Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đương nhiên là có." Kim Lạc Lạc đắc ý cực kỳ, "Sao Thiên lang hay còn gọi là sao là ngôi sao lùn màu trắng, nó là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời!" Vừa nói, nhóc con vừa chuyển động ngón tay.

Có lẽ Sao Sirius lợi hại hơn nhiều so với làm vua biển? Vì thế, Kim Lạc Lạc xoa e0, nãi thanh nãi khí nói: "Oa chính là sao Sirius!"

"Oa! Lạc Lạc thật là lợi hại nha!"

" Chị có thể làm ngôi sao được không?!"

"Em cũng muốn!"

Mấy đứa bé đều sùng bái hết đợt này đến đợt khác.

Ngay cả Quý Tiêu cũng nhô đầu ra khỏi lồng ngực Quý Thanh, đôi mắt nhịn không được mà chớp chớp mấy cái.

Không có biện pháp, ai bảo làm ngôi sao quả thực rất có sức hấp dẫn.

Thẩm Tuyền Duệ không nhẫn tâm nhắc nhở nhóc con, rằng người tên Sirius này đã chết. Cậu nâng tay lên, theo bản năng vuốt ve cái khuyên ở bên tai phải của mình.

Khuyên tai ở trong bóng đêm lấp lánh ánh sáng giống như là một ngôi sao. Ánh trăng trên đỉnh đầu cũng sáng tỏ.

Thẩm Tuyền Duệ nhớ rõ, thời điểm cậu chết là vào một buổi tối.

Ngày đó, nhân loại bị nhấn chìm trong bóng đêm vĩnh hằng, toàn bộ thế giới đều thực yên tĩnh, thi thể hư thối toả ra mùi máu tươi vung vãi khắp nơi.

Cậu ngã ở trên mặt đất, trái tim và phổi đều bị xé rách, khoang ngực mở rộng, nửa người trên bị máu thấm ướt đẫm. Khi ngẩng đầu, trên bầu trời cũng chứa vô số ngôi sao mà cậu không thể đếm hết được, còn một ánh trăng sáng.

Thời điểm trở về phòng, thân thể Thẩm Tuyền Duệ rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, nửa đêm dạ dày quặn đau đến mức cả người cậu phát run.

Kim Lạc Lạc nằm ở bên cạnh bị dọa sợ, ánh mắt nhóc con đầy nước bao phủ, nhanh chóng mặc quần ngủ chạy đi tìm Hạ Lâm. Bởi vì chị Miểu Miểu đối xử với nhóc tốt nhất.

Hạ Lâm vội vàng mặc thêm áo khoác chạy tới, cùng với đạo diễn đưa Thẩm Tuyền Duệ đến một phòng khám ở trong thôn, uống thuốc, lại nằm xuống truyền dịch, lúc này lông mày Thẩm Tuyền Duệ mới dần dần thả lỏng.

Trên người Thẩm Tuyền Duệ có mùi thuốc nhàn nhạt, màu da so với thường ngày còn trắng hơn một chút, làm người xung quanh sợ đến choáng váng.

Kim Lạc Lạc mệt cực kỳ, nhóc con ghé vào bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, ôm cổ cậu ngủ.

Thẩm Tuyền Duệ trực tiếp ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới hạ sốt, dạ dày cũng không còn đau nữa. Lông mi cậu khẽ run, gian nan mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Kim Lạc Lạc đang ngồi xổm ở cuối giường, cầm máy bay nhỏ tự mình chơi đùa.

"Kim Lạc Lạc." Thẩm Tuyền Duệ khàn giọng Gọi tên nhóc.

Kim Lạc Lạc nghiêng đầu, giống như đang phân biệt ai đang gọi, nhóc con ngơ ngác chống chân nhỏ lên, lại chớp đôi mắt vài cái, mới bò tới gần Thẩm Tuyền Duệ, "Xấu ха!"

"Nhóc mới xấu xa." Đuôi mắt Thẩm Tuyền Duệ đỏ bừng, dù bị bệnh cũng không chịu nhường nhóc con.

Kim Lạc Lạc hừ hừ mà cầm lấy bình sữa nhỏ, nhét vào trong miệng cậu, "Ba nhỏ uống."

Thẩm Tuyền Duệ ngồi dậy dựa vào gối đầu, khó khăn vặn nắp bình sữa ra uống mấy ngụm.

Buổi tối mấy ngày hôm trước cậu có pha sữa bột, hiện tại trong bình vẫn còn vương lại một chút mùi vị ngọt ngào.

"Tại sao nhóc không ra ngoài chơi với mọi người và chú đạo diễn?" Thẩm Tuyền Duệ hỏi.

Kim Lạc Lạc cũng muốn đi, nhưng lại cảm thấy ba kế hư bị bệnh mà không được ai chăm sóc thì rất đáng thương.

Thời điểm mẹ của nhóc nằm viện, mỗi ngày nhóc đều ở bên cạnh để chăm sóc cho mẹ nhóc.

Kim Lạc Lạc tuy là một đứa bé hư, nhưng lại rất tình cảm với người thân, vì vậy nhóc cũng đắn đo vì Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ cười nhẹ một cái. Dù đã quen chịu khổ ở bên ngoài, nhưng Thẩm Tuyền Duệ rất dễ khó chịu khi bị bệnh, vì vậy cả người cậu luôn mang the0 một loại khí tức tối tăm khiến người ta không thoải mái, nhưng hiện tại lại không giống nhau. Gương mặt kia tuy vẫn lạnh như băng, nhưng càng bệnh thì sự xinh đẹp từ trong xương cốt càng lộ ra, ngay cả xương quai xanh gầy yếu lấp bên dưới áo bệnh nhân cũng vô cùng gợi cảm.

【 Cứu mạng, ghen ghét làm bộ mặt của tui thật dữ tợn, dựa vào cái gì mà nhà họ Kim có thể cưới được người vợ xinh đẹp như vậy chứ. )

【 Kim Hàn Chu thật không biết điều. Tôi nhớ Thẩm Tuyền Duệ đã từng nằm ở trên giường nhưng lại bị hắn lạnh mặt ném ra ngoài. Kim Hàn Chu thật sự là không được đi??? Fan đừng mắng tôi, đây là một suy đoán rất hợp lý. Chắp tay trước ngực.jpg)】

【 Vợ ơi, anh là một con hươu, vợ có thể cho anh ăn cỏ không. Háo sắc.jpg】

【 Quá xấu rồi, quá xấu rồi, Tại sao các người lại đối xử với người bệnh như thế này! Không bằng để tôi mang về chăm sóc giùm cho!!! 】

...

Mấy khách quý khác đều đang đi làm nhiệm vụ, nhưng trong phòng bệnh vẫn được đạo diễn để lại mấy cái camera.

Giữa trưa cơm xong, Kim Lạc Lạc liền đòi xem TV, nhóc con ghé sát vào TV, vô cùng đáng thương mà nói: "TV cơ, cha lớn của oa đang ở bên trong!"

Chị y tá thấy vậy cười đến mức không khép miệng được, "Cha lớn của em lợi hại như vậy sao?"

Sau đó cô lại hỏi ý kiến của Thẩm Tuyền Duệ, thấy cậu không phản đối, lúc này mới để Kim Lạc Lạc mở TV lên, vừa lúc có một kênh đang chiếu bộ phim 《 Tuyết Lĩnh của Hạ Lâm năm đó.

《 Tuyết Lĩnh 》 là một bộ phim huyền huyễn, nam chính lên sân khấu khi 16 tuổi, hắn cùng với mấy bạn học đi lên núi tuyết chơi, không nghĩ tới trừ hắn ra, tất cả mọi người đều chết trong trận tuyết lở.

Nhưng hắn vẫn luôn hoài nghi, rằng có người có ý định mưu sát bọn họ. Sau đó hắn thi vào trường công an, tốn gần ba mươi năm để đi điều tra rõ chân tướng.

Kim Lạc Lạc mới xem đã ngủ quên mất, Thẩm Tuyền Duệ thấy nhóc con ngồi im còn tưởng rằng nhóc muốn xem, vì vậy cũng cũng không đổi kênh.

Trên cánh đồng tuyết mênh mông, một thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đen nhánh bước đi. Thiếu niên nhanh chóng mai táng mấy cỗ thi thể bị đông cứng trước mắt, sau đó cũng không quay đầy lại mà đi vào vực sâu.

Thẩm Tuyền Duệ ôm nhóc con xem hết bộ phim điện ảnh.

Kim Lạc Lạc lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng đã quên mất việc bản thân muốn nhìn cha lớn.

Đúng lúc này, tổ đạo diễn lại đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ, nói đêm nay mỗi đứa bé đều có thể gọi cho cha hoặc mẹ ở nhà. Chủ yếu là do tối hôm qua Đường Hạo khóc quá lợi hại, la hét muốn về nhà với mẹ, đạo diễn không thể không trấn an cậu nhóc.

Thẩm Tuyền Duệ lại uống thuốc, sau đó mới nắm lấy tay Kim Lạc Lạc. Lông mi thật dài của Kim Lạc Lạc rũ xuống, sườn mặt nhóc trắng nõn non mềm, giống một cái bánh bao nhỏ.

Nhóc con nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên cổ tay, nhưng vẫn chưa gọi điện thoại cho Kim Khuê Bân.

"Vì sao nhóc còn không gọi?" Nửa khuôn mặt của Thẩm Tuyền Duệ giấu bên dưới khăn quàng cổ, nhíu mi hỏi.

Kim Lạc Lạc nhấp miệng, cuối cùng vẫn thả xuống tay, "Cha lớn bận rộn, phải kiếm tiền nuôi bảo bảo."

Thẩm Tuyền Duệ nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của nhóc con, không có hỏi nhiều.

Chờ bọn họ trở về, trừ Quý Tiêu ra, những đứa bé khác đều đã gọi điện thoại xong, đang vui vẻ đùa giỡn ở trong sân truy đuổi nhau.

Nước mưa trên mặt đất còn chưa trôi hết, khắp nơi đều có những vũng nhỏ. Thẩm Tuyền Duệ còn tưởng rằng Kim Lạc Lạc sẽ rất vui khi nhìn thấy vũng nước nhóc con này sẽ lập tức chạy tới dẫm lên. Dù sao không có đứa bé nào là không thích dẫm vũng nước. Nhưng Kim Lạc Lạc thế nhưng lại không đi. Ngược lại còn câu nệ mà nắm chặt đầy ngón tay của cậu.

Thẩm Tuyền Duệ hỏi, "Nhóc không muốn dẫm sao?"

"Mẹ nói, bảo bảo không được đạp" Kim Lạc Lạc do dự mà nói.

Thẩm Tuyền Duệ nhìn chung quanh.

"Ba nhỏ đang tìm cái gì?" Khuôn mặt Kim Lạc Lạc tràn đầy vẻ mê mang.

Thẩm Tuyền Duệ đúng lý hợp tình, "Ta đang tìm mẹ của nhóc nha."

"...Tại sao ba lại ngốc như vậy." Kim Lạc Lạc tức giận nói, "Mẹ của oa làm sao mà xuất hiện ở đây được."

Thẩm Tuyền Duệ cong đôi mắt lên, "Đúng vậy, mẹ nhóc lại không ở đây, nhóc quan tâm lời mẹ nhóc nói làm gì."

【Đây là đang dạy hư đứa nhỏ đi? 】

【 Dạy hư cái gì? Tôi cảm thấy rất có đạo lý mà, chỉ là dẫm một vũng nước thôi, dựa vào đâu mà không được dẫm. 】

Kim Lạc Lạc giống như đã bị thuyết phục, nhóc con nhanh chóng chạy tới một vũng nước gần mình nhất.

Kim Lạc Lạc còn đang muốn thử, kết quả Thẩm Tuyền Duệ ở phía sau lại đột nhiên dùng sức dẫm lên vũng nước trước. Bọt nước nhanh chóng bắn lên, làm ướt đẫm áo mưa nhỏ, còn có giày đi mưa màu vàng.

Kim Lạc Lạc giống như một đứa bé hư nhào qua, dùng sức đạp nước lên người Thẩm Tuyền Duệ. Thẩm Tuyền Duệ cũng không nhường nhịn, đạp còn hăng say hơn cả nhóc con.

Mấy người Hạ Lâm đều trợn mắt há hốc mồm.

【Cũng không biết ai mới là ba ba nữa. 】

【Làm sao đây... Bảo bảo hơn hai mươi tuổi là tôi cũng muốn dẫm vũng nước!】

Kim Lạc Lạc nâng khuôn mặt mũm mĩm lên, nhân lúc Thẩm Tuyền Duệ không chú ý mà thở dài. Ba kế hư quả thực quá ngây thơ, nhưng nếu không dỗ liền sẽ khóc, không có biện pháp, nhóc chỉ có thể chơi cùng thôi.

Kim Lạc Lạc mặc áo mưa và giày, vui vẻ mà đạp nước bẹp bẹp. Nhóc con quay đầu, liền phát hiện Quý Tiêu đang ngồi xổm ở trên bậc thang, đôi mắt không chớp nhìn bọn họ.

【 Tại sao Tiêu Tiêu lại không tới đạp nước?】

【 Còn vì sao chứ, tôi thấy đứa bé hẳn là sợ Quý Thanh đi, Quý Thanh luôn quản đứa bé rất nghiêm. 】

【 Vô nghĩa, lầu trên không sợ cha mình hay sao?】

【 Nói cứ như Thanh Thanh ngược đãi đứa bé vậy, chẳng nhẽ làm một đứa nhóc hư như Kim Lạc Lạc lại tốt hơn hay sao?】

【 Tôi không phải mẹ đẻ của Kim Lạc Lạc mà cũng không thể nhịn được. Mặc kệ Thẩm Tuyền Duệ và Quý Thanh có quan hệ thế nào, mấy ngày nay đều là Kim Lạc Lạc chủ động tìm Quý Tiêu chơi cùng đấy nhé?】

Kim Lạc Lạc nhanh chóng chạy tới hỏi Quý Tiêu: "Tiểu Màn Thầu, vì sao cậu không ra đây chơi nha?"

"Mình tên là Tiểu Bánh Trôi." Quý Tiêu bất lực giải thích, sau đó lắc lắc đầu nói, "Giày sẽ bị bẩn mất."

Cậu bé đã đáp ứng với Quý Thanh rằng phải làm một đứa bé ngoan, như vậy mọi người mới thích bọn họ, Quý Thanh mới càng nổi tiếng hơn.

Cậu bé còn không hiểu nổi tiếng là cái gì, chỉ biết cậu của cậu bé không ở nhà mấy tháng nay, luôn ở trong đoàn phim đóng phim, chính là để nổi tiếng. Nếu giày bị bẩn rồi, thân thể của cậu bé cũng không được sạch sẽ, còn phải phiền Quý Thanh tới tắm rửa cho, lúc đó cậu bé sẽ không phải là một bảo bảo ngoan nữa.

"Tiêu Tiêu." Quý Thanh làm bánh củ cải cho Quý Tiêu ăn tối, sau đó ôn nhu mà kêu tên cậu bé, "Không phải con nói buổi tối muốn ăn gì đó sao? Ăn xong rồi chúng ta lại đi."

Quý Tiêu ngoan ngoãn cầm lấy bánh củ cải.

"Oa, Tiểu Bánh Trôi vậy mà biết ăn củ cải nha." Hạ Miểu kinh ngạc.

Mọi khi ở nhà trẻ cô bé đều lén lút giấu củ cải ở dưới cơm, đối với cô bé, đó chính là món ăn khó ăn nhất trên đời này.

Quý Tiêu nỗ lực đem bánh củ cải nhét vào trong miệng, quai hàm đều phồng lên, khuôn mặt trắng nõn giống như một con hamster nhỏ.

Không biết có phải vì ăn quá nhanh hay không, hoặc là vì một lí do nào đó, khoé mắt cậu bé có một chút nước mắt.

"Nếu chưa no thì vẫn còn." Quý Thanh thanh âm ôn nhu, cúi đầu xoa mặt cho cậu bé, sau đó mới dắt tay Quý Tiêu trở về.

Thẩm Tuyền Duệ chưa quên việc Kim Khuê Bân muốn mang cậu và Kim Lạc Lạc tới dự tiệc mừng thọ, nhưng hiện tại cậu mới biết Hạ lão gia là ai.

Thì ra là ông của Hạ Lâm.

Hạ gia là một thế gia chuyên về mảng điện ảnh, Hạ lão gia hoàn toàn xứng đáng là người đi đầu trong giới, ngay cả Hạ Miểu, mới năm tuổi cũng đã trở thành khách mời của một vài bộ phim.

Năm nay là đại thọ 80 của Hạ lão gia, dù đặt ở trong giới giải trí cũng là một chuyện lớn, vì vậy Hạ Lâm cùng với Đường Hạc An đều tới tham dự.

Trước tiên cần phải thông báo với đạo diễn, buổi tối bọn họ cần phải trở về Yến Thành. Đạo diễn nhanh chóng an bài nhiệm vụ đặc thù cho bọn họ. Nếu các khách quý đã được thôn nhỏ chiêu đãi vài ngày, vậy bọn họ cũng nên mời đứa nhỏ trong thôn là Giang Ngư đi tới Yến Thành chơi.

Tiệc mừng thọ buổi tối mới bắt đầu, ban ngày vẫn có thể tiếp tục thu hình, tổ đạo diễn phái xe chuyên dụng tới đón các khách mời, còn có Giang Ngư về Yến Thành.

Mấy đứa nhóc hiện tại còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng được lau mặt và tay chân, sau đó lại lên xe tiếp tục ngủ.

Khoảng 9 giờ sáng, đoàn người đến một công viên trò chơi ở Yến Thành.

"Các bạn nhỏ, chỉ cần bán hết các đồ vật này đi, thì các con có thể chơi rất nhiều trò chơi trong công viên." Đạo diễn hạ giọng nói, " Bán được càng nhiều đồ thì khen thưởng cũng sẽ càng nhiều, nhưng tiền đề là các món đồ đều phải được bán đi!"

Tổ đạo diễn bày ra những đồ vật khác nhau, Thẩm Tuyền Duệ cùng Kim Lạc Lạc được phân cho mấy chục quả bong bóng khí. Sau đó phân công nhau xuất phát.

Nhưng ngoại trừ Quý Tiêu, căn bản không có đứa nhóc nào có thể chống cự lại sức dụ hoặc của các trò chơi trong công viên.

Ngay cả Giang Ngư cũng toả sáng hai mắt, vừa xuống xe liền nhịn không được mà chạy nhảy khắp nơi.

Cậu nhóc lớn như vậy rồi, nhưng cũng chỉ mới đi qua làng chài và thôn núi thôi. Trước đó chưa từng gặp qua một nơi thú vị như công viên trò chơi.

Cậu nhóc cùng với Khâu Minh Xuyên được phân thành một tổ, trên mặt Khâu Minh Xuyên tràn đầy vẻ bực bội giấu không được, hắn ta cố nén tính tình mà chờ cậu nhóc trượt xuống dưới.

Hạ Miểu trực tiếp chạy tới chơi trò nhảy đệm, Hạ Lâm vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, đi theo trông cô bé.

Đường Hạc An thì càng đau đầu hơn, Đường Hạo tựa như một con ngựa hoang cố kéo thế nào cũng không mới năm tuổi nhưng sức lực của cậu nhóc đã đặc biệt lớn, nhìn thấy trò nhảy đệm căn bản đi không nổi.

"Lại nghịch nữa cha sẽ để con ở nơi này đến tối mới thôi." Đường Hạc An xách cổ áo cậu nhóc lên, "Sẽ không có ai tới đón con về đâu!"

Đường Hạo oa oa khóc lớn, bị chộp tới quầy bán đồ vật.

Kim Lạc Lạc cũng không chịu đi.

Thẩm Tuyền Duệ đeo găng tay màu đen vào, đầu ngón tay lộ ra bên ngoài lạnh lẽo lại trắng bệch, cậu lười biếng hỏi: "Nhóc thật sự không muốn làm nhiệm vụ sao?"

Kim Lạc Lạc không để ý tới cậu, cộp cộp chạy đến sân trò chơi cho trẻ em. Nhóc con sợ bị Thẩm Tuyền Duệ bắt lấy, nhanh chóng đá rơi giày rồi bổ nhào vào bên trong một nhà bóng, sau đó nâng cái đầu nhỏ nói, "Oa muốn chơi cái này!"

Nhóc cảm thấy bản thân thật thông minh, nơi này chỉ có bảo bảo mới có thể chơi được, Thẩm Tuyền Duệ sẽ không thể hỏi nhóc, vì sao người lớn lại không thể chơi.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Thẩm Tuyền Duệ thế nhưng không ngăn cản. Thẩm Tuyền Duệ mua một ly trà sữa, cánh môi hồng nhạt cắn ống hút, tiếng nói không rõ ràng, "Được thôi, vậy nhóc ở đây chơi đi."

Công viên trò chơi này không lớn, hơn nữa đạo diễn đã ký hợp đồng với công viên trò chơi trước đó, có nói với bọn họ là sẽ tới quay chương trình. Người quay hình vẫn luôn ở cùng Kim Lạc Lạc để quay phim. Thật sự rất an toàn.

Thẩm Tuyền Duệ xoay người rời đi, cậu rời khỏi khu trò chơi cho thiếu nhi, đến một trò chơi gần đó nhất - thuyền hải tặc.

Kim Lạc Lạc ghé vào bên trong nhà bóng, dùng cái tay nhỏ vùng vẫy nắm lấy mấy quả bóng, nhưng người xem chỉ có mấy chú cầm camera.

Các chú cameramen rất chuyên tâm công tác, trừ khi thật sự gặp chuyện nguy hiểm, nếu không sẽ không nói chuyện với mấy đứa bé.

Kim Lạc Lạc chơi trong chốc lát, liền dậm chân nhỏ bắt đầu rầm rì, ba kế hư không ở đây, nhóc phải chọc giận ai đây?

Nhóc con chu mông nhỏ lên, lung lay mà bò dậy, nhịn không được ghé vào hàng rào vây quanh khu trẻ em mà tìm Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ đang ngồi ở trên thuyền hải tặc mà lắc qua lắc lại, càng bay càng cao. Nhóc con hâm mộ đến mức thịt mỡ trên mặt khắp tràn ra.

Lần đầu tiên Kim Lạc Lạc chủ động rời khỏi khu trẻ em, nhóc con nhanh chóng đi giày vào, lạch bạch lạch bạch chạy đi tìm Thẩm Tuyền Duệ. Thẩm Tuyền Duệ đúng lúc từ thuyền hải tặc đi xuống, cậu cúi đầu nhìn đứa bé đang ôm lấy đùi mình, kinh ngạc hỏi: "Nhóc nhanh như vậy đã không chơi nữa?"

"Oa vẫn là làm nhiệm vụ đi." Kim Lạc Lạc thỏa hiệp.

Thẩm Tuyền Duệ lại không muốn đi. Cái cằm trắng nõn chôn ở dưới khăn quàng cổ, cậu nhìn chằm chằm vào tàu lượn siêu tốc ở phía xa, cặp mắt xinh đẹp đào hoa vẫn cứ lãnh đạm, nhưng ánh sáng trong mắt lại không thể che được, "Та Muốn chơi cái kia."

Nói xong, cậu liền đi đến bên tàu lượn siêu tốc.

Nguyên chủ khi còn nhỏ đã làm một cuộc giải phẫu tim, nhưng vấn đề cũng không lớn. Kỳ thật cũng không có ảnh hưởng nào quá lớn, chỉ là người nhà họ Thẩm quá mức khẩn trương, nên mới khiến nguyên chủ cảm thấy mình không thể làm gì. Ngược lại, thân thể càng dưỡng lại càng kém.

Kim Lạc Lạc ngẩn ngơ, bước chân ngắn đuổi theo Thẩm Tuyền Duệ, giống như người lớn mà giáo huấn cậu, "Ba không thể chơi nữa, như vậy là không ngoan!"

Thẩm Tuyền Duệ che lỗ tai lại, so với đứa nhóc trước mặt còn trẻ con hơn, cầm vé trực tiếp chạy tới xếp hàng.

Kim Lạc Lạc xoa eo, bất đắc dĩ mà thở dài.

Hôm nay nhóc con mặc một cái quần yếm hình khủng long, ở phía sau mông có một cái đuôi khủng long nhỏ, cũng ỉu xìu mà rũ xuống dưới.

Kim Lạc Lạc ôm lấy nửa ly trà sữa uống dở của Thẩm Tuyền Duệ mà uống ùng ục, đứng cùng với các chú cameramen mà chờ Thẩm Tuyền Duệ.

【 Tình cha con thật cảm động. 】

【 Kim tổng nuôi hai bảo bảo như vậy thật vất vả đi, không bằng chia cho tôi một đứa, tôi chắc chắn sẽ không chê. 】

...

Thẩm Tuyền Duệ vẫn còn mải chơi mà chưa xuống dưới.

Tổ đạo diễn phát cho mỗi gia đình một trăm đồng tiền làm kinh phí, Kim Lạc Lạc rũ lông mi xuống, bẻ ngón tay đếm đếm. Dù tính không rõ, nhưng nhóc vẫn quyết định sẽ đi ngồi xe lắc lắc.

"Chị ơi, chị ơi." Kim Lạc Lạc vùng vẫy cái chân ngắn nhỏ, nhưng vẫn không bò lên được, đành phải xin sự giúp đỡ từ chị gái bán vé bên cạnh, nhóc đáng thương hề hề mà nói, "Oa muốn ngồi ở đây."

Đôi mắt chị gái bán vé trong nháy mắt liền sáng lên, bị khuôn mặt trắng mềm của nhóc con mê hoặc, "Để chị ôm bé lên nhé."

"Cảm ơn chị."

Ngoại trừ thời điểm ở cùng Thẩm Tuyền Duệ ra, thật ra Kim Lạc Lạc ở bên ngoài rất có lễ phép.

Khuôn mặt bánh bao tràn đầy nghiêm túc, cúi đầu đếm tiền, nhưng nhóc con vẫn chỉ là một đứa bé không biết chữ. Chị gái bán vé liền vui vẻ giúp nhóc đếm đủ tiền.

Xe lắc lắc bắt đầu lấy tốc độ chậm rì rì mà lung lay.

"Trên đời mẹ là tốt nhất, mẹ thương bảo bảo nhất..."

Kim Lạc Lạc: "..."

Kim Lạc Lạc ủy khuất cực kỳ, nhóc con lấy ngón tay múp míp chọc chọc, rốt cuộc cũng thay đổi được một bài hát khác. Xe lắc lắc lại bắt đầu lung lay lần nữa.

"Ngôi sao trên bầu trời lặng im, dưới mặt đất bảo bảo nhớ mẹ..."

Kim Lạc Lạc chịu không nổi ủy khuất này, đôi mắt đen nhánh tràn ngập nước mắt, ô ô ô, xe lắc lắc hát những bài hát này, chắc chắn là muốn khi dễ nhóc. Tại sao lại như thế này...

Nhưng không có chuyện gì có thể làm khó được Kim Lạc Lạc, nhóc con quyết định tự phối nhạc cho mình. Vì thế thời điểm Thẩm Tuyền Duệ từ trên tàu lượn siêu tốc xuống dưới, liền thấy bên cạnh xe lắc lắc đang chen đầy người.

Chỉ có thể nói, không hổ là cháu ngoại của Liêu Thanh Trì, mới sinh ra liền bắt đầu nghe diễn, nhóc con ca hát cũng rất ra dáng ra hình. Chính là người nghe thương tâm, người hát rơi lệ.

Khuôn mặt trắng nõn của Kim Lạc Lạc dán lên xe lắc lắc, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, hát cực kì tự tin, "Cải thìa nha, mặt đất nha, hai ba tuổi nha, không có mẹ nha..."

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thẩm Tuyền Duệ hít sâu một cái rồi nhắm mắt. Đại vai ác Kim Lạc Lạc rốt cuộc cũng bị ôm xuống, hai người quyết định ngừng chiến, đi bán bong bóng khí trước.

Trên tay Kim Lạc Lạc treo mấy quả bóng, mỗi khi di chuyển bong bóng sẽ giống như mấy con chó nhỏ chạy theo phía sau.

Nhóc con mê mang xoay một vòng tròn tại chỗ, đợi một hồi vẫn không có ai tới mua bong bóng.

"Nhóc đi qua hỏi đi." Thẩm Tuyền Duệ chọc chọc mông nhóc con, "Nếu không thì người khác sẽ không biết nhóc muốn làm gì đâu."

Khuôn mặt Kim Lạc Lạc tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn chủ động đi đến bên cạnh một bác gái đang đẩy cái xe nôi. Nhóc con nỗ lực nhón chân, cái đuôi khủng long nhỏ ở sau người lắc qua lắc lại, nãi thanh nãi khí hỏi: "Mẹ ơi, mua cho bảo bảo một quả bóng nha?"

A? Bác gái lúc này mới phát hiện ra nhóc con bên dưới, đôi mắt Kim Lạc Lạc to tròn lại xinh đẹp, chỉ cần khẽ chớp vài cái, bác gái trong nháy mắt trúng một đòn ngay tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro