Chương 7: Ngày chia đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn xuất viện rồi, trời nắng chang chang như ngày hôm ấy, ngày mà cậu bỏ hắn cho đến tận bây giờ. Hắn tựa đầu vào cửa kính xe, Wooje lái xe ra sân bay nơi có Hyeonjun đợi sẵn với vé máy bay trên tay. Hai hàng cây bên đường giống y hệt lối vào Ryu gia, gợi lên trong hắn một kí ức hắn chẳng biết mình còn nhớ.

Hắn gặp Minseokie vào một ngày không mấy vui vẻ cho lắm, bố mẹ hắn hằng tháng vẫn gửi tiền về đều đặn, nhưng ngoài tiền ra thì không gửi cho hai anh em hắn bất cứ thứ gì. Đúng là, những đứa trẻ thiếu tình thương chỉ còn cách nương vào nhau mà sống.

Hắn cũng phải kiếm tiền, để lỡ may làm sao vẫn còn có thể xoay sở được. Chính vì thế, hắn viết nhạc, rồi hắn đem những bài hát của mình đến một vài quán café nhỏ trong thành phố, hắn hát ở đó mỗi giờ tan tầm.

Ngày hôm ấy sau khi đi làm về, hắn nhìn thấy Wooje ngồi ngoài cửa ra vào, tay vẫn cầm một bó hoa nhỏ xinh. Hắn nhíu mày, thắng bé muốn xin hắn cái gì sao?

      "Anh ơi? Anh có thể đưa em đến địa chỉ này không, mẹ của bạn em mất rồi"

Hắn nhìn thằng bé, thở dài một cái rồi đưa bàn tay đặt lên vai đứa em trai bé bỏng.

      "Đợi anh một chút"

Hắn không có vest, cái áo vest duy nhất hắn có là áo khoác ngoài của bộ đồng phục. Hắn nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ trên giường, miễn cưỡng mặc vào, khoác thêm chiếc áo vest và đưa Wooje đi.

Đường đi mưa như trút nước, hắn nghĩ thầm với bộ dạng kém chỉnh tề đến thế này sẽ làm em trai hắn mất mặt, nhưng tới nơi hắn mới biết, sự xuất hiện của hắn mới gọi là mất mặt.

Biệt thự Ryu gia dường như nguy nga tráng lệ hơn những gì hắn tưởng tượng, tại sao Wooje lại quen đứa bạn thế này chứ? Hai bên cỏ được cắt tỉa bằng phẳng như nền gạch, cảm tưởng như có thể dẫm lên mà đi vậy.

Bên trong toàn những quan khách tai to mặt hớn hắn chỉ thấy trên tivi, thẳng lối vào là một gian phòng rất đông người, đằng sau quan tài là một bàn sính lễ đầy đủ các thứ từ hoa quả bánh trái cho đến lẵng hoa và cả tiền. Một đứa bé nhỏ nhắn đang đứng đó, tay dụi lên mắt, lau đi hai hàng nước trong veo, ngay khi hắn bước vào, hắn thấy đứa trẻ đó gọi "Wooje à"

Thì ra, đây là Ryu gia, nhà của Ryu Minseok, người mà sau này hắn sẽ yêu đến cuối đời.

***

Từng tầng mây bao quanh máy bay, ánh sáng bao phủ lên hàng ghế trống, chạm vào đôi mắt hắn, đôi mắt nãy giờ vẫn nhìn vào hư không như tìm kiếm trong vô vọng một kì tích. Hắn hít một hơi sâu, mùi máy bay làm hắn đau đầu, nhưng so với nỗi nhớ hắn dành cho cậu thì chút khó khăn này chẳng là gì, hắn đợi cậu sáu năm, thêm một vài tiếng thì có sao?

Là hành khách duy nhất còn thức khi trời dần về đêm, tiếp viên cất tiếng hỏi thăm hắn xem có cần thêm gì không, nhưng hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đã thử cố, nhưng hắn không ngủ được

Máy bay đáp xuống mặt đất sau mười bảy tiếng bay và hơn năm tiếng đổi chuyến, mặt trời bắt đầu lặn, màn đêm lạnh lẽo bao trùm Minneapolis, Minnesota.

      "50 Bang, sao cứ phải chọn nơi xa đến thế nhỉ, nếu chọn Washington DC hay New York chẳng phải sẽ có dịch vụ y tế tốt hơn hay sao?"

Phá tan không khí im lặng trên xe, Wooje cố bắt chuyện với người không hề chợp mắt chút nào từ hôm qua đến giờ

      "Không phải làng quê thanh bình, không hẳn là thành phố quá sầm uất, không khí trong lành, nhiệt độ cũng từa tựa nơi em ấy sinh ra, quá hợp với tính cách tự do của em ấy. Hơn nữa, với bác sĩ giỏi như Sanghyeok và tiền tài của Ryu gia còn sợ em ấy thiếu thốn gì sao?"

Sau câu trả lời của Minhyeong, Wooje nhất thời lúng túng không biết làm gì, mở máy thử gọi cho Sanghyeok. Không khí trong xe chợt trở nên căng thẳng, Hyeonjun, dù là người yêu của Wooje, nhưng tần suất gặp mặt Minhyeong chưa nhiều, hơn nữa, nhìn dáng vẻ hắn hiện giờ, không ai có thể nói là không sợ. Bắt gặp vài lần Hyeonjun như muốn nói gì đó, cứ nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy ánh mắt hắn lại đảo mắt nhìn đi.

      "Tôi biết cậu định nói gì, nhưng đừng bảo tôi nghỉ ngơi Hyeonjun ạ, cậu lo cho tôi và Minseok, nhưng đổi lại là Wooje đang nằm trên giường bệnh, thì cậu còn ngủ nổi không?"

Hyeonjun thôi không nhìn nữa, đổi lại là Wooje sao? Chắc chắn gã chẳng thể giữ được bình tĩnh như hắn hiện giờ mà để người khác lái xe.

"Tút... Tút..."

Hồi chuông vang lên như thúc giục, năm cuộc gọi, Sanghyeok đều không nhấc máy, đối với một bác sĩ, thì đây là bình thường đúng không? Wooje tự trấn an cái cảm giác nôn nao trong người, càng không muốn nghĩ thì tâm trí em càng hướng đến việc Minseok xảy ra chuyện rồi.

Điện thoại Hyeonjun bỗng rung lên, là Sanghyeok gọi, nghĩa là anh đang né tránh cuộc gọi của Wooje, Hyeonjun nhìn Wooje rồi tấp vào lề đường, mở loa ngoài lên nghe.

"Hyung? Có chuyện gì không?"

Sanghyeok ngập ngừng như chẳng muốn nói, vừa nghe câu đầu tiên, ánh mắt hắn dời từ cửa sổ về nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay Hyeonjun.

"Em xuống bệnh viện được không? Minseokie không ổn cho lắm, sáng nay nằm tại nhà thì thằng bé vẫn có vẻ thở đều, nhưng từ chiều đến giờ ngừng tim hai lần rồi, may mà anh có ở cạnh. Với cả, đừng dẫn Wooje theo, có cuộc gọi nhỡ của thằng bé, có lẽ chuyện này lộ với Minhyeong rồi"

Hyeonjun "vâng" một tiếng rồi tắt điện thoại, đạp ga lái đi, hắn thôi nhìn ra cửa sổ, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, nắm chặt trong tay

"Chẳng nhẽ, anh lại đến muộn sao"

Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, trong khi thứ tiếng Anh thuần thục của Hyeonjun được trôi chảy nói ra với nhân viên quầy thông tin, hắn nhìn thấy Sanghyeok mặc áo blu trắng bước ra từ thang máy. Sanghyeok tiến đến, lọt vào tầm mắt của cả ba, nhìn Hyeonjun đang cúi gằm mặt xuống đất, một tay nắm nhẹ gấu áo Wooje.

Chẳng nói chẳng rằng, Sanghyeok quay lưng lại bước đi, còn hắn cứ vậy mà đi theo, một câu cũng tuyệt nhiên không hỏi. Ừ, vì Minseok còn sống là được rồi, để được gặp cậu thì bảo hắn làm gì hắn cũng làm.

***

Posted on 6/1/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro