Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61


  "Ai, cảm thấy bộ phim lần này đặc biệt vất vả!" Denny tắm sạch xà phòng trên người, nhấc chân tiến vào hồ.

Brant và Lori đã ngâm mình ở trong hồ trước Denny, nghe được hắn phàn nàn Brant gật đầu: "Chủ yếu là tinh thần lần đầu chịu đả kích, không biết khi phát hành phim này có ai đánh giá tụi mình ba đứa tụ họp đùa giỡn như đồ ngốc không?"

"Tuyệt đối có!" Đối với giả thiết của Brant, Denny trả lời như chém đinh chặt sắt (quả quyết), không cần suy nghĩ: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Ada!"

"Đúng vậy a, lần trước Ada vẫn phàn nàn, là công ty hạn chế đề tài, hơn nữa thời gian cũng gấp, cho nên đây cũng là không có biện pháp!" Lori toàn thân ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy rất thoải mái.

"Nếu Ada là đàn ông, không biết đã bị chúng ta A bao nhiêu bữa cơm rồi, mỗi lần đều tra tấn chúng ta." Denny nghiến răng nghiến lợi không thể làm gì nói, "Cô ấy thật sự không thể viết một kịch bản kha khá ah?"

"Thật sự nếu xem nhẹ đối thoại, nội dung cốt truyện cũng coi như ổn!" Brant nghĩ nghĩ, "Cũng không thể nói như vậy, cậu lấy Chú Doanh làm khuôn mẫu, Ada đương nhiên là kém rồi, dù sao tuổi tác cùng kinh nghiệm cũng chênh lệch rất xa."

"Ừm, tôi cũng hiểu được." Lori đệm theo, "So với kịch bản bên ngoài công ty, của Ada đã rất tốt, ít nhất là bình thường, hợp logic cũng không có quá nhiều chỗ hở."

"Ngoại trừ lời thoại hơi non nớt." Denny vẫn còn bất mãn, nhưng cũng không cách nào, dù sao việc này cũng không phải phát bực là có thể giải quyết, vì vậy hắn thay đổi chủ đề: "Mấy ngày nghỉ các cậu dự định làm gì?"

"Ở nhà nhàn rỗi, cậu thì sao?" Brant hỏi lại.

"Cũng không có đặc biệt gì, tháng sau đợi Takako rảnh, muốn cùng cô ấy đi du lịch, chơi lâu một chút." Denny trả lời.

"Như vậy ah, còn Lori thì sao?" Brant nghiêng đầu nhìn Lori.

"Chắc là đi tìm Edgar a!" Lori trả lời làm cho Brant và Denny lộ ra biểu tình thì ra là thế.

"Này, giống như Edgar chỉ đi tìm cậu một lần, những lần khác đều là cậu đi tìm cậu ta, không thể như vậy được!" Denny phản ứng vì Lori bất bình.

"Đúng vậy a, không thể quá cưng chiều tên Edgar kia, thứ vô cùng dễ dàng có được mọi người thường thường không biết quý trọng!" Brant cũng khích lệ Lori.

"Ừm, tôi sẽ chú ý." Lori biết rõ Brant và Denny là muốn tốt cho mình, cho nên mỉm cười đỡ lời: "Nhưng lần này tình hình hơi khác, Adrian trở về rồi, nếu để Edgar qua có thể không tiện ah."

"Adrian và bạn gái sao vậy? Trước kia cậu ta thường không về KTX." Denny vừa nghe tin này, hơi ngạc nhiên.

"Cãi nhau a? tính tình Adrian thật sự nên sửa sửa lại!" Brant lắc đầu, cảm khái.

"Mọi việc không có đơn giản như vậy a, tối hôm qua Adrian và bạn gái gọi điện, tôi vô tình nghe được hai câu, Adrian hình như dùng lý do quay phim trở về KTX ở." Lori hơi lo lắng nói: "Hơn nữa Adrian hai ngày này rất lạ, thuốc không rời tay, còn thường uống rượu, ngẩn người, hỏi hắn, hắn nói không có việc gì còn một bộ dạng rất không kiên nhẫn. Đặc biệt đêm khuya, Adrian còn thường xuyên giam mình trong toilet, cũng không biết đang làm gì!"

"Nếu không phải cùng bạn gái cãi nhau, chắc là sự kiện kia đối với Adrian áp lực khá lớn." Denny và Brant liếc nhau, nhất trí kết luận, dù sao tình huống như vậy cũng không lần đầu nhìn thấy, chỉ là không nghĩ Adrian sẽ biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Sự kiện kia? Việc rời khỏi, hay cùng công ty M hợp tác?" Lori không biết nhiều như bọn Brant, nhịn không được truy hỏi.

"Chắc đều có a!" Brant bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng cậu cũng đừng quá quan tâm chuyện này, nói không chừng chúng ta sau này còn thảm hơn Adrian, khi đó ai quan tâm chúng ta à?"

"Brant cậu đừng có miệng quạ đen, được không?" Denny nhíu mày, không phải hắn mê tín, chính là bởi vì rất có thể là sự thật, cho nên mới không muốn nghe.

"Được rồi, khi bước vào đây, cậu còn muốn có kết quả tốt sao?" Bất mãn Denny lừa mình dối người, Brant lời nói có vẻ đặc biệt lãnh khốc, thậm chí không giống đang nói chuyện liên quan đến mình: "Không muốn ôm ảo tưởng, cậu không biết hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao?"

Denny cúi đầu không nói, sự thật tàn khốc hắn sớm đã lĩnh giáo qua, nhưng như Brant đối với người khác, đối với chính mình đều quyết đoán như vậy, hắn làm không được.

"Brant, không quan hệ đến ảo tưởng, chỉ là hy vọng, hy vọng của mình!" Nhưng lúc Lori nói chuyện, giọng điệu kiên trì, cậu nhìn thẳng Brant: "Ai nói chúng ta không có kết quả tốt? Ai quy định chúng ta không được hạnh phúc?"

"Lori cậu đừng quá ngây thơ, chúng ta... Chúng ta là không có tương lai, ví dụ nhiều lắm." Brant hơi do dự, vẫn là nói hết lời: "thật sự chúng ta xem như đã may mắn, tốt xấu gì cũng là hồng, nhưng có thể hồng bao lâu? Hơn nữa giới GV náo nhiệt cũng không phải là chuyện tốt, rất nhiều đàn anh rời khỏi không tìm được việc làm, mà lúc đóng phim lại tập thành thói quen xấu, tiêu xài hoang phí, cuối cùng chỉ có thể chạy đến CLB đêm, dựa vào tên tuổi năm đó tiếp tục lăn lộn. Mà nhiều người thì hoàn toàn từ bỏ bản thân mình, phóng túng chính mình, say rượu, thậm chí nghiện thuốc phiện, chán nản mà vượt qua cả đời."

"Nếu là chính mình từ bỏ bản thân, loại người này thật sự bi thảm tôi một chút cũng không thông cảm." Lori không nhượng bộ nhìn Brant, trong mắt lóng lánh sáng rực: "Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ làm việc mà người bình thường sẽ không lựa chọn, không có giết người phóng hỏa, cũng không trộm không cướp, không làm bất cứ chuyện xấu nào tại sao lại xem thường chính mình? Người khác có thể dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, nhưng chúng ta không thể. Anh nói xem, chúng ta cuối cùng không giống người bình thường chỗ nào, nhất định không thể trải qua cuộc sống của người bình thường sao?"

Đúng vậy a, nghe Lori nói như vậy, Denny và Brant cũng lâm vào trầm tư. Đã từng cảm thấy chuyện đó là đương nhiên nên không chịu cân nhắc. Nhưng đặt vào thực tế, dung mạo dáng người bọn họ xuất chúng là thiên chi kiêu tử, cũng tại trời đưa đất đẩy, đối với người bình thường đã có một loại tự ti không che dấu được, đây thường là khởi đầu của tất cả các bi kịch, cuối cùng là lỗi lầm của ai?

"Tôi có thể chấp nhận thất vọng, nhưng quyết không tuyệt vọng!" Lori quay sang, trong hơi nóng của phòng tắm, từ tấm gương trên tường đối diện, loáng thoáng thấy thân ảnh của mình, "Nếu ngày nào đó thế giới thật sự trở nên vô vọng, tôi thà vĩnh viễn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy. Nếu trước đây, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, tôi muốn xem mình cuối cùng có thể làm được bao nhiêu, và có thể đi được bao xa!"

Những lời này Lori là muốn nói cho bọn Brant, và Denny, cũng là tự nói với chính mình!

Nếu nói cuộc sống là một chiến trường, vậy đối với một số người mà nói, kẻ thù của bọn họ chỉ là đối thủ; nhưng với một số khác, trước khi đánh bại đối thủ còn phải chiến thắng chính mình, nếu không, vô luận thắng bại, bọn họ chỉ có thể bị diệt vong... 


Chương 62


"Hôm nay thật yên tĩnh!" Kan hai tay chống trên lan can trước người Ryou, từ phía sau hôn lên cổ Ryou.

Ryou đang đứng trên ban công ký túc xá của Kan, ngẩn người nhìn dòng người dòng xe phía dưới, hơi ấm đột nhiên đến gần khiến cậu nhịn không được nhích sát lại.

"Có tâm sự? Là vì chuyện của ba ba em sao?" Kan dùng mặt cọ mặt Ryou, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm," Ryou đáp một tiếng, ngừng lại rồi nói thêm: "Cũng không hoàn toàn đúng!"

Vừa rồi Ryou nhận được điện thoại của Mokukoo, báo cậu rằng cảnh sát đã xác định được hung thủ. Khi ba ba Ryou đang lẩn trốn kết bạn với hai người, cũng lang thang không nghề nghiệp, bây giờ còn chưa xác định được tung tích của bọn họ, nhưng đã ban lệnh truy nã cả nước, tin tưởng rất nhanh có thể có tin tức.

Nhưng thật kỳ lạ, tin tức này cũng không thể làm Ryou vui, cúp điện thoại cậu đơn giản đem mọi chuyện nói cho Kan, chính mình chạy đến ban công, như có điều suy nghĩ.

Bây giờ là mùa đông, bên ngoài độ ấm rất thấp, Kan muốn kêu Ryou trở vào phòng, lại sợ cậu không chịu. Ryou có đôi khi rất bướng bỉnh, dứt khoát ra bên ngoài, cùng cậu đứng chung một chỗ, tốt xấu cũng có thể ngăn gió sương.

"Nếu số tiền kia có thể tìm trở về, em chọn rời khỏi sao?" Kan đối với chuyện này tâm tình rất mâu thuẫn, vô luận theo góc độ bạn bè bình thường hay người yêu, anh đều hi vọng Ryou rời khỏi. Nhưng nếu có một ngày Ryou thật sự rời đi, Kan thật sự sợ mình cùng cậu sẽ càng ngày càng xa.

"Sẽ." Ryou cho Kan câu trả lời khẳng định, "Em không nghĩ đây là một nơi để dừng chân, nhưng chưa nghĩ rời khỏi sẽ làm gì, đi nơi nào. Anh có nghĩ tới chưa, Kan?"

"Chưa," Kan thấp giọng nói, "Không dám suy nghĩ."

Ryou trầm mặc hồi lâu, "Vậy thì không muốn, dù sao còn sớm, em cho tới bây giờ cũng không ôm hy vọng xa vời về số tiền kia, của mình là thực tế nhất."

"Được, không nghĩ nữa, chúng ta giải quyết chuyện thực tế a!" Kan cười, thân mật mà hôn vành tai Ryou.

"Rất ngứa!" Ryou hơi nghiêng đầu, liếc xéo Kan: "Chuyện thực tế? Đúng rồi, em muốn xỏ lỗ tai, anh ngày mai cùng em đi, được không?"

"Không được, xỏ lỗ tai có gì tốt?" Kan không cho là đúng, quan trọng nhất là, như vậy sẽ cướp đoạt thú vui hôn vành tai Ryou của anh.

"Ngày đó thấy một đôi bông tai, bộ dáng rất mới lạ liền mua, không xỏ lỗ tai vậy sẽ lãng phí?" Ryou thò tay nắm tai trái Kan: "Hơn nữa anh không phải cũng xỏ lỗ tai ấy ư, không chỉ một lỗ ah."

Trên lỗ tai Kan xỏ ba lỗ, nhưng ngoại trừ phía dưới cùng đeo vòng khuyên bạc, những cái khác đều là tai đinh đơn giản.

"Em mua bông tai rồi hả? có mang theo không, cho anh xem!" Kan rất ngạc nhiên hoa tai như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của Ryou.

"Để em tìm thử, chắc là có mang đến." Ryou và Kan cùng vào phòng, bắt đầu tìm kiếm trong ba lô của mình.

"Ah, đây này!" Ryou lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho Kan.

Bông tai tương đối dài, là kiểu tòn ten, bộ dáng uốn lượn như một cái sừng, tuyệt đẹp mà thanh thoát, Ryou đeo vào nhìn rất đẹp, nhưng Kan vẫn còn hết sức bất mãn, bởi vì bông tai này có hai cái!

"Em hai tai đều muốn xỏ sao?" Kan vẻ mặt cầu xin hỏi Ryou, "Chúng ta bàn bạc một chút, chỉ xỏ tai trái thôi được không? Anh cũng chỉ xỏ tai trái."

Ryou hơi nghi hoặc mà nhìn Kan, chính mình chưa nói hai bên đều muốn xỏ ah, anh ấy làm gì kích động như vậy?

Nhưng Kan hiểu lầm rồi, nghĩ Ryou im lặng là cự tuyệt, nên không từ bỏ: "Mặc kệ, em như thế cũng phải giữ lại một bên cho anh, nếu em thật sự hai bên đều xỏ, anh đây... Anh sẽ đi xăm mình!"

Nghe xong nửa câu Kan nói..., Ryou mới hiểu, vừa định mắng anh tư tưởng phức tạp, lại nghe Kan nói tiếp, nhịn không được cười ra tiếng."Xăm mình sao? Ý kiến hay, em giúp anh chọn hình a!" mắt Ryou chuyển quanh phòng: "Xăm cái bánh bao đi, hay quả táo cũng được, bằng không kẹo cũng không tệ ah!

"Ryou!" thanh âm Kan đã biến thành khóc thét rồi, đây cuối cùng là chuyện gì ah, trên cánh tay xăm bánh bao, sao được ah?

"Haizz, ai bảo anh uy hiếp em!" Ryou cầm bông tai, "Đùa với anh thôi, em chỉ tính xỏ đeo tai trái, cái kia em muốn xem có thể thêm vào dây chuyền không, chiếc nhẫn quá gây chú ý rồi, đã có người cảm thấy kì lạ!"

"Kệ bọn họ nghĩ gì, sao lại muốn đổi dây chuyền?" Kan lắc đầu, rất không vui: "Nếu vậy em đưa cái đó cho anh đi."

"Em không thích quá nổi trội!" Ryou khiêu mi, "Hơn nữa anh đeo bông tòn tèn rất xấu, đừng tự hủy hình tượng!"

"Mặc kệ, muốn em đền bù tổn thất cho anh!" Kan mượn cơ hội này quấn Ryou, bước lên giữ chặt Ryou loạn hôn trên mặt cậu.

"Này, uy!" Ryou muốn tránh nhưng không kịp, muốn đẩy nhưng lại không mở được hai tay của anh: "Đừng, em đáp ứng đền bù cho anh được chưa?"

"Như thế nào đền bù?" Kan ngừng lại, nhìn Ryou, bộ dáng rất là chờ mong.

"Vậy, hôm nay em công anh, dịu dàng mà yêu thương anh?" Ryou nhịn cười, rất đứng đắn đề nghị.

"Ồ?" Kan lắp bắp kinh hãi.

"Ồ cái gì, được không?" Chằm chằm nhìn Kan, Ryou cảm thấy nét mặt anh bây giờ thật hay.

"Cũng không phải không tốt, chỉ là... Được rồi, em muốn công thì công a!" Kan nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không phản đối, dù sao đây cũng là quyền lợi của Ryou, làm sao có thể luôn để cậu ở mặt dưới.

"Ha ha, anh còn tưởng thật sao?" Ryou cuối cùng nhịn không được, cười to.

"Hay quá, dám chọc ghẹo anh?" Kan phản ứng, thì ra Ryou khi nãy là trêu chọc mình, vừa cười vừa áp Ryou xuống giường, "Hôm nay không tha cho em!"

"Vậy sao?" Ryou nhìn Kan, ngẩng đầu nhẹ hôn môi anh: "không tha như thế nào?"

"Thử sẽ biết!" Bị Ryou hôn, hô hấp Kan bắt đầu trở nên nặng nề, anh dùng tay thăm dò toàn thân Ryou, vừa hôn sâu Ryou.

Ryou nhắm mắt lại, ôm Kan, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.

"Này, hôm nay cuối cùng là em làm hay anh?" Hôn hồi lâu, hai người tách ra, Kan thò tay ra, muốn thoát quần áo Ryou, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện rất quan trọng, anh vuốt má Ryou, cảm thấy nên hỏi rõ ràng, bằng không thì đến thời khắc mấu chốt, lại phát hiện mình làm thay người khác, đây chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?

"Anh... Cút!" Đang chờ động tác tiếp theo của Kan, lại đợi được một câu như vậy, Ryou tức giận thò tay véo bộ vị trọng yếu của Kan, làm anh sợ tới mức nhảy xuống giường.

Nhìn bộ dạng Kan vừa bối rối vừa vô tội khiến Ryou xém chút cười to, coi như rồi, không tức giận được với anh mà, Ryou tự mình cởi sạch quần áo, "Anh tới đi!"

"Thật sự?" Kan mở cờ trong bụng rất nhanh vứt bỏ quần áo của mình, áp đến lên người Ryou...

Nhìn bộ dạng Hàn vừa bối rối vừa vô tội khiến Lăng xém chút cười to, coi như rồi, không tức giận được với anh mà, Lăng tự mình cởi sạch quần áo, "Anh tới đi!"

"Thật sự?" Hàn mở cờ trong bụng rất nhanh vứt bỏ quần áo của mình, áp đến lên người Lăng...


Chương 63


  "Này, anh đừng lộn xộn ah, bị thương rồi đừng trách em!" Ryou la to, nhanh dừng động tác trên tay.

"Anh cũng không phải cố ý, nhưng ngứa quá, không có cách!" Ánh mắt Kan liếc về phía sau.

"Vậy anh chịu không được cũng không nói trước một tiếng," Ryou vừa phàn nàn vừa tiếp tục: "Anh còn như vậy lần sau em không dám giúp đâu!"

"Không phải đâu, Ryou em nhẫn tâm đem anh đẩy cho người khác sao?" Kan kháng nghị, "Cái này không phải ai muốn làm là có thể làm, nếu không phải em, anh cũng không muốn!"

"Được rồi, anh nói như chuyện gì quan trọng đại lắm, cạo lông thôi mà!" Ryou cẩn thận cạo một dao cuối cùng: "Xong rồi, dùng nước rửa đi a!"

Nói xong Ryou vỗ vỗ Kan, rửa dao cạo râu, lau khô, cất lại trong phòng tắm.

"Ai nói đây không phải một chuyện lớn, mỗi lần đều rất phiền toái." Kan cầm vòi sen, phàn nàn: "Ai như em trời sinh làn da bóng loáng, anh muốn giúp em cạo cũng không thể."

"Muốn nói em tuổi nhỏ miệng còn hôi sữa thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy!" Ryou thật sự cũng rất may mắn, đàn ông lông tóc đều rất rậm, nhưng điều này thường sẽ ảnh hưởng hiệu quả quay phim, cho nên cách một thời gian đều xử lý một lần, mà mình không biết có phải do trời sinh, dù sao lông rất nhạt, cơ bản rất ít bị ảnh hưởng.

"Anh không có ý này, chính em muốn thừa nhận anh cũng không có cách!" Kan cười kéo Ryou vào phòng tắm chung, "Này, anh giúp em tắm!"

"Đầu còn đau không?" Kan vừa giúp Ryou gội đầu, vừa ân cần hỏi.

"Còn, chắc là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt." Ryou trả lời thế nghe như có... ý khác.

"Ha ha," Nghe xong Kan chỉ có thể cười ngây ngô: "Bằng không em ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày đi?"

"Thôi đi, anh cũng không ở, vậy em ở cũng không có ý nghĩa gì." Ryou cự tuyệt đề nghị của Kan.

"Vậy cũng được," Kan xả sạch dầu gội trên tóc Ryou, bộ phim tiếp theo của mình cần quay bên ngoài, phải đi vài ngày, "Thiệt là, thật vất vả mới có thời gian ở chung."

"Đừng oán trách, dù cho anh không có việc, ngày mai em cũng phải đi." Ryou an ủi Kan, "Mấy anh chỉ họp vào ngày 22, nhưng chúng em ngày 18 còn tham gia họp mặt người mới."

"Được rồi, đó là bởi vì bộ của em hiện tại quy mô còn nhỏ, một tháng cũng không nhiều người mới." Kan đặt vòi sen vào tay Ryou, cầm xà phòng: "Bên anh không có khả năng tổ chức họp mặt, dù sao số lượng nhân viên công tác và nhân vật mới đều nhiều, tính lưu động cũng lớn, gặp mặt cùng không gặp như nhau, đến lúc hợp tác sẽ tự nhiên quen biết, nếu không thì làm quen cũng như không!"

"Nói cũng phải," Ryou xối nước vào cơ thể, tiếp nhận xà phòng trên tay Kan, "Chừng nào anh đi?"

"Buổi tối, như vậy đến nơi là có thể bắt đầu, vừa vặn tính cả đêm tiền phòng!" miệng Kan có đôi khi rất độc, bỏ qua bản chất sự việc.

"Vậy em buổi tối cùng anh đi a, dù sao về sớm cũng không có việc gì!" Ryou tắm xong, cầm khăn mặt lau lau, thay quần áo.

"Như vậy quá muộn ah?" Kan đã tắm xong, chỉ là đang đợi Ryou, hiện tại cũng bắt đầu mặc quần áo.

"Sợ cái gì? Em không cướp người khác thì thôi, chẳng lẽ có người dám cướp em sao?" Ryou nói giỡn.

"Em đừng tưởng học xong mấy chiêu anh dạy, liền vô địch thiên hạ!" Kan cầm khăn mặt, giúp Ryou lau tóc.

"Thì ra anh là sư phụ mà dạy không tận tâm ah, mặc kệ, em vẫn có ý định buổi tối đi!" Xem ra Ryou đã hạ quyết tâm rồi.

"Được rồi, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, đến nơi gọi cho anh." Kan thật sự không muốn Ryou nhanh đi như vậy, dù sao ở thêm một phút đồng hồ cũng được ah.

Đêm khuya 12: 30, Ryou rón ra rón rén mở cửa ký túc xá, trong phòng một mảnh đen kịt, Ryou nhẹ nhàng thở ra, xem ra Adrian không ở, hoặc là hắn đã ngủ rồi!

Không bật đèn, Ryou sờ soạng đặt ba lô trên ghế sa lon, đang do dự nên ở chỗ này làm ổ cả đêm hay về phòng ngủ xem, chỉ sợ vạn nhất Adrian ở, đánh thức hắn thì không tốt lắm.

Không biết chắc phải làm gì, đột nhiên nghe âm thanh từ phòng tắm truyền đến, khiến Ryou càng hoảng sợ, như là vật gì rơi xuống, Ryou đi về hướng phòng tắm.

Từ khe cửa phòng tắm lộ ra chút ánh sáng, chẳng lẽ Adrian ở bên trong? Ryou trong lòng nghi hoặc, thăm dò tính đẩy cửa ra, cửa rõ ràng không khóa, đẩy liền mở ra.

"Adrian!" không có thời gian khiếp sợ, Ryou xông lên, đoạt đồ vật trong tay Adrian.

"Lori?" Thấy Ryou, Adrian cũng rất kinh ngạc, nhưng thấy ánh ảm đạm trong mắt của hắn, lại nhìn hai chai rượu bên chân hắn, Ryou biết Adrian đã uống quá nhiều.

"Anh..." Tình cảnh trước mắt khiến Ryou chua xót, cậu đỡ Adrian lên, dìu về phía phòng ngủ đi: "Đi vào nghỉ ngơi đi, anh sao có thể miễn cưỡng chính mình như vậy?"

"Đừng... Mặc kệ tôi, tôi có thể... Cũng được!" Adrian vùng vẫy vài cái, lảm nhảm vài tiếng kháng nghị, nhưng vẫn bị Ryou lôi trở lại phòng ngủ.

Giằng co một hồi, Adrian cuối cùng cũng ngủ say, nhưng nội tâm Ryou có cảm giác thật nặng nề.

Giúp Arian đắp kín mền, Ryou trở lại phòng tắm, dọn dẹp chai rượu, sau đó ngẩn người nhìn đồ vật đoạt được trong tay Adrian.

Đó là một mô hình phân thân rất lớn vượt xa người thường, lúc Ryou vào, Adrian đang dùng sức nhét nó vào trong cơ thể, hoàn toàn không để ý chính mình sẽ có thể bị thương.

Trong khoảng thời gian này Adrian trốn ở phòng tắm là làm việc này sao?

Ryou nhắm mắt lại, một cảm giác lạnh băng từ men gạch phía sau truyền tới, xâm nhập thật sâu vào nội tâm.

Adrian kiêu ngạo như vậy, cũng không tránh khỏi một bước này sao?

Vì sao? Chỉ vì lựa chọn sai lầm lúc trước, cần phải trả một cái giá lớn như vậy sao?

Nếu... Nếu, việc ấy cũng phát sinh ở trên người mình, mình có thể lựa chọn như Adrian sao? Tuy không kiên cường, nhưng kiên định, kiên định đến nỗi thà rằng tự thương tổn mình?

Ryou không biết, suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn, thậm chí không biết ngày mai nên dùng thái độ gì đối mặt Adrian, bởi vì nói gì hay làm gì, cũng đều làm cho Ryou cảm giác mình giả nhân giả nghĩa, dối trá, vô lực!

Không giúp được hắn, thật sự không giúp được hắn ah! Điều đó không quan hệ với sự nổi tiếng của Adrian, dù sao thời khắc này, ai cũng không thể giúp đỡ được gì, tất cả chỉ có thể tự mình lẳng lặng mà đối mặt, cho nên Adrian trong khoảng thời gian này mới khác thường như thế a?

Đau đớn, ai không sợ, nhưng nếu trải qua cơn đau này, có thể cởi bỏ xiềng xích giam cầm chính mình, cũng coi là đáng giá rồi!

Có thể Adrian hiện tại là đang đánh cược, cược một khả năng mà thôi, đây có quá mức tàn khốc không?

Hai tay Ryou gắt gao ôm chặt cơ thể mình, sớm biết thế giới này là băng lạnh, nhưng không nghĩ nó lạnh đến mức độ này!


Chương 64


Theo tiếng chuông cửa vang lên, tinh thần Jesse bất định bất an chờ đợi.

"Có chuyện gì sao?" Cửa mở, Adrian lạnh lùng nhìn Jesse.

"Ách," Như là không nghĩ người khác sẽ mở cửa, Jesse hơi sửng sốt: "Xin hỏi đàn anh Lori có ở đây không?"

Adrian liếc mắt nhìn Jesse một hồi, mới dùng chân đá văng cánh cửa, quay người vào phòng.

"Lori, có người tìm!" Adrian vào phòng ngủ kêu một tiếng, một hồi lâu, mới nghe được Lori hừ một tiếng, tỏ vẻ cậu đã biết.

Chẳng lẽ anh Lori còn đang ngủ? Jesse không dám bước vào phòng ngủ, chỉ đứng chờ ở cửa.

"Thì ra là Jesse ah!" Lori nhô đầu ra, bộ dạng còn chưa ngủ tỉnh: "cậu chờ một chút ah!"

Nói xong, Lori đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước một hồi, thấy bộ dạng Lori thanh tỉnh hơn nhiều: "lâu rồi không gặp, gần đây cậu thế nào?"

"Rất tốt, tôi trở về nhà một chuyến!" Jesse ngượng ngùng cầm đồ vật trong tay đưa cho Lori: "Đây là rượu mận nhà tôi tự ủ, mẹ tôi bắt tôi mang cho anh, cái này không có gì quý."

"Ai nói, tôi ở nhà bạn học lần đầu tiên uống, không quên được, đáng tiếc mình không biết làm, hôm nay cuối cùng lại có thể uống!" Lori tiếp nhận chai rượu, vẻ mặt kinh hỉ: "Quá tuyệt vời, tôi muốn cất trong tủ lạnh chậm rãi dùng ah...!"

"Ha ha, đàn anh ưa thích là tốt rồi, uống hết tôi lại nói mẹ ủ cho anh!" Thấy Lori thiệt tình thích lễ vật của mình, trên mặt Jesse cũng toát ra vẻ vui vẻ: "Thật không muốn quấy rầy đàn anh sớm, chỉ là hôm nay họp, nghĩ đàn anh đã thức dậy, ai ngờ..."

"Hắc, không việc gì, tôi cũng nên dậy rồi." Lori cắt ngang Jesse, để y không cần nói xin lỗi: "Chỉ là sửa không được tật xấu dậy muộn, luôn muốn nằm đến giây cuối cùng."

"Đúng rồi, cậu ăn sáng chưa?" Lori mở tủ lạnh, vừa để rượu vào, vừa hỏi Jesse.

"Đã ăn rồi." Jesse trả lời: "anh ăn đi, không cần để ý tôi."

"Chắc không kịp rồi, họp xong sẽ ăn a!" Lori nhìn đồng hồ, thời gian họp sắp đến: "Cậu ngồi chờ một chút, tôi và cậu cùng đi."

Lori vào phòng ngủ, phát hiện Adrian vừa nằm xuống bộ dạng muốn ngủ.

Sau ngày đó, Adrian nói với Lori một câu "Không được nói cho người khác biết", hai người cũng không trao đổi gì thêm, nên Lori hơi do dự, mới hỏi: "Anh không dậy sao? Sắp muộn họp rồi!"

"Cậu cảm thấy tôi bây giờ còn cần nhận thức nhân vật mới sao?" Adrian lạnh lùng nói, liền xoay người hướng về tường, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Cái kia cũng là! Lori không nói gì nữa, thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, còn thuận tiện đóng cửa lại.

"Đi thôi!" Lori gọi Jesse.

Bộ dạng đàn anh Lori giống như có tâm sự, mới vừa rồi còn tốt, Jesse không rõ, nhưng cũng biết không phải chuyện mình có thể hỏi.

Đi vào hội trường, Lori chào hỏi người quen, mang theo Jesse vào chỗ thường ngồi.

Cũng không lâu lắm, Brant và Denny cũng tới.

"Lần này nhân vật mới thật không đáng xem!" Vừa ngồi xuống, Denny bắt đầu bình luận.

"Chắc cũng bắt đầu tăng số lượng nhưng không tăng chất lượng rồi, cũng phải, làm gì có nhiều người đẹp trai một tháng một người cho cậu đẩy ah!" Brant đồng ý với lời Denny.

"Adrian đâu? Không tới?" Nhìn chung quanh, Brant nhíu mày, hỏi Lori.

Lori không nói, chỉ là gật gật đầu.

"Mọi người có số mệnh riêng!" Brant cảm khái một câu, nhìn về Jesse bên cạnh Lori: "Jesse đã tới rồi ah, lớn lên cảm giác không tệ a?"

Jesse không nói chuyện, chỉ cảnh giác nhìn Brant, tuy so trước kia tốt hơn, nhưng ngoại trừ Lori, Jesse vẫn còn không thích nói chuyện với người khác.Brant còn muốn nói thêm, chỉ thấy Michelle đi đến, nên thôi.

Quá trình cũng giống nhau là buồn tẻ, giới thiệu xong nhân vật mới, Michelle tổng kết công trạng tháng trước, sau đó tuyên bố tan họp.

"Kế hoạch tháng sau có thay đổi khá lớn." Đang cùng họp với mấy sao A, Michelle dùng những lời này dạo đầu, "series STORM không cố định mỗi tháng, cơ bản do nhân vật mới đóng, tháng sau các cậu tạm thời không tham gia series này, đầu tháng chuẩn bị quay bên ngoài, chắc khoảng ngày 6, 7, nhưng địa điểm chưa định, dự tính ba đến bốn ngày, các cậu có vấn đề không?"

"Có," Denny giơ tay, "Tôi có việc riêng, có thể không tham gia quay lần này được rồi!"

"Như vậy ah, xác định không thể sắp xếp sao?" Michelle được Denny trả lời khẳng định, hơi tiếc nuối mà xóa tên Denny trong kế hoạch: "Vậy thì không có cách rồi, vậy cho Jesse bổ sung vào, vậy cũng là Brant và Lori mang nhân vật mới a."

"Về phần series Fantasia trì hoãn đến giữa tháng, khoảng ngày 15," Michelle nói tiếp, "Tháng này lịch quay của các cậu không nhiều, nên sắp xếp tốt ah!"

Nhiều người mới hơn cũng có chỗ tốt a, ngoại trừ hơi bất mãn với việc phải tiếp tục quay series Fantasia, bọn Lori đối với nhật trình tháng sau, không có ý kiến.

Sau khi họp, Denny, Brant, và Lori ba người hẹn nhau đi ăn cơm, trên đường gặp Jesse, đã kêu y cùng đi.

"Tôi nghĩ không cần phải sắp xếp gấp vậy, trên tay công ty còn không ít phim!" Lúc đợi đồ ăn, Brant nói.

"Công ty đang đợi cơ hội thích hợp, nếu chú ý xu hướng thị trường, làm tốt tuyên truyền mới có thể đẩy ra." Denny gật đầu, "Đúng rồi, Lori Only Day phát hành rồi, theo tình hình hiện tại, phản ứng rất tốt!"

"Vậy sao?" Lori chưa từng quan tâm sau khi đóng xong phim tiêu thụ như thế nào, không tinh tường như Denny.

"Đúng vậy a, Jesse cũng nên cố gắng!" Denny quay đầu nói với Jesse: "Công ty hiện tại đang nâng cậu, xem ra cậu là người kế tục Lori, nhìn qua có khả năng trở thành sao A."

"Ừm, cố gắng lên ah!" Lori vỗ vỗ Jesse, lời còn chưa nói hết, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn tên trên màn hình, Lori lập tức nở nụ cười, "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại!"

"Rất ngọt ngào ah!" Denny liếc nhìn Brant, cảm khái một câu.

"không phải là rất tốt sao?" Brant nhẹ nhàng nói, biểu tình không có gì thay đổi.

"Vậy..." Nghe xong đối thoại của Denny và Brant, Jesse hơi chần chờ mở miệng, "Đàn anh Lori có người yêu sao?"

"Đúng vậy a, cậu không biết sao?" Denny đem chú ý chuyển tới người Jesse, thuận miệng đáp lời.

"Ừm, đàn anh Lori không hề nói với tôi." Jesse thành thật trả lời: "Vậy, người yêu của đàn anh Lori là người như thế nào?"

Ồ, vì sao Jesse đối với cái này đặc biệt quan tâm, chẳng lẽ... Denny hăng hái mà nhìn Jesse.

"Tuyệt đối một chưởng có thể đánh chết cậu." khẩu khí Brant nhàn nhạt, nhưng trong đó hàm xúc mười phần ý tứ uy hiếp: "Cậu tốt nhất đừng có ý nghĩ lệch lạc với Lori!"

"Ý nghĩ lệch lạc? Anh đang nói cái gì à?" Jesse nghe xong lời Brant xém chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi chỉ là muốn xem người tài năng nào có thể xứng đôi với đàn anh Lori, tôi đối với đàn anh Lori tuyệt đối không có ý nghĩ kia!"

Nhìn mặt Jesse đỏ, cùng với ánh mắt hào hùng, Denny và Brant biết là bọn họ hiểu lầm rồi, dù sao ánh mắt không lừa người, xem ra Jesse đứa bé này thật sự đơn thuần ngưỡng mộ Lori.

"Ha ha, chỉ đùa thôi, đừng xem là thật!" Denny hoà giải.

"Thì ra là vui đùa ah!" Jesse nhìn Denny, lại nhìn nhìn Brant, bình tĩnh trở lại.

"Nhưng có thể một chưởng đánh chết tôi? người yêu của đàn anh quá hung ah!" Sờ sờ đầu, Jesse hiện tại có tâm tư quan tâm đến lời Brant miêu tả Edgar.

"Khục!" Denny nghiêng đầu, nặng nề kìm nén tiếng cười.

Lori nói không sai, Jesse quả thật là đứa bé cực kỳ đáng yêu!


Chương 65


  Michelle theo kính chiếu hậu nhìn, bốn người ngồi ở phía sau đều có vẻ rất im lặng, Brant và Lori quay đầu ra ngoài cửa sổ bất động, Denny lấy điện thoại gởi tin nhắn, mà Adrian dứt khoát nhắm mắt lại, bộ dạng đang ngủ.

Chỉ là cùng bọn họ đi tiếp đãi đối tác của công ty M, sao không khí trầm trọng vậy?

"Các cậu đợi trong xe a!" Đến sân bay, Michelle cân nhắc một chút, quyết định.

"Chị Michelle, phô trương thanh thế chúng tôi không phản đối, nhưng ngàn vạn lần đừng vô thanh vô thức mà đem chúng tôi đi bán!" Brant thừa dịp Michelle chưa xuống xe, đột nhiên nói một câu như vậy.

"Suy nghĩ nhiều quá a!" Nhìn Brant bộ dạng cười như không, Michelle hơi sửng sốt, miễn cường cười cười trả lời một câu, bước xuống xe ngay.

Brant ở một số phương diện rất lợi hại, Lori nhìn về phía y trong mắt tăng hơn một bậc, mà Denny càng trực tiếp đối với y duỗi ngón tay cái.

"Bọn họ đã đến!" không lâu sau, thấy Michelle cùng mấy người cười cười nói nói đi về phía bên này, Lori thấp giọng nói một tiếng, thật sự chỉ là nhắc nhở Adrian đang nhắm mắt ngồi giữa bọn họ.

Adrian mở to mắt, xem ra gã căn bản không ngủ.

Nhóm Brant xuống xe, công ty M lần này tới người không nhiều lắm, chỉ có bốn người, ngoại trừ hai diễn viên ngoại quốc, một nhân viên cấp cao, một phiên dịch.

Michelle đưa bọn họ vào xe trước, khẽ giới thiệu, sau đó đề nghị đi chúc mừng vì lần hợp tác này.

Lên xe, bọn Lori nhường hàng ghế phía trước cho người của công ty M, bốn người xếp phía sau, hơi tò mò dò xét hai người ngoại quốc.

"Đen quá ah," Lái xe một hồi, Denny nhịn không được, hắn hạ giọng bắt đầu bình luận hai người kia: "Người kia lại quá trắng, trên TV cảm giác không thấy, nhưng gặp người thật cảm thấy rất không bình thường."

"Hư!" Brant hướng về phía Denny ra dấu im lặng, "Cậu không nói lời nào sẽ kìm nén chết sao?"

"Bọn họ nghe không hiểu!" Denny không phục phản bác, nhưng thanh âm nhỏ hơn.

"Bọn họ nghe không hiểu không có nghĩa là phiên dịch nghe không hiểu, lúc này ít nói chuyện tốt hơn!" Brant trợn trắng mắt, "Nhưng bọn họ đang nói cái gì ah, tôi một câu nghe cũng không hiểu."

"Nói nhảm, tôi còn tưởng cậu nhịn không được YY bọn họ chứ!" Denny trở mình làm một cử chỉ khinh bỉ với Brant.

"Bọn họ đang cảm thán hàng hiệu Nhật Bản thật nhiều, vừa rồi đi qua chính là cửa hàng LV quy mô rất lớn." Vốn đang cười nhìn Dennt và Brant ầm ĩ Lori đột nhiên xen vào.

"Oa, cậu nghe hiểu được?" Denny dùng ánh mắt phát hiện đại lục mới nhìn Lori.

"Hư!" Lori đối với Denny làm cử chỉ giống Brant vừa rồi, "Tôi không muốn bọn họ biết."

"Ah, "Denny lập tức như trộm mà nhìn về phía trước, may mắn mấy người kia trò chuyện rất sôi nổi, không chú ý động tĩnh phía sau.

"Tiếng anh của cậu rất tốt sao?" Nhưng nhịn không được, Denny vẫn nhích đến trước mặt Lori nhỏ giọng hỏi.

"Khẩu ngữ có thể a, bạn gái trước kia muốn đi Mỹ, cùng cô ấy học một thời gian, cũng phải có chút thu hoạch a!" Lori ngược lại không cảm thấy cái gì.

"Cô ấy sau đó đi Mỹ sao? Các cậu vì thế nên chia tay sao?" Dù sao cũng nhàn rỗi, Denny quyết định cùng Lori tâm sự.

"Chắc là vậy, theo cá tính của cô ấy, đã quyết định chuyện gì sẽ quyết tâm thực hiện." Lori cũng không tránh né đề tài này, không biết là thật sự cảm thấy nhàm chán, hay cảm thấy không cần thiết: "Về phần chia tay nha, kỳ thật hai người cũng biết là chuyện sớm hay muộn, cho nên đến thời điểm tự nhiên chia tay thôi."

"Tại sao như vậy?" Denny không tin, "Nào có tình yêu như vậy!"

"Ngay lúc đó cũng không biết, nhưng sau khi cùng Edgar kết giao, tôi mới hiểu được đó thật sự không phải là yêu." Lori cười khổ: "Tại sao quen cô ấy tôi cũng đã quên, chỉ là biết lúc đó cảm thấy cô ấy luôn bên cạnh, lại thêm cô ấy rất xinh đẹp, bạn bè bên cạnh luôn bàn tán, nói hai người chúng tôi đều giống từ manga bước ra, xứng như vậy vân... vân, hơn nữa tôi thực sự không ghét cô ấy, cứ như vậy thôi."

"Tôi quả thực không biết phải hình dung như thế nào!" Denny quả thực bội phục đoạn tình sử của Lori, "Cậu như vậy rất vô trách nhiệm với cô bé kia, biết không?"

"không biết, cô ấy..." Lori cúi đầu nghĩ nghĩ, mới tiếp tục trả lời: "Sau đó tôi mới phát hiện cô ấy cùng biểu hiện lúc trước hoàn toàn khác, cô ấy chỉ là giả theo bộ dạng mà tôi thích... Tính cách, tiếp xúc lâu rồi, sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng tôi biết cô ấy là người tâm cao khí ngạo, hơn nữa đã thành thói quen luôn có cô ấy bên cạnh, nên cứ như thế, nhưng nội tâm cả hai đều rất rõ, quan hệ của chúng tôi nhiều nhất chỉ tới tốt nghiệp, có lẽ chính là vì vậy, rất nhiều cặp đôi bình thường chia tay, chúng tôi đều có thể bảo trì như thế."

"Lori cậu thật là một người kỳ lạ, nói cậu thông minh a, nhưng lần này tới lần khác thấy cậu ngu ngốc chết được!" Denny đối với Lori bó tay rồi, "May mắn cậu đụng Edgar, bằng không thì tùy tiện gặp một người bá vương ngạnh thượng cung, đời cậu coi như tiêu rồi!"

"Tôi cũng hiểu mình rất may mắn!" Lori cười rất vui vẻ.

"Các cậu đừng nói những chuyện này nữa, được không?" Brant đột nhiên cắt ngang Denny và Lori, "Hiện tại quan trọng nhất là một hồi làm thế nào chiêu đãi tốt khách nhân đây này!"

Brant đặc biệt nhấn mạnh hai từ "chiêu đãi".

"Ý của cậu..." hai mắt Denny tỏa sáng, chỉnh người là việc yêu thích nhất của hắn.

"Một hồi Michelle nhất định sẽ mời bọn họ đi ăn cơm, sau đó chúng ta lại..." Brant vẫy tay, để cho Denny và Lori kể cả Adrian đều dựa gần vào, mấy người thì thầm một phen, cuối cùng đã có kế hoạch. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro