23-15: Bên em là thương nhớ (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân dịp Cung Mẫn tốt nghiệp sơ trung với điểm xuất sắc, Kỷ Niệm nghỉ phép hai ngày đưa cô ra biển chơi.

Nhìn chiếc xe chở con gái đi xa, Cung Thâm có điều lăn tăn.

"Như vậy có ổn không? Dù gì hai đứa cũng lớn rồi."

Tô Miểu liếc xéo anh một cái.

"Anh lo lắng vậy thì em gọi chúng quay lại nhé?"

Cung Thâm lập tức sửa miệng.

"Anh nhìn Kỷ Niệm lớn lên từ nhỏ, con người cậu thẳng thắn chính trực, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Dứt lời kéo vợ vào lòng, đóng cửa lại.

——

Kỷ Niệm lái xe chừng hai tiếng đồng hồ đến khách sạn.

Cung Mẫn cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Anh đặt phòng suite gia đình với hai phòng ngủ, cửa sổ nhìn ra biển.

Cung Mẫn ham chơi hưng phấn bừng bừng. Vừa lúc qua 3h chiều, mặt trời không còn gay gắt, cô kéo anh ra biển.

Kỷ Niệm nằm dưới tán ô lá cọ, ngắm nhìn thiếu nữ đang chơi đùa với những cơn sóng.

Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc làm anh cũng vui vẻ theo.

Từng làn sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát bắn lên bọt nước trắng xoá. Đôi chân dài trắng muốt nhảy qua nhảy lại làm nước bắn tung toé.

Cô lớn lên thật tốt.

Năm nay đã cao hơn một chút, chạm đến vai anh. Bộ đồ bơi liền thân miễn cưỡng che đi những đường cong quyến rũ.

Cảm giác hạ thân bắt đầu rạo rực, anh buộc mình rời đi tầm mắt.

Đây là bãi biển tư nhân nên mặc dù đang là mùa hè nhưng cũng không nhiều người qua lại.

Cung Mẫn chơi mệt thì chạy lại phía chòi nghỉ, uống chút nước dừa lấy sức.

"Anh không chơi sao?"

Kỷ Niệm lắc đầu. Xem em là đủ rồi.

"Chơi với em đi mà~ Đi đi mà~"

Cung Mẫn theo thói quen ôm tay anh làm nũng. Bộ ngực lớn không cẩn thận cọ vào anh.

Cảm nhận được da thịt mềm mại, con thú phía dưới liền ngọ nguậy muốn ngóc đầu lên. Anh yên lặng bắt chéo chân.

Năn nỉ một hồi không thành công, Cung Mẫn giả bộ ngồi một bên hờn dỗi.

Kỷ Niệm bất đắc dĩ, cố gắng bình ổn luồng khí nóng trong cơ thể. Lát sau mới có thể đứng dậy.

"Nào thì đi."

Cô gái nghe vậy thì lập tức hớn hở, nhảy tót lên lưng anh như một chú khỉ.

Anh cõng cô chạy dọc bờ biển, mấy lần doạ vứt cô xuống dưới làm cô la hét, hai chân quặp chặt vào eo anh, nhưng sau đó lại lớn tiếng cười khanh khách.

Kỷ Niệm cố lờ đi hai luồng núi đồi mềm mại đè ép trên lưng, tập trung chơi đùa với Cung Mẫn.

Mặt trời ngả dần về phía Tây, bầu trời xanh trong nhuộm một màu cam tím đan xen, cực kỳ diễm lệ.

Hai người dùng bữa tối ngay tại nhà hàng trên bờ biển. Xong xuôi mới về phòng nghỉ ngơi.

Vừa rồi cô uống liền mấy ly rượu hoa quả, vừa đặt lưng lên giường đã thiếp đi. Lúc anh đi vào cũng không hề hay biết.

Kỷ Niệm dựa vào ánh trăng yếu ớt hắt vào qua rèm cửa sổ, bước đến bên giường.

Thị giác dần làm quen với bóng tối. Anh thấy cô gái đang say giấc nồng. Hàng mi cong dày khép kín, đôi môi nhỏ hơi hé, hơi thở đều đặn.

Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, Kỷ Niệm không nhịn được vươn tay vuốt ve khuôn mặt kiều diễm, còn mang vài nét trẻ con.

Kỷ Niệm càng nhìn càng bị cô hớp hồn.

Ngón cái khẽ mơn trớn cánh môi màu hồng nhạt, căng tròn như quả chín mọng nước, mời gọi người nếm thử.

Anh cũng thực sự há miệng cắn một miếng.

Thật mềm.

Ý nghĩ này ngay lập tức hiện lên trong đầu.

Giống như những gì anh tưởng tượng, thậm chí còn tuyệt vời hơn.

Hàm răng khe khẽ day cắn, cẩn thận không làm cô tỉnh giấc.

Đôi môi mỏng mút nhẹ quả mọng. Cảm giác chưa đã thèm, đầu lưỡi bèn vươn ra dò xét.

Bàn tay hơi kéo cằm nhỏ, khiến khuôn miệng mở rộng hơn. Anh nhẹ nhàng luồn lách vào bên trong, cướp đi những thơm ngọt của cô.

Anh vẫn nhớ phải để trống khoảng cách. Mỗi khi hơi thở cô gái trúc trắc anh liền lui ra ngoài, đợi khi cô bình phục mới tiếp tục. Cung Mẫn vẫn một mực chìm trong giấc mộng.

Bàn tay lớn từ từ di chuyển xuống dưới, chuẩn xác đặt lên phần phập phồng mềm mại đang nhô cao. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón cái liên tục lướt qua trên đỉnh ngực, khẽ nắn nắn điểm đang dần cứng lên.

Anh buông môi cô gái, hướng ánh mắt về phía dưới.

Qua lớp vải trắng mỏng manh chỉ có thể nhìn thấy một điểm chồi lên ở giữa ngực. Trong phòng quá tối nên không nhìn ra màu sắc.

Hẳn là màu hồng đi.

Anh nhớ lại 7 năm trước là như vậy.

Kỷ Niệm nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình thấp xuống, mặt vừa tầm với bầu ngực tròn trịa. Đầu cúi xuống, ngậm lấy nhũ hoa qua lớp áo ngủ.

Anh dùng lưỡi miêu tả hình dạng quả anh đào mới nhú, làm ướt đẫm một phần vải bông.

Bàn tay cũng bận rộn mò xuống phía dưới chăn.

Cung Mẫn có thói quen không mặc quần khi đi ngủ, nên bây giờ thân dưới chỉ có chiếc quần lót che chắn nơi tư mật.

Kỷ Niệm dễ dàng tìm được vùng đất cấm kị, sờ soạng bên ngoài vải dệt.

Đợi một lúc thấy cô không có phản ứng gì, bàn tay lớn mật luồn vào bên trong lớp vải mỏng, tiếp xúc trực tiếp với da thịt mềm mại.

Mu thịt kiều nộn mịn màng, không có một cọng lông nào. Ngón trỏ chen vào giữa hai cánh môi, cảm nhận được phần thịt non hơi ươn ướt, nhẹ nhàng ma xát.

Non quá.

Anh thầm cảm thán.

...Hoặc là đang nhắc nhở chính mình.

Hơi thở càng thêm thô nặng, hạ thân trướng đau như sắp nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro