Lần thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thôi bồng bột và bớt trẻ con. Ở tuổi này, hầu hết mọi người cho mình nhiều quyền lựa chọn. Nhưng Jiyong vẫn chỉ chọn một người - là Choi Seung Hyun.

Những năm tháng hai người ở bên nhau không ngắn cũng chẳng quá dài. Nhưng Jiyong tin vào trực giác của mình, rằng cậu đã tìm được một người tốt. Người ấy nhất định sẽ làm cho cậu hạnh phúc. Với cậu, chỉ cần hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi là mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng...

Hạnh phúc thì bao nhiêu mới vừa, bao giờ mới đủ? Jiyong không cân, đo, đong, đếm được, càng không thể cầm nắm băng tay. Thế nên...cậu băn khoăn giữa đi và ở, giữa được và mất. Khi ấy, Seung Hyun làm trái tim cậu tan vỡ lần thứ hai...

-Hôm qua anh đi đâu thế?

Jiyong hỏi nhỏ khi đang nằm gọn trong vòng tay anh.

-Chơi. Sao?

Seung Hyun uể oải đáp.

-Hôm qua... sinh nhật em. Em chờ... nhưng... không thấy anh đến.

Jiyong ngập ngừng nói nhỏ.

-Bận. Chúc mừng sinh nhật.

Seung Hyun hờ hững, đặt một cái hôn nhẹ lên gò má cậu . Nơi ấy, những giọt nước mắt đang lăn, đôi mắt cậu hoe đỏ, rèm mi đẫm nước. Jiyong khóc một cách im lặng, cậu thậm chí còn không dám để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng.

-Về đi, bây giờ anh phải đi có việc!

Anh buông cậu ra khỏi vòng tay của mình, vội đứng dậy tìm cái áo sơ mi treo trên giá.

-Em nhìn thấy anh... đi với... cô ấy...

Jiyong lau vội nước mắt, nhanh chóng ra về. Cậu không cần nghe lời giải thích, cứ thế nặng nhọc và mệt mỏibước đi. Cậu không biết mình đang mong đợi điều gì, đang chờ đợi điều gì. Những niềm tin hão huyền có lẽ với cậu đã quá xa vời. Nhưng Jiyong vẫn còn luyến tiếc, cậu vẫn muốn chờ đợi thêm một lần nữa.

Sau khi Jiyong đi, Seung Hyun nằm vật trên giường với cơn bão lòng. Anh sợ thấy cậu khóc, sợ phút chạm vào khuôn mặt cậu mà chạm phải những giọt nước mắt trong như thủy tinh. Thấy mắt cậu buồn, anh hoảng hốt. Đã bao lần anh bị ám ảnh bởi câu nói:"Mình chia tay anh nhé!". Đó là điều mà anh sợ nhất mỗi khi đối diện với cậu. Nhưng hết lần này đến lần khác anh làm cậu như tan vỡ. Mỗi câu nói nhẹ như không của Jiyong cũng khiến anh trăn trở. Bởi anh sai, bởi anh đào hoa với những cô cô gái khác, đa tình với tất thảy những bóng hồng quanh mình... nhưng... Anh lại lạnh lùng với Jiyong biết mấy. Seung Hyun thấy cổ mình nghẹ đắng. Nước mắt cứ thế tuôn trên hai gò má. Anh run rẩy với cảm giác tội lỗi bủa vây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro