CHƯƠNG 5 (H+++)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự trở về trắng tay của Dan Chi Gang đã biến Jang Se Mi trở thành kẻ bí ẩn.

"Đừng lo cho cô ấy, cô ấy điên rồi !" Đây là câu trả lời duy nhất anh có thể đưa ra.

Cả nhà chỉ còn cách im lặng nhìn Jang Se Mi, một kẻ mất trí huỷ bỏ toàn bộ kế hoạch do chính mình sắp xếp, nào là nơi tổ chức tiệc, các cuộc hẹn, hoa, bánh kem, ban nhạc ... tất cả đều được dọn dẹp đâu ra đấy.

"Còn đạo diễn Joo thì sao ?"

Lee Eun Sung chớp mắt, trong giọng điệu có chút thương hại khi nhắc đến chú rể.

"Đừng lo, mẹ sẽ xử lý." Dan Chi Gam bình tĩnh nói với vợ.

Thật ra, chủ tịch Baek luôn có thể giải quyết mọi việc, từ công ty và tài sản do người chồng quá cố để lại cho đến những vụ bê bối tình ái của đứa con thứ ba. Vậy nên, chuyện của Joo Nam không phải cái gì đó quá lớn.

Và đúng như Chi Gam nghĩ, mẹ anh xử lý mối liên hệ với đạo diễn Joo rất nhanh gọn, không khác gì trở lòng bàn tay. Nhưng nếu Baek Do Yi nghe được những lời con trai nói, nàng sẽ lập tức phủ nhận, mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng - chẳng hạn như Jang Se Mi.

Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi nhưng Baek Do Yi sắp phát điên rồi.

Ban đêm khi ở một mình, trong giấc mơ, thậm chí trong từng hơi thở, Baek Do Yi đều nhớ tới những việc cô đã làm. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến cùng tiếng kéo cắt trên da, cảm giác ấy không khác gì bị một con rắn độc quấn quanh.

Chỉ cần nhìn vào Jang Se Mi, nàng sẽ nhớ đến ánh mắt điên cuồng của cô.

Chỉ cần nghe thấy giọng của cô, chắc chắn nàng sẽ lún sâu vào những điều cô ấy nói.

'Vẻ mặt đầy cảm xúc của người rất đẹp, tiếng kêu cũng rất hay.'

Mỗi âm thanh phát ra đều khắc sâu vào tâm trí Baek Do Yi, theo sau là cảnh tượng cô ra vào cơ thể nàng bằng thứ dơ bẩn đó. Baek Do Yi chỉ mong bản thân không nhớ rõ mọi chuyện như vậy, hoặc ít nhất quên đi khoảnh khắc mình đã siết chặt vai cô đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.

Sau màn "công thành đoạt đất", Baek Do Yi lập tức cử người điều tra nhưng Jang Se Mi đã đi trước một bước. Từ cô nhân viên tư vấn đến người phụ nữ họ Park, thậm chí là đoạn video giám sát ở bãi đậu xe, tất cả đều đồng loạt bốc hơi.

Từ khi trở về biệt thự, nàng luôn cố gắng tránh xa Jang Se Mi. Những lúc trong nhà chỉ còn lại cả hai, nàng sẽ viện cớ gì đó rồi đứng lên rời đi, hoặc túng lắm thì gọi thêm người vào phòng với mình.

Nàng thực sự sợ cảm giác bốn mắt nhìn nhau, hoặc nếu Jang Se Mi đột ngột nói ra điều gì khiến nàng kinh hãi ...

May mắn thay, Jang Se Mi chưa bao giờ làm như vậy, thái độ của cô vẫn rất dửng dưng, những người còn lại vốn đã quen với điều này nên không nhận thấy có gì bất thường.

Nửa tháng trôi qua, tin tức về hôn lễ dần chìm vào quên lãng. Ngay khi Baek Do Yi tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc thì con rắn độc lại nhe nanh ra.


----


Những tia nắng ngoài ban công phòng khách chiếu rọi qua cửa sổ kính từ trần đến sàn. Ánh sáng vây quanh lưng Baek Do Yi, thánh khiết in bóng nàng xuống đất trông như một chiếc lông vũ khiến cho Se Mi muốn vươn tay chạm vào.

"Với hai người lập kế hoạch, mọi thoả thuận trước đó đã bị hủy bỏ. Về khoản tiền đặt cọc, vì toàn bộ dự án vẫn đang trong giai đoạn phát triển, đối tác vẫn chưa mua hàng thực tế. Sau khi thương lượng, 20% tiền cọc được bồi hoàn, phần này sẽ được thêm vào sau khi quá trình đàm phán kết thúc."

Kiểm tra xong, Jang Se Mi đóng tài liệu lại.

"Tốt rồi, trả tiền cọc như vậy cũng được, dù sao chúng ta đã vi phạm hợp đồng."

Luôn là người thận trọng, đứng đắn, Baek Do Yi tháo kính ra, đưa tay xoa thái dương, gật đầu với Jang Se Mi và thư ký Ha cho phép họ rời đi.

Thư ký Ha đứng dậy nhưng Jang Se Mi vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn nàng chằm chằm.

"Về đi ..." Baek Do Yi cảnh giác.

"Cả hai về mau, tôi cần nghỉ ngơi."

Baek Do Yi cố gắng trốn về phòng một cách tự nhiên nhất, cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Mấy phút dài đằng đẵng trôi qua, bên ngoài không có động tĩnh, Baek Do Yi mới thở phào nhẹ nhõm vào thay váy ngủ đánh một giấc.

Nàng nghĩ sau chuyện kia, Jang Se Mi sẽ để mọi thứ chìm vào dĩ vãng. Giống như một người đã đạt được mục đích thì sẽ mất hứng thú với những gì mình đang có.

Baek Do Yi tự an ủi như vậy rồi thiếp đi, nhưng giấc ngủ của nàng không hề yên bình. Trong giấc mơ, khuôn mặt ấy - giọng nói ấy - những đầu ngón tay lạnh lẽo và thứ đáng xấu hổ đó lại xuất hiện, thậm chí còn kinh khủng hơn:

Một chiếc camera lớn gắn trên trần nhà ghi lại tất cả biểu cảm trên gương mặt. Thấp thoáng trong không khí là sự uyển chuyển của chiếc váy màu xanh, lớp satin nhẵn bóng toả sáng dưới ánh đèn sợi đốt trông không khác gì hiện thân của đá opal.

"Omoni."

Lời thì thầm đó như rắn phun nọc độc. Trong giấc mơ, cô đang tự do khám phá cơ thể nàng, váy ngủ được cuộn lên, hai tay di chuyển xuống dưới.

Giấc mơ này chân thực đến mức đầu óc Baek Do Yi tê dại, phần bí mật đang bốc cháy. Beak Do Yi cố gắng tỉnh dậy nhưng không tài nào mở mắt được, chỉ có thể xoay đầu, vô thức muốn tránh xa ảo giác kỳ lạ.

"Người còn chưa chịu tỉnh ?"

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Cảm giác ngứa ran khắp cơ thể, hai chân kẹp chặt ... Tại sao nàng không cử động được ...

"Ah—Ưm—!"

Một cú va chạm đột ngột khiến Baek Do Yi rên rỉ, ngay khi tiếng kêu vừa thoát ra, ý thức liền đưa nàng trở về thực tại.

Khoảnh khắc bừng tỉnh cũng là lúc Baek Do Yi đối diện với đôi mắt đen láy của Jang Se Mi. Nó gần đến mức nàng có thể nhìn rõ hình ảnh của bản thân đang phản chiếu trên gương mặt tràn đầy dục vọng.

Jang Se Mi im lặng, hơi thở phả vào làn da nhạy cảm, đóa hoa bị kích thích, co lại rồi ép ra một dòng chất lỏng. Cô cười nhẹ, đưa tay giữ chặt đầu gối để mở rộng hai chân, cúi xuống làm cho xong việc.

"Cô ! Ưmm ... ah ... dừng lại ——"

Baek Do Yi chưa kịp phân biệt giữa mộng và thực thì eo lại cong lên, mắt nhắm nghiền, trong miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Đây rõ ràng là một giấc mơ ... nếu không thì làm sao ... Jang Se Mi ... đang liếm chỗ đó!

Cơ thể bị kích thích và hôn liên tục, tiếng rên rỉ ngày càng to. Tuy nhiên, đây chỉ là màn dạo đầu, Jang Se Mi càng liếm hung bạo hơn, bề mặt lưỡi vuốt qua hạt ngọc trai, vòng quanh vài lần rồi đi xuống, xuân tình không tự chủ được trào ra làm ướt môi và cằm cô.

Baek Do Yi không muốn đối diện với cảnh tượng này, nó giống như một giấc mơ hoang đường. Đôi mắt nàng nhòe đi, cổ họng nghẹn lại muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời làm sao. Tuy nhiên, điều khiến Baek Do Yi đau lòng chính là nàng vẫn ý thức được mình đang nằm trên giường, đôi chân buộc phải mở ra cho Jang Se Mi trêu đùa.

"A—ừm—"

Đầu lưỡi liên tục cuộn vào, Baek Do Yi cắn môi không nhịn được mà rên rỉ. Trong nhà, trong vườn, nơi đâu cũng có người, Baek Do Yi hoảng loạn nhìn quanh nhưng chỉ thấy tấm màn che đi gió thu ngoài cửa sổ.

"Không ... không được, họ ở đây !"

Baek Do Yi sợ hãi, nhìn xuống mới phát hiện một bên đùi còn vướng lại chiếc quần lót không biết được cởi ra từ lúc nào.

"Tôi bảo quản gia đi mua đồ rồi, không ngờ người lại ngủ gục trong thời gian ngắn như vậy. Người không có khả năng tự vệ sao?"

Jang Se Mi nhìn nàng với đôi môi loáng bóng. Cô cắn vào vạt ngoài của cánh hoa như để trừng phạt, cơn đau đột ngột xuất hiện, Baek Do Yi nâng cằm thở hổn hển:

"Aaah ~ đừng quá ngông cuồng, dừng lại mau!"

Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, hai chân bị dang rộng hơn, đầu lưỡi rời khỏi đỉnh ngọc luồn vào khuấy động bên trong, kích thích hoa huyệt tiết ra xuân tình.

"Dừng lại ? Người thực sự không thích sao ?"

Jang Se Mi cuộn lấy một ít chất lỏng vào miệng ngước lên nhìn nàng. Cô hé mở môi, đầu lưỡi đẩy ra một giọt nước trong suốt, chất lỏng men theo đường viền môi nhỏ giọt lên bụng Baek Do Yi.

Baek Do Yi chăm chú quan sát "bằng chứng tình ái" rơi xuống từ không trung, nàng đỏ mặt quay đi, dù cho cơ thể đã mềm nhũn nhưng vẫn quyết liệt chống trả.

Jang Se Mi mất hết kiên nhẫn đứng dậy. Trong lúc người kia đang cố gắng kéo váy ngủ xuống thì một giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại cầm tay:

Tôi thích nó, tôi thích ... Ah~ưm

Những tiếng rên rỉ triền miên, những hơi thở dồn dập. Nếu không phải giọng của mình thì chắc chắn Baek Do Yi sẽ mô tả bằng hai từ dâm đãng.

"Cô ..."

Mặt Baek Do Yi tái mét, bịt tai lại không muốn nghe. Jang Se Mi bước qua đùi Baek Do Yi, mang theo sự áp bức đẩy nàng xuống giường.

"Chúng ta còn 40 phút, nếu việc tôi muốn làm vẫn chưa làm xong, tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Người nghĩ kỹ đi, người muốn hợp tác với tôi hay muốn đợi quản gia về ?"

Jang Se Mi dừng lại một lúc, yên lặng ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp rồi hung hăng di chuyển xuống dưới. Cơ thể Baek Do Yi run lên, cố gắng lấy hết can đảm nhìn vào mắt cô:

"Làm ơn, đừng ... Tôi là mẹ chồng cô, sao cô có thể ... chuyện điên rồ này nhất định phải dừng lại !"

Jang Se Mi lùi về sau, đặt tay lên vai Baek Do Yi:

"Tôi sẽ cho người thêm thời gian để suy nghĩ, đợi đến khi người đồng ý."

Bị đánh vào điểm yếu cũng giống như con mèo bị kẹp gáy, mọi nỗ lực vùng vẫy chỉ khiến đối phương thoả mãn hơn, đây chính là cảm giác của Baek Do Yi sau màn cầu xin vô ích.

Những giọt nước mắt khẩn khoản rơi xuống, Jang Se Mi nhìn nàng như đang xem một vở kịch, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian. Baek Do Yi ngày càng sốt ruột, cuối cùng nhắm mắt cam chịu số phận, vai rũ xuống như quả bóng bị kim châm.

"Làm đi, làm những điều cô muốn."

Âm thanh đó nghe như tiếng khóc.

Ngay khi vừa đồng ý, toàn thân Baek Do Yi lập tức bị cuốn vào vòng xoáy vô tận. Mỗi điểm chạm của ngón tay đều bị ngọn lửa dục vọng đốt cháy, cơ thể nàng di chuyển theo Jang Se Mi không khác gì con rối.

Chiếc váy ngủ vừa được kéo xuống lại bị đẩy lên tận cổ, toàn bộ vẻ đẹp phơi bày trước mắt Jang Se Mi.

Baek Do Yi muốn giữ cho mình chút tôn nghiêm, hy vọng bản thân không sa vào mối quan hệ phi đạo đức, hoặc ít nhất là không nên thể hiện điều đó ra bên ngoài. Nghĩ đến đây, Baek Do Yi mím môi, quay đầu nhìn hướng khác.

Jang Se Mi đưa bộ ngực nhạy cảm vào miệng, sau vài cơn kích thích, vùng trung tâm có dấu hiệu se lại, cô nghiến răng day dưa, hơi thở ấm nóng toả ra. Jang Se Mi đổ dồn sự tập trung vào hai nụ hồng hé nở, chóp mũi hướng lên trên, một nửa gương mặt bao bọc trong làn da mềm mại.

Ngón tay thâm nhập vào chỗ ẩm ướt, trượt lên trượt xuống vài lần nhưng vẫn không thấy tiếng kêu sướng tai. Jang Se Mi ngẩng dậy thì phát hiện người kia đang cắn môi kìm hãm mọi âm thanh, nước mắt trượt xuống gò má xuyên qua suối tóc nâu.

Rõ ràng cơ thể vẫn co giật theo ngón tay, nhưng Baek Do Yi vẫn muốn lừa dối mình bằng cách giả vờ thế này ...

Hành động dần chậm lại, Jang Se Mi đã nhìn thấu sự phản kháng của nàng và không mấy vui về điều đó, môi cô mím thành một đường, vẻ mặt tối sầm.

Mặc dù sự xâm phạm vẫn đang diễn ra nhưng Baek Do Yi cảm thấy có chút hài lòng với chiến thắng nho nhỏ. Nàng nhếch môi khinh bỉ, cố gắng kiềm chế âm thanh và biểu cảm.

"Có vẻ như omoni không hài lòng lắm ha."

Jang Se Mi cười nhẹ, vươn tay lấy gì đó.

Baek Do Yi vẫn không chịu nghĩ về tình hình hiện tại, cứ chọc điên cô thì có ích gì, có cách nào chống lại cô ấy không ?

Ngay cả khi cô không chạm vào mà chỉ dọa cho nàng hét lên, liệu Baek Do Yi có chống lại nổi ?

Nhưng chính sự kiêu ngạo và giữ cho mình chút phẩm giá lại khiến mọi thứ thú vị, Jang Se Mi nóng lòng muốn xem nàng kiên trì tới mức nào.

Vài giây sau, ngay khi Baek Do Yi tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì một âm thanh nhỏ vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch. Lúc đầu nàng tưởng đó là tiếng điện thoại rung nhưng thời gian rung này rõ ràng là quá lâu.

Baek Do Yi mở mắt mới phát hiện Jang Se Mi đang cầm một vật silicon màu trắng sữa. Lần trước cô dùng dụng cụ chơi đùa khiến nàng ra không tự chủ, dư chấn của cuộc mây mưa vẫn còn, Baek Do Yi thở gấp:

"Jang Se Mi ..."

Giờ đây, Baek Do Yi mới hiểu chọc tức cô không phải lựa chọn sáng suốt.

"Đừng dùng cái đó ... Tôi không thể làm nữa, xin cô ..."

Jang Se Mi bỏ ngoài tai những lời năn nỉ, hung hăng tách chân nàng ra, thứ màu trắng sữa trượt dọc theo mặt trong di chuyển đến lối vào.

Baek Do Yi nín thở, lồng ngực phập phồng, cảm giác ngứa ngáy do máy rung truyền đến lan dọc hệ thần kinh, huyệt đạo bên trong co bóp, chất lỏng ấm áp trào ra.

"Ah~"

Baek Do Yi đưa tay bịt miệng, nhắc nhở bản thân rằng sự phản kháng chỉ biến mình thành trò hề.

"Không ngờ omoni rất thích dùng đồ chơi, tôi còn chưa bắt đầu mà người đã háo hức rồi ~"

Jang Se Mi nở một nụ cười đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, Baek Do Yi phát ra một tiếng kêu nhỏ, hai chân kẹp chặt cánh tay cô, thứ bên trong lại tăng lên với cường độ cao, mang đến sự kích thích mạnh mẽ chưa từng có.

Jang Se Mi chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, sau đó nhấn nút đẩy lên mức tối đa.

"Ah—— ừm——không ... không !!"

Baek Do Yi không nhịn nổi mười giây, nước mắt sinh lý rơi xuống, tiếng nức nở vang lên, mười đầu ngón chân cong lại.

Máy rung không ngừng ma sát với viên ngọc nhạy cảm, nơi tập trung các cụm dây thần kinh kéo dài khắp cơ thể. Bị một cảm giác mãnh liệt chưa từng có xâm chiếm, Beak Do Yi vùng vẫy như người sắp c.h.ế.t đuối. Trong cơn hoảng loạn, nàng nắm lấy cổ tay Jang Se Mi, cơ thể không ngừng uốn éo.

Chủ tịch Baek mạnh mẽ ngày nào đã không còn, tâm hồn nàng giờ đây cũng trần trụi như thể xác.

Jang Se Mi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt cô dịu đi, những nụ hôn lần lượt rơi xuống.

"Làm ơn ... ưm-ah"

Theo sau tiếng rên vang lên tiếng nước, nghe thật thương tâm nhưng cũng đầy khiêu dâm.

Baek Do Yi không biết từ khi nào bàn tay mình đã chạm tới đỉnh đầu cô. Năm ngón tay luồn mái tóc ngắn mềm mại, đầu ngực vừa bị liếm vừa bị bóp, Baek Do Yi không biết phải làm gì với cảm giác đê mê từ trên xuống dưới.

"Điên ... đồ điên ... Ah ... Thứ dơ bẩn ! Tôi ghét cô ! Mụ điên !"

Những lời cầu xin không có tác dụng, Baek Do Yi gần như sụp đổ, cắn chặt môi chỉ trích hành động của cô.

"Omoni ..."

Jang Se Mi vừa ngậm tai, vừa thì thầm như gieo rắc lời nguyền:

"Ghét tôi đi, nếu người không thể yêu tôi thì hãy ghét tôi đi."

"A ... buông ra ... Không—!"

Cơ thể căng cứng đột ngột, mọi thứ trước mắt mờ đi, sau đó hiện lên những đốm sáng trắng.

Chất lỏng bên dưới không ngừng trào ra, Jang Se Mi tiếp tục hành động, tay còn lại vuốt ve eo Baek Do Yi, nắm chặt đường cong lõm vào, không cho nàng trốn thoát.

Baek Do Yi bất lực lắc đầu, nếu bây giờ có thể nói, nàng chắc chắn sẽ xin cô bỏ qua. Tuy nhiên cơ thể lại thể hiện điều trái ngược, nơi đó tràn ngập mùi hương tình ái.

Trong vô thức, Baek Do Yi nắm lấy phần tay áo được xắn lên làm cho lớp vải nhăn lại. Nhưng ngay khi vừa chạm vào, Baek Do Yi mới để ý đó là cánh tay mảnh khảnh đang điều khiển dục vọng của mình ...

Baek Do Yi vô cùng xấu hổ muốn tìm một điểm tựa thích hợp hơn. Nàng tiếp tục mò mẫm lên trên cho đến khi chạm vào bờ vai cô, Baek Do Yi ngẩng cao đầu thì bắt gặp ánh mắt rực cháy của Jang Se Mi.

Jang Se Mi thực sự là một người đẹp. Nếu nhìn từ góc độ này, mọi chi tiết trên gương mặt đều hoàn hảo, ngoại trừ đôi mắt đen hoang tưởng có thể nhấn chìm bất kỳ ai.

Mặt đối mặt, Jang Se Mi cúi xuống hôn Baek Do Yi thật sâu. Gò má cô dính sát vào làn da nàng, cái miệng luôn thốt ra những lời khó nghe không ngờ lại tinh tế và mềm mại đến thế.

Các cụm dây thần kinh nhạy cảm run lên, sự căng thẳng dồn dập như muốn nghiền nát Baek Do Yi. Cơ thể bị đẩy từ làn sóng này sang làn sóng khác, cơn đau như điện giật khiến nàng không thở được, mật ngọt liên tục tiết ra tạo thành lớp màng ẩm đan xen với sự vặn vẹo của đôi chân.

Baek Do Yi gục xuống, hai dòng lệ tuôn rơi, thậm chí còn quên mất việc nuốt nước bọt. Một vệt nước từ khóe môi chảy xuống thấm vào những sợi tóc, hai má đỏ bừng, môi hé ra nhưng không khép lại được.

"Tôi không thể ... Làm ơn, làm ơn, Jang Se Mi ... Tôi xin cô ..."

"Hãy nói người yêu tôi đi."

Jang Se Mi thì thầm trong nụ hôn, nhưng lập tức nín thở ngay sau khi lời nói vừa dứt. Đây chỉ là ý nghĩ bật ra trong vô thức, cô không có dũng cảm lặp lại, cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào từ Baek Do Yi.

Nhưng hiển nhiên, nhận thức của Baek Do Yi sớm đã bị nghiền nát. Giữa cơn cực khoái dồn dập, nàng mở miệng lặp đi lặp lại cùng đôi mắt mờ mịt:

"Yêu ... ah~ tôi yêu em."

Khoái cảm ập tới đưa Baek Do Yi lên đỉnh điểm thăng hoa, toàn thân nàng run rẩy, đầu ngửa ra sau.

Không để Baek Do Yi nói hết câu, Jang Se Mi buông những nụ hôn cháy bỏng xuống. Cô vuốt ve đôi môi và một bên chiếc cổ mảnh khảnh, cảm nhận sự cuồng nhiệt của cơ thể mềm mại như mây.

Màn cao trào kết thúc, Jang Se Mi cuối cùng cũng tha cho Baek Do Yi. Cô đưa tay kéo thứ màu trắng sữa ra, một đường pha lê mỏng hiện lên. Khi sợi chỉ bị đứt đoạn, cảm giác mát lạnh đột ngột xâm chiếm cơ thể Baek Do Yi, nàng co rúm người, ôm chặt gáy Jang Se Mi từ từ lấy lại ý thức.

Mái tóc rối bời vương vãi khắp gối, trong lòng chỉ có sự tuyệt vọng và xấu hổ, Baek Do Yi đỏ mặt không tin mình vừa thốt ra những lời như vậy.

Nàng nhìn Jang Se Mi bằng đôi mắt mệt mỏi, Jang Se Mi dường như rất hài lòng với câu nói vừa rồi, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, thậm chí còn vươn tay gạt đi những sợi tóc trên khuôn mặt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro