Chương 61: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Viện nói: "Ảo giác, tất cả đều là ảo giác. Anh hãy tin tôi, thụ yêu đã thử nghiệm rồi, nếu anh vẫn không tin, tôi nguyện ý để anh nếm thử máu của tôi. Anh cứ buông tôi ra, tôi rất phối hợp, tuyệt đối không chạy, được không?"

Con ma thú với khuôn mặt kì lạ dừng lại, đột nhiên nó mọc ra một bàn tay, bàn tay kia biến thành con dao nhỏ sắc bén, cứa một nhát vào ngón tay Tư Viện.

Tư Viện hét lên, thứ đó đã hút lấy ngón tay cô.

Vài giây sau, Tư Viện và một thiếu niên cùng lúc nôn ra thùng rác ở lối vào cầu thang.

"Anh muốn nôn thì cũng đừng nôn vào người tôi!" Tư Viện oán hận hắn ta.

Vừa rồi hắn mới uống một ngụm đã không nhịn được mà phun lên mặt Tư Viện.

Tư Viện bị cái mùi kinh khủng dọa cho hoảng hồn, cũng phun mặt hắn.

Sau đó chính là hai người bốc mùi hôi tanh đồng thời nôn mửa vào thùng rác.

"Tôi nhớ giọng nói của anh, anh có phải là nhân viên giao hàng vừa nãy không?"

Cô đã nói mà, bản thân vốn không mua đồ gì cả, làm gì có chuyện sẽ có người tốt nguyện ý đổi khu vực giao hàng như vậy chứ.

Người giao hàng nhìn thấy mặt cô, tránh xa vài bước rồi ném cho cô một bọc hàng: "Đồ là thật, cái này ta không lừa cô. Nhưng mà... DM, rốt cuộc là ai tung tin đồn vậy."

Mã Lục ngửi thấy mùi hương mà tới, thấy hai người này đức hạnh quỷ quái, vừa ghét bỏ lại vừa sung sướng khi thấy người gặp họa. "Ha, quái mực, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, máu của cô ta không thể uống. Chỉ cần hớp nhẹ là sẽ nôn hết, ngươi không tin ta, đáng đời."

Quái mực trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta là cá, có thể giống với thực vật các ngươi sao?"

Tư Viện không chịu nổi cả người tanh ngòm, không muốn quan tâm tới hai kẻ kia, cô cầm đồ đi về nhà, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ toàn thân một lượt.

Quái mực nhìn về phía Mã Lục: "Rõ ràng không đúng mà, làm sao truyền thuyết của tổ tiên có thể là giả được."

Truyền thuyết về tang dược vẫn luôn là thứ đáng tin cậy nhất trong tộc đàn ma thú. Đối với bọn họ mà nói, cho dù là thuộc họ động vật, họ thuỷ sinh hay họ thực vật thì đều mong chờ có thể tìm được tang dược, hoàn thành quá trình tiến hóa càng sớm càng tốt.

Đột nhiên có một ngày, tang dược thật sự xuất hiện, đương nhiên sẽ lọt vào sự truy đuổi của lũ ma thú.

Cho dù có ma thú chết vì truy đuổi thì đã sao, vậy thì cũng chỉ có thể trách bọn họ vận may không tốt.

Nhưng mấy ngày trước đây, Mã Lục đã truyền lời rằng mình đã nếm thử máu tang dược, phát hiện thứ đó không những không có tác dụng mà còn bị nôn mửa khó chịu sau khi uống.

Lời này rơi vào tai các ma thú khác lại càng giống như vì muốn độc chiếm tang dược mà tung ra tin đồn gây hoảng sợ. Nếu không phải tang dược vẫn còn đang tự do hoạt động, đám ma thú kia gần như muốn xé xác Mã Lục.

Giờ đây tự mình nếm thử máu tang dược, quái mực cảm thấy hắn gần như sắp phải nôn cả mật ra ngoài: "Ngửi thì rất thơm, mà sao lúc uống vào lại như muốn mạng người vậy!"

Mã Lục hừ cười: "Thấy chưa, một đám đều cho là ta nói dối, theo ta thấy, lời nói dối lớn nhất tám phần là tin đồn kia."

Nói đến đây, Mã Lục bỗng nhiên nói: "Ngươi có cảm thấy kỳ lạ hay không."

"Lạ chỗ nào?"

Mã Lục nhìn ngó xung quanh, ngồi xổm xuống, hạ giọng nói: "Ta nghe người ta nói, trước đó có mấy kẻ có ý đồ với cô ta, bất kể là thỏ nữ hay là mấy người đi ra từ câu lạc bộ, đều bị Ôn tiên sinh xử lý hết. Lẽ ra dựa theo năng lực của Ôn tiên sinh, muốn tin đồn không bị lan truyền ra ngoài quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao vẫn có người có thể truyền bá chuyện tang dược được cơ chứ?"

Quái mực lau vết bẩn ở khóe miệng, cũng nghi ngờ: "Ngươi nói không sai, Ôn tiên sinh sẽ không để tin tức lọt ra ngoài. Trừ phi..."

"Có người cố tình tung tin!"

Hai người trăm miệng một lời, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thương cảm, không biết người phụ nữ này đã đắc tội với ai mà lại thành ra như vậy.

Cho đến khi Tư Viện dùng hết sạch nước trong bình đun nước nóng, sữa tắm, dầu gội dùng hết nửa bình, mới cảm thấy mùi hương trên người đã được khử sạch sẽ. Về phần quần áo thì cô không rối rắm quá nhiều, trực tiếp ném vào túi đựng rác, buộc chặt rồi vứt ra thùng rác bên ngoài.

Cuối cùng cũng được thoải mái, lúc này cô mới thật cẩn thận mở gói hàng ra.

Thấy đồ vật trong hộp, Tư Viện đỏ mặt giận dữ, không ngờ nó lại là một bộ đồ ngủ tình thú.

Biến thái, biến thái đáng chết!

Tư Viện nhanh chóng ném đồ vật vào thùng rác, hận không thể đánh chết Ôn Đình Sơn.

Cô đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng không chịu được nữa mà gọi điện thoại cho Ôn Đình Sơn.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, thanh âm dễ nghe của Ôn Đình Sơn lúc này cũng trở nên đáng giận.

"Viện Viện, nhớ tôi à?"

Tư Viện chịu đựng cơn tức giận: "Ôn tiên sinh, anh một vừa hai phải thôi được không, tôi không muốn bị anh quấy rối. Đừng có gửi mấy thứ đồ kỳ lạ cho tôi, cũng đừng liên lạc với tôi nữa."

Nói xong thì lập tức ngắt máy, thậm chí còn cho hắn vào danh sách đen.

Nhưng nghĩ tới việc từ chức còn chưa xử lý xong, vì thế lại gọi cho ký Trương một cuộc điện thoại, nói với anh ta cô muốn từ chức.

Thư ký Trương sững sờ, cổ quái nói: "Tư Viện, cô không biết sao?"

"Biết cái gì?"

"Cô đã ký hợp đồng trọn đời, nếu không có sự cho phép của Ôn thì sẽ không thể từ chức. Nếu cương quyết từ chức, cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền cực lớn, ước chừng gấp mười lần tiền lương của cô."

Tư Viện như bị sét đánh!

Này... Lúc ký hợp đồng, cô cũng không xem kỹ, không phải tất cả những hợp đồng dành cho nhân viên đều giống nhau hay sao? Loại sếp nào lại dùng hợp đồng như vậy để hãm hại nhân viên của mình cơ chứ?

"Cái này có phải là phạm pháp hay không vậy?"

Thư ký Trương nói: "Tư Viện, nếu không cô nghĩ tại sao chúng tôi lại đưa ra mức lương cao như vậy cho cô? Hơn nữa, dựa theo hợp đồng, chúng tôi còn có kế hoạch đào tạo và thăng chức, nếu cô làm việc thêm hai năm, tiền lương có thể sẽ tăng gấp đôi, đây là điều mà rất nhiều người cầu còn không được đấy."

Sao lại có chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy!

Cô còn ngây ngốc cho rằng, đây là hậu đãi mà Ôn Đình Sơn dành riêng cho bạn của bà xã!

Cô đúng là cái chày gỗ ngu xuẩn mà!

Tư Viện khó chịu muốn chết, cố kìm chế để không giậm chân nhảy dựng, cô hít sâu một hơi, hỏi: "Giờ tôi chỉ muốn biết một điều, tôi phải làm gì mới có thể thuận lợi chấm dứt hợp đồng, lấy lại tự do cho bản thân?"

Thư ký Trương: "Cô có tiền bồi thường là được."

Giờ cô đào đâu ra tiền bồi thường được cơ chứ!

"Bây giờ tôi sẽ trả lại hết tiền lương, bản hợp đồng này coi như tôi chưa từng ký, vậy được không?" Số tiền lương hai vạn kia căn bản chính là cái hố chôn sống cô!

Thư ký Trương thở dài: "Tư Viện, cô sao thế, không phải mọi thứ đang rất tốt sao, sao bỗng nhiên lại muốn từ chức?"

Tư Viện muốn nói rồi lại thôi, chẳng lẽ cô lại nói cho thư ký Trương, sếp của anh quấy rối tình dục tôi? Nói ra mấy lời này mà có người tin mới là lạ.

Lấy vẻ ngoài cùng tiền tài quyền thế của Ôn Đình Sơn mà nói, số phụ nữ ao ước được nằm trên giường hắn có cả đống, cần gì phải quấy rối tình dục cô.

Tư Viện chán nản cúp máy, chỉ muốn kiếm sợi mì tôm để thắt cổ tự sát, kết thúc hiện trạng bi thảm này.

Chợ đêm, Tư Viện nhìn bia và thịt nướng trên bàn, do dự không biết có nên ăn hay không.

Một bóng hình ngồi xuống đối diện cô, Tư Viện ngẩng đầu, thấy một gương mặt trắng trẻo tuấn tú: "Anh.... Anh là... Angus?"

Angus thấy cô, cũng cười rộ lên: "Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Tư Viện cười cười: "Không ngờ anh lại thích mấy quán ăn khuya ở vỉa hè như vậy."

Thoạt nhìn trông anh cố một loại khí chất quý tộc giống của Ôn Đình Sơn, dù có mặc áo hoodie ngồi ở nơi phố xá sầm uất cũng vẫn thẳng lưng, khí chất lỗi lạc. Nam nữ đi ngang qua lần lượt liếc nhìn, mà Angus cũng rất tốt, thậm chí còn cười với một số người.

Bà chủ quán ăn đêm thấy chàng trai tuấn tú có tâm trạng tốt liền bưng đĩa tôm hùm đất từ bàn bên cạnh sang, cũng chỉ vì muốn gần gũi quan sát soái ca.

Angus lễ phép mỉm cười, rất có giáo dưỡng, người nhìn người yêu.

"Đã có ai từng nói với anh là trông anh rất giống vương tử chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro