Chương 10: Đôi tay thon thả của nàng nắm trọn (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Mộ hoàn toàn không cho Hứa Triều có cơ hội lên tiếng, bàn tay to lớn đặt lên âm huyệt của nàng sờ một tay dính đầy dâm thuỷ, thật không nghĩ tới nàng ở trên quần của mình tự sướng có thể kích thích chảy ra nhiều nước như vậy.

Chu Mộ siết chặt tay, chỉ chừa lại ngón trỏ và ngón giữa, cùng lúc đâm vào trong tiểu huyệt của Hứa Triều.

"Ôi a !" Hứa Triều rên khẽ một tiếng rồi cắn vào môi dưới của mình. Tuy rằng bên ngoài không có một tên hạ nhân nào, nhưng nàng vẫn không muốn Chu Mộ nghe thấy tiếng rê rỉ động tình của mình.

Ngón tay Chu Mộ vừa cắm vào trong huyệt, đã bị huyệt thịt non mềm của nữ nhân gắt gao hút lấy, hắn cong nhẹ ngón tay, chậm rãi khuấy đảo bên trong vách tường.

Hứa Triều sắp không chịu nổi nữa, đành phải quay đầu lại thương lượng với hắn:
"Ôi! Dừng lại, hôm nay không làm chuyện này được không?"

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, Chu Mộ suýt chút nữa bị mê hoặc, cuối cùng khoảnh khắc đó lý trí của hắn bừng tỉnh.

"Không tốt." Vừa mới ở trên đùi hắn lắc lư sung sướng như vậy, còn nói quần còn thoải mái hơn cả hắn, nàng đã dám nói như thế, Chu Mộ sao có thể cam lòng buông tha nàng.

Hứa Triều bị ngón tay hắn thong thả thọc vào rút ra, trong lòng cũng có chút kiềm chế không được, nếu Chu Mộ không chịu dừng lại "Vậy ngươi kết thúc nhanh chút đi được không?" Tư thế này khiến Hứa Triều cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao nàng cũng là một quận chúa tôn quý, vậy mà giờ đây lại bị tên đáng ghét này ấn thân thể trần trụi vào cửa đùa bỡn, chuyện này quả thực quá sức chịu đựng!

"Ta cũng muốn nhanh kết thúc, chỉ là Hứa Triều, tiểu huynh đệ của ta giống như không quá vui." Chu Mộ vừa nói vừa dùng đại vật dưới thân đang phồng lên cọ vào mông thịt tròn của nàng.

Hứa Triều trong nháy mắt cảm thấy, có một dòng điện chạy qua cơ thế, mật dịch từ hạ thể của nàng càng ngày càng nhiều, nhỏ giọt xuống lòng bàn tay Chu Mộ.

Mông bị vật cứng chọc, Hứa Triều nhớ lại ngày hôm đó, khi trời vừa sáng. Nàng tuy không nhìn rõ vật kia của Chu Mộ, nhưng vì
muốn rút nó ra mà mệt mỏi thở hồng hộc.

Chu Mộ không chịu buông tha nàng, nàng chỉ có thể nghĩ cách khác, đột nhiên nhớ tới mấy quyển thoại bản từng đọc, trong đó có nói nữ tử cũng có thể dùng tay giúp nam nhân giảm bớt dục vọng.

"Hay là ta dùng tay giúp ngươi?" Hứa Triều chân thành đề nghị, khiến ngón tay Chu Mộ run lên.

Nàng rốt cuộc đã lén lút nhìn thấy gì mà lại
nghĩ ra cách dùng tay giúp hắn? Chu Mộ thực sự có chút tấm viên ý mã. Rốt cuộc từ khi hắn sinh ra đến nay, toàn dùng tay để giải quyết dục vọng, hiện giờ bị nàng nhắc đến như vậy, hắn cũng tò mò muốn biết tay nhỏ của nữ tử nắm lấy côn thịt của hắn sẽ mang đến cảm giác mới lạ như thế nào.

"Được." Tai hắn hơi ửng hồng, thần sắc có chút mất tự nhiên. Hứa Triều bị hắn đè nặng, thầm nghĩ rốt cuộc có biện pháp nào làm cho nàng bớt khổ một chút mà không hề phát hiện ra biểu tình của nam nhân phía sau.

Chu Mộ cở lỏng y phục của mình, đem cự vật đã sớm trướng đau móc ra, không hiểu sao Hứa Triều lúc này lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, có lẽ là vì hai người hiện tại đều đang trong trạng thái tỉnh táo.

Chu Mộ nắm lấy cổ tay của nàng, đưa tay nàng đến chỗ vật của mình.

Hứa Triều sờ lên, xúc giác nóng bỏng truyền đến, theo bản năng muốn buông ra, nhưng lại bị Chu Mộ đè lại không thể động đậy. Vật cứng thô to bị bàn tay ngọc ngà của nàng khó khăn nắm lấy, cơ thể của nàng vẫn lộ một nửa bên ngoài.

"Chúng ta không thể lên giường sao?" Hứa
Triều cảm thấy tư thế này đã lâu nên hơi khó chịu, bộ ngực đầy đặn của nàng bị đè lên cửa, đầu vú bị ấn vào trong.

"Không thể" Chu Mộ không chút lưu tình cự tuyệt đề nghị của nàng. Hắn cho rằng hiện tại tư thế của hai người, tuy có chút
quái dị, nhưng cũng rất thú vị.

Nàng bị ấn vào cửa, tay trái nắm côn thịt của hắn, còn hắn chống ở sau lưng nàng, hai ngón tay phải vẫn cắm vào trong tiếur huyệt.

Mơ hồ nhớ lại, một năm trước Hoàng Hậu nương nương mời mọi người vào cung thưởng hoa mai. Chu Mộ cũng ở đó, đám tiểu bối được sắp xếp ở đình hóng gió chơi đùa, nói chuyện phiếm.

Chu Mộ đang cùng các công tử chơi trò bắn đá nước, xem ai bắn xa hơn. Lúc ấy không biết sao, ánh mắt hắn bị thu hút bởi một thân ảnh mảnh mai đang đứng bên hồ.
Hắn thất thần, cung tên trong tay cũng hạ xuống. Trong lúc không chú ý, viên đá trong tay hắn đã nhanh chóng bay ra ngoài.
Vội vàng hô to cẩn thận, nhưng viên đá vẫn bay về phía Hứa Triều, người nghe tiếng quay đầu lại, nhưng viên đá vẫn ném trúng vào tay nàng.

Lúc đó, Hứa Triều đau đớn nhảy lên. Một lúc sau, nàng thở phì phì nhìn về phía Chu Mộ đang đứng trên đình hóng gió, tay cầm cung tên. Chu Mộ nhận ra, quay sang nhìn các công tử bên cạnh, chỉ thấy họ lắc đầu điên cuồng và nhìn về phía hắn.

Ban đầu hắn nghĩ cần cúi đầu nhận lỗi, nhưng nàng lại lao thẳng đến, không cho hắn cơ hộ mở miệng, hung hăng dồn ép hắn vào góc tường: "Chu Mộ, tuy rằng chúng ta không hợp nhau, nhưng ngươi cũng không đến mức phát rồ muốn giết ta chứ?"

Chu Mộ the0 bản năng muốn giải thích:
"Không có."

Thấy hắn ấp úng, nghẹn không ra lời, Hứa Triều che cánh tay lại, hừ lạnh nói: "Còn nói không có, nếu trong tay ngươi cầm là cung tên, ta sợ rằng ta đã sớm bị ngươi bắn một mũi tên xuyên tim rồi!"

Nàng vốn đã định đi, nhưng đột nhiên quay
đầu lại nhìn Chu Mộ rồi miệng nở một nụ cười ranh mãnh. Chu Mộ nhìn chằm chằm nụ cười của nàng, ngẩn người ra. Ngay sau đó, hắn thấy nàng nhấc chân lên, đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn. Chu Mộ đau đớn quỳ xuống trước mặt nàng, nghe Hứa Triều khẽ kêu: "Đáng đời!"

Bên cạnh đám công tử tiểu thư đang xem đến choáng váng, mấy công tử ở đó nhịn được mà nuốt nước miếng. Viên Lịch vội vàng từ giữa đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Mộ đang ngồi xổm.

"Không sao chứ?"

Ngay sau đó, Chu Mộ nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía bóng dáng nữ hài đang rời đi, chịu đựng đau đớn mở miệng nói: "Hứa Triều, chờ đó cho ta." Chu Mộ này có thù không báo không phải là quân tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro