Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6


Gian phòng ký túc xá của công ty C rất nhỏ, bên trong đặt hai giường tầng, điều này gợi cho Ryou cảm giác trở lại trường học.

Thật ra thành tích ở trường của Ryou rất tốt, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn phát sinh..., nói không chừng cũng có thể thi đậu đại học. Hiện tại, tất cả chỉ có thể quên đi, Ryou bây giờ thậm chí cầu nguyện không bao giờ gặp bạn học nữa.

"Huấn luyện người mới rốt cuộc là cái gì a?" Buổi tối không ngủ được Ryou nhịn không được thò đầu hỏi Kurotaka nằm giường dưới.

"Ha ha, ngày mai sẽ biết thôi!" Kurotaka cùng người anh em ở giường dưới kia Unnan trao đổi ánh mắt, hai người cười quỷ dị.

"Hừ, cố tình thần bí, nhàm chán!" Ryou vốn còn muốn hỏi tiếp, nghe những lời này của Kwvin, hiểu đêm nay muốn biết chuyện huấn luyện là hoàn toàn không được rồi vẫn là ngoan ngoãn đi ngủ!

Sáng ngày thứ hai, thật lâu không có ngủ sớm như vậy bảy giờ Ryou đã tỉnh, sợ lăn qua lộn lại đánh thức ba người khác còn đang ngủ, Ryou nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cầm đồ dùng rửa mặt công ty chuẩn bị đi ra phòng ngủ. Bởi vì với thân phận người mới hiện tại của Ryou nên cậu ở phòng ngủ kém nhất trong công ty, không có toilet và phòng tắm.

Nhưng làm cho Ryou bất ngờ chính là, cậy thế nhưng gặp người không nên gặp ở nhà vệ sinh công cộng.

"Ngài Carl!" Ryou trước chào hỏi, đối với người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy nhưng ánh mắt sắc bén này, để cho cậu ấn tượng sâu sắc không thể nói rõ lý do.

"Là Lori ah, sớm như vậy" Xem ra Carl đối với việc gặp được Lori ở đây lúc này cũng có chút ngạc nhiên: "Thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Không phải, hẳn là ngủ được thật tốt quá!" Lori thật thà nói.

"Ha ha, không tệ, người trẻ tuổi có sức sống là tốt." Carl gật gật đầu, y rất yêu mến Lori vô luận đối với ai thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh. "Hiếm khi sáng sớm có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cảm giác tâm tình cả ngày hôm nay sẽ rất tốt, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vậy mà hạ thủ lưu tình đâu!"

Đối với lời nói mang theo trêu chọc của Carl, Ryou không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười cười mà thôi.

"Được rồi, tôi không quấy rầy cậu rửa mặt, chín giờ mọi người ở chỗ này tập hợp, cậu giúp tôi thông báo những người còn lại a." Carl cũng không tiếp tục, lưu lại những lời này rồi rời khỏi phòng tắm.

Ở chỗ này tập hợp? Ryou nhìn bốn phía chung quanh, không rõ vì sao phải ở chỗ này tập hợp.

Chín giờ kém năm, mọi người đến đông đủ, bốn người N bộ thêm Kwvin cùng Lori đều đứng trong nhà tắm công cộng, cùng đợi Carl.

"Này, cậu không nghe lầm chứ? Sao lại đến nơi đây tập hợp?" ban nãy Kwvin nghe Ryou truyền lời, trên mặt có chút bất mãn, nhưng Ryou cũng không để ý đến cậu ta, trực tiếp chạy đến chỗ bốn người N bộ nói chuyện phiếm, hiện tại cuối cùng bị cậu ta bắt được cơ hội phát cáu.

"Chờ thêm một chút, nếu đến giờ ngài Carl không tới, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Ryou có chút bất đắc dĩ, tuy nói sóng yên biển lặng nhưng nhịn không được đưa lưng về phía Kwvin làm mặt quỷ với bốn chàng trai kia.

Bốn chàng trai lập tức cúi đầu len lén cười, mặc dù mới quen, nhưng mấy người bọn họ rất yêu mến anh trai E bộ xinh đẹp ân cần nhã nhặn này, chỉ là không rõ vì sao Kwvin cùng là E bộ lại nơi nơi chĩa mũi nhọn vào anh ấy.

Ryou thật không biết bởi vì chính chắn của mình, làm cho bốn người N bộ tưởng rằng tuổi cậu lớn hơn bọn họ, chỉ là cảm thấy mọi người N bộ rất tốt, có lẽ là bọn họ nơi đó cạnh tranh không kịch liệt như E bộ a.

"Nói hay hén lại còn chịu trách nhiệm nữa, nghe giọng điệu giống như rất quen thuộc với ban giám đốc công ty a!" Kwvin lại không buông tha Ryou, theo mũi hừ ra một câu.

Đối với Kwvin cố tình gây sự, Ryou thở dài một hơi cũng không cãi lại, cậu cảm thấy hơi mệt, dù sao trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần lúc nào cũng cực kỳ căng thẳng.

Kwvin thấy tình huống này vừa định nói thêm mấy câu, khóe mắt thoáng qua thấy ngài Carl từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng ngậm miệng.

"Không cần sợ hãi rụt rè, đều ngẩng đầu lên cho tôi!" Carl vừa mới tiến vào cất tiếng nói "Nhớ kỹ cho tôi, vô luận dưới tình huống gì, các cậu đều phải tràn đầy sức sống cho tôi nha!"

Thanh âm cực lớn đáng sợ tới mức sáu người đáng lẽ đứng rất tùy ý lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Thế này còn kém một chút" Carl thoả mãn gật đầu "Hôm nay tôi muốn dạy các cậu như thế nào làm tốt vấn đề vệ sinh cá nhân."

Nếu là truyện tranh châm biếm, trên đầu sáu người bọn Ryou phỏng chừng đã treo đầy hắc tuyến rồi, đây là chuyện gì a?

"Các cậu đừng tưởng rằng đây là chuyện đơn giản, nếu làm không tốt sẽ mang đến cho người khác phiền toái rất lớn." Không để ý tới trong lòng bọn Ryou không phục, Carl mang bọn họ đi vào tận cùng bên trong phòng tắm, chỗ đó có ba phòng đơn.

Thật ra Ryou cũng cảm thấy rất kỳ quái, bên cạnh là nhà vệ sinh công cộng, vì sao còn phải xây ba phòng vệ sinh đơn trong phòng tắm nữa, cảm giác rất quái dị, bởi vậy, trước khi Carl mang bọn họ tới, Ryou cũng chưa từng vào.

Kết quả đợi sau khi Carl mở một cánh cửa trong đó ra, Ryou mới phát hiện nơi này không giống những nơi khác, đầu vòi sen bị lấy xuống, chỉ còn một đoạn ống nhựa màu trắng, mà trên kệ đáng nhẽ nên để xà phòng, lại để hai chai chất lỏng lớn, một chai trong suốt một chai màu vàng nhạt, bên dưới có một thùng sắt đậy kín, phía trên có một phím ấn, không biết là dùng làm gì.

Đặt nhiều đồ vật hỗn tạp như vậy, phòng ngăn này rõ ràng lớn hơn nhà vệ sinh bình thường một chút.

Carl đi vào, trực tiếp cầm lấy ống nhựa: "Tôi hi vọng các cậu có thể học được cách sử dụng thứ này, sau này trước khi đóng phim nhất định phải tự mình tẩy trừ sạch sẽ từ trong ra ngoài."

Vừa nghe câu kia lại thêm nhấn mạnh "từ trong ra ngoài", người khác nghe hiểu không không biết, dù sao Ryou nghe hiểu, cậu hít một hơi lãnh khí, nghe nói những diễn viên ấy trước khi đóng phim đều phải súc ruột, hóa ra đây đều là thật a!

"Bây giờ tôi cần làm mẫu cách dùng một lần, yêu cầu người phối hợp, các cậu ai tới?" Carl mặt không biểu tình hỏi, bị tầm mắt y nhìn chằm chằm đến nỗi không người nào mà không né tránh ánh mắt của y."Hừ, vứt bỏ tư tưởng nhục nhã không cần thiết của các cậu a, chuyện sau này càng khó khăn hơn các cậu cũng phải làm cho người khác xem, lúc này mới chỉ mấy người cũng không dám biểu lộ a?" Carl trên thực tế cũng là vì tốt cho mấy đứa trẻ này, dù ở đâu cũng cạnh tranh kịch liệt, GV cũng không ngoại lệ, chỉ có sớm một chút vượt qua chướng ngại tâm lý, mới có thể có nhiều cơ hội bộc lộ tài năng.

Nhưng hiện tại sáu chàng trai bao gồm Ryou đều không hiểu rõ khổ tâm của Carl, cởi ra bọn họ không sợ, nhưng chuyện riêng tư này khiến người ta không cách nào mở miệng, mà thế nào cũng không muốn để người ta thấy, hơn nữa còn là những thanh niên xấp xỉ tuổi mình.

Ryou hơi nghiêng đầu qua một bên, cũng không giống như bọn Kwvin vì cố gắng không làm cho Carl chú ý, đều sắp cuối đầu thấp đến đụng mặt đất rồi, bởi vậy ở khóe mắt phát hiện ánh mắt Carl sau khi liếc nhìn sáu người bọn họ một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kwvin.

"Vì các cậu ai cũng không muốn chủ động đứng ra, tôi đây đành phải điểm đích danh thôi!" Carl sớm đoán được sẽ phát sinh tình huống này, y dự định gọi Kwvin, Lori là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty, nếu cậu không muốn cũng không nên buộc cậu, mà bốn người khác là người N bộ, không cần phải tốn hao quá nhiều tâm tư, ai biết bọn họ khi nào thì chống đỡ không được phải đi đây!

Lúc Carl nói những lời này, Ryou cũng đoán được y sẽ chọn Kwvin, không biết Kwvin có linh cảm không, chỉ là Ryou có thể cảm giác được chân Kwvin tựa vào hình như hơi run rẩy, cậu ta là rất sợ bị đối đãi như thế a?

Ryou trong lòng mềm nhũn, nghe nói Kwvin chỉ bởi vì rất thích hàng hiệu mà không có tiền mua mới bước chân vào đây, hắn còn có đường để rút lui, mà bản thân mình đã không đường thối lui rồi.

"Tôi làm a!" Ryou bước lên phía trước một bước, cậu gần như muốn tự ngược, dù sao cũng phải bẩn, sớm một ngày chậm một ngày có gì khác biệt sao?

Carl dường như kinh ngạc nhìn Ryou, cậu bé lịch sự tao nhã hình như luôn mang lại kinh hỉ, tuy không rõ đây là tại sao, ông vẫn là chỉ chỉ một loạt móc trên cửa phía sau, ý bảo cậu thoát quần áo treo tại đó.

Hôm nay Ryou mặc một kiện áo thun cao cổ màu đậm, hai tay cậu kéo vạt áo hướng lên đầu cởi ra, ngay sau đó thoát quần, động tác của cậu rất sảng khoái, sảng khoái đến nỗi một chút cũng không giống người mới.

Lúc cơ thể của Ryou phơi bày trước mặt mọi người, tất cả mọi người không khỏi bị cậu hấp dẫn, khi mặc quần áo không cảm thấy, nhưng bây giờ nhìn dáng người Ryou quả thực rất tốt, tất cả cơ đều rất chặt, một chút sẹo lồi cũng không có, ngược lại để người ta cảm thấy có hơi gầy.

"Cậu có vận động gì sao?" Carl kéo Ryou qua, để cậu chống hai cánh tay ở cửa, thắt lưng đẩy hết mức về phía sau, vì xoa dịu cảm giác xấu hổ có thể xuất hiện ở Ryou, y cố tình tìm đề tài.

"Leo lầu có tính không?" Ryou nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại, khóe miệng vẫn mỉm cười.

"Tiếc là tòa nhà này của chúng ta không cao, cậu phải đổi cách vận động khác để bảo trì dáng người rồi." Đứa nhỏ này không đơn giản, dưới tình huống này cảm xúc cũng không dao động quá lớn, còn có thể cười được, nhân tài ah! Carl cảm thán không ngớt.

Thật ra tình huống cũng không có bết bát như vậy, ít nhất Ryou chưa từng nghĩ như thế, cậu là đối mặt với bọn Kwvin, phía sau chỉ có Carl thấy, nhưng dù vậy, cũng đủ năm đứa trẻ còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, mà trong ánh mắt của bọn họ ngoài kinh ngạc cũng mang một chút cảm kích, bởi vì nếu Ryou không chủ động đứng ra, trên thực tế khả năng cậu bị gọi là nhỏ nhất.

Nhưng Ryou cúi đầu, dùng tóc ngăn cách những ánh mắt bao hàm ý nghĩa phức tạp, biểu hiện không thèm để ý cũng không có nghĩa là thật sự không thèm để ý, vì dời đi lực chú ý, cậu đặt tất cả tinh lực ở động tác của Carl.

Carl nhấn cái nút trên thùng sắt đậy kín, một ống nhựa dài nhỏ màu trắng duỗi ra ngoài, đây là đầu nối một phía, nó có thể nối vào ống nước, nhưng Carl lại nối nó vào cái thùng lớn chứa chất lỏng màu vàng nhạt, Carl nói với họ, đây là nước xà phòng pha loãng, tình huống chưa từng rửa ruột qua hoặc là thật lâu không rửa lựa chọn nó là phù hợp.

Sau đó Carl cầm lấy chất lỏng trong suốt bên cạnh, bóp một chút vào trên đầu nối, lại nặn một tí vào hạ thân Ryou, đây là dịch bôi trơn.

Lúc làn da cảm nhận chất lỏng lạnh như băng, Ryou nhắm hai mắt lại, có gì đó đang dần dần tan biến, cậu không muốn mở mắt trừng trừng nhìn.

"Nga, cậu trở về rồi, huấn luyện hôm nay thế nào a?" Hôm nay việc không nhiều lắm, Kurotaka lười biếng dứt khoát trốn ở trong phòng, thấy Ryou vừa về lên tiếng gọi.

"Anh đang hút thuốc a? Mùi vị khói thuốc thực sự tốt như vậy sao?" Ryou không trả lời Kurotaka, ngược lại ánh mắt nhìn thẳng vào khói thuốc trong miệng hắn, hỏi.

"Ách, cậu... chưa hút qua sao? Muốn thử không?" Ryou hôm nay hình như có chút không bình thường, Kurotaka gần như theo bản năng đưa ra một điếu thuốc.

Tiếp nhận điếu thuốc, cầm lấy bật lửa trên bàn, Ryou dựa vào động tác hút thuốc trong trí nhớ, thử mồi lửa điếu thuốc.

Ryou trước kia chưa từng sờ đến thuốc, cậu rất không thích mùi vị này, nhưng hôm nay thấy Kurotaka ngậm thuốc trong miệng, trong lòng cậu đột nhiên tuôn ra một loại xúc động chính mình cũng không hiểu.

"Khục khục khục ~~~" Mới hút một nửa, Ryou đã bị mùi vị mãnh liệt làm cho sặc đến ho khan kịch liệt.

"Cậu thật chưa từng hút à?" Kurotaka bị phản ứng mãnh liệt của Ryou dọa sợ, hắn đưa tay muốn đoạt lại điếu thuốc trong tay Ryou.

"Không, khục khục, để tôi hút!" Ryou đẩy tay Kurotaka ra, lại hút một hơi, sau đó lại là một trận ho khan gần như đứt hơn khản tiếng.

Kurotaka thấy Ryou như vậy, dường như đã hiểu, hắn xoay người từ đầu giường lấy ra một bao thuốc đóng gói rất tinh xảo, xé mở đưa cho Ryou: "Hút cái này a, nhãn hiệu tôi hút kia tác dụng hơi mạnh rồi, lần đầu tiên chịu không được đâu."

"Đúng vậy a" sau khi hơi tỉnh trở lại, Ryou tiếp nhận thuốc mới từ tay Kurotaka "Có cảm giác muốn rơi lệ đây!"

Một lần nữa châm lửa, quả thực mùi thuốc lá lần này nhạt hơn, thậm chí còn mang theo một chút vị bạc hà lành lạnh, Ryou nhìn khói trắng bay lên lượn lờ giữa không trung, lại nở nụ cười.

"Khóc ra sẽ tốt hơn nhiều!" Kurotaka cũng nhìn về phía không trung, không biết vì sao, thấy Ryou cười như vậy, so với nhìn cậu khóc còn khó chịu hơn.

Ryou trầm mặc, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc, cậu mới đứng dậy vẫy vẫy khói thuốc trên người, "Tôi khóc không được, thật sự!"


Chương 7


  Tình huống phát sinh của Lori, chuyện này vừa trong dự liệu lại vừa ngoài dự liệu của Carl.

Trong huấn luyện trước đó, Lori tỏ ra quá xuất sắc, này cũng không bình thường đi, đặc biệt xuất hiện ở cậu một người không phải là GAY lại lần đầu tiên va chạm ngành công nghiệp thân thể này, tình huống càng không bình thường.

Có lẽ là bởi vì điều kiện trưởng thành hoặc là cá tính cho phép, năng lực tự động kiềm chế của Lori rất mạnh, tác phong làm việc đặc biệt thành thục ổn trọng, một chút cũng không tương ứng với tuổi tác của cậu. Bởi vậy không chỉ có người mới năm nay, ngay cả Kurotaka người đã lăn lộn nơi này một thời gian, có vấn đề cũng thích đi tìm Lori, nghe ý kiến của cậu một chút, mà có thể giúp đỡ, Lori cũng chưa bao giờ chối từ.

Điều kiện bản thân Lori cũng rất xuất sắc, lại thêm đối xử mọi người thân thiện nhã nhặn, bởi vậy không lâu sau, nhân viên tuyến hai, ba ở N bộ, E bộ có tiếp xúc trong công tác đều biết danh tiếng của Lori rất tốt.

Chẳng qua, mặc dù Lori sinh hoạt ngày thường, và biểu hiện lúc huấn luyện đều rất bình thường, nhưng bằng kinh nghiệm, Carl chung quy cảm giác có chỗ nào đó bất thường. Nhưng y không nghĩ tới Lori dưới tình huống ngày hôm nay sẽ nảy sinh trắc trở.

Nội dung khóa trình huấn luyện hôm nay là khẩu giao, một kỹ xảo yêu cầu sử dụng phổ biến trong phim, sau khi dùng mô hình chỉ dạy thì sắp bọn họ thành từng cặp thực hành. N bộ bên kia bốn người tiến triển vô cùng tốt, lúc đến phiên Kwvin cùng Lori. Carl vốn cũng không lo lắng, Kwvin trong khoảng thời gian này bớt phóng túng rất nhiều, hẳn là sẽ không làm loạn. Mà Lori, việc người khác làm không được cậu có thể làm vô cùng tốt, người khác có thể làm thì cậu làm tốt hơn.

Dựa vào kết quả bóc thăm, Lori trước giúp Kwvin làm, trước đó Lori cũng không có điểm gì đặc biệt bất thường, nhưng khi phân thân Kwvin nhập sâu vào cổ họng, lông mày Lori nhíu lại, sau khi Kwvin đẩy mạnh vào miệng cậu hai cái, Lori đột nhiên nhả ra, đứng dậy, sắc mặt xanh mét bước nhanh rời khỏi nơi huấn luyện.

"Không phải chuyện của cậu!" Kwvin vô cùng bối rối nhìn Carl, Carl thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói an ủi, đồng thời ra hiệu hắn và bốn người kia hợp thành một tổ, sau đó cũng đi ra cửa.

"Ọe ~~~~"

Quả nhiên, Carl tại toilet đã tìm được Ryou toàn thân như nhũn ra đang ghé vào bồn rửa tay nôn mửa.

Những thứ trong dạ dày đã sớm nôn sạch, nhưng Ryou vẫn không cách nào khống chế cảm giác buồn nôn, cậu hít sâu, nỗ lực hòa hoãn cái cảm giác khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Carl nhẹ nhàng vuốt đầu Lori, không nói gì, phải để tự cậu từ từ khôi phục mới là chính xác, xem ra gần đây áp lực của Lori thật sự quá lớn.

Thật ra đột nhiên gặp biến đổi lớn, nội tâm Lori chắc chắn rất bàng hoàng, chỉ là không có đối tượng thổ lộ, hơn nữa cá tính trời sinh, cậu lựa chọn lẳng lặng chịu đựng, nhưng là chuyện gì cũng có giới hạn, có thể ngay cả chính Lori cũng không nghĩ tới, trước hết chống đỡ không được không phải tinh thần cậu, mà là thân thể.

Lori thích chính là nữ, tất nhiên sẽ bài xích đồng tính thân cận, chỉ là luôn luôn cưỡng ép khống chế được. Duy chỉ có thân thể là thành thật, rốt cục không nghe sự kiểm soát của tinh thần, mang tình huống thực tế bạo phát ra.

"Uống nước, cảm thấy sẽ tốt hơn một chút!" khoảng năm phút đồng hồ sau, Lori mới từ từ ngừng nôn mửa, Carl đúng lúc đưa lên một ly nước ấm cùng một cái khăn sạch.

"Thực xin lỗi, Ngài Carl." Lori hai mắt ửng hồng, sắc mặt cũng thật không tốt, xem ra vừa rồi thật sự đã khiến cậu quá sức, nhưng cậu cũng không có một câu biện giải, câu nói đầu tiên ra khỏi miệng là xin lỗi.

Carl âm thầm lắc đầu, đứa nhỏ này quá nhu thuận ngược lại càng làm cho người ta xót xa lòng, bây giờ xuất hiện vấn đề nhưng thực ra không nhất định là xấu, kìm nén thêm nữa, tình hình sợ là sẽ càng nghiêm trọng.

"Bây giờ trở về nghỉ ngơi một chút a, sau buổi cơm tối tôi ở cổng lớn công ty chờ cậu." Carl cuối cùng mở miệng lưu lại những lời này rồi rời đi.

Tâm tình hiện tại của Carl thật không tốt, nguyên nhân là Lori.

Sáng nay thấy cậu và mấy đứa trẻ khác cùng một chỗ, hình như nói chuyện đùa giỡn thật vui, Lori cười rất vui vẻ, tươi cười trong trẻo như thế, thiên chân vô tà (ngây thơ) như vậy, thậm chí khiến Carl vô cớ sinh ra một cảm giác tội ác, bởi vì y đang kéo một đứa bé vào tối tăm khôn cùng.

Nếu nói nam diễn viên AV giỏi vứt bỏ chính là lòng nhục nhã, mà nam diễn viên GV ưu tú còn phải vứt đi tôn nghiêm, quá trình này là cực kỳ gian nan.

Mù mờ không biết còn đỡ một ít, giống như người không biết bơi đang trong khoảnh khắc chết chìm, bởi vì không biết kỹ năng bơi mà không cam lòng hối hận, cho nên bọn họ sẽ ra sức giãy dụa, có lẽ bọn họ sẽ chết rất thống khổ. Nhưng người thông thạo kỹ năng bơi, lại lựa chọn chết đuối, vậy mà nhẹ nhõm hơn gấp trăm lần.

Mà Lori, cậu chính là người sau.

Bề ngoài xinh đẹp, tư duy thông minh, loại ưu việt này người khác cầu cũng không được, lại bởi vì số phận trớ trêu của Lori mà trở thành tai họa lớn nhất của cậu.

Tuy sáng suốt hơn những đứa trẻ khác, thấy rành rành tất cả, nhưng Lori vô lực thay đổi hiện trạng, do đó, rõ ràng biết đó là vũng bùn, Lori vẫn nhảy vào.

Không chỉ như thế, còn muốn dùng ý chí trói buộc thân thể của mình, trơ mắt nhìn bùn nhão nhấn chìm chính mình, mặc cho bóng tối từng chút từng chút chiếm đoạt hết sinh mệnh tuổi trẻ của cậu, điều này vô cùng thống khổ, người chưa từng cảm nhận qua thì không thể tưởng tượng được.

Bây giờ Carl mới hoàn toàn hiểu lúc trước tại sao Lori phải làm những chuyện nhìn như bình thường thật ra cũng rất khác thường, y lấy điện thoại, không thể nhìn Lori tiếp tục liều mạng áp chế chính mình, nhất định phải tìm cho cậu một cách phát tiết!


Chương 8


  Ryou thấp thỏm không yên đứng ở cổng công ty, Carl cũng không phải là người không nói lý lẽ. Nếu cố ý gây sự, y tuyệt đối không hạ thủ lưu tình trừng trị người thỏa đáng, mà nếu vô tình phạm sai, Carl sẽ kiên nhẫn chỉ bảo đến khi giải quyết xong vấn đề, năng lực quan sát siêu phàm này khiến Ryou vô cùng bội phục.

Nhưng khả năng này cũng có quan hệ cùng quá khứ của Carl, theo bọn Unnan nói, Carl trước kia là nam sao AV nổi tiếng, diễn qua rất nhiều phim, sau khi tuổi lớn lại cùng Michelle, Ben hùn vốn mở công ty C, diễn viên dưới cờ cơ bản đều do Carl dạy dỗ.

Chỉ là không biết tại sao Carl lại bảo cậu lúc này ở chỗ này chờ y.

Một hồi âm thanh phanh xe cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của Ryou, chiếc xe thuần trắng của Carl dừng trước mặt cậu.

"Lên xe!" Carl mở cửa xe, sau khi kêu Ryou lên xe, cũng không nói thêm câu nào.

Dần dần phong cảnh trên đường càng ngày càng náo nhiệt, đèn neon từng cái từng cái sáng lên, tâm Ryou lại bỗng nhiên trầm xuống, con đường này dẫn đến phố đèn đỏ nổi tiếng, Carl muốn dẫn cậu đi vào trong đó? Chẳng lẽ y muốn... nhưng dù cho sự tình phát triển đến tình trạng này, chính mình có thể phản kháng sao?

Trong kính chiếu hậu xe phản chiếu một khuôn mặt không biểu tình, mái tóc nhuộm màu đỏ đồng, giống như bức nền dính máu, thì ra bây giờ chính mình là cái dạng này ah, Ryou nhìn bản thân trước mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, vô cùng cô đơn.

Xe ngừng bên ngoài quán tên là Niya, ở cửa có mấy cô gái trang điểm xinh đẹp liếc mắt với Ryou, Ryou cúi đầu, đi theo phía sau Carl lướt qua các cô, tiến vào bên trong.

Đừng nhìn bên ngoài muôn màu muôn vẻ, bên trong Niya có phần lịch sự tao nhã, ngăn cách từng phòng nhỏ, bảo đảm người khách bên trong có thể có một không gian tương đối tư riêng tư.

"Ngài đã đến rồi, vẫn rất đúng giờ!" Nghe được tiếng chuông cửa, cửa một gian phòng trên hành lang bị kéo ra, lộ ra một phụ nữ mặc kimônô, chắc tuổi ngoài 30, khuôn mặt trang điểm đậm, nhưng không mất bộ dạng thùy mị, cô vừa nhìn thấy Carl thì hướng y vẫy vẫy tay.

"Đúng vậy a, hôm nay buôn bán thoạt nhìn không tệ nha!" Carl vừa trả lời, vừa thoát giày tiến vào gian phòng chỗ người phụ nữ đó.

Ryou do dự một chút, cũng đi theo vào.

"Sao có thể so với ngài chứ!" trong lúc vui đùa người phụ nữ kéo Carl ngồi xuống.

"Ngài nói chính là cậu bé này?" Carl bước qua một bên, toàn bộ thân hình Ryou đã rơi vào trong mắt người phụ nữ "Oa, còn xinh xắn hơn so với ngài nói, hơn nữa khí chất này... Chậc chậc, may mắn tôi không phải mở nam quán, bằng không nhất định sẽ không thả cậu ấy đi, cướp đoạt cũng phải tranh với ngài."

Nghe lời nói lộ liễu như thế..., Ryou có chút mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn mỉm cười với người phụ nữ kia, trở tay đóng cửa lại, sau đó cũng tìm một vị trí ngồi xuống.

"Được rồi, Miyoko, tôi nhờ cô tìm người sao rồi?" Carl không để ý trêu chọc của Miyoko, giống như chủ nhân cầm bình rượu trên bàn, rót cho mình một ly rượu.

"Đừng nóng vội như vậy nha, tôi làm việc ngài cũng không yên lòng sao?" Miyoko nhún nhún vai, cầm lấy cái chuông nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng rung lên.

Trong tiếng chuông trong trẻo, cửa lần nữa mở ra, một cô gái xinh đẹp hơi thở tràn ngập thanh xuân đi đến.

"Đây là Sae, hợp ý ngài chứ?" khi Miyoko nói chuyện, ra hiệu bảo cô nàng Sae ngồi xuống bên cạnh Ryou.

"Không tệ" Carl híp mắt, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có loại khí tức ôn nhu, vừa nhìn chính là khéo hiểu lòng người, tuy nhìn qua tuổi có vẻ lớn hơn Ryou, nhưng giờ phút này ngồi ở cạnh Ryou, lại cực kỳ xứng đôi.

"Ngài Carl, đây là..." Ryou hoàn toàn bị tình huống hiện tại làm cho mơ hồ rồi.

Carl đi đến trước mặt Ryou, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu một chút "Thoải mái một chút, không cần phải áp chế chính mình nữa, nghĩ thế nào thì làm thế đó, như vậy, đối với chính mình và người khác đều có lợi!"

Ryou sờ sờ đầu, sao cậu cảm giác mình càng ngày càng lơ mơ.

"Thằng nhóc ngốc, đàn ông mà, phiền não nhiều thì nổ một phát là tốt rồi." thấy bộ dạng Ryou còn trơ ra như thế, Carl nhịn không nói rõ "chuyện chi phí cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phụ trách, nhưng cậu phải cùng cô nàng Sae xinh đẹp vui vẻ chơi đùa một chút!"

"Cái gì?" âm thanh Ryou kêu lên không phải sợ hãi, mà gần như kêu thảm thiết, vậy cũng được sao?

"Ha ha, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hai chúng tôi sẽ không quấy rầy, Sae, cô phải chăm sóc tốt vị thiếu gia ngài Carl dẫn đến nha!" thấy bộ dạng Ryou như vậy, Miyoko che miệng mà cười, kiên quyết lôi kéo Carl còn đang uống ra khỏi phòng, còn vô cùng cẩn thận mà đóng kín cửa.

Đây là chuyện gì à? Lần đầu tiên, sự tình không phải giống mình nghĩ, hơn nữa sai lệch quá lớn khiến Ryou quả thực không biết nên ứng phó như thế nào.

"Anh kêu Lori phải không?" Đôi tay thon thon, móng tay sơn vàng xoa xoa khuôn mặt Ryou, "Không là lần đầu tiên chứ?"

"Không phải, nhưng tôi hôm nay không phải đến..." thấy Sae sát lại, Ryou đang do dự, nếu trực tiếp cự tuyệt như vậy phải chăng có chút tàn nhẫn.

"Ha ha, Ngài Carl rất lo lắng cho anh" Sae cắt ngang lời Ryou "Có phải chuyện gì anh cũng muốn đặt trong đáy lòng không? Dù sao chuyện trên đời này nói cùng không nói có gì khác biệt đâu, không giúp được gì mà còn phơi bày sự yếu ớt của bản thân."

Ryou ngừng động tác né tránh, để Sae tùy ý hôn lên môi mình, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nửa khép của Sae, khoảng cách gần như vậy, từ đồng tử của đối phương dường như có thể trực tiếp thấy rõ nỗi lòng của đối phương.

"Cùng loại người sao?" Ryou nở nụ cười, bắt đầu thật sự hiểu được dụng ý của Carl rồi, có đôi khi chỉ một câu của tiền bối còn hơn tự mình tìm kiếm một thời.

Cảm nhận thân thể Ryou trầm tĩnh lại, Sae cũng cười, cô đẩy ngã Ryou xuống chăn nệm đã được trải tốt trên mặt đất, mái tóc dài rủ xuống rơi rớt bên mặt Ryou, khiến Ryou sinh ra ảo giác trong không gian chỉ có mình và Sae.

"Có lẽ a, bởi vì tôi đã thấy, mà anh còn chưa." Sae cởi xuống vòng tay to bản đeo trên cổ tay trái của mình, một vết sẹo dài dữ tợn xuất hiện trước mắt Ryou: "Thời điểm khi nghĩ giống anh, đây là thứ duy nhất tôi nhận được."

Ryou kéo cổ tay Sae, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo, trong lòng cậu hiểu, nếu mình tiếp tục như vậy..., sớm muộn có một ngày cậu cũng sẽ đi đến con đường này, nhưng không biết khi đó bản thân có thể có vận may của Sae không, sống sót.

"Nhưng, tôi không thấy bất cứ hi vọng nào." ánh mắt Ryou hoang mang, lúc này cậu mới thật sự giống một cậu bé mười sáu tuổi.

"Hi vọng luôn luôn có, chỉ là anh chưa thấy được." Sae vuốt ve tóc Ryou, chàng trai trước mắt còn tuyệt vọng hơn mình tưởng tượng, "Đừng đem ánh mắt chăm chú vào một điểm, cứ tiếp tục nhìn xa một chút, anh sẽ phát hiện mọi việc không gay go như anh tưởng tượng."

"Anh còn trẻ, bề ngoài lại xuất chúng như thế, những thứ này chính là tiền vốn của anh, anh còn cơ hội gỡ vốn." Sae kéo tay trái Ryou, cẩn thận đem vòng tay đeo vào cổ tay cậu: "Quan trọng nhất là anh nhất định phải còn sống!"

"Sẽ thật cô đơn mất!" Ryou nhìn chiếc vòng trên tay, có chút trẻ con mà bĩu môi.

"Đi trên con đường này, ai mà có thể không cô đơn chứ?" Trông thấy vẻ mặt đáng yêu của Ryou, Sae cười rất vui vẻ, cô từ từ cởi bỏ nút áo Ryou, vuốt ve cơ thể thiếu niên tuy ngây ngô nhưng lại che dấu tiềm lực to lớn, "Cho nên như vậy mới cần nhiệt độ cơ thể nhau, để ý cho tôi vay một chút không?"

Ryou nở nụ cười, đây là một trong số ít nụ cười thật lòng của cậu trong khoảng thời gian này, cậu mạnh mẽ trở mình, ôm chặt Sae dưới thân thể...


Chương 9


  Chương trình trên TV đang chiếu không có gì mới, ba thanh niên bộ dạng ngái ngủ hướng về TV.

"Này, chúng ta chơi trò chơi quốc vương đi?" Denny đột nhiên nhảy xuống giường, như ảo thuật mà lấy ra một con súc sắc từ đầu giường: "Người ném được số lớn nhất có quyền yêu cầu hai người khác hoàn thành một việc."

Brant cùng Lori liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rất hứng thú mà sáp lại.

Ba người ngồi vây tròn trên một cái giường, đề nghị Denny đổ trước: "Sáu điểm sáu điểm sáu điểm, ai, sao chỉ có bốn điểm thế?"

Lúc Brant đổ súc sắc không có quấy nhiễu như Denny, cho nên vận khí hình như cũng kém một chút, lại đổ ra con số cực phẩm một điểm, lập tức bị Denny cùng Lori cười nhạo.

"Còn cậu, nhanh đổ ah." Denny đem con súc sắc nhét vào tay Lori, cuống cuồng thúc giục.

Lori nắm con súc sắc trong tay, thổi một hơi, mới quăng xuống.

"Ah, là ba điểm, ha ha, tôi lớn nhất, tôi là quốc vương." Con súc sắc xoay tròn cuối cùng dừng lại, Denny vui vẻ mà cười to, "Tôi ngẫm nghĩ xem nên cho các cậu làm gì tốt đây? Vậy đi, hai người các cậu biểu diễn nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp đi!"

"Trò cũ ah!" Lori nghe những lời này, lập tức rất không nể tình chế nhạo Denny, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến đến, cùng Brant kịch liệt hôn môi.

Brant ban đầu tính chí (ham muốn tính dục) chưa cao chỉ là bị động tiếp nhận, nhưng trong nháy mắt Lori muốn thối lui, Brant đột nhiên vươn tay, đè cổ Lori, bắt đầu mãnh liệt tiến công môi Lori.

Lori dường như hơi bị dọa sợ, giãy mấy lần nhưng không được, chỉ có thể để mặc Brant muốn làm gì thì làm.

"Này, hai người các cậu kiềm chế một chút được không?" Hồi lâu, Denny bị gạt sang một bên bất mãn mở miệng.

Brant cuối cùng thả Lori, vươi đầu lưỡi giống như có chút thỏa ước mong nguyện liếm liếm môi trên của mình, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lori, mà Lori lại rủ tầm mắt, tránh ánh mắt nóng bỏng của Brant.

"Chơi tiếp" Brant nở nụ cười, quay người chủ động cầm con súc sắc, lần này may mắn dường như đứng về phía y, năm điểm.

"Rất lợi hại, nhưng tôi còn có cơ hội." Denny cầm con súc sắc lắc, "Mở! Ah, tại sao lại là bốn điểm?"

Lori ha ha cười cười, "Xem ra anh hôm nay bạc vận không tốt, ah, cũng là năm điểm đây này!"

Vậy mà gặp phải thế hòa, Denny mãnh liệt yêu cầu đấu thêm một trận, Brant lại cười tà nói: "Thêm điều kiện a, người thua ném bao nhiêu điểm thì thoát bao nhiêu món quần áo."

"Cái này đặc sắc!" Denny gần như kéo mạnh Lori ném con súc sắc, kết quả là hai điểm.

"Được, lần này xem như anh thắng, tôi thoát hai kiện là được!" vừa thấy con số mình ném, không chờ Brant ném, Lori cười trực tiếp nhận thua, cởi bỏ áo sơ mi và áo lót bên trong.

"Xương quai xanh rất khêu gợi đi!" Brant vừa nói vừa lấy tay sờ soạng thân trên trần trụi của Lori.

Lori ban đầu không quá để ý, nhưng lúc Brant có xu thế tiếp tục trượt xuống, cười cười né tránh bàn tay không thành thật này.

"Oa, sáu điểm đây này!" Denny đột nhiên kêu to, hai người bên kia mới phát hiện không biết lúc nào hắn cũng ném súc sắc.

"Cái gì ah, không thấy được, không tính!"

"Đúng đấy, mới vừa rồi chính là tôi thắng rồi, còn chưa đưa ra yêu cầu mà, sao cậu có thể trộm đi?"

Vừa rồi lực chú ý của Lori và Brant không ở bên này, ai biết Denny dùng mánh khóe gì ném được sáu điểm, tức khắc hai người mặc kệ bắt đầu ồn ào sôi nổi.

"Này này, các cậu cũng quá vô lại đi, hơn nữa Brant không phải mới vừa đưa ra điều kiện sao, Lori cũng cỡi rồi cậu còn cái gì không vừa lòng sao?" Denny cũng không phải là đèn cạn dầu, đoạt lấy con súc sắc, ngăn chặn cơ hội cố gắng lật lại của hai người kia: "Cùng lắm thì điều kiện này tôi chiếu cố các cậu một chút."

Nói xong như có như không liếc qua liếc lại giữa Brant cùng Lori, Brant hiểu ý Denny, lập tức im lặng, chuyện tốt thế này y đúng là hạnh phúc để xem.

"Này, vậy cũng không được, Denny anh cũng đừng làm càn!" Lori cũng có phần hiểu ra, cho nên vẫn mặc kệ, quay sang muốn đoạt con súc sắc trong tay Denny, nhưng một mình cậu tác chiến làm sao có thể chiếm được thuận lợi.

"Được rồi, Lori cậu cũng đừng vùng vẫy giãy chết nữa, Brant người ta cũng đã đồng ý rồi, có phải hay không?" Denny cười tránh Lori, thấy Brant rõ ràng gật đầu đồng ý với câu hỏi của Denny, Lori từ bỏ, cam chịu số phận ngồi một bên.

"Như vậy mới đúng nha, Brant cảm thấy hứng thú với Lori như vậy, đương nhiên phải cho cậu ta cơ hội." Denny cười xấu xa, "Bây giờ quốc vương tuyên bố, đề mục lần này là: do Lori ôm Brant!"

"Phốc!" Vẻ mặt vốn oán niệm của Lori khi nghe được lời của Denny..., lập tức cười đến vô cùng vui vẻ.

Mà nụ cười trên mặt Brant cứng lại, y cuối cùng biết cảm giác tự chui vào rọ là thế nào rồi.

"Ah, tôi nói chơi thôi, vừa rồi Denny rõ ràng ăn gian, lần này hẳn là không tính!" Brant chỉ vào Denny, vẻ mặt vô tội.

"Muộn rồi, lời quốc vương phải nghe theo a, anh nên vâng lời đi nha!" Lúc Lori nói những lời này vẻ mặt hơi kỳ lạ, Brant và Denny cũng là như thế, ba người sửng sốt nửa giây, bỗng nhiên cùng cười ha hả.

"Ngừng ngừng, ba người các cậu sao có thể cùng cười vậy?" tiếng đạo diễn kêu ai truyền đến từ bên cạnh.

"Thực xin lỗi!" Lori cười ngã xuống giường, "Nhưng lời thoại này thật kỳ quái!"

"Đúng vậy a, hNgày hai mươi hai mỗi cuối tháng là ngày quan trọng của công ty. Mỗi khi đến ngày này, tất cả nhân viên công tác dưới cờ đều tập hợp lại.

"Lori cậu đã tới à, hình như hơi gầy một chút!"

"Lần trước cám ơn cậu nha, Lori, phương pháp cậu giới thiệu thật hữu hiệu."

"Ha ha, lần này sẽ không bỏ qua cho cậu, Lori, một hồi nhất định phải bắt cậu đi uống rượu!"

Rất khác lần họp đầu tiên, liên tục có người chào hỏi Ryou, nhân vật như thế một chút cũng không giống người vừa mới chấm dứt huấn luyện.

Michelle cùng Carl nhìn nhau cười, Lori tươi cười quả nhiên là không gì sánh được, xem ra kế hoạch lần này nhất định không có vấn đề.

Carl thật cao hứng, từ sau ngày đó, tâm tình của Lori điều chỉnh vô cùng tốt, không hề có loại cảm giác không bình thường nữa, thêm bản thân của cậu cũng rất cố gắng, Carl cảm thấy cậu hoàn toàn có thể xuất quân rồi.

Nhưng đứa trẻ này cũng thực đáng ghét, chính mình ép hỏi tình hình chiến đấu đêm hôm đó như thế nào, cậu chỉ cười không đáp, hình như sau đó cũng không còn liên lạc với Sae, thật sự là không hiểu được suy nghĩ của thanh niên bây giờ ah! Carl cảm thán.

"Được rồi được rồi, yên lặng một chút" thấy thời gian không sai biệt lắm, Michelle vỗ vỗ tay, "Tiếp tục ồn ào như thế ngày mai sẽ không biết kế hoạch tháng này là gì."

Đúng vậy, hôm nay công ty C sẽ thông báo kế hoạch quay phim tháng sau, đây chính là vấn đề tất cả mọi người quan tâm.

Ryou có chút không tập trung, phần lớn hứng thú của cậu là quan sát các diễn viên của công ty C bên cạnh, bởi vì E bộ cùng N bộ là họp riêng, cho nên hiện tại chỉ có người E bộ, nhưng cũng không vắng vẻ, xem ra E bộ ngoại trừ quản lý nghiêm khắc với hợp đồng dài hạn, còn hợp đồng ngắn hạn rất thoải mái, hôm nay có rất nhiều người mấy lần họp trước cũng chưa từng gặp.

"Tháng sau E bộ chúng ta dự định đưa ra hai bộ phim, theo thứ tự đầu tháng là series STORM và giữa tháng một bộ phim chi phí thấp." Michelle nhìn kế hoạch trên tay, "Nhưng đã có khách phàn nàn loại phim này quá cũ, thật sự có chút buồn chán, cho nên tôi bàn bạc với biên kịch một chút, ý định thử đưa ra series Fantasia, thêm nhiều nội dung cốt truyện, công việc cụ thể có lẽ khoảng cuối tháng sau sẽ tiến hành, các tổ nên chuẩn bị sẵn sàng."

Nghe được tin tức này, tất cả diễn viên cũ kể cả ba người bọn Adrian, Denny, Brant sắc mặt đều có chút không dễ nhìn, nguyên nhân thì ở chỗ người biên kịch Michelle thích đấy, sáng tác tình tiết thì còn có thể, nhưng những lời thoại... vừa nghĩ đến đã bắt đầu cảm thấy chán nản.

Series STORM cùng phim chi phí thấp tàm tạm một chút, dù sao series STORM này là đề cử người mới, cơ bản hình thức lấy cũ kéo mới, mà phim chi phí thấp càng đơn giản, quay đủ nóng bỏng là được, hai loại này đều không có quá nhiều nội dung cốt truyện, cho nên mọi người còn có thể chịu được, nhưng nếu nội dung làm chủ, tin tưởng tất cả những người đóng phim này trên tinh thần đều sẽ chịu một lần khảo nghiệm chưa từng có.

Ryou chưa từng diễn, cho nên không biết rõ vì sao nhiều người bên cạnh đều có vẻ mặt này, đang cảm thấy thích thú, thanh âm Michelle lại vang lên: "Ừm, series STORM đầu tháng chia làm hai bộ trước sau, bộ trước do Adrian, Denny, Brant biểu diễn, bộ sau là "sơ thụ" của Lori, có vấn đề không?"

Có thể không có vấn đề sao, trong phòng họp nhất thời chìm ngập trong âm thanh thảo luận, Lori tham gia diễn không có gì tranh luận, dù sao điều kiện của người ta bày ở đó, bây giờ tiêu điểm của mọi người chủ yếu ở hai phương diện:

Một là, Lori mới vừa vào, không ít người đoán công ty chủ yếu muốn bồi dưỡng cậu trở thành công hay thụ, mà ý kiến của đại đa số người nghiêng về vế trước, bởi vì hiện tại công ty hiện tại đang thiếu chính là dạng này, nhưng bây giờ thái độ công ty lại trái ngược suy đoán của mọi người, chẳng lẽ bởi vì diện mạo của Lori thiên về ôn nhu?

Hai là, hình thức của series STORM bình thường là hai hồng tinh sao A đảm đương bộ trước, bộ sau do một hồng tinh sao A còn lại chiếu cố người mới, nhưng bộ của Lori ba sao A đều tập trung vào bộ trước, vậy ai sẽ hỗ trợ Lori đây?

Nghe người khác nghị luận bên tai, còn có người bất ngờ tìm đến hỏi mình "tin tức bên trong", Ryou có cảm giác dở khóc dở người, việc này cậu quả thực cũng không biết, chỉ là bọn Kurotaka nhắc nhở mình nếu có thể biểu diễn series STORM, mới có thể rất rõ ràng cho thấy trong khoảng thời gian này công ty muốn nâng cậu trở thành ngôi sao mới, dù sao ba hồng tinh hiện tại đều xuất phát từ series này.

Thực ra người quan tâm ai công nhất hẳn là mình chứ, Ryou thở dài một hơi, dù sao thật sự là "sơ thụ" của bản thân mình mà. Nghe bọn Kurotaka nói, nếu người đầu tiên mà khá dịu dàng, đau khổ sẽ ít đi rất nhiều, nếu xui xẻo, đụng phải người nóng nảy hung bạo, chính là sẽ sống không bằng chết.

Nhưng ngoài ý muốn của mọi người là Michelle sau lần thứ hai chỉnh đốn trật tự hội trường xong, cũng không có nói bổ sung rõ người quan trọng được chọn kia, biết đâu vấn đề này công ty còn đang bất đồng!

Tiếp theo, Michelle tuyên bố kế hoạch phim chi phí thấp, chia làm bốn phần, đều là bối cảnh tiến hành quay ở ngoài trời, nhân viên tham dự phần lớn là ký hợp đồng ngắn hạn, còn có Kwvin đang thử việc tham gia đóng một đoạn phim thứ hai, nếu biểu hiện tốt, sẽ chính thức ký kết.

Cuối cùng là một vài thảo luận về kỹ thuật, trang trí, quay phim, ngoại cảnh, hậu cần. Mấy tổ bàn luận khí thế ngất trời, mà mấy diễn viên ngược lại có vẻ không có việc gì, quen biết nhau thì sáp lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cuộc họp quan trọng này thoải mái hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Ryou, hi vọng sau này vẫn như vậy thì tốt rồi!

không ngoại lệ. 


Chương 10


  Chương trình trên TV đang chiếu không có gì mới, ba thanh niên bộ dạng ngái ngủ hướng về TV.

"Này, chúng ta chơi trò chơi quốc vương đi?" Denny đột nhiên nhảy xuống giường, như ảo thuật mà lấy ra một con súc sắc từ đầu giường: "Người ném được số lớn nhất có quyền yêu cầu hai người khác hoàn thành một việc."

Brant cùng Lori liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rất hứng thú mà sáp lại.

Ba người ngồi vây tròn trên một cái giường, đề nghị Denny đổ trước: "Sáu điểm sáu điểm sáu điểm, ai, sao chỉ có bốn điểm thế?"

Lúc Brant đổ súc sắc không có quấy nhiễu như Denny, cho nên vận khí hình như cũng kém một chút, lại đổ ra con số cực phẩm một điểm, lập tức bị Denny cùng Lori cười nhạo.

"Còn cậu, nhanh đổ ah." Denny đem con súc sắc nhét vào tay Lori, cuống cuồng thúc giục.

Lori nắm con súc sắc trong tay, thổi một hơi, mới quăng xuống.

"Ah, là ba điểm, ha ha, tôi lớn nhất, tôi là quốc vương." Con súc sắc xoay tròn cuối cùng dừng lại, Denny vui vẻ mà cười to, "Tôi ngẫm nghĩ xem nên cho các cậu làm gì tốt đây? Vậy đi, hai người các cậu biểu diễn nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp đi!"

"Trò cũ ah!" Lori nghe những lời này, lập tức rất không nể tình chế nhạo Denny, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến đến, cùng Brant kịch liệt hôn môi.

Brant ban đầu tính chí (ham muốn tính dục) chưa cao chỉ là bị động tiếp nhận, nhưng trong nháy mắt Lori muốn thối lui, Brant đột nhiên vươn tay, đè cổ Lori, bắt đầu mãnh liệt tiến công môi Lori.

Lori dường như hơi bị dọa sợ, giãy mấy lần nhưng không được, chỉ có thể để mặc Brant muốn làm gì thì làm.

"Này, hai người các cậu kiềm chế một chút được không?" Hồi lâu, Denny bị gạt sang một bên bất mãn mở miệng.

Brant cuối cùng thả Lori, vươi đầu lưỡi giống như có chút thỏa ước mong nguyện liếm liếm môi trên của mình, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lori, mà Lori lại rủ tầm mắt, tránh ánh mắt nóng bỏng của Brant.

"Chơi tiếp" Brant nở nụ cười, quay người chủ động cầm con súc sắc, lần này may mắn dường như đứng về phía y, năm điểm.

"Rất lợi hại, nhưng tôi còn có cơ hội." Denny cầm con súc sắc lắc, "Mở! Ah, tại sao lại là bốn điểm?"

Lori ha ha cười cười, "Xem ra anh hôm nay bạc vận không tốt, ah, cũng là năm điểm đây này!"

Vậy mà gặp phải thế hòa, Denny mãnh liệt yêu cầu đấu thêm một trận, Brant lại cười tà nói: "Thêm điều kiện a, người thua ném bao nhiêu điểm thì thoát bao nhiêu món quần áo."

"Cái này đặc sắc!" Denny gần như kéo mạnh Lori ném con súc sắc, kết quả là hai điểm.

"Được, lần này xem như anh thắng, tôi thoát hai kiện là được!" vừa thấy con số mình ném, không chờ Brant ném, Lori cười trực tiếp nhận thua, cởi bỏ áo sơ mi và áo lót bên trong.

"Xương quai xanh rất khêu gợi đi!" Brant vừa nói vừa lấy tay sờ soạng thân trên trần trụi của Lori.

Lori ban đầu không quá để ý, nhưng lúc Brant có xu thế tiếp tục trượt xuống, cười cười né tránh bàn tay không thành thật này.

"Oa, sáu điểm đây này!" Denny đột nhiên kêu to, hai người bên kia mới phát hiện không biết lúc nào hắn cũng ném súc sắc.

"Cái gì ah, không thấy được, không tính!"

"Đúng đấy, mới vừa rồi chính là tôi thắng rồi, còn chưa đưa ra yêu cầu mà, sao cậu có thể trộm đi?"

Vừa rồi lực chú ý của Lori và Brant không ở bên này, ai biết Denny dùng mánh khóe gì ném được sáu điểm, tức khắc hai người mặc kệ bắt đầu ồn ào sôi nổi.

"Này này, các cậu cũng quá vô lại đi, hơn nữa Brant không phải mới vừa đưa ra điều kiện sao, Lori cũng cỡi rồi cậu còn cái gì không vừa lòng sao?" Denny cũng không phải là đèn cạn dầu, đoạt lấy con súc sắc, ngăn chặn cơ hội cố gắng lật lại của hai người kia: "Cùng lắm thì điều kiện này tôi chiếu cố các cậu một chút."

Nói xong như có như không liếc qua liếc lại giữa Brant cùng Lori, Brant hiểu ý Denny, lập tức im lặng, chuyện tốt thế này y đúng là hạnh phúc để xem.

"Này, vậy cũng không được, Denny anh cũng đừng làm càn!" Lori cũng có phần hiểu ra, cho nên vẫn mặc kệ, quay sang muốn đoạt con súc sắc trong tay Denny, nhưng một mình cậu tác chiến làm sao có thể chiếm được thuận lợi.

"Được rồi, Lori cậu cũng đừng vùng vẫy giãy chết nữa, Brant người ta cũng đã đồng ý rồi, có phải hay không?" Denny cười tránh Lori, thấy Brant rõ ràng gật đầu đồng ý với câu hỏi của Denny, Lori từ bỏ, cam chịu số phận ngồi một bên.

"Như vậy mới đúng nha, Brant cảm thấy hứng thú với Lori như vậy, đương nhiên phải cho cậu ta cơ hội." Denny cười xấu xa, "Bây giờ quốc vương tuyên bố, đề mục lần này là: do Lori ôm Brant!"

"Phốc!" Vẻ mặt vốn oán niệm của Lori khi nghe được lời của Denny..., lập tức cười đến vô cùng vui vẻ.

Mà nụ cười trên mặt Brant cứng lại, y cuối cùng biết cảm giác tự chui vào rọ là thế nào rồi.

"Ah, tôi nói chơi thôi, vừa rồi Denny rõ ràng ăn gian, lần này hẳn là không tính!" Brant chỉ vào Denny, vẻ mặt vô tội.

"Muộn rồi, lời quốc vương phải nghe theo a, anh nên vâng lời đi nha!" Lúc Lori nói những lời này vẻ mặt hơi kỳ lạ, Brant và Denny cũng là như thế, ba người sửng sốt nửa giây, bỗng nhiên cùng cười ha hả.

"Ngừng ngừng, ba người các cậu sao có thể cùng cười vậy?" tiếng đạo diễn kêu ai truyền đến từ bên cạnh.

"Thực xin lỗi!" Lori cười ngã xuống giường, "Nhưng lời thoại này thật kỳ quái!"

"Đúng vậy a, hơn nữa Lori nói trịnh trọng như vậy, rất buồn cười ah." Denny nằm bò trên giường, cười đến lăn qua lăn lại.

"Sửa một chút đi, đổi thành "không nên chống cự" là được rồi, nếu không thì cảm thấy tôi giống hệt phụ nữ nha!" Brant cười lắc đầu, y nửa thật nửa đùa đề nghị, ngay tại chỗ lại dấy lên một trận cười, lần này ngay cả nhân viên công tác bên cạnh cũng không ngoại lệ.

không ngoại lệ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro