Chương 66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66


  "Như vậy thật sự có thể chứ?" Lori nhìn Brant, hơi không xác định, vốn cậu không rất ủng hộ kiểu chỉnh người này, nhưng hai người ngoại quốc này biểu hiện thập phần kiêu ngạo, cơ bản không để ý tới mọi người, vì vậy Lori cảm thấy bọn họ đáng đời.

"Thực tế phương pháp kia cũ rồi, nhưng trăm phát trăm trúng, không có vấn đề!" Brant rất tin tưởng.

"Vậy vạn nhất bọn họ thật sự say thì sao?" Lori chọn chọn mày, nhìn Brant.

"Say? Vậy thì thật tốt ah, kêu công ty phái người tới đón, liên quan gì đến chúng ta!" Brant bộ dáng đương nhiên, khiến Lori nhất thời không thể nói tiếp.

"Các cậu nhanh lên, đừng ở phía sau mè nheo đấy!" cùng phiên dịch nói chuyện xong Denny xoay đầu thúc giục Lori và Brant.

Cơm nước xong xuôi, dưới danh nghĩa tăng cường tính hữu nghị và hiểu biết lẫn nhau, bọn Denny mời hai người bạn ngoại quốc cùng phiên dịch đi tới một quán bar nổi tiếng gần đó, mục đích rất rõ ràng, chuốc say từng người từng người một.

Nhưng có lẽ là không muốn cùng hai người hợp tác sắp tới tiếp xúc nhiều, Adrian dùng lý do thân thể không khỏe về trước.

Đương nhiên đây không phải điều tiếc nuối nhất, vốn kế hoạch của bọn Brant là muốn dẫn người đến CLB đêm, khiến họ mất thân lại mất tiền, coi như là cống hiến cho nền kinh tế Nhật Bản. Đáng tiếc khi dùng cơm nói chuyện phiếm, ngoài ý muốn biết được hai người kia đều là Gay chân chính, vậy kế hoạch này không thể thực hiện được rồi, dù sao bọn Lori cũng không thích đến CLB chuyên dành cho nam giới.

Thỏa hiệp một chút, cuối cùng dẫn bọn họ đi bar.

Nhưng hai người ngoại quốc thật vui vè, hình như rất thích không khí ở bar, Brant chỉ đơn giản gọi một vài chai rượu nồng độ tương đối cao.

"Chỉnh người thôi mà, cậu không cần chơi lớn như vậy a?" Biết rõ giá tiền loại rượu này Denny không khỏi lặng lẽ phản đối cách làm của Brant.

"Phí tiếp khách, cần gì khách sáo?" Brant cười mờ ám nói: "Vừa rồi lúc đi, đã được đến Michelle ngầm đồng ý, chắc chị ấy cũng muốn chiêu đãi khách đàng hoàng một chút, nào biết vậy lại tiện nghi cho chúng ta."

"Vodka à?" Rượu được đưa lên, Lori cầm chai rượu, xem xét nở nụ cười.

"Đúng vậy a, 40 khoảng độ, có thể a?" Denny nháy mắt ra hiệu với Lori, chủ động mở một chai, rót đầy cho mỗi người.

Như trả lời Denny, Lori giơ ly lên, uống hết một hơi, sau đó đối với mọi người đặc biệt là mấy anh bạn ngoại quốc bày ra chiếc ly đã cạn đáy.

Liếc mắt nhìn, không biết đây có phải là phong tục Nhật Bản, hai người ngoại quốc chỉ có thể nâng cốc uống cạn.

"U, uống hay lém, cứ tự nhiên đừng quá khách sáo, nhất định phải uống nhiều một chút." Nhịn cười, Denny lại rót rượu cho bọn họ.

Thấy những người khác chỉ cầm ly tùy ý uống, lại nghe lời nói được phiên dịch của Denny, hai người ngoại quốc mới biết là đã hiểu nhầm rồi, vội vàng khoát tay tỏ vẻ mình không thể uống, nhưng lúc này bọn Denny không buông tha, một ly lại tiếp một ly mời.

Âm nhạc trong bar mạnh mẽ vang lên, DJ tuyên bố đã đến thời khắc đắm chìm trong những vũ điệu cuồng say, mọi người như cơn gió ùa vào sàn nhảy, bắt đầu lắc lư theo nhạc.

Không biết là thực sự có hứng thú, hay bị bọn Denny dọa sợ, hai người ngoại quốc đứng dậy, tỏ vẻ muốn vào sàn nhảy vui vẻ.

Denny như cao thủ, nghe xong hưng phấn không thôi, kéo bọn họ đi.

"Cậu không nhảy?" Brant hướng về phía Lori chỉ chỉ sàn nhảy, ý hỏi.

"Không thích, nhiều người lắm!" Lori cười lắc đầu, "Anh thì sao?"

"Già rồi, nhảy không nổi ah!" Brant giả vờ thở dài, Lori tức giận không thể không phạt y uống rượu.

Ầm ĩ một hồi, trung tâm sàn nhảy đột nhiên sáng lên, dancer hàng đầu bước ra, âm nhạc thay đổi, cô ấy bắt đầu những động tác hip hop, những động tác mà người bình thường không làm được "vô tình" lộ ra đường cong cơ thể, khiến mọi người đắm chìm vào những bước nhảy điên cuồng.

"Có cao thủ không? Đừng sợ, đến và cùng nhảy ah!" theo cơn lốc âm nhạc, lời nói đầy khiêu khích của DJ vang lên.

Nhiều người hưởng ứng nhảy lên sàn, động tác cực kỳ đơn giản so cùng dancer, thật sự quá nghiệp dư rồi, rất nhanh bị mọi người đuổi xuống.

Đột nhiên một đen một trắng hai thân ảnh nhảy lên, theo tiết tấu mà bắt đầu.

"Bọn họ lên làm gì? Người nước ngoài quả nhiên thích náo nhiệt!" Brant híp mắt, đi lên đúng là hai diễn viên của công ty M.

"Không phải tham gia náo nhiệt, bọn họ thật sự tập qua vũ đạo." Lori đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nhìn lên sàn nhảy.

Lúc này người da trắng đang ngẩng lên, một chân cao cao đá về phía không trung, động tác rất ưu mỹ, khiến người trầm trồ khen ngợi.

Mà bên kia người da đen không cam lòng danh tiếng bị cướp, đầu hướng xuống làm động tác quay, nhận được một tràng kinh hô.

"Rất thú vị!" Lori đứng dậy, hoạt động làm nóng các khớp tay, chân, kéo căng cơ bắp.

"Thế nào, kích thích hứng thú của cậu ah?" Brant ngược lại không để ý, cho rằng Lori muốn lên sàn nhảy.

"Ừm, nhưng lâu rồi không nhảy." Lori hơi do dự, đã thật lâu rồi cậu không luyện nhảy.

"Móa, danh tiếng cư nhiên bị hai người ngoại quốc đoạt rồi!" Denny trong sàn nhảy nhót cả buổi, miệng đắng lưỡi khô trở lại, ngồi xuống phàn nàn.

"Rất bình thường, bọn họ trời sinh tính bền dẻo rất tốt!" Brant an ủi Denny, "Hơn nữa dancer tuy chuyên nghiệp, chỉ tiếc là nữ, hip hop trời sinh dành cho nam, nam luôn nhảy đẹp hơn!"

"Quan tâm xem bọn họ làm gì, Brant, Lori, cùng nhảy đi!" thấy Brant lắc đầu mà Lori đã đứng lên, uống xong Denny kéo Lori tiến vào sàn nhảy.

Theo âm nhạc, Lori kéo căng toàn thân cảm thấy không vấn đề, cậu đột nhiên nhảy lên bàn.

"Ồ?" động tác bất ngờ của Lori khiến Denny và Brant hoảng sợ, hai người ngoại quốc cũng hăng hái mà nhìn đồng sự mới quen.

Lori vừa bắt đầu động tác tuy cùng âm nhạc rất hợp, nhảy rất khá, nhưng không gì đặc biệt, tất cả mọi người cho là cậu giống những người khác, chỉ là góp vui.

Giữa những tiếng la ó, biên độ động tác của Lori đột nhiên tăng nhanh, một tay chống đất, tay kia đặt trên đùi, hai chân mở rộng chữ hình V ở giữa không trung.

"L-Kick?" Người da trắng nháy mắt mấy cái.

Ngay sau đó, Lori hai tay chống phía sau, xoắn cơ thể, mượn lực cổ tay xoay chân cực kỳ nhanh.

"Swipes!" Người da đen kêu tên động tác này, biết là gặp được B-Boy rồi, động tác này còn gọi là Tornado, động tác chú trọng mềm dẻo, xem rất tuyệt nhưng làm rất khó, không có tập qua không thể nào làm được.

Người bên dưới không hiểu rõ, nhưng nhìn hai động tác của Lori nhẹ nhàng lại đẹp mắt, không khỏi nhiệt liệt cổ vũ.

Người da trắng không phục, hai tay chống đất, cơ thể cùng sàn song song, sau đó không ngừng xoay tròn, động tác này gọi là "lật đồng tiền", lực yêu cầu rất cao.

Người da đen thực hiện một động tác windmill nâng cấp của động tác Halo, không chỉ đầu hướng xuống xoay tròn, hai tay buông ra, toàn thân chỉ có đầu tiếp xúc sàn.

Lori nở nụ cười thoáng, bắt đầu nhảy Copoeira, động tác theo giai điệu bay lên, nhịp điệu cực kỳ trôi chảy, và gần chạm mặt đất.

Cuối cùng Lori dùng Suicide để chấm dứt, đây là một động tác giống lộn ngược ra sau, tay không chạm đất, lực toàn bộ tập trung ở nửa người dưới, cơ thể ném ra ngoài.

Dancer bên cạnh rất hiểu biết, nhìn động tác này lập tức hoan nghênh, động tác này của Lori ngoại hiệu "tự tử", từ ngoại hiệu biết động tác này tuy cảm giác tính rất mạnh, nhưng độ khó khăn cũng không nhỏ, nếu nửa người trên cân đối không tốt, rất dễ gây nguy hiểm.

Người da trắng cùng người da đen dừng động tác, cũng vì Lori vỗ tay, khán giả càng hưng phấn, vô tình thưởng thức được một trậu đấu đặc sắc, rất đáng giá!

Nhưng Lori biết chừng mực, cậu đi đến bên cạnh dancer, thì thầm vài câu. Cô nàng cười cười, quây quanh Lori bắt đầu nhảy Toprock, Lori cũng phối hợp cùng cô, biến thành một loại nhảy đôi, tuy không có độ khó gì, nhưng lại phối hợp rất ăn ý, khiến người ta cảm giác dù không kinh diễm, nhưng mỹ cảm gấp bội.

Người da đen và người da trắng thấy tình huống này, cười lớn nhảy xuống sàn nhảy, dù sao hai nam kỹ thuật nhảy cao tới đâu thì nhảy đôi khẳng định cũng sẽ không được tự nhiên.

"Tôi cuối cùng hiểu vì sao cơ thể Lori dẻo dai rồi!" Denny quay lại bàn, thì thào với Brant: "Vậy mà cậu ấy dám nói bình thường không có tập luyện gì."

Brant không nói lời nào, trên sàn nhảy hào quang của Lori bắn ra bốn phía, đây là một mặt bình thường tuyệt đối sẽ không nhìn thấy.

"Bạn của các anh thật tuyệt!" Hai người ngoại quốc cũng trở về bàn, qua phiên dịch lần đầu tiên chủ động cùng Brant, Denny nói chuyện, khen ngợi Lori.

Có lẽ mục đích tối nay không đạt được, nhưng lại khiến người ngoại quốc không dám xem nhẹ, vậy cũng là ngạc nhiên thú vị a! 


Chương 67


Ryou mơ mơ màng màng bị một tiếng động đánh thức, Adrian dậy rồi ah? Ah, đúng rồi, hôm nay là ngày 25, là ngày y cùng hai người công ty M quay phim.

Âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng khôi phục yên tĩnh, Ryou lại tiến vào mộng đẹp, nhưng ngủ không được an giấc, vất vả ngủ một lúc, lại bị đánh thức.

Như vừa bị ác mộng, nhưng Ryou không nhớ nổi nội dung cụ thể, trợn tròn mắt nghiên cứu trần nhà một hồi, Ryou dứt khoát đứng dậy, đối với người thích ngủ nướng như cậu mà nói thật là buổi sáng hiếm thấy.

Thân đổ đầy mồ hôi, Ryou đi tắm, sau đó bắt đầu tìm đồ ăn, phát hiện ngày hôm qua vừa ăn hết thức ăn dự trữ, một chút cũng không còn.

Đi ăn ngoài sao? Ryou lại không muốn, dứt khoát để trưa ăn luôn, cậu cầm một quyển sách, bắt đầu giết thời gian.

Bình thường dễ dàng đắm chìm trong sách, hôm nay Ryou phát hiện mình như thế nào tâm cũng không tĩnh nổi, nửa giờ cũng không thể đọc xong vài trang, Ryou cảm thấy tâm phiền.

Adrian hiện tại quay thế nào rồi, có thuận lợi không? Xem không xong Ryou bỏ sách qua một bên, ngẩn người nằm dang tay dang chân trên giường.

Không biết qua bao lâu, Ryou đột nhiên nhảy dựng dậy, mặc quần áo đi ra ngoài, cùng với ở chỗ này lo lắng, không bằng đi studio xem tình hình, chỉ cần không để Adrian phát hiện là được rồi!

Hình như có gì không đúng, Ryou vừa đến tầng trệt chỗ studio bọn Adrian quay hôm nay cảm giác hơi kỳ lạ, liếc nhìn, nhân viên công tác vốn đang làm việc vậy mà đều tốp năm tốp ba ở bên ngoài nói chuyện phiếm, là quay đã xong hay đang nghỉ ngơi? Ryou nghi hoặc.

Vừa định tìm người quen hỏi, gian phòng bên cạnh vang lên tiếng cãi nhau hấp dẫn Ryou, cửa đóng chặt, nội dung cụ thể nghe không rõ, nhưng nghe thanh âm hình như là có Michelle.

"Lori, sao cậu lại tới đây? Michelle gọi cậu tới hay sao?" Một giọng nói sau lưng Ryou vang lên, Ryou xoay người lại nhìn, là quay phim.

"Không phải, chỉ là... Đi ngang qua!" Ryou ngừng một hồi mới lên tiếng, thật sự là tìm không thấy cớ, những lời này chính cậu nghe cũng không tin.

"Ah," Nhưng quay phim lúc này lại không tâm tư truy cứu, hắn biểu tình nghiêm trọng kéo Ryou đi vào phía trong cầu thang, "Adrian bị thương!"

"Cái gì?" Ryou cả kinh, điều gì càng sợ lại càng đến: "Bị thương có nặng không nặng? Tôi đi xem anh ấy!"

"Lori!" Quay phim gọi Ryou lại, "Adrian bị thương không nặng, nhưng... nhưng có thể không quay được nữa."

"Đó là đương nhiên," Nghe nói Adrian bị thương không nặng, tâm Ryou nhẹ nhõm, nhưng sau khi tỉnh táo lại, Ryou phát giác được quay phim hình như có chuyện muốn nói: "Làm sao vậy? Có vấn đề sao?"

"Cậu biết lần này không phải công ty mình quay, mà cùng công ty M hợp tác, quay trong một ngày cố định, không thể kéo dài." Quay phim thở dài: "Vốn lúc này thay người cũng không phải là không thể được, chỉ là tình huống Adrian rất đặc thù, cậu cũng biết."



"Công ty sao trong lúc này còn bỏ đá xuống giếng nữa?" Ryou khiếp sợ nhìn quay phim, chẳng lẽ công ty sẽ nhân cơ hội này không cho Adrian rời khỏi, nếu không sẽ không bức Adrian dưới tình huống này còn phải tiếp tục quay?

"Chúng ta chỉ là người làm công, nào biết được ý tứ của cấp trên!" Quay phim cười cười tự giễu: "cậu đi khuyên nhủ Adrian a, lúc này đừng bướng bỉnh, cơ hội về sau còn có, không đáng phải mạo hiểm thân thể mình."

Ryou trầm mặc, tuy trong lòng cho rằng Adrian quyết định là chính xác, nhưng vẫn phải khuyên y quay đầu lại sao? Điều này chẳng lẽ là thiên mệnh khó trái, nếu người thuộc mệnh này, dù giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát khỏi sao?

"Còn có, người công ty M thật sự muốn hợp tác là cậu, còn nhớ Thực người cùng quay Only Day không? Lần trước hợp tác là có ý khảo sát, họ cho rằng cậu là người phù hợp, công ty bọn họ cực lực đề cử, nhưng lúc đàm phán bị Michelle từ chối, cho nên cuối cùng quyết định chọn Adrian." Quay phim nói tiếp, dù sao có một số việc Lori sớm muộn cũng sẽ biết: "Nhưng bây giờ sự tình thế này, công ty của chúng ta đuối lý, chỉ sợ công ty M nhắc lại chuyện cũ, cho nên, cậu phải chuẩn bị tâm lý!"

"Ừm, tôi đã biết, cám ơn!" Ryou lúc này không thèm để ý chuyện đó, một lòng chỉ lo thương thế của Adrian.

"Vậy cậu đi thăm Adrian a, từ từ khuyên nhủ cậu ta, đều là diễn viên, có lẽ lời của cậu cậu ta sẽ nghe!" Quay phim cũng nhìn ra Ryou vội vàng xao động, dặn dò một câu rồi để Ryou đi.
Ryou vào studio, bên trong đèn đuốc sáng trưng, cũng chỉ có Adrian nằm trên giường, bóng lưng cô đơn, xung quanh lạnh như băng.

"Adrian!" Ryou đứng sau lưng Adrian, nhẹ nhàng gọi.

"Lại là cậu, sao lúc nào tôi gặp chuyện đáng xấu hổ, là cậu sẽ xuất hiện." Adrian quay đầu nhìn thoáng Ryou, nét mặt của y khá bình tĩnh, hoặc có thể nói là chết lặng?

"Thực xin lỗi!" Ryou cũng không biết tại sao phải xin lỗi, nhưng ba chữ kia vô thức từ miệng bật ra.

"A, cậu không có lỗi gì với tôi cả, tất cả đều là tôi tự tìm." Adrian quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "thật sự kết quả này tôi đã sớm biết, trên đời này vẫn còn một số điều là chân thật, được là được, mà không được sẽ không được."

"Vậy anh," Vậy anh vì sao còn muốn lựa chọn như vậy? Nhưng chỉ thốt ra hai chữ, Ryou liền dừng lại, đáp án trong lòng mình đã sớm có, còn muốn hỏi Adrian làm gì?

Vì vậy câu này biến thành: "Vậy anh... Thương thế của anh thế nào rồi?"

Adrian nửa người dưới giấu trong chăn, không rõ tình huống cụ thể.

"Khá tốt, vừa chảy máu đạo diễn liền phát hiện, cho nên kịp thời xử lý." khuôn mặt Adrian vẫn hướng bên kia, cho nên Ryou nhìn không thấy biểu tình của y khi nói những lời này, nhưng nghe khẩu khí như kể một sự việc hoàn toàn không liên quan đế mình.

"Adrian..." Ryou vừa định khuyên nhủ Adrian, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, Michelle đi đến.

"Lori cậu ở đây a!" Thấy Ryou, trong mắt Michelle hiện lên một tia kinh hỉ, cất điện thoại đang cầm trên tay, cô đi đến trước mặt Ryou.

Ryou lại không chào hỏi Michelle, ánh mắt một mực dừng trên người Adrian không dời.

Michelle theo ánh mắt Ryou rơi trên người Adrian, thần sắc bắt đầu trở nên phức tạp, cùng Adrian ở chung lâu rồi, đứa nhỏ này bướng bỉnh, nhưng nói hoàn toàn không có cảm tình là gạt người, dù sao, lúc mình gian nan nhất, chính Adrian đã giúp đỡ.

Lúc này Adrian thương tích chồng chất, Michelle xúc động nội tâm phụ nữ đặc biệt yếu mềm, cô hít sâu một hơi: "Tôi thả cậu, bất luận cậu đóng hay không đóng xong bộ phim này."

Nghe được câu này, Adrian và Lori đều kinh hỉ mà nhìn Michelle, Adrian thậm chí không thể tin được vào tai mình.

Michelle rất có khí phách phụ nữ, bất luận những lời này có phải do cô nhất thời xúc động nói ra hay không, nhưng chỉ cần dã nói, sẽ nhất định không đổi ý.

"Nhưng," không đợi Adrian tiêu hóa xong tin tức này, Michelle chuyển hướng khiến lòng y lại trầm xuống: "Tình huống hiện tại cậu cũng biết, công ty không có khả năng ép buộc tìm người khác thay thế cậu, cho nên người này chính cậu phải tự tìm."

Lúc nói những lời này, Michelle hữu ý vô ý mà nhìn về phía Ryou, Adrian cũng ngẩng đầu liếc nhìn Ryou, nhưng rất nhanh lại hạ xuống.

"Tôi... Có thể kiên trì, tôi tự mình làm!" Adrian suy nghĩ một chút, ra quyết định cuối cùng.

Tình huống thế này ai sẽ nguyện ý thay thế mình? Huống chi mình và Lori quan hệ mặc dù không thể nói xấu, nhưng cũng không được tốt lắm, cậu sao phải đồng ý hỗ trợ? biết rõ sẽ bị cự tuyệt, với tính cách của Adrian quyết sẽ không thử.

"Adrian," Michelle còn chưa kịp nói, Ryou đã nói trước, sắc mặt cậu lạnh lùng nhìn Adrian: "Nếu không phải lúc này anh đang bị thương..., tôi thật muốn đánh anh!"

Michelle nhìn về phía Lori, Lori đối với cô nhẹ gật đầu, Michelle hiểu ý mà ra ngoài an bài mọi chuyện.

"Vì sao?" Adrian nghi hoặc nhìn Ryou: "Ta không có gì tốt cho ngươi!"

Ryou cúi đầu nhìn Adrian, thần sắc vừa bi thương vừa vui mừng, còn có mấy phần hy vọng, cậu đột nhiên vươn tay, che mắt Adrian: "Đi thẳng về phía trước, đừng bao giờ quay đầu trở lại!"


Chương 68


"Có thuốc lá không?" Lori hỏi nhân viên công tác xung quanh.

"Tôi có." Quay phim đi tới, đưa cho Lori một điếu thuốc.

Lori nhận lấy, châm lên vừa hít một hơi nhịn không được ho khan vài tiếng.

"Sao thế? Hút không quen loại này ah?" Quay phim hút cũng không phải thuốc nhạt nên suy đoán như vậy.

"Cũng không phải, chỉ là lâu rồi không hút!" Lori lắc đầu, bắt đầu quen dần, sau đó hút thuận hơn rồi.

"Được rồi, hút xong, đạo diễn để tôi giúp cậu chuẩn bị trước." Quay phim lắc lắc đạo cụ trong tay nói.

"Ừm, làm phiền chú!" Lori thoáng cười với quay phim, mấy hơi hút xong, dập tắt, "Đến đi!"

Bởi vì Lori vừa tắm qua, cho nên hiện tại trên thân chỉ quấn khăn tắm, cậu lấy khăn xuống, chủ động nâng hai chân, lấy tay vịn, hậu huyệt phía sau hiện ra rõ ràng.

Quay phim bôi một ít dịch trơn vào mô hình phân thân lớn trên tay, lại thoa không ít trên tiểu huyệt Lori, dùng ngón tay khuếch trương trước, sau đó đặt mô hình tại lối vào của Lori.

Lori điều chỉnh hô hấp, phối hợp động tác của quay phim cố gắng thả lỏng, mô hình từng chút từng chút đưa vào cơ thể.

"Tốt nhiều hơn so với Adrian, cậu ta ban nãy tối đa cũng chỉ có thể vào một nửa, cho nên vừa rồi cũng nói qua người ngoại quốc cùng cậu ta hợp tác, không thể vào quá sâu" Quay phim vừa chậm rãi dùng sức, vừa chuyển chú ý của Lori, ngoài miệng không ngừng nói: "Đáng tiếc không biết là bọn họ không chú ý hay Adrian quá khẩn trương, thời điểm không thích hợp lại co rút quá mãnh liệt, một hồi cậu nên nhớ kỹ ah!"

Gật gật đầu, dù động tác nhỏ như vậy, Lori cũng có thể cảm nhận được áp lực phía sau tăng, cậu phải hít sâu một hơi.

Cuối cùng mô hình toàn bộ chôn vào trong cơ thể Lori, quay phim ngẩng đầu hỏi: "Để lại ở hay tựu rút?"

Lori cảm nhận một chút, rất không thoải mái, nhưng còn chịu được, vì đảm bảo an toàn, cậu chọn giữ ở bên trong cho cơ thể quen dần.

Lori chậm rãi buông chân, động tác thay đổi gián tiếp làm co rút cơ thể, lập tức phía sau truyền đến cảm giác không khỏe, Lori dừng lại một chút, đợi cảm giác dịu xuống, tiếp tục động tác, cứ phóng phóng ngừng ngừng, một hồi hai chân mới đặt xuống ghế sa lon.

"Uống một viên, một hồi cảm giác sẽ tốt hơn nhiều." Một bàn tay ngã trước mặt Lori, trong lòng bàn tay đặt một viên thuốc màu xanh da trời.

Lori ngẩng đầu nhìn lên, là nhân viên cao cấp công ty M.

"Thuốc này là gì?" Michelle thăm dò hỏi.

"Thả lỏng cơ thể thêm chút kích dục, nhập khẩu đấy!" gã đối với Michelle cười nói: "Không có tác dụng phụ, chị cũng không muốn để cho chuyện lúc nãy tái diễn a?"

Nhắc chuyện vừa rồi, Michelle không nói.

Thấy tình huống này, tuy không tình nguyện, nhưng Lori vẫn nhận một ngụm nuốt vào.

"Bởi vì phim này là tiêu thụ ở nước ngoài, nên biểu tình cố gắng tự nhiên một chút, nếu khiến người ta cảm giác quá mức thống khổ..., chúng tôi có thể sẽ yêu cầu quay lại." gã đơn giản nói ra yêu cầu với Lori, "Dù sao phương đông phương tây cũng khác nhau, chúng ta không muốn làm cho người khác hiểu lầm chúng ta đang làm chuyện trái pháp luật."
Lori gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Gã vỗ vỗ Lori bả vai, cổ vũ, liền đi tìm diễn viên công ty bọn họ, chuẩn bị tiếp tục quay.

Thấy tất cả đều phát triển theo hướng bình thường, Michelle ám ám thở dài một hơi, phát sinh sự cố bất luận M công ty muốn yêu cầu bồi thường hay không, bởi vì đây là lần đầu hai công ty hợp tác, thực tế sợ sẽ để lại bóng mờ.

May mắn, đối với biện pháp giải quyết của công ty mình công ty M cảm thấy rất hài lòng, hai diễn viên ngoại quốc lúc nãy mất hứng náo không chịu quay, nhưng thấy thay cho Adrian là Lori, thì không nói gì nữa, xét tình huống này, Lori thực sự có thể coi là phúc tướng của công ty!

"Mong giúp đỡ!" trước khi bắt đầu quay, Lori đối với hai người hợp tác nháy mắt mấy cái, làm cử chỉ kính nhờ.

Chắc không nghĩ tới Lori sẽ dùng tiếng anh cùng bọn họ nói giỡn, hai người đều sững sờ, nhếch miệng cười to, nhao nhao vỗ ngực cam đoan.

Quay phim bắt đầu, người da trắng ôm Lori, trên giường hôn môi.

Không biết là do phương pháp bất đồng, hay nội tâm Lori khó tránh cảm giác s có khoảng cách, cảm thấy người ngoại quốc hôn thật sự quá nhiệt tình, trước kia cùng đồng sự chỉ tiếp xúc bên ngoài đầu lưỡi đan nhau, nhưng người ngoại quốc này lại hùng hổ dọa người, không chỉ đem đầu lưỡi với vào, còn rất có ý thăm dò khắp nơi.

Nhiệt liệt đến trình độ này khiến Lori quả thực không chịu đựng nổi, cậu ngã đầu về sau, muốn kéo dài khoảng cách, ai ngờ người da trắng lại theo sát, cũng thuận thế đẩy Lori ngã xuống giường.

Không đường lui Lori chỉ có thể tạm thời nhẫn chịu, cậu bắt tay vào phía dưới của người da trắng, ý đồ thoáng chuyển chú ý.

Thật sự rất lớn, cảm giác trên tay truyền đến khiến trong lòng Lori không khỏi bất ngờ, hơn nữa cái này hình như chưa cương hoàn toàn, chỉ là trạng thái nửa hưng phấn.

Lori khiêu khích vẫn rất hữu dụng, người da trắng buông cậu ra, kéo Lori phủ lên thân thể, phân thân đứng thẳng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Lori, Lori hiểu ý ngậm nó trong miệng.

Lúc này người da đen xuất hiện sau lưng Lori, hắn kéo cao eo Lori, để cho Lori dùng tư thế nửa quỳ nửa nằm trên giường.

Bởi vì trước khi quay mới rút mô hình ra i, hậu huyệt Lori lúc này hơi hồng, làm cho người ta thương tiếc lại có cảm giác hấp dẫn khác thường.

Người da đen cúi xuống, theo vai Lori bắt đầu một đường hôn xuống, đến cuối cùng, hai tay khai mở bờ mông Lori, không ngừng lang thang sau lưng Lori.

Cảm giác được đầu lưỡi người da đen không ngừng dao động tại tiểu huyệt, thậm chí còn dùng sức muốn vươn vào, cho tới bây giờ chưa từng trải qua Lori không khỏi vừa thẹn vừa sợ.

Tuy trước đã cẩn thận tẩy sạch cơ thể, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy chỗ đó không sạch sẽ, người da đen làm như vậy khiến toàn thân Lori không khỏi căng cứng.

Cảm nhận được phản ứng của Lori, người da trắng và người da đen cũng không khỏi nở nụ cười, theo vừa rồi đến bây giờ, biểu hiện của đứa nhỏ này đều thập phần ngượng ngùng, thật không giống một diễn viên GV, làm cho người ta không khỏi muốn dịu dàng yêu thương cậu!

Thời gian trôi qua, Lori dần dần thích ứng những phương thức vuốt ve không giống bình thường, bắt đầu cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể, bất kỳ cử động nào của hai người kia cũng giống thêm dầu vào lửa, khiến Lori không nhịn được hừ hai tiếng.

"Thuốc bắt đầu phát huy rồi!" Thấy sắc mặt Lori đỏ lên, phản ứng cùng vừa rồi không giống nhau, người da trắng rất có kinh nghiệm mà phán đoán.

Thuốc? Thuốc gì? Lori cảm thấy lửa trong cơ thể lan thật nhanh, đầu óc cậu đều cảm thấy nặng nề, qua một hồi Lori mới phản ứng, bọn họ nói hẳn là viên thuốc mình uống lúc này.

Người da trắng và người da đen liếc mắt nhìn, cảm thấy trạng thái Lori hiện tại có thể bắt đầu!


Chương 69


Thay đổi vị trí, người da đen kéo tay Lori nắm chặt phân thân mình, mà người da trắng đến phía sau Lori, đeo bao cao su đổ không ít dầu bôi trơn ở phía trên.

Lori đang cảm khái người da đen hình như so người da trắng hơi lớn hơn, cũng cảm giác được côn thịt cực nóng đằng sau, tới rồi sao? Nói không khẩn trương khẳng định là gạt người, Lori chỉ có thể cố gắng thả lỏng, áp chế phản ứng bài xích của cơ thể.

Người da trắng từng chút từng chút tiến vào, trải qua mô hình cùng vừa rồi người da đen khuếch trương, tiến vào rất thuận lợi, thậm chí hắn vốn chỉ tính toán vùi sâu vào hơn phân nửa, thực tế lại kinh hỉ phát hiện khả năng của Lori không chỉ có thế, thử đẩy mạnh vào thêm một chút.

Quay phim theo trong ống kính thấy người da trắng dĩ nhiên như vậy dần dần chôn vào toàn bộ, nội tâm không khỏi cảm thấy hồi hợp, may mắn mãi cho đến cuối cùng không việc gì xảy ra, thích thú đem ống kính dời về phía mặt Lori.

Lori lúc này không có biểu tình đặc biệt, chỉ nhắm mắt nhẫn nại, lúc người da trắng bắt đầu đưa vào, Lori nhịn không được hơi thay đổi biểu tình, cậu hé miệng hít sâu vài lần, đè ép tiếng rên trong miệng.

Cảm nhận phía sau truyền tới, Lori lúc này mới hiểu, người ngoại quốc lớn nhưng cũng không là vấn đề, đáng sợ nhất chính là chiều dài, Lori cảm thấy mỗi lần đâm sâu giống như chạm đến dạ dày, may mắn chưa ăn gì, bằng không thì không khỏi ói ra.

Nhưng dù dưới tình huống khó chịu như vậy, phân thân Lori vẫn ngẩng cao đầu, làm cho cậu cảm nhận đầy đủ lợi hại của thuốc, nhưng này không giống như công ty M nói thả lỏng cơ thể thêm kích tình, ngược lại như kích tình kèm thả lỏng cơ thể.

Lori cảm thấy trong lòng ngọn lửa rất khó chịu, ngược lại, xâm nhập phía sau làm cho tình hình này thoáng giảm bớt, tốt xấu cũng phân tán chú ý.

Đầu hỗn loạn, Lori cũng không biết tình huống như thế giằng co bao lâu, người da trắng cuối cùng rút ra, sau đó một tay bắt mắt cá chân Lori, trở mình cậu qua.

Lori không chống cự nhu thuận mà bày ra tư thế mới, lúc này cả gương mặt cậu đỏ bừng, trong ánh mắt như phủ một tầng sương mù, ý chí và tầm nhìn đều không rõ ràng.

Người da đen đi qua, đem hai chân Lori nâng lên, đâm phân thân của mình vào.

"Ừm..." Lori ngẩng đầu, hai tay bỗng nhúc nhích.

Người da trắng bắt lấy tay Lori, cúi đầu ở trước ngực cậu liếm gặm, người da đen vùi sâu vào, đem hai chân Lori đặt ngang hông.

Lori màu da trắng nõn..., cho nên cùng người da trắng đối lập không rõ ràng, nhưng đổi thành người da đen, hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Camera căn bản dán ở chỗ kết hợp của hai người, một vào một ra có vẻ đặc biệt bắt mắt, người da đen đỡ hông Lori, tránh đang lúc kịch liệt đưa vào hạ thân Lori có thể trượt ra.

"Ừm, ừm..." Lori theo động tác của người da đen mà co rút rên rỉ, thanh âm không lớn, khiến quay phim giật mình, trong trí nhớ Lori lúc quay phim trên cơ bản không hề lên tiếng, hôm nay thái độ lại khác thường, tuy chỉ số hấp dẫn tăng lên không ít, nhưng luôn có cảm giác không đúng.

Lori cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, nhưng không thổ lộ, sau đó, bất luận là thay đổi tư thế cơ thể hay chuyển đổi nhân vật, đều cảm thấy mông lung, sau lưng đau đớn cùng khoái cảm phía trước giống như cách một lớp thủy tinh, thậm chí cảm giác giống như đang nằm mơ.

Thấy bộ dạng Lori, trên căn bản là ở vào trạng thái mơ màng muốn cậu làm như thế nào cậu sẽ làm như thế, nhân viên cao cấp công ty M cười khổ, xem ra Lori trước giờ chưa dùng thuốc, cho nên hiệu quả càng tăng, nhưng cũng không sao, dù sao phương tây ấn tượng đối với người Nhật Bản chính là mềm mại, coi như là chó ngáp phải ruồi a!

"Lori, Lori!" như có người đang gọi mình, nhưng cố gắng cũng không cách nào mở mắt được, Lori không biết tại sao lại như vậy.

"Ôm cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là tốt rồi!"

"Không có vấn đề a?"

"Cần phải..."

Cảm giác âm thanh bên tai từ từ xa dần, Lori lần này chân chân chính chính tiến vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, cảm giác lạnh băng từ trán làm Lori tỉnh lại.

Lông mi hơi run lên, Lori chậm rãi mở mắt.

"Cậu đã tỉnh?" Thấy khuôn mặt Lori hơi hồng, Brant đưa tay sờ sờ xem cậu có phát sốt hay không, không nghĩ lại đánh thức cậu."... Brant?" một hồi lâu, Lori mới lên tiếng, cậu nhận ra Brant, lại nhìn quanh bốn phía: "Đây là đâu a?"

"Phòng nghỉ trong văn phòng Michelle, nơi này rất gần studio." Brant đáp.

"Ah," Lori nhíu mày, cố gắng nhớ lại, "Phim, đã xong?"

"Đúng vậy a!" Brant muốn nhịn nhưng nhịn không được: "Cậu thật ngu ngốc, chuyện gì cũng đều ôm vào người? Xin cậu tự lo cho mình trước được không?"

"Nhưng Adrian... Đúng rồi, Adrian thế nào?" lời Brant nói khiến cho Lori không khỏi rụt rụt cổ, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Nhân viên công tác đưa Adrian đến bệnh viện quen, kiểm tra miệng vết thương khá tốt, chỉ cần không nhiễm trùng ở một tuần lễ có thể xuất viện, bọn tôi vừa đi thăm cậu ta." Biết được Adrian bị thương, bọn Brant cũng bị hoảng sợ, dù sao việc này lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ, nếu cơ thể bị xé rách nghiêm trọng, có thể khiến việc đại tiện sau này không thể tự chủ, sẽ ảnh hưởng cả đời, cũng may mọi việc tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Nhưng Lori cũng bởi chuyện này mà bị bắt xuống nước, nghe được tin, Brant nhanh chân chạy về công ty, vừa lúc quay xong, kết quả là ở trong phòng nghỉ chăm sóc Lori.

"Sau này không được như vậy nữa, ai cũng muốn giúp, cậu cho mình là ai? Siêu nhân sao?" Brant cảm thấy cần nhân cơ hội này giáo dục Lori, cứ ngây thơ như vậy ngày nào đó bị ăn cũng không biết: "Không nên quá mềm lòng, trong khả năng thì giúp đỡ, nhưng không thể miễn cưỡng, cậu trước tiên phải nghĩ cho mình, phải biết từ chối!"

"Brant, chuyện này tôi cũng không phải đơn thuần muốn giúp Adrian, tôi cũng là có tư tâm." Lori chuyển ánh mắt khỏi Brant: "Tôi cũng rất muốn rời đi, chỉ là hiện tại không có điều kiện mà thôi, Adrian là người đầu tiên tôi tận mắt thấy rời khỏi, nếu cậu ta có thể thuận lợi, tôi cũng có thể mượn cơ hội này cổ vũ chính mình."

"Đồ ngốc!" Brant nhẹ giọng mắng, có lẽ người bên cạnh không thể hiểu, có lẽ ngoài miệng không thừa nhận, nhưng người ở trong này, thật sự sâu trong lòng đều muốn thoát ly, cho nên thấy đồng bạn muốn rời khỏi, khó tránh sẽ đem mình thay vào, tựa như đồng bạn hạnh phúc sau này mình cũng sẽ hạnh phúc giống thế.

Brant cũng trải qua không ít tình huống này, cho nên hắn rất có thể hiểu được tâm tình Lori, nhưng không thể hoàn toàn đồng tình cách làm của Lori.

"Hơn nữa, lúc đó, Adrian thật sự còn có thể tiếp tục quay sao? Đây là câu hỏi mà mọi người đều biết chắc đáp án, phim thì không thể ngừng, cuối cùng biện pháp giải quyết cũng chỉ có cái này." Nhìn Brant vẫn cho rằng quyết định này của mình thật ngốc, Lori cười cười: "Chúng ta như cá trong lưới, có một số việc dù giãy dụa thế nào cũng vô pháp thay đổi, kết quả đều không khác lắm, ồn ào một trận cuối cùng tất cả mọi người như kẻ thù, xử lý như vậy có gì không tốt sao?"

"Được rồi, tôi không nói lại cậu." Brant nhấc tay đầu hàng, Lori thật sự vô cùng thấu triệt mọi việc, chỉ là lý trí có thể hiểu không có nghĩa tình cảm có thể chấp nhận: "Những đạo lý này cậu nên giữ lại ngày mai cùng Edgar nói đi!"

"Edgar đã biết? anh nói?" Lori cả kinh, biểu tình xong đời rồi.

"Là Adrian nói, bọn tôi đến lúc cậu ta đang cùng Edgar trò chuyện." Brant cũng biểu lộ vẻ mặt cậu xong rồi nhìn Lori: "Edgar bên kia rất tức giận, la lớn đến nổi bọn tôi cách xa cũng có thể nghe được, mà Adrian cũng hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, một câu cũng không dám nói trả."

"Làm sao bây giờ?" Nhớ tới kinh nghiệm đau đớn thê thảm lần trước, Lori kêu thảm cả người đều co lại trong chăn.

"Cậu từ từ suy nghĩ, chỉ cần đừng quá kìm nén mà ngạt chết chính mình." Cái tính trẻ con của Lori khiến Brant nở nụ cười trêu chọc, hắn bước lên lôi Lori ra khỏi chăn.

"Đúng vậy a," Lori cảm thấy hiện tại hao tổn tâm trí cũng vô dụng, vẫn là ngày mai tùy cơ ứng biến a, "Tôi bây giờ muốn trở về phòng ngủ."

"Bây giờ? thân thể cậu có thể chứ?" Brant hơi nghi ngờ.

"Hơi uể oải, nhưng còn có thể chống đỡ được a." Lori cũng không phải không quen giường, chỉ là nằm ở chỗ này cảm giác khó chịu.

"Được rồi, tôi giúp cậu!" Brant nâng Lori dậy, trở về phòng mình thật sự sẽ nghỉ ngơi tốt hơn.

Đứng lên Lori mới rõ sức lực của mình tiêu hao tới độ nào, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng cùng Brant trở về phòng ngủ.

Sau đó tắm cũng không tắm, Lori thẳng tắp nằm trên giường.

"Muốn ăn chút gì không?" Brant hỏi Lori, kết quả phát hiện Lori mới đó mà đã ngủ rồi.

Nhẹ nhàng giúp Lori đắp chăn, Brant đưa mắt nhìn cậu một hồi, quyết định đêm nay ngủ trên giường Adrian một đêm, dù sao hắn sẽ không trở về, trở về cũng sẽ không để ý điều này.


Chương 70


"Lori sao rồi? Sao cậu ấy không đến, thân thể vẫn không thoải mái sao?" Michelle nhìn bốn phía, phát hiện trong đám người nên đến thiếu một người, lên tiếng hỏi.

Công ty M nóng lòng muốn làm hậu kỳ phim, cho nên rạng sáng ngày thứ hai sau khi quay xong liền chuẩn bị trở về. Với tư cách chủ nhà, cũng không vì hợp tác phát sinh hiểu lầm mà trở nên lạnh nhạt, ngoại trừ Adrian đang dưỡng thương, Michelle thông báo toàn bộ sao A đều đến tiễn người của công ty M.

"Cậu ấy đi đón người, tới ngay bây giờ." Brant hôm nay hơi có vẻ không yên lòng, như có chuyện quan trọng, Michelle không hỏi hắn thật đúng là đã quên.

"Đón người?" Michelle cảm thấy hơi lạ, vừa truy vấn tiếp là người nào, Lori vừa vặn bước vào.

"Cậu khỏe rồi sao?" Thấy người hợp tác ngày hôm qua, người da trắng và người da đen đứng dậy đón tiếp, dùng tiếng Nhật ngày hôm qua vừa học từ phiên dịch ân cần hỏi thăm Lori.

"Tôi rất tốt, cám ơn quan tâm!" Lori cười cười, dùng tiếng anh trả lời.

Tuy Lori nói như vậy, nhưng tinh thần của cậu vẫn còn vẻ uể oải, dưới vành mắt có thể thấy quầng thâm mờ mờ, bộ dạng nghỉ ngơi không đủ.

"Vậy là tốt rồi, tiếng anh của cậu nói thật tốt!" người da trắng nhãn tình sáng lên, muốn bắt tay Lori.

"Hừ!" Thấy tình huống này, người đứng ở bên cạnh Lori hừ lạnh một tiếng, đem Lori kéo về phía mình, không chỉ tránh người da trắng, còn đặt tay ở trên vai Lori, hàm xúc rất rõ ràng ý tứ độc chiếm.

Người da trắng, người da đen đều sững sờ, vừa rồi đều đặt chú ý trên người Lori, không để ý người đứng bên cạnh cậu.

Người kia rất cao, hơn nữa vóc dáng mạnh mẽ hiếm gặp ở nam giới Nhật Bản, ngũ quan xuất chúng nhưng không mang vẻ nhu nhược như phụ nữ, đặc biệt là cặp mắt kia, dù lúc bình tĩnh cũng đặc biệt sắc bén, chỉ cần một lần đối mặt cùng nó, ấn tượng sẽ khắc sâu trong đầu.

Huống chi hiện tại đôi mắt này một chút cũng không bình tĩnh, bên trong tràn đầy cảnh cáo cùng căm thù, giống như mãnh thú bị người xâm phạm lãnh thổ.

Người da trắng và người da đen không khỏi lui hai bước, đây cũng là một loại phản ứng bản năng của động vật trăm ngàn năm qua, dù sao, tiến lên đại diện cho sự nguy hiểm!

Lori liếc nhìn Edgar, hơi ngạc nhiên đối với cử chỉ bá đạo của anh, nhưng do một mặt hôm qua làm sai, mặt khác thấy Edgar biểu hiện ra ngoài dục vọng độc chiếm với mình, khiến lòng cậu cảm giác thật ấm áp, cho nên cũng không ngăn Edgar.

"Edgar, sao cậu lại tới đây?" Michelle hơi kinh ngạc bước đến, cô tuyệt đối không nghĩ tới người Lori đi đón là Edgar.

"Chị Michelle, đã lâu không gặp ah, vẫn còn xinh đẹp trẻ trung như vậy!" Edgar cười chào hỏi Michelle, nhưng tay ôm Lori vẫn không buông, mà còn ôm chặt hơn nữa.

"Cái thằng nhóc này miệng luôn ngọt như thế!" Michelle không khỏi cười cười, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm Lori của Edgar, thần sắc tràn đầy nghi hoặc.

"Vị này chính là?" nhân viên cao cấp M công ty cũng đi qua, tò mò hỏi.

"Giới thiệu một chút, đây là Edgar N bộ công ty chúng tôi." Michelle chỉ có thể tạm thời gác nghi ngờ sang một bên, giúp hai người giới thiệu.

"Ah, NO. 1 ah, nổi tiếng đã lâu!" gã vươn tay, trong mắt tràn đầy hứng thú với Edgar.

"Xin chỉ giáo nhiều hơn!" Edgar cùng gã bắt tay, cười cười nhưng không để vào mắt.

"Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị lên xe a!" Lúc này phiên dịch đi tới, nhắc nhở mọi người.

Lúc lên xe, người da trắng và người da đen dùng tiếng anh mời Lori có rảnh đến chỗ bọn họ chơi, Lori cười khách khí nói vài câu với bọn họ.

"Bọn họ vừa nói gì?" Người đi, nhưng cũng không có nghĩa là Edgar sẽ đem chuyện này bỏ qua.

"Bọn họ nói, bạn trai cậu rất tuấn tú, cùng cậu rất xứng." Lori thật ra cũng không tính là trợn mắt nói dối, câu nói cuối cùng của họ xác thực bao hàm ý tứ này.

Edgar không nói, căm thù đối với người ngoại quốc giảm bớt một ít, ít nhất coi như bọn họ có mắt.

"Thật buồn ngủ, không có việc gì tôi về ngủ đây!" Denny ngáp dài một cái, quen ngủ dậy muộn, đột nhiên thức sớm như vậy thực là một loại tra tấn.
"Còn việc gì sao?" Thấy Michelle không phản ứng, Brant đi đến trước mặt cô hỏi.

"Ah, ah, không có việc gì, các cậu về đi!" Michelle vừa rồi không biết đang suy nghĩ gì, phân tâm một hồi mới khoát khoát tay nói.

"Michelle nghe được lời em nói hả?" Dọc đường, Lori hỏi Edgar.

"Nghe thì nghe, dù sao cô ta cũng không có quyền can thiệp, chúng ta không cần phải giải thích với cô ta." ngữ khí của Edgar rất bình thản, nhưng Lori cảm thấy anh đang nổi giận, hơn nữa giận dữ không ít.

"Ách, vậy bây giờ chúng ta đi ca a?" Lori đột nhiên đề nghị.

"Quá sớm a?" Denny vừa nói xong, cảm giác một ánh mắt đáng thương đang nhìn hắn.

"Tôi cũng thấy buổi tối đi thú vị hơn." Brant mặt không biểu tình vừa nói vừa kéo Denny đi về hướng khác, "Nếu khi đó các cậu rảnh..., gọi điện cho bọn tôi a!"

"Được!" Edgar gật gật đầu với hai người họ, quay đầu nhìn Lori: "Anh cảm thấy hình như em không muốn một mình ở cùng anh ah!"

"Không có ah, hoàn toàn lỗi giác của anh!" Lori ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy Brant và Denny thật sự quá không nghĩa khí, cứ như vậy vứt bỏ mình, nếu Edgar vẫn còn nổi nóng,...

Lên lầu, vào phòng, Edgar buông balô của mình xuống, yên lặng an vị trên giường Lori.

"Anh... Muốn đi tắm trước không?" Lori cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Không cần, anh trước khi đến đã tắm." Edgar vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến, ngồi ở đây."

"Ách, ngồi thì được, nhưng anh phải hứa với em, không được sử dụng vũ lực." Lori mím mím môi nói, việc lần trước cậu vẫn còn cảm thấy rất mới mẻ đây này!

"Ừm, đảm bảo không cần!" Edgar vốn đang rất nghiêm túc, bị bộ dạng cẩn thận phòng bị của Lori trêu chọc mỉm cười, xem ra có người không phải đã quên đau đớn của vết sẹo kia...

Lori ngồi bên cạnh Edgar, mặt cúi xuống 45 độ, thái độ sám hối tiêu chuẩn.

"Để anh nhìn em thật kỹ!" Edgar dùng hai tay nâng mặt Lori, lẳng lặng nhìn cậu.

Lori ngay từ đầu thật không dám cùng đối mặt Edgar, nhưng cảm nhận được ánh mắt Edgar nhìn cậu trước sau ôn nhu như một, Lori chậm rãi cũng nhìn vào ánh mắt của anh.

"Chuyện xảy ra anh đã nghe Adrian nói," cuối cùng nhắc cũng đến chuyện này, nhưng ngữ điệu Edgar bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người: "Chỉ có thể nói, lúc ấy nếu anh ở vào vị trí của em, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy."

"Kan!" Trước kia đau khổ cùng khó khăn Ryou đều có thể kiên cường đối mặt, nhưng một câu Kan nói làm cho vành mắt của cậu đều đỏ.

Chuyện này Ryou không có cảm giác mình làm sai điều gì, nhưng rước lấy không ít chỉ trích của những người không hiểu, tuy nói là vì Ryou xuất phát từ cảm giác bất bình, nhưng nội tâm Ryou xác thực rất buồn, cậu chỉ có thể đè nén, cười cười giải thích với người khác.

Hiện tại cuối cùng cũng có người hiểu mình, hơn nữa còn là người mình yêu, Ryou an tâm nhưng cũng dâng lên cảm giác đặc biệt tủi thân.

"Em cho rằng, anh sẽ tức giận!" Ryou duỗi tay nắm chặt hai tay Kan.

"Anh vĩnh viễn sẽ không giận dữ với em, chỉ là, chỗ này vì em mà thường cảm thấy rất đau!" Kan chỉ chỉ ngực mình, dù là giận, Kan cũng là giận chính mình, Adrian chỉ rất không may mà bị giận chó đánh mèo thôi.

"Thực xin lỗi!" Ryou cúi đầu.

"Không cần em nói xin lỗi với anh, nên tự nói với chính mình." Edgar kéo Ryou vào ***g ngực, vuốt tóc cậu: "Việc quay phim có thể tha thứ, nhưng tại sao lại muốn uống thuốc? Loại thuốc này nhiều nhiều ít ít đều có chất gây hại, tuy nói ngẫu nhiên dùng một lần không có di chứng, nhưng tại sao phải chà đạp mình như vậy?"

"Bởi vì... Em sợ!" Ryou ngừng thật lâu, thì thầm nói ra đáp án ẩn sâu trong lòng.

Đúng vậy a, thấy bộ dạng đau đớn của Adrian lúc bị thương, Ryou nào có thể không sợ? Đôi khi mọi người quên mất Ryou vẫn còn là một đứa bé ah Báo lỗi chương Bình luận


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro