Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa to như vậy, phòng gỗ phân cho các khách mời đều bị dột, chăn đệm bị ướt hơn phân nửa, đã không thể ngủ được nữa.

Hiện tại chỉ có thể lấy một cái chậu ra hứng nước mưa, không có biện pháp lên nóc nhà lấp mái ngói.

"Phía đông còn một ngôi nhà ngói không bị dột." Đạo diễn thật cẩn thận hỏi, "Các vị lão sư có thể đến đó ngủ một buổi tối hay không?"

Đường Hạc An sảng khoái đáp ứng, "Tôi không thành vấn đề."

Hắn không có bối cảnh lớn gì, chân chính từ một thế thân bò lên, vì vậy ăn không ít khổ.

Huống chi hiện tại chỉ là cùng mọi người ngủ chung một chỗ mà thôi.

"Ta sẽ đến nhà thôn trưởng thương lượng một chút, bọn họ bên đó hẳn là có phòng thừa để ở." Đạo diễn lại nói, "Hạ lão sư cùng Miểu Miểu có thể qua đó."

Hạ Lâm cũng không ý kiến gì.

Xấu hổ chỉ có Thẩm Tuyền Duệ và Quý Thanh.

【 Tôi rất muốn mắng người, cố ý đi, tổ tiết mục rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? 】

【 Lúc trước tìm Thẩm Tuyền Duệ quay chương trình tôi đã cảm thấy không thích hợp. Nếu không phải tổ tiết mục muốn cọ nhiệt, thì chính là Thẩm Tuyền Duệ ăn vạ Quý Thanh không buông. 】

【 Phiền muốn chết, rốt cục bao giờ Thẩm Tuyền Duệ mới lui vòng? 】

【 Nếu tôi nhớ không lầm, Thẩm Tuyền Duệ hẳn là nghệ sĩ của Thịnh Tinh Giải Trí? Thịnh Tinh Giải Trí không phải là công ty của Kim thị sao? Vậy rất khó để bọn họ giải ước. 】

【 Đau lòng cho Thanh Thanh, buổi tối khẳng định ngủ không ngon. 】

....

Đầu đạo diễn chảy đầy mồ hôi lạnh, lần này ông thật sự không cố ý, nhưng nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng tăng, rất nhiều người nghe tin tới xem Tu La tràng, ông cũng không bị tổn thất gì.

Hiện tại mới hơn 8 giờ tối, Hạ Lâm liền để Miểu Miểu đi chơi với đám nhóc, mấy đứa bé nằm sát vào nhau, ghé vào trên giường đất chơi đùa.

Quý Thanh cũng đẩy Tiểu Bánh Trôi một phen, để cậu bé đi qua.

"Tiểu Bánh Trôi, em cũng sẽ làm một bảo bảo." Hạ Miểu phân phối nhân vật cho đám nhóc xong, lại nâng khuôn mặt nhỏ lên mà phát sầu, "Anh tiểu Thẩm thì làm cái gì mới được đây?"

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Tại sao lại có phần của cậu rồi?

Xem ra Hạ Miểu còn nhớ tới chuyện không có ai chơi với cậu, Thẩm Tuyền Duệ nhanh chóng xoay người, mặt dày đi qua chơi bài với đám Hạ Lâm, lúc này Hạ Miểu mới từ bỏ.

Mấy nhóc con chẳng mấy chốc đã chơi đến điên cuồng.

Đến 10 giờ rưỡi, Đường Hạc An mới đen mặt kêu Đường Hạo, "Mau chóng nằm xuống ngủ!"

"Con không ngủ, con không ngủ!" Đường Hạo nhảy dựng lên, dùng sức nhảy.

Cậu nhóc vốn dĩ muốn làm mặt quỷ với Đường Hạc An, nhưng vừa mới nắm lấy khuôn mặt béo của mình, thì đột nhiên nghe được tiếng động bên ngoài, cậu nhóc nhịn không được mà run lập cập.

"Là tiếng của chó nhỏ." Mấy nhúm tóc của Kim Lạc Lạc vểnh lên, chớp đôi mắt to tròn nói.

Quý Tiêu cũng quay đầu nghe ngóng, sau đó mới dùng âm thanh cực kì nhỏ mà phản bác, "Không phải chó nhỏ, là tiếng sói."

Cậu bé từng xem qua một bộ phim phóng sự, sói trong đó đều gào lên như vậy.

Dù đã đến vườn bách thú chơi, nhưng đám nhóc vẫn chưa từng nghe thấy tiếng sói kêu, huống chi hiện tại đang ở trên núi sâu, bên ngoài còn mưa rền gió dữ.

Đường Hạo Hạo nghẹn lại nghẹn, đột nhiên ô một tiếng rồi dùng sức khóc thành tiếng, Hạ Miểu thình lình bị cậu nhóc doạ, lần đầu tiên đỏ hốc mắt trong chương trình.

"Sao có thể chứ, sói sẽ không đến thôn đâu." Hạ Lâm dở khóc dở cười mà an ủi cô bé, "Hơn nữa mưa lớn như vậy, cho dù có tiếng sói tru thì chúng ta cũng không thể nghe được, đây chỉ là tiếng gió."

Thấy Hạ Miểu sắp bị dọa khóc, Đường Hạc An càng đau đầu hơn, hắn muốn xách Đường Hạo lại đây đánh mông, nhưng sợ tiếng khóc của nhóc con lại lớn hơn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của những đứa bé khác.

"Khóc cái gì mà khóc?" Sắc mặt Đường Hạc An đen xì, "Nếu con còn không ngủ, vậy đêm nay sói sẽ vào ngậm con đi."

Đường Hạo trong nháy mắt khóc càng thảm thiết hơn.

Hai đứa bé lớn tuổi hơn mình đều khóc, đôi mắt Tiểu Bánh Trôi cũng đỏ lên, cậu bé ôm lấy cánh tay của Quý Thanh không dám buông, nghẹn ngào kêu lên: "Cậu ơi."

"Tiêu Tiêu của chúng ta là một người dũng cảm, có đúng không?" Quý Thanh ôn nhu mà sờ sờ đầu của cậu bé.

Quả nhiên Quý Tiêu rất nhanh đã buông tay.

【 Chịu không nổi, Đường Hạo mới là đứa bé nhỏ nhất đi? Khóc đến mức tôi thấy phiền lòng. 】

【 Miểu Miểu đáng thương cũng bị dọa sợ rồi, nếu không Miểu Miểu cũng không khóc, mau lại đây dì ôm một cái. 】

【 Ô ô ô, Thanh Thanh thật ôn nhu, tôi cũng muốn được Thanh Thanh sờ đầu. 】

...

Thấy mấy đứa bé đều khóc, lông mi Kim Lạc Lạc khẽ run mà khóc theo.

Nước mắt xoạch xoạch rớt xuống gương mặt trắng nõn, nhóc con lấy tay béo nắm chặt ngón tay Thẩm Tuyền Duệ, sợ hãi hỏi: "Oa cũng sẽ bị ăn sao?"

Kim Lạc Lạc nhịn không được sờ sờ bụng mình, còn có mông nhỏ, tất cả đều vừa mềm vừa trắng, ngay cả ba kế hư cũng muốn ăn.

Nhóc con dáng người nho nhỏ nhưng lại cực kỳ mang thù, còn nhớ rõ lúc trước Thẩm Tuyền Duệ nói muốn ăn nhóc.

Thẩm Tuyền Duệ không ôm Kim Lạc Lạc lên dỗ, cậu vẫn là bộ dáng lười đến không xương kia, nằm quay sang một bên chơi xếp hình, cực kỳ giống một ba kế.

【 Loại người như cậu ta mà cũng có thể tham gia chương trình dắt trẻ sao? 】

【 Tôi đã mắng mệt rồi, Thẩm Tuyền Duệ có thể cút khỏi chương trình hay không? Tổ tiết mục đang nghĩ gì vậy?】

【 Trước kia thấy cậu ta đối phó với đứa trẻ hư thật ra rất tốt, hiện tại xem ra là vì quá ích kỷ đi, một hai phải cùng một đứa bé so đo, chưa từng thấy người ba nào không đáng tin như vậy. 】

Kim Lạc Lạc lay lay người cậu, lúc này Thẩm Tuyền Duệ mới không chút để ý mà nói: "Sói không đánh lại ta đâu."

"Ba nhỏ gạt người." Ánh mắt Kim Lạc Lạc đầy hoài nghi.

Nhóc mới không tin ba kế hư lợi hại như vậy, huống chi thân hình mảnh khảnh của Thẩm Tuyền Duệ càng không có lực thuyết phục.

Thẩm Tuyền Duệ nhướng mày, "Vậy hiện tại ta liền đi ra ngoài xem một cái?"

Bên ngoài truyền đến tiếng gió đập cửa, giống như sói sắp tới rồi, tùy thời sẽ phá cửa mà vào.

"Anh Tiểu Thẩm đừng đi!" Hạ Miểu thích Thẩm Tuyền Duệ cực kì, cô bé nhào qua ôm lấy người cậu, khóc giống như sắp phải vĩnh biệt nhau.

Thẩm Tuyền Duệ vô cùng cảm động, nhưng ngữ khí lại kiên định không cho phản bác, "Mau quấn chăn thật kỹ."

Hạ Miểu sợ hãi mà trốn vào trong lòng ba ba của mình.

Thẩm Tuyền Duệ đi xuống giường, sau đó không chút do dự mở cửa.

Đêm khuya mưa to xối xả, thân ảnh của cậu che khuất bóng đêm bên ngoài, cặp mắt đào hoa lãnh đạm lại sáng ngời.

Tuy chỉ có mình cậu đứng nơi đó, nhưng lại làm đám nhóc con trong phòng yên tâm vô cùng.

Thẩm Tuyền Duệ không thích thời tiết này, doạ đám nhóc sợ tới mức ngủ không yên thì có chỗ gì tốt?

Khi cậu còn nhỏ ở trong cô nhi viện, các thầy cô cũng sẽ hù doạ các cậu, nói nếu ai không ngủ được sẽ bị quỷ bắt đi.

Đến khi lớn tuổi hơn một chút, trước khi các thầy cô dời đi, đều sẽ kể chuyện xưa, chuyện ma quỷ cho bọn họ.

Ở trước mặt các cậu mặc đồ trắng, đồ đỏ, sau đó lại lấy gương ra khiến các cậu sợ đến mức bị bóng đè.

Nói tiếp lại buồn cười, sau khi trưởng thành, Thẩm Tuyền Duệ ở trong trò chơi đã trở thành một hung thần tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng bản thân Thẩm Tuyền Duệ kỳ thật rất sợ tối.

Chẳng qua loại cảm giác này không có ảnh hưởng lớn đến cậu mà thôi.

Bên ngoài không có cái gì, thấy mấy đứa bé không khóc nữa, lúc này Thẩm Tuyền Duệ mới đóng cửa lại.

Cậu chà xát cánh tay lạnh lẽo của bản thân, trở về tìm bình sữa của Kim Lạc Lạc, đồ chơi tiểu quái thú, còn có cái mũ vàng nho nhỏ mà mẹ của Kim Lạc Lạc làm.

Tất cả đều đặt xuống gối đầu của nhóc con.

Sau đó cậu giơ bàn tay căng chăn lên, làm ra một cái động nhỏ vừa đủ để Kim Lạc Lạc trốn vào trong.

Kim Lạc Lạc chui vào trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt trắng trẻo như cái bánh bao, dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu.

"Sói đánh không lại tiểu quái thú của nhóc, cũng không đánh được mẹ của nhóc." Thẩm Tuyền Duệ khẽ cười một cái, cúi đầu hỏi, "Hiện tại không sợ nữa đi?"

Khuôn mặt Kim Lạc Lạc đỏ bừng, toàn bộ thân thể của nhóc con đều tránh ở dưới chăn, giống như có chút thẹn thùng, hướng về phía cậu nhỏ giọng hừ một chút, "Oa mới không sợ đâu!"

Không hổ là con trai của bá tổng, mới ba tuổi rưỡi đã nắm bắt được tất cả tinh túy của ngạo kiều.

Tiểu Bánh Trôi ở bên cạnh cũng trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn hai người.

Thì ra không cần dũng cảm cũng được sao?

Tuy cậu bé không hiểu hâm mộ là gì, nhưng hiện tại lại rất hâm mộ mà nhìn tiểu quái thú và cái mũ vàng của Kim Lạc Lạc.

Làn đạn đều trầm mặc trong chớp mắt.

Thẩm Tuyền Duệ trước kia giống như một kẻ điên cố tình làm bậy, nhưng hiện tại lại có chút không giống.

Đường Hạo dùng sức xoa xoa đôi mắt, rốt cuộc cũng không khóc nữa, cậu nhóc bị Đường Hạc An kéo xuống giường đi rửa mặt.

Cả người Thẩm Tuyền Duệ lại bắt đầu nóng lên, không biết có phải vì vừa rồi không cẩn thận dính mưa không, cậu có một loại dự cảm rất xấu, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Kim Lạc Lạc muốn ngủ cùng Tiểu Bánh Trôi, vì thế Thẩm Tuyền Duệ chỉ có thể cam chịu, cách hai đứa bé mà nằm gần Quý Thanh.

Ngón chân cậu ở dưới chăn moi moi.

Tại sao lại thành ra như vậy a.

Kim Lạc Lạc và Tiểu Bánh Trôi còn chưa ngủ, hai đứa nhóc không biết đang chơi trò gì.

Cậu niết tớ một cái, tớ niết cậu một chút, lá gan Tiểu Bánh Trôi tương đối nhỏ, vì thế phần lớn thời gian đều bị Kim Lạc Lạc niết khuôn mặt thịt, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Lực tay của nhóc con không nhẹ không nặng, Thẩm Tuyền Duệ ở bên cạnh chọc chọc mông Kim Lạc Lạc, "Nhóc đừng niết đau Tiểu Bánh Trôi đó."

Nhưng Kim Lạc Lạc còn chưa mở miệng, Quý Tiêu đã chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nói: "Không có, anh Tiểu Thẩm, chúng ta đang mát xa."

"Đúng vậy, mát xa mà!" Kim Lạc Lạc không vui nâng đầu nhỏ lên.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Ấn ấn như vậy là mát xa?

Thẩm Tuyền Duệ đơn giản hỏi nhóc, "Ta chưa buồn ngủ, để ta chơi với nhóc một lát nhé?"

"Chơi cái gì nha?" Kim Lạc Lạc chu miệng.

Gương mặt tái nhợt của Thẩm Tuyền Duệ dựa vào gối, đôi môi màu hồng khẽ mím, lông mi cậu cong lên, trong ý cười lộ ra một chút ác liệt, đối với Kim Lạc Lạc ngoéo tay một cái, mệnh lệnh: "Đứng dậy."

Kim Lạc Lạc ngốc ngốc đứng lên, nhóc con đang mặc quần ngủ cho trẻ em, chân nhỏ đạp lên trên gối đầu.

"Xoay quanh." Ngón tay thon dài của Thẩm Tuyền Duệ vẽ một đường tròn.

Kim Lạc Lạc lộc cộc xoay theo.

Thẩm Tuyền Duệ lại vươn tay ra đối với nhóc, "Bắt tay nào."

Kim Lạc Lạc nhanh chóng ngồi xuống, khanh khách mà cười lên, sau đó ôm lấy tay Thẩm Tuyền Duệ đè ở dưới cái bụng nhỏ.

Thẩm Tuyền Duệ gập đốt ngón tay lên, gãi gãi bụng nhỏ của nhóc con, tiếp tục nói: "Nằm sấp xuống."

Cái đầu của Kim Lạc Lạc nhanh chóng cúi xuống nằm bất động trên gối, nhưng cặp mắt đen nhánh kia thì vô cùng hưng phấn mà chớp chớp, mong chờ mệnh lệnh tiếp theo của Thẩm Tuyền Duệ.

Nhưng mà Kim Lạc Lạc không chờ được.

Đã hơn mười một giờ tối, buổi chiều bọn họ còn phải leo núi hái dâu tây, mấy đứa nhỏ kỳ đã rất mệt, chỉ là hưng phấn quá mức nên mới muốn chơi.

Hiện tại vừa dính vào gối đầu, lông mi Kim Lạc Lạc run run lên, rất nhanh đã ngủ.

Là nhóc con đầu tiên đi ngủ.

【...】

【 Cảm ơn, tôi hoàn toàn bội phục, về sau tôi lại mắng Thẩm Tuyền Duệ một câu, tôi chính là chó. 】

【 Kim Lạc Lạc: Ai đang mắng oa? 】

【 Cứu mạng, tôi cười đến mức nửa đêm mẹ lại đây đánh tôi. 】

Mấy khách mời khác bội phục sát đất.

Hạ Lâm nóng lòng muốn thử, hắn nâng tay lên, nói với Miểu Miểu: "Đứng dậy."

"Ba ba." Hạ Miểu dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn một cái, "Con không phải là chó con đâu."

Hạ Lâm: "..."

Hài tử lớn rồi, không dễ lừa nữa.

Kim Lạc Lạc ngủ rồi, không ai niết Tiểu Bánh Trôi nữa, cậu bé cũng chịu không nổi nhắm hai mắt lại.

Hạ Lâm ôm Miểu Miểu đi tới phòng của bọn họ.

Trước khi đi, Hạ Miểu ôm cổ hắn, hâm mộ nói: "Ba ba, khi nào ba mới lợi hại như anh Tiểu Thẩm nha, ba không đuổi được sói gì cả."

Hạ Lâm: "..."

Hạ Lâm nhịn không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót, thời buổi này muốn chứng minh tình thương của cha lại nguy hiểm như vậy sao?

Mấy đứa nhóc rốt cuộc đều bắt đầu ngủ.

Thẩm Tuyền Duệ rũ lông mi xuống, nằm trong chốc lát, chờ hô hấp của mọi người đều dần dần vững vàng, cậu mới ngủ được.

-

Nửa đêm mưa liền ngừng, ngày hôm sau, mới sáng sớm đạo diễn đã cầm loa gọi mọi người.

Mí mắt Thẩm Tuyền Duệ nặng nề, thiếu chút nữa không mở lên được, vẫn là Kim Lạc Lạc dùng sức lôi kéo tay cậu, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy được.

Khuôn mặt Thẩm Tuyền Duệ so với tối hôm qua còn tái nhợt hơn, đuôi mắt càng thêm hồng.

"Hôm nay lại đi làm gì?" Thẩm Tuyền Duệ ách giọng hỏi.

Âm thanh vừa nói ra, cậu mới phát hiện tiếng nói của bản thân có bao nhiêu rầu rĩ, cái mũi cũng có chút tắc.

Đường Hạc An ở bên cạnh mặc quần áo, sửng sốt hỏi: "Có phải cậu bị cảm rồi không?"

Hắn năm nay đã 40 tuổi, hiện tại cái nhìn đối với Thẩm Tuyền Duệ có thay đổi rất nhiều, vì thế liền xem cậu như một đứa bé giống Kim Lạc Lạc.

Cảm giác cả hai đều còn nhỏ.

"Có lẽ là vậy." Thẩm Tuyền Duệ hít hít cái mũi.

Hiện tại cả người Thẩm Tuyền Duệ rét run, cậu liền tìm một đôi gang tay, lại tìm thêm một cái khăn quàng cổ tương đối mỏng bằng nhung đeo lên.

Nửa gương mặt trắng nõn đều giấu ở phía dưới trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp và chóp mũi bị đông lạnh hồng hồng.

Chờ bọn họ đi ra ngoài, mới phát hiện phía sau đạo diễn còn có hai người khác.

Một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, làn da khá đen.

Còn có một nam nhân tóc trắng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu đen.

___________
note từ gyubrick: kể từ chap sau là chap có phí trên web nên để ủng hộ sốp và fic thì mn vote chap nha, mỗi chap đủ 20 vote thì t up chap mới nhá 🫰 iu mn rất nhèooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro