Đàm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi em giải tỏa hết đống cảm xúc buồn tủi trong lòng mình, em ra ngoài gọi cả nhóm vào phòng thông báo bản thân em đã không còn phiền lòng gì nữa.
Woochan: Mọi người vào phòng nói chuyện với em một chút đã ạ
Wangho: Em đã ổn thật chưa đấy?
Jin-seong: Không cần phải kìm nén cảm xúc trước mặt mọi người làm gì cả
Siwoo: Ai cũng hiểu cho em mà
Hyeonjun: Mọi người đều là người thân của em hết mà. Em cứ khóc thoải mái đi nhé
Minseok: Em cứ nghĩ kĩ đi đã rồi hẵng nói
Jeong-hyeon: Anh canh cửa chắc lắm. Không ai có thể tự dưng lọt vào đây nổi đâu
Jihoon: Cứ yên tâm mà thổ lộ đi
Woochan: Em bây giờ ổn thật rồi ạ. Em cảm ơn mọi người đã ở bên em lúc này
Ruhan: Gì mà nói ơn với huệ ở đây
Wooje: Chỗ thân thiết mà cứ làm như người lạ không bằng
Woochan: Em đã suy nghĩ rất kĩ về đoạn tình cảm này của em rồi. Em sẽ dứt khoát tránh xa, không muốn dính dáng gì tới con người kia nữa cả
Wangho: Em nghĩ được vậy anh cũng mừng
Jin-seong: Bỏ dứt khoát vậy luôn hả?
Hyeonjun: Bây giờ vẫn còn tình cảm thì cũng chả sao cả, miễn sao ba ngày sau phải hoàn toàn chấm dứt cho anh là được
Wooje nhẹ nhàng vuốt lưng bạn an ủi.
Wooje: Không có gì phải ngại khi mày vẫn còn tình cảm với tên kia đâu
Ruhan: Phải đó, hai người ở bên nhau tận hơn một năm nay rồi nên mày vẫn còn lăn tăn thì là chuyện hết sức bình thường mà
Siwoo: Đừng cố gồng mình lên như thế em ạ. Nó sẽ chỉ càng làm em đau hơn thôi
Woochan: Không, em nói thật đấy. Em dứt được rồi mà. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người cứ việc về nghỉ ngơi đi. Em muốn ngủ lại đây với Wooje một hôm nay thôi.
Minseok: Anh thấy không hề an toàn tí nào cả
Siwoo: Anh cũng thấy thế
Jihoon: Ngộ nhỡ có mình hai đứa mày ở đây rồi có thằng nào vọt vào thì biết xử lý sao?
Woochan: An ninh của khách sạn này không lỏng lẻo đến thế đâu ạ
Jeong-hyeon: Ý của mọi người là cái thằng ở phòng đối diện lúc nãy cơ
Hyeonjun: Thật ý. Vừa nãy lúc kéo em lại mọi người cũng đủ hiểu thằng đó khỏe như nào rồi
Jin-seong: Anh thấy bất an nhiều lắm
Ruhan: Mỗi hai đứa mày thôi là không chống đỡ nổi đâu
Wangho: Anh cũng không đồng ý cho hai đứa ở đây một mình
Woochan: Không thì mọi người để anh Jihoon hoặc anh Jeong-hyeon ở lại canh với bọn em là được. Dù sao căn phòng này cũng rộng lắm ý, thêm một người thì thoải mái thôi ạ
Siwoo: Vẫn không yên tâm
Ruhan: Chưa được thuyết phục cho lắm
Minseok: Còn hơi lo lo nha
Jin-seong: Phòng này thì bốn đứa mà ở vẫn còn rộng ý
Wangho: Chuẩn đấy. Jihoon với Jeong-hyeon hôm nay đều ở lại đây canh chừng chúng nó cho anh
Hyeonjun: Trông cả vào hai người đấy
Jihoon: Hôm nay thì một con muỗi cũng đừng hòng lọt qua được mặt em
Jeong-hyeon: Bọn em sẽ trông chừng thật kĩ ạ. Mọi người cứ yên tâm giao cho bọn em
Minseok: Hai người cố lên nhá
Siwoo: Không hoàn thành được nhiệm vụ thì tự động đưa đầu đây để trảm
Jin-seong: Phòng thủ kĩ kĩ vào á nha
Ruhan: Hớ một giây thôi là người bị bớ đi ngay đấy các anh ạ
Jihoon: Bọn em đều biết đường chia ca ra để canh là đủ cẩn thận luôn mà mọi người
Jeong-hyeon: Chuẩn đấy. Mọi người cứ tin tưởng bọn em đi ạ
Jihoon: Tụi em sẽ hoàn thành thật suất sắc nhiệm vụ được giao
Wangho: Mọi người đều tin tưởng hai đứa mà. Bọn anh về trước đây
Jihoon, Jeong-hyeon, Wooje, Woochan đồng thanh: Mọi người về cẩn thận

Sau khi những người kia ra về được một lúc thì bốn người còn lại trong phòng cũng bắt đầu chia nhau chỗ ngủ. Wooje và em quyết định sẽ dành cả đêm xem phim và trò chuyện với nhau. Hai con người còn lại thì thay nhau chia ca để thức canh cửa.
Wooje: Nếu chỉ nằm xem phim không thì buồn miệng lắm. Để tao đi mua ít đồ ăn vặt về nha
Woochan: Hợp lý đấy, đúng lúc tao cũng đang thèm ăn vặt ý
Jeong-hyeon: Đêm rồi còn ăn linh tinh thế không sợ béo à?
Jihoon: Tưởng thằng chớp con kêu đang giữ eo cơ mà?
Wooje: Mai em giảm sau
Woochan: Phải đấy, phá lệ mỗi đêm nay thôi à
Jihoon: Haizz, chịu hẳn
Jeong-hyeon: Để anh đưa mày đi cho
Wooje: Không cần đâu, em quen hết đường xung quanh đây rồi. Chỗ nào cũng lắp cam với đèn đóm đầy đủ lắm, còn cả bảo vệ hay đi tuần quanh đây nữa mà
Jihoon: Sao mày rành vậy?
Wooje: À.....thì tại em toàn trốn ở đây mỗi lúc giận cha mẹ hay chỉ đơn giản là muốn đổi gió tí thôi mà
Jeong-hyeon: Nhà có thì không thích ở mà toàn đi ngủ bụi là sao?
Jihoon: Bố mẹ mày chắc phải đến khổ với thằng giời con này quá
Wooje: Xí, hai người cứ làm như chưa từng giận dỗi bố mẹ bao giờ ý
Jeong-hyeon: Đúng là trẻ con có khác ha. Bọn anh có giận thì cũng chỉ ra ngoài đi tí rồi về ngay
Jihoon: Không có ai lại cắm ở đây suốt cả mấy ngày như mày đâu ý em
Wooje: Vầng. Là em tồi, được chưa? Thế hai người kia có ăn gì không đây? Đằng nào em cũng tiện đường thì mua luôn cả thể
Jihoon: Mua cho anh gói snack cua cay mà cay xè luôn ý. Cấm không được mua gói vị dưa chuột đâu. Mày mà mua là anh đánh mày nát đít đấy
Jeong-hyeon: Anh chỉ cần uống thôi. Em mua gì thì anh uống nấy
Wooje: Sao nãy có hai người bảo không ăn linh tinh cơ mà? Hay thật đấy
Jeong-hyeon: Hì hì
Jihoon: Lượn nhanh
Wooje: Xí, biết òi, đi luôn đây khỏi giục

Wooje bước đi vô cùng thong thả mà đi một mạch từ trên phòng mình ra đến ngoài cửa khách sạn. Bỗng có một bàn tay từ đâu bay ra bịt chặt miệng cậu khiến cậu không thể phát ra tiếng kêu cứu rõ ràng, hắn ôm chặt cứng lấy thân thể của cậu. Dù có cách một vài lớp áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đống cơ bắp siêu khủng của người đó, cậu cố gắng hết sức giãy giụa mạnh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khiến người kia buông lỏng tay nổi dù chỉ một giây. Cậu bị tên đó thô bạo lôi kéo vào góc khuất phía sau của khách sạn rồi quẳng vào trong chiếc limousine sang trọng được đỗ ở gần đấy. Ánh đèn trong xe vô cùng hạn chế nên cậu không thể nhìn rõ được mặt của người đang ngồi đối diện mình. Nhưng cậu dựa vào mùi hương quen thuộc ban nãy phát ra trên người của tên kia mà biết được người ngồi đối diện mình bây giờ chính là tên Hội trưởng chết tiệt đã làm bạn cậu phải đau khổ ấy.
Wooje: Đã làm tổn thương bạn tôi rồi bây giờ còn định đánh luôn cả tôi sao?
Gi-in: Thứ nhất, tôi không có ý định làm em ấy bị tổn thương. Thứ hai, tôi cũng không có ý định đánh cậu
Wooje: Anh mà cũng có tư cách để nói rằng anh không làm bạn tôi phải đau lòng à?
Gi-in: Tôi đang định giải thích thì mấy người chạy đến ngăn lại không cho tôi nói còn gì?
Wooje: Ha, anh nghĩ tôi thiểu năng thế à? Nếu mà anh bị oan thật ý thì lúc chúng tôi phi vào phòng, anh đã ngay lập tức bật dậy mà tránh khỏi người kia, rồi chạy thật nhanh về phía chúng tôi kìa. Không phải cái kiểu mà từ từ tách ra như thế đâu. Cái điệu ấy chỉ có thể là do hai người cố tình hẹn nhau đến khách sạn để địt nhau thật thôi. Cũng xui cho anh là hôm nay bị bắt tại trận. Chứ cái ngữ như anh mà bị oan thật thì lợn nó mọc cánh bay từ thủa nào rồi
Gi-in: Cậu Wooje đây làm tôi phải kinh ngạc thật đấy. Cậu có vẻ rất có kinh nghiệm trong chuyện này nhỉ?
Wooje: Hừ, kinh nghiệm đi đánh ghen bao nhiêu năm qua tôi tích lũy đủ cả. Anh có thể qua mặt được bạn tôi nhưng không thể nào lừa gạt nổi tôi đâu
Gi-in: Nhóm bạn cậu có biết được rằng cậu Wooje đây một tuần qua lại với biết bao nhiêu người không? Nếu họ biết được rằng kể cả khi còn đang trong mối quan hệ yêu đương công khai với bạn tôi thì cậu Wooje đây vẫn không buông bỏ những mối quan hệ khác của mình thì sẽ ra sao nhỉ?
Wooje: Anh đừng có mà nói láo
Gi-in: Tạm thời thì tôi sẽ đưa ra một số giấy tờ ghi lại toàn bộ những lần cậu đi khách sạn trong vòng một tháng này trước, vào đấy với ai, vào bao nhiêu phút, ở những phòng nào, tần suất thế nào, có những khách sạn gì đều được ghi lại rõ ràng cả. Cứ việc xem thoải mái đi, nếu thấy thiếu chỉ việc bảo tôi sẽ bổ sung đầy đủ cho. Không phải ngại đâu
Wooje cầm tập giấy lên lật xem từng tờ thì thấy những thông tin trên đấy hoàn toàn trùng khớp với những lần cậu đi khách sạn với các người tình của mình.
Wooje: Anh lấy đâu ra những số liệu này?
Gi-in: Của nhà trồng được thôi mà
Wooje: Anh......anh rốt cuộc là muốn cái gì?
Gi-in: Đây là đồ ăn vặt tôi đã chuẩn bị sẵn, cậu Wooje đây chỉ cần hợp tác đóng kịch với tôi một chút là được
Wooje: Anh còn muốn tiếp tục hại bạn tôi đến bao giờ? Tôi thà chịu sự ghét bỏ của mọi người cũng sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè của mình. Khỏi phải mang mấy cái này ra đe dọa tôi
Gi-in: Hình như mẹ cậu đang nghiên cứu địa chất ở bên Trung Quốc nhỉ? Chỗ vùng núi đấy có vẻ hẻo lánh lắm
Wooje bất ngờ vung nắm đấm vào mặt Gi-in nhưng hắn lại nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu. Tên vệ sĩ của hắn cũng nhanh chóng kề dao vào cổ của cậu khống chế.
Wooje: Thằng khốn kiếp. Mày định làm gì mẹ tao?
Gi-in: Đừng cố đánh tôi, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu. Bình tĩnh đi, tôi chỉ là có lòng muốn hỏi thăm gia đình cậu thôi mà. Vậy giờ cậu Wooje đây sẵn lòng giúp tôi được chưa nào?
Wooje im lặng mà trừng mắt nhìn Gi-in. Lửa giận trong lòng cậu đang cháy đến ngút ngàn, nếu như bình thường cậu nhất định sẽ không sợ gì mà lao vào đánh cho tên kia một trận cho bõ ghét. Nhưng giờ đây cậu lại không dám phản kháng vì tính mạng của mẹ cậu đang nằm trong tay tên hèn mạt kia. Gi-in vạch túi đồ ăn vặt đã được thủ hạ chuẩn sẵn ra trước mặt cậu, chỉ vào hai chai nước ngọt trong bọc đồ ăn kia buông lời cảnh báo cậu.
Gi-in: Hai chai nước ngọt này là để dành riêng cho hai người bạn kia của cậu. Nhớ cho kĩ vào nha
Wooje giật lấy túi đồ ăn đó, lao nhanh ra khỏi xe. Cậu không thể chịu đựng nổi thêm một giây phút nào khi phải thở chung bầu không khí với cái tên đốn mạt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro