đi thẳng ra ngoài, sau khi về phòng làm việc, kéo màn che cửa sổ, nhìn động tĩnh bên ngoài, Jinyoung cười mình bao nhiêu tuổi rồi sao đột nhiên tò mò dữ vậy.

Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đứng cạnh trưởng khoa Kim, cúi người chào hỏi mọi người, Jinyoung cười một tiếng, không biết sao lại thấy hứng thú, chậc, chỉ là thấy hứng thú với đứa trẻ mà thôi.

Chủ động đi ra ngoài thì có hơi kích động, Jinyoung nhếch nhếch mày, quay về ghế làm việc ngồi, nhìn tài liệu mới sáng đã được đưa tới.

Đứa trẻ đáng yêu, có thể thích chủ động đến tìm bạn, nhưng lại không biết giao tiếp với bạn thế nào lại thành ra lúng túng.

Sau khi xử lý mấy phần tài liệu, thư ký vào nhắc nhở anh mười lăm phút sau có buổi họp, Jinyoung gật đầu.

Lúc đi ra, thấy cậu trai vội vàng cung kính đứng dậy, cúi người với mình một cái, sau đó lại ngập ngừng đứng tại chỗ.

Jinyoung quay đầu nghi hoặc nhìn trưởng khoa Kim, trưởng khoa Kim đến giới thiệu: "Đây là thực tập sinh mới tới, tên Kim Yugyeom, vừa mới tốt nghiệp, chậc, Yugyeom, mau chào trưởng phòng."

"Trưởng, trưởng phòng!" Yugyeom vội vàng cúi người chín mươi độ, cao giọng gọi, gọi xong đứng thẳng dáng vẻ lại có chút phiền muộn, rõ ràng nên có mắt nhìn một chút, chào hỏi thật tốt, kết quả đứng ngốc bị trưởng khoa nhắc nhở mới lên tiếng.

Thật ra cũng không trách Yugyeom, cậu từ trong thang máy cứ nhìn Jinyoung đi ra ngoài, cũng không thấy anh vào phòng làm việc của trưởng phòng, Jinyoung nhìn lại không lớn hơn cậu là bao, cậu hoàn toàn không ngờ Jinyoung là trưởng phòng của cậu.

Jinyoung nhìn thấu sự tâm sự của Yugyeom, cười một cái, nói câu làm rất tốt rồi đi.

Yugyeom gãi đầu, ngồi xuống nghĩ, nhìn Jinyoung thật ôn hòa, dáng vẻ không nói không cười vẫn có chút uy nghiêm.

Có người mới tới, các nhân viên nhân cơ hội mạnh mẽ yêu cầu buổi tối tụ họp chào mừng người mới, trưởng khoa cười bọn họ lấy tiệc mừng ngụy trang để ra ngoài chơi, một chị nhân viên nói đùa lấy tiệc mừng ngụy trang để dụ dỗ em trai Yugyeom, thành công chọc cho Yugyeom đỏ mặt.

Yugyeom liếc mắt về phía phòng làm việc của trưởng phòng, lặng lẽ hỏi trưởng khoa: "Trưởng phòng Park cũng sẽ đi chứ ạ?"

Trưởng khoa Kim xua xua tay: "Trưởng phòng không thích cùng mọi người uống rượu gì đó đâu, rất ít khi đi."

Trùng hợp Jinyoung cầm tài liệu rời phòng làm việc, nghe được lời của trưởng khoa Kim, mở miệng hỏi anh: "Mọi người tối nay có hoạt động?"

Trưởng khoa Kim sợ hết hồn, nói, "Chuẩn bị cùng ra ngoài tụ họp một bữa mừng Yugyeom, trưởng phòng anh muốn tới không?"

"Có thể chứ?"

Trưởng khoa Kim hoàn toàn bị dọa sợ, anh đã chuẩn bị xong lời khách sáo sau khi bị từ chối, kết quả Jinyoung lại nói anh muốn đi.

            

                           

Buổi tối, Jinyoung ngồi ở ghế giữa, Yugyeom ngồi bên cạnh anh, cả người mất tự nhiên ngồi thẳng tắp, Jinyoung hoài nghi đẩy một cái cậu có thể ngã không.

Trưởng khoa Kim là người hiền hòa, rất nhanh đã kéo bầu không khí lên cao, quan hệ với mọi người trong phòng đều rất tốt, nói đùa với các nhân viên, rất náo nhiệt.

Yugyeom bị chuốc bốn năm ly, cả người hơi choáng váng, vẫn là Jinyoung mở miệng nói một câu: "Đừng rót cho cậu ấy, nhìn một cái là biết cậu ấy không thể uống."

Mọi người mới dời mục tiêu, không chọc đứa nhỏ mặt đỏ bừng nữa.

Dời mục tiêu đi, chính là Jinyoung.

Jinyoung bất đắc dĩ uống ba ly vào bụng, nhìn Yugyeom cười haha ngốc nghếch nhìn mọi người, động tác ăn thịt chậm rãi, cười nghĩ mình đây là đang cản rượu thay cậu trá hình.

Lại uống mấy ly, hơi nóng, Jinyoung cởi áo khoác, nhìn Yugyeom vẫn cười ngốc với anh.

Jinyoung lại cười híp mắt, nhích tới gần cậu đưa tay nắm lấy tay cậu, Yugyeom bị dọa sợ, tỉnh rượu một chút, theo bản năng rút tay về, lại thành muốn siết chặt tay Jinyoung, hai tay siết chặt vào nhau.

Yugyeom nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ có lẽ mình nghĩ quá nhiều.

Trưởng khoa Kim nói mấy chuyện cười, chọc mọi người cười lớn, Jinyoung cũng không ngoại lệ, chỉ là anh vừa cười lớn vừa đưa tay ôm lấy vai Yugyeom kéo về phía mình, đè đầu cậu vào lồng ngực mình, đưa tay xoa xoa tóc cậu.

Yugyeom có chút bối rối, Jinyoung uống nhiều rồi, hay là mượn rượu làm càn.

Trên thực thế, là Jinyoung cố ý.

Jinyoung vốn thích đàn ông, dáng dấp Yugyeom lại đẹp mắt, nhìn cũng ngoan, trẻ trung lại chân thành, cho dù hai người không thể làm cùng nhau, có khuynh hướng thích Yugyeom cũng có lý.

Hôm nay lại uống rượu, mượn men say để Yugyeom không cự tuyệt, Jinyoung cố ý đụng chạm Yugyeom, kéo cậu, ôm cậu, nắm chặt tay cậu.

Jinyoung cười ôn hòa, lúc cười lớn còn đưa tay che miệng, cho dù say vẫn một là một dạng tao nhã lịch sự.

Yugyeom một lần lại một lần nói với bản thân mình có tư tưởng không đứng đắn! Nhưng Jinyoung một lần lại một lần sờ chân mình, thật khó để cậu có suy nghĩ đứng đắn trở lại.

Yugyeom mất tự nhiên cười theo, nghĩ trưởng phòng anh đừng sờ nữa, sờ nữa tôi sẽ cương đấy!

Jinyoung quả thật càng lớn gan sờ lên trên, lúc sắp mò đến chân giữa của cậu, Yugyeom nắm tay Jinyoung lại, Jinyoung mím môi cười, tay còn lại đặt lên tay Yugyeom.

Yugyeom chợt rút tay ra, đến bây giờ cậu vẫn không rõ Jinyoung có ý gì, cũng không phải vì cậu là người mới mà coi cậu là kẻ ngốc.

Yugyeom muốn chạy trốn, nhưng tiệc mừng này cho cậu, cậu lại là thực tập sinh, đối phương là trưởng phòng, anh là lãnh đạo của lãnh đạo, chạy cũng không được, Yugyeom chỉ có thể lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút, lúng túng cười, chờ buổi họp kết thúc.

             

Lúc đến khi tàn cuộc, Yugyeom thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về nhà, kết quả Jinyoung cầm áo khoác đi ra, nói với mọi người: "Mọi người về nhà cẩn thận, tôi uống rượu không lái xe được, Yugyeom đưa tôi về được chứ?"

Yugyeom trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Em cũng uống rượu."

"À, vậy tôi gọi xe, hai người cùng nhau đi." Jinyoung đáp lại, Yugyeom không cách nào từ chối.

Ở trên xe lại dằn vặt, trên xe taxi nhỏ như vậy, cậu ngồi dựa vào cửa xe, Jinyoung ngồi sát vào cậu, không biết mệt thật hay giả, đầu tựa lên vai cậu, lưng Yugyeom căng cứng, không dám động.

Đưa Yugyeom về trước, lúc dừng xe, Yugyeom như trút được gánh nặng, mở cửa chuẩn bị xuống xe, Jinyoung đột nhiên kéo tay cậu, lôi ngược về, một nụ hôn rơi lên môi cậu, mang theo mùi rượu thoang thoảng.

Yugyeom bối rối.

Jinyoung cười đóng cửa, xe taxi nghênh ngang rời đi.

                 

                     

Ngày hôm sau gặp ở công ty, Yugyeom lúng túng đầu cũng sắp chôn xuống đất, Jinyoung ngược lại bộ dạng như thường.

Yugyeom đến phòng nghỉ rót nước, Jinyoung đúng lúc đi tới, Yugyeom cúi người, gọi một câu: "Chào trưởng phòng Park."

Kết quả Jinyoung đi tới bên cạnh cậu, đưa tay chạm cánh tay cậu một cái, Yugyeom kinh sợ đến mức nước bị đổ ra, vội vàng chạy đi.

Jinyoung gây rối không bao lâu thì kết thúc.

Nguyên nhân không có gì khác, lần cuối cùng quấy rối lại bị Yugyeom lôi lên giường.

Jinyoung tức muốn chết, vạn lần không ngờ đến Gyeom bé con luôn hay ngại đột nhiên lại một dạng lão luyện ngang ngược, đè mình lên tường, hỏi anh: "Quấy rối em lâu như vậy, là vì muốn lên giường với em?"

Jinyoung kinh sợ, đây không phải là cún con của anh màaaaa!

Đây là con sói đóoooooo!

Sau chuyện này, Jinyoung ôm mông nằm sấp trên giường, nhìn Yugyeom biến thành dạng cà lơ phất phơ, kinh nghiệm có thừa, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ở công tay, nghi ngờ hỏi cậu: "Không phải em mới vào công ty sao?"

"Đúng vậy, mới vào công ty, ba em nói em không thể cứ vậy làm tổng giám đốc tiếp quản công ty được, phải làm từ cấp thấp nhất.

"Mẹ kiếp vậy là em từ cấp thấp nhất làm lên sao?!" Jinyoung kêu lên, người mới tay mơ bỗng chốc trở thành thiếu gia của công ty! Người này là giả heo ăn cọp mà!

Yugyeom đứng dậy, ngồi ở mép giường, đè lên người Jinyoung, cúi đầu, phả hơi bên tai anh, nói một câu: "Em, từ anh làm lên."

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro