7.Am I Jealousing?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày chủ nhật khi mặt trời đã gần leo lên đến đỉnh đầu....

Giữa căn phòng rộng lớn mang phong cách đương đại chỉ gồm hai màu trắng đen rõ rệt, khắp tưởng chỉ toàn là những bức tranh doodle cực kì rối mắt nhưng lại rất kì công, phía trong được ốp cửa kính rộng nhìn ra ngoài thành phố đông đúc tấp lập, mặc dù là căn phòng của một thanh niên mưới bảy tuổi vẫn đang thời ăn học nhưng sách vở thì chẳng thấy đâu mà chỉ toàn là thiết bị điện tử và máy tính, đúng với tính cách của một thanh niên mới lớn. Thế nhưng nào ai ngờ giữa căn phòng lạnh toát này lại có một chiếc piano trắng hiền dịu khác hẳn với tính cách một thanh niên mưới bảy tuổi. Thú thật rằng căn phòng này có quá nhiều điều bí ẩn, khi đi từ ngoài cửa vào, sẽ không thể nào bỏ qua được đống chăn kì lạ cuộn tùm lum dưới đất...

Haha có gì kì lạ đâu, mười bảy tuổi mải chơi bời ngủ đến mức bay từ trên giường xuống đất cũng là chuyện bình thường mà.

Giữa đống chăn tùm lum kia...ai ở đó?

Còn ai ngoài Lai Guan Lin nữa chứ...

Ngày thường lạnh lùng đanh thép nay về nhà lại thò đầu ra từ đống chăn nằm dưới đất với chiếc bịt mắt màu hường phấn cực kì cute >,<

Guan Lin nặng nề nhấc mình ra khỏi đống chăn rồi phi thẳng vào nhà tắm để lấy lại hình tượng, xong xuôi đâu đó lại xuống nhà ngồi nhâm nhi cốc cà phê một cách quý"ss tộc'ss, rồi lại quý"ss tộc'ss rút điện thoại từ trong túi quần ra bấm bấm dãy số gọi điện cho ai đó. Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nghe:

-Dạ?

-Cậu đang ở đâu?

-Ở đâu kệ em chứ.

-Muốn chết phải không?

-Không có.

-Đang ở đâu tôi đến đón?

-Làm gì ạ?

-Đi cùng tôi đã rồi làm gì thì lúc đấy tôi với cậu tính sau.

-Hmm...

-Này Yoo Seonho anh bảo, cái này đẹp này...

-Gì thế anh Seongwoo, từ từ chờ em tí!!

-À thì ra là cậu đang bận hả?Seongwoo, nghe tên có vẻ đạp trai đấy nhỉ, vậy thôi cứ đi chơi với anh Seongwoo đi nhé, từ mai cứ bảo anh Seongwoo lai đi học, không cần tôi đón nữa, rồi bảo anh Seongwoo mua đồ ăn cho mà ăn nhé, cúp máy đây, chơi vui vẻ!!

Guan Lin hậm hực tắt máy rồi nhét điện thoại vào trong túi quần một cách không quý"ss tộc'ss chút nào...

Cả buổi sáng Guan Lin hậm hực như một đứa trẻ, đi từ dưới nhà lên phòng rồi lại từ phòng xuống nhà, đi từ ngoài vào bếp rồi lại từ bếp ra ngoài nhà khiến bố mẹ thân yêu ngồi đọc báo trong phòng khách phải sốt ruột mà thốt lên:

-Anh bị mất sổ gạo hay sao mà cứ đi đi lại lại từ sáng đến giờ làm tôi chóng hết cả mặt...

-Con làm gì kệ con ảnh hưởng gì đến kinh tế bố mẹ??

-Có, ảnh hưởng chứ, anh cứ đi đi lại lại, đi từ ngoài nhà vào bếp, từ bếp ra ngoài, mỗi lần anh vào bếp cái đèn nó lại phải bật lên, anh đi ra nó lại tắt đi, anh đi lại chục lần như thế đủ cháy đèn nhà tôi rồi.

-Thì mai con thay cái mới trả bố mẹ là được chứ gì!!

-No no gấp đôi nhé con yêu...

Một thành phần rắc rối sẽ gây hại cho xã hội, và nhiều thành phần rắc rối gộp lại sẽ trở thành một tổ hợp gây ảnh hưởng đến tính mạng con người, gia đình này chính là như vậy.

--

Ba giờ chiều, mặt trời ngả dần về phía Tây nhưng trời vẫn nóng và cực kì oi bức.

Thiếu gia họ Lai bước xuống từ chiếc xe Limousine màu đen truất lừ với chiếc kính dâm và chiếc áo da dài tay quý"ss tộc'ss.Vì sao?Sợ đen da ư?No no sai cả rồi, vì nó "soang choảnh".Ở nhà có dị giới hay tính cách thất thường thế nào đi nữa nhưng ra ngoài là vẫn phải lạnh lùng sang chảnh.

Đôi chân dài nhanh chóng sải bước vào khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố đông nghịt người. Vào đây làm gì?Lượn vài vòng rồi về ấy mà, có gì đâu, đi ngắm đây đó chút, gọi là tìm hiểu thị trường. Vì bố làm kinh doanh nên con trai phải biết nhiều thứ, ví dụ như là rau hôm nay tăng giá so với hôm qua vài nghìn, hay tiền thuê một cửa hàng trong khu thương mại này tốn vài triệu một tháng...vân vân...và..mây mây.

Đúng là chủ nhật, thực sự rất đông, nhưng mà anh vẫn phải giữ được vẻ quý"ss tộc'ss kiêu sa, quan trọng là thần thái!!

Ồ khoan, đông thì đông thật đấy, nhưng dáng của cái con lợn kia thì không lẫn vào đâu được, là Yoo Seonho!!...là đang đi cùng ai đó...

Anh kéo chiếc kính dâm xuống dưới tầm mắt rồi nhìn Yoo Seonho giống kiểu các già nhìn con cháu.

Seonho không hề hay biết sự tồn tại của Lai Guan Lin tại chốn này, chỉ biết rằng trong bụng mình đang trống rỗng và đang kêu gào một cách dữ dội, chẳng cần biết trời đất thế nào, chỉ biết túm cổ tay ông anh trai nhiều muối rong ruổi khắp khu thương mại tìm đồ ăn...

-Này anh Seongwoo, nói "aaaa" đi.

-Không!

-Nói đi mà, em đút cho...

Seonho nũng nịu cọ má vào vai áo anh.

-Không!

-Dỗi rồi nhé.

-Thôi được rồi mày đút cho anh đi.

-Hí hí.

Thẳng tay nhét một miếng bánh rõ to vào miệng anh rồi cả hai anh em cùng ngồi cười khúc khích.

Phía sau tiếng cười vui vẻ kia chính là cái bĩu môi đầy chán ghét của Guan Lin rồi xíu nữa bonus thêm bãi nước bọt, nhưng mà không nhé, như vậy thì nó kém sang. Nhanh chóng lấy lại thần thái, rút điện thoại từ túi quần ra:

-Yoo Seonho...đi chơi với anh Seongwoo vui chứ?

-Dạ?Em có đi chơi đâu.

-Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?

-Em ở nhà.

-Bây giờ thế này nhé, cậu xoay sang trái một góc chín mươi độ, rồi sau đó quay ra sau một góc một trăm tám mươi độ, quay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ, tiếp tục quay sang phải một góc chín mươi độ, và cuối cùng quay đằng sau một góc một trăm tám mươi độ.

-...

-Nói tôi biết cậu thấy gì?

Seonho vừa quay lưng lại, khuôn mặt ngay lập tức biểu cảm kiểu WT* cái gì thế kia.Còn gương mặt GuanLin đúng với kiểu vừa bắt được người yêu đi ngoại tình.

-Thấy gì?

-Thấy...thấy...

Một...hai...ba....

-Ong Seongwoo chạy mauuuuu!!

Seonho hét lớn khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai anh em, à không, ba mới đúng. Giữa trong tâm mua sắm sầm uất, ba thanh niên rượt đuổi nhau từ khu này sang khu nọ, từ tầng này sang tầng kia..

-Đứng lại!!

-Không!

-Tôi nói cậu đứng lại!

-Anh cứ đuổi thì làm sao em đứng lại được...

-Cậu tự chạy có ai đuổi cậu đâu.

-Anh đang đuổi đấy thôi.

-Tôi đang bắt lợn....

Cuộc rượt đuổi cuối cùng cũng kết thúc ở sân khu thương mại.

Người người qua lại nhìn ba anh em nhà nọ với ánh mắt kì dị, vì trông Guan Lin thực sự giống cướp, áo đen, kính đen...Hiểu lầm là phải rồi.Nhưng trọng điểm nằm ở đâu?Không phải ở đấy!

-Tại sao cậu phải chạy?

-Vì anh đuổi nên em mới chạy.

Cả hai cùng thở hổn hển...

-Cậu dám nói dối là cậu ở nhà?

-Không có, nói nhầm.

-Còn đây chắc là cái anh Seongwoo nhà cậu?

-Thì sao?

Guan Lin ngay lập tức đứng thắng người, chỉnh lại áo, đeo kính dâm lên, nhét tay túi quần nói một cách đầy kiêu ngạo:

-Chào anh Seongwoo, lần đầu gặp.

-À ừm chào cậu.Cậu có quen Seonho nhà tôi à?

"Seonho nhà tôi"!!

-Phải!À không phải, là trên mức quen biết bình thường

Seonho đứng một góc bụm miệng cười, ghé sát tai nghe anh trai thì thầm gì đó

-Thằng nhóc này có vấn đề hả mày?

-Không có, chắc là do trời nóng quá nên vậy.

-Này Yoo Seonho sáng mai lên lớp tô giết chết cậu!!

Guan Lin nói thật đanh thép hùng hồn rồi hất áo ra về

-Hihi anh về vui vẻ...

Bước đi thật oai phong, lên xe thật thần thái...

"Sao thấy khó chịu vậy nhỉ?Trời nóng quá....à không phải, là cái áo này dầy quá...à mà cũng chả phải...nói chung là chả biết gì hết đâu..."

----

Buổi sáng tại trường trung học nằm gần trung tâm thành phố...

-Này anh Guan Lin sao thế?

-Tội bị sao thì kệ tôi biến về với anh Seongwoo nhà cậu ấy.

-Về được thì em về rồi.

-Cậu...

-Haha, anh Guan Lin ghen đúng không?

-Ghen tuông vớ vẩn cái gì?Ghen với ai?

-Êy chối làm gì, nhìn mặt anh là biết liền mà...

-Sao?Anh ghen đúng không?

-Ừm thì tôi đang ghen đấy được chưa. Biết thế rồi thì đừng có đi chơi với đứa con trai nào cả!

Guan Lin hậm hực đứng dậy bỏ về lớp để lại tên khùng đứng giữa sân trường nhảy múa...

Một tổ hợp rắc rối sau này cộng thêm một tên khùng thì sẽ thế nào?
__
Chuyện là thế này, lúc đầu tui đã đổi họ của Daniel thành Lai Daniel cho hợp với nội dung , nhưng mà tui đã lỡ tay bẻ lái câu chuyện sang hướng khác, vậy nên Kang Daniel vẫn là Kang Daniel không có gì thay đổi hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro