Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21


Tình cảnh căng thẳng một hồi, vô luận đội trưởng hỏi thế nào, Ryou đều là một thái độ không hợp tác không sao cả, tức đến đội trường không ngừng gào thét, lại không có biện pháp.

"Đội trưởng, anh bớt giận nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ khuyên cậu ấy." Mokukoo dè dặt mở miệng, cô biết rõ đội trưởng ghét nhất những người hít thuốc phiện, làm nghề mại ***, anh ta cho rằng những người đó đã vô phương cứu được, vì một chút lợi ích mà hại người hại mình, nhưng Lori hẳn không phải là người như vậy, mặc dù không có chứng cớ gì, Mokukoo vẫn tin tưởng.

Đội trưởng liếc Mokukoo, gật gật đầu: "Nhờ cô, tôi đi ra ngoài làm chút chuyện."

Mokukoo rót một ly cà phê, đưa đến trước mặt Lori.

"Ah, cám ơn!"

Lori thoạt nhìn cũng rất mệt mỏi, nhưng cậu vẫn nặn ra một nụ cười, rất có lễ phép nói lời cảm ơn Mokukoo.

"Không cần khách sáo." Nhìn Lori gần như vậy thật kinh diễm ah, nhưng chính sự quan trọng, Mokukoo nhắc nhở bản thân: "Là thế này, vụ án của cha đã được xác định là mưu sát, trên người nhiều chỗ bị tổn thương, vết thương trí mạng chính là chỗ bị đập mạnh ở sau đầu, chứng minh là có người cố ý làm."

Ryou có chút ngạc nhiên nhìn Mokukoo, cậu không nghĩ đến nữ cảnh sát sẽ nói với cậu những điều này.

"Ông ấy... Chết rất đau đớn sao?" Ryou chần chừ cả buổi, vẫn là hỏi ra câu này.

"Tổn thương này bình thường sẽ không dẫn tới mất mạng lập tức, trì hoãn khoảng 10 đến 20 phút, nhưng khi đó cũng có thể đã không có ý thức gì rồi." Mokukoo dùng từ châm chước, sợ Lori quá khổ sở.

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này Ryou trầm mặc chốc lát: "Tôi có thể hút thuốc không?"

Mokukoo gật gật đầu, lúc này cô sao có thể để ý chuyện nhỏ nhặt này.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nhưng Ryou hiện tại cũng cho người ta cảm giác vô cùng buồn khổ, cậu nhìn như cực kỳ chuyên tâm hút thuốc, thế nhưng lông mày nhíu chặt biểu lộ cậu có tâm sự nặng nề.

"Uhm, có lẽ tôi hơi nhiều chuyện, nhưng cha cậu nhìn thấy cậu bây giờ hẳn là rất buồn a!" Mokukoo lấy dũng khí nói, "Dù sao làm cha mẹ, ông ấy không hi vọng cậu có thể báo thù cho ông, nhưng nhất định sẽ hi vọng cậu hạnh phúc."

"Cha sao?" Ryou cười khổ, "Ông ấy quá yếu đuối, nên bao giờ cũng bị người bắt nạt, tôi từ nhỏ đã thề khi lớn lên quyết không giống ông, nhưng bây giờ xem ra, là tôi ngây thơ quá mức rồi!"

"Nếu tôi có thể tìm được chứng cớ không có mặt, vậy có thể lập tức rời đi phải không?" Đưa thuốc lên miệng hút một hơi, Ryou thay đổi đề tài hỏi Mokukoo.

Đúng vậy, cậu không thể tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian, Ryou muốn tìm những người kia hỏi rõ, tại sao bọn họ không chịu buông tha cha mình? Dù sao mình cũng không cần cái mạng này, cùng lắm thì đến lúc đó mọi người cùng nhau chết!

"Đương nhiên, chỉ cần làm một vài thủ tục là có thể đi rồi." Mokukoo không biết Ryou vì sao đột nhiên muốn khai, nhưng vẫn rất vui vẻ, dù sao vẫn chống cứng cũng không phải là biện pháp.

Xin lỗi, Edgar, hi vọng tôi còn có cơ hội giáp mặt anh giải thích, Ryou lấy điện thoại ra.

"Ah, thực xin lỗi, trong cục có quy định, lúc lấy chứng cứ không thể dùng điện thoại của đương sự hoặc qua tay đương sự." Mokukoo thấy Ryou muốn gọi điện, lập tức ngăn lại: "Có thể nói tên họ và số điện thoại của đối phương cho tôi biết không? Trong cục có quy định nghiêm ngặt với chuyện này, những thông tin được cung cấp tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, mong cậu tin tưởng!"

Có lẽ là sợ thông đồng lời khai hoặc có ám chỉ trong lời nói đi, Ryou lắc đầu, không có biện pháp, cầm lấy bút sao chép tên Edgar và số điện thoại di động vào giấy."Ách, anh ấy chỉ biết tôi tên Lori, xin đừng hỏi tên thật của tôi." Ryou viết xong, nghĩ nghĩ, lại viết thêm nghệ danh của mình trên tờ giấy.

Trời ạ! Mokukoo mở to mắt, là Edgar, nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới nhân chứng của Lori lại có thể là y. Nếu nói vừa rồi là hạnh phúc, vậy bây giờ mình hạnh phúc gấp đôi rồi, vậy mà có cơ hội tiếp xúc cùng siêu có khí thế với quỷ súc công nổi tiếng Edgar... Đột nhiên thấy Ryou nhìn chăm chú có chút nghi ngờ, Mokukoo nhanh chóng ngoan ngoãn thu hồi bộ dạng hủ nữ của mình.

"Tôi lập tức liên hệ anh ta, một hồi sẽ có kết quả." Mokukoo cố bình tĩnh cười cười với Ryou, cầm tờ giấy đi đến phòng liên lạc gọi điện thoại.

Trên đường trở về, Mokukoo vừa vặn đụng phải đội trưởng.

"Thế nào? Có chút thu hoạch chưa?"

"Ah, Nishikawa Ryou cung cấp một nhân chứng có thể chứng minh cậu ấy không có mặt, đã liên lạc, anh ta nói anh ta lập tức chạy tới." Mokukoo thận trọng nói, hẳn là vội vàng lòng như lửa đốt, vẫn không biết Edgar và Lori quan hệ tốt như thế, vừa nghe Lori có việc, bộ dáng Edgar sốt ruột vậy, khiến người ta không hiểu lầm cũng khó.

"Làm tốt lắm, xem ra phụ nữ cùng trẻ con dễ nói chuyện hơn a!" Đội trưởng cảm khái một câu, "Nhưng vụ án này thật sự có điểm khó giải quyết, một chút manh mối cũng không có, một lát xem ra vẫn phải đi điều tra đứa bé kia, cảm thấy còn có chuyện quan trọng gì đó cậu ta chưa nói cho chúng ta biết."

Hai tiếng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, dù sao đội trưởng vẫn không moi được thêm tin tức hữu dụng gì từ trong miệng Ryou.

Đột nhiên, điện thoại Ryou vang lên, có thể bắt sao? Ryou ngẩng đầu nhìn nhìn cảnh sát.

Đội trưởng bây giờ bó tay rồi, khoát khoát tay, dù sao hiện tại tình nghi của Ryou đã rất nhỏ rồi, tùy ý cậu đi!

Lúc nhìn thấy hiển thị dãy số gọi tới, khuôn mặt Ryou thoáng trầm xuống, vậy mà sẽ là gã a?

Ryou tiếp điện thoại, nhưng không mở miệng nói chuyện.

"Ryou sao? Hiện tại mọi việc vẫn tốt chứ? Đang làm gì à?" Giọng Kuroryu vang lên truyền từ đầu kia điện thoại.

"Có chuyện gì sao?" Ryou lạnh lùng hỏi.

"Ha ha" Kuroryu không nghĩ tới Ryou phản ứng như vậy, cười khan một tiếng, mới nói tiếp: "Chuyện của cha cậu tôi đã nghe nói rồi, rất lấy làm tiếc!"

"Tại sao?" Ryou cắn chặt răng bật ra hai từ, tay kia đã nắm chặt thành quyền, nếu hiện tại Kuroryu ở trước mắt, khó bảo đảm cậu không vung một quyền.

Biểu hiện không bình thường của Ryou cũng khiến đội trưởng cùng Mokukoo chú ý, bọn họ nhìn nhau, không nói chuyện, nhưng bắt đầu chú ý cao độ mỗi câu nói của Ryou.

"Không phải chúng tôi làm, tôi đoán cậu sẽ hiểu lầm, nên mới điện thoại cho cậu." Kuroryu ở bên kia dường như thở dài một tiếng: "Cậu nghĩ xem, chỉ cần cậu còn ở còn tiền, chúng tôi không có bất kỳ lý do gì đi tìm cha cậu gây phiền toái, huống chi việc ngu ngốc giết gà lấy trứng này."

Ryou không tỏ thái độ, tuy Kuroryu nói có tình có lí, nhưng cậu dựa vào căn cứ nào tin tưởng lời nói một phía của gã.

"Còn có một việc" nhưng Kuroryu cũng không thèm để ý việc Ryou có tin hay không, hôm nay mục đích chủ yếu của gã là cái này: "Tuy không biết là ai giết cha cậu, nhưng tôi có một manh mối quan trọng, chỉ xem cậu có muốn hay không!


Chương 22


"Ông muốn gì?" Ryou có chút chết lặng, cậu không biết giờ khắc này bản thân còn thứ gì để Kuroryu cảm thấy hứng thú.

"Ha ha, tôi là không có chỗ nào tốt chỉ yêu tiền" thực tế Kuroryu đã sớm chắc chắc Ryou sẽ cùng gã thực hiện giao dịch này: "Đương nhiên tình huống của cậu tôi rất rõ ràng, cũng sẽ không quá mức làm khó cậu, chỉ là tin tức tôi cung cấp có thể cho cậu một cơ hội phát tài. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu thật như vậy, ngoại trừ trả cả vốn lẫn lãi của khoản nợ ban đầu, tôi còn muốn lấy 50% như tiền thù lao."

"Được, tôi đáp ứng ông!" Không phải chỉ là đòi tiền sao, Ryou không chút do dự đáp ứng Kuroryu.

"Được, rất thẳng thắn!" Kuroryu thật sự rất tán thưởng cá tính của Ryou, chỉ tiếc cậu nhất định không bằng lòng theo mình lăn lộn hắc đạo: "Tôi đây cũng sòng phẳng chút, cha cậu ngày hôm qua gọi cho tôi, nói ông ta có tiền rồi, có thể trả ngay hết nợ."

Ryou nhíu mày, cha sẽ không nói dối, hơn nữa theo sự gan dạ của ông, nếu không phải thực sự có tiền trả, tuyệt đối sẽ không dám chủ động gọi điện thoại cho Kuroryu.

"Ông ấy còn nói gì nữa không? Cha tôi... Có hỏi thăm tôi không?" Ryou bất ngờ hỏi một câu gần như hoàn toàn không liên quan vụ án này.

"Cậu biết, tôi vì phòng ngừa có người quịt nợ, tất cả điện thoại đều có ghi âm, cha cậu cũng không ngoại lệ." Kuroryu không trực tiếp trả lời Ryou, "Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn sẽ mở cho cậu nghe trước a!"

"Tôi là Kuroryu, xin hỏi ai thế?"

"Kuro... ryu, tôi là... Nishikawa Shingo." Một giọng nói sợ sệt vang lên, khiến trái tim Ryou lỗi một nhịp, đúng là cha.

"Shingo? Gan mày cũng lớn nha, cư nhiên còn dám gọi cho tao!"

"Xin... lỗi, nhưng tôi bây giờ có tiền trả rồi, tôi có thể trả cho ông ngay lập tức."

"Láo a, bản lĩnh của mày tao còn không biết sao, mày làm gì có nhiều tiền như vậy?"

"Thật sự, tôi thật sự có tiền, tôi thật có thể lập tức trả tiền cho ông, ông ngàn vạn lần đừng đi tìm Ryou gây phiền toái!"

"Hừ, trước trả tiền rồi nói sau!"

"Ông... ông đã làm gì với Ryou?" thanh âm vốn yếu ớt đột nhiên trở nên bắt đầu kích động.

"Yên tâm đi, ít nhất bây giờ nó không thiếu tay thiếu chân."

"Là cha hại con... Ryou, con của cha... Đều do cha vô dụng ah..."

"Gào khóc cái gì ah, Shingo mày đang ở đâu? Lúc nào đem tiền tới?"

"... Tôi ở hoa..."Thanh âm đột nhiên gián đoạn, sau đó truyền đến âm thanh đập nện liên hồi, còn có loáng thoáng tiếng người, cuối cùng thì chỉ còn âm thanh đô đô di động bị treo.

"Ryou, cậu còn ở đó không?" Giống như từ ác mộng trở lại hiện thực, thanh âm Kuroryu vang lên bên tai Ryou.

"Đưa cuốn băng cho tôi, thứ ông muốn tôi nhất định cho." Ryou chưa bao giờ nôn nóng như vậy, giọng cậu thậm chí có một tia run rẩy.

"Được, tôi sẽ nhờ công ty chuyển phát nhanh gửi máy đến hộp thư nhà cậu." Kuroryu dường như cũng hiểu được tâm tình Ryou, không nói nhảm, thu xếp xong thì ngắt điện thoại.

Ryou cất điện thoại, hai tay che mặt, cậu khóc, tuy cậu không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng bả vai rung động kịch liệt tiết lộ sự yếu ớt của cậu lúc này.

Cha, ông chưa từng vứt bỏ mình, ông vẫn luôn lo lắng cho mình; cha, con thà rằng không cần tiền, con thà rằng quay GV cả đời, chỉ cần cha có thể trở về; cha, cha trở về đi, con rất nhớ cha, con không muốn một mình...

Đội trưởng và Mokukoo bị sự bi thương bất ngờ của Ryou dọa sợ, muốn đến an ủi rồi lại không biết khuyên nhủ gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên.

"Thực xin lỗi, đội trưởng, có người tìm!" Một người cảnh sát mở cửa, lại bị tình cảnh bên trong làm cho hoảng sợ.

"Lori!" Người phía sau hắn lại phản ứng nhanh hơn, Edgar đẩy vị cảnh sát chắn trước mặt ra, bước vào.

Dường như cho rằng cảnh sát ức hiếp Ryou, Edgar hung hăng trừng mắt liếc đội trưởng và Mokukoo, sau đó nửa quỳ trước mặt Ryou, dùng tay nắm chặt hai tay đang che khuất mặt của Ryou, mềm mỏng nói: "Lori, tôi tới rồi, đừng sợ!"

Nhưng Ryou cũng không ngẩng đầu nhìn Edgar, cậu vẫn duy trì tư thế vùi đầu thút thít.

Edgar không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, lấy tay vuốt nhẹ lưng Ryou, im lặng an ủi.

Qua hồi lâu, Ryou mới dần dần bình tĩnh trở lại, cậu bỏ tay xuống, nhanh chóng dùng tay áo lau lau mặt, Edgar vừa dùng tay thay cậu lau vệt nước mắt còn lưu lại, vừa ân cần hỏi han, như là khỏe chưa hoặc là còn chỗ nào khó chịu không.

Ryou bướng bỉnh lắc lắc đầu, nói mấy câu với Edgar, mặt Edgar tuy có ưu sắc, nhưng vẫn đứng dậy bước sang một bên.

"Cha tôi" hơi bình tĩnh cảm xúc một chút, Ryou mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhắc đến cha thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào: "Cha tôi trước đó mượn một khoản vay nặng lãi, chủ nợ nói ngày hôm qua nhận được điện thoại của ông, nói là đã chuẩn bị tiền, có thể trả nợ bất cứ lúc nào."

Đội trưởng và Mokukoo nhìn thoáng nhau, trên thi thể Nishikawa Shingo, không có phát hiện bất luận tiền mặt hay sổ tiết kiệm, có lẽ đây chính là điểm đột phá của vụ án.

"Cha cậu còn nói gì không?" Giọng điệu đội trưởng rất mềm mỏng, lúc này hắn biết mình đã hiểu lầm Ryou, đứa bé này sống cũng không dễ dàng gì, những đứa trẻ cùng tuổi còn đang nũng nịu chơi đùa, mà cậu ta lại phải đeo trên lưng bao nhiêu thứ như vậy, hèn chi đối với bất cứ người nào cũng không tín nhiệm.

"Ông ta có ghi âm điện thoại đầy đủ, một hồi sẽ đưa đến nhà tôi, tôi dẫn mọi người đi lấy." Ryou nghi ngờ đó chính là lời nhắn lại cuối cùng của cha, không chừng có manh mối của hung thủ, nếu không phải Kuroryu làm, vậy hiện tại cậu duy nhất có thể trông cậy chính là cảnh sát.


Chương 23


"Sắc mặt cậu rất không tốt đấy, ăn gì chưa?" Edgar cau mày, Lori có điểm là lạ, từ khi trở về nhà trọ đưa băng ghi âm cho cảnh sát, cậu nửa tựa ở đầu giường ngẩn người, không nói một tiếng.

"Ah, không sao, tôi không đói." Nghe được câu hỏi của Edgar, Ryou mới có chút phản ứng: "Hôm nay quá làm phiền đàn anh rồi, hơn nữa thật xin lỗi chưa được anh cho phép đã nói số di động của anh cho người khác biết."

"Khách sáo với tôi làm gì, sau này đừng kêu đàn anh, cứ gọi tôi Edgar a!" Edgar nhẹ xoa tóc Ryou, "Chuyện khẩn cấp, tôi sao có thể trách cậu. Đúng rồi, cậu đừng muốn đáng trống lãng, hôm nay đã ăn gì chưa?"

"Chưa, nhưng tôi thật sự không đói." Ryou lắc đầu, cảm thấy mình như vậy không đúng, sau đó lại giải thích thêm một câu.

"Vậy sao được, thế nào cũng phải ăn một chút, trong nhà còn có gì không?" Edgar đứng lên, ra vẻ muốn đi tìm thức ăn.

"Có lẽ chỉ có mấy gói mì tôm a, tôi gần đây đều ở ký túc xá." Ryou nghĩ nghĩ, kéo Edgar lại: "Tôi gọi bên ngoài, phía dưới có một cửa hàng tiện lợi hương vị cũng được a."

Edgar thấy Lori bắt đầu gọi điện thoại, nội tâm rất khó chịu, nhà trọ này tuy nhỏ, nhưng được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, thậm chí chậu hoa trên bàn cũng đang nở rộ xinh tươi, Lori mặc dù ở ký túc xá công ty, mà vẫn thường xuyên trở về quét dọn, cậu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn đợi chờ cha trở về nhà!

Cơm đã đến, mặc dù có Edgar nhắc nhở, nhưng Ryou vẫn ăn rất ít, đều còn lại hơn phân nửa.

Edgar bất đắc dĩ, đừng thấy bình thường Lori một bộ trưởng thành hiểu chuyện, đụng vào tính trẻ con thì còn bướng bỉnh hơn người khác.

"Còn nhớ rõ cái này không?" Edgar chỉ chỉ vòng tay trên cổ tay mình, "Cậu cũng đừng đổi cho tôi rồi thì quên mất ý nghĩa của nó."

Ánh mắt Ryou nhìn chằm chằm vào vòng tay, làm cho người ta cảm giác ánh mắt của cậu đã xuyên qua.

"Edgar, anh hiểu cảm giác này không? Giống như bốn phía chung quanh toàn là bóng tối, một chút ánh sáng cũng không có." Bỗng nhiên, Ryou hỏi một vấn đề dường như không có bất cứ liên quan nào đến vòng tay.

Ryou vốn chỉ bộc lộ cảm xúc, cũng không hi vọng Edgar có thể cho đáp án, ai ngờ nghe được câu này, Edgar đầu tiên lấy ra một điếu thuốc châm lên, mới sắc mặt ngưng trọng trả lời: "Có phải giống như đặt mình ở trong lòng biển sâu, cảm thấy bên mình chỉ còn lại băng giá và tuyệt vọng."

Kinh ngạc nhìn Edgar, Ryou không nghĩ anh có thể miêu tả cảm giác này chân thật và chuẩn xác như thế, hóa ra đó là hương vị của tuyệt vọng ah!

"Thật ra, cha mẹ tôi mất sớm, là chị nuôi dưỡng tôi lớn khôn." Edgar thở dài một hơi, "Nhưng tôi thật không phải đứa em ngoan, lúc còn nhỏ cũng không hiểu chuyện, đánh nhau, ẩu đả, đua xe chỗ nào cũng không thiếu tôi, có lần thậm chí thiếu chút nữa chạm thuốc phiện, vì chăm sóc tốt cho tôi, chị thậm chí đã nhiều lần bỏ qua cơ hội kết hôn."

"Edgar..." Không nghĩ Edgar kể chuyện của mình, Lori hơi luống cuống nhìn anh.

"Trong ấn tượng của tôi, chị chỉ từng hai lần tức giận với tôi, lần thứ nhất chính là lúc tôi muốn thử thuốc phiện, lần thứ hai là tôi chịu không được hấp dẫn của Tinh Thám, đi đóng GV." Edgar cười chua xót: "Chị nói đúng, hai thứ này sẽ hủy cả cuộc đời tôi, nhưng bây giờ tôi mới hiểu rõ điểm này, khi đó lựa chọn rời khỏi chẳng qua bởi vì chị đã quỳ xuống xin tôi."

Cho tới bây giờ chưa từng thấy Edgar như vậy, Ryou không nghĩ một câu vô tâm mà gợi ra chuyện thương tâm của Edgar, cậu lo lắng vươn tay, bắt qua mặt bàn nắm chặt bàn tay đặt ở trên bàn của Edgar.

"Tôi thật sự rất hối hận, Lori!" Edgar trở tay nắm chặt tay Ryou, cơ trên mặt hơi rung rung: "Thật ra trước khi tốt nghiệp trung học tôi đã quyết định hồi tâm, tìm công việc an an ổn ổn trãi qua cuộc sống, để chị cũng nếm được hương vị hạnh phúc, nhưng không còn kịp... mấy ngày trước đó chị đều phải tăng ca, tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn muốn chạy tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của tôi, còn nói đó là ngày quan trọng nhất của cả đời tôi, chị thế nào cũng không muốn bỏ lỡ, ai ngờ trên đường xảy ra tai nạn xe."
Ryou cả kinh, mặc dù có dự cảm, nhưng không ngờ sự việc lại có thể như thế.

"Bác sĩ nói chị không thể tỉnh, nhưng tôi lại không thể từ bỏ, giống như chị đã chưa từng vứt bỏ tôi, đã được xem là hết cách cứu dưới ánh mắt người khác." Edgar giương mắt nhìn Ryou: "Nhưng tiền thuốc men quá mắc, tôi không có cách, đành phải quay lại đóng GV, nếu có một ngày chị có thể tỉnh lại, biết tôi dùng cách này kiếm tiền, chắc sẽ rất thất vọng đối với tôi a?"

"Không giống" Ryou ra sức lắc đầu, "Chị ấy sẽ hiểu, chị ấy nhất định sẽ hiểu Edgar!"

"Lori, đừng khóc." Edgar đứng lên đến trước mặt Ryou, Ryou mới biết nước mắt của mình không biết chảy ra từ lúc nào.

"Nhưng chị như thế, cho tôi một lý do nhất định phải sống sót." Edgar nửa ngồi trước mặt Ryou, hai tay vịn chặt bờ vai cậu, "Lori cậu cũng không thể buông tay!"

"Không, quá mệt mỏi, tôi chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!" Ryou cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Edgar: "Đừng ép tôi được không?"

"Nếu tôi cho cậu một lý do để tiếp tục sống thì sao?" Edgar nâng khuôn mặt Ryou lên, để cậu hiểu anh chân thành.

Ryou nhìn Edgar, có chút nghi ngờ có chút không tin.

"Cùng tôi kết giao, thế giới này đã bỏ rơi chúng ta, chỉ có thể dựa vào nhau thôi!" Edgar vuốt ve khuôn mặt Ryou, mặc dù là thổ lộ, trong mắt lại không có ngượng ngùng, có chỉ là nặng nề.

Nhắm mắt, Ryou không trả lời.

"Tôi biết cậu là thẳng nam, nhưng chúng ta như vậy, tìm cô gái tốt kết hôn sinh con gần như là một giấc mộng không thể chạm tới." Edgar tự giễu nói, "Tôi không ép cậu, kết giao cũng chỉ là tìm lấy cớ có thể quang minh chính đại quan tâm cậu. Cậu có thể dần dần thử thích ứng, nếu thật sự không được, hoặc có một cô gái tốt xuất hiện, chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu."

"Edgar, tôi không phải ý đó, đừng ủy khuất mình được không? Anh cần tìm người thật sự yêu anh nhất trên đời, anh xứng đáng, tôi chỉ sợ mình cho không được!" Ryou mở to mắt, xác thực, nhu cầu cấp bách bây giờ của cậu là một tình yêu ủng hộ, mà cùng Edgar cảm giác rất an tâm, rất ấm áp, nhưng bởi vì kết giao cùng Edgar, tính mục đích có quá mạnh hay không? Giống như là đang lợi dụng Edgar.

"Tôi không sợ, cậu cảm thấy tôi bây giờ còn sợ mất gì sao?" Edgar bật cười, Ryou quá mức thiện lương, suy nghĩ vì người khác quá nhiều, mà lại quên nghĩ cho bản thân, cho nên mới trôi qua vất vả như thế.

"Thật sự... Không có vấn đề gì sao?" Ryou vẫn còn do dự.

"Không vấn đề gì." Edgar dịu dàng nói.

"Vậy... xin chỉ bảo nhiều!" mặt Ryou đỏ lên, nói như vậy hình như có hơi là lạ, nhưng cậu chưa đón nhận lời tỏ tình của con trai, không biết trả lời như thế nào.

"Xin chỉ bảo nhiều!" Nhưng Edgar vị bạn trai mới nhậm chức không hề cười Ryou, ngược lại rất chân thành đáp, "sau này có chuyện chúng ta chia sẻ lẫn nhau, không cho phép một mình gượng gánh!"

"Rất bá đạo ah!" Ryou trừng to mắt, chẳng qua trong lòng lại vì những lời này của Edgar mà cảm thấy thật ấm áp.

"Chính là muốn bá đạo với em!" Edgar cười, tiến lại gần trộm hôn Ryou một cái.


Chương 24


Thời gian trôi thật nhanh, lại đến ngày 22 công ty C quyết định lịch trình phim mới tháng sau. Edgar hôm qua đã trở về N bộ, nên Ryou hôm nay đến tương đối sớm, vốn tưởng rằng không có ai, ai ngờ vừa ló đầu vào đã bị Brant và Denny bắt được.

"Đã lâu không gặp ah, lần trước họp mặt người mới sao không đến?" Denny cười đến nhe răng híp mắt.

"Ha ha, vì trong nhà có chuyện." Mặc dù không nói thẳng, nhưng Michelle đoán chừng đã biết, nên thời điểm Ryou xin nghỉ phép đáp ứng vô cùng dứt khoát.

"Dường như mập ra, kiểu tóc mới cũng rất hợp." Brant nhìn Ryou từ trên xuống dưới, rút ra kết luận.

Thực tế kiểu tóc trước đó cậu cũng không quá thích, nhưng là chị Michelle chọn theo ý mình, lại thêm Ryou ghét cắt tóc, không chỉ vì có người động tới động lui trên đầu mình, mà còn phải ngồi yên một buổi, nên dù sau khi cắt xong cũng chẳng hề có ý muốn đi sửa.

Chẳng qua có một lần Edgar ngẫu nhiên biết Ryou không thích, lập tức vui vẻ mà kiên quyết lôi kéo cậu đi làm một lần nữa, còn bày tỏ cả buổi rằng anh sớm đã cảm thấy kiểu tóc này không hợp với Ryou, nhưng tưởng rằng Ryou thích, nên nhịn xuống xúc động không nói.

Sau khi nhà tạo mẫu tóc và Ryou, Edgar thảo luận, nhuộm tóc Ryou lại màu đen, nhuộm highlight màu vàng óng ánh, hơn nữa kiểu tóc lần này không hề dán dính như thế, ngược lại nhiều hơn mấy phần phấn chấn, làm cho cả người Ryou hoạt bát hơn nhiều.

"Nghe nói cậu đi N bộ lần này là hợp tác cùng Edgar, cảm giác thế nào?" Brant vỗ vỗ Ryou: "Không có bị hù sợ a? Ánh mắt Edgar quá sắc bén, nghe nói rất nhiều người mới lúc hợp tác cùng cậu ta cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cậu ấy đấy!"

"sao có thể? Con người Edgar rất tốt ah!" Lời này là lần đầu tiên Ryou nghe nói, có thể người khác sợ gây gánh nặng tâm lý cho cậu, cố tình không nói cho cậu a. Mắt Edgar là kiểu hẹp dài, chợt nhìn quả thật có chút lực uy hiếp, chẳng qua nhìn quen cũng không có gì ah, hơn nữa anh thường nói cậu có tính trẻ con, kỳ thật anh mới thế a!

"Ồ, Lori lúc nào cũng đàn anh dài, đàn anh ngắn gọi bọn này, tại sao đến Edgar lại không thêm hai chữ đàn anh hả?" Denny vẻ mặt ngạc nhiên góp lời: "Chẳng lẽ đứa trẻ ngoan nhà mình mới ra ngoài công tác một chuyến, thì trở thành của nhà người ta rồi?"

Ryou cười cười không biết làm sao, trực giác của Denny thật đáng sợ.

"Được rồi, đừng chọc ghẹo người thành thật quá mức như vậy a." Brant lần này thì lại thông minh quá sẽ bị thông minh hại, "Nhưng mà sau này không thể bên nặng bên nhẹ, cũng đừng gọi tôi và Denny là đàn anh, dù sao cậu đã có tư cách này rồi."

"Tư cách gì?" Cảm thấy hôm nay Brant cùng Denny đều là lạ, từ dáng cười đến sắc mặt đều không bình thường, nội tâm Ryou có chút sợ hãi.

"Ha ha, một hồi sẽ biết, là chuyện tốt!" Denny nhìn nhìn đồng hồ, "Nên vào phòng họp rồi, bằng không Michelle sẽ mắng chúng ta không có quan niệm thời gian!"

"Vui lòng xóa bỏ chữ "chúng", chuyện này không liên quan đến tôi." Brant không khách sáo chế giễu.

"Thật lạnh nhạt ah, dầu gì bên ngoài vẫn nói cái gì BD vương đạo, cậu cứ đối xử với người yêu như thế sao?" Denny vẻ mặt đáng thương bắt lấy Ryou: "Lori so ra cậu tốt hơn nhiều, cứ tiếp tục như vậy tôi muốn xuất tường ah!"

Brant đầu cũng không quay lại, chỉ tùy ý nhấc nhấc tay phải, làm bộ dạng xin cứ tự nhiên.

"Thực quá đáng, một chút cũng không phối hợp!" Denny oán trách, giơ nắm đấm về phía bóng lưng Brant.

"Uhm... Denny, đừng diễn nữa!" kéo nhẹ Denny, Lori một bộ dạng xong rồi nhìn một nơi nào đó bên cạnh.

Nơi đó, Ada mở mắt to đang nhìn chằm chằm nơi này, phát sáng lấp lánh.

Ba người đối mặt, hoàn toàn yên tĩnh, tẻ ngắt ah, Denny thậm chí cảm thấy có một con quạ đen cạc cạc bay ngang đầu.

"Chúng ta nên vào phòng họp rồi, nếu không đi sẽ thực sự đến muộn!" Cuối cùng vẫn là Lori phản ứng nhanh, kéo kéo Denny, hướng về Ada lễ phép nở nụ cười, nhanh chóng rời khỏi.

"Chết chắc rồi!" Denny lúc bước vào phòng họp vẫn khá, nhưng ngồi xuống liền dùng tay che mặt, nhẹ giọng rên rỉ.

"Vất vả rồi, rất vui mừng thông báo mọi người một tin tức tốt, series STORM của chúng ta kỳ này leo lên bảng tiêu thụ của tháng, mong mọi người tiếp tục cố gắng!" Brant vừa định hỏi hắn sao vậy, thanh âm Michelle vang lên, nghe được hôm nay tâm tình của cô rất tốt."Tháng sau, chúng ta dự kiến là bốn bộ phim. Trong đó có một bộ là Only Day, cho nên chúng ta ở nơi này nên chúc mừng một người" Michelle mỉm cười nhìn Ryou: "Chúc mừng cậu, Lori, từ tháng này cậu chính là sao A E bộ chúng ta, sau này cũng cố gắng lên ah!"

Rất bất ngờ ah, nhưng Ryou vẫn xem như bình tĩnh đứng lên, trên mặt nụ cười đón nhận lời chúc mừng của mọi người.

Denny và Brant hẳn đã biết tin này trước rồi, chẳng lẽ ban nãy bọn họ là cố ý chờ mình? Còn là một bộ dạng quỷ dị.

"Only Day của Lori dự định phát hành đầu tháng, giữa tháng là series STORM và cuối tháng kế hoạch phim giá thấp kế hoạch không thay đổi, chỉ là thời điểm đầu tháng cuối tháng thêm một series Fantasia, thử thêm vào nhiều nội dung cốt truyện trong GV hơn, như thế nào thì tiếp tục theo phản ứng của thị trường mà định." Đợi phòng họp yên tĩnh một chút, Michelle nói tiếp: "Kịch bản đã viết xong rồi, nhân vật chính do Brant, Denny còn có Lori diễn, mặt khác vai diễn cụ thể chúng ta dùng văn bản thông báo."

"Chạy không thoát!" đây là than thở của Brant.

"Không có Adrian, chẳng lẽ cậu ta đã đạt được thỏa thuận cùng công ty rồi?" Denny quan tâm chính là một việc khác.

"Ah, đúng rồi, Lori nhân vật mà lần trước cậu đến N bộ trợ giúp rất được khen ngợi, bọn họ quyết định thêm phần diễn, cho nên tháng sau cậu có thể còn phải đi N bộ trợ giúp, có vấn đề không?" Michelle như là nhớ tới cái gì, hỏi Ryou.

"Không có vấn đề!" Ryou trả lời, vốn đang suy nghĩ tháng sau bận thế, có thể sẽ không có thời gian đi tìm Edgar, cái này tốt rồi, công tư trọn vẹn đôi đường.

"Công ty thật bóc lột cậu ah, một tháng ba bộ phim!" Denny ghé vào tai Ryou nhẹ giọng giúp cậu oán trách.

"Về phần series STORM, do Adrian, Denny, Brant và người mới năm nay biểu diễn." Michelle dừng lại một chút, "bố trí cụ thể sẽ tuyên bố sau. Được rồi, còn vấn đề gì không?"

Nghe được tên Adrian, Ryou lén lút nhìn hắn, lần này Adrian không ngồi cùng bọn Brant, ngược lại một mình rúc vào góc phòng, nhìn qua tinh thần dường như không được tốt lắm.

"Cái gì gọi là tuyên bố sau?" sau khi tan họp, Denny kéo Brant và Lori đến quán café tụ tập, mỹ đắc kỳ danh gọi là liên hệ cảm tình.

"Hẳn là tùy theo quyết định của Adrian thay đổi kế hoạch đóng phim bất cứ lúc nào a" Brant cười lạnh, "Hoặc là kế hoạch đã có, chỉ là không tiện công bố trước mặt mọi người, miễn cho thỏ chết cáo buồn a, khiến mọi người phản hồi."

"Người khác hâm mộ chúng ta là sao A, kỳ thật nổi khổ tâm của chúng ta cũng chỉ có tự mình biết." khuôn mặt Denny suy sụp: "Thực sự càng nổi tiếng càng không có quyền chọn phim, càng đừng nói phát hành, ai có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua cây hái ra tiền ah!"

"Nhưng lần này công ty đối với Lori coi như phúc hậu, sắp xếp Only Day đầu tháng." Brant không muốn dây dưa đề tài này, chuyển tới Lori.

"Có khác nhau sao? Tôi thực sự không hiểu Only Day và sao A có liên quan gì." Ryou kỳ thật đã sớm muốn hỏi vấn đề này rồi.

"Trước kia không xem GV sao?" Brant hiểu rõ mà nhìn Ryou, "mỗi một sao A của Công ty C đều phải ra một series của riêng mình, chỉ là vận hành của N bộ và E bộ không giống nhau. Series của Edgar cậu cũng tham gia, nên biết, series của bọn họ đều là thiết kế đặc biệt, quay mấy bộ đều theo kịch bản, cho nên cơ bản đều là rất kinh điển. E bộ không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ưu thế chính là nhân số đông, có xu hướng càng nhiều càng tốt, nên không có khả năng như N bộ."

"Đúng vậy a, cho nên E bộ phim của sao A thống nhất gọi Only Day, chỉ cần đóng bộ phim này thì đại biểu cậu là sao A của công ty rồi, hợp đồng từ khắc này cũng bắt đầu có chỗ thay đổi, không chỉ mỗi bộ phim có thù lao cố định, còn có thể trích phần." Denny tiếp lời Brant: "Nếu cậu đóng Only Day vào cuối tháng, vậy thù lao hai bộ trước theo giá cũ, mà chuyển lên đầu tháng, vô hình là kiếm thêm không ít tiền."

"Hóa ra là như vậy ah" Ryou cảm thấy thật phức tạp: "Only Day nội dung cụ thể là gì thế?"

"Rất đơn giản, xem tên gọi thì biết, chính là quay một ngày sinh hoạt của cậu." Denny thở dài một hơi: "Nhưng vì thu hút khán giả, sẽ ở trên trang Web công khai tuyển người ngoài xã hội, từ người báo danh chọn hai người, cậu nhất định phải làm tình cùng bọn họ, hơn nữa là thụ!"

"Không phải nhân viên?" Ryou kinh ngạc, "Tùy ý chọn người sao? Không có yêu cầu khác bổ sung thêm sao?"

"Chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được a, công ty sẽ thông báo bọn họ kiểm tra sức khoẻ trước, những thứ khác dường như không có" Nhắc tới chuyện này Brant cũng rất buồn bực: "Những người kia phần lớn là Gay, bắt đầu làm chẳng ngó ngàng gì tới, thật sự rất khó chịu."

"Đúng vậy, thật là chuyện cũ không dám nhớ lại, hi vọng vận may của Lori tốt hơn chút, gặp được người biết thương hương tiếc ngọc." Denny cũng vỗ vỗ trán, xem ra lúc đó hắn cũng không vui sướng gì: "Đúng rồi, tiết mục cuối cùng có thể là một cuộc phỏng vấn đơn giản, sẽ hỏi cậu một vài vấn đề, tuy không quá đề cập việc riêng tư nhưng có thể sẽ rất xảo quyệt, phải có chuẩn bị ah!"


Chương 25


"Lori nghĩ kỹ một hồi muốn đi đâu chưa?" Đạo diễn nhìn Ryou.

"Cái kia... Thật sự không nghĩ ra ah!" Ryou bộ dáng đau đầu suy nghĩ.

Hẳn nhiên muốn quay Only Day, ở trong phòng suốt cũng không có gì quay, cho nên thông thường phải đi ra ngoài, nhưng đi đâu bây giờ quả thực là chuyện rất khó lựa chọn.

"Cậu ngày nghỉ thường đi đâu chơi? Thật sự không xong thì địa điểm hẹn họ cũng có thể ah!" Đạo diễn tốt bụng nhắc nhở.

"Ngày nghỉ ah, thường ở trong nhà đọc sách." Ryou cố nghĩ: "Trước kia nơi hẹn hò thường do đối phương đề xuất, thường là ở vũ trường, hay quán bar nhưng tôi không thích, cảm thấy rất ồn ào."

"..." Đạo diễn bó tay rồi, "sao tôi cảm thấy cậu có phần già trước tuổi nhỉ?"

"Thật sao? Không thể nào?" Ryou nở nụ cười, "Hay là đi bờ biển a?"

"Mùa đông đi biển? Ý nghĩ của cậu quả nhiên khác hẳn người thường ah." Đạo diễn cảm khái.

"Có quan hệ gì, thật khác mùa hè náo nhiệt, mùa đông biển đặc biệt yên lặng, tôi rất thích cảm giác này, hơn nữa tôi biết ở đó có một nhà hàng chuyên bán hải sản, hương vị chính tông!" Ryou dùng mỹ thực dụ dỗ đạo diễn.

"Ah, vậy cứ đi bờ biển a," Đạo diễn nuông chiều vỗ vỗ bả vai Ryou: "Dù sao hôm nay thuộc về cậu, muốn đi đâu thì đi đó a!"

"Vậy một hồi chúng ta trực tiếp đi?" hình như rất lâu không đi biển rồi, Ryou cũng rất nhớ cảm giác này.

"Không, chúng tôi muốn bắt đầu quay từ cảnh cậu rời giường, cho đến lúc ra ngoài, trên đường cũng quay vài cảnh, như vậy mới có cảm giác liên tục." Đạo diễn giải thích: "Đừng quá gò bó, giống như đi chơi với bạn, quên hẳn DV, tự nhiên một chút."

"Ừm, tôi sẽ cố gắng." Ryou gật đầu, nhưng việc này nói dễ làm khó, kích thước máy DV rất nhỏ, không khiến người chú ý nếu không thế nào cũng không cảm thấy tự nhiên được.

Đạo diễn ra dấu chuẩn bị, Ryou trên người chỉ mặc áo ba lỗ quần đùi leo lên giường.

Từ khi thăng thành diễn viên A, công ty đổi phòng ngủ cho Ryou, là ở cùng Adrian, không chỉ đồ điện, trang bị đầy đủ, mà còn không gian cũng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa vì Adrian trên cơ bản không ở lại, nên gian phòng này giống là của riêng Ryou.

Tư thế ngủ của Ryou rất nhu thuận, hơi nghiêng, đắp mền kín đáo.

"Này, Lori cậu như thế vừa nhìn thì biết là đang giả vờ ngủ!" Đạo diễn kháng nghị, "Nào ai ngủ say còn đàng hoàng như vậy?"

"Nhưng tôi ngủ chính là dạng này ah!" Ryou rất vô tội nhìn đạo diễn: "Tôi không thích cựa mình, đi ngủ nằm thế nào thì buổi sáng cũng là thế ấy, cho nên chăn mền trên căn bản sẽ không bừa bãi."

"Vậy, cậu cứ thế đi. Nhưng sau này buổi tối tôi sẽ bất ngờ kiểm tra, không phải như cậu nói thì bị trừng phạt đấy!" Đạo diễn cười uy hiếp Ryou.

"Không sợ, tôi chịu kiểm tra." Ryou vỗ ngực, một bộ dạng không sợ.

Cười đùa một hồi, quay phim chính thức bắt đầu.

Kéo bức rèm đang che ánh nắng sớm, chỉ có một vài tia nắng rơi trên khuôn mặt đang say ngủ của Lori, cậu dường như đang đắm chìm trong mộng đẹp, khóe miệng cũng mang theo vẻ mỉm cười.

"Đinh đinh đinh", đột nhiên tiếng đồng hồ báo thức phá vỡ yên lặng, Lori nhắm mắt vươn tay tắt báo thức ở đầu giường, lại nằm một hồi, mới tâm không cam tình không nguyện ngồi dậy.

Dụi dụi mắt nhìn thời gian, hình như đã trễ rồi, Lori nhảy xuống giường chạy vào toilet, cầm khăn mặt dùng nước lạnh rửa mặt, Lori lúc này dường như mới thực sự tỉnh táo lại.

Đi đến trước tủ quần áo, Lori do dự một chút, tìm ra một áo len đen chui đầu, và quần jean phía trên có khóa dây lưng rất tuyệt, cởi áo ba lỗ, áo len mặc vào quần jean kéo xong, Lori đứng trước gương nhìn ngắm một chút, sửa sang lại tóc, từ giá áo bên cạnh lấy áo khoác dài, vừa mặc vừa kiểm tra chìa khóa cùng bóp da bên trong.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lori ra cửa.

Cảnh thay đổi, hình như hẹn bạn tại nhà ga, Lori chạy chậm qua: "Xin lỗi, đợi lâu rồi!"

Nói xong tinh nghịch le lưỡi, giảm bớt một chút ý nghĩ hối lỗi vốn có.

Xe đã đến, chắc không phải ngày nghỉ, hơn nữa mùa đông quả thật rất ít người lựa chọn đi biển, cho nên người cũng không nhiều, Lori tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Rốt cuộc nhịn không được trộm nhìn ống kính, Lori vội vàng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chẳng qua còn chưa tới một lát, Lori lại liếc qua ống kính, cảm giác không biết nên nói chuyện hay không có thể nói hay không quả thực quá rõ ràng, làm cho quay phim cũng bật cười.

"Lâu rồi không đi, không biết bờ biển bây giờ trở thành thế nào đây!" Lori cũng cười, lầm bầm lầu bầu tự nói, như đang rơi vào hồi ức.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy băng băng, Lori trong xe bộ dáng trầm tư tạo thành đối lập rõ nét, một hương vị mỹ cảm đặc biệt dần dần tỏ khắp đến từng góc cạnh của ống kính.

Hôm nay mặc dù có mặt trời, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, hơn nữa bờ biển gió lớn, đạo diễn hơi lo lắng quần áo Lori mặc ít quá, nhưng đứa bé kia hình như không hề cảm thấy vậy, vừa xuống xe là vọt tới bờ cát, nhắm mắt lại đón gió, bộ dáng rất hưởng thụ.

"Nhìn xem, chỗ đó có lâu đài cát." Hôm nay Lori dường như rất vui vẻ, nụ cười trên mặt làm người ta nhìn thấy liền thoải mái, cậu chỉ vào một chỗ nào đó trên bờ cát, bước nhanh đi tới.

Không biết lúc nào có người dùng cát làm một lâu đài nhỏ, bởi vì vị trí sát ở phía trên, cho nên trãi qua sóng lên sóng xuống lại không có bị dập hủy hoàn toàn, vẫn còn giữ được đường nét chính.

Lori xắn tay áo lên, bắt đầu ra tay sửa chửa lâu đài: "Tôi nhớ khi còn bé chơi cái này rất giỏi, không biết bây giờ kỹ thuật có bị thụt lui không."

Vỗ chặt gia cố phần ngoài của lâu đài cát, Lori bắt đầu đào rỗng cát ứ bên trong, bỗng nhiên, một con cua thật nhỏ rất nhanh chui ra, rất ư hoảng sợ chạy xuống biển.

"Ah có con cua?" Lori nhanh tay, một phen nắm chặt bụng con cua, cười to giơ nó trước camera: "Chẳng lẽ con cua cũng biết ngủ đông sao? Đây là một con cua ngủ đông!"

Thấy bộ dạng con cua nhỏ giương nanh múa vuốt lại không cách nào kẹp cậu, Lori nổi tâm chơi đùa, nhưng đùa nghịch một lát, cậu đi đến bờ biển, nhẹ nhàng thả nó về biển: "Lần sau cẩn thận, đừng để bị người ta bắt nữa!"

Lori ngồi bên bờ biển, đưa mắt nhìn con cua nhỏ dần dần biến mất trong làn nước biển, ánh mắt có chút mơ màng.
"Ah, cái đền thờ này vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi đi!" Lori vừa bước lên bậc thềm vừa nói: "Nghe nói chỗ này xin xâm rất đúng, cho nên mỗi lần tới bờ biển cũng sẽ thuận tiện ghé qua, đáng tiếc chưa từng ở chỗ này xin được xâm thượng tốt ah, hôm nay muốn thử lại một lần!"

Ở trước đền thờ Lori dùng muôi gỗ cán dài bên cạnh ao múc nước ao rửa tay, đầu tiên đi tới hòm lạc quyên phía trước bái điện đền thờ ném vào một ít tiền lẻ, sau đó vỗ vỗ tay, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt yên lặng cầu khấn.

"Hi vọng lần này vận may sẽ tốt hơn." Lori ôm ống thẻ, dùng sức lắc lắc, leng keng một tiếng, một cây xâm rớt xuống đất.

"Cái gì ah" sau khi đổi xâm, Lori cười khổ lắc đầu, "Lại là trung hạ, nhưng không phải tệ nhất thì tốt rồi!"

Tiếp theo Lori đi xin hai cái bùa bình an, còn giúp quay phim và đạo diễn xin mỗi người một cái bùa sự nghiệp thuận lợi.

"Thật đói ah!" ra khỏi đền, Lori duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn nhìn thời gian vậy mà đã hơn năm giờ chiều rồi, "ở ngay phía dưới có một quán ăn nhỏ không tồi, chúng ta đi thử xem?"

Quán không lớn, nhưng rất sạch sẽ, Lori đi vào lại chọn một vị trí gần cửa sổ, phục vụ lấy ra thực đơn.

"Quán này chủ yếu là hải sản, có gì không thể ăn không?" Lori vừa đưa thực đơn cho đạo diễn, quay phim, vừa hỏi, hai người kia đồng thời bày tỏ bản thân không có kiêng kị với hải sản nào, đạo diễn còn làm một thủ thế tùy cậu quyết định.

"Vậy tôi chọn" Dù sao bây giờ mọi thứ nghe theo đạo diễn, Lori dùng tay chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, uống rượu không?"

Câu nói sau cùng của Lori là hỏi đạo diễn và quay phim, đạo diễn gật gật đầu, chỉ là thêm một câu: "Lấy loại nhẹ thôi!"

"Ừm, vậy thì lấy rượu mơ quán tự ủ đi, phải ấm nha." Lori khép thực đơn, dặn dò phục vụ.

"Vừa rồi Lori cầu gì thế?" Đạo diễn ra hiệu quay phim tắt máy DV, nghỉ ngơi một chút.

"Chỉ là bình an, khỏe mạnh linh tinh thôi." Nhìn thấy đèn hiển thị ghi hình của DV tắt, Ryou trong lòng thở dài một hơi.

"Quả thực, bây giờ điều này là quan trọng nhất rồi." Quay phim vừa để DV xuống, thì vội vã lấy thuốc lá.

"Khổ cực!" Ryou lấy bật lửa giúp quay phim châm thuốc, thuận tiện dùng ánh mắt hỏi đạo diễn hút hay không.

"Cậu cũng vậy a, nhưng vất vả còn ở phía sau!" Đạo diễn lắc đầu tỏ ý bây giờ không muốn hút thuốc, "Nhưng lực hấp dẫn của Lori thật không nhỏ, hiện tại số người báo danh đã vượt qua tôi mong muốn rồi!"

"Cái kia..." nói đến vấn đề này, mặt Ryou có chút lúng túng, không biết nên nói ý nghĩ của mình cho đạo diễn không.

"Cậu đừng lo lắng, không có dọa người như vậy đâu!" Đạo diễn tinh tế hơn, vừa nhìn sắc mặt Ryou cũng biết là vấn đề gì: "Kỳ thật người chính thức tuyển dụng rất có tính hạn chế, phần lớn là người trong giới, chỉ cung cấp giấy chứng nhận sức khỏe gần nhất là có thể loại hơn phân nửa người rồi!"

Ryou hơi an tâm một chút, hi vọng vậy may của mình không tệ a!

"Đúng rồi, Lori hình như rất quen thuộc nơi này, trước kia thường đến?" Quay phim gãy gãy tàn thuốc, hỏi Ryou.

"Ừm, nơi này rất gần trường trung học trước đây của tôi, lại chẳng tốn bao nhiêu tiền, vì vậy thỉnh thoảng sẽ cùng bạn gái khi đó đến hẹn hò." Ryou cũng lấy thuốc lá, đốt lên sao đó hít một hơi thật sâu.

"Mối tình đầu sao? Bây giờ còn không?" Đạo diễn cảm thấy hứng thú hỏi.

"cứ cho là vậy đi, chẳng qua đã sớm chia tay rồi." Ryou híp mắt, cười lạnh: "Cha cô ấy chết sống không đồng ý chúng tôi kết giao, bây giờ nhìn lại ông ấy vẫn rất có nhãn lực."

Giờ phút này đạo diễn nhìn Lori hút mây thổi sương, có ảo giác, nếu nói ban nãy ở bờ cát Lori như một đứa bé trong sáng thuần khiết, vậy bây giờ Lori tựa như người lớn ra đời đã lâu, sành đời như vậy thực tế như vậy.

Đang định tìm lời an ủi Lori, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

"Nếm thử món này, rất có đặc trưng." Thấy đồ ăn, Ryou lại khôi phục bộ dáng vui vẻ trước đó, vừa ăn vừa giới thiệu món ăn, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai người đối diện.

Quay phim không mất thời cơ lại nâng DV lên, ghi lại một màn hiếm có này.

Cách Lori dùng cơm có vẻ rất có giáo dưỡng, phát ra thanh âm rất nhỏ, trên cơ bản cái gì cũng ăn, không quá kén chọn.

Quay phim quay khoảng 10 phút mới tắt DV, Ryou giúp bọn họ rót rượu, mọi người bắt đầu ăn cơm thật ngon.

Cơm nước xong trời cũng đã tối đen, trên đường trở về, Lori dường như hơi mệt, đầu gác trên tay, bắt đầu ngủ gật, đầu nhịp nhịp vô cùng đáng yêu, đạo diễn và quay phim cũng không đánh thức cậu, ngược lại quay được bất diệc nhạc hồ (mải mê đến nỗi quên cả trời đất).

Cuối cùng về đến trạm, lúc Lori xuống xe hình như còn có chút mơ mơ màng màng, chỉ là ở nhà ga bị lạnh gió thổi qua liền cảm thấy thanh tỉnh.

"Hôm nay rất vui vẻ, hi vọng lần sau lại có cơ hội cùng đi, giữ liên lạc điện thoại!" Lori làm một động tác gọi điện thoại, liền cười chạy mất.

"OK!" theo tiếng lệnh của đạo diễn, bản quay ban ngày của Lori Only Day đã hoàn thành.

"Lori, ngày mai chuẩn bị quay phần phỏng vấn, người được tuyển dụng có lẽ hai ba ngày nữa mới đến, lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm trước, làm quen một chút." Đạo diễn giải thích, "Đừng quá căng thẳng!"

"Được, vậy ngày mai quay ở đâu?" Ryou hỏi.

"Cậu cảm thấy làm phỏng vấn ở bên ngoài hay ở trong công ty thoải mái hơn?" Đạo diễn nghĩ nghĩ, hỏi.

"U-a... aaa, trong công ty a!" Ryou không thích đi bên ngoài.

"được rồi, nếu không chúng ta cứ làm phỏng vấn ngay ở phòng khách nhỏ trong ký túc xá của cậu, có lẽ khoảng mười giờ chúng tôi đến tìm cậu!" Đạo diễn bây giờ cũng đã nhìn ra, Lori ở nơi quen thuộc sẽ thoải mái hơn.

"Được" Lori không có dị nghị với sắp xếp này, chào đạo diễn và quay phim: "Khổ cực rồi!"

"Khổ cực rồi!" Ba người sau khi chúc nhau ngủ ngon thì tách ra trở về nghỉ ngơi. Báo lỗi chương Bình luận


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro