Chương 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36


  Lửa than trên bàn khiến người ta cảm thấy ấm áp, Lori chuyên tâm lật nướng thức ăn.

Edgar và Adrian thì cùng chí hướng chỉ dùng miệng không động tay, làm cho Lori thật sự có chút nghi ngờ, hôm nay nếu chỉ có hai người bọn họ đến ăn, tình huống sẽ như thế nào?

"Chuyện cậu rời khỏi thế nào rồi?" Edgar rót rượu cho Adrian, ân cần hỏi.

"Vẫn như cũ, công ty không chịu thả người." Adrian cười khẩy, "chẳng qua hợp đồng của tôi chỉ tới cuối tháng sau, tôi sẽ không tiếp tục ký hợp đồng, bọn họ có thể làm gì tôi?"

"Tốt nhất vẫn là tiếp tục nói chuyện với công ty a, có thể làm bọn họ chủ động thả người là tốt nhất, nếu không ai biết trong hợp đồng khi đó có bẫy rập gì, ngộ nhỡ bức bách công ty nóng nảy, đối với cậu cũng rất bất lợi!" Edgar khuyên giải Adrian.

"Vô dụng." Adrian với việc này dường như cũng rất bất đắc dĩ, một hơi uống sạch rượu trong ly, "Theo ý công ty, tôi ít nhất còn phải quay mười bộ phim, nhưng bây giờ tôi đợi không được. Bố của Koiriko mặc dù khốn nạn, nhưng có một điểm ông nói rất đúng, chẳng lẽ sau này có con, muốn nói cho nó biết cha nó là một diễn viên GV sao?"

"Koiriko đã có?" động tác bưng ly rượu của Edgar dừng lại, hết sức ngạc nhiên.

"Hình như là vậy," Adrian có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nhưng bất luận thế nào, tôi cũng tính toán kết hôn trước, lỡ dở lâu như vậy cũng không phải chuyện."

"... Vậy cậu rời khỏi sau này có dự định gì không?" Edgar dường như đối với việc này cũng không quá tán thành, bởi vậy không hề biểu lộ ra bất kỳ thành ý chúc mừng.

"Tìm công việc người mẫu bình thường làm trước a!" Nhưng Adrian không phát hiện điểm này, lại cùng Edgar cạn một ly.

"Như vậy tiền kiếm đủ các cậu tiêu sao? Thành gia lập thất cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu." Edgar cảm thấy Adrian quá hời hợt rồi, ngay cả đường lui cũng không chừa cho mình: "Hơn nữa cậu và Koiriko hai người siêu thích hàng hiệu, tiền cậu đóng phim tích lũy phần lớn đều tiêu hao vào cái đó a? tiền để dành không nhiều lại bỗng chốc không có nguồn kinh tế cố định, các cậu chịu được sao?"

"Cùng lắm thì đến câu lạc bộ đêm làm!" Adrian trầm mặc hồi lâu, phả ra một câu như vậy.

"Làm như vậy có gì khác công việc hiện tại cậu làm sao? Không bằng dứt khoát đừng rời khỏi, tiếp tục làm nữa không phải tốt hơn sao?" Edgar hơi giận dữ, làm cả buổi Adrian cái gì cũng không chuẩn bị cho tốt, đã quyết định vội vàng như vậy, cậu ta cuối cùng có chịu trách nhiệm với chính bản thân mình không?

"Tôi không muốn, tôi mới không cần tiếp tục để người khác điều khiển mình, cuộc sống thế này tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa!" Ai ngờ bên kia Adrian cũng bắt đầu kích động, nện đũa quát.

"Nhưng..." Edgar vừa nói chuyện thì cảm giác được tay Lori để trên đùi mình, liếc nhìn Lori, Edgar cố gắng kiềm chế giận dữ xuống, hạ giọng nói tiếp: "Nhưng ở đâu cũng có cái gọi là điều khiển trong bóng tối, chẳng lẽ cậu đi CLB đêm thì có thể sống dễ chịu? Hơn nữa cậu cũng hơn hai mươi rồi, lẽ nào dự định bắt đầu lại từ đầu?"

"Ít nhất tôi có quyền chọn lựa khách, mọi thứ của GV đều làm cho tôi chán ghét!" Adrian mặt sung huyết đỏ bừng, hắn biết Edgar là vì tốt cho hắn, hơn nữa nói đều rất thực tế, nhưng hắn chính là không muốn nghe: "Tôi không nói với cậu, nói cậu cũng không hiểu!"

Adrian để lại những lời này, cầm quần áo và túi của mình xông ra khỏi phòng.

Lori có chút trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, tùy hứng của Adrian quả nhiên danh bất hư truyền, một lời không hợp lại lập tức bỏ đi.

"Anh không đuổi theo anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lori lo lắng hỏi Edgar.

"Không việc gì, cậu ta luôn như vậy, trở về để cho Koiriko dỗ dành một chút là tốt rồi!" Edgar rót một ly rượu, uống tiếp: "Đuổi theo cũng vô dụng, chuyện Adrian đã nhận định thì chín trâu cũng kéo không trở lại."

"Nhưng, anh với Adrian không giống như vậy, từ từ khuyên nhủ, em cảm thấy sẽ có tác dụng." Lori cùng Edgar uống một ly, "Nhưng đừng như vừa rồi, cứng đối cứng, không có kết quả."

"Lori, anh ghen, em quan tâm Adrian như vậy!" Edgar nghe xong lời Lori, bỗng nhiên bắt đầu làm nũng.

"Xin nhờ, người nên ghen là em mới phải?" Lori dùng chiếc đũa gõ Edgar một cái, cười như không cười nói.

"Ách, thật ra con người đều có khuynh hướng đồng tính luyến ái, chỉ là xem có cơ hội biểu hiện ra hay không mà thôi." Thấy lửa sắp cháy tới người mình, Edgar lập tức nghiêm mặt nói: "Nghề này của chúng ta quá đặc thù rồi, người thẳng sau khi bước vào giới này cũng không dám nói mình tuyệt đối thẳng, dù sao có nhiều thứ nói không rõ tỏ không hiểu."

"Quay mấy bộ phim, sinh ra chút cảm giác đặc biệt với đồng nghiệp cũng không là chuyện lớn gì" Edgar gối đầu lên đùi Lori, ánh mắt có chút u buồn: "Nhưng phần lớn là ảo giác nhất thời, qua một hồi thì tự nhiên biến mất, Adrian chính là như vậy, cảm giác của cậu ấy với anh tuy nói trên mức bạn bè, nhưng tuyệt đối không đến mức yêu thương, cậu ấy yêu nhất vẫn là bạn gái mình Koiriko."

"Sao có thể như vậy?" Lori thì thầm, cậu không hiểu, một người sao có thể yêu hai người cùng lúc?

"Chúng ta cũng đã không tính là người bình thường, cho nên không thể dùng lẽ thường để suy luận!" Edgar tự giễu, "Lúc trước khi theo đuổi em anh cũng suy đi nghĩ lại, thiếu chút nữa đã buông tay rồi."

"Vậy sao?" Lori vẫn không biết có một đoạn này: "Vậy sau đó tại sao lại thay đổi chủ ý rồi?"

"Bởi vì anh cảm thấy khi đó em đã kém đến không thể kém hơn, ước chừng không sợ thêm anh nữa!" Edgar ngẩng đầu nhìn Lori, "Hơn nữa anh cược, khác biệt lớn nhất giữa em và những người khác chính là người khác luôn chịu ảnh hưởng rất lớn từ bên ngoài, mà em sẽ không, em đã cho là tín niệm thì sẽ luôn kiên trì tới cùng, nên anh cảm thấy chúng ta có thể đi đến cuối cùng."

Lori im lặng, thật ra đôi khi cậu cũng rất không tự tin, trong tưởng tượng bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng đối mặt thực tế ngẫm nghĩ một chút, thì thật là một lối ra cũng không nhìn không thấy.

Edgar và Lori đều không nói, chỉ một ly lại một ly mà uống.

Shochu Trung Quốc độ rượu khá cao, mùi rượu cay nồng qua đi sẽ có cảm giác nóng rát từ trên xuống dưới, làm cho người ta cảm thấy toàn thân ấm áp, đáng tiếc độ ấm này không cách nào lan tới trong lòng!

Nhưng Lori rất nhanh thì phát hiện chuyện có điểm không bình thường, lần trước lúc quay phim biểu hiện của Edgar cùng bộ dạng uống rượu của anh hiện tại đều khiến Lori nghĩ tửu lượng của anh rất tốt, dù sao lúc Edgar uống rượu cực kỳ hào sảng, cơ bản đều là cả ly cả ly rót vào miệng, bởi vậy một chai rượu hơn phân nửa đều vào trong bụng anh.

Nhưng khi Edgar chầm chậm gục ở trên mặt bàn, Lori mới hiểu được, tốc độ uống rượu đôi khi trái ngược với tửu lượng.

Đoạt được ly rượu trong tay Edgar, vỗ vỗ mặt anh, Lori hơi tuyệt vọng phát hiện Edgar đã không phản ứng gì nữa, hiện tại may mắn duy nhất là rượu phẩm của Edgar còn rất tốt, say rồi thì ngủ, không khóc cũng không náo.

Nhờ một người phục vụ cùng cậu đỡ Edgar ra taxi, Lori cười khổ, làm cả buổi bữa cơm này hai người thì treo danh nghĩa mời khách, kết quả lại là tiền mình xuất?

Đến dưới nhà trả tiền xe, Lori một mình đỡ Edgar, Edgar vốn là người cao lớn vạm vỡ, hiện tại lại hoàn toàn không dùng lực, khiến Lori cảm thấy thật sự rất vất vả.

"Edgar uống say rồi?" Ai ngờ lại vô tình gặp được Brant ở dưới lầu, y đang ngậm một điếu thuốc, có chút kinh ngạc nhìn Lori và Edgar.

"Đúng vậy a, có phiền giúp tôi một tay không?" Lori cảm thấy đây quả thực là ý trời, nếu không mình thật không biết làm thế nào dìu Edgar lên phòng.

Brant cười cười, không trả lời, trực tiếp khoác cánh tay kia của Edgar lên vai mình, gánh một nửa trọng lượng. 


Chương 37


Đặt Edgar ở trên giường, Lori rốt cục thở ra một hơi.

Sau này nhất định không cho anh uống rượu như thế nữa, Lori lấy một chậu nước ấm, giúp Edgar lau mình thay áo ngủ.

Xoay người đổ nước, lại phát hiện Brant đứng phía sau mình, Lori hơi lúng túng, người ta giúp mình nhiều như vậy, bản thân lại chỉ lo lắng cho Edgar, hoàn toàn quên mất Brant, ngay cả nước cũng không rót một ly.

"Hôm nay thật sự là cám ơn anh, bằng không tôi thật đúng là không biết nên làm sao!" Lori cười cười với Brant, "Nếu không phải trong nhà bây giờ không có rượu, còn thật phải mời anh uống một ly."

Không biết vừa rồi hoạt động quá độ hay là vì ngượng ngùng, mặt Lori hơi đỏ, dưới chiếu rọi của ánh đèn, có vẻ vô cùng mê người, Brant ngơ ngác nhìn Lori như thế, dục vọng trong lòng đang không ngừng ngẩng đầu.

"Brant, anh làm sao vậy?" Lori cảm thấy bộ dạng Brant lúc này rất kỳ lạ, hơi lo lắng tới gần Brant.

"Lori!" Brant đột nhiên xông lên ôm chặt Lori, xung lượng cực lớn làm cho Lori chưa hề chuẩn bị lui thẳng đến bên tường.

"Cùng tôi một chỗ đi, Edgar có thể cho em, tôi cũng có thể!" Brant vùi đầu vào bả vai Lori, thì thầm lời thỉnh cầu.

Lori hít một ngụm hơi lạnh, cậu chưa từng nghĩ tới Brant ôm ý nghĩ này với cậu, trong đầu mặc dù một mảnh hỗn loạn, nhưng Lori duy nhất biết chính là, Brant và cậu tuyệt nhiên không có khả năng, bất luận hiện tại, hay tương lai!

Cảm nhận được thân thể trong ngực cứ cứng ngắc như thế, Brant không cần hỏi cũng biết câu trả lời của Lori, nhưng y vẫn không cam lòng, y muốn thử một lần, cứ thử một lần!

Ngẩng đầu, Brant tới gần Lori, hôn lên môi cậu.

Lori không giãy dụa, nhưng trong nháy mắt Brant gần kề, Lori nghiêng mặt đi.

Môi Brant dừng ở giữa không trung, chỉ kém một chút như vậy, như y và Lori rõ ràng là quen biết nhau trước, cũng bởi vì muốn khẳng định thêm cảm giác của mình, lại xác định cảm giác của Lori, kết quả, một bước sai từng bước sai, một giây chần chừ lại đưa tới cả đời gặp thoáng qua.

Brant suy sụp buông Lori ra, nhưng hai tay như cũ vây Lori giữa mình và vách tường.

"Hóa ra tôi cũng có lúc thông minh bị thông minh hại!" Brant cười tự giễu: "Cũng tốt, thừa dịp tôi còn chưa lún sâu như thế, sớm kịp thoát ra ngoài chuyện cũng tốt."

"Brant, tôi..." Lori hơi áy náy nhìn Brant, vừa định giải thích một chút, Brant đã dùng ngón trỏ điểm trên môi Lori, ngăn lời cậu nói.

"Lori giống như thuốc phiện vậy, chỉ cần đến gần cậu thì sẽ nghiện, nhưng đây không phải lỗi của cậu!" Brant nhìn vào ánh mắt hơi mơ màng của Lori, giờ phút này trong đầu y tràn đầy hồi ức hài hòa đã từng cùng Lori, y cũng không hiểu bản thân tại sao lại sinh ra ý niệm muốn có với Lori? Nhất là sau khi mắt thấy cảnh thân mật của Lori và Edgar, ý nghĩ này quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, thế nào cũng áp chế không được, vốn muốn xuống lầu giải tỏa tâm tình, không ngờ cố tình lại gặp được bọn họ.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Lori, Brant hiểu, Lori là kiểu người một khi chọn định thì sẽ không quay đầu, trừ phi Edgar rất có lỗi với cậu, nhưng khả năng này không lớn, dù sao dựa vào hiểu biết của Brant với Edgar, cậu ta cái gì cũng biết chơi, cái gì cũng có thể chơi, nhưng chỉ riêng không chơi đùa tình cảm.

"Quên đi, không nói những chuyện này nữa!" Brant cuối cùng hoàn toàn buông Lori, y vỗ vỗ bả vai Lori: "Quên lời tôi đã nói đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"

Lori nhìn theo thân ảnh rời đi của Brant, nhớ tới lời Adrian và Edgar buổi chiều từng nói..., đột nhiên từ trong lòng chợt dâng lên một trận lãnh ý, chẳng lẽ cái giới này thật sự phá hủy toàn bộ cái gọi là khả năng bình thường sao?Đi đến bên giường, nắm chặt tay Edgar, bây giờ đây là sự ấm áp duy nhất Ryou có thể chạm đến.

Có lẽ chuyện không hề bết bát như mình nghĩ a, chỉ là thoáng cái thay đổi một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, cảm thấy còn chưa thích ứng mà thôi. Thật ra bản thân gặp được phần lớn đều là người tốt, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm có điều không giống mà thôi, Ryou tự nói với mình như vậy.

Có lẽ qua một thời gian ngắn, thêm một thời gian nữa, tất cả cũng sẽ khá hơn, Ryou nghĩ như vậy, cuộn tròn ở bên người Edgar tiến vào mộng đẹp.

Một hồi chuông dồn dập vang lên, Ryou theo bản năng cho rằng là điện thoại của mình, cầm lên mới phát hiện là của Edgar.

Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rỡ rồi, đây một giấc ngủ thật đủ dài a, Ryou cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ như nằm một giấc mơ, bắt đầu trở nên xa xôi.

Nghe lời Brant, tất cả đều quên hết a, đây có lẽ mới thật sự là con đường sinh tồn, Lori cười lắc lắc đầu, ngồi dậy.

"Edgar, Edgar, điện thoại kêu kìa!" Ryou vỗ vỗ Edgar, nhưng anh một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ còn say chưa tỉnh?

Trong lúc vô tình liếc màn hình điện thoại một cái, Ryou ngạc nhiên phát hiện tên hiển thị phía trên là Ben, lão đại N bộ, người lãnh đạo trực tiếp của Edgar, là có việc gấp tìm Edgar sao?

"Kan, thức dậy nghe điện thoại!" Ryou dứt khoát xuống giường, chuyên tâm đánh thức Edgar, nhưng hiệu quả không lớn, điện thoại kêu một hồi thì không kêu nữa, Ryou quyết định vẫn là để cho Edgar ngủ thêm một lát, dù sao gọi cũng không dậy.

Tắm rửa trước, thay bộ quần áo Ryou đến phòng bếp xem xem, Edgar uống rượu, chắc chắn dạ dày sẽ hơi khó chịu, vừa vặn còn có gạo, cứ nấu một nồi cháo nhỏ.

Trong tủ lạnh còn chút sườn hôm trước gọi bên ngoài, Ryou thêm nước thêm muối lại thêm một chút gia vị, dùng lửa nhỏ hầm một hồi, lại hớt dầu và thịt đi, canh thịt thêm vào trong chén cháo.

Nghe được trong phòng có tiếng động, Ryou đoán Edgar đã dậy, sau khi ninh cháo xong, trực tiếp múc một chén đi vào.

Edgar đang nhắm mắt nửa tựa ở trên giường, nhưng trên mặt có chút hơi nước, xem ra là sau khi rửa mặt lại nằm đó.

"Khó chịu sao? Đau đầu?" Ryou đặt chén ở trên tủ đầu giường, dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương của Edgar, mặc dù tửu lượng tốt, nhưng không phải hoàn toàn chưa từng say, cho nên hiểu cảm giác khó chịu này, "Không thể uống thì đừng có cậy mạnh, không ai có thể cười anh!"

"Ai nói anh không thể uống? Chỉ là ngày hôm qua ăn ít, thêm tâm tình không tốt, nếu không uống thêm hai chai anh cũng không say!" Edgar ngoài miệng rất cứng, nhưng cũng không thấy anh gạt tay Ryou, dù sao đầu thật đau, xoa xoa như vậy dễ chịu hơn nhiều.

Ryou bây giờ đã biết Edgar là người thế nào rồi, cho nên chẳng muốn tranh luận cùng anh, dù sao lần sau không cho anh cơ hội uống rượu cũng đã tốt rồi!

"Đúng rồi, vừa rồi có người gọi cho anh." Ryou đưa di động cho Edgar.

"Vậy sao?" Edgar nhận điện thoại, thấy tên biểu thị cuộc gọi nhỡ trên màn hình anh nhíu nhíu mày.

"Em đi lấy dưa chua!" hiển nhiên đây là chuyện công việc, theo ước định trước kia không can thiệp công việc của nhau, Ryou tìm cớ tránh đi.


Chương 38


  Ryou lấy dưa chua, rót thêm hai ly trà mới trở lại bên người Edgar.

Lúc này Edgar đã nói chuyện điện thoại xong, nhìn Ryou như có điều suy nghĩ.

"Làm sao vậy?" Ryou đặt hết đồ lên tủ đầu giường, "Ăn cháo trước đi!"

"Ừm!" Edgar bưng chén lên," Anh có một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"

"Tin xấu!" Ryou cầm đôi đũa, nghĩ nghĩ, lựa chọn nói.

"Vừa rồi Ben nói, series Fallen Angel của anh tiếng vang vô cùng tốt, phần hai hiện tại leo lên đứng đầu bảng doanh thu, cho nên muốn rèn sắt khi còn nóng, kịp thời đẩy ra phần ba, nên kêu anh nhanh về trình diện." Edgar vừa nhấm nháp món ngon vừa nói.

"Đó là chuyện tốt ah, sao có thể xem là tin xấu chứ!" Ryou nở nụ cười, nâng chén chạm chạm chén của Edgar: "Chúc mừng anh, em dùng cháo thay rượu!"

"Mới cùng một chỗ nghỉ ngơi mấy ngày thì lại phải tách ra, dĩ nhiên không tốt!" Edgar vẻ mặt than vãn, "Đúng rồi, sao em không hỏi anh chuyện tốt là gì?"

"Ah, vậy chuyện tốt là gì?" Ryou rất phối hợp, phối hợp khiến Edgar nhịn không được trở đầu đũa gõ cậu, Ryou cười né tránh, "Em hỏi rồi sao anh còn đánh em?"

"Em hỏi một chút cũng không nghiêm túc!" Edgar phê bình Ryou như thế, nhưng lập tức bản thân cũng nhịn không được cười ha hả.

"chẳng qua, Lori, em bây giờ thật sự hồng rồi." Cười xong Edgar nghiêm mặt nói: "Em diễn trong Fallen Angel tuy không nhiều lắm, nhưng lại được khen ngợi như nước, thu hút chú ý của rất nhiều người đấy!"

"Vậy thì thế nào!" Ryou hoàn toàn không thèm để ý hồng hay không, đôi khi cậu thậm chí hi vọng bản thân một chút cũng đừng để người ta chú ý.

"Nhóm N bộ và E bộ đối mặt không giống nhau, cho dù là Adrian cũng phải đến E bộ mới bắt đầu hồng, cho nên có thể nói em là người đầu tiên ở N bộ và E bộ đều hồng, thậm chí còn có người đuổi kịp và vượt qua xu hướng đấy!" thật ra Edgar cũng không quá mong muốn chuyện trở nên như vậy, nhưng dung mạo và khí chất Lori quyết định cậu không thể nào bị xem nhẹ.

"Em rất hồng sao?" Ryou rủ tầm mắt, nếu là ngôi sao nghe được bản thân rất hồng, hẳn là sẽ vô cùng vui mừng, nhưng làm một diễn viên GV biết tin tức này, cảm thụ trong lòng lại là hết sức phức tạp.

"Em chưa bao giờ lên mạng sao?" Edgar hơi ngạc nhiên nhìn Ryou: "Nghe Ben nói, trên website công ty có rất nhiều tin nhắn về em, hơn nữa có người còn xây dựng web riêng cho em, không có sự nổi tiếng nhất định những điều này không có khả năng!"

"Vậy sao?" cách nói này Ryou vẫn là lần đầu tiên nghe nói, "Diễn viên GV cũng có web riêng? Anh cũng có sao?

"Đương nhiên," Edgar nở nụ cười: "rảnh rỗi em nên dạo qua trang web của mình, thật sự sẽ bị cảm động đấy, bởi vì phần lớn ủng hộ cũng không phát sinh từ dục vọng, mà thực tế chính là một loại quan tâm chân thành không vì mục đích giới tính gì."

"Thật vậy?" Ryou đối với cách nói của Edgar nửa tin nửa ngờ, chúng ta như thế cũng có thể nhận được thứ tình cảm này sao?

"Ừm, khi quá chán nản dạo dạo, sẽ cảm thấy cuộc sống của mình cũng không thất bại như thế!" Edgar nhìn Ryou, "Nếu không anh mua máy tính cho em, như vậy..."

"Không cần," Ryou vẫn không xa xỉ như vậy, tuy cậu không rõ tình hình kinh tế của Edgar lắm, nhưng cũng không muốn anh tiêu tốn như vậy: "chuyện này sau này hãy nói a, ăn trước."

Edgar nhún nhún vai, anh rất rõ suy nghĩ của Ryou, Ryou mặc dù không nhắc tới, nhưng Edgar rất rõ món nợ cậu đang mang hẳn là rất to lớn, đây có thể nhìn ra từ việc cậu cơ bản không mua thêm cho mình thứ gì.

Mà chính mình, mặc dù tiền thuốc men của chị rất nhiều, nhưng bằng thù lao phim NO. 1 hiện tại, mỗi tháng vẫn là có dư không ít, Edgar rất muốn trực tiếp đưa tiền tiết kiệm của mình cho Ryou trả nợ, nhưng theo hiểu biết anh của với Ryou, Ryou nhất định sẽ không đồng ý, nên anh muốn tha hồ mua vài món đồ cho Ryou, nhưng việc này cũng không vội, từ từ sẽ đến a!

"Anh đi rửa chén a!" Hai người ăn xong, Edgar thấy Ryou dọn dẹp, chủ động đề nghị.

"Được rồi, ông lớn ngài vẫn cứ nằm đi a, chỉ vài cái chén em làm được rồi." Nhưng đề nghị này rất nhanh bị Ryou bác bỏ, để lại Edgar tươi cười tức tối, Ryou tiến vào phòng bếp.

Nghe phòng bếp truyền đến tiếng nước, Edgar đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, gia đình mình đã từng có, nhưng khi đó không biết quý trọng, mãi đến sau khi mất đi phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy, anh mới hiểu gia đình là thứ bao nhiêu khó khăn bao nhiêu quý giá!

Cuối cùng, Edgar hôm nay lại có cảm giác thuộc về gia đình, hóa ra hạnh phúc không khó như anh tưởng tượng, một việc nho nhỏ chỉ cần đúng người, cũng thế có thể cảm nhận được sâu sắc như vậy.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Ryou dọn dẹp xong, vào phòng thì thấy Edgar hai mắt nhìn trần nhà cười ngây ngô.

"Ngồi dây!" Edgar vỗ vỗ mép giường, ra hiệu Ryou ngồi bên cạnh anh.

Ryou vẻ mặt nghi ngờ ngồi xuống, nhịn không được cũng ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên đó có gì sao?

"A!" Thấy bộ dạng Ryou, Edgar không khỏi nở nụ cười, anh vươn tay ôm Ryou vào lòng, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Anh đang nghĩ, trước khi đi chúng ta thật sự làm một lần nhé, để anh dịu dàng yêu em!"

Nghe nói thế, mặt Ryou lập tức đỏ lên, cậu và Edgar từ khi kết giao đến nay cũng chưa từng thật sự thân mật, lần đó quay phim không tính, những lần khác đều là dùng tay dùng miệng gì gì đó.

Thấy Ryou không có ý phản đối, Edgar hôn lên gáy Ryou, tay xuyên qua quần áo xoa xoa da thịt Ryou.

Ryou nhắm mắt lại, môi Edgar và hơi ấm phả ra làm cho cậu cảm thấy tê dại, không tự chủ ngã về phía sau dựa vào người Edgar, Edgar bắt lấy cơ hội từ cằm Ryou du di đến môi cậu.

Thay đổi phương hướng một chút, Edgar đặt Ryou trên giường, kéo áo thun trên người cậu lên, Ryou phối hợp nâng hai tay lên, cởi áo ra, Edgar bắt đầu mở quần Ryou.

Không biết có phải vì hôn môi phân tâm, Edgar lại tháo cả buổi cũng không thể tháo dây lưng của Ryou, anh hơi buồn bực rời môi Ryou, nhìn trong tay.

"Ngược rồi!" Ryou cũng theo ánh mắt Edgar nhìn sang, vừa thấy thì hiểu vấn đề xảy ra ở đâu, cười cười đẩy tay Edgar, tự mình mở.

Hóa ra khóa dây lưng của Ryou hình dạng chữ thập, không quá phân trên dưới trái phải, Ryou có thể lúc đeo thuận tay nên khóa bên trái, nhưng Edgar theo lẽ thường cho rằng ở bên phải, cho nên mở thế nào cũng không ra.

"một đời anh minh của anh ah!" Edgar than van, lại có thể phạm sai lầm đơn giản như thế, quả thật khi yêu con người thường trở nên ngu ngốc.

Ryou bị điệu bộ khoa trương của Edgar chọc cười, như an ủi mà dùng tay cởi nút áo Edgar.

Rất nhanh, hai người *** nhìn nhau, Edgar không hài lòng Ryou cởi xong quần áo thì rụt tay lại, kiên định kéo tay của cậu sờ lung tung trên người mình.

"Thích không?" khi Ryou và Edgar cùng cười đùa, trong lúc vô tình đụng phải phân thân Edgar, Edgar lập tức xấu xa hỏi.

Khuôn mặt Ryou lại đỏ rồi, rũ hai mắt nơi đó của Edgar lại rõ ràng trong mắt, vội vã ngước mắt lên, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt dài hẹp của Edgar.

Không biết hướng mắt đi đâu, Ryou dứt khoát nhắm lại, nhưng trước khi nhắm, cậu còn khẽ gật đầu, xem như trả lời câu hỏi ban nãy của Edgar.

Thấy Ryou có vẻ ngượng ngùng như thế, Edgar cảm giác trong lòng mình cháy dâng lên một mồi lửa.

Tay Edgar vốn giữ chặt cổ tay Ryou trượt xuống cùng Ryou mười ngón đan xen, đồng thời dùng miệng thay tay an ủi khắp người Ryou.

Thân thể Ryou thon dài mà cân xứng, hơn nữa không biết có phải vì thời gian dậy thì còn chưa trọn vẹn, lông trên người rất nhạt gần như không có, cho nên Edgar cảm thấy làn da Ryou như có sức hút, mịn màng trắng nõn như thế.

"Ah!" lúc Edgar hôn vào eo Ryou, trong miệng Ryou bất giác phát ra một tiếng rên rỉ.

Xem ra Ryou hẳn là rất sợ nhột, Edgar cười trộm, hơn nữa Ryou thật sự rất mẫn cảm, đặc biệt là bên trong đùi, nhè nhẹ lướt qua phân thân của cậu thì có phản ứng.

Edgar gần như si mê lưu luyến ở trên người Ryou, nhưng khiêu khích như vậy đối với tính trải nghiệm không phải rất nhiều của Ryou mà nói xem ra quá mạnh mẽ rồi, cậu không tự chủ mà nhẹ nhàng giãy dụa phần eo, thay đổi tư thế hai chân.

Nhìn thấy tình huống này, Edgar không tiếp tục trêu đùa Ryou, bắt đầu dùng ngón tay giúp Ryou nới lỏng phía sau.

"Đau không?" thấy Ryou hơi nhíu mày, Edgar cảm thấy có chút miễn cưỡng, xuống giường từ trong túi lấy ra một chai dầu ô liu nhỏ.

"Anh mang theo dầu ô liu bên người?" Ryou nhìn Edgar, rất ngạc nhiên: "Còn có thể dùng cái này sao?"

"Là luôn luôn mang bên người, đôi khi lúc da hay bờ môi khô hanh dùng cái này rất hiệu nghiệm, hơn nữa bởi vì cái này có thể ăn được, anh cảm thấy an toàn hơn dùng mỹ phẩm." Edgar vừa nói vừa nhỏ dầu ô liu lên hậu huyệt Ryou, "Dù sao cũng có tác dụng bôi trơn, hẳn là cũng có thể."

Có dầu ô liu bôi trơn, khuếch trương của Edgar thuận lợi hơn nhiều, hơn nữa có lẽ là Ryou trẻ tuổi, bất luận là tính co dãn hay tính bền của cơ bắp đều cực kỳ tốt, rất nhanh có thể tiếp nhận Edgar rồi.

"Không có mũ..." Đều chuẩn bị xong rồi, Edgar mới phát hiện một vấn đề khó xử khác.

Trước kia, BCS Edgar thường mang theo bên người, nhưng từ sau khi quen biết Ryou không còn hứng thú đánh dã thực, hơn nữa lần này đi vội vàng, Edgar không nhớ ra được một chuyện như vậy.

Bây giờ nhớ thì cũng muộn rồi, nhìn hai bên một chút, nơi này của Ryou cũng sẽ không có, Edgar rất khổ não, cũng đến mức này rồi, chẳng lẽ còn phải dừng lại chạy ra ngoài mua rồi trở về tiếp tục sao?

Trời ạ, hóa ra việc tốt thường hay gặp trắc trở là ý này sao?

"Không cần mũ!" May mắn Ryou khá quyết đoán, hơn nữa ngừng ở chỗ này cậu cũng chịu không được.

"Lỡ anh bị AIDS thì sao?" Edgar vẫn có chút do dự.

"Vậy em cùng anh chết!" Tạm thời miễn bàn việc này có khả năng hay không, dù sao công ty định kỳ cũng sẽ tổ chức kiểm tra sức khoẻ, quan trọng nhất Ryou thật sự nghĩ nếu thế giới không có Edgar không có gì đáng để cậu lưu luyến.

Nơi mềm mại nhất trong lòng vì lời này của Ryou kích động rồi, Edgar nhịn không được cuối xuống hôn Ryou một trận, mới từ từ tiến vào trong cơ thể cậu.

Hoàn toàn khác biệt với đóng phim, tiếp tục như thói quen nhưng nội tâm cũng sẽ có tự động bài xích, cho nên Ryou cảm nhận lúc quay phim, cảm thấy là bị chiếm lĩnh, bị xâm nhập, nhưng hiện tại, hành vi này đại biểu cho cậu và Edgar kết làm một thể, dù cho có đau nhức Ryou cũng cảm thấy có cảm giác thỏa mãn trên tâm lý.

Kan cảm thấy cũng như thế, lúc này anh không còn là Edgar, bên cạnh không có quấy nhiễu của ánh mắt người khác, của camera, và của ánh đèn huỳnh quang, mặc dù động tác cũng sẽ không có quá nhiều khác biệt, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống, đây mới thực sự là tình yêu thuộc về mình, mới là biểu đạt tình cảm chân chính của mình.

Kan và Ryou cứ như vậy kịch liệt dây dưa cùng một chỗ, cảm nhận đối phương, giải phóng chính mình!


Chương 39


  Hơn tám giờ tối, Ryou tiễn Edgar đi.

Làm gì bây giờ? Không muốn trở về phòng ngủ sớm như vậy, Ryou lấy điện thoại ra, lật qua lật lại danh bạ điện thoại, gọi ai đó đi uống rượu?

Đột nhiên, một sđt xuất hiện trước mắt Ryou, là nữ cảnh sát lần trước lưu cho mình, vụ án của cha đến giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, mình nên hỏi thăm một chút.

Mokukoo đang ở nhà lướt web, điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, cư nhiên là Lori!

"Xin chào!" cố nén kích động, Mokukoo tiếp điện thoại, lúc trước lưu số điện thoại di động cho Lori, mỗi lần điện thoại reo làm cho tim cô đập dồn dập không ngừng, đáng tiếc Lori cũng không gọi một lần, không ngờ lúc đã không còn ôm hi vọng gì, cậu lại gọi đến.

"Cảnh quan Mokukoo ngài khỏe chứ, tôi là Nishikawa Ryou, không biết ngài còn có ấn tượng không?" Ryou rất lễ độ hỏi.

"Ah, tôi còn nhớ rõ cậu!" quên ai tôi cũng sẽ không quên cậu ah, Mokukoo la hét trong lòng, thanh âm Lori vẫn từ tính như trong trí nhớ vậy: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

"Uhm, tôi muốn tìm hiểu một chút, bản án của cha tôi có tiến triển gì không, không biết như vậy có thuận tiện không?" Theo quy định có lẽ cần phải trực tiếp đi đến cục cảnh sát hỏi, không biết hỏi trực tiếp cảnh quan như vậy phù hợp quy định không, nhưng Ryou vẫn muốn thử một lần.

"Cái này ah..." Mokukoo do dự một chút, vẫn chưa phá án xong, có thể nói không nhiều lắm, nhưng tâm tình Lori cô rất hiểu, nói chút tin tức chắc không sao chứ?

"Ah, có phải không tiện hay không, không sao!" Ryou nghe ra Mokukoo hình như có chút khó xử, lập tức tỏ ý đã hiểu.

"Không phải, việc này có thể nhất thời trong điện thoại nói không rõ lắm!" Mokukoo quyết định, dù sao cũng không phải án lớn gì, không sao đâu, "Cậu bây giờ ở đâu? Có thể ra ngoài nói chuyện được không?"

"Tôi ở... vậy đi, chị nói địa điểm, tôi lập tức đến!" Không nghĩ cảnh quan Mokukoo dễ chịu như vậy, Ryou đương nhiên cầu còn không được, hẹn địa điểm xong Ryou đón xe đi.

Địa điểm Mokukoo chọn là quán cà phê hoàn cảnh vắng vẻ gần đó, sau khi trang điểm sửa soạn, thời gian muộn một chút, Mokukoo vội vã chạy tới nơi này.

Ngọn đèn trong quán cà phê hơi mờ, Mokukoo đầu tiên ngắm nhìn bốn phía, không tìm được Lori, lại nhìn kỹ chỗ bên cửa sổ mà mọi người bình thường thích chọn, vẫn không có.

Chẳng lẽ Lori còn chưa tới? Mokukoo đang định lấy điện thoại ra liên lạc, đối thoại của hai cô gái gặp thoáng qua khơi gợi chú ý của cô.

"Sao thế này? Giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu lại nghiêng mắt nhìn góc tường, để mình thật mất mặt ah!"

"Không có cách a, đồ đẹp ai không thích thưởng thức? với lại cậu cũng như vậy, sao chỉ nói mình?"

"Thôi được rồi, ai, thật là tệ ah, dưới tình huống chung quanh lại có chàng trai chính trực như thế, tương phản quá lớn!"

Mokukoo vừa nghe lập tức đi tới phía hai cô gái, cho dù người đẹp trai kia không phải Lori, nhìn vài lần dưỡng dưỡng mắt cũng tốt ah!

Nơi góc khuất của quán cà phê, một chàng trai đang chuyên tâm xem tạp chí trước mắt, bộ dạng quả thực rất nổi bật giữa đám đông, nhưng Mokukoo lại ngẩn cả người.

Có lẽ bởi vì trong này cơ bản không ai đi qua, tiếng giày cao gót của Mokukoo vô cùng rõ ràng, người nọ ngẩng đầu lên.

"Ah, chị đến rồi!" đặt tạp chí trong tay sang một bên, Ryou đứng lên, mỉm cười giúp Mokukoo kéo ghế.

"Xin lỗi, để cậu đợi lâu!" Mokukoo vừa nhìn chằm chằm Lori, vừa nghi ngờ: "Mắt của cậu không khỏe sao?"

Thì ra lúc này Ryou đang đeo kính mắt, nhưng không hề suy giảm vẻ anh tuấn của cậu, ngược lại tăng thêm một phần nhã nhặn tài trí, chẳng qua chỉ như vậy cả người nhìn qua có chút khác biệt, cho nên Mokukoo vừa rồi không dám nhận.

"Cái này ấy ư, khá tốt rồi!" Ryou lấy kính mắt xuống, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Tôi cũng vừa đến thôi!"

Thật ra đây là mắt kính thường không hề có số độ nào, ban ngày mang kính râm, buổi tối đeo kính mắt, đây là một trong các phương pháp cải trang đơn giản Edgar truyền dạy.

Ryou nhấn chuông gọi phục vụ đến, Mokukoo chọn một ly cà phê Mỹ.

"Xin lỗi, trễ như thế còn gọi chị ra!" Ryou chọn chính là cà phê Brazil, nhìn qua hình như cơ bản là chưa dùng.

"Không sao, thật ra tôi cũng quen rồi, dù sao buổi tối cũng thường tăng ca!" Mokukoo nhìn Lori, không biết có phải lỗi giác của cô không, cô cảm thấy Lori gầy hơn lần trước, cậu hiện tại có phải đang rất không vui?

Mokukoo may mắn, bởi vì cô có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Lori mà cô yêu thích, nhưng mặt khác Mokukoo lại bất hạnh, vì cô biết được quá nhiều chuyện.

Nếu chỉ biết Lori trên màn ảnh, Mokukoo còn có khả năng ảo tưởng cậu vui vẻ. Nhưng biết Lori vì giúp cha mình trả nợ vay nặng lãi mới phải đóng GV, Mokukoo thật sự đau lòng cho cậu. Đặc biệt là giới thiệu phim sắp phát hành trên website chính thức gần đây, nói Only Day của Lori không chỉ có cảnh 3P còn có song nhập, biết rõ tin tức không tốt này, website cá nhân của Lori quả thực là một mảnh kêu rên ah!

"Các chị thật cực khổ!" Ryou cười cười, không biết làm sao mở miệng vào vấn đề chính.

"Cũng ổn!" Nhưng Mokukoo không quên mục đích tối nay, cô không giúp được Ryou, chỉ có thể nói cho cậu một số tình huống cậu muốn biết: "Vụ án của cha cậu hiện tại đã có manh mối rất quan trọng, từ băng ghi âm cậu đưa cho chúng tôi, trải qua xử lý kỹ thuật, điện thoại trước khi ngắt vài giây, có âm thanh của hai thanh niên, cho nên phán đoán sơ bộ là có hai người gây án. Hơn nữa qua điều tra, người phát tiền thưởng của trung tâm xổ số xác nhận cha cậu đã từng lãnh một giải thưởng lớn, vậy động cơ gây án hẳn chính là vì số tiền kia."

Ryou không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, hai mắt rủ xuống nhìn ly cà phê trước mặt, khiến Mokukoo không cách nào thấy được cảm xúc dao động trong ánh mắt của cậu lúc này.

"Nhưng khá may mắn chính là số tiền kia không phải Mark six (Hong Kong lotto game) mà là xổ số, hoàn toàn hợp pháp, một khi xác minh xác thực là tiền thưởng của cha cậu, vậy sau này truy xét sẽ dùng hình thức di sản trả lại toàn bộ cho cậu." Mokukoo biết tiền là xiềng xích nặng nhất trên người Lori, chỉ có mở nó Lori mới có thể tự do, nên cô vẫn luôn cầu nguyện số tiền có thể sớm ngày được tìm về: "Xin lỗi, có lẽ tôi không nên hỏi, nhưng bây giờ sơ sơ cậu còn thiếu khoảng bao nhiêu tiền?"

Ryou không trả lời ngay, mà nhắm mắt lại lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

"Tôi không biết, quả thật tôi không rõ cha rốt cuộc đã mượn bao nhiêu tiền, còn có tiền lãi được tính thế nào, dù sao lúc ấy tôi cũng không có mặt." Một lát sau, Ryou mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, một tháng chỉ riêng tiền lãi khoảng một trăm vạn (JPY)!" (khoảng 75 ngàn nhân dân tệ) (~ 202 373 007. 65 VNĐ – 12/2013)

"Nói giỡn a?" Mokukoo mở to hai mắt, một trăm vạn? Khó trách Lori không có lựa chọn nào khác, công việc bình thường cơ bản không cách nào chống đỡ nổi món nợ khổng lồ như vậy, "Vậy cậu..."

Mặc dù Mokukoo không nói hết lời, nhưng Ryou biết cô muốn nói, vậy cậu còn phải làm bao lâu hoặc vậy cậu còn phải quay bao nhiêu phim mới có thể trả hết khoản nợ.

Thật sự bản thân Ryou cũng không dám tính tỉ mỉ, phim của người mới xuất đạo khoảng 30 vạn (JPY) một bộ, trở thành sao A tốt hơn một tí, ước chừng là 60~100 vạn một bộ, sau này nếu có thể hồng nữa, thêm trích phần trăm có thể cố định ở 100 vạn, nhưng cho dù có thu nhập cao người bình thường khó đuổi kịp, muốn hoàn toàn trả hết nợ còn một chặng đường rất dài phải đi.

"Nếu ban đầu đã chọn làm, thì đã có ý thức gánh vác tất cả!" Ryou cầm muỗng khuấy khuấy ly cà phê, dùng một giọng điệu bình tĩnh ngoài ý muốn nói ra câu này, cứ như bản thân là người ngoài cuộc.

Mokukoo nhìn thấy Lori như vậy, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, sau này cậu còn phải chịu nhiêu bao nhiêu lần H không tình yêu? Còn trải qua bao nhiêu lần 3P, 4P? Biết rõ Lori trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi, trái lại đặc biệt hi vọng Lori có thể đạt được hạnh phúc, cho dù sau này cũng không cách nào nhìn thấy cậu, càng không thể tìm được tin tức của cậu cũng cam lòng!

"Hôm nay thật sự cám ơn chị!" Ryou ngẩng đầu, đêm nay lần đầu tiên nhìn thẳng Mokukoo, chân thành nói lời cảm tạ cô.

Mokukoo lại tránh ánh mắt Lori, sợ Lori nhìn thấy nước mắt trong mắt cô sẽ cho rằng cô đồng cảm cậu, thương xót cậu, kiêu ngạo của Lori lần trước ở cục cảnh sát Mokukoo đã cảm nhận được rồi.

Lấy ra một tờ giấy notes, Mokukoo viết lên một địa chỉ website, đưa cho Ryou: "Nhất định phải vào đây xem!"

Ryou sững sờ, không hiểu nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn nhận lấy cất kỹ.

"Tôi còn có việc, đi trước, có vấn đề gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào!" Mokukoo sợ tiếp tục đứng ở bên cạnh Lori, tâm tình của cô sẽ không thể che dấu được.

Lori tỏ ý muốn đưa Mokukoo về nhà, nhưng bị Mokukoo uyển chuyển từ chối, còn cười nói, khiến Lori không thể đánh giá thấp cảnh sát Nhật Bản.

Xuất phát từ suy nghĩ Mokukoo có thể không muốn cho mình biết địa chỉ, Ryou không miễn cưỡng.

"Xin đừng bao giờ từ bỏ chính mình!" chẳng qua lúc chia tay ở cửa, Mokukoo vẫn nhịn không được nói thêm một câu, câu này cô nói không chỉ vì bản thân, mà còn là vì rất nhiều người thật lòng thật dạ thích Lori.


Chương 40


Ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới lầu mua ít đồ xong Ryou về phòng ngủ.

Mở một chai bia, Ryou ngồi trên ban công vừa nhìn cảnh đêm vừa uống.

Điện thoại vang lên, Ryou khẽ cười, chắc là Edgar đến nơi, điện thoại báo bình an cho mình.

Cầm điện thoại, Ryou hơi ngạc nhiên phát hiện lại là Michelle gọi.

"Chị Michelle!" Ryou tiếp điện thoại, là công ty có chuyện gì sao? Nếu không sao muộn thế này còn gọi điện thoại cho mình.

"Ah, Lori cậu đang ở đâu?" Michelle nói chuyện luôn luôn không dây dưa dài dòng, "Gần đây không có việc gì chứ?"

"Tôi bây giờ đang ở phòng ngủ, gần đây ah," Ryou nhíu nhíu mày, suy nghĩ vài giây: "hẳn là không có a!"

"Vậy thì tốt quá, N bộ chuyển kế hoạch quay series Fallen Angel lên trước thời hạn, nhưng vì trùng với lịch của series STORM, Adrian tạm thời không thể qua." Michelle nhanh chóng nói ra: "Đúng lúc cậu gần đây không có phim, sắp xếp với N bộ một chút, quyết định quay phần của cậu trước, cho nên gần đây đừng đi đâu xa, đợi thông báo của N bộ được không?"

"Được, tôi đã biết!" Ryou có chút buồn bực, cú điện thoại này nếu đến sớm một chút cậu có thể cùng đi với Edgar?

"Ừm, ngày 18 có một cuộc họp mặt, nhớ trở về!" Michelle dặn dò xong mọi việc, thì cúp điện thoại, không biết có phải là ảo giác của Ryou không, tâm tình Michelle hình như không tốt lắm.

Nhưng mặc kệ, sáng mai Ryou đã định đón xe đi tìm Edgar.

Cứ cho anh một bất ngờ, sẽ không nói trước cho Edgar, rất muốn xem xem biểu cảm của Edgar khi mình đột nhiên xuất hiện, Ryou hiếm khi tinh nghịch một lần.

Nhưng kế hoạch của Ryou xảy ra một chút ngoài ý muốn, ngày hôm sau khi cậu đến, gọi Edgar thì điện thoại lại luôn tắt máy, chẳng lẽ là đang làm việc?

Ryou cười khổ, xem ra ngạc nhiên không thể cho hàng ngày, bằng không không chừng kinh hỉ ngược lại chính là cho bản thân.

Nhưng Ryou đã nghĩ kỹ bước tiếp theo làm gì rồi, thật lâu không có tin tức của Unnan và Kurotaka, lúc trước bọn họ đến E bộ trợ giúp, sau khi quay xong phim thì về N bộ, dù sao không có việc gì, thử liên lạc xem có thể ra ngoài họp mặt không!

Rất thuận lợi, Unnan và Kurotaka đều rảnh, lúc gọi điện bọn họ đều còn đang ngủ. Vừa nghe là Lori, tỏ vẻ lập tức có thể đến, để Lori ở trạm xe ngoài cửa công ty chờ bọn họ.

"Đã lâu không gặp!" Xem ra Unnan cùng Kurotaka cũng ở ký túc xá, không đợi bao lâu, Ryou đã thấy thân ảnh của bọn họ, cười bước đến chào hỏi.

"Đúng vậy a, không ngờ còn có thể gặp mặt đấy!" Kurotaka hào sảng cười to vỗ vỗ vai Ryou, "Đi, đi uống rượu?"

"Không vấn đề!" Ryou cũng rất sảng khoái đồng ý.

"Nghe nói cậu bây giờ là sao A của E bộ rồi!" tìm một quán rượu quy mô nhỏ ở gần đó, ba người vừa ngồi xuống, Unnan liền hỏi Ryou.

"Ừm, hình như là vậy!" Ryou hơi ngượng ngùng, cầm chai rượu giúp Unnan và Kurotaka rót rượu.
"Cậu xem, tôi nói Lori dù cho trở thành sao A cũng sẽ không thay đổi!" Kurotaka giơ ly lên, rất cảm khái nói với Unnan.

Mặc dù Unnan và mình bây giờ chưa nổi tiếng như Lori, nhưng Lori không chỉ không quên bọn họ, vẫn dùng thái độ đối với đàn anh rất tôn kính bọn họ, điều này làm cho hai người có chút cảm động.

"Đúng vậy a, lúc trước đã cảm thấy Lori là nhân tài làm việc lớn, không giống Kwvin!" Unnan cũng tán thành.

"Nào có, may mắn thôi!" Lori, Unnan, và Kurotaka cụng cụng ly, trước cạn làm kính, "Đúng rồi, Kwvin sao đột nhiên rút rồi? Lúc tôi trở về cậu ta cũng đã dọn đi rồi."

Khoảng thời gian đó đúng lúc Ryou quay series STORM, sau khi quay xong ba người bạn cùng phòng cũng đã đường ai nấy đi rồi, cho nên không biết rõ chuyện này.

"Chuyện này thật sự là... Đừng nói nữa!" Kurotaka nói đến chuyện này, thì lắc đầu không thôi.

"Lần đó chúng tôi quay phim, là tôi, và Kurotaka hợp tác với Kwvin, đáng lẽ sắp xếp chúng tôi ở cùng phỏng chừng cũng suy nghĩ bồi dưỡng ăn ý một chút." Unnan nối tiếp câu chuyện, vừa rót rượu vừa nói: "Ai biết mới bắt đầu, Kwvin đã khóc kêu la đau, làm chúng tôi cũng không biết tiếp tục thế nào nữa."

"Chuyện này, Kwvin cũng là lần đầu tiên đi, có lẽ thật sự rất đau a!" Ryou thì có phần hiểu, nhưng cũng rất thông cảm Unnan và Kurotaka, dưới tình huống đó còn phải duy trì trạng thái.

"Đau đớn là chắc chắn, cậu ta trước khi đến nên hiểu, việc này vốn cũng không phải bình thường, cậu ta kẹp chặt như vậy tôi cũng đau ah!" Kurotaka nói chuyện vô cùng trực tiếp, "Nhưng đây là công việc, không phải trò đùa, sao có thể thuận theo tính tình a."

"Chính là, Kwvin lúc đó đã không muốn làm rồi, nhưng sao có thể, cũng đã đến phần này, sao có thể dừng lại." Unnan cảm khái, đứa trẻ như Kwvin thật ra cũng rất đáng thương, bị mấy người tinh thám trên đường nói ba hoa chích choè, nào là thủ *** cũng có thể kiếm nhiều tiền, tư tưởng không chịu được cám dỗ của tiền tài, bước vào, lại bị hứa hẹn tiếp theo lừa gạt, phạm vi tiếp nhận dần dần lớn thêm, đến lúc cuối cùng phát hiện bản thân thật sự chịu không được, hối hận đã không kịp!

"Vậy sau đó làm thế nào?" Kỳ thật Ryou đã có thể biết trước hậu quả, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi.

"Sau đó, còn có thể làm gì, nhân viên công tác ở trường quay kể cả tôi và Unnan bốn người giữ chặt Kwvin, cố quay cho xong!" Kurotaka có phần kiềm chế nói, "Thật sự có cảm giác cường bạo!"

"Nghe nói Kwvin trở về thì lập tức rời khỏi, dù sao cũng chưa chính thức ký hợp đồng!" Unnan lại uống một ly, "Ai, đôi khi ngẫm lại, thật ra Kwvin như vậy cũng không hẳn xấu, chỉ đóng một bộ phim còn chưa lưu lại ấn tượng gì thì biến mất, đau đớn trong lòng thì để thời gian xoa dịu đi!"

"Cậu đừng nói nữa, tôi cũng muốn rút lui!" Kurotaka cũng uống tiếp một ly, "Dù sao tiền cũng kiếm được kha khá rồi, định trở về quê mở một cửa hàng, lấy một người vợ vui vui vẻ vẻ trải qua cuộc sống."

"Lori thì sao?" Unnan quay đầu hỏi Ryou đang rót rượu.

"Tôi sao, trong thời gian ngắn vẫn chưa có ý định lui!" Ryou cười bất đắc dĩ.

Nhìn ra Lori dường như có lời không thể nói, Kurotaka và Unnan đúng lúc điều chỉnh đề tài, nói đến những tin đồn thú vị trong công việc.

Bầu không khí đang sôi nổi, điện thoại Ryou vang lên.

"Em đang ở đâu?" Là Edgar, vừa bắt máy anh liền hỏi, "Vừa nghe người ta nói ở trước cửa bộ của bọn anh nhìn thấy em, có thật không?"

"Ừm, thật sự." Ryou có phần ngạc nhiên, cư nhiên N bộ có người nhận ra mình: "Em hiện tại đang uống rượu ở một quán rượu gần công ty anh."

Hỏi rõ địa điểm và tên gọi, Edgar để lại một câu anh tới ngay, thì vội vàng ngắt điện thoại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro