Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay từ lúc ban đầu, Quý Thanh còn đối xử với Quý Tiêu rất tốt. Nhưng khi cậu ta vừa được nhận vào bộ phim đầu tiên, thì Quý Tiêu đột nhiên sốt cao không lùi.

Quý Thanh chỉ có thể xin nghỉ để rời khỏi đoàn phim đến bệnh viện, chăm sóc cậu bé ba ngày ba đêm.

Chờ lại chờ, đạo diễn của bộ phim không còn kiên nhẫn liền thay đổi người.

Sau đó, tất cả những lần thử vai sau này của Quý Thanh đều không suôn sẻ, thẳng đến khi bắt đầu quay 《 Trảm Trường Kình 》, quen biết Kim Hàn Chu, bị Kim Hàn Chu bao dưỡng, ác mộng cả đời của cậu ta bắt đầu.

Vì thế, Quý Thanh hận Quý Tiêu, cảm thấy Quý Tiêu đã huỷ hoại cuộc đời của cậu ta.

Lần này tham gia chương trình dẫn trẻ, cậu ta muốn dựa vào sự ngoan ngoãn và thân thiết của Quý Tiêu để thu hút nhiệt độ cho bản thân.

Quý Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, các fan của chương trình cũng sẽ thích người cậu là Quý Thanh.

Quý Thanh dù đã nổi tiếng, nhưng vẫn luôn chăm sóc đứa bé trước sau như một, không đánh cũng không mắng bao giờ.

"Chốc nữa cậu muốn làm món ăn gì?" Quý Thanh nhấp nhấp miệng, bộ dáng lo sợ, khi tới gần Thẩm Tuyền Duệ sắc mặt cậu ta càng tái nhợt hơn, nhưng vẫn nỗ lực cười hỏi, "Tôi tới giúp cậu nhé?"

【 Cảm giác Quý Thanh có bóng ma tâm lý, thật đau lòng. 】

【 Hẳn là nhớ tới khi Thẩm Tuyền Duệ đóng phim luôn cố ý NG, khiến Quý Thanh ăn mặc đơn bạc ở trên tuyết chụp năm sáu cảnh cưỡi ngựa, cuối cùng bắp chân còn bị mài ra máu đi? 】

【 Thanh Thanh quá ôn nhu nên mới bị loại người như Thẩm Tuyền Duệ khi dễ. 】

Thẩm Tuyền Duệ lãnh đạm nâng mắt lên.

Trong nguyên tác, Quý Thanh cũng thường xuyên chủ động hỏi Thẩm Tuyền Duệ có muốn cậu ta giúp đỡ hay không?

Nguyên chủ muốn nhục nhã Quý Thanh, đương nhiên sẽ đáp ứng.

Kết quả chính là, nguyên chủ bị bôi xấu lên hot search, tất cả mọi người, bao gồm tra công, đều nghĩ nguyên chủ cố ý sai khiến Quý Thanh.

So sánh hai người với nhau, Quý Thanh quả thực đơn thuần tốt bụng đến cực điểm.

"Không cần đâu, cảm ơn." Thẩm Tuyền Duệ cự tuyệt.

Cậu không muốn trở thành hòn đá kê chân của vai chính công thụ đâu.

Quý Thanh sửng sốt, sau đó xấu hổ cười cười, chỉ có thể nói: "Vậy tôi liền đi trước."

Chờ tới nơi camera không chụp đến, sắc mặt tái nhợt của Quý Thanh trong nháy mắt trở nên âm trầm.

Rất nhanh, gia đình của Hạ Lâm và Đường Hạc An cũng đã trở lại.

Hạ Lâm và Hạ Miểu đổi nhiệm vụ lấy cà chua, măng còn có một chút nấm.

Đường Hạc An thì đổi lấy đùi gà và thịt heo.

Sau đó mọi người đều đến phòng bếp.

Chờ đến khi cơm nước xong thì đã là hai giờ chiều, tổ đạo diễn sợ mấy đứa nhỏ bị cảm nắng nên cố ý tránh khoảng thời gian này đi, chờ trời râm hơn một chút mới tuyên bố nhiệm vụ thứ hai.

"Ba ba, con muốn cưỡi ngựa!" Đường Hạo đột nhiên quấn lấy Đường Hạc An, ôm chân hắn không buông.

Đường Hạc An vẫn luôn quan tâm đến ý muốn của con trai, hơn nữa yêu cầu này cũng dễ thực hiện, vì thế hắn không cự tuyệt mà bất đắc dĩ nói: "Được được được, nhưng chỉ có thể cưỡi một lát."

Nói xong, hắn liền vén tay áo lên nằm sấp xuống, Đường Hạo hưng phấn nhảy lên trên lưng hắn ngồi.

【 Ảnh đế là một người ba tốt nha, con trai muốn cưỡi ngựa liền có ngựa. 】

【 Tôi vẫn luôn cho rằng Đường Hạc An rất hung dữ, không nghĩ tới người này rất ôn nhu với con mình.】

...

Mấy đứa bé làm gì cũng giống như lây bệnh, một đứa mệt thì cả đám đều mệt, một đứa khóc thì cả đám sẽ khóc theo.

Hiện tại nhìn thấy Đường Hạo được cưỡi ngựa, trừ Tiểu Bánh Trôi, tất cả đều quấn lấy ba ba của mình đòi cưỡi ngựa.

Hạ Lâm là con gái nô, tiểu bảo bối muốn gì hắn cũng đều nguyện ý, không nói hai lời liền nằm xuống giả làm ngựa.

Kim Lạc Lạc ôm lấy cánh tay Thẩm Tuyền Duệ, mỡ trên khuôn mặt đều phồng lên, "Oa cũng muốn, cưỡi ngựa lớn!"

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thẩm Tuyền Duệ cúi đầu nhìn thoáng qua thân hình đầy thịt của nhóc con, còn có thân hình mảnh khảnh của bản thân, ngay cả mạch máu màu xanh trên tay cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó cậu lại nhéo nhéo eo của mình.

Muốn đổi ba kế khác phải không, nhóc muốn thì có thể nói thẳng.

"Không thể." Thẩm Tuyền Duệ quyết đoán cự tuyệt.

Kim Lạc Lạc vốn là một đứa trẻ hư, thấy làm nũng không dùng được, nhóc con liền bắt đầu nháo lên, ánh mắt nhanh chóng phủ đầy hơi nước, phát giận nói: "Oa muốn cưỡi!"

"Ta cũng muốn." Thẩm Tuyền Duệ giành trước một bước ngồi dưới đất, giống như một đứa bé khóc nháo mà đá chân lung tung, "Nhóc mau lại đây cho ta cưỡi."

Nước mắt Kim Lạc Lạc nghẹn ở hốc mắt, nhóc con ngơ ngác nhìn Thẩm Tuyền Duệ.

Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng...

"Chỉ có, chỉ có trẻ em mới được cưỡi ngựa." Miệng nhỏ của Kim Lạc Lạc ấp úng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được lời phản bác.

"Dựa vào cái gì?" Hốc mắt Thẩm Tuyền Duệ cũng đỏ lên, màu da của cậu trắng nõn, vì vậy trông càng đáng thương.

"Chỉ có nhóc được cưỡi ta, ta lại không thể cưỡi nhóc, có phải không công bằng hay không? Ai nói chỉ có trẻ con mới được cưỡi, nhóc mau kêu hắn tới đây cho ta."

Kim Lạc Lạc ngốc luôn.

Phải tìm như thế nào nha.

Nhóc căn bản không biết đây là lời nói của ai.

"Vậy phải cưỡi, ta muốn cưỡi." Thẩm Tuyền Duệ nắm lấy đôi tay của nhóc con.

Kim Lạc Lạc bắt đầu luống cuống.

Dù Thẩm Tuyền Duệ rất gầy, nhưng mà, nhưng mà, ba nhỏ lớn như vậy, nó sẽ bị đè bẹp mất thôi.

"Oa không cưỡi nữa." Kim Lạc Lạc khẩn trương xua tay, nói nhanh đến mức líu lưỡi, "Oa hông cưỡi, ba nhỏ cũng hông cưỡi."

Đám Hạ Lâm bên cạnh trợn mắt há mồm lần thứ hai.

Thẩm Tuyền Duệ vỗ vỗ quần rồi đứng lên, hốc mắt cậu hồng hồng, giống như còn thấy ủy khuất, nhưng vẫn khoan dung nói: "Được rồi, vậy ta cũng không cưỡi nữa."

Kim Lạc Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hù chết bảo bảo rồi.

Làn đạn bị hai người chọc cười.

【 Thẩm Tuyền Duệ xứng đáng nhận văn bằng của nhà trẻ. 】

【 Ô ô ô bảo bối dễ bị lừa quá, mau nói cho dì biết nhóc thích màu bao tải nào, dì cũng muốn lừa nhóc.】

Trừ Thẩm Tuyền Duệ, mấy người Hạ Lâm đều nằm sấp xuống dỗ đám nhóc.

Quý Thanh do dự vài phút, vẫn quyết định từ bỏ, cậu ta thật sự không làm được.

Rốt cuộc đây cũng là màn ảnh, ai biết sẽ bị chụp thành cái dạng gì phát lên mạng.

Đến lúc đó, hình tượng mà cậu ta vất vả xây dựng liền bị hủy hoại.

Quý Tiêu ngồi ở trong lòng Quý Thanh, vốn dĩ tay nhỏ đang nắm chặt đầu ngón tay cậu ta, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt cất giấu khát vọng thật sâu lại dần dần ảm đạm xuống.

Không có việc gì, mình sẽ ngoan ngoãn.

Chờ bọn họ trở về nhà, cậu sẽ dắt mình đi ra ngoài chơi.

Kim Lạc Lạc nâng khuôn mặt béo lên thở dài.

Ba kế hư thật sự quá xấu, một chút cũng không nhường nó, nhưng nó cũng không dám đòi hỏi, nhỡ ba kế hư khóc nó còn phải dỗ.

Thật phiền.

Hạ Miểu đi tới kéo tay Kim Lạc Lạc, "Em trai, chúng ta chơi trò đóng vai gia đình được không?"

"Đóng vai gia đình?" Kim Lạc Lạc hỏi.

Phần lớn thời gian nhóc con đều ở cùng với lão quản gia và người hầu trong nhà, những người này tất nhiên sẽ không chơi đóng vai gia đình với nhóc.

Cho nên Kim Lạc Lạc thật sự không biết.

"Chính là nấu cơm." Hạ Miểu nói, "Chị sẽ làm mẹ, Hạo Hạo làm ba, còn em sẽ làm một bảo bảo."

Kim Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Bánh Trôi đâu?"

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Quý Tiêu chưa từng chủ động nói chuyện với đám nhóc, hơn nữa trí nhớ của một đứa bé cũng không tốt lắm, Hạ Miểu đã quên Tiểu Bánh Trôi rồi, hiện tại Kim Lạc Lạc nói cô bé mới nhớ tới.

Hạ Miểu nhỏ giọng ai nha một chút, nhăn mày có chút rối rắm, cuối cùng nói: " Vậy Tiểu Bánh Trôi sẽ làm tiểu bánh trôi."

Kim Lạc Lạc đã hiểu.

Đã có ba mẹ và bảo bảo.

Cho nên Tiểu Bánh Trôi sẽ là cơm cơm.

Thật ra Kim Lạc Lạc có hơi sợ Quý Thanh, nhưng hiện tại đang có rất nhiều người ở đây, nhóc liền đánh bạo lạch bạch chạy tới, ngẩng đầu nãi thanh nãi khí hỏi: "Tiểu Bánh Trôi, cậu là nhân gì nha?"

Nhóc rất thích ăn nhân chocolate và nhân dâu tây.

Quý Tiêu cũng khó hiểu, "Mình không có nhân."

"Vậy cậu chính là Tiểu màn thầu." Kim Lạc Lạc chớp đôi mắt vài cái, mềm mại nói.

【 Cứu mạng, trong đầu mấy đứa nhỏ đều suy nghĩ cái gì vậy. 】

【 Tiểu màn thầu, tôi thật sự muốn cười chết. 】

...

Ngữ khí của Kim Lạc Lạc quá chắc chắn, cho nên Quý Tiêu cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, cậu bé ngẩng đầu hỏi Quý Thanh, "Cậu ơi, con là Tiểu màn thầu sao?"

Quý Thanh: "..."

Ý cười ôn nhu trên khuôn mặt Quý Thanh thiếu chút không giữ được.

Còn may đạo diễn đã tới tuyên bố nhiệm vụ.

Tổ tiết mục có hợp tác với một vườn dâu tây ở gần thôn, vì vậy buổi chiều hôm nay, các khách mời sẽ đi đến đó hái dâu tây.

Mấy đứa bé đều mặc quần đùi áo ngắn, trên đầu đội mũ rơm nhỏ màu vàng, hai tay hai rổ chuẩn bị xuất phát.

【 Oa oa, đáng yêu muốn chết. 】

【 Muốn bắt về nuôi. 】

【 Phải làm thế nào để nhảy qua bước lấy chồng mà có con luôn? Online chờ gấp!!!!! 】

...

Tối hôm qua Thẩm Tuyền Duệ sốt cao, hiện tại cả người vẫn đang mềm nhũn ra, toàn bộ hành trình cậu đều uể oải đi theo phía sau nhóc con.

Cho dù như vậy, chạng vạng trở về cả người vẫn tái nhợt hư thoát.

Cơm chiều được tổ tiết mục cung cấp, nhưng các gia đình còn chưa kịp đi ra ngoài sân, đạo diễn lại đột nhiên ngăn cản bọn họ.

"Từ từ." Đạo diễn úp úp mở mở nói, "Chúng ta hãy chơi một trò chơi nhỏ trước. Các bạn nhỏ cần phải trả lời đúng câu hỏi thì mới được ăn cơm nha."

Tới rồi, tới rồi, Thẩm Tuyền Duệ nghĩ thầm.

Đây là phân đoạn mà Kim Lạc Lạc yêu thích nhất.

Đường Hạo là người đầu tiên không muốn, cậu nhóc hung dữ vung tay dậm chân, nói: "Không muốn, không muốn, con đói bụng rồi, tại sao còn phải trả lời câu hỏi chứ?"

Đường Hạc An trừng mắt nhìn Đường Hạo một cái.

Lúc này, cậu nhóc mới không phục lắm mà ngậm miệng lại.

"Trò chơi này có liên quan đến nhiệm vụ ngày mai, cho nên các con phải hoàn thành thật tốt nhé."

Đạo diễn thần bí mà lấy một chồng thẻ bài từ sau lưng ra, "Hiện tại ta sẽ bắt đầu ra đề!"

Đạo diễn chọn người để hỏi theo tuổi tác.

Trên các tấm thẻ vẽ đầy hình dáng của các loại sinh vật biển, như cá, tôm, cua,... sau đó mấy đứa bé cần nhìn hình và nói ra tên gọi của chúng.

Kim Lạc Lạc là đứa bé nhỏ tuổi nhất, chờ đến lượt thì nhóc con đã háo hức vô cùng, bụng cũng thầm thì kêu lên.

"Là cá!" Kim Lạc Lạc giơ cánh tay vừa trắng vừa mềm lên.

Đạo diễn hỏi: "Đây là cá gì nào?"

Kim Lạc Lạc hự hự nửa ngày mới nhớ ra, "Là cá mập!"

Sau đó đạo diễn lại thay một tấm thẻ khác.

"Đây là con cua!"

Đạo diễn lại hỏi: "Cái này thì sao?"

Trên thẻ là một loài ốc không có vỏ, dài hơn rất nhiều loại ốc khác, thế nhưng Kim Lạc Lạc vẫn nhận ra được.

"Là Ốc mượn hồn!" Kim Lạc Lạc ngẩng đầu nhỏ lên trả lời.

Những câu hỏi sau càng ngày càng khó, nhưng đạo diễn vẫn bắt buộc Kim Lạc Lạc trả lời hết mười câu hỏi mới được ăn cơm.

Kim Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào cái râu tương đối dài giống tai thỏ kia, cả người của nó đều có màu trắng, còn có nhiều chấm nhỏ.

Bàn tay mũm mĩm giơ lên xoa đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rất nhanh đã đảo quanh hốc mắt, Kim Lạc Lạc nghẹn ngào lẩm bẩm: "Là thỏ nhỏ nha."

Đạo diễn cũng có chút không đành lòng, nhưng ông không có khả năng vì một đứa bé mà phá vỡ quy tắc, chỉ khẽ nhắc nhở: "Ở trong biển làm gì có thỏ nhỏ đâu? Con cẩn thận nghĩ lại một chút xem?"

Kỳ thật phân đoạn này có cho phép các ba ba trộm nhắc bài, dù trả lời không được, cũng không thật sự để mấy đứa nhỏ phải nhịn đói.

Nhưng Thẩm Tuyền Duệ hiển nhiên sẽ không hỗ trợ.

Ô ô ô, lần này nước mắt Kim Lạc Lạc thật sự chảy ra, các bảo bảo khác có thể ăn cơm, chỉ có nhóc là không được.

Đạo diễn thật sự là một người xấu mà.

Trong biển thì làm sao có thỏ nhỏ được? Thỏ nhỏ mà rớt vào trong biển, sẽ giống như bảo bảo rơi lệ đến chết.

Thẩm Tuyền Duệ mệt đến mức ngồi xổm xuống, Kim Lạc Lạc đột nhiên ôm lấy cổ cậu, nước mắt rơi liên tục.

"Không phải nhóc muốn như vậy sao?" Thẩm Tuyền Duệ cố ý hỏi, "Nhóc còn ủy khuất cái gì?"

Kỳ thật chuyện nguyên chủ ngược đãi trẻ con ở trong chương trình giải trí, chính là chuyện lần này.

Nguyên chủ mệt đến mức xuất huyết dạ dày, mà Kim Lạc Lạc còn không cho nguyên chủ ăn cơm, cậu ta không thể nhịn được nữa, liền ra tay đánh Kim Lạc Lạc một bạt tai.

Cái tát này chất chứa tất cả oán hận từ lâu, hận ý đối với mọi người đều bị nguyên chủ phát tiết ra, lỗ tai của Kim Lạc Lạc lúc ấy bị đánh đến đổ máu.

Tuy Kim Lạc Lạc thật sự có chút hư, nhưng cũng không cố ý muốn nguyên chủ chết, nhóc con căn bản không biết nguyên chủ bị đau dạ dày.

Tuy cuối cùng Kim Lạc Lạc vẫn được đưa đến bệnh viện, nhưng cũng đã muộn. Nhóc con bị điếc tai phải, đôi mắt cũng xảy ra vấn đề.

Kim Lạc Lạc dùng sức lắc đầu, khuôn mặt mềm mại cọ cọ lên cổ cậu, rốt cuộc đã hiểu Thẩm Tuyền Duệ bị nó "tra tấn" thống khổ như thế nào.

Nhóc con đột nhiên lại bùm một cái, quỳ xuống.

【 Mau để dì mút khuôn mặt nhỏ này một cái, dì sẽ nói đáp án cho nhóc. 】

Gương mặt của tiểu vai ác Kim Lạc Lạc đều là nước mắt, nhóc con ôm lấy chân Thẩm Tuyền Duệ khóc huhu.

Nó không muốn trả lời câu hỏi trước khi ăn cơm nữa, quá đáng sợ.

Đạo diễn vẫn kiên trì không buông tha Kim Lạc Lạc, vì vậy chờ cơm nước xong, ông phát hiện Kim Lạc Lạc không đến ôm chân mình nữa.

Lúc này đạo diễn mới đau lòng vì mất đi một fan trung thành, ông chảy xuống một giọt nước mắt chua xót.

"Mạnh đạo, bên ngoài bắt đầu mưa rồi." Đúng lúc này, Hạ Lâm đi WC trở về lo lắng nói.

Yến Thành thường xuyên mưa.

Vùng núi bên này đặc biệt dễ tạo ra những trận mưa to.

Thời điểm chạng vạng bọn họ trở về thì sắc trời đã cực kì tối, hiện tại lại mưa to, nhiệm vụ buổi tối còn chưa kịp phát ra, hiện tại tất nhiên không thể hoàn thành, đạo diễn phát sầu.

Thậm chí còn có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro