Chap 2: ❝ Làm ơn có ai đó hãy nắm tay em, đưa em thoát khỏi đây. ❞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về rồi?" Mẹ lạnh lùng nhìn em, ánh mắt sắc như dao găm.
"Dạ..." Em cố giữ bình tĩnh đáp. Nhưng trong lòng em biết, bão tố sắp sửa đổ xuống.

"Tao cho mày đi học là để bảo vệ và chăm sóc Taegon. Vậy mà giờ nó lại bị trường đình chỉ, mày giải thích đi rốt cuộc là như thế nào? Mày không cho tao được một lời giải thích hợp lý thì cút đi cho khuất mắt tao." Ánh mắt sắc như dao của mẹ như muốn lột trần mọi cảm xúc của cậu, khiến tim cậu đập mạnh trong lồng ngực.

"Con... con đã cố hết sức rồi... Taegon... em ấy tự gây chuyện với bạn học. Con không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ em ấy được," Minseok lí nhí đáp, đôi mắt nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Vô dụng!" Tiếng bố vang lên từ phía sau. "Mày chỉ có mỗi việc chăm sóc cho em mày mà cũng làm không xong. Tao không cần biết Taegon làm gì, tao chỉ cần biết tại sao mày không bảo vệ được nó? Mày là anh trai nó, là người phải đảm bảo rằng nó luôn được an toàn và không bị bất cứ ai làm tổn thương!"

"Nhưng... con cũng là con trai của bố mẹ kia mà," Minseok thì thầm, giọng nói run rẩy. "Con cũng có cảm xúc, có ước mơ, tại sao con không thể sống cho chính mình mà phải sống theo những gì bố mẹ mong muốn?"

"Đừng nói với tao về cảm xúc và ước mơ của mày!" Mẹ gằn giọng. "Mày không có quyền đó! Mày là đứa con nuôi, mày tồn tại để hỗ trợ cho con ruột của tao, để làm bàn đạp cho nó bước lên. Mày không xứng là một phần của gia đình này!"

Những lời nói ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim Minseok. Em đã biết sự thật đó từ lâu, nhưng việc nghe nó được thốt ra từ miệng người mà em đã gọi là mẹ khiến nỗi đau càng thêm sâu sắc.

"Con đã cố gắng trở thành đứa con hoàn hảo vì bố mẹ, nhưng con đâu có muốn sống như thế này!" Minseok hét lên, tất cả những uất ức bấy lâu nay bùng nổ. "Con không muốn trở thành công cụ để bố mẹ điều khiển! Con không muốn sống dưới cái bóng cậu cả bù nhìn nhà họ Ryu nữa! Con không muốn tiếp tục chịu đựng những áp lực và kỳ vọng vô lý mà bố mẹ đặt ra nữa!"

"Mày nghĩ tao cần nghe những lời đó sao?" Bố giận dữ lao tới, tay vung lên. Những cú đánh tới tấp giáng xuống người em. "Mày là ai mà dám lên tiếng chống đối tao? Tao nuôi mày để mày biết ơn, để mày phục tùng, chứ không phải để mày cãi lại tao!"

Mỗi cú đánh khiến Minseok cảm thấy như thể cơ thể mình đang bị nghiền nát. Em cố gắng che chắn cho bản thân, nhưng cơn đau từ những cú đấm, đá của bố mẹ khiến em gục ngã. Minseok nằm đó, đau đớn, tuyệt vọng, nhưng sâu thẳm bên trong, em cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Có lẽ, đây chính là điểm tận cùng của em, khi tất cả sự chịu đựng đã chạm ngưỡng.

Đêm đó, Minseok trở về phòng, cơ thể đau nhức nhưng tâm hồn lại trống rỗng. Em chầm chậm bước đến bên tủ ngay cạnh đầu giường và mở hộc tủ ra. Thứ xuất hiện ngay trước mắt thật sự khiến người khác sợ hãi, không biết em đã trải qua những điều gì. Trong tủ là rất nhiều loại thuốc ngủ được xếp chồng lên nhau, chúng đều đã trống rỗng. Em đã phải trải qua nhiều áp lực, mệt mỏi, tiêu cực đến mức nào mà phải sử dụng đến thuốc ngủ - thứ thuốc đắng ngắt và đọc hại. Em nhìn vào lọ thuốc ngủ còn khá nhiều trong hộc, ngón tay run rẩy với lấy nó. Những viên thuốc nhỏ xíu nhưng đầy uy lực ấy là lối thoát duy nhất mà em có thể thấy trước mắt.

"Chỉ cần uống chúng... và mọi đau đớn sẽ kết thúc..."

Minseok đổ ra một nắm thuốc và nuốt vào. Em không cảm thấy gì ngoài sự mệt mỏi tột cùng. Đôi mắt dần khép lại, bóng tối bao trùm lấy thân thể nhỏ bé ấy, mang em vào một giấc ngủ sâu thẳm.

——————————

Nhưng khi mở mắt, em không thấy bóng tối của cái chết mà mình mong đợi. Thay vào đó, em thấy mình đứng giữa một mê cung lạ lẫm, u ám và lạnh lẽo. Minseok nhìn quanh, cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy em. Đây không phải là nơi mà em mong đợi, nhưng cũng không phải là nơi em muốn rời xa. Dù sao, em đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thoát khỏi những áp lực và đau đớn mà mình đã phải chịu đựng quá lâu.

Sâu thẳm trong lòng, Minseok biết rằng đây có lẽ chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thoáng qua, đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi. Em không biết liệu mình sẽ thức dậy hay sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, em có thể tìm thấy sự yên bình mà mình đã khát khao bấy lâu.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, sự bình yên ấy nhanh chóng tan biến. Mê cung này không hề đẹp đẽ như em tưởng. Cảm giác u tối, lạnh lẽo khiến em sợ hãi, và em biết mình không thể ở lại đây. Em cần rời khỏi nơi này.

Em không biết mình đã chạy bao lâu và bao xa, nhưng mê cung này như muốn nuốt chửng lấy em. Không có lối thoát, không có chốn dung thân. Dù là trong mơ hay ngoài đời, dường như số phận vẫn không mỉm cười với em. Sao em lại phải chịu đựng những điều này cơ chứ? Kiệt sức, Minseok gục đầu, tiếng khóc nấc lên trong tuyệt vọng.

"Làm ơn... có ai đó hãy nắm tay em, đưa em thoát khỏi đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro