Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lee Minhyeong tụ tập với bọn Shin Taeyong, mới biết chuyện Hyeonjoon lên hot search.

"Jiwon kể cho tôi," Shin Taeyong nói, "Em ấy còn nói cậu với Hyeonjoon xem ra cũng chẳng phải chân ái, thế mà còn đưa cho cậu ấy cái tài nguyên như vậy."

"Hai chúng tôi vốn không phải là yêu đương thật." Lee Minhyeong uống một hớp rượu, không bận tâm đáp lại.

Kim Geonwoo cười một tiếng, "Nhưng cậu là kim chủ của người ta, Hyeonjoon theo cậu, cậu không cho người ta tài nguyên gì tốt được à? Cậu làm kim chủ quá không đủ tư cách rồi."

"Tôi cũng không phải cái gì cũng không cho cậu ấy, tôi đưa cậu ấy tiền."

Kim Geonwoo cười nhạo, "Hyeonjoon nếu là làm công việc khác, cậu đưa tiền cũng liền thôi, cậu ấy là minh tinh, minh tinh coi trọng nhất còn không phải là tài nguyên điện ảnh, phim truyền hình à. Cậu ấy quay một bộ phim, nổi tiếng rồi thiếu gì tiền chứ. Tiền là vật chết, tài nguyên mới là vật sống."

Shin Taeyong gật đầu, "Là đạo lý này."

"Bất quá cũng bình thường," Park Dohyun vắt chéo hai chân dựa vào trên ghế sa lon, "Cậu đem tài nguyên tốt cho cậu ấy, cậu ấy nổi lên rồi nói không chừng muốn cất cánh bay đi luôn, cho nên đưa tiền vẫn an toàn hơn một chút."

Lee Minhyeong xem thường, "Trên đời này cũng không phải là có mỗi mình cậu ấy là nam, nếu cậu ấy muốn đi thì để cậu ấy đi thôi, cũng đâu phải không phải cậu ấy thì không được, đến lúc đó lại tìm người mới, đều thoải mái tự tại như nhau."

"Chà chà," Park Dohyun chắt lưỡi nói, "Hôm đó tôi thấy cậu đối với cậu ta như vậy, còn nghĩ cậu cũng sủng cậu ta ghê, không nghĩ tới đều là công phu mặt ngoài."

Lee Minhyeong để ly rượu trong tay xuống, nhìn Park Dohyun, "Tôi đúng là sẽ sủng cậu ấy nhưng không phải không có cậu ấy thì không được, cậu ấy muốn đi tôi không giữ, cậu ấy muốn ở lại tôi không đuổi. Mọi người đều là có nhu cầu, vui vẻ là được rồi, còn cần phải vì loại chuyện này mà làm mình khó chịu sao? Không nhất thiết phải thế."

"Nghe đi nghe đi, vẫn là Lee tổng giác ngộ cao."

"Nếu cậu không để ý chuyện đó, vậy không bằng cho cậu ấy một cái tài nguyên ra dáng đi," Shin Taeyong đề nghị, "Tôi nghe Jiwon nói cái vòng này của bọn họ, đãi ngộ giữa người hot và không hot khác biệt rất lớn, cậu hot mọi người đều nâng cậu, cậu không có tiếng tăm gì thì nhân viên đoàn phim cũng không thèm để ý cậu. Nói cho cùng cậu ấy cũng là người của cậu, không thể cứ mãi là tuyến 18 đi."

Lee Minhyeong cảm thấy hắn nói chuyện có lý, "Bộ phim này không phải tôi cho cậu ấy tiếp, là người đại diện đưa tới, tôi hơi bận nên không chú ý phương diện này."

"Tình người đâu Lee tổng? Cậu đây là ăn cơm không trả tiền!" Kim Kyukkyu chen miệng nói.

Lee Minhyeong cạn lời, "Hiện tại ông đây trà bánh còn không có mà ăn đây."

"Ngây thơ thế á, tình yêu trong sáng, thuần khiết nha." Kim Kyukkyu vỗ tay, "Lee tổng giác ngộ cao, tôi đây là phàm phu tục tử, không làm được."

Lee Minhyeong ném một trái quýt vào người hắn, "Nhiều chuyện, ngậm miệng đi."

"Thật sự không làm gì?" Kim Geonwoo hiếu kỳ nói, "Không phải cậu muốn ngủ cậu ta sao? Lâu như vậy rồi còn chưa ngủ? Moon Hyeonjoon thoạt nhìn cũng không giống người khó xơi mà."

"Mấy cậu tò mò chuyện riêng của tôi làm gì, từng đứa đều bát quái như thế, muốn làm phóng viên à?"

"Săn tin của cậu chán muốn chết không có gì vui, làm người ta thất vọng."

"Đúng vậy, tôi còn tưởng hai người các cậu đã sớm chạy trên đường cao tốc rồi, không nghĩ tới đến bây giờ ngay cả xe cậu còn chưa lên." Park Dohyun cười nói.

Lee Minhyeong cảm thấy đám này hôm nay hơi nhiều lời, "Ngậm miệng cả đi, không nói chuyện không ai nghĩ các cậu câm."

Shin Taeyong nở nụ cười, "Coi như các cậu không có gì, nhưng một người lớn như thế sống sờ sờ bồi cậu, nên cho gì thì cũng cho đi."

"Tôi cũng không nói là không cho, tôi quên mất thôi, xong lần này thì tôi thương lượng với người đại diện của cậu ấy một chút, tìm cho cậu ấy vài cái tài nguyên tốt."

"Cậu còn cần tìm? Thủ hạ của cậu IP nhiều như vậy, cậu lại có tiền, tùy tiện nhảy vào một bộ cho cậu ấy làm nam chính không được sao." Kim Kyukkyu vừa lột quýt vừa nói.

"Tôi không những phải tìm kịch bản phù hợp với cậu ấy, còn phải hợp thị hiếu. Nghĩ tôi giống mấy thằng ngu cứ đem người ném vào đoàn phim làm nam chính vậy thôi á, nhân vật có thích hợp hay không cũng không quan tâm?" Lee Minhyeong lắc lắc đầu, "Ngu xuẩn."

Kim Kyukkyu giơ tay ném quýt về phía Lee Minhyeong, "Chỉ có cậu thông minh."

Lee Minhyeong một tay tiếp được, bóc ra ăn một miếng, "Cũng không phải là so với cậu ai thông minh hơn."

Kim Kyukkyu:... Tôi chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy!


Hyeonjoon thấy hơi mệt, loại mệt này không phải do đóng phim mà mệt, mà là tới từ thời gian phân bố quá tán loạn, chờ diễn quá lâu. Không chỉ như vậy, sáng sớm lúc trang điểm, chuyên gia trang điểm cho cậu thường thường bỏ đi trang điểm cho người khác.

Có lúc, cậu mới 5h sáng đã dậy rồi, 6h tới để trang điểm, nhưng chuyên gia trang điểm đang làm một nửa thì bỏ đi làm cho những người khác, đợi đến khi chị ta về trang điểm cho Hyeonjoon cũng đã hơn 9h.

Hyeonjoon cảm thấy như vậy rất là làm lỡ thời gian, chọn một ngày vào sáng sớm, nhẹ nhàng thương lượng với chị ta, "Chị Oh, hay là em tới muộn hơn một lúc, chờ chị trang điểm cho anh Song xong em canh giờ đến sau nhé."

Anh Song mà Hyeonjoon nhắc là nam số 4, tên đầy đủ là Song Dongho, đóng vai Shin Namyoon – bạn của nam chính.

"Vậy sao được, trên lịch đều viết đây, thời gian cậu hoá trang là lúc 6h, cậu đến trễ không thể trang điểm, tới lúc đó bị mắng là tôi không phải cậu."

"Nhưng bây giờ chị mỗi lần trang điểm cho em đều làm được một nửa thì sang trang điểm cho anh Song, em chờ ở đây cũng lãng phí thời gian, còn không bằng đem khoảng thời gian chờ này bỏ đi, thời gian trang điểm của em dời về sau, như vậy chị cũng có thể thư thả làm việc hơn, chị thấy sao?"

"Tôi thấy cậu đang kiếm chuyện." Oh Yoonhee vốn có chút bất mãn vì phải trang điểm cho cả 2 người, người khác 6h đi hoá trang là hoá trang cho nam chính nữ chính, cô thì sao, đi trang điểm cho vai phụ.

"Sao có mỗi cậu nhiều vấn đề thế, thời gian đều được phân chia rõ ràng rồi, cậu là 6h trang điểm, 9h giao trang, Song Dongho là 7h trang điểm, 8h giao trang, tôi không thể tận dụng thời gian làm nhanh cho cậu ấy sao? Cậu có ý kiến gì thì nói với phó đạo diễn, lịch trình đều do người ta sắp xếp, cậu nói với tôi làm gì, tôi có thể thay đổi thời gian cho cậu được à? Đoàn phim là nhà cậu hả? Cái gì cũng phải dựa theo ý của cậu mà làm, lợi hại như vậy sao không đi làm nam chính luôn đi."

Chị ta vừa dứt lời, Song Dongho cũng vừa lúc đẩy cửa phòng hóa trang đi vào, thấy sắc mặt Oh Yoonhee không tốt, hỏi chị ta, "Sao thế chị Oh?"

Oh Yoonhee cười lạnh một tiếng, "Em tới thật đúng lúc, Moon Hyeonjoon chê chị hoá trang cho em làm lãng phí thời gian của cậu ta, hay là cậu nói với phó đạo diễn một tiếng đi, thay luôn chuyên gia hoá trang cho cậu."

"Em không phải ý này." Hyeonjoon giải thích, "Chẳng qua là em cảm thấy thời gian an bài không được hợp lý, rõ ràng có thể chia làm 2 sao cứ phải lẫn vào nhau."

"Lẫn vào thì lẫn thôi chứ," Song Dongho không có chuyện gì nói, "Lịch được xếp như thế thì cứ làm theo là được rồi, không phải chỉ chờ hơn 1 tiếng thôi sao? Cậu chờ chút là xong rồi."

Boseong tâm lý bất mãn, thầm nói, vậy sao anh không giống vậy đi, tới muộn hơn tụi tôi, giao trang lại sớm hơn tụi tôi, sao anh không phải ngồi chờ hết 1 tiếng đồng hồ.

Oh Yoonhee liếc mắt nhìn Hyeonjoon, "Đã nghe chưa, Song Dongho đều không có ý kiến gì, chỉ có cậu bận rộn, cậu nếu có ý kiến gì đi tìm phó đạo diễn đi, đừng nói với tôi, tôi cũng chỉ làm công cho người ta thôi, cậu diễn xong liền phủi mông đi, chúng ta có khả năng còn phải tiếp tục hợp tác đấy."

Hyeonjoon có chút bất đắc dĩ, "Chị Oh, cũng vì chị là chuyên viên trang điểm cho em nên em mới cần nói với chị, em cần thương lượng với chị trước, chị đồng ý rồi em mới có thể tìm phó đạo diễn, nếu em cứ bỏ qua chị đi tìm phó đạo diễn, như vậy chẳng phải là rất không tôn trọng chị sao?"

"Vậy cậu cũng đừng tìm phó đạo diễn nói chuyện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ như vậy rất tốt, tôi thấy không vấn đề gì, cậu thấy sao?"

Hyeonjoon thấy có vấn đề, nhưng cậu còn có thể nói gì, chỉ có thể đáp, "Vậy được rồi."


Oh Yoonhee hài lòng, xoay người đi trang điểm cho Song Dongho, Song Dongho từ trong gương nhìn qua Hyeonjoon, dẻo mồm dụ dỗ nói, "Chị Oh đừng nóng giận, hôm nay chị trang điểm đẹp như vậy, cứ tức giận thì phí cho trang dung này quá."

Oh Yoonhee nở nụ cười, "Chỉ có cậu biết nói chuyện."

"Em không vấn đề gì," Song Dongho đứng nói chuyện không đau eo, "Hyeonjoon nếu thực sự để ý thì chị cứ trang điểm cho cậu ấy trước đi, chúng ta chờ cậu ấy là được."

"Như vậy sao được, thời gian giao trang của em là 8h, đến lúc đó còn chưa giao trang thì là vấn đề của chị rồi."

"Em đây không phải là đang đau lòng chị sao," Song Dongho xuyên qua gương nhìn cậu, "Chị vất vả quá, mới 6h đã phải vội trang điểm cho tụi em, làm xong còn phải luôn chờ ở trường quay để bổ trang, quá cực nhọc."

Oh Yoonhee thở dài, "Nếu tất cả mọi người đều hiểu chuyện như em thì tốt quá."

Hyeonjoon nghe bọn họ người xướng kẻ hoạ, không nói gì ngồi xuống, cảm thấy không có gì hay.

Cậu đã đáp ứng Oh Yoonhee không vì việc này tìm phó đạo diễn, thật sự sẽ không nói với phó đạo diễn chuyện này. Nhưng Oh Yoonhee không vì cậu nói là làm mà có hảo cảm, chỉ cảm thấy cậu quả nhiên là người mới, dễ bắt nạt.

Oh Yoonhee ở trong cái giới này cũng mấy năm, tay nghề trang điểm không tăng nhưng bản lĩnh nịnh trên đạp dưới thì tăng rất nhiều. Chị ta một lòng muốn hoá trang cho nam chính Kim Sohyun, nhưng đến tay chị ta lại là Moon Hyeonjoon và Song Dongho. Song Dongho dụ ngọt, thổi phồng chị ta, cho nên chị ta mới chịu đàng hoàng trang điểm cho. Hyeonjoon vốn cũng không phải là người dẻo miệng, cộng thêm mâu thuẫn chuyện thời gian hoá trang lần trước, lúc Oh Yoonhee trang điểm cho cậu càng thêm biếng nhác.

Hoá trang là chuyện có thể làm rất qua loa cũng có thể làm rất chăm chút, trước đây Oh Yoonhee trang điểm cho Hyeonjoon sẽ không tiếp điện thoại nhưng bây giờ thì có. Song Dongho đi rồi chị ta mới tiếp điện thoại, trò chuyện hết 20 phút, mắt thấy sắp tới lúc giao trang thì vội vã vẽ vài nét bút cho Hyeonjoon. Vốn gốc của Hyeonjoon tốt, cho dù không trang điểm thì thoạt nhìn cũng rất anh tuấn đẹp trai, cho nên chị ta làm cho có cũng đủ để ứng phó với đạo diễn.

Boseong bất mãn hết sức, lúc Oh Yoonhee lại chuẩn bị tiếp điện thoại khi đang hoá trang cho Hyeonjoon, Boseong rốt cục không nhịn được nữa, "Chị Oh, chị có ý gì? Sao lúc chị trang điểm cho anh Song chị không gọi điện thoại, tới phiên anh Hyeonjoon nhà tôi thì chị bắt đầu gọi."


Kim Jeonghyeon có việc tạm thời cần đi xử lý, vì bên phía nghệ sĩ khác dưới trướng hắn có việc. Trước khi đi hắn phó thác Hyeonjoon cho Boseong, ngàn vạn dặn dò phải chiếu cố thật tốt Hyeonjoon, Boseong sao có thể nghĩ đến, Kim Jeonghyeon chân trước vừa đi, đoàn phim sau lưng lại bắt đầu giở trò yêu sách, cậu đã có kinh nghiệm, bất mãn Oh Yoonhee cũng không dám công nhiên thể hiện ra, sợ Oh Yoonhee không đàng hoàng trang điểm cho Hyeonjoon, ảnh hưởng bộ phim đầu tiên Hyeonjoon diễn.

Nhưng hiện tại Oh Yoonhee vốn cũng đã không đàng hoàng trang điểm cho Hyeonjoon, Boseong cũng bất chấp, cả giận nói, "Tụi tôi tới sớm như vậy là để hoá trang cho thật tốt, bây giờ mỗi ngày chị vẽ 2 nét bút là xong, vậy đến sớm như vậy làm gì nữa, 8h30 tới không được à?"

Oh Yoonhee không để cậu vào mắt, "Cậu nói với tôi làm gì, có giỏi thì đi nói với phó đạo diễn ấy đổi thành 8h30 cho mấy cậu, cũng chẳng phải tôi định thời gian."

"Chị như vậy mà là đang trang điểm à."

"Trang điểm như vậy đấy, làm sao, không phục thì đi đổi chuyên gia trang điểm đi."

Boseong nhất thời nghẹn, lời nói bị chặn ở trong miệng.

Hyeonjoon lại cười, cậu nói, "Được đó, nếu chị Oh không muốn trang điểm cho tôi thì tôi cũng không làm gì được, không bằng đổi người đi."

Oh Yoonhee cười lạnh một tiếng, "Cậu là ai hả? Cậu nói đổi là đổi? Cậu là nam chính à?"

"Tôi dĩ nhiên không phải nam chính," Hyeonjoon bình tĩnh nói, "Nhưng tôi có thể lựa chọn không hóa trang."

Hyeonjoon đứng lên, "Yên tâm đi chị Oh, dù tôi để mặt mộc đi nữa cũng không tìm chị trang điểm."

Hyeonjoon đi ra ngoài, Boseong trừng mắt liếc Oh Yoonhee một cái rồi đi theo.

Oh Yoonhee sửng sốt một chốc, mới phản ứng lại, đuổi theo, hỏi, "Cậu muốn làm gì?"

"Không phải chị bảo tôi đi tìm phó đạo diễn sao?" Hyeonjoon nhìn chị ta, "Vậy tôi đi tìm phó đạo diễn hỏi một câu, hỏi anh ta thời gian hoá trang như vậy là sao, chuyên viên trang điểm của đoàn phim như này là sao? Chuyên viên trang điểm không phải là phục vụ đoàn phim phục vụ diễn viên à? Chuyên viên trang điểm tính khí thế nào còn lớn hơn cả tôi, có phải 2 ngày nữa chị mang tóc giả là có thể thế vai nhân vật của tôi rồi?"

Lúc cậu nói lời này ngữ khí rất bình tĩnh, Oh Yoonhee nghe, tự dưng có hơi hoang mang. Chị ta sở dĩ dám trắng trợn không kiêng dè như vậy trong lúc hoá trang, không đặt Hyeonjoon vào mắt, cũng chỉ là vì cảm thấy Hyeonjoon dễ tính, còn là người mới, cái gì cũng không hiểu, dễ ức hiếp. Nhưng Hyeonjoon hiện tại đột nhiên sắc bén lên, nói cho cùng vẫn là diễn viên của đoàn phim – nam số 3, Oh Yoonhee không khỏi có chút hoảng.

Thời gian Oh Yoonhee ở trong giới so với Hyeonjoon lâu hơn, cho nên chị ta hiểu quy tắc trò chơi trong giới hơn Hyeonjoon, thời gian trang điểm của Hyeonjoon có vấn đề, Hyeonjoon không nhìn ra được, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian, thế nhưng Oh Yoonhee nhìn ra.

Mà vấn đề thời gian rõ ràng như vậy lại có thể xuất hiện trên bảng thông báo, nói rõ được trong đoàn phim có người nhìn cậu không vừa mắt, muốn chỉnh cậu, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, phó đạo diễn phụ trách thời gian cho diễn viên mở một mắt nhắm một mắt ngầm đồng ý.

Oh Yoonhee xem qua thông báo quay chụp, trừ thời gian hoá trang ở ngoài quay chụp sắp xếp, thời gian của Hyeonjoon đều bị rải rác, cho nên cậu chờ diễn so với ai khác đều lâu hơn, cậu diễn đêm so với ai khác đều nhiều hơn. Vậy nên, chị ta mới dám ở trước mặt Hyeonjoon làm càn như vậy.

Nhưng Hyeonjoon nói cho cùng vẫn là diễn viên của đoàn phim, cậu đi tìm phó đạo diễn lý luận chuyện này, phó đạo diễn đương nhiên sẽ không nói thời gian mình an bài có vấn đề, cũng sẽ không nói là có người muốn chỉnh cậu. Nếu như hắn không để ý chuyện này, cũng không để ý Hyeonjoon, vậy thì tất nhiên chị ta không có chuyện gì, nhưng một khi hắn muốn động viên Hyeonjoon, như vậy đơn giản, đem chị ta ra khai đao chịu tội.

Oh Yoonhee suy nghĩ rất nhanh, chị ta từ trước đến giờ khôn vặt. Chị ta thấy Hyeonjoon dễ ức hiếp, cảm thấy mình có thể bắt bí cậu, cho nên không coi Hyeonjoon ra gì, nhưng hiện tại Hyeonjoon lợi hại lên, chị ta tự biết mình không chiếm lý, vì vậy liền nói ngọt, "Được rồi Hyeonjoon, chuyện lúc trước là chị không đúng, chị mấy ngày nay tâm tình không được tốt, cho nên khó tránh khỏi có chút bực dọc, em đừng để bụng, sau này sẽ không như vậy đâu."

"Tôi lấy gì bảo đảm đây, bây giờ thì chị Oh nói vậy nhưng sau đó tâm tình lại không tốt, như vậy không phải sẽ ảnh hưởng tôi sao?"

"Làm gì có," Oh Yoonhee ôn nhu nói, "Hyeonjoon à, em coi như cho chị mặt mũi đi, em xem xem, hai ta cũng không phải nhân vật trọng yếu của đoàn phim, vì một chuyện nhỏ như này mà đến tai phó đạo diễn, những người khác sẽ nghĩ thế nào, phó đạo diễn khẳng định cũng thấy phiền. Em không phải là muốn chị chuyên tâm trang điểm cho em sao? Chị dụng tâm là được rồi, được không?"

Hyeonjoon thật sự không muốn để cho Oh Yoonhee trang điểm cho mình, một là mệt, hai là phiền phức. Nhưng Oh Yoonhee nói một câu rất đúng, hai người bọn họ cũng không phải nhân vật trọng yếu gì của đoàn phim, vì một chuyện nhỏ mà đến tai phó đạo diễn, đúng là không được tốt cho lắm. Hyeonjoon vốn cũng không phải người thích tính toán, hơn nữa đây là bộ phim đầu của cậu tại thế giới này, cậu không muốn lưu lại ấn tượng không dễ ở chung trong đoàn phim.

Vì vậy, Hyeonjoon miễn cưỡng đồng ý.

"Nếu chị Oh đã nói vậy, tôi cũng không cần bám riết không buông, chỉ hy vọng chị Oh nói được làm được, tôi không đè ép được chị nhưng đoàn phim có người đè ép được chị, đúng không?"

"Yên tâm đi, sẽ làm được." Oh Yoonhee bảo đảm nói.

Boseong nhìn Hyeonjoon hai tay đút túi, mới đi về phòng hóa trang, âm thầm kinh ngạc: Không nhìn ra anh Hyeonjoon bình thường ôn nhu dễ nói chuyện khi nóng giận còn rất doạ người.


Oh Yoonhee trải qua chuyện Hyeonjoon lần này, cũng coi như là nhận được giáo huấn, không tiếp tục hùa theo, không cố gắng trang điểm cho Hyeonjoon nữa, chỉ là chị ta có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là ai nhìn Hyeonjoon không vừa mắt, muốn chỉnh cậu. Oh Yoonhee mơ hồ có đáp án, lại không dám xác định, một bên hoá trang cho Hyeonjoon, một bên thờ ơ ăn dưa xem cuộc vui, muốn xem khi nào Hyeonjoon phát hiện, thời gian quay chụp của cậu cũng có vấn đề.

Hyeonjoon không ngốc, cậu mặc dù mới lần đầu đi đóng phim, nhưng bộ phim này cũng không phải chỉ có cậu là diễn viên, so sánh thời gian với diễn viên khác, Hyeonjoon cũng từ từ ý thức được thời gian của cậu phân tán. Cậu 9h giao trang, ngay sau đó 10h cậu lên diễn, nhưng chờ cậu quay xong phân cảnh này thì lần diễn tiếp theo là 10h tối. Như vậy cũng thôi, Hyeonjoon không rõ chính là rõ ràng một cảnh diễn buổi đêm, sao lại phải chia ra mấy ngày để quay, cậu quay hết 3 đêm liền, mỗi ngày quay chụp thời gian đều là 12h tối.

Bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, xếp trước cậu có rất nhiều người, nam nữ chính, nam nữ phụ, địa vị của những người này so với cậu đều lớn hơn, để cho bọn họ chờ mình, rõ ràng không thích hợp. Hyeonjoon chỉ coi chính mình là vai phụ, còn là người mới, không có danh tiếng gì, phó đạo diễn an bài thời gian, ưu tiên suy xét vai chính, đem thời gian của bọn họ an bài tương đối chặt chẽ, cho nên thời gian của mình mới phân tán như thế.

Cậu không coi là chuyện to tát, cũng không vì chuyện này đi tìm phó đạo diễn, để tránh lưu lại cho người khác hình tượng không chịu nổi khổ.


Thời điểm Lee Minhyeong gọi cho Hyeonjoon tán gẫu, Hyeonjoon đang chuẩn bị đi quay cảnh diễn đêm, cậu nhận cuộc gọi, tiếp chuyện với anh, "Tôi phải đi quay phim, chỉ có thể cùng anh nói đơn giản vài câu."

Lee Minhyeong nhìn đồng hồ đeo tay, "Đã sắp 11h còn quay?"

"Hôm nay có một diễn đêm."

"Vậy cậu đi quay đi, buổi tối trời lạnh, mặc thêm áo khoác, đem theo bình giữ nhiệt."

Hyeonjoon nghe vậy, cảm thấy có chút ấm lòng, hỏi anh, "Anh về nhà chưa?"

"Đang về đây, mới vừa cùng bọn Kim Geonwoo tụ tập, Park Dohyun kia lên cơn, làm ầm ĩ muốn hát suốt đêm, để tự cậu ta hát đi, tôi không hát."

"Anh uống rượu sao? Uống rồi không nên lái xe."

"Có uống một chút, cho nên để tài xế của quán lái đây, yên tâm đi, tôi là công dân tốt tuân thủ kỷ luật."

Hyeonjoon cười cười, "Vậy anh về nhà thì nghỉ ngơi sớm nhé."

"Ừ, cậu đi quay đi, hai ngày này tôi có thời gian sẽ tới thăm cậu."

"Thật không?" Hyeonjoon nghe anh nói là hai ngày này, có hơi kinh hỉ, "Là ngày nào vậy?"

"Cậu không chờ được muốn gặp tôi vậy à." Lee Minhyeong đùa cậu.

Hyeonjoon thầm nghĩ biết rõ còn hỏi, cậu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thừa nhận nói: "Có một chút."

"Chỉ có một chút?"

"Vậy anh thì sao, anh không muốn gặp tôi sao?"

"Tôi vẫn ổn," Lee Minhyeong cố ý nói, "Nếu không phải cậu vẫn luôn nhắc nhở tôi tham ban, tôi bận như vậy, khả năng đã quên chuyện này."

Hyeonjoon: "Lee tổng thực sự là trăm công nghìn việc."

"Hết cách rồi, công ty quá lớn."

"Vậy anh không cần đến, công ty quan trọng."

"Hay là cậu cho tôi chút kẹo đường, mê hoặc tôi một chút?"

Hyeonjoon hừ một tiếng, "Không có kẹo đường, chỉ có đạn pháo, bùm!"

Lee Minhyeong bật cười, cảm thấy cậu có chút đáng yêu.

"Giận rồi?"

"Không có."

"Còn muốn gặp tôi không?"

"Không muốn."

"Cậu mới vừa rồi không phải nói như vậy."

"Tôi vừa rồi nói cái gì sao? Tôi quên mất." Hyeonjoon cự không thừa nhận.

Lee Minhyeong cảm thấy cậu như vậy có chút tính trẻ con, nhưng mà rất đáng yêu, động viên nói: "Được được, không đùa cậu nữa, ngày mai hoặc là buổi chiều ngày mai đi, tôi đến sẽ gọi điện thoại cho cậu."

"Lee tổng có thời gian sao? Lee tổng vội như vậy, hay là thôi đi."

"Joonie, nói chuyện như vậy với papa sao?"

Hyeonjoon: "Joonie???"

"Hay là cậu muốn nghe tôi gọi cục cưng?"

Hyeonjoon:...

"Chọn một cái đi cục cưng, cho cậu tự chủ quyền lựa chọn."

Hyeonjoon: "Tôi thấy gọi tên đầy đủ rất tốt."

"Vậy làm sao có thể cho thấy tình phụ tử của chúng ta sâu đậm đây!" Lee Minhyeong nói xong, còn cố ý nói, "Đúng không, cục cưng?"

Hyeonjoon cạn lời, "Joonie đi."

"Nhưng tôi thấy cục cưng càng thân thiết hơn."

"Papa, không phải nói là cho tôi tự chủ quyền lựa chọn sao?!"

Lee Minhyeong thở dài, "Papa cho cậu quyền lựa chọn là một chuyện, cậu phải hiếu thuận papa là chuyện khác, như vầy đi, trước tiên theo ý cậu, chờ qua mấy ngày thì theo ý tôi."

Hyeonjoon:...

Hyeonjoon cảm thấy cậu khi mới bắt đầu không nên gọi Lee Minhyeong là kim chủ papa, lại càng không nên gọi tắt là papa, hiện tại hay rồi, nhũ danh cũng đã có!

Lee Minhyeong đùa giỡn người ta xong, nhắc nhở cậu, "Được rồi, cậu nên đi quay phim rồi, đi đi, nhớ mang theo áo khoác."

"Vậy tôi cúp đây, anh đi đường cẩn thận nhé."

"Yên tâm đi, papa của cậu có thể 1 đánh 5, vẫn là người khác nên cẩn thận thì hơn."

Hyeonjoon nở nụ cười, nói, "Về nhà rồi thì gửi tin cho tôi một tiếng." lúc này mới cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro