Phần 14.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi mở mắt ra, xung quanh hắn là một màn đen đặc nhưng mùi hương quen thuộc của giường mình làm hắn bình tĩnh lại. Hắn đã được cứu. Hắn đang ở nhà. Đó chỉ là một cơn ác mộng. Người vẫn đẫm mồ hôi, hắn ngồi dậy day day thái dương. Trước đây, những cơn ác mộng của hắn không chi tiết thế này. Hắn chưa từng nhớ lại rõ ràng đến thế. Nhìn qua tủ cạnh giường, hắn nhận ra chỉ mới 6 giờ sáng và buông một tiếng thở dài. Không còn cách nào ngủ lại được nữa; hắn vẫn còn run lên vì cơn ác mộng, không hẳn chỉ là ác mộng mà còn là sự thật. Là một ký ức. Ký ức đau buồn nhất trong cuộc đời hắn. Jiyong mệt mỏi lê người ra khỏi giường để vào phòng tắm. Dòng nước nóng chảy xuống thân thể làm cơ bắp hắn thả lỏng đi nhiều. Tại sao đột nhiên hắn lại nhớ rõ lại những chuyện đó? Hắn biết mình đã giết người đàn ông đó nhưng không hề biết chuyện đó xảy ra như thế nào đến tận hôm nay. Nhưng điều lạ lùng nhất là dù giờ đã nhớ ra những chi tiết kinh khủng đó, hắn lại cảm thấy thanh thản hơn trước. Tại sao? Vì lý do nào đó, hắn phải nghĩ tới Gấu trúc và điều cậu nói về việc bày tỏ sẽ giúp hắn nhẹ nhàng hơn. Có lẽ cậu đúng. Ngay lập tức trí óc hắn quay lại cuộc nói chuyện hôm qua và việc cậu đã khiến hắn nói về cha mẹ mình mà không cần tới ép buộc và cái cách cậu an ủi hắn. Sao hắn có thể để cậu vỗ về mình. Đó là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ, hắn chưa từng cho phép ai an ủi mình vì hắn không bao giờ tỏ ra buồn bã hay mềm yếu. Nhưng hắn không hề cảm thấy mình yếm thế với cậu. Thật kỳ quặc. Hắn ghét nói về cảm xúc này nọ vì luôn không thực sự chắc chắn về cảm giác của bản thân. Vậy tại sao nói với cậu về chuyện đó lại tự nhiên đến thế? Hắn không biết làm sao trả lời tất cả những câu hỏi này.


Hắn bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy thoải mái hơn trước nhiều, lau khô tóc bằng một cái khăn và nhìn mình qua gương. Tới lúc phải nhuộm tóc lại rồi. Màu đỏ đã phai dần chuyển thành cam và tóc hắn đã mọc khá dài. Hắn sẽ phải gọi cho nhà tạo mẫu của mình vì không thể đi ra ngoài với mái tóc thế này. Dĩ nhiên hắn phải tới salon của chị ta, nhưng đó là địa điểm duy nhất hắn tới với cái đầu này. Vì đã quyết định sẽ tới đó, Jiyong không trang điểm nữa, chị ta sẽ giúp hắn make up sau.


Tắm  rửa sạch sẽ, hắn chọn cho mình một chiếc quần jeans bó và áo len chui đầu đỏ sọc đen, khi rời phòng hắn mới nhận ra Jenny chưa đến và đèn đóm vẫn tối om. Bước vào nhà bếp và đi thẳng tới tủ lạnh, hắn vẫn không nghĩ tới việc bật đèn lên mà chỉ tìm kiếm thứ gì đó để ăn và thấy đồ ăn còn dư từ tối qua. Chắc Gấu trúc đã cho vào đó. Hắn thở dài. Lại nghĩ tới cuộc trò chuyện của họ, lần này là về thái độ của cậu. Cậu có thể cười hắn, dùng nó để chống lại nó nhưng lại không làm vậy. Cậu đối tốt với hắn dù trước đó đã bảo là ghét hắn. Tại sao? Tại sao cậu phải tốt vậy? Cậu ấy nói đó là vì cậu đã dính chặt với hắn nhưng vậy không có nghĩa cậu phải như thế. Hắn chợt nhận ra mình đã đi vào văn phòng và đang đứng trước cầu thang dẫn xuống phòng Gấu trúc. Hắn đang làm gì chứ? Có lẽ vì vẫn còn ngái ngủ. Hắn quay lưng lại, muốn rời đi nhưng có gì đó ngăn hắn lại. Hắn nhìn chằm chằm những bậc thang, tự đấu tranh liệu có nên đi xuống không. Cậu ấy đang ngủ mà, đi xuống làm gì? Nhưng mà sao lại phải xuống khi cậu ấy thức mới được? Hắn đâu có ý muốn gì đặc biệt đâu. Nhưng tại sao không được xuống? Cậu ấy là thú cưng của hắn và hắn muốn xem xem cậu ngủ hay thức, có vấn đề gì đâu? Mà sao hắn lại phải nói chuyện một mình như vầy chứ?  Vẫn không chắc bản thân muốn gì, Jiyong quay người lại và bước xuống cầu thang và thấy ngọn dèn cạnh giường ngủ vẫn sáng, hắn có thể thấy rõ quang cảnh trong phòng. Gấu trúc đang ngả người vào bức tường cạnh giường ngủ, đầu gục xuống không thoải mái chút nào, quyển sách trên tay phải đang nằm trên đùi cậu, cậu đang ngủ thật an lành. Hắn không thể ngăn được nụ cười. Cậu nhóc thực sự ngủ quên khi đang đọc sách. Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? 12 chắc. Nếu mệt vậy sao không tắt đèn đi ngủ. Hắn bước lại và cản thận ngồi xuống cạnh giường. Hắn chắc chắn cổ cậu sẽ bị đau khi tỉnh dậy. Cái cách cậu ngồi đó, gương mặt ngây thơ khi ngủ, nhịp thở vững vàng theo khuôn ngực nhấp nhô, miệng hơi hé mở khiến cậu trông thật xinh đẹp. Hắn vẫn biết cậu đẹp trai và hấp dẫn chết người nhưng lúc này đây cậu thật sự rất rất xinh đẹp. Như một đóa hoa lay động trong gió. Đó thật là một cảnh tượng mê hoặc, hắn thậm chí không nhận ra mình di chuyển lại gần hơn, đưa tay ra để nâng cằm cậu lên. Mắt cậu hơi cử động và xoay người một chút vì sự đụng chạm, mấp máy điều gì đó không nghe rõ nhưng rất may cậu không thức giấc. Hắn lại bật cười vì cử chỉ ngây thơ của cậu, dù cậu đang trong 'lãnh địa của kẻ thù'. Gấu trúc thật - dễ thương. Không thể phủ nhận điều đó. Cậu có thể trông rất nam tính lúc mới gặp nhưng cách cư xử của cậu lại khác hoàn toàn/. Cậu hơi lẩm bẩm trong giấc ngủ, liếm môi và nhếch mép cười, hắn bắt đầu băn khoăn có phải cậu đã tỉnh không.


"Gấu trúc, em dậy rồi phải không?" hắn thì thầm, tay vẫn để trên cằm cậu.


Không có phản ứng nào. Cậu vẫn tiếp tục thở đều đều, hắn thở dài nhẹ nhõm. Nếu không hắn sẽ phải ngượng ngùng giải thích mình đang làm gì ở đây. Chính xác hắn đang làm gì vậy? Hắn không biết. Nhưng nhìn khuôn mặt cậu ngủ yên lành thế này hắn cảm thấy đầy cảm hứng. Hắn thực sự muốn vẽ cậu. Không nghĩ ngợi quá nhiều, hắn đứng dậy đi tìm giấy bút. May là trong bàn giấy của cậu có rất nhiều. Nhanh chóng quay lại giường, hắn yên lặng ngồi xuống phía bên kia để có vị trí tốt hơn để bắt đầu vẽ. Bắt đầu phác họa từ hình dáng khuôn mặt cậu, đôi môi đầy đặn, đôi mắt đẹp và cái mũi hoàn hảo. Cậu dường như có năng lực khơi gợi ở hắn ước muốn lưu giữ khoảnh khắc này. Cứ như vậy, hắn quan sát cậu thật gần, mỉm cười vì mái tóc rối bời, những cử chỉ nhỏ nhặt đáng yêu của cậu khi đang ngủ, gần như quên cả thời gian. Nhuqng rồi điện thoại rung lên trong túi quần làm hắn hơi giật mình vì hoàn toàn không ngờ đến. Hắn phải bỏ lại Gấu trúc đang ngủ trở lại văn phòng nghe điện thoại.


"Tôi tìm ra chủ nhân của vỏ đạn rồi. Tới chỗ cửa hàng tôi nhé," Một giọng nói quen thuộc báo tin.


"Hyunseung à?" hắn hỏi cho rõ.


"Không, ông già Nô en. Dĩ nhiên là tôi rồi. Anh mới ngủ dậy hả, sao mơ màng vậy?" cậu ta càu nhàu, nếu là ai khác thì Jiyong đã bảo họ im miệng rồi.


Nhưng cậu ta không phải người khác.


"Ừ, gần như vậy. Tôi sẽ tới sau khi ghé qua salon, okay?"


"Chắc rồi, diva. Cho anh biết, anh sẽ muốn nghe tiết lộ của tôi đấy, nên đừng lâu quá. Với lại bạn gái tôi sẽ tới sau buổi chiều và tôi không muốn cô ấy gặp anh," cậu ta nói thêm.


Jiyong toét miệng cười. Nếu cậu ta đã cư xử kiểu đó thì hắn cũng vậy.


"Vậy hả? Chắc là tôi sẽ tới buổi chiều đấy." Hắn trêu chọc nhưng không khí trở nên nghiêm túc ngay sau đó.


"Gã này, thiệt tình. Đừng. Cô ấy không biết tôi vẫn dính líu tới Bigbang, nên tới sớm hơn đi, okay?"


"Vậy thì đừng có hợm hĩnh nữa. Tôi sẽ tới vào buổi trưa, được chưa?" hắn nhắc nhở.


Hyunseung thở dài, hắn có thể hình dung cậu ta xoa bóp trán.


"Rồi, sao cũng được. Anh mới là người cần tin tức," cậu ta cáu kỉnh đáp rồi cúp máy.



Ngay sau đó, hắn gọi cho Mikasa để xếp lịch hẹn và chuẩn bị rời nhà, lấy chiếc chìa khóa của một cái xe rẻ tiền của hắn vì Hyunseung sống ở khu vực không nên xuất hiện với một chiếc xe sang trọng.

Hắn mất 15 phút để tới salon của Mikasa và như mọi khi, chị ta đã đóng cửa không tiếp khách hàng nào khi làm tóc cho hắn. Chị mỉm cười, bảo hắn ngồi xuống nhưng lại càm ràm ngay rằng hắn đã gội đầu ngày hôm nay.

"Vậy không tốt cho tóc cậu đâu."

"Tóc tôi cũng có khỏe mạnh gì đâu. Không quan trọng." hắn đáp.

Chị chỉ biết lắc đầu, lùa tay qua tóc hắn để cảm nhận tốt hơn.

"Lần này là màu gì đây? Dài khoảng bao nhiêu?"

"Màu gì đó không quá nổi bật. Tôi đang phải điều tra vài chuyện, không thể nổi quá. Tôi tin cảm giác của chị. Cứ làm gì đó trông đẹp là được. Và sau khi xong thì make up luôn cho tôi,"

Mikasa gật đầu, lấy đồ nghề và bắt đầu chuẩn bị công việc. Đầu tiên, chị bôi thuốc tẩy để tẩy màu tóc cũ đi. Mikasa luôn làm rất nhẹ nhàng và thích nói chuyện mà không cần hắn đáp lại gì, cũng thoải mái vì hắn không thực sự thích nói chuyện khi đang làm tóc. Sau khi đợi thuốc tẩy khoảng nửa tiếng, chị rửa tóc và bắt đầu bôi thuốc nhuộm. Hắn tự hỏi chị ta sẽ nhuộm màu gì, nhưng dù là gì chăng nữa hắn cũng chắc chị ta sẽ làm tốt. Trong suốt quá trình chờ tóc đổi màu, hắn nhắm hờ mắt, cố thư giãn và nghe Mikasa nói dông dài trong khi gội đi thuốc nhuộm và bắt đầu cắt tóc. Rồi chị ta đề cập cái gì đó làm hắn phải lắng nghe.

"Cậu biết đó, thú cưng hay gì đó của cậu, Seungri-ssi, cậu ấy thật là đẹp trai. Cậu chọn đúng màu tóc cho cậu ấy đấy. Tôi cũng sẽ chọn y như vậy."

"Đúng vậy thật," hắn lẩm bẩm, không nhận ra đang nói to suy nghĩ của mình.

Nhà tạo mẫu ngừng lại một chút nhưng lại tiếp tục cắt tóc ngay.

"Dù có vẻ không thích cậu lắm, cậu ta vẫn rất nghe lời, tôi ấn tượng đấy," chị ta nói làm Jiyong bật cười.

"Tôi cũng chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì. Nhưng tôi nghĩ cậu ta đã chấp nhận hoàn cảnh rồi. Gần đây cậu ta khá là-ngoan," hắn nói, không biết sao lại kể với chị ta những điều này.

"Cậu có định để cậu ta ra ngoài không?"

"Nếu tôi có thể chắc chắn cậu ta không chạy đi báo cảnh sát," hắn kết luận, tỏ ra không muốn thảo luận thêm vấn đề này nữa.

Nhiêu đây đã là quá nhiều so với họ thường trò chuyện rồi.

Sau khoảng nửa tiếng nữa, Mikasa đã cắt và tạo kiểu cho mái tóc của hắn xong.

"Xong rồi, giờ tôi sẽ trang điểm," chị ta nói và biến đi.


Jiyong mở mắt ra nhìn vào gương và mỉm cười hài lòng. Mái tóc hắn giờ đã có màu mận chín và được chải chuốt rất lịch thiệp, và nó cũng có thể trông xuề xòa nếu không được tạo dáng. Mikasa quay lại chờ đợi đến lúc hắn ngắm nghía xong.


"Cậu có thích không?"


"Đẹp lắm, tôi hài lòng là chị không chọn màu đen."


"Tôi biết là cậu chỉ nhuộm tóc đen khi bị cảnh sát theo dõi. Giờ để tôi make up nào." Chị nhận xét và ngồi xuống trước mặt hắn, xoay mặt hắn lại để dễ làm hơn.


Chị ta là người duy nhất được tới gần khuôn mặt hắn. Dĩ nhiên là không kể Gấu trúc. Và đó là nếu hắn cho phép cậu. Mikasa hoàn tất trong vòng 15 phút, sau đó hắn đã sẵn sàng ra đi. Hắn cảm ơn và rời salon, ra chỗ cái xe cà tàng của mình lái tới cửa tiệm của Hyunseung.


Anh ta là chủ một cửa tiệm tạp hóa ở một khu dân cư xập xệ nhưng đó chỉ là ngụy trang cho công việc kinh doanh của anh ta. Đằng sau tiệm chứa đầy súng ống và những thứ không thể mua ở một cửa hàng thông thường. Jiyong không biết tại sao anh ta làm công việc này. Hắn gặp anh ta cách đây vài năm, lúc vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm nhưng cha mẹ Seunghyun khăng khăng rằng hắn sẽ làm công việc của tổ chức. Họ muốn hắn đi lấy những khẩu súng họ đã đặt hàng, ở đó hắn đã gặp Hyunseung. Từ đó họ quen biết nhau, không hẳn là bạn bè thân thiết nhưng thỉnh thoảng cả hai cũng gặp mặt. Rồi anh ta xảy chân và bị bắt vì vậy hắn giúp đỡ chút đỉnh, tìm người thế tội cho anh ta. Vậy nên anh ta mắc nợ hắn, nếu hắn không ra tay hẳn anh ta đã ở tù mọt gông. Họ không gặp gỡ nhiều lắm nữa, và khi có bạn gái anh ta cố cắt đứt mọi quan hệ vì cô gái không thích anh ta làm việc cho Bigbang. Cô nghĩ việc anh ta chỉ giúp đỡ cho một băng đảng là quá nguy hiểm. Nhưng tất nhiên Jiyong không để anh ta thoát nợ dễ dàng. Hiểu biết của anh ta về súng và những thứ khác rất có giá trị.


Đến cửa tiêm, hắn mở cửa và âm thanh quen thuộc khi cửa một tiệm tạp hóa mở ra vang lên chào đón. Hắn thấy anh bạn tóc vàng hoe của mình đang ngồi sau quầy hàng, vừa đọc tạp chí vừa hút thuốc, viền kẻ mắt đã nhòe đi; chắc là từ hôm trước vì thỉnh thoảng anh ta làm việc không nghỉ 20 tiếng liền.


"Đêm dài hả?" hắn hỏi, nghiêng người qua quầy nhếch mép cười.


Anh ta lật qua từng trang báo, không buồn ngước nhìn lên hút cho xong điếu thuốc trước khi đặt cuốn tạp chí qua một bên.


"Gần gần vậy. Tẩn hai thằng ngốc định chôm chỉa một trận. Hyuna ghé qua khoảng 2h sáng vui vẻ một chút. Nếu tôi là anh thì sẽ không từa người lên quầy đâu. Nó không được sách sẽ lắm, có hiểu không?" Hyunseung châm chọc, ngay lập tức hắn lùi khỏi cái quầy tính tiền.


"Khiếp, cậu không dọn dẹp sau khi làm chuyện đó à? Tởm thật," hắn phàn nàn nhưng anh ta chỉ phá lên cười.


"Sao phải vậy? Ở đây cũng có sạch sẽ gì cho cam. Không phải ai cũng thích sạch bong biết không. Anh trông vẫn bảnh bao như mọi khi. Màu tóc bình thường nhỉ. Tôi nghe nói trước anh nhuộm tóc đỏ." anh ta cười và dẫn Jiyong ra phía sau.

Hyunseung ngồi xuống bàn giấy cuối phòng và bật đèn lên, lôi ra mấy vỏ đạn hắn đưa.


"Anh sẽ không thích điều tôi nói đâu," anh ta nói và xoay vỏ đạn ra để chỉ cho hắn một dấu khắc nhỏ dưới kính lúp, "thấy không? tôi chắc là anh biết dấu hiệu này."


Đúng vậy, đây là một dấu hiệu hắn biết quá rõ. Cũng như mọi người trong giới đều biết đến dấu hiệu của BIGBANG, hắn cũng biết rõ dấu hiệu này như vậy. Một biểu trưng của một băng nhóm lớn khác và là kẻ thù của họ. Chúng cũng muốn có nhiều quyền lực như họ nhưng thay vì cân bằng giữa thế giới ngầm và bên ngoài, chúng chỉ muốn sức mạnh. Nếu chúng nắm quyền, cảnh sát sẽ tóm gáy họ tức khắc. Vì vậy Bigbang phải luôn dẫn đầu. Tới lúc này, họ vẫn chung sống hòa bình nhưng cuộc tấn công này chính là lời tuyên chiến.


"SM..Tôi biết sớm muộn gì bọn chúng cũng gây hấn. Cậu có biết cụ thể là kẻ nào không?" hắn hỏi, nhìn kỹ dấu hiệu đó hơn.


"Không, nhưng nhìn dấu hiệu thì không phải hạng làng nhàng đâu. Chỉ những nhân vật quan trọng mới có vỏ đạn khắc ấn ký. Anh định làm gì?>"


"Chưa biết. Đầu tiên phải báo cáo cho TOP đã. Chỉ cần biết là anh ta sẽ không cho qua đâu. Cám ơn đã giúp đỡ."


"Làm như tôi được chọn ấy," Hyunseung cười khẩy nhưng lại mỉm cười ngay. "Đùa thôi, tôi rất vui lòng. Xin lỗi vì để anh đợ nhưng Hyuna rất lo cho chuyện kinh doanh nếu ai đó phát hiện tôi giúp đỡ anh. Và cô ấy cũng lo tôi bị hại nữa."

"Yêu đương phiền phức," hắn đảo mắt đùa cợt, dù đúng là nghĩ như thế thật. "Tôi tự đi về--"


"Có đúng là anh đóng dấu ấn cho ai đó không?" Hyunseung cắt lời, làm hắn ngây người.


"Cậu vừa nói gì?"


"Tôi hỏi có phải-- Ôi, lẽ ra tôi không nên biết hử? Thôi quên đi."


"Cậu nghe được ở đâu?" hắn yêu cầu.


Không ai được biết về Gấu trúc hết. Chỉ có Seunghyun, Daesung và người của hắn biết chuyện. Và còn-- ôi không.


"Junhoe, tôi sẽ giết nó." Hắn lẩm bẩm, thở dài nặng nhọc.


"Anh không giết thằng bé thật chứ hả? Tôi sẽ hơi tội lỗi nếu một đứa trẻ chết vì tôi."


"Dĩ nhiên tôi không giết nó! Nhưng sao nó dám--Aishh, tôi sẽ trừng phạt nó."


"Vậy là đúng à? Anh cũng ổn định rồi hả? Cô ấy đẹp không? Tôi chưa từng nghĩ sẽ thấy ngày anh chỉ ngủ với duy nhất một người."


"Tôi không nói về cậu ấy, đừng có nghĩ lung tung. Nếu cậu muốn giúp tôi thêm một chuyện thì tìm ra ai đã biết rồi và chặn tin đồn lại trước khi ai ai cũng biết."


"Vậy là con trai à. Xin lỗi nhưng tôi không nghĩ còn chặn được tin tức nữa. Ai chà, bảo vệ cục cưng đến mức không muốn ai biết về cậu ta hết à. Chắc phải yêu say đắm," Hyunseung trêu chọc, Jiyong thực sự không chịu đựng thêm được nữa.

Hắn giận dữ đạp bàn, cúi xuống đối mặt với Hyunseung nheo mắt đe dọa.


"Đừng có đùa quá trớn. Cậu dám nói cho ai về vụ này xem. Nếu tôi phát hiện cậu loan truyền tin đồn tôi cũng sẽ phải trừng trị cậu đó."


Anh ta nuốt nước bọt gật đầu và lùi lại.


"Hiểu rồi, tôi xin lỗi." anh ta lẩm bẩm và dẫn hắn ra ngoài.


Vẫn còn bực bội, Jiyong rời cửa hàng và ngồi vào xe. Hắn lại thở dài lần nữa. Không hay chút nào. Mọi người không nên biết về Gấu trúc. Cậu vẫn chưa phải một thành viên của BIGBANG. Sẽ rất nguy hiểm nếu người ta biết đến cậu. Hắn khó chịu gọi cho Seunghyun để báo mình sẽ ghé qua nhưng phát hiện điện thoại không ở trong túi, kể cả trong xe. Hắn đã bỏ quên nó ở nhà lúc sáng. Giờ có hai lựa chọn. Hắn có thể về nhà lấy điện thoại hoặc cứ thế tới chỗ Seunghyun, dù đang làm gì hẳn anh ta cũng muốn nghe tin tức về SM. Vậy nên hắn quyết định tới chỗ anh. Biết chuyện chúng là người lên kế hoạch tấn công khiến hắn bất an. Họ có một kẻ do thám trong tổ chức và kẻ đó làm việc cho kẻ địch lớn nhất của họ. Hắn lo lắng khởi động xe để lên đường. Jiyong chỉ mong mọi chuyện kết thúc nhanh nhưng vì lý do gì đó hắn có dự cảm xấu. Dường như đây chỉ là khởi đầu của một rắc rối lớn.


Hết chap 14.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro