Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải chỉ là bong bóng khí thôi sao. Cô sẽ mua một cái treo ở trên xe nôi.

"Cảm ơn mẹ." Nhóc con vui vẻ đưa tay nhỏ ra để nhận tiền, còn không quên nói cảm ơn.

Hai người khai trương rất thuận lợi.

Thẩm Tuyền Duệ mới từ trên tàu lượn siêu tốc đi xuống, toàn bộ hành trình khuôn mặt cậu đều không có biểu cảm gì. Nhưng dù sao cũng là trò chơi kích thích, vậy nên lông mi cậu vẫn hơi ướt át, cánh môi bị mím đến phiếm hồng, chỉ có gương mặt là vẫn tái nhợt.

Dù Thẩm Tuyền Duệ bị chìm ở trong đám đông, nhưng khí chất quanh thân lại khiến người ta không thể bỏ qua.

Không bao lâu sau, cậu cũng bán được hơn mười mấy quả bóng. Nói ngắn gọn, vẫn là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.

Nhưng Thẩm Tuyền Duệ rất nhanh thì phát hiện ra một vấn đề. Kim Lạc Lạc gặp ai cũng kêu là mẹ.

Quần yếm của nhóc con rộng thùng thình, mỗi khi chạy đều mang lại cảm giác cái mông nhỏ đang uốn éo, mấy cái gai nhỏ trên đỉnh đầy khẽ nhếch lên, lại tiếp tục mềm mại kêu: "Mẹ ơi, mua cho bảo bảo một quả bóng đi?"

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Rốt cuộc nhóc muốn có mấy người mẹ vậy.

Lần này có người phụ nữ ôm một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đi tới. Đứa bé phát hiện cậu bạn xa lạ trước mặt đang gọi mẹ mình là mẹ thì không vui, ôm lấy mẹ của mình khóc lóc muốn đi.

"Không mua! Con không mua!"

Người phụ nữ kia chỉ có thể xin lỗi mà cười cười với Kim Lạc Lạc, "Xin lỗi bé con nhé."

Kim Lạc Lạc bị từ chối, mờ mịt gãi gãi khuôn mặt béo.

"Nhóc phải gọi người ta là dì mới đúng." Thẩm Tuyền Duệ sửa sai.

Lỗ tai trắng nõn của Kim Lạc Lạc có chút hồng lên, nhưng vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân đã quên mất từ dì này, hự hự nói: "Oa biết rồi!"

Lương tâm của tổ đạo diễn vẫn chưa hỏng mất, bữa cơm trưa sẽ được bọn họ chuẩn bị.

Khoảng 12 giờ, Thẩm Tuyền Duệ mang the0 Kim Lạc Lạc đi vào nhà ăn của công viên để ăn. Mấy người Hạ Lâm cũng đều ở đây.

Mấy nhóc con khác đều đang chụm đầu ghé sát vào một cái tủ kính, Kim Lạc Lạc cũng nhấc chân ngắn đi xem náo nhiệt, Hạ Miểu nhường cho nhóc một vị trí.

"Oa! Là sói đen!" Kim Lạc Lạc đột nhiên kích động, "Còn có thỏ thỏ!"

Thẩm Tuyền Duệ không hiểu ra sao. Cậu chỉ thấy trong tủ kính có treo vài bộ đồ hoá trang, đằng sau có in mặt của sói đen và một con thỏ con.

Người phục vụ lại đây giải thích, cậu mới biết được, thì ra đây là hai nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình 《 Cảnh sát thỏ phiêu lưu rừng rậm được các bạn nhỏ cực kì yêu thích.

Vai chính là một con thỏ tai cụp, còn sói đen là đại vai ác, mỗi lần bị bắt, sói ta đều sẽ quỳ xuống xin thỏ nhỏ tha thứ, có thể nói đây là động tác rất kinh điển, giống như sư tử con bị vua sư tử giơ lên cao vậy.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thì ra đại vai ác Kim Lạc Lạc đã học cách quỳ xuống từ bộ phim này.

【 A a a tôi cũng thường cùng cháu trai đóng vai hai nhân vật đó, cảnh sát thỏ tai cụp siêu soái!】

"Ba ba, con muốn mua cái này." Hạ Miểu xoay đầu ôm lấy chân Hạ Lâm làm nũng. Bộ quần áo này đều có bán, nhưng buổi sáng mấy đứa nhóc đều đã chơi hết kinh phí rồi, hiện tại muốn mua thì chỉ có thể làm nhiệm vụ.

Hạ Lâm cũng không chiều hư con gái mình, hắn cùng Hạ Miểu thương lượng, "Miểu Miểu, buổi chiều chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ba ba lại mang con tới đây mua được không?"

Hạ Miểu dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ đồng ý.

"Con cũng muốn, con cũng muốn!" Đường Hạo nắm chặt bàn tay.

Đường Hạc An bất đắc dĩ mà nói: "Được được được, con thành thật một chút, buổi tối liền mua cho con."

Kim Lạc Lạc dùng ánh mắt trông mong mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Tuyền Duệ.

"Sẽ mua." Thẩm Tuyền Duệ cũng không cự tuyệt.

Chạng vạng, rốt cuộc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Kim Lạc Lạc sốt ruột lôi kéo Thẩm Tuyền Duệ đến nhà ăn. Nhưng mới đi đến cửa, liền nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của Đường Hạo.

"Làm sao vậy?" Thẩm Tuyền Duệ hỏi.

Hạ Lâm có chút đau đầu nói: "Quần áo đều bán hết rồi."

Nơi này là công viên trò chơi lớn nhất trơng Yến Thành, có lượng khách đến chơi rất đông. Mà 《 Thỏ cảnh sát phiêu lưu rừng rậm 》 cũng là một bộ phim nổi tiếng, vì vậy chuyện hết hàng sớm dù hiếm gặp nhưng cũng không phải chuyện không thể.

Đường Hạo chịu không nổi cái ủy khuất này, bẹp bẹp miệng, quỳ rạp trên mặt đất khóc nháo ầm ĩ, dỗ như thế nào cũng không chịu đứng lên.

【 Đổi thành tôi thì tôi cũng rất ủy khuất. Khi còn nhỏ cha mẹ đã hứa dẫn tôi tới công viên, kết quả lần đầu tiên đến đó thì vẫn là khi lớn lên, còn phải tự đi.】

【Nhưng mà hết hàng thì cũng đâu có biện pháp nào khác, đây là việc ngoài ý muốn thôi.】

"Đừng khóc, lần sau ba lại mang con đến nhé?" Đường Hạc An nhẫn nại tính tình nóng nảy, dỗ dành nhóc con nhà mình.

"Hoặc là ngày mai ba sẽ nhờ người mua chúng rồi đưa đến nhà mình, được không? Nằm trên mặt đất rất khó coi, các bạn khác đều sẽ cười nhạo con."

Đúng là có mấy đứa trẻ đang tò mò vây xem xung quanh. Đường Hạo thấy vậy, trong nháy mắt khóc càng hăng, cánh tay béo lùn chắc nịch múa may, quát: "Tránh ra, đều tránh ra hết đi!"

Mấy đứa bé bên cạnh bị doạ, phụ huynh của mấy bé nhanh chóng chạy tới bế con mình đi.

Đường Hạc An rốt cuộc cũng nổi giận, hiện tại hắn không muốn làm một người ba hiền lành nữa, "Con muốn khóc đúng không, vậy không mua nữa, hiện tại mau theo ba rời khỏi đây!"

Buổi tối là tiệc mừng thọ của Hạ lão gia, bọn họ phải mau chóng chạy đến công quán của Hạ gia, không có thời gian để chậm trễ nữa.

Đường Hạc An ôm Đường Hạo lên giống như ôm một con heo, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tính tình của Hạ Miểu thì tốt hơn, hơn nữa Hạ Lâm đã đáp ứng rồi lại làm không được, chính là hắn đuối lý. Vì vậy hắn liền đáp ứng chuyện mua váy công chúa cho Hạ Miểu. Hạ Miểu mắt mông lung, không nói gì nữa.

【 Ôm Miểu Miểu một cái, thật quá ngoan. 】

【 Ôm Miểu Miểu một cái, thật quá ngoan. 】

【Tiêu Tiêu ngay từ đầu đã không muốn rồi, đau lòng chết, cảm giác nhóc con chưa từng xem bộ phim hoạt hình này. 】

【 Lại tới nữa lại tới nữa, cũng không phải tất cả trẻ con đều thích xem phim hoạt hình được không? Có lẽ Tiêu Tiêu càng thích xem phim phóng sự hơn thì sao?】

Kim Lạc Lạc ôm cổ Thẩm Tuyền Duệ, thế nhưng không khóc cũng không nháo. Nhóc con nhấp miệng, đôi mắt to đen nhánh không chớp mắt, thực an tĩnh mà nhìn trò khôi hài trước mặt. Cuối cùng Kim Lạc Lạc chỉ thở dài, "Ba nhỏ, chúng ta cũng đi thôi."

Dù sao ba kế hư cũng không dỗ nhóc, hơn nữa nhóc biết, nếu khóc nháo lên thì cái gì cũng không có. Nhưng Thẩm Tuyền Duệ lại không đi.

Kim Lạc Lạc: ???

Mái tóc mềm mại của Kim Lạc Lạc nhếch lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.

Ngón tay thon dài của Thẩm Tuyền Duệ gõ lên quầy bán hàng, nói với nhân viên cửa hàng: "Phiền chị giúp tôi lấy bộ quần áo kia ra."

Đó là bộ quần áo cuối cùng frong tủ kính. Nhưng đó là kiểu dáng cho người lớn, ở trước ngực có in một con sói hải tặc che một mắt.

Nhân viên cửa hàng tay chân lanh lẹ, cởi quần áo từ trên người người mẫu xuống, Thẩm Tuyền Duệ tiếp nhận, đơn giản trực tiếp trùm lên người Kim Lạc Lạc.

Vạt áo rất dài, có thể làm váy của nhóc con luôn, cậu thấy thế liền nhét vạt áo vào trong quần yếm của Kim Lạc Lạc.

"Cho nhóc cái này trước." Thẩm Tuyền Duệ lười biếng nói, " Lần sau lại đến đây mua một bộ khác."

Kim Lạc Lạc không nghe được lời cậu nói. Bởi vì nhóc con đã bị bao phủ trong vô vàn ánh mắt hâm mộ từ xung quanh.

Bộ quần áo này, chỉ có kiểu dáng người lớn mới in hình sói đen hải tặc, còn kiểu dáng cho trẻ em thì sẽ in hình thỏ tai cụp, tuy cảnh sát thỏ rất lợi hại, nhưng sói đen thì lại siêu ngầu!

Hạ Miểu hiển nhiên có chút hối hận, nhưng đã không kịp rồi, cô bé chỉ có thể ghé vào trên vai Hạ Lâm, hâm mộ hỏi: "Lạc Lạc, chị có thể sờ lên sói đen một chút hay không?"

"Có thể nha." Cái đầy nhỏ của Kim Lạc Lạc choáng váng, khuôn mặt phiếm hồng, nhón mũi chân chạy tới. Hạ Miểu đưa tay ra, thật quý trọng mà sờ sờ.

Kim Lạc Lạc trong vô số ánh nhìn hâm mộ sùng bái mà đi ra bên ngoài công viên trò chơi.

Ngay cả làn đạn cũng dừng lại trong một cái chớp mắt, sau đó lại bắt đầu ồn ào lên.

【... Tôi thừa nhận bản thân là một anti-fan của Thẩm Tuyền Duệ, nhưng hiện tại tôi lại không muốn mắng cậu ta nữa.】

【 Nếu buổi tối ở công viên trò chơi mặc được bộ đồ này, thì đám nhóc chắc chắn sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. 】

...

Màn đêm buông xuống, một chiếc Maybach thuần đen ngừng ở ven đường, Tống Ly hơi hơi cúi người đem cánh cửa xe kéo ra, "Thẩm thiếu gia."

Thẩm Tuyền Duệ trước đó đã nhận được thông báo, biết người trước mặt là trợ lý của Kim Khuê Bân liền bế Kim Lạc Lạc lên xe.

Kim Lạc Lạc ở trên xe vẫn luôn không an phận, đối với kính chiếu hậu bày ra một tư thế mà bản thân tự cho là quyến rũ.

"Ma kính, ma kính." Kim Lạc Lạc thầm thì trộm hỏi, "Ai mới là bảo bảo xinh đẹp nhất?"

Nhóc con đã gần nửa năm chưa thấy Kim Khuê Bân huống chi là Tống Ly, nhóc không nhớ Tống Ly. Trên xe có một chú lái xe xa lạ, trong lúc nhất thời Kim Lạc Lạc không dám lỗ mãng.

Thẩm Tuyền Duệ đắp một cái chăn mỏng, ánh đèn bên trong xe chiếu lên trên mặt cậu, làm đôi môi càng thêm trắng, mái tóc đen có chút dài mà vươn lên cổ.

"Ma kính nói, nó thích ăn mấy đứa bé xinh đẹp nhất." Thẩm Tuyền Duệ nghe nhóc con nói đến mức đau đầu, đột nhiên mở miệng.

Kim Lạc Lạc bị tiếng nói làm hoảng sợ, mỡ trên khuôn mặt cũng run rẩy theo, hai tay nhỏ sợ hãi nhéo sói đen ở trước ngực. Chờ phát hiện người mở miệng là Thẩm Tuyền Duệ thì nhóc con mới yên lòng.

Kim Lạc Lạc không phải đồ ngốc, biết ma kính sẽ không ăn người, cũng đã biết Thẩm Tuyền Duệ sẽ không ăn trẻ em.

Kim Lạc Lạc lăn lộn mệt mỏi, khuôn mặt dán lên trên cánh tay Thẩm Tuyền Duệ, mơ mơ màng màng nghĩ, ba nhỏ cũng không quá xấu.

Nếu không có Thẩm Tuyền Duệ, thì ai mua sói đen cho nhóc đây?

Công quán Hạ gia.

Xa xa phía màn đêm, có thể nhìn thấy một mảnh ánh sáng như một ngọn lửa hùng vĩ, huy hoàng vô cùng. Khi Thẩm Tuyền Duệ đến đó, quản gia của Hạ gia đã tự mình ra nghênh đón, thay cậu kéo cửa xe.

"Cảm ơn bác." Thẩm Tuyền Duệ thấp giọng nói. Chỉ dựa vào gia thế của nguyên chủ, căn bản không xứng để quản gia của Hạ lão gia ra tiếp đón.

Chỉ có thể là vì nể mặt Kim Khuê Bân.

Trong giới thượng lưu có nhiều quy củ, Thẩm Tuyền Duệ đã đáp ứng Kim Khuê Bân an phận một chút, nên cậu liền ở trên xe thay đổi tây trang mà Tống Ly mang đến, sau đó ngoan ngoãn làm theo quy củ đi vào frong buổi tiệc.

Thái độ lão quản gia rất cung kính, tươi cười cũng khéo léo, "Thẩm thiếu gia, mời ngài đi cùng tôi."

Yến hội to như vậy, nói là tiệc mừng thọ, không bằng nói đây là tiệc tối của buổi trao giải điện ảnh còn hợp lý hơn. Dù sao những người có mặt ở đây đều là những tiền bối trong giới, hoặc là những diễn viên đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.

Dưới chân là thảm đỏ màu đỏ tươi, hai bên hành lang đặt hai hàng dài bình hoa sứ được cắm đầy các loại mẫu đơn. Thẩm Tuyền Duệ mím môi giữ chặt tay Kim Lạc Lạc, đi theo phía sau lão quản gia, đến đại sảnh hành lang.

"Kim tổng." Tống Ly đem người đưa tới liền đến tầng cao nhất trong công quán tìm Kim Khuê Bân. Trợ lý bước nhanh đến bên cạnh Kim Khuê Bân, thấp giọng mở miệng, "Thẩm thiếu gia đã tới rồi ạ, cậu ấy đang ở đại sảnh yến hội."

"Ừ." Kim Khuê Bân đôi mắt sâu thẳm, không để lộ ra bất cứ một cảm xúc nào mà trả lời một tiếng.

Tống Ly hơi hơi khom người, sau đó rời đi.

Trừ Kim Hàn Chu, người nhà họ Kim đều đang ở đây, thậm chí còn có thêm mấy cổ đông của Kim thị. Nhưng dưới đất lại rất lộn xộn. Nơi nơi đều là những mảnh thủy tinh nhỏ bị quăng vỡ, trên thảm nhung thậm chí còn có vết máu màu đỏ sậm.

"Tiểu Toại... Tiểu Toại!" Mẹ Kim mặc một chiếc váy dài màu xanh biển, nhưng tóc mai lại tán loạn, hốc mắt đỏ bừng.

Bà vốn đang ngơ ngẩn mà phát ngốc, nhưng khi ngẩng đầy đối mặt với Kim Khuê Bân thì lại đột nhiên nhào qua, gắt gao nắm lấy áo tây trang của hắn, mắt chảy xuống, "Con tới lúc nào thế, tại sao không nói cho mẹ biết..."

Trên cánh tay của bà đều là miệng vết thương, một số còn đang chảy máu, bác sĩ nhanh chóng đi qua đỡ lấy bà, rồi lại bị bà dùng sức giãy giụa ra.

Kim Khuê Bân không tránh, tùy ý bà xô đẩy.

Thẳng đến khi đựng phải đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng của Kim Khuê Bân, bà giống như bị rót lạnh vào đầu, thân thể loạng choạng không đứng vững, được bác sĩ nâng lên ghế sô pha.

"Phu nhân." Bác sĩ xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, "Để tôi băng bó cho ngài trước."

Mẹ Kim có tên thật là Liêu Yến Uyển, là con gái lớn nhất của Liêu Thanh Trì. Ba năm trước anh của Kim Khuê Bân - Kim Toại bị tai nạn xe cộ qua đời, Liêu Yến Uyển bi thương quá độ, vì vậy tinh thần luôn không tốt.

Dù Kim Khuê Bân và Kim Toại lớn lên không giống nhau, Liêu Yến Uyển cũng thường xuyên nhận nhầm người.

Hạ lão gia và Liêu Thanh Trì có quan hệ rất tốt, là người nhìn Liêu Yến Uyển lớn lên. Hạ lão gia muốn gặp bà một lần nên mới nhờ cha Kim mang bà đến đây. Không nghĩ tới lại đột nhiên phát bệnh.

Trước khi Kim Khuê Bân tới đây, bà đã đập vỡ rất nhiều đồ vật.

"Tình trạng của phu nhân thật sự không ổn." Bác sĩ đầy mặt khó xử, "Chờ lát nữa tôi sẽ châm cứu để giúp phu nhân bình tĩnh lại."

Kim Khuê Bân không phản đối, hắn dùng đôi mắt ra hiệu, để người giúp việc đỡ Liêu Yến Uyển đi vào phòng cho khách nghỉ ngơi. Sau đó xoay người rời đi.

"Từ từ!" Cha Kim mặt trầm như mày nhăn thật sâu, cố nén tức giận thấp giọng răn dạy, "Đây là tiệc mừng thọ của Hạ lão gia, mày mang Thẩm Tuyền Duệ đến đây làm gì? Còn ngại không đủ loạn sao?!"

Tính tình Thẩm Tuyền Duệ ra sao mọi người đều biết, huống chi đêm nay Kim Hàn Chu còn ở đây, nháo lên sẽ mất hết mặt mũi nhà họ Kim.

"Đã kết hôn, đương nhiên cũng phải mang cậu ta tới đây." Kim Khuê Bân dừng bước chân, tiếng nói lãnh đạm, "Hơn nữa, hôn ước với Thẩm gia không phải là do chính ngài tự mình định ra sao?"

Cha Kim biểu tình cứng đờ, trong nháy mắt có chút quẫn bách.

Sau khi Kim lão gia bị bệnh, toàn bộ Kim thị rất nhanh liền rơi vào tay Kim Khuê Bân, hiện tại ông không hề có thực quyền.

Nếu có quyền nuôi nấng Kim Lạc Lạc, dựa vào cổ phần của hai vợ chồng Kim Toại, nói không chừng còn có thể xoay người.

Cố tình Kim Khuê Bân muốn đuổi tận giết tuyệt, căn bản không cho ông bất kì cơ hội tiếp xúc nào với Kim Lạc Lạc.

Hôn sự với Thẩm gia, chẳng qua là do ông muốn phòng ngừa chu đáo. Kim Khuê Bân lòng muông dạ thú, Hạ Lâm lại quen biết với Kim Khuê Bân nhiều năm, nếu Kim Khuê Bân cưới em gái của Hạ Lâm, có Hạ gia trợ lực, vậy ông muốn lấy lại Kim thị quả thật khó như lên trời. Vì vậy, cha Kim mới muốn Kim Khuê Bân liên hôn thật nhanh, tốt nhất là lấy một người có gia thế kém cỏi.

Nghĩ tới đây, mặt mũi cha Kim càng thêm khó coi. Lúc trước Kim Khuê Bân vốn không đồng ý, là ông lấy Kim lão gia ra ép hắn, khuyên nhủ: "Coi như xung hỉ giúp ông mày, không được sao?"

Nói xong ông liền hối hận, Thẩm Tuyền Duệ cũng là một ma ốm, có thể hỉ cái gì? Kim Khuê Bân đột nhiên nâng mắt, thế nhưng đồng ý.

Hạ Lâm vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy Kim Khuê Bân ra ngoài, liền cùng hắn xuống dưới lầu.

"Bác gái vẫn bị bệnh như vậy sao?" Hạ Lâm hỏi.

Kim Khuê Bân nhấp môi, ánh đèn ngoài hành lang chiếu lên khuôn mặt hắn tạo ra một cái bóng rất sâu, "Ừm."

Hạ Lâm phát hiện hắn không muốn nói nhiều, liền không hỏi lại nữa.

Chờ một lát lại lấy cánh tay vỗ vỗ hắn, "Vợ của cậu tới rồi, cậu bảo tôi tới chương trình trông cậu ta, tôi cũng nhìn rất kĩ. Cậu ta có vẻ thật sự đổi tính, không đi tìm Kim Hàn Chu, cũng không trêu chọc Quý Thanh."

Kim Khuê Bân đương nhiên sẽ không yên tâm để Thẩm Tuyền Duệ mang Kim Lạc Lạc tới một xa lạ. Bởi vì Hạ Lâm cũng đi, nên hắn mới đồng ý.

Hạ Lâm hơn hai mươi tuổi đã phong lưu thành tánh, người vợ hiện tại - đại tiểu thư Ninh gia cũng là quen biết ở trong hộp đêm.

Hiện tại Hạ Miểu không có ở đây, nguyên hình của Hạ Lâm liền lộ ra, hắn ngậm điếu thuốc cười đến mức thiếu đánh, "Tôi cảm thấy cậu ta hiện tại rất ngoan."

Đôi mắt Kim Khuê Bân nặng nề, không biết suy nghĩ cái gì.

Thẩm Tuyền Duệ ở trong yến hội nhìn chung quanh, thấy không có ai quen biết, cậu liền dắt Kim Lạc Lạc tới một góc khuất để ăn bánh kem.

Kim Lạc Lạc buồn chán ăn mấy miếng bánh nho nhỏ, sau đó liền đuổi theo những đứa bé khác chơi đùa.

Thẩm Tuyền Duệ cảm thấy bản thân còn chưa làm gì mà đã mệt đến mềm nhũn cả người. Nhóc con này thật sự là khắc tinh của cậu.

Thẩm Tuyền Duệ sợ Kim Lạc Lạc bị người khác đụng vào, vì thế ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nhóc con.

Đột nhiên Kim Lạc Lạc ngẩng đầu lên, lạch bạch lạch bạch chạy đến một nơi. Sau đó nhóc con ôm lấy đùi một người, hai mắt đều sáng lấp lánh, kêu lên: "Cha lớn!"

Thẩm Tuyền Duệ sửng sốt, cũng ngẩng đầu the0. Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu xám bạc, bóng dáng đĩnh bạt, chậm rãi xoay người, thái dương có mấy ngọn tóc trắng, đuôi mắt cũng có nếp nhăn hiền từ. Người này phỏng chừng khoảng 50 tuổi. Có thể nhìn thấy nét tuấn lãng khi còn trẻ.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thẩm Tuyền Duệ: ???

Thẩm Tuyền Duệ trước đó đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao nguyên chủ cũng thường xuyên mắng Kim Khuê Bân vừa già vừa xấu.

Nhưng khi thật sự đối mặt với gương mặt này, cả người cậu đều đầy cứng đờ. Kim Khuê Bân bảo cậu phối hợp, này phải phối hợp như thế nào? Này căn bản không hạ miệng được đi?!

Kim Lạc Lạc còn đang nhiệt tình mà dán vào người đối phương, đối phương cũng cong lưng, sờ sờ đầy Kim Lạc Lạc. Ánh mắt của mọi người trong buổi tiệc cũng bắt đầu tụ lại trên người bọn họ.

Tiếng người ồn ào, đầu óc Thẩm Tuyền Duệ cũng ong ong lên. Cậu cảm thấy không quá thích hợp. Hạ Lâm không phải là sư huynh của Kim Khuê Bân sao?

Cấp ba? Hay là đại học? Kim Khuê Bân hẳn là không lớn hơn Hạ Lâm nhiều lắm mới đúng.

Nhưng mà... Kim Lạc Lạc kêu người này là cha, nhóc con thật sự sẽ nhận sai người được sao?

Trong lúc Thẩm Tuyền Duệ do dự vài giây, người đàn ông kia cũng nhìn về phía cậu, còn vẫy vẫy tay. Bộ dáng tựa như rất thân thiết. Tình huống này không cho phép cậu do dự, Thẩm Tuyền Duệ đành cam chịu, bước chân cứng đờ đi qua.

Cậu thận trọng không mở miệng, trước tiên nâng tay lên ôm cánh tay đối phương, người này thế nhưng lại không tránh. Lòng bàn tay Thẩm Tuyền Duệ hơi mướt mồ hôi, gương mặt cũng tái nhợt hơn.

Thời điểm cậu gần như sụp đổ, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân ngừng ở trước người cậu. Nam nhân thân cao chân dài, mặc một bộ tây trang thuần đen, áo khoác của tây trang không biết vì sao có chút nhăn, nút áo cũng bị mở mấy nút, lộ ra đường cong rõ ràng của hầu kết, ngay cả cà vạt cũng lỏng lẻo mà vòng ở trên tay. Nhưng trên người Kim Khuê Bân lại có cảm giác sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt phượng so với bóng đêm còn đen đặc hơn, thẳng tắp mà nhìn thẳng vào mắt.

Sau đó hắn liền xách Kim Lạc Lạc lên, đặt vào trong ngực cậu. Cánh tay Thẩm Tuyền Duệ bị ép xuống, Kim Lạc Lạc giống như một con cút ghé vào trong lòng cậu không dám động.

Yết hầu cậu theo bản năng nuốt xuống, bằng vào trực giác cảm nhận nguy hiểm mà nhận ra người trước mắt.

"Như thế nào." Kim Khuê Bân đè thấp tiếng nói, ngữ khí lười nhác, nhưng cặp mắt hẹp dài lại không có ý cười, "Kết hôn chưa được nửa năm liền di tình biệt luyến rồi?"

Trên người Kim Khuê Bân có mùi hoa hồng lạnh lẽo, đầu óc Thẩm Tuyền Duệ trống rỗng vài giây, rốt cuộc cũng phản ứng được, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa chảy xuống.

Nhóc béo hại ta!!!

Nhưng Kim Lạc Lạc cũng không thừa nhận sai lầm của mình, nhóc con vẫn cứ ôm cổ Thẩm Tuyền Duệ, cúi mặt cuộn chân làm đà điểu.

Kỳ thật Kim Lạc Lạc dựa vào tây trang để nhận người, Kim Khuê Bân từng mặc một bộ tây trang màu xám bạc, nhóc con còn nhớ kỹ.

Thẩm Tuyền Duệ muốn dùng ngón chân moi mặt đất. Nhưng không biết vì sao, cậu cảm thấy Kim Khuê Bân có chút quen mắt, rõ ràng cậu không có khả năng gặp qua Kim Khuê Bân. Nhưng hiện tại cũng không rảnh để nghĩ nhiều.

"Khuê Bân."

Thẩm Tuyền Duệ cố gắng bình tĩnh gật đầu với nam nhân phía trước. Kim Khuê Bân cũng gật gật đầu, Kim Mạnh Viễn ôn hòa nói với cậu, "Tiểu Thẩm, đã lâu không gặp."

Thẩm Tuyền Duệ rốt cuộc cũng nhớ ra. Người đàn ông trước mặt này, hẳn là chú của Kim Khuê Bân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro