Chương 56 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56


"Alô, xin chào!"

"Lori ah, cậu đang ở đâu?"

"Denny? Tôi đang trên đường trở về ký túc xá."

"Vậy thì thật là tốt, tôi và Brant muốn đi ra ngoài uống rượu, cùng đi nhé?"

"Ngày mai phải quay rồi, hôm nay đi uống rượu có được không?"

"Có cái gì không được, sẽ không ảnh hưởng..."

"Lori cậu đừng nghe Denny nói nhảm, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến công việc."

"Ha ha, Brant, vậy thì tôi trên đường mua bia, đến phòng các anh uống được không?"

"Ok, không có vấn đề, chúng tôi đợi cậu!"

Cúp điện thoại, Brant ném di động vào Denny, "Chúng ta lúc nào muốn đi ra ngoài uống rượu, tôi như thế nào không biết?"

"Cái kia..." Denny tiếp được điện thoại ngượng ngùng cười: "Muốn để cậu và Lori gặp mặt trước, nhìn xem tình huống như thế nào, thật sự không được, còn có thể kịp thay người."

"Cậu ngớ ngẩn ah, ngày mai quay rồi hôm nay thay người? cậu muốn bức Michelle nổi điên à?" Brant lắc đầu không thôi: "Hơn nữa tự mình có chừng mực, nếu thật không được, tôi sẽ không miễn cưỡng chính mình, nói không chừng lúc ấy ngay cả bộ phim tôi cũng sẽ không tham gia, có một số việc, trốn tránh cũng không phải là biện pháp."

"Được được, coi như tôi nhiều chuyện được chưa?" Denny cầu xin tha thứ, hắn sợ nhất Brant giáo huấn mình.

"Lori cũng cần phải biết a, cậu ấy nói trên đường sẽ mua bia, một lát nữa sẽ tới." Brant nhìn Denny cả buổi, đánh thêm một chưởng, cuối cùng mới cảm thấy hả giận.

"Ah, Lori muốn tới? Sao cậu không nói sớm?" Denny kêu thảm một tiếng, nhanh chân bật dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Tôi cảm thấy có người ghé hay không, cậu cũng cần phải dọn dẹp đồ đạc của mình đi, bừa bộn hết sức!" Brant ngược lại rất thích ý nằm trên giường, nhìn Denny luống cuống tay chân.

Bởi vì quan hệ với Brant, Takako chưa bao giờ đến ký túc xá của Denny, cho nên phòng bọn họ không thể bày biện đồ đạc, toàn bộ đồ của Denny đều để ở KTX. Rất nhiều "hàng cấm", lại thêm sách vở, CD, DVD, quần áo đều chồng chất cùng một chỗ, hiện tại mới thu dọn Denny rốt cục nếm mùi đau khổ.

"Không dọn nữa!" Như thế nào cũng dọn không xong Denny cuối cùng từ bỏ. Chỉ đem những thứ không thể cho người khác thấy nhét vào trong tủ, những thứ khác, như vậy a, dù sao người đến là Lori, cậu sẽ không chú ý.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, Brant đi mở cửa.

"Sao cậu mua nhiều đồ thế?" Lori tay phải mang theo một thùng bia, tay trái cầm hai cái túi lớn, không biết bên trong là cái gì, Brant vội vàng nhận thùng bia.

"Tôi còn mua một tí đồ nhắm rượu, coi như là bữa ăn khuya a!" Lori cười đem cái túi đặt ở trên mặt bàn.

"Oa, đêm nay thật có phúc, vừa vặn chưa ăn no!" Denny chạy đến, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn thức ăn.

"Đừng chỉ nhìn, giúp bày ra đi." Brant đặt thùng bia xuống, kêu Denny, "Lori, áo khoác đưa tôi, tôi treo bên trong."

"Ồ, cậu cũng mua Ichigo Daifuku?" Denny mang thức ăn bày trên bàn, phát hiện rõ ràng còn có bánh ngọt: "Cậu cũng thích ăn? Tôi còn tưởng chỉ có con gái mới thích ăn cái này chứ!"

"Ăn thử!" Lori cầm một cái đưa cho Denny và Brant: "Hương vị như thế nào?"

"Rất ngon, ngọt vừa một chút cũng không ngán!" Denny nhấm nháp xong nhịn không được lại bỏ thêm một cái vào miệng.

"Ừm, chính xác, cảm giác so với trước kia tôi ăn ngon hơn rất nhiều, mua ở đâu vậy?" Brant cũng khen ngợi.

"Ha ha, đây là Edgar làm." đáp án của Lori thiếu chút nữa khiến Brant và Denny nghẹn.

"Edgar có thể làm cái này?" Denny gian nan mà nuốt vào cái bánh ngọt chút xíu nữa đã làm nghẹn mình.

"Còn hơn nữa, anh ấy làm bánh ngọt ăn rất ngon." Lori cười rất vui vẻ: "Edgar còn nói, lần sau rảnh muốn mời các anh ăn cơm.""Sao cậu ta đột nhiên muốn mời chúng tôi ăn cơm?" Brant nhíu mày, là Edgar phát hiện cái gì sao?

"Không biết ah, nhưng anh ấy sau khi xem xong kịch bản series Fantasia lần này liền nói vậy." Lori nhớ tới biểu tình của Edgar lúc đó liền không nhịn được muốn cười.

"Ah, như vậy ah!" Denny cũng cười, đã biết quan hệ của Edgar và Lori, rất dễ dàng hiểu ý Edgar: "Đúng rồi, cậu học kịch bản xong chưa?"

Lori làm một cái mặt quỷ, "Tôi thật sự là rất khó chịu, còn để cho Edgar cảm khái anh ấy lúc trước chọn N bộ mà không phải E bộ, là quyết định anh minh nhất đời này."

"Chúng tôi cũng thế, đóng xong phim nhất định lấy dao cắt vụn cuốn kịch bản này!" Denny nghiến răng nghiến lợi nói, Brant bên kia cũng vậy, ngày hôm qua học cũng thở dài.

"Nhưng, Lori," Denny hơi do dự, thấy Lori cũng không kiêng kỵ mà nói về Edgar rất thân mật, vẫn nhịn không được hỏi, "Cậu và Edgar thật sự ở cùng sao?"

"Ừm." Lori ngược lại không do dự, trực tiếp trả lời khẳng định, dù sao việc này cũng không thể dấu diếm, nói sớm một ngày hay trễ một ngày cũng vậy thôi!

"Như vậy ah," Denny trộm nhìn Brant, y đang khui bia bày trên bàn, "Tôi vẫn nghĩ cậu là thẳng nam, như thế nào lại cùng với Edgar? Là vì đóng GV sao?"

"Không phải đâu, nguyên nhân chính không phải như thế." Lori nhận bia từ Brant, nhíu mày: "Tôi cảm thấy hiện tại con gái đối với tôi lực hấp dẫn vẫn còn lớn, cho nên việc kết giao với Edgar cùng giới tính không quan hệ, đóng phim cũng vậy."

"Đó là bởi vì yêu?" Denny tiếp tục hỏi.

"Không biết," Lori nở nụ cười, thành thật trả lời: "Tôi không biết cái gì gọi là yêu, nhưng tôi cảm thấy ở cùng Edgar rất vui vẻ, cũng rất an tâm, anh ấy cũng thế, rất nhiều chuyện chúng tôi có thể cùng nhau giải quyết, rất ăn ý, không chỉ hiểu rõ cảm nhận của đối phương, mà càng cần lẫn nhau!"

Brant cúi đầu uống một ngụm rượu, y biết rõ những lời này Denny hỏi là vì y, Lori trả lời rất rõ ràng, cũng rất rõ ràng làm cho người ta hiểu rõ ràng buộc giữa cậu và Edgar người khác không thể tùy tiện bước vào.

"Như vậy rất tốt, thời gian này muốn tìm người nguyện ý cùng một chỗ, lại nguyện ý hiểu nhau, chăm sóc nhau quá ít, đặc biệt là giống như chúng ta." Tuy trong lòng vẫn hơi ẩn ẩn đau, Brant vẫn có thể biểu lộ thái độ của mình với Lori: "Có lẽ tìm đồng sự thật là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc quay cái này phần lớn đối với đàn ông không có hứng thú, có thể vượt qua thói quen tâm lý đi đến cùng một chỗ, cậu và Edgar rất không dễ dàng, nhưng các cậu thật sự rất phù hợp, nhất định sẽ hạnh phúc đấy!"

"Đúng vậy a, vì hạnh của phúc Lori, chúng ta cạn ly nhé!" Denny nâng ly đề nghị, nhận được hưởng ứng tích cực của Brant.

"Cảm ơn!" Những lời này Lori nhìn Brant nói, một câu hai ý nghĩa, cảm ơn lúc trước y chúc phúc, cũng cảm ơn y không để tâm vào chuyện vụn vặt.

Về sau, ba người cùng uống rượu dùng bữa, càng ngày càng hào hứng.

"Cậu biết không, ngày hôm sau sau khi cậu đi, Jesse sáng sớm đứng ở cửa công ty, xin lỗi từng nhân viên công tác mà trước kia cậu ta đắc tội!" tửu lượng Denny có thể nói là kém nhất trong ba người, hai chai vào bụng, thần sắc cũng hơi mờ mịt rồi.

"Vậy sao? Còn có chuyện như vậy?" Lori rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, vì chuyện này, Michelle còn khen ngợi cậu biết cách huấn luyện người mới!" Brant đoạt lại chai bia trên tay Denny, mình và Lori chạm ly.

"Đôi khi trừng phạt không nhất định là cách giải quyết vấn đề." Lori uống một hơi cạn sạch, vì Jesse cảm thấy cao hứng, cậu ấy cuối cùng cũng hiểu đạo lý trong giới này hợp tác còn quan trọng hơn cạnh tranh.

"Nhưng cẩn thận sau này trở thành người chuyên huấn luyện nhân vật mới ah!" Brant đùa Lori, lại phát hiện thân thể Denny lay động, nhanh chóng đỡ lấy: "Denny thật sự say rồi!"

"Sẽ không ảnh hưởng chuyện ngày mai a?" Lori đứng lên giúp Brant dìu Denny lên giường.

"Không sao, ngày mai phần diễn của cậu ta không nhiều lắm." Brant đem chăn, mền đắp kín cho Denny: "Ngược lại cậu nên nhanh về nghỉ ngơi đi, muộn rồi."

"Vậy mấy thứ bên ngoài..." Lori hơi do dự.

"Cậu đừng lo, ngày mai rảnh tôi sẽ thu dọn." Brant cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

"Vậy được, ngày mai gặp!" Xem thời gian quả thật hơi trễ, Lori không từ chối.

Cầm quần áo, chào Brant, rồi rời đi.

Ngày mai, lại là một ngày mới!

Đêm khuya, hít bầu không khí mới lạ bên ngoài, Lori không khỏi cảm khái.


Chương 57


  "Lori cậu tới thật đúng lúc! Cậu thử bộ đồng phục này xem xem."

Lori vừa mới đến studio, đã bị phục trang kéo qua một bên.

Đó là bộ đồng phục của một trường cấp 3, bộ đồng phục giống như mình vừa mặc ngày hôm qua, thật là nhớ, Lori vừa thay vừa nghĩ.

"Hình như không vừa." Sau khi Lori thay xong, phục trang nhìn liền nhíu mày: "Chiều dài coi như cũng được, nhưng hơi rộng, Lori cậu quá gầy, cần phải ăn nhiều một chút."

Chính mình thật sự rất gầy ấy ư, vì sao mọi người đều thích nói một câu như vậy? Lori cười khổ, nhất là Edgar, quả thực là hận không thể một ngày bắt cậu ăn năm chén.

"Bộ này không hợp ah!" thanh âm Denny từ phía sau vang lên, ngày hôm qua uống say đối với hắn ảnh hưởng không nhiều, ít nhất so với tưởng tượng của Lori.

"Ah, Denny, Brant các cậu đã tới, quần áo ở chỗ này, cũng mặc thử đi!" Phục trang từ phía sau lấy ra hai bộ quần áo, đưa cho Denny và Brant.

Denny và Lori đều là đồng phục học sinh cấp 3, mà Brant là một bộ áo blue bác sĩ. Mặc xong Denny và Brant đều có vẻ rất phù hợp, phục trang đối với size của bọn họ tương đối quen thuộc, mặt khác là thân hình của bọn họ không có gì đặc biệt.

"Làm sao bây giờ? Tuy còn có một vài bộ khác, nhưng chắc Lori mặc càng không hợp!" Phục trang đang nhìn chằm chằm vào phục trang của Lori, hắn quay đầu hỏi đạo diễn: "Hiện tại sửa chắc không kịp rồi!"

"U-a... aaa," Đạo diễn đánh giá Lori một chút: "Hôm nay ống kính sẽ không tập trung quá nhiều vào quần áo, có thể chấp nhận được. Nhưng đoạn sau cậu nên tìm người đến sửa lại, hoặc là tìm một bộ khác."

Lần này studio bố trí thành phòng y tế của trường học, vì kịch bản là trò Nara (Lori) trốn học ngủ trong phòng y tế, bị giáo y (Brant) phát hiện, cũng thừa cơ hội này xâm phạm cậu. Mà cảnh này trong lúc vô tình bị trò Neji (Denny) phát hiện, dùng di động chụp lại.

Lori cởi áo khoác đồng phục, khoác lên lưng ghế, nằm ở trên giường.

"Chờ chút!" Đạo diễn đi tới, đem cà- vạt Lori cởi xuống đặt trên tủ đầu giường, áo cởi bỏ ba nút trên, nhìn nhìn "Như vậy tốt hơn rồi!"

"Oa, rất hấp dẫn!" Denny nhảy qua đánh giá, còn vươn tay ra chuẩn bị bóp.

Lori cười tránh thoát ma trảo của Denny, kéo chăn, mền đem mình che kín, không cho Denny có bất kỳ cơ hội nào.

Bên này hai người đùa giỡn, bên kia đạo diễn kêu Brant qua, chỉ đạo tỉ mĩ một số chi tiết đặc biệt.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, cảnh quay Fantasia 1 chính thức bắt đầu.

Lori nằm trên một chiếc giường màu trắng với đôi mắt khép kín, vì phối hợp thân phận học sinh nên cố ý chỉnh lại mái tóc đơn giản hơn, so bình thường Lori có vẻ ngây thơ hơn rất nhiều.

Bất ngờ màn bị một người kéo ra, cậu học trò đang ngủ say giật mình bừng tỉnh, hoảng sợ mở to hai mắt.

"Thầy!" Nhìn rõ người tới liền sợ hãi hô to.

"Là Nara à?" Phát hiện người nằm trên giường vượt quá mong đợi của mình, giáo y vẻ mặt vốn nghiêm túc hòa hoãn xuống, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: "Sao thế, không khỏe sao?"

"Ah, phải... hơi chóng mặt!" Nara cúi đầu, chột dạ trả lời.

"Ah, vậy nên kiểm tra một chút!" Giáo y nở nụ cười, ánh mắt lóe sáng.

Lúc này Nara không cách nào cự tuyệt giáo y kiểm tra, thậm chí còn rất phối hợp để cho giáo y cởi bỏ áo cậu.

"Quần... Quần không cần cởi a?" lúc giáo y tiếp tục hướng xuống, Nara mở to hai mắt, hơi xấu hổ.

"Đã kiểm tra, cần phải kiểm tra cẩn thận một tí," Giáo y ôn nhu nhưng kiên định mà kéo tay giữ dây lưng của Nara, cởi quần cậu.

"Làn da thật đẹp ah!" Giáo y vuốt chân Nara, cảm thán nói.

"Thầy!" người ngu ngốc cũng biết tình huống hiện tại không đúng rồi, Nara đẩy tay giáo y, muốn lấy lại quần áo.

Nhưng giáo y đã sớm có chuẩn bị làm sao có thể lại để cậu như ý, liền đem Nara đẩy ngã xuống giường.

"Không muốn!" Nara sắc mặt thay đổi, cậu né tránh môi giáo y đang áp xuống, dốc sức liều mạng giãy dụa.

"Cuối cùng để cho tôi đợi được ngày này rồi!" dáng tươi cười giáo y lúc này rất dữ tợn, "Cậu có thể la to, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở, dù ai thấy bộ dạng hiện tại của cậu, cũng sẽ cho là cậu phóng đãng!"

"Không muốn!" Một tiếng này cùng lời cự tuyệt lúc nãy khẩu khí Nara rõ ràng đã mềm nhũng hơn nhiều, cậu gần như cầu khẩn mà nhìn giáo y.

"Ngoan ngoãn nghe lời, mới có lợi cho cậu!" Nhưng giáo y rõ ràng xem nhẹ cự tuyệt của Nara, ngược lại tăng mạnh thế công.

"Không!" Nara bị động tác của giáo y dọa sợ, bắt đầu liều lĩnh giãy dụa.

"Thật sự là phiền toái!" Thuận tay cầm cà- vạt đặt ở đầu giường, giáo y đem hai tay Nara cưỡng ép cột vào thành giường.

"Thầy..." lời thoại này Lori còn chưa nói xong, cà- vạt trên tay đột nhiên không hề có dấu hiệu gì mà đứt làm đôi.

Không khí trong phòng nhất thời đông cứng, Lori và Brant đều sững sờ nhìn cà- vạt đã không còn tác dụng kia.

"Là tôi cột không đúng sao?" Brant phản ứng, vừa hỏi vừa quan sát.

"Không phải, thật sự bị đứt rồi!" Lori giơ cà- vạt đứt lên xem: "Nhưng tôi không có dùng sức ah, thật lạ!"

Nói xong, Lori quay đầu nhìn về phía đạo diễn.

"Ngừng!" Nãy giờ không biết đạo diễn đang suy nghĩ gì, lúc này mới gọi ngừng.

Thì ra mới vừa rồi ống kính chưa ngừng quay, hai người không coi ai ra gì mà bắt đầu thảo luận vấn đề cà- vạt. Vừa nhận ra điều này Lori và Brant liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà bắt đầu cười to.

"Lori cậu cùng bộ đồng phục này có thù oán à?" Phục trang cười trêu ghẹo Lori, nhận được ánh mắt thập phần vô tội của Lori.

Vì tiết kiệm thời gian, phục trang lấy cà- vạt của Denny dùng trước, chính mình ngay lập tức đi tìm cà- vạt thay thế.

"Chuyện này cho thấy," lúc Brant nhận cà-vạt của Denny, cố nín cười, nghiêm trang tổng kết: "lúc cần dùng thắt lưng thì nên dùng thắt lung ah, cường bạo cũng không nên tiết kiệm chi phí!"

Ha ha ha ha, lập tức mọi người đều bật cười a, vốn không cười cũng bị lời Brant nói làm cho buồn cười. 


Chương 58


  Đem hai chân Nara gập lại, thay đổi tư thế, khiến giáo y cắm vào càng sâu, nhắm vào Nara đang dồn dập thở dốc tăng tốc.

"Thoải mái sao?" Giáo y trêu chọc, luật động nhanh hơn.

Nara nhắm mắt lại dốc sức liều mạng lắc đầu, không biết là trả lời vấn đề hay là đang cự tuyệt cảm giác từ phía sau truyền đến.

Nhìn Nara như vậy, giáo y cúi xuống, hôn nhẹ thân thể của cậu.

Nara nhịn không được quay người nhưng mà hai tay bị trói buộc cùng đại nhục bổng o0o giữ chặt thân thể trên giường, khiến cậu không thể như nguyện, cuối cùng, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, thừa nhận tay và môi giáo y xâm phạm.

Camera lúc này kéo gần khuôn mặt Lori, miệng khẽ nhếch, làn da gần như ửng đỏ, trong lúc vô tình tóc khoác trên vai rơi xuống đôi má. Nếu không phải nhíu mày và ngẫu nhiên phát ra rên rỉ đau đớn, thật đúng là bức tranh thiến niên xinh đẹp đang ngủ.

Dưới tình huống bị xâm phạm, giãy dụa của Nara dần biến mất, giống như tất cả tinh lực bị côn thịt không ngừng ra vào cọ xát mất rồi, cuối cùng, dù cho giáo y hôn sâu, Nara cũng chỉ có thể bị động phối hợp.

Nhưng, trận đùa giỡn trên giường này nhìn kịch liệt, nhưng thật sự Brant nắm chắc chừng mực vô cùng tốt. Trên cơ bản là đồng sự thân mật phối hợp, không có cảm giác điên cuồng không khống chế được như lần trước, Lori cảm nhận vô cùng rõ biến hóa này.

Nhưng nếu là tình tiết cường bạo, hai người đùa giỡn vẫn làm rất tốt.

Màn ảnh chuyến, lúc này chắc là thời gian lên lớp, không có người không phận sự, cho nên cửa phòng y tế tuy đóng, nhưng cũng không có khóa.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một cánh tay cầm di động đưa vào, đối với hai người đang dây dưa trên giường "click click" vài cái, những cảnh kia được lưu lại trong điện thoại.

Đáng tiếc, hai người trên giường, một công kích rất vui vẻ, một đang mong chờ sớm được giải thoát, hoàn toàn không chú ý sự việc xen giữa ở ngoài cửa.

Nara đánh giá thấp độ bền bỉ của giáo y, ma sát phía sau giống như bị lửa thiêu đốt, nhưng người bên trên vẫn chưa có dấu hiệu phóng thích, khiến cậu buồn khổ, thất vọng.

"Muốn tôi bắn sao? Năn nỉ tôi à!" Nhìn ra hoặc cảm nhận được ý nghĩ của Nara, giáo y vỗ vỗ mặt Nara, ép cậu nói những lời xấu hổ.

Trả lời của Nara là nghiêng đầu, ngậm miệng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng người ở phía sau càng ngày công kích càng mạnh mẽ, Nara cuối cùng hoàn toàn đầu hàng: "Xin thầy... Không muốn, chịu không được rồi!"

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như con vật nhỏ bị hoảng sợ, khiến giáo y rất hài lòng, nhưng hắn vẫn chưa nghe đủ, vừa tiếp tục lắc lư phần eo, vừa cười tà ra lệnh: "Nói, xin ngài nhanh bắn!"

"... Xin... Ah, xin ngài nhanh bắn!" Nara hiện tại chỉ cầu có thể ngừng, những thứ khác đều không để ý nữa, cậu nghe lời mà lặp lại câu nói vô luận như thế nào cũng nói.

"Được, sắp rồi!" Đã được như ý giáo y mãnh liệt đâm sâu vài cái, cuối cùng rút phân thân, dịch thể màu trắng phun đầy người Nara.

"Sau này cậu chính là của tôi!" bá đạo tuyên bố, giáo y buông lỏng tay Nara, như chiếm hữu mà hôn cậu.

"Tốt!" Đạo diễn ra dấu ngừng, cảnh này xem như đã xong.

Hẹn thời gian ngày mai tiếp tục quay, nhân viên công tác ở lại thay đổi bối cảnh, mà Lori và Brant vọt vào nhà tắm bên trong studio tắm rửa.

"Lúc nãy anh cười phải không?" vừa xát xà phòng, Lori cười hỏi Brant.

"Thì sao? Cậu nhìn lầm rồi a?" Ngoài miệng tuy phủ nhận, nhưng trên mặt Brant lại biểu hiện hoàn toàn tương phản.

"Vậy năn nỉ tôi..." Lori không chịu buông tha mà vạch trần.

"Được rồi, đừng lặp lại ah, tôi nhận là được mà!" Không đợi Lori nói hết lời, Brant nhanh chóng cắt ngang "Hại tôi lông tơ dựng đứng lên rồi!"

"Ha ha!" Thấy Brant bộ dạng kinh sợ khi nghĩ lại chuyện hồi nãy, Lori vui vẻ cười to.

"Này, đừng nói tôi, cậu cũng cười không phải sao, chỉ là quay đầu nhanh, không để cho đạo diễn phát hiện thôi!" Brant nói xong ném bọt xà phòng vào người Lori.

"Còn không phải tại anh!" Lori dùng nước tắm sạch bọt xà phòng, "Nhưng, tôi sợ mình thật sự cười ra tiếng."

"Ừm, tôi cũng vậy, lời kịch thật thú vị!" Brant kéo dài âm "thật", "Nghe nói đây là bộ đầu tiên, sau này nói không chừng mỗi tháng đều có một bộ như vậy, thật thê thảm ah!"

"U-a... aaa, nghe anh nói như vậy cảm thấy rất thảm đấy!" Lori bắt đầu nghiêm túc cân nhắc lời nói của Brant: "Hâm mộ Adrian ah, anh ấy sắp rời khỏi rồi!"

"Hy vọng a, nhưng cậu ta một cửa cuối cùng cũng không biết có qua được không." Brant tắm xong, bắt đầu dùng khăn mặt lau người.

"Nói cũng đúng, hơi lo lắng cho Adrian, anh ấy... anh ấy sáng nay trở về phòng rồi, nói là gần đây muốn ở đây." Lori hơi do dự, vẫn đem chuyện này nói cùng Brant, dù sao hắn và Adrian ở chung lâu hơn.

"Adrian trở về ở? Cậu ta và bạn gái cãi nhau?" Brant hơi ngạc nhiên.

"Không biết, anh ấy chưa nói, tôi cũng chưa kịp hỏi." Lori nhún nhún vai, lau khô thân thể bắt đầu mặc quần áo.

"Vậy thì mặc kệ cậu ta, có thể là muốn điều chỉnh tâm trạng a!" Brant chẳng muốn đoán tâm tư Adrian.

Hai người mặc quần áo tử tế đi ra, Denny chắc là đang đợi Brant, vẫn chưa đi, đang ngồi ở một cái bàn, cùng quay phim đang xem cái gì đó.

Brant và Lori đi đến xem, thì ra là ảnh chụp lúc nãy.

"Thấy như thế nào?" Denny thấy Brant và Lori đã đến, vừa hỏi vừa đưa di động qua.

"Cũng được!" Brant nhìn thoáng qua liền chuyển cho Lori, Lori tùy ý quét mắt rồi trả lại cho Denny, cậu rất không thích thấy chính mình trong phim.

"Tôi cảm thấy hơi xấu, ngày mai dứt khoát đi đổi cái khác!" Denny nhận điện thoại, bình luận.

"Cái này cậu không phải mới mua một tháng trước sao?" Brant cũng không phải thực sự muốn ngăn cản Denny, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

"Không sao cả, vừa vặn cho em trai Takako, thằng nhóc đã để ý cái này lâu rồi!" Denny khẩu khí như đơn giản là đổi một bộ quần áo.

"Đúng rồi, chú quay phim nói một hồi muốn mời chúng ta ăn thịt nướng!" Denny bỗng nhiên quay đầu nói.

"Ah, tôi nói lời này lúc nào?" Quay phim ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi (???).

"Đã thành, người một nhà còn so đo nhiều như vậy làm gì? Đi thôi đi thôi ~~" Denny không để cho quay phim cơ hội hoàn hồn, lôi kéo gã đi ra ngoài, mà mặt thì chuyển hướng Brant, Lori bên này, càng không ngừng bĩu môi.

"Đi thôi!" Brant cười cười, tập mãi thành thói quen lôi kéo Lori đi phía sau Denny bọn họ, "Nhưng cậu một hồi cũng đừng lại bất tỉnh nhân sự ah!"

"Không sợ, dù sao cậu cũng sẽ không để tôi ngủ ngoài đường!" Denny bộ dạng không sợ, "Hơn nữa hôm nay còn có Lori, an toàn hơn, cùng lắm thì các cậu vác tôi về!"

Brant và Lori liếc mắt nhìn nhau, quyết định đêm nay không để cho Denny đụng một giọt rượu, chúng tôi ở đây đừng hòng có cơ hội?


Chương 59


  Ngày hôm sau, Lori, Brant và Denny cùng đến studio, nhìn tinh thần hơi uể oải của quay phim, ba người trên mặt biểu tình vui vẻ như núi lửa bộc phát không thể che dấu được.

"Mấy thằng nhóc này thật quá đáng, đặc biệt là Lori, tửu lượng tốt như vậy làm gì? Tên tuổi anh hùng của cả đời tôi ah!" Quay phim rất rõ bọn họ cười cái gì, ngày hôm qua tại phòng rượu, vốn ỷ mình tửu lượng tốt, ai ngờ nhìn lầm rồi, thoạt nhìn nhu thuận nhất chính là đứa có tửu lượng tốt nhất, kết quả là mình bị chuốc say.

Ha ha ha, xem bộ dạng quay phim đấm ngực dậm chân, ba thằng nhóc ôm bụng cười rộ.

"Vậy, sáng nay chị dâu có nói gì không?" Brant cố nín cười, từ trong miệng nghẹn ra một câu.

"Các cậu còn dám nhắc, tôi cũng biết là cậu cái tên hư hỏng này!" Quay phim đỏ mặt, xông lên làm ra bộ dạng muốn đánh Brant.

"Ha ha, không có biện pháp... không phải vì chú ngày hôm qua biểu diễn quá phấn khích nên để lại chứng cớ sao!" Denny cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẫn không quên trêu chọc quay phim.

"U-a... aaa, anh ngày hôm qua thật sự uống say hả?" Nghe thấy động tĩnh bên này, một nhóm nhân viên công tác bước tới, nghe xong lời Denny..., biết rõ bệnh cũ của quay phim đám bọn họ cũng cười theo.

"Ai, quá khinh địch, quá khinh địch rồi!" Quay phim thở dài, dù sao mọi người đã nghe được, thì không thể che giấu.

Quay phim có một tật xấu mọi người đều biết, là một khi uống rượu say sẽ bắt đầu nhảy thoát y, cản cũng cản không được. Cho nên vì thế lâu lâu sẽ có người mời hắn uống rượu, đáng tiếc quay phim tửu lượng khá tốt, chẳng những thường xuyên có rượu miễn phí uống, mà còn có thể thưởng thức người khác say, khiến nhiều người vừa hận vừa sợ, ai ngờ ngày hôm qua lại thua trên tay Lori.

Bị lệnh cấm rượu tạm thời Denny vốn rất không vui, nhưng có thể thanh tỉnh mà xem trò hay, lập tức cực kỳ vui vẻ. Liền cùng Brant cấu kết với nhau làm chuyện xấu, giấu đồ lót của quay phim trong túi của hắn, cứ thế đưa về nhà.

Vợ của quay phim rất lợi hại, nếu giúp thay quần áo phát hiện đồ lót hắn không thấy...

"Tôi nói cho các cậu biết ah, một lát giúp tôi gọi điện, bằng không thì việc này tôi sẽ không để yên cho các cậu!" sự tình quả nhiên như Denny và Brant dự đoán, quay phim sớm đã bị thẩm vấn, nếu không phải có công việc, có thể bây giờ vẫn không được yên!

"Nếu không buổi tối hôm nay đều tới nhà của tôi ăn cơm đi, thuận tiện để cho nhà tôi làm quen Lori, có người đẹp trai làm chứng, rất có giá trị!" Nhưng quay phim bây giờ không tin Denny và Brant, để bọn họ gọi điện thoại không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, vẫn còn Lori bảo đảm.

"Không có vấn đề ah!" Lori gật đầu, cậu vừa rồi cười đến nỗi phải dựa vào tường: "Ngày hôm qua đã may mắn thấy được no đủ, hôm nay cũng muốn tỏ vẻ một chút!"

PHUZ, tiếng cười đã trở lại bình thường, lại vì những lời của Lori mà tiếp tục.

"Xem ra mấy thằng nhóc các cậu, không phải là đèn cạn dầu ah!" Quay phim đang ai thán, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy quần áo bày sẵn trên bàn, "Đúng rồi Lori, quần áo bên kia là phục trang mới đưa tới, cậu thử xem xem!"

Cuối cùng nhớ tới chính sự, quay phim chuyển lời phục trang nhắn nhủ, chỉ quần áo cho Lori.

"Ah, tốt!" Lori tại chỗ bắt đầu thay quần áo, chính mình trần truồng mọi người đều thấy cả rồi, không cần e ngại.

"Tốt hơn rồi, chỉ là màu sắc có hơi khác!" bọn Brant thấy Lori thay bộ này, bình luận.

"Tạm thời thôi, hơi khác cũng không có biện pháp, lúc quay điều chỉnh ánh sáng thử xem, nếu không được, chế tác hậu kỳ điều chỉnh thêm một chút là được rồi!" Quay phim sờ sờ cằm, cảm thấy không có vấn đề.

"Vậy đàn em, hôm nay mong được chú ý nhiều hơn!" Denny rất không đứng đắn mà i trêu chọc Lori.

Hôm nay quay phim lại bắt đầu, studio thay đổi hoàn toàn, giường đổi thành bục giảng, phía dưới bày mấy bộ bàn, biến thành phòng học.

Nara ngồi tại vị trí của mình, cầm trong tay tờ giấy, là buổi sáng phát hiện tại tủ giày. Camera đưa tới gần tờ giấy, trên đó yêu cầu Nara hôm nay sau khi tan học chờ trong phòng, bằng không thì bí mật của cậu ngày hôm sau sẽ xuất hiện trên bảng tuyên truyền ở cổng trường.

Là ai ghi tờ giấy này? Nara không nghĩ ra, hơn nữa bí mật của cậu? vậy là cái gì?

Có thể mình quả thật có điều chột dạ, cho nên Nara không dám không nghe. Sắc trời dần dần tối, tất cả bạn học đều đã về, nhưng người ghi tờ giấy vẫn chưa xuất hiện.

Đang lúc Nara do dự nên đi hay không, cửa phòng học mở ra.

"Đàn anh?" Người này Nara không biết, nhưng xem huy hiệu trên áo, là lớp trên.

"Đã nhận được thư?" Neji nhìn đàn em trước mắt, quả thật ngon miệng vô cùng, hắn rất hài lòng, không uổng công mình vất vả.

Quả nhiên là hắn, Nara tính cảnh giác lập tức bật lên cao nhất.

Nhìn dáng vẻ Nara trừng mắt nhìn hắn, Neji cười cười, cầm điện thoại di động của mình, bấm vài cái, đưa tới trước mặt Nara: "Là cậu phải không?"

Trên màn hình điện thoại di động, hình ảnh hai người con trai đang ân ái thình lình mở ra, tuy khoảng cách khá xa, nhưng góc độ chụp của một tấm hình vừa vặn có thể thấy rất rõ ràng khuôn mặt Nara.

"Anh..." Nara ngây người, không biết nên phản ứng thế nào, thật sự là điều gì càng sợ lại càng nhanh đến, đây là việc cậu sợ người khác biết nhất.

"Còn có vài tấm, rửa ra đều rất đẹp." Neji lấy điện thoại lại, thuận tiện nhắc nhở Nara trong tay mình còn có hình của cậu.

"Anh muốn gì?" Nara cảm giác toàn thân mình rét run, cậu thấp giọng hỏi.

"Cậu đừng sợ, tôi không muốn gì nhiều." Neji nâng cằm Nara, buộc cậu nhìn thẳng mình: "..."

Nara mở to hai mắt, chờ, chờ hoài vẫn không nghe được.

"Tôi quên thoại rồi!" Nhìn vẻ mặt Lori tràn đầy dấu chấm hỏi (???), Denny cuối cùng nói.

"Ha ha!" Lori và quay phim đều sững sờ, phản ứng lại nhịn không được cười to.

Denny cũng cười, vừa cười vừa cầm kịch bản tìm lời thoại, tìm được nhịn không được phàn nàn: "lời thoại thật sự quá phức tạp, học mấy lần đều không thuộc."

"Lời thoại rất hay ah, đừng kiếm cớ!" Đạo diễn đi lên gõ gõ Denny, "Cố gắng lên ah!"

Quay chụp dừng lại một lát, đợi Denny xác định chính mình nhớ kỹ lời thoại mới tiếp tục.

"Cậu đừng sợ, điều tôi muốn đối với cậu mà nói rất đơn giản." Neji nâng cằm Nara nói: "Tôi thấy cậu làm cho giáo y vui vẻ như vậy, tôi cũng muốn thế!"

"Anh là muốn tôi và anh... Cùng anh ân ái?" Nara dùng khẩu khí không thể tưởng tượng hỏi Neji.

"Đúng vậy!" Neji ngưỡng mặt lên, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống nhìn Nara: "Nếu cậu đồng ý, nên cởi ngay quần áo ra!"

"Ở chỗ này?" Nara bối rối nhìn chung quanh, "Đổi chổ khác được không?"

Neji không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Nara.

Nara bất lực, đặt tay trên nút thắt, hơi do dự, vẫn bắt đầu thoát.

"Anh làm xong sẽ xóa ảnh sao?" Nara trước khi thoát toàn bộ, vì muốn đảm bảo hỏi một câu.

"Phải xem biểu hiện của cậu thôi!" Neji đợi không kịp, ôm Nara qua đặt trên mặt bàn, giúp cậu cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng. 


Chương 60


"Bộ dạng thật tham lam ah, xem ra là thường xuyên được giáo y dạy dỗ a?" Neji đem ngón giữa đưa vào hậu huyệt Nara, nhẹ hỏi bên tai Nara.

Nara nhắm mắt lại, không chịu nói lời nào, cậu cũng không thể nói gì, bởi vì Neji suy đoán thật sự chính xác.

"Như vậy tôi không cần lịch sự rồi!" Neji cởi quần, đem hung khí sớm đã hưng phấn nhắm ngay tiểu huyệt Nara, chôn vào thật sâu.

Nara hai tay nắm chặt cạnh bàn, hừ một tiếng khó chịu.

"Cảm giác tốt hơn nhiều so với tưởng tượng!" Neji vừa nói vừa lắc lư phần eo, ma sát trong cơ thể Nara.

Cau mày, Nara bị động mà thừa nhận, hiện tại cậu chỉ mong có thể làm Neji thỏa mãn, sau đó thực hiện lời hứa của hắn.

Hai người làm thật kịch liệt, điện thoại Nara vang lên, bất luận hiện tại Neji có để cho Nara nghe hay không, thì bản thân Nara cũng là hữu tâm vô lực, chỉ có thể mặc cho điện thoại kêu to.

May mắn, người gọi không quá cố chấp, điện thoại vang lên vài tiếng liền tắt, việc xen giữa này cũng không ảnh hưởng hào hứng của Neji, biên độ di động của eo càng lúc càng lớn, làm cho cái bàn phía dưới Nara phát ra tiếng vang chít kít...

Quay phim cúi người, từ dưới bàn quay lên, nơi mập hợp của Denny và Lori tinh tường hiện ra trước màn ảnh, dừng lại một chút, quay phim dọc theo thân thể Lori dần dần đi về phía trước, quay cận cảnh khuôn mặt cậu.

Lori biểu lộ không thể nói thích thú, nhưng không hoàn toàn đau đớn. Đầu cậu tựa trên cánh tay, môi hơi mở ra, ngẫu nhiên nhẹ giọng phát ra một, hai tiếng rên rỉ, âm thanh tuy không lớn, nhưng dễ câu dẫn dục vọng nguyên thủy của nhân loại.

Nhưng dáng người Lori thật sự là hoàn mỹ, quay phim quay cơ thể Lori theo nhiều góc độ, thiếu chút nữa bỏ qua cao trào của Denny.

"Ừm!" May mắn Denny khi cao trào hừ lớn một tiếng, ống kính ngay lập tức tới gần quay cảnh xuất trên lưng Lori.

"Cảm giác thật tuyệt a?"

Không đợi Neji nếm trải đầy đủ dư vị sau khi cao trào, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Neji cùng Nara đều giật mình, cùng quay đầu lại, thấy rõ người tới, nội tâm Neji rất hoảng sợ, mà Nara cũng không có cảm giác tốt.

"Giáo y!" Nara đẩy ra Neji đang ngăn cản phía trước, sợ hãi kêu lên.

"Tôi còn đang suy nghĩ sao em dám không tiếp điện thoại của tôi, thì ra là trốn ở phòng học phong lưu khoái hoạt!" Giáo y sắc mặt hết sức khó coi, y vốn chuẩn bị tan tầm, muốn gọi điện thoại cho Nara. Nara không nghe, nhưng trong phòng học vắng vẻ lại truyền đến tiếng chuông điện thoại rất giống của Nara, tò mò tới xem.

"Xảy ra chuyện gì?" Trở tay khóa cửa phòng học, giáo y ngoài miệng hỏi Nara, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Neji đang rút bên góc tường.

"Trên tay hắn ta có hình của chúng ta, cho nên..." Nara không biết giải thích chuyện này như thế nào mới tốt, bị sự việc đột nhiên phát sinh khiến đầu óc trống rỗng, chỉ nói được nửa câu.

Nhưng vậy đã đầy đủ rồi, giáo y hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, y tới gần Neji: "Lá gan không nhỏ ah, muốn nếm thử mùi vị đàn ông sao?"

Neji biến sắc, hắn có dự cảm bất thường, trong đầu không khỏi dâng lên ý muốn chạy trốn, đáng tiếc không còn kịp rồi.

"Phanh" Neji bị giáo y ép đến bên cạnh bàn Nara.

"Chuyển bàn tới." Không để ý Neji đang giãy dụa, giáo y ra lệnh cho Nara.

Nara nghe lời chuyển một cái bàn, ghép cùng cái bàn phía dưới Neji.

"Đã làm nhiều lần như vậy, biết cách "chơi" phải không a?" Giáo y lật Neji qua, bảo hắn nằm trên mặt bàn lớn, cố định hai tay hắn, để cho Nara đứng sau lưng Neji.

"Có thể chứ?" Nara hơi kích động nhìn giáo y, mỗi lần đều bị người áp, hơn nữa thấy giáo y và Neji đều biểu hiện thư thái như vậy, làm cho Nara hết sức tò mò cảm giác đó là như thế nào, cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử rồi.Bởi vậy, khi thấy giáo y gật đầu cho đáp án khẳng định, Nara nâng hai chân Neji lên, dùng ngón tay thăm dò cắm vào cơ thể Neji.

Xâm nhập làm cho Neji khó chịu lập tức mạnh mẽ giãy dụa, nhưng bị giáo y tát vào mặt cảnh cáo mấy cái, Neji vô lực mà cố gắng thả lỏng chính mình.

Đã có phối hợp, Nara rất nhanh chuẩn bị kỹ càng, ngẩng đầu nhìn giáo y xác nhận một lần nữa, Nara bắt đầu chậm rãi tiến vào Neji.

"Ah!" Chắc là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, Neji hét to một tiếng, khiến Nara càng hoảng sợ.

Lại nhìn thoáng qua giáo y, Nara mới bắt đầu nhẹ nhàng đi vào, dù như vậy, Neji trong cổ họng vẫn không ngừng phát ra âm thanh khó chịu.

Thấy Neji đã không còn phản kháng, giáo y nới lỏng kiềm chế của mình, cầm điện thoại di động, theo các góc độ chụp ảnh cho Neji, rõ ràng hơn so với ảnh của Neji rất nhiều.

Chụp xong, cảm thấy Nara làm quá thanh tú, giáo y từ phía sau ấn cổ Nara, đem cậu đẩy ngã trên người Neji, sau đó mở ra hậu huyệt mới vừa bị Neji hung hăng xâm phạm qua, đem phân thân của mình đâm vào.

"Móa, cái bàn này không chịu nổi a!" Ngay lúc Brant cũng đem trọng lượng của y áp lên mặt bàn, Denny thấp giọng lầm bầm.

Lori lúc ấy dựa vào người Denny, nghe được những lời này nhất thanh nhị sở (rõ ràng), buồn cười nhịn không được, cậu vội vàng đem mặt chôn ở hõm vai Denny, tránh camera.

Nhưng Lori rất nhanh cười không nổi rồi, vì cam đoan chấn động có thể đánh vào chỗ đó của Denny. Brant mỗi lần đều là mãnh liệt ra vào, va chạm phía sau so bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, mà phía trước vì cắm trong cơ thể Denny, còn phải bảo trì trạng thái cương, thật giống hương vị bị kẹp giữa bánh sandwich không cách nào hình dung.

Để giảm bớt khó chịu, Lori chỉ có thể thường xuyên nhẹ chuyển đổi tư thế, Brant thấy lưng, eo Lori phập phồng bất định đoán được cậu hiện tại rất không thoải mái, giống như an ủi mà hôn nhẹ lưng cậu, như nói cho cậu biết cố gắng kiên trì chút nữa thôi.

Khác với Lori im lặng, trầm mặc, Denny kêu rất nhiều lần, hai tay của hắn vịn chặt mép bàn, cả thân thể đều theo động tác của Brant mà cao thấp lắc lư, nhìn biểu tình, cũng không nhẹ nhõm hơn Lori bao nhiêu.

Brant đẩy tốc độ nhanh hơn, Lori cũng nhịn không được nữa bắt đầu ở rên rỉ, cuối cùng, đẩy sâu mạnh vài cái, Brant rút... ra phân thân sắp đến đỉnh điểm, đi đến trước mặt Denny, xuất trên mặt hắn.

Lori thở thật sâu, sau khi cảm giác co rút mãnh liệt ở phía sau qua đi, cậu đứng thẳng lên, theo kịch bản tiếp tục công Denny.

Nhưng cảm giác luôn không ổn, thường bị khó chịu phía sau phân tán khoái cảm, Lori bất đắc dĩ, ra hiệu cho đạo diễn tạm dừng.

Lori dựa vào cạnh bàn, lấy tay tự mình khuấy động, đến khi cảm giác có thể, mới gật gật đầu với đạo diễn.

Như vậy, trên cơ bản Lori rất nhanh đến cao trào, đẩy mạnh vào bên trong Denny mấy cái, liền xuất trên bụng hắn.

"Sau này, các em đều là người của tôi rồi!" Brant đúng lúc chen vào, tay sờ sờ Lori và Denny nói.

Vừa dứt lời, bản thân Brant cũng nhịn không được cười rộ, liên lụy Denny và Lori cũng cười, nhưng không sao, bởi vì toàn bộ quay chụp đã xong!

Lori thở thật sâu, sau khi cảm giác co rút mãnh liệt ở phía sau qua đi, cậu đứng thẳng lên, theo kịch bản tiếp tục công Denny.

Nhưng cảm giác luôn không ổn, thường bị khó chịu phía sau phân tán khoái cảm, Lori bất đắc dĩ, ra hiệu cho đạo diễn tạm dừng.

Lori dựa vào cạnh bàn, lấy tay tự mình khuấy động, đến khi cảm giác có thể, mới gật gật đầu với đạo diễn.

Như vậy, trên cơ bản Lori rất nhanh đến cao trào, đẩy mạnh vào bên trong Denny mấy cái, liền xuất trên bụng hắn.

"Sau này, các em đều là người của tôi rồi!" Brant đúng lúc chen vào, tay sờ sờ Lori và Denny nói.

Vừa dứt lời, Brant chính mình cũng nhịn không được cười rộ, liên lụy Denny và Lori cũng cười, nhưng không sao, bởi vì toàn bộ quay chụp đã xong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro