Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chỉ những đứa trẻ nào không ngoan mới đi ra ngoài vào giờ này." Tiếng nói của Quý Thanh vẫn thực ôn nhu, cậu ta rũ mắt hỏi Quý Tiêu, "Tiêu Tiêu cũng muốn làm một đứa trẻ hư sao?"

"Nhưng mà..." Quý Tiêu ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Quý Thanh, cậu bé nhấp nhấp miệng, lắc đầu nói, "Tiêu Tiêu phải làm một bé ngoan, như vậy mọi người mới thích chúng ta."

Quý Thanh mỉm cười sờ đầu cậu bé, "Vậy đi ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm làm nhiệm vụ nữa."

Nhân viên công tác của tổ tiết mục đều ở trong căn phòng bên cạnh ngõ nhỏ, trên đường đi, Thẩm Tuyền Duệ nói với Kim Lạc Lạc: "Về sau không thể tự mình nhảy xuống giường, đã biết chưa?"

Cậu mới nghe Kim Lạc Lạc khoe mông nhỏ, rất mềm mại, ngã cũng không đau.

Thiếu chút nữa còn dọa cậu chảy mồ hôi lạnh.

Còn may không xảy ra chuyện gì, nếu không đêm nay cậu sẽ bị Kim Khuê Bân bắt đi làm mồi cho cá mập rồi.

"Được nha." Kim Lạc Lạc đành phải đáp ứng, ai bảo Thẩm Tuyền Duệ sinh bệnh đâu.

Thầy cô giáo ở nhà trẻ đã nói, người bị bệnh phải được chăm sóc và nhường nhịn thật tốt.

Cho nên nó chỉ có thể dỗ dành ba kế hư thôi.

Thân thể Thẩm Tuyền Duệ vốn không khỏe, giờ lại gặp gió đêm từ núi thổi ra, cậu nghĩ mình đã sốt thêm rồi.

Nhân viên công tác biết chuyện liền vội vàng tìm thuốc cho cậu, tròng mắt đạo diễn ở bên cạnh khẽ chuyển động, nói: "Thẩm lão sư, trên đường trở về có thể để người quay phim đi theo quay một đoạn không?"

Nói không chừng thước phim này sẽ hữu ích thì sao?

Nếu đạo diễn để ý đến sống chết của Thẩm Tuyền Duệ, để ý thời điểm cậu sinh bệnh có khó chịu hay không, thì lúc trước đạo diễn đã không mời Thẩm Tuyền Duệ đến chương trình này làm bia ngắm, cái ông quan tâm chỉ có nhiệt độ.

Thẩm Tuyền Duệ thật ra không hề để ý, "Quay đi."

Đêm khuya, trong thôn vô cùng yên tĩnh, trên đường trở về, cậu nắm lấy tay nhỏ của Kim Lạc Lạc, phía sau có một người quay phim đi theo, cảm giác vô cùng quỷ dị.

Bước chân Thẩm Tuyền Duệ không tự giác nhanh hơn.

Thời điểm bọn họ trở về đã là hai giờ rưỡi đêm, Thẩm Tuyền Duệ uống thuốc xong rất nhanh ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy là do tổ đạo diễn đánh thức.

"Xuất phát thôi, xuất phát thôi." Đạo diễn đứng ở trong sân, cầm cái loa lên mở chức năng phát liên tục, "Các vị khách quý, đừng ngủ nữa, chúng ta phải thức dậy để làm nhiệm vụ rồi."

Quý Thanh cùng Tiểu Bánh Trôi là hai người đầu tiên đi ra ngoài.

【 Tiểu Bánh Trôi rời giường thật sớm, để dì ôm một cái. Lau nước mắt.jpg】

Chờ các khách quý tập hợp xong, cũng đã qua hơn mười phút, mấy đứa nhóc đều lung lay sắp đổ, miễn cưỡng đứng thẳng.

"Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu nhiệm vụ đầu tiên."

Đạo diễn thanh thanh giọng nói, "Hôm nay, chúng ta sẽ đi đến nhà của thôn dân để hỗ trợ việc nhà nông."

"Những việc phải thực hiện gồm có hái cà chua, vắt sữa dê, cho gà ăn..."

"Khi hoàn thành một nhiệm vụ, các gia đình có thể đến đổi một loại nguyên liệu nấu ăn, đó cũng chính là nguyên liệu cho bữa cơm trưa ngày hôm nay."

"Những ngày sau này, việc nấu cơm sẽ do các khách mời phụ trách. Ngoài ra, mỗi gia đình còn được thưởng thêm 5 tích phân."

Đạo diễn nghiêm túc lên, cùng các bạn nhỏ nói rõ ràng tầm quan trọng của nhiệm vụ, "Gia đình nào có nhiều tích phân nhất, sẽ có quyền ưu tiên chọn phòng ở."

Hạ Miểu Miểu xoa đôi mắt, giơ tay lên hỏi: "Chú ơi, con có thể chọn lâu đài không?"

Đạo diễn: "..."

"Con muốn nhà trên cây!" Đường Hạo cũng hưng phấn theo.

Kim Lạc Lạc gãi cái đầu nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: "Oa muốn phi thuyền vũ trụ!"

【 Ha ha ha ha ha, đạo diễn nghĩ thầm: còn không bằng đem ta cho cá mập ăn đi!!! 】

【 Dì lấy ngón chân moi cát giúp Miểu Miểu xây lâu đài đây. 】

...

"Việc này là bí mật ." Đạo diễn xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Hiện tại mỗi gia đình hãy phái một người lại đây nhận nhiệm vụ của mình."

Thẩm Tuyền Duệ lười đi, cậu đẩy đẩy mông nhỏ của Kim Lạc Lạc, "Nhóc lên đi."

Kim Lạc Lạc vốn đã muốn đi, nghe thế liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh đạo diễn, sau đó nhón mũi chân, trên khuôn mặt đầy vẻ rối rắm, thật vất vả mới chọn được một tờ giấy trông thuận mắt nhất.

"Rất tốt, mọi người đều đã chọn xong." Đạo diễn thông báo, "Gia đình Hạ lão sư có nhiệm vụ hái cà chua, hai người hãy lên nhận sọt rồi xuất phát."

Hạ Miểu Miểu hoan hô một tiếng, lôi kéo ba ba rời đi.

"Gia đình Quý lão sư thì có nhiệm vụ vắt sữa dê, hai người hãy đi lên nhận xô rồi xuất phát."

...

Thẩm Tuyền Duệ mở nhiệm vụ ra, sau đó biểu cảm trong nháy mắt cứng lại.

【Xay đậu hũ? 】

【 Là cái loại đẩy cối đá mà tôi biết sao? Rất mệt mỏi luôn, sau một buổi sáng eo sẽ đau như đứt từng khúc vậy.】

"... Nhóc con, hôm nay nhóc ra cửa chưa rửa tay đúng không?" Thẩm Tuyền Duệ một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của Kim Lạc Lạc.

Có chỗ nào đen đâu? Tại sao lại thúi như này...

Kim Lạc Lạc bĩu môi, không phục nói: "Oa rửa tay, oa còn rửa xà phòng rồi."

"Ý của ta là, nhóc rất xui." Thẩm Tuyền Duệ cùng Kim Lạc Lạc giải thích.

Kim Lạc Lạc mê mang, "Cái gì xui nha?"

Thẩm Tuyền Duệ không thể câu thông với nhóc con, chỉ có thể chấp nhận số phận.

Cậu lấy địa chỉ từ phía tổ đạo diễn, sau đó nhận đồ rồi xuất phát.

Nơi hai người phải đi là nhà của một bà lão lớn tuổi, để đến nơi này thì cần phải rời khỏi thôn, sau đó leo núi thêm một đoạn.

Hiện tại mới rạng sáng 6 giờ, bọn họ nhanh chóng đón gió mát mà đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Xuất phát được nửa giờ, Kim Lạc Lạc còn kích động mà chạy tới chạy lui.

Chờ đi thêm khoảng mười phút nữa, nhóc con mới xoa khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân ủy khuất kêu lên, "Oa không đi được nữa, ba nhỏ rốt cuộc có biết đường hay không."

Hai người tất nhiên không đi nhầm đường.

Nếu đổi lại thành gia đình khác, ba ba người ta sẽ đem con mình bế lên, như vậy hiện tại đã tới nơi rồi.

Nhưng Thẩm Tuyền Duệ thì không được.

Hiện tại mặt trời đã lên cao, toàn bộ sơn thôn cũng náo nhiệt hơn.

Thẩm Tuyền Duệ ngẩng đầu nhìn đoàn người mênh mông trước cửa thôn, đột nhiên hỏi đạo diễn, "Chỉ cần tìm ra một loại nguyên liệu nấu ăn là được phải không? Không bắt buộc phải đi xay đậu hũ, đúng chứ?"

"A?" Đạo diễn nghi hoặc, đúng là như vậy, ông gật đầu.

Nhưng ngay sau đó đạo diễn lại bổ sung thêm, "Thẩm lão sư, tôi phải nhắc nhở cậu một chút. Chúng tôi đã chào hỏi với thôn dân rồi, nếu cậu không làm việc, vậy bọn họ sẽ không cho cậu bất kì thứ gì."

"Tôi biết." Thẩm Tuyền Duệ vô tội nói, "Tôi giống loại người không làm mà muốn hưởng như vậy sao?"

【 Đạo diễn: Tôi thấy rất giống. 】

【 Chẳng lẽ thật sự có khác biện pháp sao? 】

【 Tôi thật phục Thẩm Tuyền Duệ, mấy người Miểu Miểu đã bắt đầu hái cà chua hết rồi, cậu ta có thể làm một tấm gương sáng cho đứa nhỏ hay không?】

Thẩm Tuyền Duệ mang Kim Lạc Lạc rời đi, nhưng không phải là phương hướng mà tổ đạo diễn cung cấp.

Đạo diễn không hiểu ra làm sao, chỉ có thể để người quay phim chạy theo phía sau.

Tối hôm qua Thẩm Tuyền Duệ phát sốt, Kim Lạc Lạc đã lấy đồng hồ ra rồi gửi cho Kim Khuê Bân vài đoạn ghi âm, trong đó đều là tiếng khóc nức nở của nhóc.

Nói, nếu ba kế hư bệnh chết mất thì phải làm sao bây giờ.

Kim Khuê Bân đi hỏi nhân viên công tác thì mới biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nhưng hắn vẫn không yên lòng, lo lắng Thẩm Tuyền Duệ muốn gây chuyện. Vì thế, buổi sáng sau khi vừa đến công ty, việc đầu tiên hắn làm là mở kênh phát sóng trực tiếp lên.

Kim Khuê Bân trong nháy mắt đã tìm thấy Thẩm Tuyền Duệ và Kim Lạc Lạc ở trong đám người.

Thẩm Tuyền Duệ đang giữ chặt tay Kim Lạc Lạc, thân ảnh cậu mảnh khảnh đĩnh bạt, đang đi theo phía sau một đám bác gái, sau đó cậu hít một hơi, cầm cái loa kêu to:

"Quét mã nhận trứng gà!"

Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Thẩm Tuyền Duệ chỉ có thể đem Kim Lạc Lạc ôm lên, gương mặt tái nhợt cũng mệt đến phiếm hồng.

Hai người rất nhanh đã trở thành tiêu điểm của đám người.

Kim Lạc Lạc mê mang trợn to đôi mắt, khuôn mặt nộn nộn còn bị mấy bà lão bên cạnh nhéo vài cái.

Các bác gái luyến tiếc niết đau đứa nhỏ, nhưng tay của các bà làm việc nhà nông hàng năm, lòng bàn tay rất thô ráp, mà khuôn mặt Kim Lạc Lạc lại non mềm vô cùng, hơi niết một chút liền sẽ biến hồng.

"Đây là em trai của cậu sao?" Có một bác gái cười đến mức không khép miệng được, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Có nên nói, đây là con trai cậu hay không?

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Kim Lạc Lạc đã dành trước một bước, nhóc con nâng khuôn mặt thịt lên thở dài, sau đó nói: "Không phải nha, đây là ba kế của oa."

Bác gái kinh ngạc nhìn Thẩm Tuyền Duệ một cái.

Cũng khó trách, Thẩm Tuyền Duệ mới 21 tuổi, là khách mời nhỏ tuổi nhất trong chương trình.

So với một người ba, cậu càng giống anh trai hơn.

Theo thiết lập trong nguyên tác, hôn nhân đồng tính ở thế giới này là một điều rất bình thường.

Bác gái nghe nói đối tượng kết hôn với Thẩm Tuyền Duệ là nam nhân cũng không thấy kinh ngạc, chỉ hỏi: "Chồng con bao tuổi rồi?"

Cây hỏi này vừa vặn là điểm mù của Thẩm Tuyền Duệ.

Cậu chỉ biết tra công Kim Hàn Chu lớn hơn cậu ba tuổi, tra công là đứa con quý giá mà cha mẹ Tạ lớn tuổi mới có được.

Còn về tuổi của Kim Khuê Bân là bao nhiêu... có khả năng hắn còn lớn hơn cậu mười mấy tuổi đi.

Cậu vụng trộm chọc vào cái mông mềm của Kim Lạc Lạc, hỏi: "Cha của nhóc bao nhiêu tuổi rồi ?"

Tuy cậu đã cố gắng nói nhỏ nhất có thể, nhưng người quay phim đang đứng ngay phía sau, vì vậy phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể nghe được.

【 Hẳn đang diễn đúng không, tại sao tuổi của chồng mình mà cũng không biết? 】

【 Có lẽ là già quá rồi, ngại nói ra mất mặt. 】

【 Cứu mạng, tôi thật sự rất muốn biết Thẩm Tuyền Duệ kết hôn cùng ai. Nhiều phóng viên như vậy mà không đào ra nổi một thông tin hữu ích gì sao? Ngay cả tiếng gió cũng không có? 】

"Ân, ân." Kim Lạc Lạc hự hự suy nghĩ trong chốc lát, nhóc con mở bàn tay ra, mười ngón tay trắng trắng nộn nộn đếm một hồi, tự hào nói, "Cha lớn một trăm tuổi rồi nha."

Kỳ thật Kim Lạc Lạc cũng không biết, nhưng nhóc cảm thấy, càng nhiều tuổi càng tốt, bởi vì cha lớn rất lợi hại.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Thẩm Tuyền Duệ trầm mặc, cậu nắm lấy bàn tay Kim Lạc Lạc, ấn xuống một nửa, nói: "Nhãi con, không nhiều đến mức đó đâu, 50 là đủ rồi."

Nhiều hơn nữa để làm gì...

"Để ta giới thiệu cho con một người khác đi." Bác gái vừa nghe liền nhíu mày, rõ ràng không tán thành cuộc hôn nhân này.

Sau đó bác gái tri kỉ mà nắm tay Thẩm Tuyền Duệ, "Con thích nam nhân đúng chứ, cháu nội của ta rất ưu tú, nó còn là bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở Yến thành."

Thẩm Tuyền Duệ nhanh chóng cự tuyệt, khô cằn nói: "Bác gái, con không có việc gì, chồng con đối với con khá tốt."

Ánh mắt của bác gái trong nháy mắt liền biến thành: ba phần thương hại, sáu phần đồng tình, một phần ta hiểu ta hiểu.

Bác gái vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Tuyền Duệ, vô cùng đau đớn hỏi: "Hắn có gì tốt chứ?"

Một đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại nghĩ quẩn ở trong lòng.

Có gì tốt? Thẩm Tuyền Duệ nghẹn rồi lại nghẹn, mãi mới mở miệng đáp: "Lão nhân có một đứa bé rất đáng yêu."

"Cái gì lão nhân nha?" Kim Lạc Lạc còn không ngại phiền, nâng đầu lên hỏi.

Thẩm Tuyền Duệ che miệng nhóc lại.

Đừng hỏi nữa.

Một bên khác của màn hình ---

Kim Khuê Bân: "..."

Kim Khuê Bân hít một hơi thật sâu, tắt phát sóng trực tiếp.

Xem nhiều hơn nữa thì hắn sẽ muốn bỏ vợ bỏ con.

Thẩm Tuyền Duệ và Kim Lạc Lạc rốt cuộc cũng phát hết trứng gà, mấy bác gái bên cạnh nhiệt tình đưa cho cậu mấy bìa đậu hũ, một mớ cải thìa,... Còn đưa cho Kim Lạc Lạc mấy hộp sữa chua nhỏ.

Có thể nói là thắng lợi trở về.

Bọn họ là gia đình đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.

Theo quy tắc, mỗi khi có gia đình hoàn thành nhiệm vụ thì đạo diễn sẽ phỏng vấn một chút, nhưng cuộc phỏng vấn này của Thẩm Tuyền Duệ lại khá kỳ quái.

Đạo diễn nghẹn khuất hỏi: "Thẩm lão sư, cậu có cảm nhận gì sau khi hoàn thành nhiệm vụ?"

Thẩm Tuyền Duệ nghĩ nghĩ, "Không quên sơ tâm?"

Đạo diễn: ???

Cặp mắt đào hoa của Thẩm Tuyền Duệ cực kỳ đơn thuần, biểu cảm vô cùng vô tội nói: "Chúng ta nên dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm."

【 Tiếng lòng của đạo diễn: Cậu ta có bệnh đi ? 】

【 Thẩm Tuyền Duệ điên rồi sao. Cậu ta vừa thừa nhận mình là một bình hoa? 】

【 Đáng giận a, tôi muốn mắng cậu ta không biết xấu hổ, nhưng tôi lại luyến tiếc gương mặt kia. 】

...

Thẩm Tuyền Duệ cuối cùng cũng được nằm xuống, cậu cuốn chăn nằm liệt trên sô pha, tiếp tục chơi xếp hình Tetris.

Thẳng đến giữa trưa, gần 12 giờ, các khách mời còn lại mới lục tục trở về.

"Tiểu Thẩm!" Quý Thanh kinh ngạc, sau đó cười hỏi, "Cậu trở về sớm như vậy sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Tuyền Duệ lên tiếng.

Kỳ thật cậu không muốn tiếp xúc với vai chính thụ.

Trong nguyên tác, cả gia đình cậu đều là vai ác, cậu là một pháo hôi, còn Kim Hàn Chu là một tên cặn bã, nhưng Quý Thanh cũng không phải một người hiền lành gì.

Cha mẹ Quý Thanh qua đời từ lúc cậu ta còn rất nhỏ, cậu ta và chị gái sống nương tựa lẫn nhau, có thể nói là Quý Vãn nuôi lớn Quý Thanh.

Quý Vãn kết hôn khi Quý Thanh học lớp 10, nhưng không ai ngờ tới, chồng cô là người nghiện cờ bạc.

Khi cô mang thai còn liều mạng đòi tiền cô, nếu không cho liền ra tay đánh đập. Quý Vãn bị bạo hành gia đình đến chết, trước khi chết cô đã sinh ra được Quý Tiêu.

Sau đó người chồng kia vì đánh bạc mà ngồi tù, lúc ấy Quý Thanh mới vừa tốt nghiệp cấp ba, cậu ta chỉ có thể tự mình nuôi nấng Quý Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro