Chap 3: ❝ Tớ là Minhyung... Lee Minhyung ❞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minseok kiệt sức, mắt nhòa đi, trái tim em giờ đây ngập tràn sự tuyệt vọng. Nhưng trong khoảnh khắc tối tăm ấy, em bỗng cảm nhận được một bàn tay dịu dàng đặt lên vai mình.

"Cậu sao vậy?" một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Minseok ngẩng đầu lên, nhìn qua làn nước mắt mờ đục. Trước mặt em là một cậu bạn trạc tuổi tuy nhiên lại cao lớn hơn em nhiều, mái tóc đen mềm mại và đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao trong đêm tối. Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt bạn như xua tan đi màn sương lạnh lẽo trong mê cung này.

"Cậu... cậu là ai?" Em thốt lên, giọng run rẩy.

"Tớ là Minhyung... Lee Minhyung," cậu bạn đáp, đôi mắt ánh lên vẻ thân thiện. "Cậu có cần giúp đỡ không?"

"Giúp... tớ?"

"Đúng vậy. Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này." Minhyung chìa tay ra, nụ cười vẫn không rời khỏi môi. "Nắm tay tớ nhé, tớ sẽ giúp cậu rời khỏi đây"

Minseok chần chừ trong giây lát, nhưng rồi em cũng đưa tay nắm lấy tay bạn. Bàn tay của Minhyung ấm áp lắm, khác hẳn với sự lạnh lẽo mà em đã cảm nhận từ lâu trong thế giới của mình. Khi hai bàn tay chạm nhau, mọi thứ xung quanh dường như biến đổi. Mê cung tối tăm kia dần tan biến, thay vào đó là một không gian đầy hoa và tràn ngập ánh sáng.

"Đây là..." Minseok ngạc nhiên nhìn quanh. Khung cảnh giờ đây thật yên bình, khác xa với những gì em vừa trải qua.

"Đây là thế giới của tớ" Minhyung nói, tay vẫn nắm chặt tay em. "Ở đây, cậu sẽ không phải lo lắng về những áp lực hay sự đau đớn nào nữa. Tớ sẽ ở bên cậu, cậu không còn cô đơn nữa đâu."

Minseok nhìn bạn, lòng tràn ngập cảm giác mà trước nay chưa từng có, một sự ấm áp. Em đã quen với việc chịu đựng một mình, nhưng giờ đây có ai đó đứng bên cạnh, cùng chia sẻ nỗi đau và sự mệt mỏi. Em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người như Minhyung trong giấc mơ này.

"Minhyung... cảm ơn cậu," Minseok thì thầm, em nằm xuống, đôi mắt dần khép lại, cảm nhận được sự bình yên thật sự lần đầu tiên sau bao nhiêu năm.

——————————

Đột nhiên, em tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời rọi qua cửa sổ đánh thức em khỏi giấc mơ tươi đẹp. Đầu óc em còn hơi mơ hồ về những gì đã xảy ra trong giấc mơ, nhưng tên của bạn vẫn in đậm trong tâm trí em: Lee Minhyung.

Em nhớ lại từng lời Minhyung đã nói. Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác ấm áp và những lời động viên của Minhyung dường như đã tiếp thêm cho em sức mạnh mà em chưa từng có.

——————————

Những đêm sau đó, Minseok vẫn tiếp tục gặp lại Minhyung trong mơ. Cứ mỗi khi đôi mắt mệt mỏi của em nhắm lại, cánh cửa dẫn vào thế giới của bạn lại mở ra, đưa em trở về nơi yên bình mà em có thể tìm thấy sự an ủi.

Minhyung vẫn luôn ở đó, đứng đợi em với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng. Mỗi lần gặp nhau, cả hai lại cùng trò chuyện, chạy nhảy, và khám phá những khung cảnh yên bình mà em không bao giờ có được trong thực tại.

"Minseok ah cậu biết không? Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng cậu có quyền lựa chọn cách sống cho chính mình," Minhyung đã nói với em khi họ ngồi cạnh nhau dưới một tán cây rợp bóng mát, gió nhẹ khẽ lướt qua. "Cậu không phải là công cụ để làm hài lòng người khác. Hãy nhớ rằng cậu xứng đáng với một cuộc sống tự do."

Minseok lặng thinh nghe những lời ấy, tim đập rộn ràng. Dù trong thâm tâm, em biết rằng thế giới này chỉ là ảo ảnh, nhưng những lời của Minhyung lại như cơn mưa mát lành làm dịu đi sự khô khốc và mệt mỏi trong lòng em.

Khi em kể về những lần bị Taegon bắt nạt và bố mẹ chửi rủa, Minhyung chỉ lặng lẽ nắm lấy tay em, đôi mắt cậu ánh lên vẻ buồn bã.

"Minseok, cậu không cần phải chịu đựng những điều này mãi mãi. Cuộc sống của cậu không thuộc về họ. Mỗi người đều có một giá trị riêng, và cậu cũng vậy. Hãy tìm lấy con đường của mình, dù nó có khó khăn đến đâu. Tớ sẽ luôn ở bên cậu mà."

Minseok cảm thấy bản thân em đã mạnh mẽ hơn sau mỗi cuộc gặp. Từng lời của Minhyung như gợi mở một cánh cửa mới, đưa em từng bước ra khỏi bóng tối của cuộc đời tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro