chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Mộc Hề ghé đầu vào trên bàn chờ nam nhân trở về, đại khái qua nửa canh giờ, đột nhiên nghe được có người đang gõ cửa, hắn giật mình một cái, cảm giác buồn ngủ ban nãy tức khắc bay, trong lòng nghĩ đến trăm ngàn kiểu khủng bố trong phim và tiểu thuyết, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Thánh tăng! Là ta… nhi tử của ta rốt cuộc làm sao thế?” Là giọng người đàn ông trung niên kia.

Quân Mộc Hề thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm giác có chút không thích hợp, buổi tối hôm nay hòa thượng đã sớm nói với bọn họ là không được hành động thiếu suy nghĩ, bảo bọn họ đợi ở trong phòng đừng ra ngoài, lúc này sao lại tới đây gõ cửa?

Hắn nghĩ đến đây một khí lạnh trực tiếp từ lòng bàn chân lạnh thấu vào từng sợi tóc, sau lưng đều toát một tầng mồ hôi lạnh, bên ngoài… là người hay quỷ?

Cửa phòng bị gõ đến càng ngày càng vang, linh hồn nhỏ bé của Quân Mộc Hề sớm đã bị dọa bay, nào dám đáp lời. Người bên ngoài tựa hồ có chút nghi hoặc: “Hả? Thánh tăng không có ở đây sao?”

“Chàng ở chỗ này làm gì? Thánh tăng không phải đã dặn chúng ta phải ở trong phòng đợi họ sao? Sao chàng lại ra đây?” Một giọng nữ đột nhiên truyền đến, đó là giọng của phu nhân.

Chẳng lẽ là bọn họ thật? Hòa thượng từng nói nơi này có hai tà ma, một con bị y giết, bây giờ không có khả năng còn hai con.

Quân Mộc Hề đứng dậy nhìn hai bóng người đong đưa trước cửa, một cao một thấp, đúng là đôi vợ chồng nọ. Hắn không hoài nghi nữa, đứng dậy đi mở cửa cho họ, lại không hề phát hiện ngọc bội hòa thượng cho hắn không cẩn thận mà bị rơi xuống đất.

“Các ngươi…… Á!” Đến khi thiếu niên mở cửa ra nhìn bên ngoài, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ngoài cửa nào có người nào, chỉ có một bóng đen dài có một con mắt, một miệng rộng đầy nước miếng, vẻ mặt dâm uế nhìn hắn. Mà thứ bên cạnh lại là một âm khí cuộn tròn rồi hóa thành sương mù màu đen.

Quân Mộc Hề còn không kịp phản ứng, đã bị bóng đen bưng kín miệng, một âm khí xông thẳng vào trong cơ thể, cơn lạnh giá khiến hắn run run, nháy mắt lâm vào trong bóng tối, trước khi hôn mê chỉ nghe được một thanh âm nghèn nghẹn: “Thân thể thái âm… Thân thể nhất định vô cùng ngon miệng... Ha ha…”

Hắn lạnh quá tỉnh luôn. Quân Mộc Hề gian nan mở mắt ra, phát hiện mình đang bị trói vào một cây cột lớn, xung quanh là một vài tượng Phật đổ vỡ, hình như là một miếu cũ.

Bóng đen kia đâu? Quân Mộc Hề run rẩy nhìn khắp bốn phía, những âm khí đó đối với hắn mà nói có chút trí mạng, hình như nó sẽ cảm ứng với khí âm trong thân thể hắn, làm hắn vô cùng khó chịu, lạnh lẽo thấu xương. Khi không thấy tà ma kia đâu, Quân Mộc Hề yên lặng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ có thể hy vọng hòa thượng trở về sớm chút, mau chóng phát hiện hắn bị trói rồi cứu hắn.

“Là nơi này?” Một giọng nữ mềm nhẹ đột nhiên từ ngoài miếu truyền đến.

“Đúng vậy, vị bằng hữu của ta bị trói ở đây, trên người có một lá bùa tà ác, chỉ có nữ tử mới có thể lấy ra, cầu xin ngươi giúp ta lấy ra cứu bằng hữu của ta!” Đó là một thanh âm của nam tử xa lạ.

Trong lòng thiếu niên cả kinh, nghe đến đó hắn sao không hiểu, hóa ra tà ma kia thấy trên người hắn có bùa gây bất lợi với nó, nên đã suy nghĩ xài chiêu mê hoặc một phàm nhân hòng giúp nó gạt bỏ mối họa. Bùa này chỉ có hiệu quả với tà ma, đối với phàm nhân thì chỉ là một tờ giấy vàng bình thường mà thôi.

Quân Mộc Hề giãy giụa, muốn lớn tiếng gọi, lại hoảng sợ phát hiện mình không thể phát ra tiếng.

Một nam một nữ một trước một sau đi đến, nữ tử nhìn thấy thiếu niên sửng sốt, tưởng hắn giãy giụa là vì lá bùa quấy phá, thế nên từ từ lấy bùa ra giúp hắn.

Quân Mộc Hề khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử bên cạnh nhìn hắn cười tà ác, nhìn nữ tử móc thứ cứu mạng hắn duy nhất từ trong ngực ra ngoài.

“Là cái này sao?” Nữ tử quơ quơ tờ giấy vàng trong tay rồi hỏi nam nhân.

Nam nhân vội vàng lui về sau một bước, trên mặt lại tỏ vẻ cảm tạ, nhanh chóng đưa nữ nhân đi ra ngoài.

Đã không còn lá bùa thiếu niên tựa như một con cá ở trên thớt đợi làm thịt, chỉ đành hung hăng trừng lớn đôi mắt hoa đào, nghiến răng nghiến lợi với tà ma. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ngọc bội cũng không biết rơi đâu, bây giờ hắn không còn năng lực đối kháng nào.

Yết hầu nam nhân xa lạ nghèn nghẹn phát ra tiếng cười khó nghe, thân thể cũng đã biến lại thành bộ dáng quái vật.

Quân Mộc Hề cảm thấy mình đã nói lại được, nhưng còn chưa kịp lên tiếng mắng quỷ, liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh, hạ y bị một khí đen cuộn tròn xé tan. Đùi thon dài trắng như tuyết trắng lộ ra ngoài.

Mặt Quân Mộc Hề đầy khuất nhục cùng ghê tởm, gào: “Cút! Đừng chạm vào ta!”

Nhưng mà bóng đen hoàn toàn không để ý hắn, nó điều khiển âm khí kia khiến hai chân thiếu niên đang gắt gao giữ chặt banh thành hình chữ M, dương vật xinh đẹp cùng tiểu huyệt mềm mại lập tức bại lộ ở trước mặt quái vật.

“Không được! Đừng nhìn! Cút ngay!” Thiếu niên hàm chứa nước mắt khuất nhục muốn khép chân lại, nhưng tuyệt vọng phát hiện không làm được, âm khí gắt gao quấn lấy hắn, làm hắn không thể động đậy.

“Hahaha… Đây là tiểu huyệt thân thể thái âm sao… Quả nhiên có mùi thái âm rất nồng đậm, đúng là bổ dưỡng…” Quái vật biến thái há miệng rộng, nước miếng đều rơi thành giọt trên mặt đất.

“Thật ghê tởm! Đừng nhìn ta…Hức… Sư phụ…” Thân thể thiếu niên mềm mại không ngừng run rẩy, khắp đầu óc đều là bóng dáng hòa thượng, chờ đợi y mau chóng tới cứu hắn.

Bóng đen đột nhiên cười ha hả: “Đừng mơ hòa thượng kia tới cứu ngươi nữa, phỏng chừng lúc này y đã hóa thành một bãi nước mủ…” Nó dùng phân thân, dẫn hơi thở mình đến chỗ khác, dụ hòa thượng kia vào cấm địa, trước giờ chưa ai vào đó có thể sống sót.

Nhìn cảnh tượng thiếu niên trước mắt trong miệng kêu sư phụ, mặt lại đầy ghê tởm chán ghét nhìn nó, mặt quái vật đột nhiên trở nên điên cuồng.

“Hòa thượng kia chính là thân thể chí dương nhỉ, có phải y thao ngươi rất thoải mái hay không? Cho nên ngươi mới nhớ mãi không quên y… Nghe nói người có được thể chất thái âm đều là dâm phụ hiếm có trên đời, ngươi ở chỗ này giả bộ thanh cao với ta làm gì!”

Quái vật nói xong liền hóa âm khí thành một đạo chưởng phong, hung hăng bay vụt vào tiểu huyệt mềm mại lỏa lồ của thiếu niên.

“Á a a a a a a!! Đau quá! Hức……”

“Ha ha ha ha ha ha quả nhiên đúng là dâm phụ, cho dù ngược dâm huyệt ngươi như vậy, vẫn sẽ có dịch nhầy chảy ra…” Quái vật hưng phấn kêu to, nói xong lại hung hăng quất vài cái.

Quân Mộc Hề liều mạng lắc đầu, nhưng dưới thân ướt át khiến hắn tuyệt vọng. Tiểu huyệt khi bị chưởng phong xâm nhập kia bắt đầu nóng lên tê dại, không ngừng mà tuôn ra dịch nhầy.

“Không phải… Không phải như thế, đau quá!… Hức hức… Sư phụ…”

Thiếu niên đã cảm giác được tiểu huyệt non mềm bên dưới bị quất nhiều đến nỗi đã không còn tri giác, nhưng trong thân thể lúc bị ngược tạo ra một cảm giác hưng phấn. Thân thể hắn không ngừng run rẩy, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Nghiệt súc!” Một giọng nam cực kỳ phẫn nộ đột nhiên từ ngoài miếu truyền đến. Mộ Bạch vội vã đi tìm thiếu niên, khi đến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng trào ra một loại cảm xúc phẫn nộ chưa từng có, trong tay lòe ra một ngọn lửa, che trời lấp đất mạnh mẽ bay về phía quái vật.

“Á! Đây là… Chí dương chi hỏa!” Lửa này tựa hồ là khắc tinh trời sinh với nó, trên mặt quái vật hoảng sợ nhìn lửa lớn giống nó vọt tới, muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện ánh lửa đầy trời, không có một khe hở cho nó chạy thoát. Thứ này chỉ cần dính vào tà ma một chút là sẽ vĩnh viễn không tắt, cho đến khi linh hồn mai một, làm cho quỷ muốn sống không được muốn chết không xong.

“Đừng sợ… Sư phụ ở đây.” Mộ Bạch gắt gao ôm thiếu niên không ngừng run rẩy vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Mặt thiếu niên đầy nước mắt, một đôi mắt to đều khóc sưng lên, bây giờ khóc đến mức sắp không thở nổi. Mộ Bạch nào đã gặp qua dáng vẻ thiếu niên như thế này, lúc bình thường trên mặt thiếu niên luôn có đủ loại biểu cảm sinh động.

Trong lòng Mộ Bạch nhè nhẹ đau, trên gương mặt lạnh nhạt cũng có vết rách, không còn lãnh đạm như bình thường, mà là nảy lên tự trách sâu sắc.

Lấy tăng bào trên người che lên người thiếu niên, y cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất đời này trở về trong phòng phủ đệ, bởi vì tình trạng thiếu niên trong lòng tựa hồ có chút không ổn, hẳn là do âm khí trong cơ thể quá nhiều.

“Sư phụ… Ta rất lạnh… rất lạnh…” Thiếu niên gắt gao ôm lấy quần áo nam nhân, tựa như bắt được một cây rơm cứu mạng, môi đều bị đông lạnh tím lại.

Nam nhân đặt hắn trên giường trong phòng, nhỏ giọng dỗ hắn, dùng nội lực làm âm khí của hắn giảm xuống, rồi nhẹ nhàng tách hai chân đang khép chặt của thiếu niên vẫn đang hôn mê kia.

Nam nhân nhìn cảnh tượng giữa hai chân thiếu niên thì đột nhiên ngừng lại, nhăn mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi bọ, y rất muốn đánh thêm một trận với tên súc sinh kia.

Bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào âm hộ đã sưng như hai cái bánh bao, khiến thân thể thiếu niên run rẩy.

“Không được… Buông ta ra… Hức hức… Không phải, ta không phải dâm phụ… Sư phụ… Hức sư phụ mau cứu ta…” Thiếu niên tựa hồ mơ thấy cái gì, thân thể không ngừng vặn vẹo, hai chân cũng không thành thật đá đạp lung tung.

Nam nhân đau lòng ôm sát hắn, một bàn tay nhẹ vỗ về sau lưng của thiếu niên, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, sư phụ ở đây, đừng sợ…”

Chờ cảm xúc thiếu niên hơi ổn định một chút, lúc này Mộ Bạch mới cẩn thận tách hai chân hắn ra, đầu tiên là hoa huyệt bị sưng, hầu như âm khí đều tụ tập ở nơi này, y phải nghĩ biện pháp loại trừ bọn chúng ra khỏi thân thể thiếu niên.

Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm âm hộ đang sưng, động tác nam nhân tận lực ôn nhu, mở huyệt thịt ra, đầu lưỡi đầy đặn tiến vào trong tiểu huyệt, bắt chước động tác không ngừng ra vào giống lúc giao hoan, có khi còn sẽ không nhẹ không nặng mút vào cánh hoa trên cửa huyệt, hút sạch sẽ dịch nhầy trong huyệt trào ra.

“Ư…”

Quân Mộc Hề mơ thấy con quái vật một mắt xấu xí kia há miệng cười lớn, cười nhạo hắn là dâm phụ hạ tiện, dưới thân hắn bị quất cơ hồ chết lặng, liều mạng lắc đầu giãy giụa không cho quái vật tới gần.

Trong lúc hắn càng ngày càng tuyệt vọng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve sau lưng hắn, bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ không rõ, dưới thân đau đớn cũng bị một thứ ướt nóng ôn nhu liếm láp, thân thể run rẩy giãy giụa dần dần được trấn an, ý thức hắn cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là một cái đầu trơn bóng đong đưa giữa hai chân mình, dưới thân ấm áp tê dại, cảm giác bị ngược thống khổ lúc trước cũng bắt đầu dần dần tan biến.

“Sư phụ… Hức hức… Đau, đau quá…” Kỳ thật hắn đã không còn đau như vậy, nam nhân ôn nhu liếm láp làm cho hắn cực kỳ thoải mái, chỉ là lần đầu tiên được hòa thượng đối đãi ôn nhu như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, hơn nữa xác thật lúc trước bị quái vật ngược rất thảm, có chút ủy khuất. Đùi gắt gao kẹp cái đầu trơn bóng này, trong miệng thảm thương kêu đau, muốn được nam nhân an ủi hắn nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro