ai coi pee nak 4 chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới góc nhìn của chú báo cô độc lê trung chiến

đại khái là tôi đang không hiểu lắm về tình hình hiện tại. ý tôi là thế quái nào tôi lại đồng ý đi xem phim kinh dị thái lan với con cún nhát cáy này vậy?

thực ra thì tôi chỉ mới nhận lời anh khôi thôi, thế quái nào lại tòi ra một con thỏ bên cạnh tên là xuân minh. đã thế còn trông rất là hậm hực. ủa lúc tôi đi vào với anh khôi đâu có thấy anh minh đâu ta, sao tự nhiên lại ra ngồi cạnh tôi được hay vậy?

- mày nhìn anh làm gì?

anh khôi quay sang thấy tôi nhìn chằm chằm anh thì mất tự nhiên hỏi.

- sao anh minh lại ở đây? mà mắc gì anh né ổng dữ vậy? cãi nhau hả?

- không, chỉ là không thích đi xem phim với con thỏ kia thôi. mày nghĩ xem, tao sợ nó cũng sợ rồi tao biết bấu víu vào ai bây giờ? thôi bỏ đi, phim chiếu rồi kìa.

chẹp, biện minh là giỏi. cãi nhau là rõ rồi, cái kiểu khó ở này của hai ông anh này tôi còn lạ gì nữa. nói cho mà biết, lần nào hai ổng cãi nhau tôi cũng bị kẹp ở giữa hết. mệt cả người!

lại còn biết bấu víu vào ai, có mà ông gồng cứng người, cố gắng không che mắt để lấy tay ôm lấy anh minh ấy. cái trò này tôi lại chả biết thừa ông anh tôi.

- aaaaaaaa

má nó giật cả mình! vừa ngồi vào ghế thì cả ba bọn tôi đã bị hù cho giật cả mình vì màn "dạo đầu" của phim. cơ mà chủ yếu là tôi giật mình vì tiếng hét của hai con người kia.

tôi nghe thấy tiếng anh minh nuốt nước bọt, còn chọc chọc tay tôi nói nhỏ.

- tí nữa... tí nữa nó hù thì cho anh nắm tay nhờ xíu nhé.

ờ, được cả ông anh tôi đang ngồi thở gấp bên cạnh nữa, xác định là tí nữa hai tay bị nắm khỏi có che mặt che miếc gì hết rồi đấy. khổ nỗi đi xem phim mà mà trong rạp có mỗi ba chúng tôi mới cay chứ. đảm bảo về đến nhà là đêm nay tôi phải sang nhà hai ổng ngủ luôn.

mà đúng là nửa đầu phim hai người họ mỗi người một tay nắm chặt lấy tay tôi thật. siết đến đau luôn, làm tôi không giật mình cũng phải giật mình thon thót theo hai người bên cạnh. cơ mà hình như bị hù nhiều quá nên hai ông anh tôi tắt luôn công tắc che mặt đi rồi, đến cảnh chuẩn bị peek a boo thì nắm tay tôi chứ không có nhắm mắt nữa. như thế đã là một tiến bộ rất lớn rồi, nhất là đối với hai thành viên của "hẹn người hồi" kia.

một lát sau xem xong phim, ba anh em tôi kéo nhau ra khỏi rạp thì thế quái nào tôi lại thành người thừa. hai người họ dính chặt lấy nhau bàn chuyện phim ảnh. chủ yếu là anh khôi hỏi anh minh trả lời hoặc ngược lại, do hai người che mắt nhiều quá nên có đôi chỗ bị mất thoại, không hỏi nhau thì họ kéo tôi lại dí tôi suốt cả quãng đường đi bộ về nhà.

ài, kẹp giữa hai con người này khổ chết đi mất. giận cũng khổ mà không giận có khi còn khổ hơn. thế là tôi quyết định khơi mào cuộc chiến, nhắc lại câu chuyện giận hờn (dù tôi không biết lí do) để tách hai ổng ra. nghĩ gì, đâu thể để mình tôi đau khổ được, đúng hông?!

- mà sao tự dưng anh đi xem phim một mình vậy?

tôi quay ra hỏi anh minh, lập tức nhìn thấy cảnh anh ấy vùng vằng bỏ tay anh khôi ra còn anh khôi thì quay phắt lại lườm tôi đến cháy cả mặt. ha, tôi lại chả đọc hai người như một quyển sách.

thọc gậy bánh xe là nghề của em rồi, xin lỗi hai anh trai yêu quý nhé!

nhưng mà thế quái nào lại thành thế này?

- thôi bỏ qua đi, cũng do anh sai trước. công việc không ổn lắm nên cũng không có tinh thần ăn uống gì hết. thế mà lại đâm ra mệt người, vừa ốm dậy là cãi nhau với minh khôi.

đi được một đoạn, anh minh bỗng dừng lại đột ngột làm tôi đâm sầm vào lưng anh. mà hình như anh cũng không để ý lắm, đưa tay vò tóc rồi quay lại vỗ vai tôi.

anh minh đi vòng qua tôi, tót về phía anh khôi đang đứng đực mặt đằng sau lưng.

- tao xin hứa là sau này tao sẽ nghe lời khôi ăn uống đầy đủ để không đau ốm nữa. khôi đừng giận tao nữa nhé!

anh khôi đưa tay xoa đầu anh minh, mỉm cười yêu chiều và...

dừng, tôi không có nhu cầu xem mấy cảnh này. chủ nghĩa không tăng ca chào cả lò, tôi về trước đây.

.

tôi về nhà đánh một giấc đến tận nửa đêm thì giật mình tỉnh dậy vì khát nước. mò mẫm lấy điện thoại kiểm tra thì phát hiện 15 phút trước anh khôi nhắn tin bảo tôi khi nào tỉnh ngủ thì sang nhà ngủ với anh. còn gửi kèm theo cả đống nhẫn dán cún khóc lụt nhà.

không phải hai người họ làm lành rồi à, sao còn cần tôi qua đó làm gì? con cún minh khôi kia cũng không ngốc tới mức lại chọc giận minh thỏ rồi cô đơn trên sofa buồn quá phải gọi tôi sang đấy chứ?!

ài, dù gì căn hộ cũng đối diện nhau, sang xem anh trai khóc cả xô nước mắt cũng là một thú vui tao nhã mà, nhỉ?

- ối mẹ ơi!!!

tôi hốt hoảng kêu lên. sau khi thành thạo bấm mật khẩu nhà hai ông anh, tôi khẽ khàng lách người qua cửa, cất dày vào tủ định chui vào phòng anh khôi thì giật bắn mình vì có hai con người đang chùm chăn ngồi thu lu giữa nhà.

hai người đó đang nhìn chằm chằm tôi, còn trông rất giống hai ông anh tôi. nhưng mà hai ổng làm méo gì có chuyện ngồi xem lại mấy phần phim cũ của pee nak (cái bộ phim hồi tối bọn tôi đi xem) đâu???

- v-vào đây, vào đây ngồi với bọn anh nhanh lên!

anh minh run rẩy vẫy vẫy tay làm tôi đang ngơ ngác cũng phải tỉnh lại mà chạy đến chui vào ngồi cạnh anh. màn hình đang dừng lại ở đoạn tối thui còn hai ông anh tôi đang run cầm cập, không rõ là vì hà nội đang mưa hay vì phim.

- hai người làm cái gì mà nửa đêm rồi còn ngồi đây xem phim vậy? em nhớ mai còn có lịch quay sự kiện cho công ty mà.

- thì tại vì là... là phim cuốn quá nên anh đánh bạo rủ khôi xem. mà xem hết phần 1 là thằng khôi nó không gồng nổi nữa rồi nên anh đành gọi mày sang. thông cảm giúp anh nhé tại ban ngày không có thời gian nên giờ phải tranh thủ.

- đằng nào trong tuần cũng không có lịch lên video đâu, chú mày cứ yên tâm mà ngủ nướng nhé.

anh khôi bồi thêm vào một câu, rõ là đang dỗ ngọt tôi để tôi ngồi xem cùng. mà lợi ích này cũng thơm, phim này cũng xem rồi nên không sợ mấy. hehe, tuần này là được ra cắm net đánh lol với anh vũ rồi.

- xem đến đâu rồi?

- một phần tư của phần hai rồi, xem xong là đi ngủ liền đấy. anh hứa!

- ừ thế thôi xem đi, đổi chỗ cho em cái đã.

hai ông anh tôi lập tức nhích mông sang hai bên, khom lưng cho tôi chui vào giữa rồi mỗi người một bên ôm tay tôi như ôm gối ngủ.

- xem xong thì em ngủ với ai?

- ngủ phòng chung, mày nằm giữa luôn đi.

anh khôi tuyên bố chắc nịch, anh minh cũng gật đầu lia lịa tán thành. ê có chắc không mấy ba? hay lại để tôi ngủ dưới sàn đấy?

thấy tôi nghi ngờ nhướng mày thì hai ổng lập tức đồng thanh nói.

- anh hứa là chú mày sẽ được ngủ trên giường mà!

- tạm được. mà này, lát nữa không được cấu tay em đâu đấy, đau chết đi được!

người tôi đã bé như hạt tiêu rồi còn bị hai con người này ôm ấp. riêng vụ ôm thôi cũng đủ ngạt thở rồi chứ đừng nói gì đến đau đớn vì bị hai ổng bấu vào tay mỗi lúc giật mình.

- dạ hứa, hứa mà hứa mà!

- ò, tạm chấp nhận cho hai người.

tôi khinh khỉnh đáp. ha, bây giờ mới thấy tầm quan trọng của lê trung chiến tôi đây là quá muộn cho hai người họ. chẹp chẹp!

- sẵn sàng chưa?

tôi cầm điều khiển tivi, quay sang hỏi hai thành viên cốt cán của "hẹn người hồi". anh khôi nuốt nước bọt, nhìn sang anh minh rồi dứt khoát gật đầu.

- aaaaaaaaaaaaaaaaa

ầy, tôi biết ngay là lỗ tay sẽ bị tra tấn mà.

anh trai à, ngày mai anh thắng đạo diễn có hỏi vì sao hai người bơ phờ trên công ty cũng đừng gọi đến em nhé!

thân ái, lê trung chiến tổ edit yêu hai anh nhất nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro