Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút." Đạo diễn dẫn đầu vỗ tay, "Vị này chính là khách mời đầu tiên trong chương trình Đi cùng con của chúng ta, Khâu Minh Xuyên lão sư!"

Khâu Minh Xuyên cùng bọn họ chào hỏi, "Xin chào mọi người."

Thẩm Tuyền Duệ lúc này mới nhớ ra người này là ai. Chó săn của tra công. Chính là hắn ta, ở quán bar mấy ngày hôm trước khuyến khích Kim Hàn Chu bảo nguyên chủ nhảy xuống hồ.

Kim Hàn Chu tuy cũng đóng phim, nhưng công việc chủ yếu của hắn vẫn là làm ca sĩ của một dàn nhạc, còn Khâu Minh Xuyên là tay trống của Kim Hàn Chu.

Những đứa trẻ trong Kim gia đều được học diễn từ nhỏ, phần lớn đều diễn thanh y phái kinh kịch, ông ngoại Kim Hàn Chu tên là Liêu Thanh Trì, là một nghệ thuật gia kinh kịch trứ danh trong giới. Tính tình của Liêu Thanh Trì khắc nghiệt, đối với việc dạy dỗ Kim Hàn Chu cũng không nương tay.

Học diễn, luyện dáng người, luyện ánh mắt,... Hơn nữa gương mặt Kim Hàn Chu có thể nói là vô cùng tuấn mỹ, dù không có kỹ thuật diễn, chỉ dựa vào khí chất thì hắn cũng có thể treo đám diễn viên trong giới lên đánh một trận. Vì vậy, hắn nổi tiếng là một chuyện không hề ngoài ý muốn.

Từ cấp ba, Khâu Minh Xuyên đã cùng Kim Hàn Chu thành lập một dàn nhạc, Kim Hàn Chu nổi tiếng, hắn ta cũng được thơm lây.

Thẳng đến khoảng thời gian gần đây, việc hắn ta yêu đương với một tiểu hoa nháo ra tai tiếng. Nhà gái mang thai, hắn ta không muốn nhận, nhưng khi đi bệnh viện kiểm tra, đứa nhỏ đã quá lớn nên không thể phá bỏ được.

Người đại diện của nhà gái nhanh chóng quyết định, ép Khâu Minh Xuyên phải gánh vác trách nhiệm. Khâu Minh Xuyên cùng đường, người đại diện của hắn ta cũng bị làm tức chết, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận tình yêu với tiểu hoa kia.

Sau đó đem Khâu Minh Xuyên đóng gói đến chương trình này, muốn thay đổi cái nhìn của mọi người với hắn ta, nói không chừng còn có thể cứu vớt lại một chút fan và tình cảm của người qua đường.

"Nhiệm vụ ngày hôm nay là đi đến bờ biển nhặt vỏ sò, nhặt càng nhiều thì khen thưởng sẽ càng nhiều!"

Đạo diễn phát nhiệm vụ xong, lại giới thiệu đứa nhỏ còn lại, "Đây là Giang Ngư, lát nữa cậu bé sẽ đi cùng với bốn gia đình."

Giang Ngư một chút cũng không luống cuống, bình tĩnh đi lên phía trước một bước.

Một bên khác của ngọn núi là bãi biển, nhưng ngồi xe buýt qua núi phải mất đến vài tiếng đồng hồ, mà ngồi xe lửa thì chỉ cần hai ba trạm là có thể đến.

Tổ tiết mục có nhiều người, liền quyết định bao cả một khoang xe cho thoải mái. Vì thế, đám người vừa rời khỏi thôn liền xuất phát đến ga tàu hỏa dưới chân núi.

Thẩm Tuyền Duệ bọc khăn quàng cổ đi sau cùng, sắc mặt cậu thật sự không quá thích hợp, Hạ Lâm đi qua hỏi thăm: "Cậu không thoải mái sao?"

Thẩm Tuyền Duệ lắc lắc đầu.

"Cậu thật sự không nhớ tôi sao? Tôi có đến dự hôn lễ của cậu." Hạ Lâm tránh người quay phim đi, đè thấp tiếng nói nói với cậu, "Tôi là sư huynh của Kim Khuê Bân."

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thật xấu hổ, dù sao thời điểm kết hôn cậu còn chưa xuyên tới đây. Hạ Lâm thấy cậu không nói lời nào, cũng không truy cứu nữa.

Thẩm Tuyền Duệ lúc này mới nhớ tới chuyện Kim Khuê Bân chưa phản hồi tin nhắn của mình. Không biết có phải đại vai ác đã ghi thù rồi sau này mới tính sổ cả thể hay không...

Ánh mắt Khâu Minh Xuyên ở bên cạnh cậu dần trở nên cổ quái.

"Thẩm Tuyền Duệ." Khâu Minh Xuyên nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn chủ động kêu tên cậu.

Tiếng nói của Thẩm Tuyền Duệ lãnh đạm mà uể oải, "Làm gì?"

Ở trong phó bản cậu thường bị các loại quái vật khác nhau nhìn trộm, vì thế rất mẫn cảm với loại ánh mắt này.

Vừa rồi cậu đã phát hiện Khâu Minh Xuyên luôn nhìn mình chằm chằm, nhưng cậu mặc kệ, không nghĩ tới Khâu Minh Xuyên lại không thuận theo mà buông tha.

Khâu Minh Xuyên sửng sốt, nhưng e ngại màn ảnh, hắn ta đành đè thấp giọng, ngữ khí không tốt, "Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy loại thái độ này của Thẩm Tuyền Duệ.

"Cùng anh đó." Thẩm Tuyền Duệ cả người lười nhác, "Tôi khuyên anh mắt có tật thì mau chóng đến bệnh viện khám đi, bằng không thù lao tổ tiết mục trả chỉ sợ không đủ cho anh trị."

Thẩm Tuyền Duệ không đè giọng nói xuống, người quay phim phía sau liền quay được hết lời cậu nói.

【 Tại sao đột nhiên xé rách mặt rồi, không phải Thẩm Tuyền Duệ có quan hệ rất tốt với Khâu Minh Xuyên sao? 】

【 Thẩm Tuyền Duệ hẳn là vì theo đuổi Kim Hàn Chu đi, nên những ai quen biết với Kim Hàn Chu, cậu ta đều muốn lấy lòng. 】

【 Cho nên tình huống hiện tại là sao? Đừng nói cậu ta đã từ bỏ Kim Hàn Chu rồi nhé, tôi thật sự sẽ cười chết.】

Sắc mặt Khâu Minh Xuyên vừa đỏ vừa trắng, căn bản không nghĩ tới việc Thẩm Tuyền Duệ không cho hắn mặt mũi. Nhưng người đại diện của hắn ta đã dặn dò rất nhiều lần, kêu hắn ta đừng gây chuyện frong chương trình, yết hầu Khâu Minh Xuyên giật giật, chỉ có thể cười mỉa, "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."

Mấy đứa nhóc đang vây quanh bên người Giang Ngư, đi qua đi lại quan sát. Nghe thấy Thẩm Tuyền Duệ và Khâu Minh Xuyên nói chuyện, Hạ Miểu nghi hoặc hỏi Khâu Minh Xuyên, "Anh trai, đôi mắt của anh sinh bệnh sao?"

Khâu Minh Xuyên: "..."

"Em là Tiga!" Đường Hạo cũng đi theo lại đây, "Để em tới chữa cho anh!"

"... Không cần, không cần đâu." Khâu Minh Xuyên nhanh chóng cự tuyệt.

"Đừng khách khí." Đường Hạo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Mẹ em đã nói, bị bệnh thì phải nói ra, sau đó đến bệnh viện, nếu không sẽ phải làm phẫu thuật, thực dọa người."

Quý Tiêu vốn đang an tĩnh nghe, cũng không nhịn được mà mở miệng, mềm mại hỏi: "Anh trai, anh không có đủ tiền sao?" Mẹ của cậu bé nằm viện cũng cần rất nhiều tiền.

Sắc mặt của Khâu Minh Xuyên càng ngày càng đen, kết quả Kim Lạc Lạc lại đột nhiên lạch bạch chạy tới. Hắn ta dám lạnh mặt đối với Thẩm Tuyền Duệ, thế nhưng lại không thể trêu vào tiểu tổ tông này của Kim gia, chỉ có thể tùy ý để Kim Lạc Lạc bắt lấy cổ tay của hắn.

"Em đang làm gì thế?" Hạ Miểu tò mò hỏi.

Nguyên chủ thường xuyên uống thuốc trung y, còn tìm thầy thuốc đến nhà để bắt mạch, Kim Lạc Lạc đang ở độ tuổi tò mò liền ghé vào bên cạnh học the0. Nhóc con cảm thấy, hiện tại mình đã trở thành một đại phu thuần thục rồi!

Khuôn mặt phúng phính của Kim Lạc Lạc theo hô hấp phồng lên, trầm trọng mà nhéo tay Khâu Minh Xuyên trong chốc lát, sau đó nói: "Anh không có mạch."

Khâu Minh Xuyên: "..."

Khâu Minh Xuyên vốn đã nghẹn một bụng khí, vậy nên căn bản không muốn quan tâm đến một đứa nhóc. Kim Hàn Chu lạnh lùng với hắn ta, người đại diện cũng mắng hắn, fan cũng thoát fan tập thể.

Hiện tại hắn lại bị một đám nhóc trêu đùa trong chương trình, phổi của Khâu Minh Xuyên nghẹn đến mức thở thôi cũng đau. Nhưng hắn ta vẫn phải cười trừ, nói: "Anh không có bệnh gì."

"Vậy sao." Kim Lạc Lạc trong nháy mắt mất đi hứng thú với hắn ta, lại lạch bạch chạy đi.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Không hổ là con trai của đại vai ác, rất biết cách kết thù.

Nhờ có Kim Lạc Lạc, sau khi lên xe lửa Khâu Minh Xuyên không chủ động nói chuyện với cậu nữa, Thẩm Tuyền Duệ được yên tĩnh mà ngủ một đường.

Trong lòng ngực của cậu có một nhóc con nho nhỏ, thật ra không hề lạnh.

Trừ Hạ Miểu, mấy đứa nhỏ khác đều là lần đầu tiên được ngồi xe lửa. Đạo diễn cũng không thúc giục bọn họ phải làm nhiệm vụ, ngay cả Đường Hạo nghịch ngợm cũng ngồi im trong lòng Đường Hạc An. Cậu nhóc căn bản không muốn chơi.

Chờ tới bờ biển rồi, đạo diễn mới phát cho mỗi đứa bé bé một một cái xô màu đỏ, "Hiện Tại các bạn nhỏ có thể bắt đầu nhặt vỏ sò, cũng có thể để các ba ba hỗ trợ nha. Nếu phát hiện được rương kho báu thần bí, hoặc trả lời đúng câu hỏi, đều có thêm phần quà khen thưởng!"

Mỗi đứa bé đều được phân đến một khu vực rất lớn.

Kim Lạc Lạc xoa cái e0 mập, biểu tình trên khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng khuôn mặt phúng phính trắng hồng kia của nhóc chỉ khiến mọi người muốή xoa bóp hơn.

"Ba nhỏ mau đi nhặt nơi đó, tất cả đều phải nhặt xong!" Nhóc con nãi thanh nãi khí mà mệnh lệnh Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ vốn dĩ đã cúi đầu nhặt vỏ sò, nghe thấy lời Kim Lạc Lạc uy hiếp, cậu lười biếng mà vỗ rớt hạt cát trên ngón tay, sau đó đi tìm một cái ghế của tổ tiết mục, trực tiếp thoải mái mà nằm xuống.

Kim Lạc Lạc: ???

Cái đầu nhỏ của Kim Lạc Lạc tràn đầy khó hiểu, chạy tới dùng sức kéo cậu, "Ba nhỏ không thể nằm xuống."

"Dựa vào cái gì?" Thẩm Tuyền Duệ không chút lung lay.

Khuôn mặt trắng nõn của Kim Lạc Lạc phồng lên, tức đến mức dậm chân, "Mọi người, đều phải nhặt vỏ sò!"

"Như vậy sao." Thẩm Tuyền Duệ ngược lại cười cười, "Đạo diễn nói các ba ba có thể hỗ trợ, vậy ta cũng có thể lựa chọn không hỗ trợ đi?"

Kim Lạc Lạc bị cậu nói đến bối rối, trên mặt đầy vẻ rối rắm. Mắt thấy mấy người Hạ Miểu đã nhặt được năm sáu cái vỏ sò, nhóc con lo lắng vô cùng, dùng sức hừ một tiếng với Thẩm Tuyền Duệ, "Không cần ba hỗ trợ, oa tự mình bắt!"

"Vậy nhóc cố lên." Thẩm Tuyền Duệ vô tình nói. Ngón tay cậu trắng nhợt, ngâm vào nước ấm một lát, đôi môi không hề có huyết sắc cũng hồng nhuận lên.

Kim Lạc Lạc thật ra rất có cốt khí, thật sự tự mình chạy tới chạy lui nhặt vỏ sò, bóng dáng mềm mụp tràn ngập quật cường.

【 Nhóc con, mau chịu thua đi, nhóc đấu không lại ba kế hư của nhóc đâu.】

【 Mau đến đây dì hôn hôn, để dì xoa bóp khuôn mặt, dì liền giúp con nhặt. Ác ma nói nhỏ.jpg】

Lực chú ý của một đứa bé vốn không được lâu, Kim Lạc Lạc nhặt vỏ sò được một lúc, rất nhanh đã bị một con cua bò ngang qua hấp dẫn.

Nhóc con mặc quần yếm, phía sau mông có khâu một cái đuôi xù tròn tròn, quỳ rạp ở trên mặt đất cùng nhau bò với cua nhỏ.

Thẩm Tuyền Duệ cũng mặc kệ nhóc con làm bẩn áo, cậu cầm lấy di động, đem hình ảnh trước mặt chụp lại.

【 Thật là thảm không nỡ nhìn, đây chính là đoạn lịch sử đen tối nhất của nhóc con đi. 】

【 Nếu tôi nắm cái đuôi nhỏ của cậu bé, không biết cậu bé có khóc ra hay không. 】

【 Quá xấu xa rồi, mau gửi cho tôi một tấm!】

Bọn họ sẽ ở lại bãi biển chơi đến buổi tối, chờ đến giữa trưa, mấy đứa bé khác đều nhặt được mấy chục cái vỏ sò, còn tìm được hai, ba cái rương kho báu, chỉ có cái xô đỏ đáng thương của Kim Lạc Lạc là xuất hiện một cái vỏ sò nhỏ.

Kim Lạc Lạc thế nhưng lại không khóc. Nhóc con đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, nâng khuôn mặt thịt lên thở dài, "Oa nhớ cha lớn rồi."

Tại sao lại như vậy nha. Quay chương trình không hề giống trong tưởng tượng của nhóc. Nhóc còn cho rằng sẽ có thật nhiều bạn bè chơi với nhóc, có nhiều món ăn ngon, còn có thể sai bảo ba kế hư.

Kết quả vẫn luôn là nhóc làm việc. Còn không bằng đi nhà trẻ.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thật không dám giấu giếm, ta cũng nhớ cha nhóc.

Cậu còn đang suy nghĩ Kim Khuê Bân vì sao chưa chuộc cậu và Kim Lạc Lạc ra ngoài, hắn thật sự yên tâm để cậu chăm sóc nhóc con này sao?

Hơn nữa Kim Khuê Bân còn không trả lời tin nhắn của cậu. Thẩm Tuyền Duệ nhịn không được mà chửi thầm, người Kim gia đều di truyền gen tra nam sao? Việc này có tính là bạo lực lạnh sau khi kết hôn không?

Nửa khuôn mặt của cậu đều chôn ở trong khăn quàng cổ, quyết định đem hình ảnh Kim Lạc Lạc giả làm cua nhỏ gửi cho Kim Khuê Bân.

Nhóc con dơ hề hề, bờ biển, thuyền đánh cá, phía chân trời còn có một đám rêu mọc, ánh nắng chiếu vào thuyền đánh cá, càng làm rỉ sắt hiện rõ hơn.

EQ cao: Bức ảnh nghệ thuật.

EQ thấp: Hiện trường bắt cóc. Giống như bức ảnh chuẩn bị nhập cư trái phép để lẩn trốn.

Trên tay cậu nhanh chóng đánh chữ, nhưng lần này không đợi cậu phát tin nhắn đi, Kim Khuê Bân giống như không thể nhịn được nữa, đột nhiên trả lời cậu.

【.: Thẩm Tuyền Duệ. 】

Đầu ngón tay Thẩm Tuyền Duệ run lên, thiếu chút nữa bị dọa đến. Cậu đột nhiên nhớ tới cuộc gọi trước đó của hai người, giọng nói của Kim Khuê Bân lạnh như băng.

Avatar của Kim Khuê Bân là một bức ảnh đen nhánh, nếu nhìn kĩ, đó chính là màn đêm không có ánh trăng. Phá lệ quạnh quẽ.

【.: Ngày mai cậu mang theo Kim Lạc Lạc, cùng tôi đến chúc thọ Hạ lão gia, tôi sẽ bảo trợ lý đến đón hai người. 】

【.: Đến lúc đó phối hợp một chút, hẳn là cậu cũng không muốn chọc vào phiền toái, đúng chứ? 】

Phối hợp? Thẩm Tuyền Duệ cân nhắc một chút, đơn giản chính là giả vờ ân ái trước mặt mọi người, cũng không phải việc khó.

【Snow: Được, Kim tổng. 】

Thẩm Tuyền Duệ mới bình tĩnh lại, thì Hạ Miểu lại đột nhiên chạy tới đây. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, nâng tay lên đưa cho cậu một cái vỏ sò.

"Anh Tiểu Thẩm." Hạ Miểu lại gần cậu, có chút thẹn thùng mà nói, "Cho anh vỏ sò đẹp nhất!"

Thẩm Tuyền Duệ cong môi lên, "Cảm ơn Miểu Miểu nhiều."

"Cái rương kho báu này cũng tặng anh, em mở không được." Hạ Miểu buồn rầu nói.

Thẩm Tuyền Duệ tất nhiên là không muốn lấy rương của cô bé, cậu cầm cái rương lên nghiên cứu một chút, nói: "Có phải là do không có chìa khóa không? Anh dẫn Miểu Miểu đi tìm chìa khóa nhé?"

"Được!" Hạ Miểu kích động mà giữ chặt tay cậu.

Vì thế, Kim Lạc Lạc trơ mắt nhìn Thẩm Tuyền Duệ bị đứa bé khác dắt đi, thậm chí Thẩm Tuyền Duệ còn chủ động nói muốn hỗ trợ.

"..."

Lần này mắt Kim Lạc Lạc thật sự nước đảo quanh hốc mắt, nhóc con dùng sức dậm chân, giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi mà khẽ sụt sịt.

Thẩm Tuyền Duệ lại không tới dỗ nó. Hừ, nó mới không cần!

Bên trong rương kho báu đều chứa một tấm thẻ, chính là tấm thẻ lần trước mấy đứa nhỏ phải trả lời, mặt trên vẽ hình con sứa, con cua, sao biển,... linh tinh.

Nếu lần này vẫn đáp đúng, liền tặng cho mấy đứa nhỏ một phần quà.

Thẩm Tuyền Duệ cùng Miểu Miểu chơi một lát, khi trở về đã qua hơn nửa giờ, thời điểm cúi đầu, cậu đột nhiên sửng sốt. Nơi cậu vừa ngồi bày ra khoảng năm, sáu cái vỏ sò nhỏ, còn có mấy khối pha lê lấp lánh.

Toàn bộ người Kim Lạc Lạc đều là cát và bùn, nhóc con giống như mới khóc xong, hiện tại khuôn mặt vẫn còn hồng hồng, đang ngồi xổm bên cạnh cái ghế giống như một con chó nhỏ không ai muốn. Quả thực cực kỳ đáng thương.

"Vỏ sò nhỏ đều cho ba." Kim Lạc Lạc bĩu môi, muốn khiến bản thân trông thật hung dữ, nhưng lại không có bất kỳ tự tin nào, "Ba giúp oa đi nhặt đi."

Khuôn mặt Kim Lạc Lạc đầy vẻ cam chịu. Nó nghĩ. Ba kế hư quả nhiên rất kiều khí, phải để nó dỗ mới nguyện ý đi, vậy nó cũng nhặt mấy cái vỏ sò đưa cho ba kế hư là được rồi.

"Được rồi." Thẩm Tuyền Duệ cố gắng mà đáp ứng. Cậu cúi đầu lấy khăn ướt xoa xoa khuôn mặt đầy cát của Kim Lạc Lạc, sau đó mới giữ chặt tay của nhóc con đi nhặt vỏ sò.

Mấy đứa nhỏ Hạ Miểu đều đang chạy như điên trên bờ biển.

"Vì sao cậu lại tên là Giang Ngư nha?" Hạ Miểu tò mò hỏi Giang Ngư, "Bởi vì cậu là cá sao?"

Giang Ngư mặc một cái quần đùi, trên tay còn cầm một cây xiên bắt cá, trông vô cùng chuyên nghiệp, "Không phải, bởi vì ba ba của tôi là vua biển cả, vì thế tôi là nguyên soái của vùng biển này!"

【 Đạo diễn từng nói qua, ba ba cậu nhóc đi ra biển bắt cá, sau đó vì gặp phải bão lớn mà qua đời đi. 】

Giang Ngư vốn dĩ lớn lên ở một làng chài gần bờ biển. Sau khi ba ba cậu nhóc qua đời, lúc này cậu nhóc mới cùng mẹ dọn lên núi sống cùng với nhà ông bà ngoại.

Mấy đứa bé nghe xong đều cái hiểu cái không, nhưng vua biển cả vừa nghe liền thấy rất lợi hại, bọn nhóc liền nhịn không được mà bội phụe vây quanh Giang Ngư.

"Em có thể làm vua biển cả không?" Đường Hạo giơ tay nhỏ lên nắm chặt, "Em sẽ đánh hết mấy tiểu quái thú dưới biển!"

Hạ Miểu nâng khuôn mặt lên, "Em muốn làm một mỹ nhân ngư."

"Vua biển chỉ có thể có một người, hơn nữa ông nội của tôi đã nói, mỹ nhân ngư đều là giả, cho nên cậu chỉ có thể làm công chúa trong biển."

Lời nói của Giang Ngư nghe cực kỳ có đạo lý, cậu nhóc vỗ vỗ lên bộ ngực, lại nói với Đường Hạo, "Cậu có thể làm tham mưu trưởng cho tôi."

Tham mưu trưởng. Nghe cũng rất lợi hại.

Đường Hạo kích động mà nói: "Vậy em chính là tham mưu trưởng!"

Giang Ngư lại quay đầu nhìn Kim Lạc Lạc và Quý Tiêu, cậu nhóc còn chưa quên hai đứa bé này. Giang Ngư buồn rầu mà suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy hai đứa bé còn quá nhỏ, không thể cùng mình đi ra biển đánh giặc được.

"Hai nhóc sẽ làm em trai của tôi!" Giang Ngư cuối cùng cũng quyết định.

Quý Tiêu ngốc ngốc, khó hiểu vì sao đột nhiên trở thành em trai của người khác, nhưng cậu bé cũng không phản bác. Nhưng đôi mắt Kim Lạc Lạc lại trợn to, khuôn mặt trắng nõn cũng không phục mà ngước lên.

Tiểu tổ tông của Kim gia, chỉ có nhóc được khi dễ người khác, sao có thể để cho người khác chiếm tiện nghi được!

"Oa không cần." Kim Lạc Lạc thở phì phì mà cự tuyệt. Nhưng đã có vua biển, nhóc có tài năng gì lợi hại hơn so với Giang Ngư đâu?

"Lạc Lạc." Hạ Miểu kiến nghị, "Em có thể cùng chị làm công chúa nha!"

Kim Lạc Lạc mới không muốn làm công chúa, nhóc con hự hự nửa ngày, khuôn mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng lên, rốt cuộc nói: "Oa phải làm hải vương!" Làm đại vương trong biển, vừa nghe đã thấy rất lợi hại.

[...]

【 Nhãi con à, hải vương này không phải nhóc muốn làm là được đâu. 】

【 Trọng sinh chi hải vương ba tuổi rưỡi. Mời mọi người đón xem. Haha.jpg】

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Kim gia quả nhiên có gen di truyền tra nam đi?

Cuối cùng, Kim Lạc Lạc vẫn được như ý nguyện mà làm hải vương.

Buổi tối, tổ tiết mục rốt cuộc cũng làm người, không bắt các khách mời phải xuống Bếp nấu cơm.

Đạo diễn trực tiếp nâng vài cái vỉ nướng BBQ đặt ở trên bờ biển, còn có nguyên liệu nấu ăn, gia vị,... đầy đủ mọi thứ. Lửa trại bốc cháy lên, hòa vào cùng với ánh trăng và biển.

"Để tôi tới nướng đi." Đường Hạc An phát hiện sắc mặt Thẩm Tuyền Duệ vẫn không tốt lắm, vì vậy liền để cậu đợi ở bên cạnh.

Nếu đổi thành nguyên chủ thì khẳng định đã không phục, nhưng Thẩm Tuyền Duệ chưa bao giờ tra tấn bản thân, cậu rất thành thật mà đáp ứng, "Cảm ơn Đường ca."

Kim Lạc Lạc đi chân trần, cùng mấy đứa bé Giang Ngư chơi vui vẻ vô cùng, khuôn mặt mấy đứa nhóc đều đỏ bừng.

Nhóc con thường xuyên chạy đến bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, cái miệng nhỏ dẩu thành một bông hoa khiên ngưu, muốn dọa Thẩm Tuyền Duệ nhảy dựng. Sau đó bị Thẩm Tuyền Duệ trở tay nhét một xiên thịt vào miệng, liền không nhớ tới chuyện muốn dọa người nữa. Chẳng mấy chốc, nhóc con đã nằm trong lòng Thẩm Tuyền Duệ mà gặm thịt.

"Oa muốn cái này." Nước miếng Kim Lạc Lạc chảy dòng dòng, chỉ tay vào miếng cá sốt tiêu.

Thẩm Tuyền Duệ ôm nhóc, nhưng vẫn thờ ơ.

Kim Lạc Lạc rốt cuộc cũng học được một chút ngoan ngoãn, nhóc con nhẫn nhục mà nói: "Ba ba, oa muốn ăn cá cá."

Thẩm Tuyền Duệ lúc này mới giúp Kim Lạc Lạc gắp một miếng lên, thật cẩn thận mà chọn miếng cá không có xương rồi mới đút cho nhóc ăn. Sau đó cậu còn cố ý kinh ngạc nói: "Thì ra là nhóc biết ta là ba ba nhóc."

Kim Lạc Lạc rầm rì, giận mà không dám nói gì.

Buổi tối khoảng 8 giờ rưỡi, các khách quý và tổ tiết mục cùng nhau trở lại ga tàu hỏa. Kim Lạc Lạc đột nhiên nắm chặt tay cậu.

"Làm gì?" Thẩm Tuyền Duệ hỏi.

Kim Lạc Lạc nâng tay nhỏ mum múp lên chỉ vào bầu trời đêm, sau đó mềm mềm mại mại nói: "Oa nói cho ba nhỏ biết nha, kia là sao Bắc Đẩu, ba nhỏ nhìn nó thì không sợ bị lạc đường."

Thẩm Tuyền Duệ sửng sốt. Cậu không nghĩ tới, lúc trước thuận miệng lừa Kim Lạc Lạc rằng mình không biết đường, Kim Lạc Lạc thế nhưng lại nhớ rõ.

Đạo diễn ở bên cạnh cũng giật mình, "Con còn biết cái này sao?" Dù là người trưởng thành, cũng chưa chắc có thể phân biệt được ở trong đêm tối như này, cùng lắm chỉ nhìn thấy một phần hình dáng nối giữa các ngôi sao.

Kim Lạc Lạc cũng không biết vì sao, nhóc con nghẹn đỏ mặt, cuối cùng mới mềm giọng nói: "Bởi vì con tên là Kim Diêu Tinh!"

Rất tốt, không thể phản bác được.

Mấy đứa Hạ Miểu cũng mở to hai mắt, Hải Thần Giang Ngư tạm thời bị bỏ qua một bên, đám nhóc lúc này lại bắt đầu vây quanh Kim Lạc Lạc.

"Lạc Lạc, trên bầu trời còn có ngôi sao nào nữa không nha?" Hạ Miểu giữ chặt tay nhóc con hỏi nhỏ.

Đường Hạo cũng ồn ào hỏi: "Vậy có sao Thiên lang không nha?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro